Đây vốn là một câu chuyện bi thương

1705

Tác giả: Thi Tả
Thể loại: Hài, người x quỷ, HE

Văn Án

Không nghi ngờ chút nào, ta đã chết.

Là bị tên thủ lĩnh toán cướp ngân hàng giết chết.

Ngày đó ta chỉ ra cửa hàng mua cá nướng mà thôi, cá nướng cầm trong tay, còn chưa kịp cắn một cái, lúc đi qua ngân hàng, cách cửa thủy tinh nhìn thấy ba gã đàn ông che mặt cùng N cảnh sát giằng co.

Ta liền biết đây là một vụ cướp ngân hàng.

Vốn ta có thể cầm cá nướng nhanh chóng thoát khỏi hiện trường, đáng tiếc, ta là một kẻ cực kỳ tò mò, cực kỳ thích tham gia náo nhiệt.

Ta thổi thổi cá nướng trong tay, bước vào ngân hàng, lén lút quan sát, bất ngờ, ta và tên thủ lĩnh toán cướp bốn mắt nhìn nhau.

Mặc dù hắn dùng vải đen che mặt, nhưng đôi mắt cực kỳ mê người, tháo tầm che mặt xuống chắc chắn rất đẹp trai.

Đẹp trai thế, làm gì không làm, lại học người ta đi cướp ngân hàng.

Ta đang cảm thán, gã đàn ông có đôi mắt mê người đã tiến tới trước mặt ta, cánh tay thon dài duỗi một cái, liền kéo ta vào trong lòng, nòng súng lạnh băng đặt lên thái dương. Ta cứ như vậy trở thành con tin, trong tay còn nắm chặt cá nướng.

Lúc đó ta không hiểu được tính nghiêm trọng của vấn đề, ở đây có nhiều cảnh sát như vậy, chẳng lẽ không giải cứu được một con tin như ta?

Kết quả cứu không được.

Bọn cướp khống chế ta, cảnh sát không giám vọng động, trơ mắt nhìn ta bị kéo lên xe mà đi.

Ta một đường lo lắng, cũng may bọn cướp cắt đuôi được cảnh sát, trốn đến nơi vắng vẻ, chuẩn bị thả ta.

Nhưng không đợi ta xoay người chạy trốn, một tên trong bọn cướp tháo khăn che mặt xuống, tức tối nói: “Làm ông đây tức chết.”

Một người khác liền đánh gã: “Ngu ngốc, để tên nhóc kia thấy mặt ngươi rồi.”

Ta vội vàng nhắm chặt mắt: “Tôi trí nhớ rất kém, hơn nữa còn có tật không phân biệt nổi khuôn mặt, tôi sẽ không nói gì với cảnh sát.”

Người đối mặt với hiểm cảnh, có phải luôn ôm một chút hi vọng trong lòng?

Ta vốn nghĩ rằng mình sẽ không chết, lúc đạn xuyên qua thái dương ta tưởng mình còn đang nằm mơ.

Trước khi ngã xuống đất ta và tên thủ lĩnh có đôi mắt mê người kia nhìn nhau, hắn thực bình tĩnh, trong mắt không có chút dao động, như thể vừa rồi hắn không phải bắn chết một con người, mà là một con kiến.

Ta ngã rầm xuống đất, trên tay còn nắm chặt cá nướng.

Mùi thơm của cá nướng bay vào mũi ta, đó là mùi hương cuối cùng ta cảm nhận được.

Ta cứ như vậy mà chết.

Đêm đó, thi thể ta được một thôn phụ đi ngang qua phát hiện.

Không cần phải nghi ngờ, ta đã chết.

Nhưng ta vẫn tồn tại trên thế giới này.

Bởi vì, lúc này ta đang đứng trong biệt thự sang trọng của tên thủ lĩnh sát hại ta, vô cùng oán niệm nhìn chằm chằm hắn.

Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy mặt hắn, quả nhiên đẹp trai như ta tưởng tượng.

Ta lần nữa cảm thán cuộc đời lạnh lẽo, ai có thể nghĩ một người đàn ông anh tuấn bất phàm như vậy lại là tên cướp giết người không chớp mắt.

“Anh phạm tội giết người!” Ta chỉnh đốn lại tâm tình, bày ra bộ dáng dữ tợn, rống giận.

Thủ lĩnh toán cướp ngẩn người, nhìn ta một lượt, nói: “Quỷ?”

Ta chỉ dấu đạn trên thái dương chảy máu: “Không phải quỷ chẳng lẽ là người sao?”

Thủ lĩnh toán cướp một tay bưng cà phê, một tay che lỗ tai, cau mày: “Đừng lớn tiếng như vậy, rất ồn.”

Ta cảm thấy sắp tức đến sống lại, tại sao hắn không bị dọa tè ra quần kêu cha gọi mẹ cầu xin tha mạng? Cái này không đúng với thực tế a.

“Cho nên, cậu tới tìm tôi báo thù?” Thủ lĩnh toán cướp miễn cưỡng tựa vào sofa, bắt chéo hai chân, nhấp một ngụm cà phê.

“Chả lẽ tôi tới nhìn anh uống cà phê sao?” Ta có xúc động muốn bóp chết hắn.

“Cứ tự nhiên.” Thủ lĩnh toán cướp không chút sợ hãi, thuận tay mở ti vi.

Ta nghiến răng nghiến lợi xông lên bóp cổ hắn, sau khi thành quỷ, khí lực của ta lớn hơn nhiều, bóp chết một người so với kiến còn dễ dàng hơn.

Thủ lĩnh toán cướp có vẻ biết rõ điều này, hoàn toàn không có ý định chống cự, mặc kệ ta dữ tợn bóp cổ hắn.

Ta lại lúng túng, dù sao ta chưa từng giết người, không có kinh nghiệm. Ta không cam lòng buông hắn ra, hừ lạnh: “Giết anh sẽ bẩn tay tôi.”

Chầm chậm, ta thử dò xét: “Hay là anh tự sát được không?” =))

“Ngu ngốc.” Thủ lĩnh toán cướp nhìn ta, trong mắt tràn ngập giễu cợt.

Ta tức giận đá văng bàn trà trước mặt.

Ngày hôm sau hắn liền đổi cái mới.

“Nhiều tiền thế mà, còn lạnh mặt đi cướp, không biết xấu hổ.” Ta giễu cợt.

Qua mấy ngày sống chung, ta biết được thủ lĩnh toán cướp tên là Dương Trí Viễn.

Trí Viễn.

Dương Trí Viễn.

Đúng là không biết xấu hổ.

Một người mang tội danh giết người còn gọi là Trí Viễn.

“Cậu còn ở nhà tôi tới khi nào?” Dương Trí Viễn rất không thích sự tồn tại của ta.

“Tới khi tôi giết chết anh.” Ta trừng mắt nhìn hắn, “Cho nên tôi không giống quỷ hồn bình thường đầu thai chuyển thế, bởi vì oán niệm của tôi với anh quá lớn, không giết chết anh không giải được mối hận trong lòng.”

Cách nào không làm bẩn tay ta mà có thể giết chết được hắn đây?

Nhập vào người khác, mượn tay giết người?

Như thế chẳng phải khiến một người vô tội mang tội danh giết người?

Ta vốn là một người hiền lành, không thể làm chuyện táng tận lương tâm kia.

Vì vậy ta u sầu cùng Dương Trí Viễn lãnh đạm từng ngày từng ngày sống chung.

Một buổi tối, Dương Trí Viễn lại ăn mặc như cướp, một thân đồ đen.

Lúc hắn chuẩn bị mang khăn bịt mặt, ta liền nhào đến đẩy hắn ngã xuống giường.

“Tránh ra.” Dương Trí Viễn lạnh giọng nói.

Nếu ta còn sống, chắc chắn ta sẽ bị giọng nói lạnh băng của hắn hù dọa.

Nhưng ông đây đã chết.

Sức lực của ông đây lớn vô cùng.

Ông đây không sợ trời không sợ đất.

Ta liều mạng ngăn hắn: “Lại đi cướp ngân hàng, anh có biết xấu hổ không?”

“Các anh em đều ở bên ngoài chờ tôi.” Dương Trí Viễn nhíu mày.

“Gọi bọn họ tới đây, tôi sẽ giết sạch lũ cặn bã phản bội xã hội các người.” Ta hung tợn nói.

“Đừng bướng bính.” Dương Trí Viễn hạ giọng, như đang dụ dỗ con trai.

Ta đấm hắn một cái: “Ngươi xem ông đây là cái gì?”

Chuông cửa vang lên.

Anh em của Dương Trí Viễn nóng lòng gõ cửa.

Chuẩn bị xong bộ mặt dữ tợn, ta lao ra mở cửa.

Quả nhiên khi ta xuất hiện, bọn họ ngẩn người một chút, sau đó kêu khóc ầm ĩ, co giò bỏ chạy.

Đây mới đúng là phản ứng của người bình thường khi gặp quỷ.

Dương Trí Viễn, anh nên học hỏi bọn họ một chút.

“Chắc hẳn bọn họ không dám cướp ngân hàng nữa.” Ta đắc ý nhìn Dương Trí Viễn.

“Ngu ngốc.” Dương Trí Viễn lạnh giọng nói.

Ta một cước đá văng tủ giày trước mặt.

Cuộc sống ngày ngày trôi qua.

Có một ngày ta ý thức được một vấn đề.

Ta là quỷ.

Nhưng ta sờ được đồ vật a.

Nói cách khác, ta có thể gọi điện cho cảnh sát, trực tiếp nói với cảnh sát tên Dương Trí Viễn khốn khiếp kia là thủ phạm cướp ngân hàng.

Ta thật cao hứng cầm điện thoại nhà Dương Trí Viễn lên.

Ta lại phát hiện điện thoại bị cắt.

“Thao!” Ta nhìn Dương Trí Viễn quát.

“Đề nghị cậu tự mình đến đồn cảnh sát tố cáo.” Dương Trí Viễn nói.

“Anh cho rằng tôi không dám?” Ta nổi giận đùng đùng.

Tuy nói vậy, nhưng ta nhìn gương mặt âm u còn dấu đạn chảy máu bên thái dương, thở dài, sau đó đấm nát cái gương.

Làm một con quỷ, ta thật không có tiền đồ.

Ta lọt vào hố sâu tự chán ghét chính mình, rút kinh nghiệm xương máu, ta không thể ngồi chờ chết nữa, ta phải tìm ra cách trả thù.

Buổi tối lúc Dương Trí Viễn ngủ, ta đưa móng vuốt lạnh băng vào trong quần áo của hắn, bị hắn đạp xuống giường.

Lúc Dương Trí Viễn uống cà phê, ta phun một miệng máu vào trong ly của hắn, bị hắn một chén đập vào đầu.

Lúc Dương Trí Viễn xem ti vi, ta đập nát ti vi, hắn trầm mặc mấy giây, sau đó mở miệng: “Rốt cuộc cậu muốn thế nào?”

“Giết anh.” Không phải rõ ràng rồi sao.

“Vậy thì làm đi.” Dương Trí Viễn ngồi xuống sofa, hướng ta vẫy vẫy tay.

“Không biết xấu hổ.” Ta đá văng bàn trà mới.

Ta rất ưu sầu.

Không biết khi nào mới thành phật.

Không bằng ra cửa tìm vài đồng loại, bàn cách giết Dương Trí Viễn.

Vì vậy vào một đêm trăng lên, nhân lúc Dương Trí Viễn say ngủ, ta rời khỏi nhà.

Ta chỉ có thể ra ngoài vào buổi tối, quỷ không thể để người nhìn thấy.

Ra ngoài không bao lâu ta liền gặp đồng loại, một chị gái dáng người rất đẹp, ngực có một cái lỗ to.

“Trái tim của tôi bị tình địch học y cắt đi rồi.” Chị gái giải thích với ta.

Ta vỗ vỗ vai tỏ vẻ đồng tình.

“Ả ra nước ngoài du lịch, chờ ả về tôi sẽ giết chết ả.” Chị gái nghiến răng nghiến lợi nói.

“Định giết thế nào?” Ta tò mò hỏi.

“Thế nào à? Còn thế nào nữa, ăn miếng trẻ miếng.” Chị gái xinh đẹp làm động tác móc tim, “Moi tim ả ra, sau đó ăn hết.”

Ta cau mày: “Cô ăn nổi sao?”

“Ăn không được cũng phải ăn, nếu không sao giải được mối hận trong lòng.” Chị gái xinh đẹp nắm chặt tay.

“Nói cũng phải.” Ta nói.

“Còn cậu?” Chị gái xinh đẹp hỏi.

“Tôi còn chưa nghĩ ra cách giết hắn.” Ta khổ sở nói.

“Có muốn tôi giúp một tay không” Chị gái xinh đẹp kích động.

Tôi vội ngăn cản: “Tự tay giết mới có ý nghĩa.”

“Tôi biết gần đây có một nghĩa địa, bình thường không ai lui tới, rất thích hợp với chúng ta, qua đó chơi một chút đi?” Chị gái xinh đẹp nói, “Ba ngày sau tình địch mới về nước, bây giờ tôi không có nơi nào đi, ban ngày lại không dám xuất hiện trên đường, sợ người gặp, rất cố đơn.”

Ta thương hương tiếc ngọc đáp ứng.

Ba ngày sau, lúc ta trở lại nhà Dương Trí Viễn, phát hiện sắc mặt hắn rất đáng sợ, hiển nhiên không chịu được việc ta xuất hiện lần nữa.

Hắn nghiêm mặt nhìn ta nửa phút đồng hồ: “Tôi còn tưởng cậu đi đầu thai rồi.”

“Anh còn chưa chết, sao tôi có thể đầu thai đây?” Ta cười lạnh.

Dương Trí Viễn đưa mắt nhìn chân ta, nhíu mày: “Sao giày lại dính bùn?”

“Tôi đến nghĩa địa gần đây, chỗ kia thanh tĩnh, tôi còn gặp mấy đồng loại rất tốt.” Ta hưng trí bừng bừng nói.

Dương Trí Viễn lấy một đôi dép mới ở tủ giày ra, ném tới chân ta: “Thay, không được làm bẩn sàn nhà.”

“Đừng tưởng anh đưa dép tôi sẽ biết ơn anh, thời khắc thích hợp tôi sẽ giết chết anh.” Ta vừa thay dép vừa nói.

— Còn thật thoải mái.

Tóm lại chuyện giết Dương Trí Viễn kéo dài kéo dài mãi, kéo đến năm sau.

Mọi người vui vẻ đón năm mới, nhà nhà giăng đèn kết hoa, bên ngoài tràn ngập tiếng pháo.

Nhà Dương Trí Viễn vẫn vắng vẻ lạnh lẽo.

“Anh không đón năm mới sao?” Ta hỏi.

“Không.” Dương Trí Viễn nói.

“Người nhà anh đâu?” Ta hỏi.

“Chết.” Dương Trí Viễn đáp.

“Sao anh không quen bạn gái?” Ta lại hỏi.

“Không hứng thú.” Dương Trí Viễn trả lời.

“Bất quá cũng không cô bé nào dám qua lại với một người phạm tội cướp ngân hàng giết người.” Ta giễu cợt.

Dương Trí Viễn không lên tiếng.

“Tại sao lại cướp ngân hàng? Làm công việc đứng đắn không tốt sao?” Ta hỏi.

“Từ lúc tôi còn nhỏ thân nhân của tôi đã chết, không ai muốn chăm sóc tôi, khi tôi hiểu chuyện, tôi đã là một tên ăn cắp vặt.” Dương Trí Viễn nói, “Nếu năm đó tôi không đi cướp, tôi không thể sống đến ngày hôm nay, lâu dần, tôi quen nhiều anh em, bọn họ tôn tôi làm thủ lĩnh, dưới sự sắp xếp của tôi làm nhiều vụ lớn, như cướp ngân hàng, bắt cóc phú bà, làm nhiều chuyện như vậy, cũng thành thói quen. Chỉ cần bọn họ vẫn gọi tôi là thủ lĩnh, tôi vẫn tiếp tục gánh trách nhiệm, mang theo bọn họ.”

Nói những lời này, Dương Trí Viễn vẫn nhìn chăm chú vào sách, không ngẩng đầu.

Ta đến gần, rút sách ra, đưa tay ôm hắn.

Dương Trí Viễn ngơ ngẩn: “Sao vậy?”

“Thật ra anh cũng rất đáng thương.” Ta ôn nhu nói, sau đó nhân lúc Dương Trí Viễn lộ ra khiếp sợ cùng phức tạp, hướng hắn một cái tát, “Mới là lạ..”

“Người mang tội giết người là người mang tội giết người! Đáng thương em gái ngươi a.” Ta rống giận, “Tôi số xui đúng không? Bị anh giết đáng lắm phải không? Dương Trí Viễn anh nghe cho tôi, tôi vĩnh viễn không tha thứ cho anh.”

Dương Trí Viễn không nói lời nào.

Ta lên cơn giận giữ, đạp vỡ vô số đồ đạc, cuối cùng ngồi bệt xuống sàn, ôm đầu, chậm rãi nói: “Tôi muốn ăn cá nướng.”

“Cái gì?” Dương Trí Viễn hỏi.

“Tôi muốn ăn cá nướng.” Ta ngẩng đầu, cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt của hắn vẫn mê người giống hệt lúc ở ngân hàng.

Thật ra thì, nguyên nhân thực sự khiến ta không thể đầu thai chuyển thế, chỉ bởi vì chưa kịp cắn một miếng cá nướng mà thôi.

Lý do ngày đó ta ra ngoài là vì đột nhiên muốn ăn cá nướng.

Nhưng một miếng cũng chưa cắn đã chết dưới nòng súng của Dương Trí Viễn.

Cho nên mới mang chấp niệm rất sâu.

Ta cả đời vô tâm vô phế, sau khi chết, không ngờ chỉ vì luyến tiếc một miếng cá nướng mà không chịu đầu thai.

Từ đầu ta đã tính toán tốt lắm, dọa Dương Trí Viễn đến tâm thần bất ổn sau đó đi ăn cá nướng rồi chuyển thế đầu thai.

Mà bây giờ ta không còn thích thú chơi với hắn.

Dương Trí Viễn không biết suy nghĩ của ta, hướng ta cười cười: “Muốn ăn bao nhiêu tôi cũng mua cho cậu.”

Ta nhìn đống cả nướng đủ để mấy chục người nước miếng chảy ròng trước mặt, lại không ngửi được chút hương thơm.

Chỉ cần ăn một miếng, ta có thể đầu thai.

Sẽ biến mất trước mặt Dương Trí Viễn.

“Ăn a.” Dương Trí Viễn đưa một cái cho ta.

Ta cầm lấy cá nướng.

Ta hé miệng, hướng về cá nướng vàng óng mà cắn.

Vốn chuyện xưa tới đây kết thúc.

Ta thiện lương nhân hậu quyết định không hận Dương Trí Viễn nữa, dứt khoát ăn cá nướng đầu thai chuyển thế.

Đối mặt với ta tự nhiên biến mất, Dương Trí Viễn khiếp sợ sau đó vô cùng tuyệt vọng, mang theo tưởng niệm với ta đến đồn công an tự thú.

Vốn phải là như vậy.

Vốn là như vậy.

Một giây trước khi hàm răng của ta chạm vào cá nướng, Dương Trí Viễn đột nhiên ngăn cản.

Đây vốn là một câu chuyện bi thương.

Điều kiện tiên quyết là nếu Dương Trí Viễn không hề thông minh.

“Anh làm gì thế?” Ta bất mãn nhìn chằm chằm cá nướng bị Dương Trí Viễn cướp đi.

“Nguyên nhân cậu không cách nào đầu thai chuyển thế, rốt cuộc là gì?” Dương Trí Viễn dùng ánh mắt dò xét nhìn chằm chằm ta.

“Anh quản tôi?” Ta liếc hắn một cái.

“Ăn cá nướng rồi, cậu sẽ biến mất, đúng không?” Dương Trí Viễn hỏi.

“Đây chẳng phải nguyện vọng của anh sao, rốt cuộc tôi không còn phiền anh uy hiếp anh, anh được giải thoát.” Ta hừ lạnh.

“Cho nên, cậu định không nói tiếng nào, trực tiếp ăn cá rồi biến mất?” Dương Trí Viễn lần nữa lộ ra biểu tình dọa người.

“Muốn tôi nói với anh thế nào chứ? Chả nhẽ nói, ông đây phải đi đầu thai rồi, bái bai với kẻ giết ông sao?” Ta kích động.

Dương Trí Viễn ném toàn bộ cá nướng vào sọt rác.

“Thao! Anh phát thần kinh cái gì? Lãng phí lương thực là đáng xấu hổ, so với giết người còn vô sỉ hơn.” Ta đau lòng.

“Cả đời tôi chỉ giết một người.” Dương Trí Viễn nói.

“Vậy cũng thật vinh hạnh cho tôi.” Ta trợn trắng mắt.

“Tôi nói tôi hối hận, cậu tin không?” Dương Trí Viễn chăm chú nhìn ta.

“Tin.” Ta cũng chăm chú nhìn hắn, “Cho nên, anh có thể tự sát được không?”

Dương Trí Viễn ôn nhu ôm ta, thân thể ấm áp dán chặt vào thân thể lạnh băng của ta.

“Thật xin lỗi.” Hắn thì thầm bên tai ta.

Ta đột nhiên nói không ra lời.

Từ nhỏ mẹ đã dạy ta, biết sai mà thay đổi, dũng cảm thừa nhận sai lầm, đáng được tha thứ.

Nhưng nếu đối phương là kẻ giết ta.

Giết ta xong, ôn nhu ôm ta, nói lời xin lỗi với ta.

Điều này cũng có thể tha thứ sao?

“Trước tiên đừng biến mất, để tôi bồi thường cho cậu, được không?” Dương Trí Viễn nói tiếp.

“Anh tính bồi thường thế nào? Tìm phù thủy ngàn năm hồi sinh tôi?” Ta bày tỏ hoài nghi.

Dương Trí Viễn rơi vào trầm tư.

“Tôi không thể tha thứ cho anh, đừng uổng phí tâm tư.” Ta ác độc nhìn hắn, “Trừ phi anh đi tự thú.”

Ta ăn cá nướng đầu thai chuyển thế, hắn đến đồn cảnh sát tự thú, kết cục dường nào bi thương lại tốt đẹp a.

Dương Trí Viễn hất văng cá nướng ta lén lút lấy từ sọt rác , ném sọt rác ra ngoài cửa sổ, khẽ mỉm cười: “Tự sát không thể, tự thú không thế, trừ hai điều này, cậu muốn tôi làm gì cũng được.”

“Quỳ xuống đất học chó sủa.” Ta nói.

Dương Trí Viễn đen mặt: “Trừ cái này.”

Ta đá văng khay trà: “Căn bản anh chẳng có chút thành ý nào, khốn khiếp.”

Cuộc sống ngày ngày trôi qua.

Hận ý trong lòng không chút giảm.

Trừ hận hắn giết ta, còn tăng thêm hận hắn ngăn ta ăn cá nướng.

Ta tính toán vô số cách giết chết Dương Trí Viễn, có thể viết thành một cuốn sách.

Về phần cùng Dương Trí Viễn ngồi xem ti vi, cùng chơi game, cùng hắn ngủ chung,… cũng chỉ vì ta cố ý làm kẻ thù buông lỏng đề phòng.

Ta muốn một ngày nào đó tên Dương Trí Viễn khốn khiếp hiểu được, giữ ta bên cạnh hắn, là một sai lầm to lớn.

Ta đột nhiên nghĩ đến một phương pháp tuyệt diệu.

Đó là trực tiếp nhập vào người Dương Trí Viễn, sau đó tự sát.

Ta hớn hở ngồi xuống cạnh Dương Trí Viễn.

“Làm gì cười tà ác như vậy?” Dương Trí Viễn cau mày.

Ta cười a cười.

Sau đó ý thức được.

Làm thế nào để nhập vào hắn?

Trước kia trên tivi thường thấy quỷ hồn dán sát vào con người, hình như nhào lên liền nhập vào, nhưng chưa từng dạy chúng ta cách nhập hồn thế nào a.

Hay thử xem sao?

Ta khẩn trương nhìn Dương Trí Viễn, dưới ánh mắt chăm chú dò xét của Dương Trí Viễn liền nhào lên.

“Cậu đang sàm sỡ tôi sao?”

“Sàm sỡ em gái anh!”

“Dấu đạn trên huyệt thái dương của cậu lại chảy máu, tới đây dán băng cá nhân.”

“Đúng nha, dán lên tôi liền giống hệt con người, có thể ra ngoài ăn cá nướng……. Uy uy uy đừng đừng xé xuống, tôi chỉ nói chơi thôi mà!”

Cho nên.

Chờ ngày nào đó ta giết Dương Trí Viễn thành công.

Ta sẽ trở lại nói với mọi người.

Câu chuyện bi thương này.

End.