Ai bẻ cong người ấy chịu trách nhiệm – Chương 16-20

    Thuộc truyện: Ai bẻ cong người ấy chịu trách nhiệm

    Chương 16: Tôi chán ghét cái bộ mặt đeo mặt nạ này của cậu

    Lư Ninh đứng trước hóa lỏng khí, cười không nổi.

    Nước trong nồi sùng sục sùng sục sôi, Lư Ninh cầm lấy hai cây đũa dài ở trong nước quấy, mì ăn liền theo hướng cậu quấy xoay tròn, tản mát ra mùi tinh dầu công nghiệp mê người.

    Lư Ninh đem mì ăn liền trước mặt sau khi triệt để quấy tơi, thêm vào trong nồi hai quả trứng gà, sau đó gắp vào hai cái tô.

    Quá huyền diệu rồi, không nói tới cậu mới tới đây chưa tới mấy phút đồng hồ, đã đảo khách làm chủ nấu mì cho chủ nhân ăn, liền…… loại phú nhị đại như Thích Thiên Bách, kéo cửa tủ lạnh ra cư nhiên nhét đầu tủ lạnh mì ăn liền.

    Gần gũi dân tới quá mức.

    Cái người bị Lư Ninh oán thầm không biết lúc nào đã đứng đằng sau cậu, Lư Ninh quay đầu lại nhìn hắn một cái, không nảy sinh trao đổi ánh mắt với đối phương, lại quay mặt lại.

    “Xấu hổ quá, còn ở trong nhà anh nấu cơm.”

    Cậu nói như vậy hoàn toàn là từ lễ phép, kỳ thực trong lòng phi thường cạn lời, có thể đặt đồ ăn ngoài ai không đặt, nhưng Thích Thiên Bách nói tiểu khu này không cho phép bên ngoài ship vào, tới lúc đó còn phải chạy quãng đường rất xa. Thích Thiên Bách chính là tàn phế cấp cao trên sinh hoạt, Lư Ninh không muốn dùng từ ngữ khách khí hơn để hình dung một người mì ăn liền cũng không biết nấu.

    …… Nhưng cùng một đứa con trai của một nữ nhân hư hư thực thực bao dưỡng qua mình cùng bàn ăn cơm, cảm giác phi thường vi diệu.

    Lư Ninh nhét vào trong miệng một ngụm mì sợi, cân nhắc làm sao mở miệng cho phải: “Giữa chúng ta có rất nhiều mâu thuẫn, hoặc là nói là hiểu lầm, bất quá tôi vẫn là muốn cám ơn anh kịp thời chạy tới cứu tôi ra ngoài.”

    Thích Thiên Bách liếc liếc cậu, từ trong lỗ mũi phát ra một tiếng hừ nhẹ.

    Bọn họ lúc ăn cơm cách tới đủ gần, Lư Ninh có thể thấy rõ toàn bộ hắn. Không thể không thừa nhận, người này lớn lên rất tuấn tú, ngũ quan cường tráng, đường cong rõ ràng, trên người hắn có một loại khí chất đặc biệt, nói không ra là cái gì, tóm lại không giống người bình thường.

    Hắn khả năng chính là chúng tiểu cô nương thường nói, hormone hành tẩu (*).

    ((*) hiểu nôm na là men lỳ, rất có mị lực)

    Lư Ninh để đũa xuống, thở dài: “Bất kể anh có tin hay không, có một điểm tôi phải làm sáng tỏ. Tôi là bị bắt cóc tới chỗ kia, về phần Thích tiên sinh tại sao bắt cóc tôi, tôi cũng không rõ ràng, tôi không phải người có tiền, gã dùng súng chỉa vào người tôi, ép tôi ký thỏa thuận. Thỏa thuận này trái với ý nguyện cá nhân tôi, anh không làm trở ngại tôi…… ngược lại chính là đúng lúc.”

    Lư Ninh đã nhận thấy được mâu thuẫn giữa Thích Thiên Bách và vị Thích tiên sinh kia, cậu cảm thấy nói ra chuyện này khá tốt. Cho dù là họ Thích, hay là “Lâm Tố Chi” chưa từng gặp mặt trong truyền thuyết, Lư Ninh cũng muốn nhanh chóng thoát khỏi bọn họ, đây nói không chừng sẽ là cơ hội.

    Thích Thiên Bách không có phản ứng đặc biệt gì, sau khi cúi đầu ăn vài miếng mì, mới ngẩng đầu hướng cậu ngoài cười nhưng trong không cười mà nhếch miệng — địch ý phi thường rõ ràng.

    Cái này trong dự liệu của Lư Ninh, dù sao hắn hiện tại đối chọi với người có thân phận hiềm nghi là “Tiểu bạch kiểm” mẹ hắn bao dưỡng, từ nội dung vị Thích tiên sinh kia để lộ ra có thể thấy được, Ninh Kinh Hồng thậm chí tùy thời có thể chính thức trở thành bố dượng của Thích Thiên Bách, đối với một người như vậy là rất bực mình.

    Lư Ninh không muốn tiếp tục miễn cưỡng, cúi đầu ăn mì. Lúc cậu cho rằng Thích Thiên Bách sẽ không nói chuyện với mình, đối phương lại đột nhiên nói: “Cậu không muốn ký thỏa thuận với ông ta, chính là rất hưởng thụ cuộc sống được bao dưỡng nhỉ.”

    “Đương nhiên không phải, tôi đã cường điệu với Thích tiên sinh rất nhiều lần, tôi với Lâm phu nhân chỉ có quan hệ thương nghiệp, có lẽ anh có thể gọi là money talk, cái gọi là bao dưỡng trong miệng các anh lại hoàn toàn không phải.”

    Lư Ninh trên sự kiện này xác định cắn chết không thừa nhận, Lâm Tố Chi cũng sẽ không ngu tới mức nói với con mình bao dưỡng tiểu bạch kiểm, bản thân Ninh Kinh Hồng không mở miệng, còn không phải tùy cậu nói như thế nào.

    Cậu chỉ là người qua đường vô tội đội nồi, ai thích đối chọi với ai, tóm lại cậu không đối.

    Người bình thường lúc bị chỉ trích mình là bị bao dưỡng hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ lộ ra vẻ bối rối hoặc chột dạ, Lư Ninh không giống, bởi vì không chưa làm qua chuyện này, cho nên lẽ thẳng khí hùng, bị hỏi mặt cũng không đổi sắc.

    Đương nhiên, cũng liên quan với da mặt cậu đủ dày.

    Thích Thiên Bách nhìn phản ứng của cậu ở trong mắt, trong tay không có chứng cớ, hoài nghi đối với Lư Ninh có một tia dao động, “Nếu như cậu không phải bị bao dưỡng, người kia sao sẽ tìm tới trên đầu cậu?”

    Lư Ninh cười cười với hắn: “Ngài nếu muốn uy hiếp một người, sẽ lựa chọn hạ thủ kiểu gì?”

    “……”

    “Tôi là nơi khác tới Hạng thành làm việc, không có bối cảnh cũng không có tài lực…… Đúng rồi vị Thích tiên sinh kia đối với bối cảnh gia đình tôi hẳn là điều tra qua, quê tôi có một người mẹ bệnh nặng, cần dùng tiền gấp. Anh vừa nãy cũng nhìn thấy trên tờ hiệp nghị viết chính là cái gì, làm loại chuyện này đương nhiên sẽ lựa chọn loại người tôi đây.

    Thích Thiên Bách không biết có phải tin một phen lời nửa thật nửa giả của Lư Ninh hay không, cũng không tiếp tục hùng hổ dọa người nữa, cầm chén mì trước mặt ăn sạch sẽ: “Cậu không cần gấp gáp giải thích, tôi không giống ông ta, cho dù cậu thật sự bị bao dưỡng, tôi cũng sẽ không thương hại cậu.”

    Đối phương nhếch nhếch mép, lộ ra hai cái răng nhanh sắc nhọn: “Tôi chưa bao giờ làm chuyện trái pháp luật.”

    Lư Ninh cảm thấy hắn có lời chưa nói hết, quả nhiên Thích Thiên Bách nói tiếp: “Nhưng nếu như cậu dám gạt tôi, tôi có cách xử lý không trái pháp luật, làm cho cậu trải qua không thoải mái.”

    Thích Thiên Bách chợt từ chỗ ngồi đứng lên, lướt qua cái bàn một cái bóp cằm Lư Ninh, ngón cái và ngón trỏ niết hai má cậu, chen vào lõm xuống thật sâu: “Nói láo tinh, tôi có thể bởi vì cậu còn nhỏ tuổi tha thứ cậu một lần, tiếp tục nói hưu nói vượn tôi không tha cho cậu nữa.”

    Thích Thiên Bách dựa tới quá gần, lúc nói chuyện hơi thở đều phun trên mặt cậu, Lư Ninh cũng không thích bị người nhìn xuống như vậy, phải nói, bởi vì nguyên nhân chiều cao, trước kia chỉ có cậu nhìn xuống người khác.

    Lư Ninh bắt được tay Thích Thiên Bách dùng sức gỡ xuống, người sau đầu ngón tay lại giống như kìm sắt gắt gao bấm trên khuôn mặt cậu, Lư Ninh căn bản cạy không động. Cậu có chút tức đến nổ phổi: “Buông ra! Anh có chứng cớ gì nói tôi nói láo!”

    “Chứng cớ? Không cần, trực giác của tôi chính là chứng cớ.”

    Thích Thiên Bách mặt không thay đổi nhìn chằm chằm cậu, vẻ mặt cao quý lãnh diễm, lời nói ra lại giống như đùa giỡn lưu manh: “Hoặc là cậu có thể chứng minh mình bán không phải là phía trước, là mông, vậy tôi liền tin.”

    Lư Ninh sửng sốt một chút, ngay sau đó bị một loại cảm xúc dị thường phẫn nộ tràn ngập lồng ngực. Lư Ninh không phải đồng tính luyến, nói chính xác hơn, cậu còn chưa xác nhận qua mình rốt cuộc có thể yêu ai hay không, bất kỳ nam nhân nào bị nói “Bán mông” đều sẽ không cao hứng.

    “Câm miệng!”

    Thích Thiên Bách nhìn chằm chằm cậu hồi lâu, đột nhiên cười ra tiếng, sau đó từ từ buông lỏng tay bóp Lư Ninh, ngón cái ở trên mặt cậu nhẹ nhàng hoạt động: “Cậu rốt cục lộ ra bộ mặt thật, từ lần đầu gặp mặt, tôi đã cảm thấy cậu rất kỳ quái, trên này giống như đeo mặt nạ vậy. Hiện tại mới phát hiện, so với nụ cười giả kia của cậu, vẫn là khuôn mặt tức giận làm cho người ta cảm thấy thoải mái.”

    Lư Ninh bị hắn sờ tới cả người nổi da gà, cũng có chút khẩn trương, chỉ có cậu hiểu rõ Thích Thiên Bách nói là cái gì — Lư Ninh bình thường làm quan hệ xã hội, đối với người ôn nhu, cũng rất thân sĩ, nhưng chỉ là giả vờ giả vịt mà thôi, cậu theo thói quen trong ngoài không đồng nhất, nhưng lần đầu tiên bị người nhìn ra……

    Lư Ninh tức giận mà túm lấy cổ tay hắn, lặp lại nói: “Buông tôi ra.”

    Thích Thiên Bách nhìn chằm chằm cậu hồi lâu, rốt cục giống như hài lòng buông tay ra, hắn không có tiếp tục lặp lại bất kỳ cảnh cáo nào, ánh mắt ngoan lệ đủ làm người ta kinh hồn táng đảm.

    Lư Ninh chỉnh là một chút cổ áo mình ngồi thẳng thân thể, sau đó khẽ rũ mắt xuống: “Phải nói tôi cũng nói rồi, anh thích tin thì tin, không tin thì thôi.”

    Thích Thiên Bách đột nhiên trở nên rất dễ nói chuyện: “Tiếp tục.”

    “Tôi nói nhiều như vậy, anh lại cái gì cũng không nói với tôi, không quá công bằng đi. Anh rốt cuộc là làm sao tìm được tới đó?”

    Thích Thiên Bách nhìn chằm chằm cậu, tay duỗi tới dưới bàn sờ, Lư Ninh mỉm cười hỏi: “Anh muốn làm gì.”

    Lư Ninh nghi ngờ một chút, lấy di động ra, điện thoại cậu không có khóa, sau khi trượt mở khóa chính là giao diện tin nhắn, bên trên rõ ràng là một tin nhắn — Cứu mạng, tôi bị bắt cóc, nhanh báo cảnh sát chút.

    Cái này vậy mà là cậu tự mình gửi?!

    ————————-

    Chương 17: Cậu sau này đổi sang bán mông đi, được giá hơn

    Lư Ninh đầy mặt biểu tình “Sao có thể như vậy”, “Loại trùng hợp này quả thực giống như tình tiết tiểu thuyết” toàn bộ rơi vào trong mắt Thích Thiên Bách, hắn nheo mắt lại, hỏi: “Tin này là cậu gửi?”

    “Không phải……”

    Lư Ninh theo bản năng phủ nhận, một giây sau người ngồi bàn đối diện liền đứng lên đi về phía cậu, Lư Ninh muốn chạy trốn, lại bị Thích Thiên Bách tay nhanh mắt lẹ tóm được.

    Đối phương thuần thục mà nắm hai cánh tay cậu, vặn một cái ra sau lưng, sau đó đem cả người cậu mặt hướng xuống ngã ở trên bàn. Lư Ninh giãy mấy cái mà không được, ngược lại thiếu chút nữa bị Thích Thiên Bách vặn phế đi.

    Cậu cảm giác được tay người phía sau sờ trên người mình, sờ khắp túi cậu, sau đó cầm đi điện thoại di động. Lư Ninh khẩn trương một cái, giãy giụa tới lực độ càng lớn. Nhưng cậu càng phản kháng càng làm cho Thích Thiên Bách bất mãn, hắn dứt khoát nắm hai tay Lư Ninh hung hăng giơ lên, áp thẳng tới giữa xương bả vai, Lư Ninh cảm giác khớp xương hai bên bả vai mình khả năng đã bị vặn trật khớp.

    Cậu đau tới đầy đầu mồ hôi, nhưng không thể động đậy chút nào.

    “Anh……! Buông tôi ra! Anh là cường đạo sao! Trả điện thoại cho tôi!”

    Thanh âm Lư Ninh hoàn toàn không rơi vào trong lỗ tai Thích Thiên Bách, bởi vì Thích Thiên Bách đang ngẩn người, xác thực mà nói, hắn đang nhìn một đoạn nhỏ eo sau lộ ra của Lư Ninh ngẩn người.

    Thân thể này của Ninh Kinh Hồng không giống với thanh niên cường tráng, eo thân dẻo dai mà hơi gầy, quần áo cậu lúc giãy dụa vén lên một đoạn, lộ ra một đoạn eo sau kia vừa gầy lại hữu lực, da cậu lại đặc biệt trắng, hình xăm totem (*) xanh hồng giống như thêu hoa văn ở phía trên lan ra, đuôi rồng mảnh khảnh thay đổi thuận theo đuôi cột sống tiến thẳng vào dưới quần…… Thích Thiên Bách bị chói tới quáng mắt, hắn muốn sờ sờ eo cậu, muốn cởi xuống cho cậu để xem chút, thứ bên dưới rốt cuộc vẽ như nào.

    ((*) là những hình xăm vật thể tự nhiên, nhiều nhất làđộng vật. Các thím có thể ra gg để rõ hơn)

    “Ê…… Ê!! Thích thiếu gia! Phiền ngài đại giá!”

    Thích Thiên Bách bị tiếng thét hổn hển của Lư Nnh gọi lại thần trí, hắn kịp phản ứng mình nghĩ cái gì trong đầu, giống như bị nóng tới, “Vèo” một cái thu tay lại, hai cánh tay Lư Ninh bởi vì lực phản ứng giãy dụa hung hăng bắn ở trên mặt bàn, phát ra một tiếng “Rầm” thật lớn.

    “Sss —!!!”

    Lư Ninh hít một ngụm khí lạnh, bưng cùi chỏ dùng sức xoa. Thích Thiên Bách nhìn chằm chằm mặt Lư Ninh ngẩn người chốc lát, cúi đầu lật điện thoại của cậu, Lư Ninh chẳng quan tâm giảm bớt đau đớn trên cùi trỏ, nghiêng người nhảy tới trên mặt đất, nhào qua đoạt điện thoại trong tay hắn. Thích Thiên Bách lập tức giơ cao cánh tay, ấn đầu Lư Ninh nhanh chóng mở mục tin nhắn ra.

    Tin nhắn cuối cùng Lư Ninh dùng cái điện thoại này gửi đi chính là cái tin cầu cứu kia, Thích Thiên Bách túm Lư Ninh kéo cậu tới, cơ hồ dán điện thoại lên mắt cậu: “Nhìn rõ ràng chưa? Đây là cái gì?”

    Lư Ninh há miệng, nói không ra lời.

    “Cậu nói tin nhắn không phải cậu gửi, vậy cậu giải thích chút, đây là cái gì?”

    Thích Thiên Bách thu chặt tay, trong lòng bàn tay một cái thuận mái tóc trơn trượt mềm mại làm cho hắn tâm viên ý mãn — hắn biết mình không nên ngay tại lúc này thất thần, lại càng không nên đối với đồng tính sinh ra ý nghĩ kỳ quái…… Nhưng mà hắn khắc chế không được.

    Thích Thiên Bách còn nhớ rõ mình trước kia không phải như thế, này tất cả đều trách cậu ta……

    “Ba!”

    Hắn đang thất thần, điện thoại di động bị Lư Ninh ôm ở trong tay, Thích Thiên Bách phản ứng vẫn là nhanh hơn một bước, ngay sau đó giơ cao tay, tránh né cậu.

    Thích Thiên Bách buông tay ra, Lư Ninh sợ lại bị hắn nắm được tóc, lui về phía sau mấy bước, người trước liền cười tiến tới gần cậu: “Tôi tạm thời tin cậu lúc ấy là bị bắt cóc tới đó, nhưng sao cậu có số của tôi?”

    — Cái vấn đề này Lư Ninh cũng muốn biết!

    Cậu lúc ấy dưới tình thế cấp bách lung tung gửi một cái tin nhắn cầu cứu, làm sao sẽ gửi tới điện thoại của hắn? Quan trọng nhất chính là, Ninh Kinh Hồng sao lưu được số của vị đại lão này? Bọn họ rất quen? Nhưng Thích Thiên Bách rõ ràng không nhận ra bộ dạng Ninh Kinh Hồng.

    Nhưng tại sao hắn muốn thì phải giải thích cho hắn nghe? Lúc này không phải tán gẫu sao?

    Lư Ninh cảnh giác mà lui về sau hai bước: “Tôi không biết, có lẽ anh lần đó tới Ánh trăng phát danh thiếp bị tôi tiện tay ghi lại? Tin nhắn cũng là gửi tùy tiện, tôi ngay cả có gửi hay không cũng không xác định……”

    “Phải không?”

    Thích Thiên Bách cắt đứt giải thích của Lư Ninh, tiến theo mấy bước, đem di động dán tới trước mắt cậu: “Không biết, ghi chú là “Thích ví tiền lớn” ư, đừng nói với tôi ghi chú là cậu viết lúc nằm mơ”

    “……”

    Lư Ninh lần này là triệt để bế tắc, ai con mẹ nó biết Ninh Kinh Hồng bị bệnh gì a! Ghi chú người ta là ví tiền còn bị bắn tại chỗ, cho dù cậu da mặt dày cũng không cãi lại được chứ?!

    Lư Ninh bị hắn làm cho một mực thối lui đến dưới chân tường, nghĩ thầm không biết có phải ban đầu lúc cùng mẹ Thích Thiên Bách hắn có một chân lấy được số này hay không, nhưng để cho con trai làm ví tiền của tiểu bạch kiểm mình bao dưỡng, tốt như vậy sao?

    Phi phi phi! Cậu mới không có bị bao dưỡng!

    Thích Thiên Bách đột nhiên vươn tay, chắn trước mặt Lư Ninh, cánh tay hắn vừa vặn chống tường, vây Lư Ninh ở chính giữa: “Cậu nói cậu là bị bắt cóc, nhưng tôi bây giờ hoài nghi cả vụ này đều có dự mưu, cậu cố ý gọi tôi, làm cho chúng tôi khó xử.”

    Loại tư thế bị hoàn toàn kinh sợ này làm cho người ta rất không thoải mái, logic của hắn càng làm cho người khó chịu, Lư Ninh không thể nhịn được nữa mà mắng: “Anh có bệnh ư.”

    Lời của cậu còn chưa nói xong, lại bị nhéo hai má, Lư Ninh bị nhéo nhiều lần như vậy không thể tính tình tốt hơn nữa mặc hắn muốn làm gì thì làm, phản xạ có điều kiện nhấc chân đạp về phía giữa hai chân Thích Thiên Bách, vậy mà tên kia sớm có chuẩn bị, khom gối hung hăng áp ở trên đùi Lư Ninh, hai cánh tay cậu cũng bị nắm cùng một chỗ kéo cao đặt ở đỉnh đầu.

    Thích Thiên Bách dường như rất hưởng thụ quá trình này, hắn sau khi đem tất cả lực hành động của Lư Ninh hoàn toàn trói buộc, mới một lần nữa chậm rãi nhéo mặt cậu, hai ngón tay nhẹ nhàng sờ, nặn mặt Lư Ninh ra hình dáng rất buồn cười: “Thẹn quá hóa giận à? Cậu biết tôi, không phải không biết người vừa nãy có quan hệ gì với tôi, là giá tiền mẹ tôi cho cậu chưa thích hợp cậu mới muốn nhục nhã chúng tôi sao? A?!”

    Lư Ninh nhìn chằm chằm hắn, cậu nhìn thấy trong mắt Thích Thiên Bách đều là ý vị điên cuồng — sóng não người này mặc dù có hơi lệch, nhưng cũng không thể nói hắn như vậy cho rằng có bệnh gì, bởi vì nếu như bản thân cậu hiện tại đứng ở vị trí Thích Thiên Bách, cậu cũng có thể cho rằng như vậy.

    Để con trai người ta tới nhìn trò cười của cha mẹ, quả thật ác độc.

    Nhưng cậu lại không có làm như vậy!

    Người này ngay cả chuyện Lâm Tố Chi là mẹ hắn đều nói ra rồi, sẽ không định giết người diệt khẩu đi? Mặc dù hắn đã nói sẽ không làm chuyện phạm tội trái pháp luật……

    Lư Ninh gấp gáp mà thở hổn hển mấy tiếng, dùng sức hất tóc sang hai bên, muốn rời khỏi hô hấp của Thích Thiên Bách: “Tôi không có! Cái này hoàn toàn là trùng hợp, tôi cũng không biết hắn là…… ưm!”

    Thích Thiên Bách không để cho Lư Ninh nói xong lời, hắn siết chặt mặt Lư Ninh, tới lúc tiếng cậu nức nở dừng lại, mới nhìn chằm chằm cậu: “Cậu câm miệng cho tôi, miệng đầy nói dối, lừa gạt trẻ con hả?”

    “Ưm!!”

    Thích Thiên Bách nhìn chằm chằm cậu hồi lâu, hung hăng nhéo mặt Lư Ninh một cái: “Khuôn mặt này ngược lại có thể nhìn.”

    Lư Ninh hiện tại cơ hồ tin chắc người trước mặt này có tật bệnh phương diện tinh thần nào đó, hắn quá táo bạo, giống như pháo châm một cái liền cháy, hơn nữa căn bản sẽ không hảo hảo nghe người khác nói chuyện.

    Chờ chút, nếu như cậu bị bệnh tâm thần giết, đối phương có phải không cần chịu trách nhiệm pháp luật a?!

    “Nói chuyện a, không thừa nhận đúng không? Hay là nói cậu thật sự muốn làm cha kế của tôi?”

    “……”

    Thích Thiên Bách không biết nghĩ đến cái gì, một tay nâng Lư Ninh lên, ném tới trên giường phòng ngủ mình. Lư Ninh ngọ ngoạy muốn bò dậy, nhưng giường hắn rất kỳ quái, người giẫm lên liền giống như muốn vùi lấp xuống vậy — Đệt! Cái tên biến thái này cư nhiên ngủ giường nước!

    ((*) loại giường màở giữa gối vàđệm có nước, dùng cho mùa hè nằm rất mát, giường nước còn dùng cho phong thủy nữa cóý nghĩa là tiền vào như nước =))

    Không đợi Lư Ninh bò dậy, Thích Thiên Bách lại trở lại, hắn đi cầm sợi dây, đem mặt Lư Ninh hướng xuống ấn trên giường, trói hai tay hai chân cậu lại. Cũng không biết hắn dùng phương pháp gì, Lư Ninh hiện tại hai cánh tay bị hoàn toàn kéo ra phía sau, đầu gối bị buộc co quắp, cùng hai cái cổ chân buộc cùng một chỗ.

    Thích Thiên Bách trong tay cầm kim loại lạnh lẽo, dán vào trên gáy Lư Ninh trượt xuống, hắn ngữ khí rất kỳ quái, giọng nói cũng rất nhẹ: “Cậu còn trẻ như vậy, sẽ làm bố dượng người ta sao?”

    Lư Ninh trong lòng máo mao, cậu hiện tại cảm thấy Thích Thiên Bách là một biến thái, cậu cảm giác mình phải nghĩ cách tự cứu, bằng không nói không chừng sẽ bị giết chết.

    Cậu cố gắng khống chế tâm tình của mình, tiếng hít thở khẩn trương đem thanh tuyến của cậu bức bách tới có chút khẽ run: “Anh bình tĩnh chút có được hay không?”

    Thích Thiên Bách đột nhiên an tĩnh lại, hắn nắm cằm Lư Ninh nhấc quần áo cậu lên, tiến tới bên tai cậu hỏi: “Cậu nói cái gì? Cậu lặp lại lần nữa.”

    — Mẹ nó, bệnh thần kinh!

    Lư Ninh chuyển mắt lặp lại: “Tôi nói……”

    Cậu đột nhiên hướng ra sau hung hăng đụng một cái, đụng vào trên mũi Thích Thiên Bách: “Ai muốn làm cha kế của anh! Có bệnh!”

    Thích Thiên Bách bị cậu đụng tới lăn xuống giường, Lư Ninh liền nắm chặt thời gian ngọ ngoạy chạy xuống giường, nhưng cậu mặc dù dốc toàn lực, nhiều lắm là để cho Thích Thiên Bách ăn chút đau khổ, hoàn toàn không đủ lực đạo đụng ngất hắn. Người kia rất nhanh từ trên mặt đất bò dậy, hắn túm Lư Ninh trở lại, lần này trực tiếp từ sau cưỡi trên người cậu: “Cậu thật bản lĩnh.”

    Hô hấp Thích Thiên Bách đều phun trên cổ Lư Ninh, tóc gáy sau cổ cậu đều dựng đứng lên, người phía sau nắm quần áo cậu sẽ một cái sang hai bên, Lư Ninh ngay sau đó cảm thấy đầu vai hung hăng đau một cái — bệnh thần kinh này đang cắn cậu!

    Lư Ninh lần này thật sự bị dọa sợ, cậu ở quán bar Ánh trăng thấm dâm (*) nhiều năm, đương nhiên biết Thích Thiên Bách muốn làm gì, cậu cũng chẳng quan tâm nhiều lắm, lớn tiếng mắng thô tục: “Đcm anh! Buông tôi ra!”

    ((*) từ này chuẩn là “thấm dâm” nhé nên đừng thím nào nghĩ là lỗi type =)) từ này có nghĩa là lăn lộn lâu nhưng là với nghĩa xấu. Ở bộ Kế hoạch bánh bao cũng có từ này và khá nhiều thím nghi ngờ là lỗi type =))

    Tên kia liền dán vào lỗ tai cậu nhẹ giọng cười: “Tôi rất thích, cậu sau này đổi thành bán mông đi, được giá hơn.”

    —————————-

    Chương 18: Người bẻ cong hắn tên là Dư Ôn

    Ninh Kinh Hồng da trắng, quần áo kéo xuống để lộ ra một mảng lớn hình xăm ở lưng, từ dưới cổ cậu lan thẳng tới đuôi xương sống. Lư Ninh lúc giãy dụa vặn vẹo, một mảng lớn hình xăm trên lưng cậu dường như sống, theo da thịt phập phồng cổ động.

    Thích Thiên Bách vốn là cắn cậu có chút ý tứ hù dọa, nhưng hắn bị cảnh hoạt sắc sinh hương trước mắt kích thích tới đầu chóang não nóng, mang chút do dự cùng thử dò xét, theo bả vai Ninh Kinh Hồng gặm xuống.

    Lư Ninh nhận thấy được động tác của hắn dọa sợ tới hồn đều sắp bay ra ngoài — vị Thích đại thiếu gia này chả lẽ có sở thích đặc thù gì? Cậu một nam nhân rơi vào trong tay một nam nhân còn không an toàn ư?!

    Lư Ninh càng nghĩ càng cảm thấy kinh khủng, một bên giãy dụa một bên lớn tiếng mắng chửi người, người phía sau chặt chẽ nhéo hông cậu áp ở trên giường, sau đó dọc theo totem Thanh Long cắn xuống.

    Thân thể thiếu niên mềm dẻo hữu lực, da thịt co dãn mười phần, Ninh Kinh hồng nam sinh nữ tướng, cho nên không riêng trên mặt, da trên người cũng trơn mượt, trắng nõn mọng nước, cắn lên tới đâu cảm giác rất khác. Lư ninh càng giãy dụa Thích Thiên Bách liền áp cậu tới càng chặt, hắn cảm thụ được thân thể kia ở dưới thân mình uốn éo, càng không muốn buông ra……

    “…… Biến thái chết tiệt! Gay chết tiệt! Anh buông tôi ra!”

    Thích Thiên Bách bị thanh âm kêu gào hổn hển của Lư Ninh gọi hoàn hồn, trong tay hắn túm da thịt cực co dãn, lúc ý thức được cũng dọa sợ chính mình nhảy một cái.

    Thích Thiên Bách ngẩn người, vội vàng bò dậy. Lư Ninh vừa vội vừa tức ngọ ngoạy một thân mồ hôi lạnh, lúc cậu cho rằng mình sắp giữ không được khí tiết tuổi già, áp lực phía sau lại đột nhiên biến mất, người nọ áp ở trên người cậu nhanh chóng xuống giường.

    Lư Ninh nằm nghiêng trên giường kinh thanh thở dốc, cậu nghe được tiếng bước chân đối phương đi xa, chỉ lát sau lại trở lại. Lư Ninh cảnh giác mà nghiêng đầu qua chỗ khác, chỉ thấy cạnh cửa có một cái bóng. Trong quá trình cậu giãy dụa, tóc dài trên đầu tản tới loạn thất bát tao, cậu hiện tại cơ hồ lõa nửa người trên cuộn tròn trên giường, tóc vừa che, nam nữ không phân biệt được.

    Thích Thiên Bách đứng ở vị trí đó, chỉ có thể nhìn thấy nửa mặt Lư Ninh, trên người cậu mặc dù có thịt, vóc người vẫn là mảnh, hơn nữa bộ dáng cậu quần áo xốc xếch đầu tóc rối bù, giống như vừa bị bắt nạt tàn nhẫn vậy.

    Thích Thiên Bách ở trên đầu đinh của mình sờ hai cái, có chút chột dạ.

    Hắn không phải người không phân biệt tốt xấu, dùng phương thức này trút căm phẫn bất kể đối với bản thân hắn hay là đối với đối phương mà nói đều phi thường nhục nhã, hắn chán ghét Ninh Kinh Hồng, nhưng vẫn không chán ghét tới mức muốn vũ nhục cậu.

    Thích Thiên Bách còn có lý trí, hắn biết nên thừa nhận mình hận tới cùng là ai.

    “Trước khi tôi tra rõ chân tướng, cậu ở chỗ này đợi đi.”

    Lư Ninh khẽ quay đầu, một mảnh drap giường nhẹ nhàng rơi vào sau lưng cậu, Thích Thiên Bách đứng ở phía sau bên trái cậu, Lư Ninh chỉ có thể nhìn thấy cái bóng mơ hồ. cậu thấp mặt xuống, cằm cơ hồ kéo tới ngực, cậu hiện tại rơi vào trong tay Thích Thiên Bách, không dám đối với hắn như thế nào, cũng sợ mình tùy ý mở miệng lại kích thích hắn, cậu giận đến cả người phát run, trong lòng đem Thích Thiên Bách hết lần này đến lần khác mắng mấy trăm lần “Đồng tính luyến chết tiệt”.

    Thích Thiên Bách đối với cái này đương nhiên không phát giác gì, hắn đứng ở cửa nhìn Lư Ninh hắn lập tức rời đi. Thích Thiên Bách trong lòng rõ ràng, hắn vừa làm với Lư Ninh mấy chuyện kia lại không đơn thuần là trừng phạt cậu, hắn quả thực bị cử động trong lúc vô tình của thiếu niên này hấp dẫn, mà không cách nào tự khống chế……

    Thích Thiên Bách đối với kết luận này cảm thấy xấu hổ và khủng hoảng, sau nghĩ tới nguyên nhân chuyện này, trong lòng lại tuôn ra từng tia tức giận.

    Hắn một mình đi tới phòng khách, mở điện thoại ra mở ứng dụng nào đó, đây là một phần mềm livestream. Chỉ từ bên ngoài nhìn vào, rất khó tưởng tượng Thích Thiên Bách người như thế còn có thể chơi cái này, dù sao bất luận nhìn từ phương diện nào, hắn đều là “Hiện sung” (*) hoàn toàn.

    ((*) chỉ những người có cuộc sống đầy đủ)

    Chỉ bất quá, trong mọi chú ý của hắn chỉ có một chủ livestream tên là Dư Ôn.

    Thích Thiên Bách lật đi lật lại trang chủ livestream của Dư Ôn xem vài trăm lần, vẫn là không có đợi được tin hắn login, hắn sau khi out khỏi giao diện, dùng sức nắm chặt điện thoại — kỳ thực hắn không cần chờ Dư Ôn như vậy, hắn ở trên livestream đốt tiền, chỉ cần Dư Ôn login, sẽ thông báo tin nhắn đơn độc, hắn có thể trước tiên biết động thái của đối phương.

    Chủ ý của Thích Thiên Bách là thu mua trọn trang web, như vậy hắn làm ông chủ có thể trực tiếp nắm giữ tài liệu thật của Dư Ôn, cách internet dù sao cũng không đủ chân thật, nhưng Thích gia gần đây cũng xảy ra rất nhiều chuyện, vốn cảm thấy ông chủ trang web cảm thấy ngồi còn rất thuận lợi, cũng không muốn nhường cho người khác, Thích Thiên Bách đành phải tạm thời đè xuống chuyện này.

    Bất quá hắn tuyệt đối sẽ không từ bỏ, hắn nhất được phải tìm được Dư Ôn này.

    Thích Thiên Bách ở trước cửa sổ sát đất bồi hồi hồi lâu, bấm một dãy số, đối phương nhận rất nhanh, chính là bên trong ống nghe quá ồn, tạp âm quá độ làm cho chỉ số nóng nảy của Thích Thiên Bách thẳng tắp kéo lên.

    “Alo? A Kiền?”

    Thích Thiên Bách híp mắt một cái, vấn đề mỗi ngày đều phải sửa đúng vài chục lần hắn thật sự lười nhắc lại, mặc kệ đối phương: “Đông tử, thứ tôi bảo cậu tra giúp tôi, tra được chưa?”

    Trong ống nghe truyền đến một tiếng gào rất lớn: “Đều con mẹ nó câm miệng! Ông đây không nghe được Thích thiếu nói chuyện!!”

    Sau khi rống đối diện cuối cùng yên tĩnh, Thích Thiên bách theo bản năng lắc lắc đầu, “Ban ngày ban mặt đã ầm ĩ, có bệnh.”

    Trong ống nghe truyền tới một thanh âm dương quang: “Cậu nói cái gì? Ây, tôi nói cậu đặc biệt gọi điện thoại tới đây chỉ ì nhắc nhớ tôi hiện tại là ban ngày a? Cậu không phải bị mẹ tôi tẩy đi.”

    Thích Thiên Bách cười một cái: “Cút. Tôi hỏi cậu, chuyện tôi lúc trước bảo cậu điều tra đã tra xong chưa?”

    “Ớ, sự kiện kia a…… Vẫn chưa, mặc dù nói hiện tại rất nhiều website, trang livestream a đều muốn tên thật chứng thực, nhưng có chút thông tin không phải đơn vị đặc thù không có cách nào lấy được. Bọn mình á, Đính Phá Thiên có hai đồng tiền bẩn, người ta không hiếm là mấy đồng tiền phạm pháp này. Hơn nữa, có rất nhiều thứ ngay cả website bọn họ đều không biết.”

    Thích Thiên Bách nhìn ngoài cửa sổ nhăn lại lông mày: “Một chút tin tức cũng không có?”

    “Cũng không phải, manh mối vẫn là có, bất quá không nhanh như vậy. Tôi lần trước điều tra cho cậu một lần, cậu không phải đi tìm sao? Người này thật sự không có?”

    Nhắc tới chuyện này Thích Thiên Bách liền khó chịu. Năm đó lúc điều tra “Dư Ôn”, Thích Thiên Bách chỉ cảm thấy người này làm việc rất cẩn thạn, không biết có phải hắn có thói quen không lưu nhược điểm hay không, nhân nhục (*) hắn hao tốn một thời gian rất dài. Khi đó xác định đối phương ở Hạng thành, Thích Thiên Bách lập tức chạy tới, tin tức lấy được lại là đối phương đã sớm chết.

    ((*) từ này để chỉđiều tra thân phận thật của một người thông qua internet, tên tiếng anh của từ này là Cyber Manhunt)

    Thích Thiên Bách thật sâu thở dài một hơi, ôm cánh tay dựa vào trên cửa sổ thủy tinh: “Nhưng hắn quả thật lại xuất hiện ở trong phòng livetream, tối hôm qua còn tán gẫu với tôi. Thanh âm hắn nói chuyện có chút thay đổi, ngoại trừ cái này…… Không có bất kỳ khác nhau nào với Dư Ôn trong ấn tượng của tôi.”

    — Cách nói chuyện của một người có thể bị bắt chước, nhưng bắt đầu từ kể chuyện tới kết thúc đều bắt chước tới giống như vậy, thì rất làm người ta kinh ngạc.

    Người điện thoại đối diện nói tiếp: “Cái này kỳ quái…… Nếu nhưng dùng là cùng tài khoản, nhân nhục sẽ rất phiền toái, cho dù cậu tốn tiền, tài khoản của bọn họ không thay đổi, cũng chỉ có thể mua được tin tức cá nhân của “Lư Ninh”. Muốn tìm người thực tế thao tác tài khoản này rất khó nha.”

    “Hành động từ địa chỉ IP?”

    “Cũng có khó khăn nhất định, bất quá có thể thử một chút. Haizz, cũng không có cách khác, cậu chậm rãi chờ đi.”

    Thích Thiên Bách “Ừ” một tiếng, người điện thoại đối diện cười nói: “A Kiền, tôi rất hiếu kỳ a, Dư Ôn rốt cuộc là ai, cậu tốn khí lực lớn như vậy tìm. Nếu không phải tìm ra Lư Ninh là nam, tôi đều nghĩ tới cậu muốn diễn vở kịch Một cuộc ngàn dặm theo đuổi vợ đấy.”

    Thích Thiên Bách bị hắn giễu tới chột dạ, không muốn tiếp tục nói nữa: “Càng nói càng không đứng đắn. Cậu nhanh chóng tìm giúp tôi, có tin tức nhất định phải liên hệ trước với tôi.”

    “Được rồi, anh em làm việc cậu yên tâm.”

    Thích Thiên Bách vừa định nói gì đó, đột nhiên nghe thấy trong phòng ngủ phát ra một tiếng “Đông” thật lớn, hắn vội vàng tạm biệt bạn tốt: “Không nói nữa, tôi bên này còn có việc chưa xử lý, nói chuyện sau.”

    — Phiền muốn chết! Tù binh này không thể yên tĩnh chút sao.

    ————————

    Chương 19: Cậu thở một cái tôi liền sẽ sinh ra dục vọng

    Thích Thiên Bách vọt vào phòng ngủ, liền thấy người vốn nên ở trên giường rơi trên mặt đất, giống như một con nhộng lớn không ngừng ngọ nguậy, chăn lúc trước đắp trên người cũng rơi ở bên cạnh.

    Lư Ninh nghe được thanh âm đối phương mới ngừng giãy dụa, khẽ vặn cổ về phía sau, trong dư quang nhìn thấy Thích Thiên Bách đứng ở cửa, trên mặt đối phương biểu tình không rõ, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

    Cậu mím chặt môi, mệt mỏi nhắm mắt lại — Thích Thiên Bách ngược lại không ngăn miệng cậu lại, cậu cũng không giống như sợ hắn la cứu mạng. Nghĩ đến cũng đúng, nơi này độc môn độc nóc, cậu gọi bao lớn tiếng cũng sẽ không có ai nghe thấy, cho dù có người nghe thấy cũng sẽ không có ai chõ mõm vào.

    Việc vớ vẩn của người có tiền ai dám quản.

    “Có thể thành thật chút hay không.”

    Thích Thiên Bách vừa nói vừa đi tới đây, Lư Ninh cảm thấy thân thể lơ lửng, lại cực nhanh hạ xuống — cậu bị một người một lần nữa ném trở lại trên giường. Giường nước lay động tới Lư Ninh choáng váng, mồ hôi lạnh trên trán cậu cũng theo đó tuôn xuống.

    Thích Thiên Bách cúi đầu nhìn cậu: “Lại để tôi phát hiện cậu cố gắng chạy trốn, đánh đứt gân chân cậu.”

    Lư Ninh chặt chẽ nhíu nhíu mày, hai chân cậu đau tới sắp phế rồi, mồ hôi theo trán chảy qua khóe mắt, giống như đã khóc vậy. Thích Thiên Bách phát hiện cậu không ổn, liền ngồi xổm người nhấc cằm Lư Ninh lên: “Cậu làm sao vậy?”

    “Anh trói tới chân tôi đau.”

    — Bệnh thần kinh, đồng tính luyến ái chết tiệt! Trói người sao phải trói ác như vậy, còn trói tới đủ kiểu như vậy, cách trói cẳng chân dính đùi buộc vào cùng nhau cậu vẫn là lần đầu tiên trải nghiệm, không biết cho rằng cậu muốn sưởi ấm chân.

    Thích Thiên Bách liếc cậu một cái, đại khái cảm thấy Lư Ninh quả thật một bộ dáng rất thống khổ, do dự cởi dây trên đầu gối cho cậu. Lư Ninh rốt cục có thể duỗi thẳng chân, nằm ở trên giường ngụm lớn thở hổn hển, hồi lâu không lấy lại tinh thần.

    Thích Thiên Bách lại đột nhiên cúi người sáp tới, nghiêng tai gần sát cậu, Lư Ninh bị hắn dọa nhảy một cái, liền chất vấn ngược: “Anh làm cái gì!”

    Thích Thiên Bách híp mắt nhìn cậu hồi lâu, đưa tay bóp mặt Lư Ninh: “Cậu đoán?”

    Xét thấy lúc trước người này động thủ động cước qua với mình, Lư Ninh đối với hắn vẫn duy trì tính cảnh giác tương đối cao, Thích Thiên Bách lần này vừa sát vào, da đầu cậu nổ tung, nhưng mà bị trói tay chân, cậu không có cách nào động, cũng không dám động — nghe nói biến thái dễ dàng bị kích thích, ra vẻ kháng cự lại kích thích hắn làm sao bây giờ.

    Nhưng Thích Thiên Bách quả thật không có động tác kế tiếp, hắn chỉ là sáp vào Lư Ninh rất gần, ghé lỗ tai vào bên mép cậu, động tác này kéo dài khoảng 5 phút, tới lúc Lư Ninh bởi vì khẩn trương mà thở hổn hển từ từ ổn định xuống, Thích Thiên Bách mới thẳng người lên.

    Lư Ninh khẽ cúi đầu, mượn bóng ngăn trở biểu tình giật mình như có suy nghĩ — hắn mới vừa nghe cái gì?

    Thích Thiên Bách ở bên cạnh ngồi xuống, lấy điện thoại ra gọi một dãy số, đối diện có lẽ là thuộc hạ của hắn, hắn trực tiếp phân phó đối phương: “Cậu đi điều tra chuyện hôm nay, trọng điểm tra một chút……”

    Lư Ninh cảm giác được hắn nói tới đây, tầm mắt nhẹ nhàng phiêu trên người mình: “Ninh Kinh Hồng rốt cuộc đến biệt thự cũ như thế nào.”

    Cuộc điện thoại này là Thích Thiên Bách cố ý gọi cho Lư Ninh nghe, hắn rõ ràng nói với Lư Ninh muốn điều tra cậu, khả năng muốn thông qua phương thức này đối với hắn sinh ra kinh sợ. Bất quá Lư Ninh cũng không lo lắng, chờ điều tra ra cậu đúng là bị vị Thích tiên sinh kia trói đi, lúng túng cũng không phải là cậu.

    Thích đại thiếu gia này rất có ý tứ, cha ruột mình dạng gì trong lòng không đếm số sao.

    Thích Thiên Bách gọi điện thoại xong, thả di động vào trước mặt Lư Ninh, “Cậu nghe rồi đấy, tôi sẽ không đối với cậu làm gì, nhưng trước khi tôi tra rõ ràng, cậu tốt nhất không nên chạy loạn.”

    Lư Ninh lui ở trên giường không nói chuyện, sau khi cùng Thích Thiên Bách ngắn ngủi trải qua mấy chiêu, cậu đã phát hiện chỗ kỳ lạ của đối phương, người này có nhạy cảm vượt qua người thường, hoặc nói là trực giác.

    Lư Ninh quen nói dối, cậu thuộc về kiểu không mang theo bất kỳ mục đích gì cũng sẽ nói dối, không có ý xấu, chỉ là theo thói quen che dấu chính mình. Bất kể cậu giả vờ ôn nhu cũng tốt, giả bộ thân sĩ cũng tốt, nhưng thứ này đều giống như mặt nạ dung nhập vào nhân sinh, nói dối đã là một phần tính mạng cậu, cho nên vận dụng tự nhiên, cũng rất ít sẽ bị người vạch trần.

    Lư Ninh đến bây giờ đều không biết Thích Thiên Bách như thế nào nhìn thấy lời nói dối của cậu, lặp đi lặp lại suy nghĩ mấy lần, cũng cảm thấy lời mình nói không có chút sơ hở nào, logic cũng lưu loát.

    Cho nên Lư Ninh chỉ có thể đem loại “Ngẫu nhiên” này quy về “Trực giác” hoặc là “Vận khí”. Không thể không thừa nhận, trên thế giới quả thật có một nhóm người, trời sinh trực giác nhạy cảm, quả thực chính là khắc tinh của người thích nói dối, Lư Ninh chỉ có thể có bao xa trốn bấy nhiêu.

    Nói tới càng nhiều càng lộ nhiều sai sót, không bằng bảo trì trầm mặc.

    Thích Thiên Bách trong phòng không ở bao lâu, lại muốn rời đi, Lư Ninh nghe thấy tiếng bước chân hắn đi xa, bỗng nhiên mở mắt: “Ê.”

    Đối phương quả nhiên dừng lại, Lư Ninh thời gian dài không mở miệng, thanh âm có chút khàn khàn: “Tôi khát…… Cho tôi nước.”

    “Hừm.”

    Thích Đại thiếu gia cho tới bây giờ không có bị sai sử qua, ngữ khí của Lư Ninh làm cho hắn khó chịu, hắn mặt đen đi ra ngoài, một lát sau xách bình nước một lần nữa trở lại trong phòng.

    Lư Ninh đang kề sát một bên tường thử ngồi dậy, nhưng tứ chi cậu đều bị trói, giường nước lại lay động lợi hại, không có cách nào giữ thăng bằng, Thích Thiên Bách liền túm lấy vai cậu xách lên, sau đó nhét bình nước tới khóe miệng Lư Ninh.

    Lư Ninh giống như lữ nhân sau khi trong sa mạc đi thật lâu, rốt cuộc gặp được nguồn nước, cậu tham lam mà nuốt xuống nước trong miệng, hầu kết tròn gầy theo nuốt xuống cuốt cậu trên dưới hoạt động, một chút nước chưa kịp nuốt vào theo khóe miệng tràn ra, theo cổ chảy xuống. Lư Ninh uống tới quá nhanh, tiếng nuốt xuống và thở dốc ở trong phòng yên tĩnh đan xen, đây đối với gay mà nói được cho cảm tính trí mạng.

    Lư Ninh quan sát Thích Thiên Bách, cậu muốn chứng thực phỏng đoán vừa nãy của mình.

    Tỉnh táo lại suy nghĩ một chút, Thích Thiên Bách lúc trước đối với mình như vậy, không biết là đơn thuần muốn hù dọa người hay là thật sự đối với đồng tính cảm thấy hứng thú, tạm thời cho rằng hắn là đồng tính luyến đi. Nhưng Lư Ninh nhớ, Thích Thiên Bách lần đầu tiên tỏ vẻ hứng thú với cậu là hỏi cậu “Nói cái gì”, khi đó hắn cũng giống như vừa rồi, dường như đang cẩn thận lắng nghe.

    Nhưng đối với đàn ông mà nói, thị giác so với thính giác có thể kích thích tới sinh dục hơn mới đúng.

    Thích Thiên Bách nhìn chằm chằm mắt cậu, động tác uống nước dừng lại, Lư Ninh cũng phối hợp mà dùng lại uống nước, lúc rời khỏi miệng bình Lư Ninh theo bản năng liếm môi một cái — xem ra suy đoán của cậu là có đạo lý, Thích đại thiếu gia đối với tiếng hô hấp có sở thích đặc biệt?

    Thích Thiên Bách bị trêu chọc tới miệng đắng lưỡi khô, cặp mắt kia của Lư Ninh lúc nhìn chằm chằm hắn, hắn cảm thấy hồn đều sắp bị câu ra rồi. Nhưng hắn vẫn còn có thể giữ vững lý trí, hắn không biết mình rốt cuộc là đối với thanh âm “Dư Ôn” có cảm giác đặc biệt, hay là đối với tất cả nam nhân đều sinh ra cảm giác, trước khi biết rõ ràng chuyện này, Thích Thiên Bách không có ý định hạ thủ với bất cứ nam nhân nào.

    Hắn nhìn chằm chằm đôi môi thủy nhuận của Lư Ninh thật lâu, đột nhiên đặt ngón cái lên, chỉ bụng của hắn ở trên môi Lư Ninh nhẹ nhàng xoa nắn, lực đạo không quá giống lau.

    Bất quá hắn rất nhanh thu tay lại, Lư Ninh cũng thu hồi tầm mắt, trầm mặc một chút, cậu vẫn là thấp giọng nói: “Cám ơn.”

    Thích Thiên Bách sau khi đi, Lư Ninh liền nhắm mắt lại ngã xuống giường, cậu mệt mỏi, muốn ngủ một lát. Cậu cũng nói không chừng lần này tính toán giao phong một lần hay không, cũng không biết tin tức trước mắt cậu có có hữu dụng hay không — nhưng nắm giữ nhiều tin tức chút cũng không tệ, nói không chừng lúc nào đó sẽ dùng tới.

    ————————

    Chương 20: Cần tiền thì gọi cho tôi

    Lư Ninh mê man không biết ngủ bao lâu, giữa lúc mông lung nghe được tiếng người huyên náo, cậu muốn mở mắt ra, nhưng thế nào cũng không mở ra được. Lư Ninh thần trí thì thanh tỉnh, sau khi thử mấy lần trong lòng bắt đầu nói thầm, chả lẽ Thích Thiên Bách trói cậu quá chặt, không cẩn thận ngủ bị bệnh bại liệt rồi?

    — Bản thân cậu thờ chủ nghĩa duy vật, không vui vẻ nói quỷ áp giường, vậy không khoa học.

    Lư Ninh ở trên giường tê liệt tới thế nào cũng không tỉnh lại được, thời gian có chút gấp, lại qua một đoạn thời gian, đột nhiên có người hung hăng đẩy cậu một cái, Lư Ninh mới từ từ mở mắt ra, từ trong lúc ngủ say tỉnh lại.

    Ánh sáng trong nhà vẫn như cũ lờ mờ, cậu mở mắt ra đối diện với khuôn mặt Thích Thiên Bách, Lư Ninh nhìn chằm chằm khuôn mặt sửng sốt của hắn một lát, từ trên giường bò dậy, trên người cậu không biết lúc nào đã đắp thêm một lớp chăn đơn, theo động tác cậu đứng dậy trượt xuống giường.

    Cậu theo bản năng nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng không có nhìn thấy “rất nhiều người” trong tiềm thức.

    “Cậu đang nhìn cái gì?”

    Thích Thiên Bách theo hướng Lư Ninh nhìn nhìn sang, chỗ đó không có gì cả. Lư Ninh ý thức được hành động của mình không bình thường, vội vàng thu hồi tầm mắt, sau đó lắc lắc đầu. Thích Thiên Bách nhíu nhíu mày vươn tay về phía cậu: “Tới đây, cởi trói cho cậu.”

    Lư Ninh nhìn chằm chằm hắn do dự hồi lâu, từ từ xoay thân thể qua chỗ khác, đem tay trói ở sau lưng lộ ra, thừa dịp Thích Thiên bách cúi người xuống cởi sợi dây cho cậu hỏi: “Anh trai xong rồi? Tôi không nói dối đi.”

    Động tác Thích Thiên Bách cởi sợi dây chần chờ chút, nhưng không nói chuyện, hắn kéo chân Lư Ninh qua, lại cởi sợi dây trên chân cho cậu.

    Cổ tay trói tới quá lâu, đã tê rần, còn có chút đau, Lư NInh cầm cổ tay mình xoa bóp, trong lúc đó tầm mắt ở trên người Thích Thiên Bách trượt hai vòng lại thu lại. Cậu cuối cùng không nói ra lời trào phúng — thói quen ngụy trang thành thân sĩ, thời gian dài, Lư Ninh hình như liền thật sự trở nên rất lịch sự, mặc dù Thích Thiên Bách đối với cậu chuyện phi thường quá phận, trên miệng cậu vẫn là nhịn được, không đối hắn châm chọc.

    Thích Thiên Bách là người muốn mặt mũi, hắn rất lúng túng.

    Loại lúng túng này không chỉ có đến từ hắn oan uổng Lư Ninh, càng đến từ chân tướng mình điều tra rõ — Thích Thiên Bách hiện tại không thể không thừa nhận, cha mẹ mình vì tranh đoạt gia sản, quả thật làm rất nhiều chuyện không nhân phẩm, còn liên lụy đến người ngoài.

    Cái này làm cho hắn kết thúc thế nào.

    Nghĩ nửa ngày cảm thấy vẫn là tránh nói chuyện với nhau khá tốt — Thích Thiên Bách căn bản sẽ không nói xin lỗi người khác, để cho hắn chủ động thừa nhận sai lầm quả thực khó như lên trời.

    Lư Ninh thấy hắn không nói câu nào xoay người rời đi, vội vàng từ trên giường bò xuống. Đối phương cũng dừng lại nhìn về phía cậu, trong lòng hắn có chút nói thầm — chẩ lẽ quan hệ xã hội này muốn theo mình đòi bồi thường?

    Lư Ninh giơ tay lên đem tóc dài lộn xộn trên đầu mình vuốt ra phía sau, cười nói: “Thích thiếu gia, nên trả di động cho tôi đi?”

    Thích Thiên Bách mày nhíu lại tới chặt chẽ: “Sẽ trả cho cậu, tôi hiện tại đưa cậu về.”

    Lư Ninh chỉ vào thân thể quang lõa của mình hỏi: “Tôi trở về như vậy?”

    Quần áo lúc trước của cậu bị Thích Thiên Bách xé thành vải rách, vị đại thiếu gia này sẽ không thật sự định để mình trần truồng như vậy về quá đi. Lư Ninh thấy Thích Thiên Bách ngẩn người, không thể làm gì khác hơn là tiến thêm một bước giải thích: “Phiền anh, có thể cho tôi mượn một cái áo hay không.”

    “…… Cậu đi theo tôi.”

    Tủ quần áo của Thích Thiên Bách rất kỳ quái, bên trong treo rất nhiều quần áo mác treo cũng không lấu xuống, Lư Ninh đại khái quét qua một cái, một dãy nhãn mác hàng. Cậu vội vàng thu hồi tầm mắt — tủ quần áo của người có tiền quá dọa người.

    Thích Thiên Bách không bình thường nhíu mày nhìn về phía Lư Ninh, chỉ vào tủ quần áo nói: “Tự mình chọn.”

    “…… Cái này không thích hợp đi, áo T shirt bình thương là được rồi.”

    Thích Thiên Bách đưa tay ở trong đống quần áo lục tìm, nhưng tính tình hắn không quá tốt, chưa lục mấy cái đã không bình tĩnh, hắn thô bạo mà rút ra một cái nhét vào trong ngực Lư Ninh, ra lệnh: “Mặc cái này.”

    Lư Ninh căn bản không cần lật nhãn hiệu, một cái liền nhận ra là kiểu mới của Zegna (*), cậu cầm cái áo đó căn phải không biết làm phản ứng gì tốt, ghen tỵ khiến cậu xa cách. Nhớ năm đó Lư Ninh cầm tiền lương quý đầu tiên mới mua một bộ tây trang của Zegna, thỉnh thoảng có mặt trường hợp quan trọng mặc, Thích Thiên Bách vung tay một cái liền vung ra hơn vạn……

    ((*) Zegna là hãng thời trang cao cấp của Ý)

    “Tôi sẽ trả lại anh.”

    Thích Thiên Bách không nói chuyện, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm cậu, dùng ánh mắt thúc giục cậu nhanh chóng mặc quần áo vào.

    Hai người sau khi lăn qua lăn lại một phen xuống lầu, xe con đã đợi ở cửa. Lư Ninh lần này chú ý một chút nhãn hiệu xe, càng cảm thấy kỳ quái — Thích Thiên Bách người này có tiền là khẳng định, nhưng trên người hắn mặc chính là nhãn hiệu giá cả bình thường, xe lái thậm chí ngay cả level Mercedes-Benz cũng không đến…… Làm một siêu cấp phú nhị đại, quá chịu khổ rồi.

    Hai người sau khi lên xe Thích Thiên Bách mới đưa điện thoại di động trả lại cho Lư Ninh, lại đeo kính râm của mình lên, ôm cánh tay ngữ khí cứng nhắc nói: “Tới bệnh viện xem vết thương trên cổ tay chút, thiếu tiền gọi cho tôi.”

    Lư Ninh liếc hắn một cái: “Cái gì?”

    Thích Thiên Bách rốt cục không đứng đắn, đưa tay cầm lấy cánh tay Lư Ninh, kéo tay áo cậu: “Tôi nói cổ tay cậu bị thương.”

    Ninh Kinh Hồng da mỏng thịt non, hai tay bị trói tới quá chặt, cộng thêm cậu lại giãy dụa kịch liệt, chỗ cổ tay sưng đỏ tới lợi hại, còn có chút rách da, Lư Ninh không kiểm tra mắt cá chân mình, chắc hẳn nơi đó càng nghiêm trọng.

    Nhưng mà Thích Thiên Bách sao phải để ý điểm này?

    Lư Ninh rút tay mình về, kinh ngạc nói: “Bị thương ngoài da mà thôi, không sao.”

    Thích Thiên Bách đột nhiên vì mình xen vào việc của người khác cảm thấy có chút lúng túng, người trong cuộc đều thoải mái như vậy, hắn còn chột dạ cái gì. Hắn chặt chẽ cau mày nhìn thẳng phía trước, mặt ngoài rất khốc, trong lòng kỳ thực rất buồn bực. Hắn rất ít phán đoán sai lầm, lần này chẳng những sai lầm, còn làm khó dễ một tiểu bạch kiểm, điều này làm cho hắn có loại ảo giác mình cậy mạnh hiếp yếu, thật mất mặt.

    Lư Ninh cũng đang nghĩ, chả lẽ Thích Thiên Bách kỳ thật sự là thanh niên tốt tâm địa thiện lương lại chịu trách nhiệm?

    Cậu một bên nghĩ mấy việc đẩu đâu này một bên lật danh bạ của mình, lật ra mấy cuộc chưa nhận, còn có mấy cái tin nhắn, đều là Hoàng tiên sinh hỏi cậu đi đâu vậy, sao còn chưa tới chỗ hẹn.

    — Thích Thiên Bách là một thanh niên tốt lời này cậu chưa nói.

    Lư Ninh càng xem càng lo lắng, đơn này khẳng định truy không trở lại nữa, vốn còn muốn dùng vụ này đánh một phen khắc phục đẹp đẽ, hiện tại tốt rồi, cậu triệt để lật không được thân.

    Lư Ninh tâm tâm niệm niệm nhớ tới chỗ ngồi của kim bài quan hệ xã hội ở quán bar Ánh trăng, cũng không phải nhất định phải vì Liên Hồng Nhất chia sẻ khó khăn, cậu không nặng tình nghĩ như vậy, chẳng qua là kể từ sau khi biết Trang Việt khả năng có liên quan tới buôn bán ma túy, Lư Ninh liền có loại cảm giác kỳ quái — cậu khi còn sống tiếp xúc qua, có “Tài lộ” có thể ngăn, chỉ mấy người như vậy.

    Bọn họ đều là khách quen quán bar Ánh trăng, chỉ cần cậu vẫn là kim bài quan hệ xã hội, danh tiếng của quán bar Ánh trăng vẫn là tốt như vậy, bọn họ còn có cơ hội gặp mặt lại, nhưng nếu như danh tiếng trong nghề không còn là “Ánh trăng” vang nhất, tin rằng mấy người có tiền này sẽ lập tức lựa chọn Hàm Tố.

    Muốn tra nguyên nhân cái chết của mình, một lần nữa trở lại vị trí kim bài quan hệ xã hội rất có cần thiết.

    Một đường đi hai người đề mang tâm sự riêng, trầm mặc một đường, xe dừng lại trước quán bar Ánh trăng, Thích Thiên Bách rốt cuộc tìm được cơ hội mở miệng.

    Hắn cảm giác mình là một người trưởng thành có ý thức trách nhiệm, Lư Ninh lại một bộ dáng gầy nhom, nhìn qua giống như ngày nào cũng chịu hành hạ vậy, cho nên một lần nữa cường điệu: “Tôi không rảnh dẫn cậu tới bệnh viện, phải chi trả tiền thuốc thang có thể tùy thời tìm tôi.”

    Lư Ninh vừa rep xong tin nhắn cho Hoàng tiên sinh, hoàn hồn liền nghe thấy một câu như vậy, cậu có chút khó chịu: “Anh muốn bồi thường tôi à?”

    Thích Thiên Bách không nói chuyện, Lư Ninh tiếp tục nói: “Vậy Thích thiếu gia không bằng bồi thường khách hàng lại cho tôi. Ngài và Thích tiên sinh thật đúng không hổ là hai cha con, trong miệng nói sẽ không làm chuyện trái pháp luật, một bên hạn chế tự do của tôi. Tôi bởi vì hai người các anh thả chim bồ câu 3 tiếng cho khách hàng, còn không biết người ta có chịu tha thứ hay không đây.”

    “……”

    Lư Ninh càng nói càng cảm thấy tức giận, nhét di động lại túi quần, quay đầu mỉm cười nhìn chằm chằm Thích Thiên Bách: “Tôi khác với Thích tiên sinh và Thích thiếu gia, muốn ăn cơm thì phải làm việc, bà chủ thương hại tôi trẻ tuổi, trên sự nghiệp cho tôi cơ hội, tôi làm cho chị ấy thất vọng như vậy, nói không chừng tiền đồ cũng đứt.”

    Thích Thiên Bách bị Lư Ninh một trận không mềm không cứng đóng định bộp bộp bộp đầy mặt, tức giận nhưng là không thể nào giải thích. Cũng không phải hắn muốn trốn tránh trách nhiệm, nhưng mà, người bình thường đâu có nói như vậy……

    “Cậu muốn tôi bồi thường cậu thế nào? Tôi thay cậu đi xin lỗi vị khách hàng kia?”

    Lư Ninh cười lạnh nói: “Thế thì không cần, Thích thiếu gia thân phận tôn quý, làm sao xin lỗi người ta, vẫn là tôi tự mình làm đi.”

    “Cậu mở cửa xe bước ra một cái chân, lại giống như nghĩ đến cái gì đó quay đầu lại, lé mắt liếc nhìn Thích Thiên Bách: “Tôi đơn thuần không thích mình biệt khuất, để cho tên đầu sỏ gây chuyện anh không chút gánh nặng trong lòng nào, hi vọng các anh lần sau lại tìm tôi nhớ sớm hẹn trước, thời gian của tôi rất quý. Tạm biệt.”

    — Thiên hạ người có tiền ngàn ngàn vạn, kiếm tiền ai cũng cũng đều kiếm, nhưng cũng đừng để cho cậu nhìn thấy đám khốn khiếp họ Thích này nữa! Đại gia, cậu chọc không nổi trốn không được.

    Thích Thiên Bách lần đầu tiên bị nam nhân đập cửa xe, sửng sốt hồi lâu, tài xế nhịn không được, ở phía trước “Phốc” cười ra tiếng, Thích Thiên Bách khó chịu mà nhìn về phía hắn: “Ngẩn cái gì! Lái xe!”

    Sắc trời đã muộn, Lư Ninh cả người đều mẹt mỏi trở lại quán bar Ánh trăng, lúc này trong quán đã lục tục tới vài vị khách, lẻ tẻ ở quầy bar hoặc là trên ghế salon xung quanh. Quán bar Ánh trăng ngoại trừ làm ăn quan hệ xã hội, còn có quầy rượu bên ngoài làm ăn có thể duy trì, khu vực nơi này không tệ, làm ăn vẫn có thể.

    Liên Hồng Nhất ngồi ở vị trí dễ thấy, bồi một vị khách tán gẫu, vừa thấy Lư Ninh vào cửa liền gọi cậu tới.

    Lư Ninh ở trên tóc mình vuốt vài cái, theo thói quen mang theo nụ cười đi về phía hai người bọn họ. Cậu ở cửa đã nhìn thấy rõ, cùng Liên Hồng Nhất ngồi một chỗ chính là Hoàng tiên sinh, Lư Ninh ở trong điện thoại nói với người ta buổi tối gặp mặt, không nghĩ tới Liên Hồng Nhất giúp cậu tiếp đãi.

    Bà chủ tốt a, thật là bà chủ tốt.

    “Chị Liên. Hoàng tiên sinh, chờ lâu rồi.”

    Bộ dáng Liên Hồng Nhất nhìn thấy Lư Ninh rõ ràng giật mình, cô là mắt thấy Lư Ninh bị người chặn ở trong quán sau đó mới chạy trốn, sau đó cơ hồ cả ngày không có tin tức, gặp lại cậu sắc mặt không tót, tóc cũng có chút lộn xộn, quần áo trên người cũng đổi, chấn kinh sợ không nhỏ — đứa nhỏ này sẽ không phải bị đánh đi.

    Bất quá cũng may Liên Hồng Nhất nhìn quen cảnh đời lớn rồi, phản ứng rất nhanh, lập tức dùng nụ cười đem kinh ngạc trên mặt che giấu đi: “Kinh Hồng, sao cậu mới tới, để cho Hoàng tiên sinh chờ lâu rồi.”

    Lư Ninh ngồi xuống một cái ghế khác, thuận thế bồi tội: “Xấu hổ quá Hoàng tiên sinh, tôi xảy ra chút ngoài ý muốn, chỗ đi tới điện thoại không có tín hiệu. Không bằng chúng ta trực tiếp tiến vào chủ đề, tán gẫu vụ án một chút?”

    Hoàng tiên sinh đối với Lư Ninh tới trễ là có chút bất mãn, bất quá cậu người coi như dễ nói chuyện, cộng thêm ấn tượng “Ninh Kinh Hồng” để lại cho hắn cũng không tệ lắm, không có quá gây khó dễ. Trên quy củ lúc quan hệ xã hội tiếp đãi khách hàng người khác không thể ở một bên, hai người nói chuyện so với ba người nói chuyện cảm giác thân mật hơn chút, Liên Hồng Nhất thấy bọn họ muốn nói chính sự, liền lấy cớ tránh ra.

    Lư Ninh rót một chén rượu cho Hoàng tiên sinh, cười nói: “Nếu như tôi đoán không sai, ngài đã đi tìm quan hệ xã hội quán bar Hàm Tố đi? Kết quả…… Không hài lòng lắm?”

    Lư NInh đi thẳng vài vấn đề chỉ ra mấu chốt trong đó, Hoàng tiên sinh cũng không giả bộ nữa, thở dài gật đầu một cái: “So với cái đó còn nghiêm trọng hơn. Tôi không nghe cậu khuyên, làm hỏng chuyện rồi.”

    Thuộc truyện: Ai bẻ cong người ấy chịu trách nhiệm