(Đoản văn) Bất Hảo Tiên Sinh

1184

Bất hảo tiên sinh

不好先生

Tác giả: Hà Tiêm Giác (Diễm Cừ)
Chuyển ngữ: Tiểu Điệp
Đoản văn, hiện đại, OE~

Nhà người ta có hảo hảo tiên sinh, mà nhà cậu chỉ có một vị bất hảo tiên sinh.

Bất hảo tiên sinh kì thực không có chỗ nào không tốt, chỉ là thích lấy hai chữ “Không được” làm câu cửa miệng.

.

Giữa hè.

Ngoài trời ve kêu từng đợt như muốn xua đi thời tiết nóng bỏng, mặt trời chói chang phủ lên đỉnh đầu, hong khô sức lực toàn thân, người cũng trì trệ đi.

Đầu đường cuối ngõ chỉ có lác đác vài người bán hàng rong, một xe dưa hấu tròn vo xanh biếc trông rất ưa nhìn, còn có thể giải khát. Trong tiết trời hiện tại đúng là bán rất chạy.

Cậu thò đầu ra nhìn, thấy lão Từ nhà dưới đang ôm một quả dưa hấu ướp lạnh ngồi dưới bóng râm, vừa luận cờ với bạn hữu, vừa cắn dưa. Nước đọng trên vỏ dưa hấu cũng trong suốt như mồ hôi trên mặt cậu, chảy xuống không ngừng.

“Em muốn ăn dưa hấu ướp lạnh.” Cậu không nhịn được mở miệng.

“Không được.”

Nam nhân trong phòng đưa tay lật trang báo, mí mắt cũng không chớp lấy một cái, lập tức gạt đi.

“Tại sao?”

“Dưa hấu tính hàn, huống gì em còn đòi ướp lạnh. Lần trước em uống trộm bia để trong tủ lạnh, nửa đêm dạ dày đau đến không ngủ được, giờ đã quên rồi sao?”

Cậu nhất thời đuối lý, im lặng một lát.

Mình lại mắc bệnh viêm dạ dày mãn tính, bệnh cũ rồi, bao nhiêu năm vẫn không khỏi. Nhưng mà miệng thì vẫn tham lam vô cùng.

“Vậy… ăn một miếng thôi.” Đành dẫn dắt từng bước, lùi để tiến vậy.

“Không được.” Câu nói của nam nhân vẫn nhất châm kiến huyết. “Trước đây em cũng nói vậy, kết quả đáp ứng em ăn một lần, tiểu tử em lại đòi lần hai, lần ba —- Người như em, không thể cho ngoại lệ được.”

Cậu như một quả bóng cao su xẹp xuống, căm hận nói. “Không được ăn dưa hấu ướp, làm gì có cảm giác mùa hạ chứ.”

Nam nhân đưa mắt liếc cậu một cái, cười không lưu chút dấu vết.

Đêm đó, mặt trăng khuyết mất một nửa, đúng lúc đèn đường cũng hỏng vài ngày nay, vẫn chưa ai đến sửa, khắp nơi tối đen như mực.

Cậu đi trực đêm về, giữa đường gặp nam nhân ra ngoài đón mình.

Hai người sóng vai chậm rãi bước dưới ánh trăng, tiếng ve kêu rõ hơn cả ban ngày, ngân nga không ngừng trong đêm hè. Đúng khi ấy, nam nhân đặt cái gì đó vào lòng bàn tay cậu.

“Đây là cái gì?” Cậu sờ trên sờ dưới một hồi, cảm giác hơi lạnh, nhưng không đến mức đóng băng.

“Pudding dưa hấu.”

Cậu ngẩn người, vội vã ngẩng đầu, chỉ thấy xa xa vài ánh sao thưa thớt, cùng ánh sao sáng lấp lánh lay động trong đôi mắt nam nhân.

“Có cảm giác mùa hạ chưa?”

Nam nhân hỏi như vẻ vô tình, ngẩng đầu nhìn ánh trăng khuyết.

Chậm rãi lấy lại tinh thần, cắn một miếng pudding dưa hấu trên tay. Pudding lành lạnh ngòn ngọt, răng vừa cắn vào đã mất một khối, mềm mại lăn vào trong đầu lưỡi cậu.

Cậu cười tươi rói.

“Còn kém dưa hấu ướp một chút, tốt đa cho anh 80 điểm.”

.

Cuối thu.

Công việc trên bàn như lá cây úa vàng dưới gốc ngô đồng ngoài cửa sổ, lớp này chồng lên lớp khác, càng tích càng nhiều.

Công ty của bất hảo tiên sinh gần đây cần liên hệ với khách nước ngoài, đôi khi còn mở hội nghị online. Vì chệch múi giờ, thời gian họp thường chọn vào lúc hai ba giờ sáng.

Lúc đầu cậu cũng không biết việc này, cuối cùng phát hiện, là vì thấy bình trà đặc trên bàn.

Bệnh dạ dày của cậu phải kiêng trà, nên vẫn không có thói quen pha trà quá đặc.

Cả kinh một chút, vội vã hỏi, nam nhân kia mới lãnh đạm nói lý do: “Uống trà đặc, mới thức được đến lúc họp.”

“Đang tốt lành thức đêm làm gì, có thể ngủ trước một lát mà. Lần sau anh cứ đặt đồng hồ báo thức đi.”

“Không được.”Nam nhân một lời từ chối.

“Sao lại không được?” Cậu nhướn mày, ít nhiều có chút tức giận.

“Em ngủ rất tỉnh, anh sợ đánh thức em.”

Cậu ngẩn ra, trái tim dường như bị thứ gì đó vuốt ve, nhất thời mềm lại. “Em… ngủ tỉnh đến vậy sao?”

Lúc này nam nhân bỗng cười cười, dùng ánh mắt trêu chọc nhìn cậu. “Đúng đó. Nếu không phải vì em ngủ tỉnh, năm đó ở trong phòng ngủ, lúc anh lén thổ lộ bên gối em em làm sao dậy nổi?”

Mặt cậu nhất thời đỏ bừng, giả vờ ho khan hai tiếng.

“Khi đó anh nói to như vậy…”

“Anh nói rất khẽ, to là ở trong lòng em đi.” Lời nói còn mang theo ý cười.

“Anh—–“ Cậu đang muốn cãi lại, bỗng vỗ đầu. “A, anh đừng có đổi chủ đề! Lần sau phải đặt đồng hồ báo thức!”

“Không được.”

“Anh giảm tiếng một chút, sẽ không làm em tỉnh mà.”

“Không được.”Nam nhân vẫn lắc đầu. “Anh khác em, tiếng nhỏ quá không nghe thấy.”

“Nhưng bình thường anh không uống trà, giờ bỗng uống trà đặc, cho dù làm xong việc vẫn không ngủ được đúng không?” Cậu biết hôm sau nam nhân còn phải đi làm, cứ thức trắng đêm không ngủ như vậy, thân thể còn không sớm suy sụp.

“Em không phải cũng vậy sao? Một khi tỉnh rồi, sẽ rất khó ngủ lại.”

Nam nhân mỉm cười.

“Cho nên anh sẽ không mạo hiểm như vậy, tự uống trà thức đêm tốt hơn.”

Cậu lại cười không nổi, rầu rĩ mắng ông chủ vô lương tâm của nam nhân một tiếng. “Tư bản vạn ác, anh từ chức luôn đi.”

“Không được.”

“Sợ gì chứ, anh ở nhà làm vợ, em nuôi anh.” Lời này có vẻ rất tự phụ.

“Không được. Tình nguyện phục vụ cho giai cấp tư sản, cũng không tình nguyện phục vụ giai cấp vô sản a.”Nam nhân nhướn mày, cố ý nhấn giọng ở từ “vô”.

Cậu giận, nhảy tới đè lên người nam nhân, oán hận muốn véo rụng cái miệng đó.

Lá ngô đồng ngoài cửa sổ lại vi vu bay xuống.

Khi phiến lá cây cuối cùng rụng, đơn xin đổi nơi công tác của Bất hảo tiên sinh cũng có hồi đáp, ấm dùng pha trà trong nhà cậu từ giờ dùng làm đồ trang trí.

.

Đầu đông.

Cậu như một động vật nhỏ sợ lạnh ngồi co ro run rẩy trên ghế, dùng đầu ngón chân trái phải cọ cọ mu bàn chân, hai tay tích cực kéo tay áo dài ra, bắt lấy chuột máy tính không buông.

“Ai ai ai, anh qua đây xem này, shop taobao này có bán miếng dán chống lạnh, hàng nhập khẩu nha, vẫn còn nguyên kiện. Nhìn qua có vẻ rất đáng tin.”

Nam nhân đặt cốc sữa nóng xuống, thoáng nhìn lướt qua màn hình, hoàn toàn không có hứng thú, chỉ lo cúi đầu mặc thêm áo cho cậu.

“Chúng ta mua vài bao về được không?” Cậu ngẩng đầu nhìn nam nhân, hai mắt sáng lấp lánh.

“Không được.”

Không ngoài dự đoán.

“Anh nghiện làm Bất hảo tiên sinh rồi sao?” Cậu giận dỗi sầm mặt, bày ra bộ dáng nghiêm chỉnh. “Bây giờ em có lý do nha!”

Nam nhân vẫn không đồng ý.

Lý do chính đáng trước đây nghe nhiều lắm, giờ có nghe, lại cứ nghĩ đến câu chuyện ngụ ngôn ”có chó sói” kia.

“Lý do gì?”Nam nhân lại liếc màn hình, cao giọng đọc. “Đau bụng sinh lý chu kì ở nữ giới?”

Mặt cậu hơi đỏ lên. “Không phải! Là lạnh bụng, lạnh bụng! Dạ dày em không tốt anh cũng biết mà.”

“Biết.”

“Đặc biệt đến mùa đông, em vừa ngủ là thấy bụng lạnh lạnh, khó chịu.”

“Cho nên?”

“Cho nên em muốn mua một ít miếng dán chống lạnh, tối ngủ dán vào, có thể giữ ấm.”

“Không được.”Nam nhân nghe xong lý do của cậu, kết luận cuối cùng vẫn không thay đổi.

“Suy nghĩ vì thân thể mình, còn không phải lý do chính đáng sao? Sao anh vẫn cứ không được?” Cậu nóng nảy, thiếu chút nữa cầm chuột đập bàn.

“Em xem hướng dẫn sử dụng của người ta đi. Thấy chưa? Điều thứ 3 phần chú ý. ‘Tối ngủ xin đừng dán sản phẩm qua đêm, tránh khiến nhiệt độ quá cao bị bỏng’, có phải không?”

Cậu quả nhiên bị phản công, á khẩu không trả lời được.

Nhãn lực gì vậy a, chớp mắt như vậy đã thấy rõ mấy chi tiết này…

“Hơn nữa—-“

Nam nhân mở miệng, nhưng lại chần chừ nói tiếp.

Cậu hiếu kì: “Còn gì nữa?”

Nam nhân hạ mắt, ngoảnh mặt không nhìn cậu, dường như khẽ hừ nhẹ một tiếng. “Hơn nữa, có cái kia, anh còn việc gì để làm nữa?”

Cậu ngơ ngác im lặng trong chốc lát, thật vất vả mới hiểu ra, miệng cười toe, không nhịn được cười phì một tiếng.

Cậu vừa cười, vừa bám lấy cổ đối phương, rúc đầu vào trên vai người nọ. “Hì, trừ việc làm miếng dán chống lạnh ra, anh còn có thể làm vệ sĩ, tài xế, đầu bếp, nhân viên vệ sinh, nhân viên vận chuyển, nhân viên thủy điện, máy tự động rút tiền…”

Nam nhân nhăn mày, trong mắt lại mang tiếu ý. “Nô lệ xã hội, đồ vật tự nhiên dùng a. Còn gì nữa?”

Cậu cắn một ngụm trên gương mặt nam nhân, nheo mắt như tiểu hồ li. “Còn có Bất hảo tiên sinh của em.”

.

Nhà cậu có một vị Bất hảo tiên sinh.

Bất hảo tiên sinh vóc dáng đẹp, đầu óc tốt, nhân phẩm tốt, hầu như không có chỗ nào không tốt, chỉ là thích đặt hai chữ “không tốt” ở bên miệng.

Nhưng cũng chỉ vậy mà thôi.

Hạ qua rồi đến thu, thu qua rồi đến đông, đông qua lại đến xuân. Xuân cũng dần dần đến rồi.

.

Cuối xuân.

Cậu quay đầu, nhìn qua ô cửa, thấy vài gốc hoa anh đào ngoài sân. Đáng tiếc, mùa hoa cũng sắp qua rồi.

Anh đào nở, cư nhiên còn rước lấy một đợt mưa xuân tí tách tí tách. Nhất thời lơ đãng, không khỏi nhớ đến bài thơ đã thuộc lòng khi còn bé.

Khởi đầu của bài thơ cũng không vui vẻ gì.

Nhưng đoạn cuối khi mưa đọng lại trên anh đào, trước mắt dường như sáng sủa hơn rất nhiều.

Sáng sủa, đúng vậy. Trong căn phòng nhỏ họ cùng sống chung, nam nhân kia luôn lau sạch sẽ kính cửa sổ, không nhiễm một hạt bụi, nói là vì tia sáng chiếu vào sẽ càng sáng sủa, người ta nhìn thấy tâm tình cũng sẽ tốt hơn.

Thảo nào trong phòng của bệnh nhân nặng, cửa sổ cũng lớn hơi vài lần.

Khiến cho người ta sinh ra cảm giác hi vọng.

“Bệnh cũ này của em, thực sự đã quá sức rồi.”

Cánh hoa anh đào trắng muốt, nhưng tới gần nhụy hoa lại có chút tia hồng phấn, lưu lại vài sắc ấm áp.

Giống như gương mặt cậu.

“Cho nên, lần này em ngã bệnh, cũng không phải chuyện gì kì quái.”

Biểu hiện lâm sàng của bệnh ung thư ban đầu cũng giống mười phần bệnh trạng ngày trước của cậu, không dễ phát hiện ra.

Không phải lỗi của người đó.

Nhưng người đó vẫn cho là như vậy.

Cậu thở dài một hơi, đưa tay chậm rãi vuốt mái tóc nam nhân ngồi bên giường.Nam nhân cúi đầu, trán dựa vào hai bàn tay siết lại, không nhìn thấy biểu tình phía sau mười ngón tay kia.

“Anh trở về nghỉ ngơi đi được không?”

Không đáp.

“Ngày phẫu thuật đừng tới được không?”

Không đáp.

Cậu trầm mặc trong chốc lát, lại nhẹ nhàng mở miệng. “Nếu phẫu thuật thất bại… Anh quên em đi được không?”

Nam nhân bỗng ngẩng đầu.

Giờ đây, từng câu từng chữ thoát khỏi kẽ răng, thanh âm nghẹn ngào nhưng ngoan cố. “Không được.”

Cậu khẽ chớp mắt, mặc kệ nụ cười trên môi có khó nhìn hay không, cúi đầu ôm lấy đối phương, thì thào như mê sảng.

“Trước đây anh nói “không được”, cuối cùng vẫn luôn tìm được cách làm em hài lòng. Lần này cũng không thể là ngoại lệ, biết chưa?”

Bất hảo tiên sinh của em.

Chỉ có lần này.

Chỉ có lần này, anh thật lòng nói ra câu “không được”, em không thể chấp nhận.

Hoàn