Ai bẻ cong người ấy chịu trách nhiệm – Chương 71-75

    Thuộc truyện: Ai bẻ cong người ấy chịu trách nhiệm

    Chương 71: Chịu đủ cảm giác nhân sinh bị đùa giỡn trong lòng bàn tay

    “Em ấy như vậy không có cách nào lên tòa.”

    “Không được! Cậu ấy không đi chúng ta liền công quy nhất quỹ (*).”

    ((*) việc sắp thành lại hỏng)

    “Dư Ôn em ấy……”

    Lư Ninh nghe được tiếng cãi vã mơ hồ, cậu từ từ mở mắt, trước mặt lập tức ghé tới một khuôn mặt phóng đại cực độ, là Phương Á Nam, đối phương từ trên nhìn xuống cậu, kinh hỉ kêu lên: “Tỉnh rồi tỉnh rồi!”

    Cô nàng còn chưa nói xong, khuôn mặt trước mắt đã thay đổi, Thích Thiên Bách một cái hất cô ra, thay mặt mình vào. Anh cẩn thận quan sát Lư Ninh một chút, ngồi nghiêng bên giường nhẹ nhàng ôm lấy cậu: “Em cảm thấy thế nào?”

    Lư Ninh phức tạp nhìn anh một cái, lắc lắc đầu nói: “Em không sao.”

    “Đầu vẫn đau sao?”

    Lư Ninh lại lần nữa lắc đầu, cậu giơ tay xô Thích Thiên Bách ra muốn xuống giường, cúi đầu vừa nhìn, trên người vẫn mặc quần áo bệnh nhân.

    “Luật sư Phương tại sao ở chỗ này? Hôm nay là ngày mở phiên toà?”

    Cậu vừa hỏi xong lại nhớ tới, vừa nãy lúc thần trí vẫn chưa thanh tỉnh, đoạn cãi vã nghe thấy chính là có liên quan tới mở phiên tòa, vậy khẳng định là đến ngày mở phiên toà rồi đi. Lư Ninh vừa nghĩ xong liền ngẩn người, cậu theo bản năng nhìn về phía Thích Thiên Bách, đối phương đang đầy mặt lo lắng mà nhìn chăm chú cậu: “Em ngủ bao lâu rồi?”

    “Không lâu lắm, một ngày…… Bất quá gọi em thế nào cũng không phản ứng, dọa chết anh rồi.”

    Thích Thiên Bách ngồi cách gần cậu chút, Lư Ninh ngược lại dời tầm mắt đi, cũng không sinh ra bất kỳ đối mặt nào với anh, luật sư Phương không nhận thấy được khác thường giữa hai người, cô nhìn đồng đồ đeo tay, sau đó làm hết phận sự mà thúc giục: “Không còn bao thời gian, nếu như các anh vẫn định đánh thắng trận kiện tụng này, thì phải nhanh lên chút.”

    Thích Thiên Bách không đồng ý mà cau lông mày, Lư Ninh không để ý đến anh, ngược lại cười gật gật đầu với Phương Á Nam: “Tôi có thể, luật sư Phương.”

    Dù sao vì ngày này cậu chuẩn bị đã rất lâu rồi.

    Trong đoạn thời gian hôn mê, Lư Ninh mặc dù không có ý thức gì, nhưng vẫn nhớ rõ chuyện xảy ra trước khi hôn mê, Thích Thiên Bách…… Hình như thiếu chút nữa bị cậu giết.

    “Bất quá, có thể cho tôi chút thời gian không, luật sư Phương? Tôi muốn đổi bộ quần áo lịch sự, dù sao cũng phải lên tòa, phải chau chuốt dung nhan chút.”

    Thích Thiên Bách thấy Lư Ninh như vậy, yên tâm không ít, ở bệnh viện chẩn đoán một hồi, bác sĩ cũng không nói ra nguyên do, chỉ nó cậu gần đây tinh thần khẩn trương cao độ ngất đi, bệnh tật trên thân thể một chút cũng không kiểm tra ra.

    — Cậu biểu hiện như vậy ít nhất nói rõ tình huống tinh thần cũng không tệ lắm.

    Luật sư Phương sau khi rời khỏi phòng bệnh, Lư Ninh nhìn ngoài cửa sổ ngẩn ngơ một lát, vừa quay đầu thấy Thích Thiên Bách vẫn ngồi ở bên cạnh, nhịn không được cười nói: “Thích thiếu gia, sao anh vẫn chưa ra ngoài? Em muốn thay quần áo.”

    Thích Thiên Bách dường như muốn nói gì với Lư Ninh, nhưng anh do dự một chút, cuối cùng đưa tay ở đỉnh đầu cậu xoa hai cái: “Vậy anh ra ngoài chờ em.”

    Lư Ninh cười gật gật đầu, cậu theo bản năng lại liếc ngoài cửa sổ một cái, nhẹ giọng nói: “Bên ngoài tuyết rơi, anh mặc áo gió vào đi.”

    Âm thanh cậu nhẹ tới giống như thở dài, không biết Thích Thiên Bách có nghe thấy hay không, bất quá cũng không sao hết, tóm lại cậu lúc ban đầu nói cũng chỉ muốn nói mà thôi.”

    Ngày mở phiên tòa vốn nên sớm hơn chút, chỉ bất quá Ninh Tuyết Phong kéo dài, bị lệnh truyền của tòa án mới chịu ra tòa, nhưng quỹ Đại Thịnh mà gã kinh doanh, chẳng những tồn tại tình huống tham ô, quỹ từ thiện phần lớn chảy vào túi tiền cá nhân, cho dù tiền vốn chân chính còn lại dùng để làm từ thiện, cũng ăn bớt ăn xén, xây dựng công trình tiểu học, từ thiện bệnh viện, sự cố nhiều lần xảy ra.

    Chuyện Trang Việt lần trước báo tin với Lư Ninh, chính là một công trình tiểu học do quỹ Đại Thịnh ủng hộ phát sinh sự cố, còn dẫn tới thương vong, mặc dù là tiểu học vùng sâu vùng xa, nhưng phóng viên vừa lúc đi ngang qua thu thập được tin tức, liền lên báo…… Bởi vì nguyên nhân trường học đổ sập xác thực là ăn bớt ăn xén gây ra, mà đội kiến trúc phụ trách công trình không muốn chịu trách nhiệm, người ta cũng là người có bối cảnh, trực tiếp khai ra Ninh Tuyết Phong.

    Tổ chức từ thiện hàng năm phải có hoạt động từ thiện tỷ lệ ngạch độ nhất định mới có thể duy trì tiếp, không chỉ có để thuyết phục dư luận công chúng, cũng phải tuân theo pháp luật, như vậy mới có thể tiếp tục nhận được quyên góp, Ninh Tuyết Phong chính là vì hoàn thành ngạch độ nhiệm vụ mới sẽ hàng năm quyên góp một lượng lớn công trình tiểu học, nhưng bởi vì chỉ cần lượng công trình, quyên góp của gã sẽ tận lực cắt giảm chi tiêu mỗi hạng mục công trình.

    Sau khi chuyện này phát sinh, luôn phải có người đi ra chịu trách nhiệm, đội công trình không muốn chịu trách nhiệm, liền kéo ra vấn đề quỹ Đại Thịnh, Ninh Tuyết Phong gần đây còn đang bị chuyện này khiến cho sứt đầu mẻ trán, gã vì giải quyết chuyện này khắp nơi tìm người, nhưng vẫn chưa giải quyết triệt để, liền nhận được lệnh truyền của pháp viện, Lư Ninh chính là bắt được cơ hội lần này, muốn nợ cũ của quỹ Đại Thịnh cùng nhau lật ra.

    Phương Á Nam sở dĩ được Thích Thiên Bách đề cử cho Lư Ninh, cũng là bởi vì cô vừa lúc nhận được trợ giúp luật pháp của trường tiểu học này, trường học chắc là chủ yếu muốn đền tiền, nhưng Lư Ninh lại muốn mượn lần này triệt để tống Ninh Tuyết Phong vào ngục.

    Lư Ninh ý nghĩ của mình ít nhiều có chút ngây thơ, nhưng cho dù chuyện này phải tốn một đoạn thời gian rất dài để giải quyết, cậu cũng không có ý định từ bỏ.

    Đây là cơ hội cuối cùng.

    Vừa nghĩ tới báo thù Lư Ninh đã cảm thấy trái tim co rút đau đớn một trận — Tính cách của cậu ở một mức độ nào đó mà nói, là rất xấu xa đi, không đúng, phải nói là đáng sợ.

    Người mang thù vốn chính là rất đáng sợ……

    Trong quá trình xét xử, Thích Thiên Bách ngược lại một mực ở chỗ ngồi bàng thính nghe, anh còn mang theo một đống người tới làm bảo tiêu cho Lư Ninh, lo lắng Ninh Tuyết Phong sẽ đối với cậu bất lợi, dù sao người duy nhất nguyện ý đứng ra làm chứng hơn nữa còn có thể cung cấp vật chứng cũng chỉ có một mình cậu.

    Về phần đội công trình bên kia…… Ninh Tuyết Phong cũng có thể lấy tiền giải quyết.

    Phương Á Nam là một người tương đối vươn lên trong đám con nhà giàu bọn họ, Thích Thiên Bách từ nhỏ phản nghịch, đối với chuyện gia đình không có hứng thú, Lâm Thụy Đông thuần túy bởi vì thích máy tính, thằng nhóc này vận khí cũng tốt, trong nhà vừa lúc kinh doanh sản nghiệp có liên quan tới điện tử, liền thuận thế đưa hắn ra nước ngoài học máy tính. Nhưng Phương Á Nam không giống, trong nhà không ủng hộ cô làm luật sư, mà cô còn là một cô gái, bèn gặp phải lực cản lớn hơn bọn Thích Thiên Bách rất nhiều, cô chỉ có thể cố gắng, ưu tú hơn mọi người, sau đó độc lập đi ra ngoài……

    Cho nên cô làm một luật sư cực kỳ chuyên nghiệp mà ưu tú.

    Lư Ninh cũng tẫn khả năng cung cấp bằng chứng cặn kẽ mà trực tiếp, cậu đem tất cả khoản của quỹ Đại Thịnh từ lúc thành lập đến nay đều chỉnh lý ra, chỉ cần không xảy ra ngoài ý muốn gì……

    Thích Thiên Bách ở chỗ bàng thính quan sát một lát, vẫn là không quá yên tâm, phải nói so với “Không yên tâm”, gọi là “nôn nóng” đúng hơn, đôi giày da lau đến bóng loáng kia đang không ngừng gõ trên mặt đất, cả người đều lộ ra vẻ cực kỳ nôn nóng, kéo dài như vậy không bao lâu, Thích Thiên Bách liền không nhịn được nhỏ giọng hỏi người bên cạnh: “Này, chuyện tôi bảo cậu làm xác thực hoàn thành chứ?”

    Bên cạnh anh là một người danh nghĩa là bảo tiêu, đeo kính râm, nhưng có thể khoảng cách gần như vậy ngồi bên cạnh Thích Thiên Bách, thân phận quả thật không tầm thường, Thích Thiên Bách có một vài chuyện khá riêng tư đều sẽ để cho hắn đi làm.

    Tỷ như, anh vẫn kiên trì cho rằng đơn thuần dựa vào luật pháp là không có nào làm gi Ninh Tuyết Phong, cho dù gã không thể quang minh chính đại mà đút lót thẩm phán, muốn để Ninh Tuyết Phong bị xử nặng cũng không thể, hơn nữa chiến tuyến kéo quá dài làm lỡ thời gian, nếu như lần nào cũng phải Lư Ninh ra tòa làm chứng, Thích Thiên Bách đầu tiên không vui.

    Giữa bọn họ dường như có một hiểu lầm làm người ta khó hiểu, câu Lư Ninh nói trước khi hôn mê, cái gì mà phản bội…… Thích Thiên Bách vẫn rất canh cánh trong lòng đấy, dưới tình huống này tại sao có thể tiếp tục để cho mấy chuyện nhỏ nhặt lông gà vỏ tỏi kia phân tán tinh lực của cậu, anh muốn để cho đợt này xét xử kết thúc nhanh chút.

    …… Nếu như có thể.

    Ở phương diện pháp luật Thích Thiên Bách thật sự không có lòng tin gì.

    “Đúng vậy, thiếu gia, mọi chuyện đều đã làm thỏa đáng.”

    Người nọ từ trong túi áo lấy ra hai tấm thẻ vàng, đưa cho Thích Thiên Bách: “Một cái cho thẩm phán, một cái cho bồi thẩm đoàn, đều bị tôi chặn lại. Dưới tình huống bình thường hẳn sẽ không xuất hiện tình trạng đút lót.”

    Thích Thiên Bách nhìn thẻ trong tay hắn, lại cau mày dời tầm mắt đi: “Chết cũng không sửa.”

    “Tiền……”

    Thích Thiên Bách thở dài nói: “Tùy tiện xử lý đi…… Bất quá cho dù ngăn cản Ninh Tuyết Phong giở thủ đoạn, cũng không có cách nào đẩy mạnh tốc độ xét xử, có cách gì có thể để cho bọn họ nhanh kết án chút không, tốt nhất xử nặng.”

    “Thiếu gia, đó là trái pháp luật.”

    “……”

    Thích Thiên Bách lại bắt đầu khó chịu mà dùng giày da gõ mặt đất: “Vậy thì có cách gì để cho gã nhanh từ tòa án rút lui chút không, nếu như phải bồi thẩm lần một lần 2 như vậy…… Đều không biết phải thẩm đến khi nào.”

    Người đeo kính râm nhìn về phía Thích Thiên Bách nhìn, lần đầu tiên lộ ra biểu tình nghi ngờ: “Người đàn ông kia?”

    Thích Thiên Bách không có phản bác, đã tương đương với ngầm thừa nhận. Mặc dù có nghi ngờ, nhưng đã thành thói quen hàng phục mệnh lệnh của Thích Thiên Bách, thế là người đeo kính râm giải thích: “Theo tình hình hiện tại của Phương tiểu thư mà nhìn, tình huống phía sau hẳn không cần cô ấy ra tòa nữa, cũng không phải mỗi lần xét xử đều phải mọi người ra sân.”

    — Mặc dù không có đạt tới trạng thái lý tưởng nhất, bất quá như vậy cũng coi như thở phào nhẹ nhõm.

    Sơ thẩm tiến hành rất thuận lợi, Lư Ninh không biết là thấy quen cảnh cùng người khác đàm phán, hay là bởi vì có chuẩn bị tâm lý đầy đủ, không một chút luống cuống, lúc kết thúc cũng vẫn là phía Lư Ninh được vây vào vị trí có lợi, chỉ cần cứ tiếp tục như vậy, hẳn là không có vấn đề.

    Sau khi chấm dứt, Lư Ninh một mình tới phòng rửa tay, Thích Thiên Bách mặc dù ngồi cách cậu cũng không xa, nhưng một đống người tuôn ra phía ngoài cửa, anh không thể lập tức tới bên cạnh Lư Ninh.

    Phòng rửa tay không có ai, Lư Ninh vốc nước lạnh hắt lên mặt, nhìn khuôn mặt xa lạ phản chiếu trong gương, cảm thấy có chút buồn nôn.

    …… Khuôn mặt này xinh đẹp thì xinh đẹp, hiện tại nhìn chỉ sẽ làm cho cậu sinh ra cảm giác buồn nôn, không phải già mồm cãi láo, thật sự cảm thấy buồn nôn.

    Lư Ninh vội vàng dời tầm mắt đi, rút một tờ giấy ra lau khô giọt nước trên tay.

    “Anh.”

    Không biết lúc nào, có một bé trai đứng sau cậu, Lư Ninh theo thói quen treo lên mặt cười, ở trước mặt nhóc ngồi xổm xuống: “Sao thế anh bạn nhỏ?”

    “Anh, anh là Ninh Kinh Hồng sao?”

    Lư Ninh gật gật đầu: “Đúng vậy.”

    Đối phương đưa tới một phong thư làm bằng giấy dai: “Có người muốn em giao cái này cho anh.”

    Lư Ninh kinh ngạc nhìn nó một cái, nhưng vẫn cầm phong thư tới, bé trai kia sau khi hoàn thành nhiệm vụ, xoay người bỏ chạy, Lư Ninh còn chưa kịp gọi lại đối phương, nó đã biến mất ở phía người cửa di động.

    Lư Ninh cúi đầu nhìn phong thư, luôn có loại dự cảm xấu, cậu cảnh giác mà theo phong thư nhẹ nhàng niết mấy cái, chỉ cảm thấy bên trong một lớp thật mỏng, dường như chỉ là một bức thư bình thường. Cậu suy nghĩ một lát, vẫn là xé mở phong thư, sau đó cẩn thận lấy thư bên trong ra……

    Là một khuôn mặt cười.

    Không có gì khác với tất cả tờ giấy trước kia cậu từng được nhận, trên trang giấy này vẫn vẽ một khuôn mặt cười tương đồng, Lư Ninh thậm chí nhìn ra được tất cả mặt cười này đều ra từ tay cùng 1 người. Bất đồng duy nhất chính là, trang giấy vẽ khuôn mặt cười này lớn hơn chút, còn bị nghiêm túc sửa thành hình dáng gọn gàng.

    Lần này cư nhiên là đặt ở trong phong thư trực tiếp đưa đến trong tay cậu, thật là quá hung hăng……

    Lư Ninh cảm giác lực nhẫn nại của mình đã đến cực hạn, cậu một phát túm lấy tờ giấy kia hung hăng xé thành hai nửa, sau đó nhét vào trong bồn cầu xả đi.

    Rốt cuộc là ai, loại trò đùa dai này…… Chơi đến bây giờ vẫn chưa đủ sao?!

    “……”

    “Là ai?!”

    Lúc Lư Ninh đang chuẩn bị đi ra phòng rửa tay, đột nhiên cảm giác được sau lưng dính một tầm mắt, cậu mạnh mẽ quay đầu lại, một bóng đen liền từ bên cạnh phòng rửa tay nhanh chóng chạy ra, cậu hơi sửng sốt, sau đó lập tức đuổi theo.

    “Đứng lại! Anh đứng lại đó cho tôi!”

    Lư Ninh dồn hết toàn lực đuổi theo bóng dáng có thể kia — Thật sự chịu đủ rồi, loại cảm giác bị người đùa giỡn trong lòng bàn tay……

    Chương 72: Em chán ghét gương mặt này

    Lư Ninh đuổi theo ra không bao lâu Thích Thiên Bách đã theo tới, nhưng anh chỉ tóm được bóng lưng Lư Ninh, đối phương chạy rất nhanh, nhìn cũng không nhìn anh một cái.

    Thích Thiên Bách lo lắng mà ở phía sau gọi: “Dư Ôn…… Ninh Kinh Hồng! Chờ một chút!”

    Thích Thiên Bách bị mấy người đi đường cản, Lư Ninh liền trong lúc này chạy xa không thấy, anh đuổi theo cũng không kịp — Không nghĩ tới thằng nhóc này bình thường một bộ dáng vẻ yếu đuối, thế nhưng cũng có thể chạy nhanh như vậy.

    Lư Ninh đương nhiên cũng không có đột nhiên trở nên thể năng siêu cường, cậu vì đuổi theo cái người ban ngày mặc đồ đen, giống như ma quỷ lơ lửng đã dốc hết toàn lực, cậu cảm giác trong phổi mình giống như bị mở ra cái động, bởi vì có gió thổi qua, bị hong khô, lúc thở dốc đều là mùi máu tanh, đều là đau.

    Tên kia quả nhiên khả nghi, Lư Ninh nhìn thấy chính mặt hắn, nhưng không thấy rõ tướng mạo hắn, bởi vì người kia từ đầu đến chân đều bị quần áo vải vóc màu đen bao lấy, chỉ lộ ra hai mắt.

    Đưa giấy vẽ buổi tình quỷ dị cho cậu suốt, nhất định là người áo đen này.

    Nhưng Lư Ninh đuổi theo không bao lâu liền không còn thể lực, dừng ở ven đường thở, tên áo đen kia giống như cũng không chạy được nữa, hắn cách Lư Ninh một con đường, dừng lại đỡ biển báo giao thông ven đường nghỉ ngơi.

    Lư Ninh đang muốn cắn răng đuổi theo hắn, lại đột nhiên bị mấy người cản đường, cùng lúc đó, một chiếc xe giống như u linh đột nhiên xuất hiện trước mặt người áo đen, người sau nhanh chóng chui lên xe, liền chạy xa.

    Lư Ninh lo lắng hô lên: “Đứng lại!!”

    Cậu bị một tay giật trở lại, bởi vì nguyên nhân quán tính, Lư Ninh không đứng vững, ngã nhào trên đất. Cậu lúc này mới thấy rõ ràng, cản đường cậu là mấy người thể trạng cường tráng, sắc mặt hung ác mà nhìn chằm chằm cậu.

    Mắt Lư Ninh nhìn những người đó từ từ từ trên mặt đất bò dậy: “Các người là ai?”

    Bọn họ cũng không nói chuyện, Lư Ninh đột nhiên giống như phúc chí tâm linh tỉnh táo: “Các người…… Là Ninh Tuyết Phong phái tới?”

    Bọn họ hẳn không phải cùng một nhóm với tên áo đen lúc nãy, người nọ nhìn thấy mình phản ứng đầu tiên là chạy, những người này nhìn thấy mình thì tìm tòi…… Hơn nữa, mặc dù không thấy rõ tướng mạo tên áo đen, cậu có thể thấy được người lái xe.

    Mấy thằng cha cản đường Lư Ninh nhìn nhau một cái, cười lạnh nói: “Mày đều biết rồi, cũng không cần chúng tao nhiều lời đi, đứng dậy đi theo bọn tao.”

    “Chúng mày bắt tao cũng vô dụng, thẩm tra lần đầu tiên đã kết thúc, tôi sẽ không rút đơn kiện.”

    Lư Ninh vừa nói vừa lui về sau — Chỗ bọn họ ở cũng không vắng vẻ, trên đường có không ít người đi đường, không nghĩ tới những người này cư nhiên dám ở trước mặt mọi người giở lưu manh.

    — Mặc dù người đi đường đều bị mấy đại hán vạm vỡ tụ tập chung một chỗ dọa đến không dám tới gần nhưng quang minh chính đại như vậy thật sự không tốt lắm.

    “Cái đấy không do bọn tao quan tâm! Bọn tao chỉ phụ trách dẫn mày!”

    Hắn nói xong cũng liền duỗi tay tới túm Lư Ninh, chỉ là còn chưa đụng phải cậu, lại đột nhiên bị người một quyền đánh tới huyệt thái dương, ngã sang bên cạnh. Những người khác đều bị tình huống đột phát này dọa đến, Lư Ninh nhất thời cũng không kịp phản ứng, một giây sau lại bị người túm lấy cổ tay từ trong vòng vây đám người này một cái kéo ra ngoài.

    …… Thích Thiên Bách.

    Mấy tráng hán còn lại thấy đồng bọn bị đánh ngã trên mặt đất, phản ứng ngược lại rất nhanh, lập tức cùng mấy đồng bọn tụ lại, cùng phía Thích Thiên Bách tạo thành phe đối lập, Lư Ninh bị Thích Thiên Bách chặn ở phía sau không nhìn rõ biểu tình của anh, nhưng chắc hẳn biểu tình dọa người hơn tên cơ bắp kia đi, bởi vì đối phương hình như đã bị dọa đến, dọa tới mấy người chen chung một chỗ.

    “Ở một bên đợi.”

    Thích Thiên Bách vừa nói vừa cởi xuống tây trang trên người ném tới, trực tiếp một cước đạp về phái mặt một người cách gần anh, căn bản không để ý tới đối phương kỳ thực đã không có ý tứ đánh nhau với anh……

    Lư Ninh vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Thích Thiên Bách tay không đánh nhau với người, nhưng từ cướp ngân hàng lần đó mà nhìn, phong cách của anh trước sau như một, gọn gàng dứt khoát, không thích nói nhảm với đối thủ, vung tay liền đánh…… Phong cách mạnh mẽ vang dội như vậy đoán chừng hồi ở bộ đội đặc chủng đã thành thói quen đi. Lư Ninh ôm tây trang của anh đứng ở một bên, luôn cảm thấy không khí có cái gì không đúng, nói tới bản thân cậu cũng là đàn ông, mặc dù thể lực và võ lực đều không được, loại từ “Ở một bên đợi” không phải là nên nói cho nữ sinh nghe sao.

    Khó chịu khó giải thích được.

    Thích Thiên Bách thân thủ đương nhiên không tệ, chỉ bất quá bình thường có rất ít cơ hội động thủ đi, lúc anh đánh nhau không giống với đánh nhau với bọn lưu manh, động tác gọn gàng trực tiếp chỉ trong hai chiêu đã quật người không bò dậy nổi.

    …… Dù sao cũng là luyện qua.

    Không biết có phải bình thường không có cơ hội ra tay hay không, anh đánh tới cực độc, sau khi quật ngã đối phương liền cưỡi trên người người ta trái một quyền phải một quyền mà đánh người, Lư Ninh thậm chí nghe được tiếng “Bịch, bịch” của nắm đấm phát ra lúc đánh vào trên da thịt.

    Lư Ninh trước khi xảy ra mạng người xông lên kéo Thích Thiên Bách ra: “Đừng đánh nữa, tiếp tục đánh bọn họ sẽ báo cảnh sát.”

    Thật sự ở trên đường lớn xảy ra mạng người cũng không hay, cũng sẽ biến thành điểm nhơ của Thích Thiên Bách, dù nói thế nào cũng là quân nhân giải ngũ, thật sự bị tóm vào cục cảnh sát thì không hay lắm.

    Thích Thiên Bách vẫn ngại không đủ, hướng trên mặt một người hung hăng đạp một cái, ở trên mặt hắn lưu lại vết giày da rõ ràng.

    “Phi! Rác rưởi chính là rác rưởi. Chúng ta đi.”

    Thích Thiên Bách từ trong tay Lư Ninh nhận lấy tây trang mặc vào, sau đó một cái kéo cậu qua dẫn người nghênh ngang rời đi. Ở trên đường phố anh cũng không hay cứ như vậy động tay động chân với Lư Ninh, vụng trộm nhịn không được ở trên vai cậu niết hai cái — Mặc dù lúc ấy nhìn thấy mấy người đó quả thực không đụng vào Lư Ninh, vẫn là không yên lòng, thằng nhóc này yếu ớt như vậy, bị đánh một quyền nói không chừng mạng nhỏ cũng không còn.

    “Em có bị thương không?”

    Lư Ninh nhìn lên mặt anh một cái, trên gương mặt tuấn mỹ của Thích đại thiếu gia có một mảnh xước da rõ ràng, nhìn cực kỳ chướng mắt: “Em không có…… Còn anh? Da mặt anh rách rồi.”

    “Cũng chỉ có da mặt rách thôi.”

    Thích Thiên Bách không để ý lẩm bẩm, anh hơi nghiêng mặt một cái, phát hiện bả vai Lư Ninh đang bị anh ôm trong ngực, hơn nữa đối phương hình như cũng không có tỏ vẻ bất mãn đối với trạng thái này. Cái này…… Mặc dù không biết tại sao, nhưng khó giải thích được có chút vui vẻ, chẳng lẽ là bởi vì hành động anh hùng cứu mỹ nhân rốt cục gợi lên hồi ức tốt đẹp đã từng giữa bọn họ sao? Nói tới lần trước cũng là bởi vì anh lúc ở ngân hàng cứu cậu, đối phương mới bắt đầu hết sức để ý đến anh……

    Lư Ninh phát giác Thích Thiên Bách đang thất thần, nhịn không được hỏi: “Anh sao thế? Có phải ngoại trừ mặt còn có chỗ khác bị thương hay không?”

    Người sau do dự một chút, lập tức nói: “Ừ…… Em không nói còn không cảm thấy, hiện tại cảm giác chỗ vai hình như có chút đau.”

    Lư Ninh theo bản năng nhíu mày: “Cái gì? Anh bị đánh phải sao?”

    …… Mặc dù thừa nhận mình bị mấy rác rưởi kia đánh tới khá mất mặt, nhưng nếu như có thể để cho quan hệ giữa bọn họ nhân cơ hội cải thiện chút, mất mặt thì mất mặt đi.

    “A…… Kỳ thực còn có chân cũng có chút đau, vừa nãy lúc đá người, có chút không khống chế được lực đạo, cẩn thận cảm thụ chút bắp chân xương đùi hình như sắp nứt ra rồi.

    Thích Thiên Bách nói liền một cách tự nhiên dời sức nặng thân thể qua một phần đè trên người Lư Ninh, biến thành trạng thái được cậu đỡ, người sau bị đè tới lập tức lùn xuống một đoạn: “Xương đùi đau sắp nứt ra cần cẩn thận cảm thụ hả…… Em nói, anh không đi được sao, anh ở đây chờ, em trước gọi xe.”

    Thích Thiên Bách vội vàng phủ nhận nói: “Không phải không phải, em vẫn có thể kiên trì chút, chỉ cần em đỡ anh đi, có thể kiên trì tới chỗ đậu xe. Tóm lại cũng không bao xa, cũng đừng có lãng phí tiền.”

    Thích Thiên Bách nói lại theo thân thể Lư Ninh trượt xuống, người sau vội vàng đưa tay ôm eo anh: “Từ trong miệng anh nghe được mấy chữ “không nên lãng phí tiền” giống như đang nằm mơ.”

    Thích Thiên Bách lúc này càng khoa trương, hoàn toàn kéo Lư Ninh vào trong ngực, cũng không quan tâm người đi đường nhìn bọn họ thế nào, tóm lại hiện tại anh bị thương, lúc bị thương cũng có được bạn bè đỡ.

    “Lúc ở trên tòa, thái độ Ninh Tuyết Phong đối với em thật kém…… Anh lúc ấy nhìn bộ dáng gã, liền biết tên rác rưởi này sẽ tác quái.”

    Thích Thiên Bách vừa nói, vừa lén lút nhìn Lư Ninh, thấy đối phương một bộ thất thần, cũng chầm chầm dời nội dung trò chuyện tới chính đề: “Cho nên, vừa kết thúc anh liền tới tìm em.”

    “……”

    Lư Ninh nghiêng đầu nhìn về phía anh, Thích Thiên Bách nhận thấy được kháng cự của cậu, nhưng vẫn nói tiếp: “Em chạy ra ngoài gấp như vậy, còn đuổi theo lâu như vậy, rốt cuộc đang đuổi theo cái gì?”

    Lư Ninh nhìn anh, hồi lâu túm lấy cánh tay Thích Thiên Bách hướng trên cổ mình dùng sức kéo một cái, đỡ anh tiếp tục đi về phía trước, Thích Thiên Bách cho rằng cậu lại muốn trốn tránh đề tài, khó giải thích được có chút khó chịu — luôn cảm thấy không biết bắt đầu từ lúc nào, Lư Ninh gạt bỏ anh ra ngoài thế giới của mình, hoặc là nói, cậu hình như đang mâu thuẫn mọi người xung quanh. Nói không ra hai loại trạng thái này rốt cuộc loại nào gay go hơn, nhưng Thích Thiên Bách quả thật không quá thích.

    “Em nhận được 1 bức thư……”

    Lư Ninh thở dài thật sâu; “Anh nhớ chuyện lúc trước có người gửi cho em một đóng vẽ bùa kỳ quái, lấp kín hòm thư nhà chúng ta không.”

    “Ừ.”

    “Trong bức thư này vẽ mặt cười, giống với lúc trước. Em cảm giác làm những chuyện này chính là một người, nhưng đối phương càng ngày càng khoa trương, lần này hình như là đặc biệt cùng tới đây xem phản ứng của em, cho nên em liền đuổi theo ra ngoài.”

    Thích Thiên Bách kinh ngạc hỏi: “Hắn đưa thư cho em thế nào?”

    “Để cho 1 bạn nhỏ đưa cho em. Em cảm thấy hắn không muốn bại lộ bộ mặt thật của mình, toàn thân mặc đồ đen, mặc cũng bị bịt lại.”

    “Nghe quả thực có chút kỳ quái, sẽ là trò quỷ họ Ninh làm chứ?”

    Thích Thiên Bách vừa nói xong liền nhận thấy được có cái gì không đúng, bổ sung: “Anh là nói Ninh Tuyết Phong, luôn gọi em là Dư Ôn, suýt nữa quên mất em cũng họ Ninh.”

    Lư Ninh cười cười với anh: “Em cảm thấy không phải, từ chuyện gã hôm nay tìm người tới bắt em mà nhìn, có chút không phù hợp với phong cách của Ninh Tuyết Phong. Loại thư này ngay cả đe dọa cũng không tính, nhiều lắm là làm cho người ta cảm thấy buồn nôn, loại người như hắn phí tâm tư làm mấy thứ này bới móc em, không đúng lắm.”

    Thích Thiên Bách gật gật đầu: “Có đạo lý.”

    Nhưng ngoại trừ chuyện này, còn có một chuyện Thích Thiên Bách muốn xác nhận chút…… Vẫn là thôi vậy, chuyện này đợi lát nữa hẵng nói.

    “Vậy em đối với thân phận đối phương có ý kiến gì? Dù sao em đuổi theo hắn lâu như vậy.”

    Lư Ninh đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Thích Thiên Bách hồi lâu, cuối cùng lắc lắc đầu: “Không có.”

    — Chỉ là nhìn thấy một cánh tay của đồng bọn tới tiếp ứng hắn……

    Thích Thiên Bách đột nhiên cười một cái, đè đầu Lư Ninh dụi hai cái: “Đừng nghĩ nữa, đói bụng chưa? Chúng ta đi ăn cái gì đi.”

    ****

    Lư Ninh buổi tối đi theo Thích Thiên Bách trở lại biệt thự, mục đích của cậu chủ yếu là vì cầm báo cáo hội chẩn kia của mẹ Ninh.

    Lư Ninh mở cặp văn kiện ra, từ đó lấy ra báo cáo giám định người thân, bên trên quả nhiên viết ngày tháng. Lúc trước không có chú ý, nhưng cậu rốt cuộc đi làm giám định hôm nào? Hiện tại lúc nghĩ có thể nghĩ ra, nhưng phát hiện trong đầu trống rỗng.

    Lư Ninh luôn luôn đối với trí nhớ của mình rất tự tin, hơn nữa đối với số má và ngày tháng nhạy ảm, chân chính không bình thường cậu khả năng vẫn sẽ không chú ý tới, nhưng “Trống rỗng”, đối với cậu mà nói, mới là chỗ khác nhất.

    Có người sửa ký ức của cậu?

    Không thể nào, loại chuyện này so với sống lại trong thân thể một người xa lạ còn khó tưởng tượng hơn.

    Lư Ninh theo bản năng đưa tay đặt ở sau eo mình, ở chỗ đó có một vết bớt, là ngọn nguồn của hết thảy nghi ngờ.

    “Đần ra cái gì?”

    Lúc Lư Ninh xuất thần, Thích Thiên Bách đột nhiên từ sau lưng cậu ôm tới, anh vừa tắm xong, trên người đều là mùi sữa tắm mát mẻ, Lư Ninh lần này không giấu giám định người thân trên tay đi — tóm lại đối phương đều thừa nhận từng nhìn lén vật này rồi, giấu nữa cũng vô tích sự.

    “Em đang suy nghĩ.”

    Lư Ninh xoay người nhìn về phía anh: “Bất quá, chuyện phiền toái cuối cùng kết thúc.”

    Thích Thiên Bách từ chối bình luận, cười niết mặt cậu: “Phải không? Nếu như chuyện phiền phức chỉ có Ninh Tuyết Phong, quả thực tính là đã giải quyết.”

    “Ngoại trừ gã ra còn có cái gì?”

    Lư Ninh lui về phía sau một bước, ngồi ở trên mặt bàn, Thích Thiên Bách nghe thấy cậu đang thở dài.

    “Cái thằng cha gửi tranh buồn nôn cho em, cũng phải tìm ra chứ. Không tìm ra hắn anh cũng sẽ cảm thấy không yên tâm.”

    Lư Ninh cười cười: “Nói cũng đúng.”

    “Em thở dài cái gì?”

    Lư Ninh duỗi tay cầm một tay Thích Thiên Bách, ngửa đầu nhìn anh: “Em mệt lắm. Thích thiếu gia……”

    Thích Thiên Bách cho rằng cậu muốn nói lời quan trọng gì, vội vàng cầm lại tay cậu.

    “Anh thích khuôn mặt này của em chứ?”

    “……”

    Lư Ninh tựa hồ cũng không có muốn câu trả lời của Thích Thiên Bách, đúng như theo lời anh, bất luận là ngữ khí hay là biểu tình, Thích Thiên Bách cũng nhìn ra được, Lư Ninh biểu hiện tới cực kỳ mệt mỏi, mỗi lỗ chân lông đều tiết ra không khí bi quan chán đời.

    “Em hiện tại, thật sự…… Rất ghét nó.”

    Chương 73: Bác sĩ Hạ, anh nói thật đi

    “Chát!”

    Một bạt tai không nhẹ không nặng, lúc đánh xuống thường không phải là vì làm cho người ta đau, mà là vì trừng phạt. Sức chịu đựng của người bị trừng phạt tựa hồ rất yếu, không biết là bởi vì xấu hổ, hay là ủy khuất, nước mắt “Xoạt” một cái liền chảy xuống, dọc theo gương mặt tinh xảo trượt đến cằm, sau đó rơi trên mặt đất.

    “Ui cha, như vậy đã khóc.”

    “Nhưng mà……”

    “Anh đã nói rồi, đùa dai thì có thể, nhưng lời quá đáng, sẽ chọc anh phiền phức.”

    Sau khi nghe thấy xin lỗi, đối phương rốt cục lộ ra khuôn mặt cười quen thuộc. Người đánh người cũng không phải lần đầu tiên đánh người, biết rõ như thế nào là “Đánh một gậy rồi cho táo ngọt”, hắn nhéo khuôn mặt tinh xảo, nhẹ nhàng giúp cậu lau nước mắt trên mặt, âm thanh hắn ẩn chứa ý cười ôn nhu: “Được rồi, đừng khóc nữa. Dù sao lúc nhặt em về, anh đã chuẩn bị xong, luôn giúp em thu dọn cục diện rối rắm.”

    ***

    Lư Ninh ôm lấy Thích Thiên Bách, ở trên mặt anh nhẹ nhàng vuốt ve mấy cái, người này vẫn giống như trước, đối với thuốc ngủ hoàn toàn miễn dịch, nhưng lúc cậu có thể ở bên cạnh, Thích Thiên Bách rất nhanh sẽ ngủ, hơn nữa lén lút bỏ thuốc ngủ tác dụng mạnh trong chén nước, để cho anh uống vào cũng vô dụng…… Anh tạm thời hẳn chưa tỉnh lại đi.

    Lư Ninh lại nhìn chằm chằm Thích Thiên Bách một lát, sau đó đặt anh trên giường, mình lặng lẽ trượt xuống, cậu đi tới phòng biết, ở trước giá cắm dao đứng hồi lâu — Mấy dao kéo này vẫn là cậu sau khi đến đặc biệt mua, Thích Thiên Bách chưa bao giờ tự mình nấu cơm, căn bản không biết dùng đồ làm bếp nào. Nhưng Lư Ninh biết dùng, cậu ban đầu lúc chuyển vào luôn oán trách không có cái này, không có cái kia, muốn làm ít đồ ngon cũng không thuận tay.

    Lư Ninh vươn tay từ trên kệ dao túm lây một con dao lóc xương, dùng sức cầm trong tay.

    — Sau đó, Thích Thiên Bách đã đặc biệt đi mua những thứ này…… Hôm nay vừa lúc có thể dùng tới.

    Ha…… Nghĩ tới, quen biết với Thích Thiên Bách là 1 năm trước, không đúng, 2 năm trước, còn phải cộng thêm 1 năm cậu biến mất, bọn họ đã dùng thân phận fan và người lồng tiếng ở trên mạng anh tới tôi đi mà trao đổi một đoạn thời gian rất dài. Sự quen biết của bọn họ là bởi vì tiền, Thích Thiên Bách là fan trung thành của cậu, tài khoản “Muốn ngủ trước cố sự” cũng chưa bao giờ là tài khoản mới gì, anh một mực đều ở đó, bởi vì sử dụng thời gian dài, tiền nạp lại nhiều, mới sẽ biến thành kiểu ID phía sau thêm một chuỗi dài ký hiệu sáng long lanh.

    Nhưng khi lại tỉnh lại, Lư Ninh quên hết mọi chuyện liên quan đến Thích Thiên Bách.

    ID xa lạ, con số xa lạ……

    Khác với hiện tại, “Dư Ôn” lúc ấy đã biết Thích Thiên Bách là một người đàn ông, cậu lúc ấy thế nhưng không cảm thấy đối tượng yêu đương là đàn ông có bất kỳ vấn đề gì, cũng không cảm thấy chút “Vấn đề nhỏ” này sẽ ảnh hưởng tới tình cảm giữa bọn họ, chỉ là Lư Ninh không có bới rách chuyện này, không nghĩ tới gặp lại anh, có thể gặp được dáng vẻ thằng cha này giả bộ phụ nữ.

    Lư Ninh nhịn không được cười một cái, thu dao lóc xương vào trong tay áo, bao da trên dao làm cho Lư Ninh không tới mức bị cắt phải, nhưng đặt ở vị trí này dễ lấy ra, đi trên đường cũng sẽ không bị người nhìn ra khác thường.

    Cậu nên sớm tin tưởng lời Thích Thiên Bách, mặc dù trí nhớ biến mất, dựa vào cấp bậc hội viên đánh dấu trên website, cũng có thể phán đoán “Muốn ngủ trước cố sự” tới cùng có phải fan thân thiết của cậu hay không mới đúng. Trí nhớ của cậu không dựa vào được, cảm giác cũng không đáng tin, đôi khi dữ liệu ngược lại có thể dựa vào.

    Nếu như cậu không quên mất…… Không, nếu như cậu không chết, cậu nói không chừng đã sớm bắt đầu sống an ổn với Thích Thiên Bách rồi, Lư Ninh theo đuổi cuộc sống chất lượng cao, lúc rảnh rỗi thích tự mình ra tay, chẳng những muốn mua cả bộ dao kéo, còn muốn mua máy tập thể hình, mua các loại máy móc nhỏ tiện lợi……

    Cái này ở hồi còn sống xem ra thuộc về lý tưởng phạm vi “Yêu cầu xa xỉ”, thế nhưng sau khi cậu trở thành “Ninh Kinh Hồng” bất tri bất giác, liền hoàn thành. Trong biệt thự của Thích Thiên Bách, khắp nơi đều có dấu vết Lư Ninh từng sống, khắp nơi đều là chi tiết nhỏ cậu thích. Cậu hiện tại muốn vứt bỏ những thứ này, vứt bỏ không chỉ là Thích Thiên Bách, đồng thời cũng vứt bỏ cuộc sống bình thường.

    Lư Ninh lấy điện thoại ra, lật album ảnh, cậu nhìn thấy “chứng cớ” ngày đó mình ở trong phòng khám tư nhân của Hạ Quân Hoắc chụp được, cái gọi là dùng để chứng minh Thích Thiên Bách ngoại tình, căn bản không có thứ gì, bên trong cái gì cũng không có, nhiều lắm là chụp được bài trí trong phòng khám của Hạ Quân Hoắc mà thôi.

    Chuyện cho tới bây giờ còn có cái gì không rõ ràng.

    Lư Ninh bấm số Hạ Quân Hoắc, hơn nửa đêm còn chưa ngủ, khẳng định không làm chuyện gì tốt.

    “Bác sĩ Hạ, hiện tại…… Có rảnh gặp mặt không?”

    — Đồng thời được nhớ tới, còn có một vài chuyện không hay.

    Lư Ninh hồi còn sống giúp Ân Tiểu Dung đàm phán với Ninh Tuyết Phong, chỗ bọn họ hẹn ăn cơm…… Nhưng mà sau đó, hai người bọn họ đột nhiên cùng nhau rót rượu cho cậu, nhưng trong lúc làm việc Lư Ninh chưa từng uống rượu, cự tuyệt mấy lần, Ninh Tuyết Phong đột nhiên trở nên dễ nói chuyện, để cho cậu uống nước trái cây, bọn họ ở trong nước trái cây trộn thuốc kỳ quái, Lư Ninh vừa uống vào liền hôn mê sâu, mất đi năng lực hành động.

    Trong lúc mơ hồ, Lư Ninh cảm giác được mình bị đỡ vào trong một chiếc xe, sau đó bọn họ lái xe đến bên vách núi.

    Ninh Tuyết Phong ép Ân Tiểu Dung làm hỏng phanh xe, đẩy cậu xuống vách đá, trong nháy mắt đó, Lư Ninh cũng nghe thấy, nếu như Ân Tiểu Dung không làm theo, gã sẽ truy cứu nợ nần, mang Ân Tiểu Dung tới Nhật Bản chụp **, hơn nữa thuốc trong chén nước của cậu là Ân Tiểu Dung đích thân bỏ, tới lúc đó mình truy cứu tới, Ân Tiểu Dung cũng không thoát được liên can.

    Chuyện về sau cho dù đoán cũng đoán được, di sản của cậu quyên tặng cho quỹ Đại Thịnh, thuận lý thành chương vào túi tiền của Ninh Tuyết Phong.

    Lư Ninh và Hạ Quân Hoắc sau khi trò chuyện xong, liền tắt điện thoại, sau đó quăng tới dưới ghế sofa. Cậu và Hạ Quân Hoắc hẹn ở phòng khám tư nhân của đối phương gặp mặt, muộn thế này trên đường lớn đã không có taxi để ngồi, Lư Ninh trực tiếp lái xe của Thích Thiên Bách rời khỏi nơi này.

    Lúc tới Hạ Quân Hoắc đã đang chờ, Lư Ninh không biết có phải ngay cả mình muốn tìm hắn nói chuyện Hạ Quân Hoắc cũng đoán được hay không, cho dù vận mệnh luôn bị người này đùa giỡn trong tay, hắn cũng không nên siêu thần vậy chứ. Kỳ thực lúc trước cậu quả thực nhận thấy được Hạ Quân Hoắc không đúng, nhưng cũng không có liên hệ hắn cùng với mấy tờ giấy kỳ quái gặp phải…… Cho đến lúc nhìn thấy hắn lái xe trở tên áo đen kia rời đi, Lư Ninh mới xác định đối phương có liên quan tới tờ giấy kỳ quái.

    Mặc dù còn có một điểm mấu chốt cậu nghĩ không ra, nhưng cậu dám khẳng định, sự kiện kia nhất định có liên quan với Hạ Quân Hoắc.

    Lúc Hạ Quân Hoắc đi đón người áo đen kia, mặc dù đổi xe, cũng đổi biển số xe, mặc một bộ quần áo làm cho người ta không nhận ra, nhưng đồng hồ hắn đeo trên cổ tay vẫn bị Lư Ninh nhìn thấy. Nhãn hiệu kia rất hiếm thấy, Lư Ninh chỉ ở chỗ Hạ Quân Hoắc nhìn thấy, hơn nữa người bình thường cũng sẽ không đeo đồng hồ tay phải, Hạ Quân Hoắc chính là người một mình một đường. Những chi tiết này có thể là trùng hợp, nhưng nhiều trùng hợp như vậy gộp lại cùng nhau, thì tuyệt đối không phải trùng hợp.

    “Cậu đến rồi? Mời ngồi.”

    Lư Ninh sau khi vào cửa, Hạ Quân Hoắc một cách tự nhiên lộ ra nụ cười khéo léo với cậu: “Muốn uống cái gì? Cafe? Hay coca?”

    Lư Ninh cũng theo bản năng lộ ra nụ cười với hắn: “Không cần, bác sĩ Hạ. Tôi là muốn tới tán gẫu với anh, uống gì cũng không sao hết.”

    Hạ Quân Hoắc liền mời Lư Ninh ngồi xuống đối diện: “Được rồi, chỗ này của tôi đều là nghe khách, vậy cậu muốn tán gẫu với tôi cái gì? Không nghĩ tới thế nhưng muộn như vậy hẹn tôi, là tiện đường xảy ra tình huống đột phát gì sao?”

    Lư Ninh mỉm cười lắc lắc đầu: “Không phải chuyện của mẹ tôi, là chuyện của bản thân tôi, tôi gần đây phát hiện mình hình như bị trong vô thức thôi miên, làm ra vài chuyện kỳ quái, sinh ra một vài ảo giác kỳ quái…… Đột nhiên nhớ tới bác sĩ Hạ anh là chuyên gia phương diện này, đặc biệt tới hỏi thăm anh.”

    Hạ Quân Hoắc khẽ nheo mắt lại, nhìn chằm chằm Lư Ninh, hai người bọn họ nhìn nhau chốc lát, trong lúc nhất thời hai bên đều không nói chuyện, lửa giận Lư Ninh đè trong lòng cơ hồ không khống chế được. Hạ Quân Hoắc cười thở dài: “Nhưng chỉ tình huống trước mắt của cậu mà nhìn, không giống bị thôi miên, thôi miên không phải là dễ dàng như cậu nghĩ, lúc bị thôi miên không thể có bất kỳ khả năng nào cắt đứt nhân tố thôi miên tồn tại, cho nên……”

    “Cho nên.”

    Lư Ninh đột nhiên ngẩng đầu, hướng hắn nhếch môi cười cười: “Anh tắt điện thoại của tôi, đúng không?”

    “……”

    Cậu đứng lên, trên mặt vẫn mang theo mỉm cười, mắt nhìn xuống Hạ Quân Hoắc trước mặt: “Tôi nhớ ngày đó, Thích Thiên Bách vì tìm người cơ hồ gọi nổ điện thoại của tôi, nhưng tôi một cú điện thoại cũng không nhận được, trở về mới phát hiện điện thoại bị tắt máy. Tôi nhớ rõ, tối hôm trước tôi đã sạc đầy pin, làm sao tới chỗ bác sĩ Hạ một chuyến liền tắt điện thoại?”

    Hạ Quân Hoắc đan hai tay đặt trước người, hắn lẳng lặng mà nhìn Lư Ninh, vẫn không nói gì, nhưng Lư Ninh từ trong biểu tình của hắn nhận thấy được kinh hoảng, trong lòng yên lặng cảm thấy buồn cười — Xảy ra chuyện gì, thằng cha này kỳ thực cũng không lợi hại như trong tưởng tượng.

    “Bác sĩ Hạ……”

    Hạ Quân Hoắc giơ tay lên ra hiệu cậu không cần nói tiếp, hắn giơ tay ở dưới cằm nhẹ nhàng sờ mấy cái: “Tôi chỉ là không nghĩ đến cậu sẽ trực tiếp hỏi ra như vậy, làm người ta giật mình.”

    “Nói như vậy anh thừa nhận?”

    Hạ Quân Hoắc không sao cả cười cười, hời hợt nói: “Tôi chỉ là vừa vặn gần đây đang nghiên cứu một vài phần, cảm thấy thú vị liền thử chút…… Bất quá chắc chắn sẽ không có hiệu quả, tôi vẫn là lính mới. Chọc cậu mất hứng, xin lỗi.”

    — Xem ra chưa tới Hoàng Hà chưa từ bỏ tâm may mắn là kẻ khó mà phòng tránh, đều nói tới mức độ này rồi, thằng cha này còn vùng vẫy cái gì.

    Lư Ninh hít sâu một hơi: “Chuyện này trước đặt một bên, tôi hôm nay chân chính muốn hỏi chính là, người anh đón ở tòa án hôm nay, đang ở đâu?”

    Hạ Quân Hoắc lộ ra vẻ mặt vô tội: “Cậu đang nói gì vậy? Tôi cả ngày hôm nay đều không có rời đi……”

    Lư Ninh đột nhiên đứng lên, dao lóc xương từ trong tay áo cậu trượt ra, Lư Ninh một phát túm lấy dao lóc xương, đè lưỡi dao sắc bén trên cổ Hạ Quân Hoắc, sát ý cậu đè nén cả đêm rốt cục không khống chế được nữa: “Bác sĩ Hạ, anh làm ơn nghĩ kỹ rồi hẵng nói.”

    Lư Ninh khẽ câu lên khóe môi, ánh sáng đáy mắt thâm trầm mà rơi vào trong đôi mắt Hạ Quân Hoắc: “Tôi thật sự không thể nghe một câu nói dối nào nữa, tôi hôm nay sẽ ở chỗ này trực tiếp hỏi anh những chuyện này, liền có biện pháp phân rõ thật giả.”

    “…… Cậu muốn làm gì? Cậu muốn phạm tội sao?!”

    Lư Ninh hồi lâu không nhận được đáp án muốn, túm lấy cổ áo Hạ Quân Hoắc, tay cầm dao lóc xương giơ lên cao, nhanh chóng từ bên cổ hắn xoẹt qua, Hạ Quân Hoắc theo bản năng ngửa về sau, ghế đang ngồi ngã trên mặt đất, phát ra tiếng vang rất lớn.

    Hạ Quân Hoắc cả kinh kêu lên: “Ninh Kinh Hồng!”

    “Đừng dùng cái tên này gọi tôi!”

    Lư Ninh trực tiếp cưỡi trên người Hạ Quân Hoắc, một đánh không trúng, cậu đã mệt tới thở hồng hộc, nhưng Lư Ninh vẫn kiên trì, giơ con dao cầm trong tay lên cao, nhắm ngay mặt Hạ Quân Hoắc: “Tôi hỏi lần nữa…… Tên áo đen hôm nay anh mang đi, đang ở đâu? Tôi đếm 3 tiếng, anh nếu như vẫn kiên trì không nói……”

    Hạ Quân Hoắc chắc là không nghĩ tới Lư Ninh sẽ đột nhiên tới đây làm như vậy, nhất thời không biết nói gì, Lư Ninh nhìn dáng vẻ hắn đầy mặt vô tội không cách nào giữ vững tỉnh táo, tay cậu đang kịch liệt run rẩy, không biết là bởi vì lần đầu tiên dùng dao lóc xương nhắm vào thứ ngoài thức ăn mà khẩn trương, hay là bởi vì Hạ Quân Hoắc không chịu phối hợp tức giận.

    “Một!”

    Lư Ninh vừa đếm một số, đột nhiên có người từ bên ngoài phá cửa mà vào: “Dừng tay!”

    Chương 74: Tên cặn bã, đều không xứng để sống

    Lư Ninh vẫn duy trì tư thế cưỡi ở trên người Hạ Quân Hoắc, quay đầu nhìn về phía người tới, đối phương quả nhiên mặc một thân đồ đen, dùng vải đen che mặt, chính là cái người cậu ban ngày ở tòa án nhìn thấy.

    Ngược lại không nghĩ tới Hạ Quân Hoắc thật sự sẽ giấu người bên cạnh mình, càng không có nghĩ tới đối phương sẽ tự mình chạy đến.

    Lư Ninh ban đầu chỉ là định dùng con dao này ép Hạ Quân Hoắc nói thật mà thôi, hiện tại ngược lại càng dễ, không nghĩ tới tên áo đen cư nhiên quan tâm an toàn thân thể hắn như vậy, nói như vậy, Hạ Quân Hoắc quả nhiên không phải là oan uổng, thậm chí không chỉ là đồng lõa quan hệ qua loa, nhìn tên áo đen này, cho dù không lộ mặt, chỉ nhìn mắt cũng nhìn ra được lo lắng của hắn.

    “…… Em tại sao tự mình chạy đến.”

    Hạ Quân Hoắc nhìn thấy tên áo đen, biểu hiện tới còn muốn kinh ngạc hơn Lư Ninh, còn mang theo một loại tuyệt vọng gặp phải đồng đội heo kiếm củi ba năm thiêu một giờ: “Cậu ta lại không dám giết anh thật.”

    Tên áo đen nước mắt lưng tròng mà nhìn hai người bọn họ: “Nhưng mà……”

    Lư Ninh nắm chặt dao lóc xương dùng sức đè trên cổ Hạ Quân Hoắc, cười lạnh nói: “Ai nói tôi không dám, bác sĩ Hạ, xấu hổ quá, tôi hôm nay là sau khi quyết định mới cầm dao tới. Hơn nữa, anh từng thôi miên tôi không phải nên rõ ràng nhất sao? Anh không phải còn để tôi giết Thích Thiên Bách?”

    Hạ Quân Hoắc dùng ánh mắt nhìn bệnh thần kinh nhìn Lư Ninh: “Cậu đang nói gì, tôi với anh ta không thù không oán, tại sao muốn giết anh ta.”

    “Đừng ngụy biện nữa! Anh có phải muốn chết hay không!”

    Lư Ninh một phát túm lấy áo Hạ Quân Hoắc, một tay khác giơ cao dao lóc xương: “Tôi bảo anh nói gì, con mẹ nó anh liền nói cái đó, lại nói lời thừa tôi liền cắt đứt cổ họng anh!”

    “Đừng! Đừng tổn thương bác sĩ Hạ!”

    Hạ Quân Hoắc còn chưa có phản ứng đặc biệt gì, tên áo đen lao ra đã trước không nhịn được, hắn muốn ngăn cản Lư Ninh, lại do dự không dám tới gần, hắn sợ kích thích đến đối phương sau đó làm tổn thương Hạ Quân Hoắc.

    “…… Chuyện anh muốn biết tôi đều biết, anh có thể hỏi tôi, tôi đều sẽ nói cho anh.”

    Hạ Quân Hoắc đã không có biện pháp giữ vững trấn định, hắn không cản được tên áo đen, càng không cản được Lư Ninh, hơn nữa hắn cảm giác được, lúc Lư Ninh nói muốn giết hắn không phải đang nói đùa, dao cậu cầm là dao sắc, giãy dụa mấy cái, da tay hắn đã bị rách một đường rất dài.

    Thật là một kẻ điên.

    Lư Ninh rốt cục không bày ra vẻ mặt đáng sợ nữa, cậu một lần nữa đè con dao trên cổ Hạ Quân Hoắc, nhìn về phía tên áo đen: “Có thể, muốn chính là câu này. Vậy cậu nghe cho kỹ, vấn đề thứ nhất, lấy tấm vải trên mặt cậu xuống, tôi muốn xem bộ mặt thật của cậu.”

    “……”

    “Lấy xuống!”

    Hạ Quân Hoắc giữ vững loại tư thế kỳ quặc này, một câu cũng không chen vào, nói cho cùng hắn cũng chỉ là bác sĩ tay trói gà không chặt mà thôi…… Vốn cho rằng vị này cũng là người tay trói gà không chặt, người hắn luôn phòng bị là Thích Thiên Bách, nhìn thấy hai người bọn họ đi tới cùng nhau càng lo lắng, lo lắng có một ngày chuyện bại lộ sẽ bị vị Đại thiếu gia tính khí táo bạo kia làm thịt, thật không nghĩ tới bộc phát trước lại là cậu……

    Người bình thường sẽ cứ như vậy cầm lấy dao phay đi ra ngoài tìm người đánh nhau?

    Dao gác trên cổ, Hạ Quân Hoắc rốt cục ý thức được, mình nhất thời cao hứng, hình như dã chọc phải thứ kinh khủng.

    Tên áo đen mặc dù mọi cách không muốn lấy khăn trước mặt mình xuống, nhưng máu trên cổ Hạ Quân Hoắc đã chảy rất dài, thấm ướt hết vạt trước áo khoác trắng của hắn, Lư Ninh đối với sát ngôn quan sắc (*) khá am hiểu, vừa nhìn vẻ mặt tên áo đen liền biết hắn đang lo lắng chuyện gì, cậu cười đến rất lớn lối: “Không cần lo lắng, tôi trước mắt nhiều lắm là cắt đứt mười mấy cọng lông mạch máu của hắn mà thôi, nếu như cậu trì hoãn nữa, tôi nói không chừng sẽ nhịn không được hạ thủ với động mạch của hắn, tôi mặc kệ hậu quả sẽ thế nào, cùng lắm thì mọi người cùng nhau xuống địa ngục!”

    ((*) sát ngôn quan sắc: đoán ý qua lời nói và sắc mặt)

    “Đừng đừng! Tôi liền lấy xuống…… Bất quá, anh trước phải đáp ứng tôi, cho dù nhìn thấy mặt thôi cũng đừng thương tổn bác sĩ Hạ.”

    Lư Ninh cười lạnh một cái: “Cậu hiện tại có tư cách nói điều kiện với tôi sao.”

    Hạ Quân Hoắc cau chặt chân mày: “Vậy cậu cứ ra tay đi, tóm lại bất luận kết quả như thế nào, cậu đều muốn ra tay với tôi.”

    Lư Ninh còn chưa kịp làm ra phản ứng, tên áo đen đã đột nhiên lớn tiếng cắt lời Hạ Quân Hoắc: “Bác sĩ Hạ! Anh đừng kích thích anh ta như vậy! Tóm lại chuyện này…… Vốn chính là em gây ra.”

    Hắn tháo khăn che mặt trên mặt mình ra: “Hơn nữa, anh ta sớm muộn gì cũng phải biết……”

    Lư Ninh nhìn chằm chằm tên áo đen, mắt càng trừng càng lớn, khăn che mặt của đối phương triệt để rơi xuống.

    “Sao……”

    Sao có thể như vậy? Người này…… Tại sao bộ dáng giống y đúc cậu?!

    Hạ Quân Hoắc thấy Lư Ninh ngây người, liền hung hăng đẩy cậu một cái, Lư Ninh trực tiếp từ trên người Hạ Quân Hoắc lăn xuống, dao lóc xương cũng rơi ở một bên. Tên áo đen vội vàng chạy lại bên cạnh Hạ Quân Hoắc, đỡ hắn dậy, người sau che vết thương trên cổ, cau chặt chân mày nói: “Đi lấy cái hòm đồ dùng của anh tới.”

    Lư Ninh không cách nào dời tầm mắt mình từ trên mặt tên áo đen đi, mặc dù cậu đoán được thân thể mình hiện tại đang ở có chỗ quái dị…… Nhưng tình huống như vậy, thật sự làm cho người ta không cách nào tưởng tượng.

    “Đúng như vẻ cậu thấy.”

    Hạ Quân Hoắc làm băng bó đơn giản cho mình, thấy Lư Ninh vẫn ngồi yên trên mặt đất, nhịn không được thở dài: “Mặc dù tôi cũng nghĩ tới có một ngày sẽ để người trong cuộc là cậu biết, nhưng không nghĩ tới sẽ bại lộ sớm như vậy. Kinh Hồng, em thật sự có thể tìm phiền toái cho anh, hơn nữa chưa bao giờ nghe lời anh.”

    “Xin lỗi, bác sĩ Hạ……”

    Tên áo đen — không đúng, phải nói Ninh Kinh Hồng — áy náy mà cúi đầu, hai người bọn họ hoàn toàn coi Lư Ninh thành người trong suốt, cũng căn bản không có kích thích muốn giải thích với cậu. Loại cảm giác này rất kỳ quái, giống như cậu chỉ là món đồ chơi của hai người vậy.

    “Cậu ta là Ninh Kinh Hồng chân chính sao?”

    Lư Ninh đã không biết nên nói gì, cậu không bò dậy, vẫn duy trì tư thế ngồi dưới đất nhìn bọn họ, nhỏ giọng mà lẩm bẩm: “Mặc dù tôi cũng không tin trên đời sẽ có loại chuyện mượn xác hoàn hồn, bất quá bởi vì thật sự phát sinh trên người mình, mới đối với lần này rất tin tưởng mà không hề nghi ngờ. Không nghĩ tới kết quả là…… Tôi nên tin khoa học.”

    Lư Ninh nói hời hợt, cậu giống như đã sớm nhận thấy được điểm này vậy, biết thân thể cậu hiện tại sử dụng cũng không phải thân thể của Ninh Kinh Hồng.

    Hạ Quân Hoắc khẽ cười một tiếng: “Nên nói cậu lâm nguy không loạn, hay là kiến thức rộng rãi…… Nói thực, trong tưởng tượng của tôi cậu nên biểu hiện kinh ngạc hơn chút, dù sao thời gian mình là “Ninh Kinh Hồng” cũng không ngắn, đốt nhiên phát hiện thân thể mình sử dụng vẫn là của mình, không biết cảm giác gì. Kinh ngạc sao? Hay là kinh hỉ?”

    Lư Ninh ngẩng đầu hướng hắn cười cười: “Là có chút kinh hỉ.”

    “Cậu bắt đầu phát hiện từ lúc nào?”

    “Phần báo cáo giám định người thân kia. Mặc dù đầu tôi hình như trở nên hỗn loạn hơn trước kia rất nhiều, nhưng sau đó vẫn là nghĩ tới, ngày tháng trên phần báo cáo kia lui 2 ngày so với ngày tôi đi làm giám định, cho nên tôi đoán……”

    Lư Ninh nhìn chằm chằm Hạ Quân Hoắc, trong đôi mắt giống như có thể bắn ra dao găm: “Phần giám định tôi cầm không phải giám định thật, là bản báo cáo làm từ bản mẫu gen của vị ” Ninh Kinh Hồng” chân chính này và mẹ cậu ấy, sau đó đánh tráo với tôi.”

    Hạ Quân Hoắc thản nhiên thừa nhận: “Không sai, cho nên tôi mới hạ một chút ám hiệu tâm lý với cậu, kỳ thực tôi đối với thôi miên người không có bất kỳ hứng thú nào, nếu như không phải cậu quá nhạy cảm, tôi cũng không cần tốn nhiều sức lực như vậy. Đúng rồi, kỳ thực tôi căn bản không muốn sinh ra bất kỳ gặp mặt nào với cậu, tiếp xúc nhiều luôn sẽ sinh ra điểm đáng ngờ, sẽ phá hỏng kế hoạch của tôi.”

    “……”

    Lư Ninh chỉ nhìn hắn, không nói gì, Hạ Quân Hoắc một chút cảm giác khẩn trương và cảm giác áy náy bị người tóm cũng không có: “Trước khi gặp cậu, tôi cũng không tin sẽ có khả năng ghi nhớ kinh người như vậy, làm hàng mẫu mà nói, tôi rất quý.”

    Lư Ninh hít sâu một hơi, cậu cảm giác trong lòng mình có thứ gì đó đang phá đất má ra, liền sắp không kiềm chế được nữa, cậu dùng hết khí lực toàn thân để bản thân giữ vững mỉm cười: “Cảm ơn đã khen. Như vậy, cái chết của “Lư Ninh” cũng có liên quan tới các người đi, biến tôi thành bộ dáng quỷ này…… Là anh sao?”

    Cậu vừa nói, chuyển tầm mắt tới Ninh Kinh Hồng bên cạnh, lại giống như độc thoại: “Hẳn vậy rồi, cậu ta đều ở đây, tôi còn tìm chứng cớ cái gì…… Nhưng hoàn toàn không nghĩ ra, nếu như không phải vết bớt từ lúc sinh ra đã có trên người tôi, ngay cả bản thân tôi cũng không nhận thấy được khác thường, không nghĩ tới anh ngoại trừ ngành tâm thần, còn am hiểu chỉnh dung nữa…… Sao anh không đi làm bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ, dựa vào kỹ thuật của anh, sẽ kiếm được đầy bồn đầy bát đi.”

    “Tôi đối với kiếm tiền không có hứng thú gì. Vết bớt kia thật sự quá khó giải quyết, tôi thử đổi da cho cậu, nhưng sau khi cởi da xuống phát hiện vết bớt đã xâm nhập tới bên trong huyết nhục, cấy da một lần nữa cũng chỉ có thể tạm thời che dấu màu sắc vết bớt, không làm chút gì rất nhanh sẽ bị nhìn thấu…… A, bất quá cho dù tôi xăm cho cậu một thân hình xăm, cuối cùng vẫn bị nhìn ra, đáng tiếc, tôi còn vì việc này đặc biệt học xăm thế nào đấy.”

    Lư Ninh dùng sức nắm chặt quả đấm: “Tôi còn phải cám ơn anh?”

    Hạ Quân Hoắc đứng lên, thuận tiện ngăn Ninh Kinh Hồng bị dọa tới phát run ở phía sau, hắn cười tới rất đúng mực: “Không cần cám ơn, tôi chỉ là muốn quan sát nhân loại, làm những chuyện này đều là tôi tự nguyện.”

    “Nhân loại trên đời nhiều như vậy, tại sao nhất định phải quan sát tôi?”

    “Đột nhiên tóm một người không quan hệ về nghiên cứu, là phạm pháp, tới lúc đó bị cục cảnh sát tìm tới cửa xử lý cũng rất tốn sức. Nhưng nếu như cải tạo một người sắp chết thì không giống. Một khắc kia thi thể của “Lư Ninh” được tìm thấy, hắn đã là người chết, sẽ không tiếp tục có người vì hắn tới tìm tôi phiền toái.”

    Hạ Quân Hoắc đi tới bên cạnh máy nước lấy một chén nước, từ từ đi về: “Kỳ thực tôi nên cảm ơn các cậu, cậu bị người đẩy từ trên vách đã xuống thiếu chút nữa đã nổ chết, là tôi cứu cậu, cho cậu sinh mạng lần thứ 2.”

    “Cho nên tôi theo lý nên bị coi là “hàng mẫu” để anh “quan sát nhân loại” sao?”

    Hạ Quân Hoắc khẽ cười trấn an Lư Ninh: “Cậu không cần tức giận, cho dù biến thành bộ dáng này, cậu không phải vẫn sống sao?”

    “Đúng vậy a, tôi vẫn sống, mặc dù loại sống này là bị anh cắt xương thay đổi thay đổi chiều cao, lột da mặt thay đổi dung mạo, rót vào trong thân thể thuốc có thể làm cơ bắp khô héo……”

    Lư Ninh nói tới đây, đưa tay che cổ họng mình, nhẹ nhàng nuốt xuống: “Trong dây thanh, cấy silicon lỏng…… Thay đổi âm thanh, triệt để tước đoạt thân phận làm “Lư Ninh” của tôi, mà kéo dài hơi tàn để sống.”

    Lúc nghi ngờ thân thể này của mình, cậu cũng từng sinh ra nghi ngờ “Cho dù chỉnh dung sao có thể chỉnh tới như vậy”, nhưng Lư Ninh kiểm tra lượng lớn tài liệu, phát hiện mọi chuyện đều có thể làm được, chỉ cần đủ kiên nhẫn, kỹ thuật đủ tốt…… Mấy thứ giống như truyền thuyết này đều có thể thực hiện, có thể biến cậu thành bộ dáng này!

    Ninh Kinh Hồng trì độn hơn nữa cũng nhận ra sự tức giận của Lư Ninh, hắn nơm nớp lo sợ mà từ phía sau Hạ Quân Hoắc ló đầu ra: “Anh…… Anh không nên trách anh ấy…… Kỳ thực chuyện này, là tôi cầu bác sĩ Hạ làm……”

    “……”

    “Có lẽ, anh khả năng không nhớ rõ tôi, hồi vẫn ở quán bar Án trăng tôi đã nghe qua truyền thuyết của anh, anh là một người rất lợi hại, mọi việc đều thuận lợi, là tiền bối của tôi, cũng là người mà tôi rất bội phục. Nhưng cùng sống ở đó tôi là tồn tại hoàn toàn khác với anh, cuộc sống của tôi hỏng bét…… Ở dưới vách đá cứu anh, tôi biết anh và Ninh Tuyết Phong có cừu oán, vừa vặn tôi cũng có cứu oán với ông ta…… Nhưng tôi không có bản lĩnh vì mình báo thù, chỉ hi vọng…… Xem xem…… Nếu như là anh, biến thành tôi…… Sẽ làm thế nào.”

    Lư Ninh nhìn biểu tình điềm đạm đáng yêu của Ninh Kinh Hồng đã không biết nói gì, tâm tình của cậu hiện tại không cách nào đơn thuần dùng “tức giận” hoặc “tuyệt vọng” để hình dung.

    Ninh Kinh Hồng bị Lư Ninh trừng tới sợ, vội vàng trốn tới phía sau Hạ Quân Hoắc, qua một lúc lâu mới lại thò đầu ra: “Tóm lại anh cũng chết rồi, biến thành tôi, vừa có thể vì mình báo thù, vừa có thể báo thù cho tôi, không phải nhất cử lưỡng tiện sao? Hơn nữa anh nhưng là bác sĩ Hạ cứu về……”

    “Mấy tờ giấy kia là cậu gửi?”

    Ninh Kinh Hồng và Hạ Quân Hoắc liếc mắt nhìn nhau, gật gật đầu: “Bởi vì anh hoàn toàn trầm mê trong chuyện khác, không có ý tứ đối nghịch với Ninh Tuyết Phong, mặc dù anh đối với mẹ tôi rất tốt, nhưng tôi vẫn là có chút không vui.”

    “……” Trên đời sao có thể có người vô sỉ như vậy.

    Hạ Quân Hoắc lúc Ninh Kinh Hồng nói chuyện vẫn luôn không nhìn hắn, nhưng nhìn chằm chằm Lư Ninh: “Kinh Hồng, chuyện này em làm quá đáng quá rồi, chính là bởi vì như vậy, mới sẽ làm cho vị tiền bối em kính nể này nhận thấy được khác thường. Xem đi, người ta hiện tại đã tìm tới cửa.”

    Lư Ninh theo bản năng vươn tay, từ từ di chuyển trên mặt đất, sau khi sờ tới dao lóc xương, chặt chẽ cầm lấy: “Tôi còn có một vấn đề cuối cùng, tại sao ra loại ám hiệu này đối với tôi, tại sao để tôi tưởng rằng Thích Thiên Bách phản bội tôi, tại sao để tôi giết anh ấy!”

    Hạ Quân Hoắc kinh ngạc nói: “Sao có thể, cậu khó tránh quá để ý tới thôi miên. Hạng mục này của tôi không phải quá tinh thông, vì triệt để thôi miên cậu, tôi còn cần một ít phụ trợ, à…… Đúng rồi, cậu sinh ra những ảo giác kia, có thể là bởi vì bên trong aspirin cậu uống bị thêm vào một ít bột ảo giác, cậu không phải vì bệnh viện không bán thuốc giảm đau cảm thấy phiền não sao? Chuyện này là tôi giúp cậu a, cậu quên rồi sao?”

    Lư Ninh trong thoáng chốc nhớ tới, Hạ Quân Hoắc cười đưa cho cậu một chai thuốc, nói với cậu…… Phải bí mật……

    Ninh Kinh Hồng thấy Lư Ninh hồi lâu không làm ra phản ứng, giống như không đành lòng nói: “Tiền bối, anh đừng ngồi trên mặt đất nữa, trên mặt đất lạnh.”

    “Cho nên những ảo giác kia, còn có chuyện muốn giết chết Thích Thiên Bách, đều là ý thức của tôi?”

    Hạ Quân Hoắc mỉm cười nhìn xuống cậu, hắn không có trả lời, nhưng biểu tình đã đầy đủ đáp lại chuyện này.

    Lư Ninh từ từ nhắm mắt lại: “Rác rưởi.”

    Hạ Quân Hoắc dường như đã sớm đoán được cậu có thể nói như vậy, không sao cả mà nhún nhún vai: “Cho nên tôi mới không muốn tiếp xúc với cậu, nếu như không phải là cậu vì mẹ Ninh Kinh Hồng tìm tới tôi, tôi đời này đều sẽ không chủ động tới gần cậu, chân tướng cũng vĩnh viễn sẽ không bị vạch trần.”

    Lư Ninh dường như không nghe thấy lời hắn, cậu thấp giọng lẩm bẩm: “Mặc kệ là các người, hay là tôi, đều là rác rưởi.”

    Cậu đột nhiên cầm dao lóc xương trên mặt đất lên, mạnh mẽ đứng lên, trực tiếp đâm về phía Hạ Quân Hoắc cách mình gần đó, người sau theo bản năng trốn, dao lóc xương dán cổ Ninh Kinh Hồng xẹt qua, không biết có cứa tới động mạch hay không, nhưng lượng máu chảy ra rất lớn, Lư Ninh bị bắn một thân máu. Động tác của cậu rất lưu loát, lập tức rút dao ra, xoay người lại một lần nữa đâm về phía Hạ Quân Hoắc, Hạ Quân Hoắc lần này không có trốn nữa, mà là để Lư Ninh đâm trúng.

    Dao lóc xương là cắm xuống tim Hạ Quân Hoắc, nhưng cậu đối với loại chuyện giết người này một chút cũng không thuần thục, rốt cuộc có đâm trúng hắn hay không cũng không biết. Lư Ninh mặt không biểu tình nhìn Hạ Quân Hoắc, đầy mặt đều là vết máu bị bắn tung tóe: “Anh có phải cũng cho rằng, đã cứu tôi có thể coi nhân sinh tôi thành món đồ chơi hay không.”

    Hạ Quân Hoắc dường như không cảm giác được đau, hắn một phát túm lấy cổ áo Lư Ninh, cứ như vậy khoảng cách gần nhìn cậu, cười đến giống như biến thái: “Quả nhiên a…… Quả nhiên, cho dù mặt giống như, cậu và Kinh Hồng, vẫn là không giống nhau…… Nhân loại thật thú vị, cho dù bị trao đổi vận mệnh……”

    Hắn hướng mặt Lư Ninh vươn ra một cái tay, khẽ nheo mắt lại: “Tôi hiện tại có chút hâm mộ Thích Thiên Bách…… So với Kinh Hồng, tôi kỳ thực, cảm thấy hứng thú với cậu hơn……”

    Lư Ninh không để cho hắn đụng phải mình, một cái rút dao ra, lại lần nữa hướng ngực hắn đâm xuống: “Tôi hỏi anh có phải hay không!”

    “Phụt —!”

    Hạ Quân Hoắc phun ra một búng máu, nhìn chằm chằm Lư Ninh vừa cười, vừa từ từ ngã quỵ: “Tôi nói rồi…… Tôi chỉ là…… Muốn quan sát nhân loại mà thôi……”

    “A!!!!!!”

    Lư Ninh một cái rút dao ra, lần này hướng đỉnh đầu Hạ Quân Hoắc đâm xuống — Buồn nôn, hai tên cặn bã kia…… Mình buồn nôn còn chưa đủ, còn muốn biến cậu thành loại bộ dáng buồn nôn này!

    “Dư Ôn……”

    — Hình như nghe thấy âm thanh của Thích Thiên Bách.

    — Thôi vậy, cậu có lẽ nghe lời đi, bản thân cậu cũng không phải người cao thượng gì, không chỉ vẻ ngoài biến thành bộ dáng này, nội tâm cũng không có bao sạch sẽ.

    Người bình thường sẽ bởi vì người yêu thay lòng đổi dạ liền muốn giết hắn sao? Sẽ bỏ thuốc ngủ liều lượng lớn cho người yêu sao? Anh vẫn là cách xa mình chút an toàn hơn……

    Giết hai tên tra kia, giết bọn họ! Nhưng sau khi giết bọn họ làm sao đây? Hoàn toàn không muốn tự thú, Lư Ninh không muốn nửa đời sau ở trong ngục đợi, sống không thể yêu, không bằng trực tiếp đi chết……

    “Dư Ôn!”

    Đao Lư Ninh giơ lên bị người chặn lại giữa không trung, cậu rốt cuộc từ trong trạng thái nửa mê huyễn thoát ra, cậu rốt cục thiết thực cảm giác được nhiệt độ của người phía sau.

    Lư Ninh ngẩn người, phát hiện mình sớm đã bị kéo ra, chỗ cậu đứng cách hai người kia rất xa, Thích Thiên Bách đang gắt gao ôm eo cậu.

    Đối phương hổn hển quát: “Tỉnh tỉnh! Em đang làm gì!”

    “Em……”

    Đang giết người.

    Lư Ninh bày bàn tay ra trước mắt, huyết sắc ở trong con ngươi lan ra, lan thẳng tới trong tâm mắt cái gì cũng không chứa được, càng ngày càng đậm, cuối cùng mờ mịt thành màu đen vô biên vô hạn.

    “Dư Ôn? Dư Ôn! Ê!”

    Chương 75: Xấu hổ quá, em tính lãnh đạm

    Lư Ninh lúc tỉnh lại lại ở bệnh viện, vừa mở mắt đã nhìn thấy trần nhà tuyết trắng đỉnh đầu, loại thể nghiệm này cũng không tốt.

    “Em tỉnh rồi?”

    Thích Thiên Bách nhận thấy được tiếng động liền thò đầu qua, để cho mặt mình chiếm cứ cả tầm nhìn của Lư Ninh, người sau nhìn anh một cái, liền chuyển mặt về phía cửa sổ. Tuyết rơi ngoài cửa sổ cả đêm, chẳng những không ngừng, còn biến thành bão tuyết lông ngỗng, rơi ào ào mà đập vào trên cửa sổ thủy tinh.

    Thích Thiên Bách thấy Lư Ninh không để ý tới anh, cẩn thận dựa tới, cầm một tay cậu.

    “Em yên tâm, hai người kia còn sống.”

    Lư Ninh rốt cục có một chút phản ứng, cậu nhấc mí mắt lên, nhẹ giọng nói: “Anh cảm thấy em muốn để cho bọn họ sống sao?”

    “……”

    “Em không phải bởi vì nhất thời kích động mới giết bọn họ, tại sao muốn bởi vì hai người này còn sống mà yên tâm.”

    Thích Thiên Bách dùng sức cầm tay Lư Ninh, thấy đối phương không có phản kháng, mới từ từ ôm chặt lấy cậu. Lư Ninh nhắm mắt lại: “Em hiện tại đã là tội phạm giết người.”

    Thích Thiên Bách cười ở trên trán cậu nhẹ nhàng vuốt ve mấy cái: “Em không phải tội phạm giết người, anh sẽ không để cho em biến thành tội phạm giết người. Anh biết em sẽ không vô duyên vô cớ làm ra loại chuyện này, nhưng anh sẽ không để em làm bẩn tay mình nữa.”

    Lư Ninh nghiêng mặt đi, mặt Thích Thiên Bách vừa vặn chôn bên cổ anh, nhiệt khí anh phun ra ở trên da Lư Ninh, có chút cảm giác dè dặt. Lư Ninh trầm mặc một hồi, nhỏ giọng nói: “Anh tại sao biết em ở chỗ Hạ Quân Hoắc?”

    Thích Thiên Bách vẫn là tốt tính cười cười: “Cuộc điện thoại em gọi cuối cùng chính là gọi cho tên khốn khiếp họ Hạ kia, đêm hôm gọi điện thoại ra ngoài, người lại không thấy đâu, làm người đàn ông của em, anh đương nhiên phải tới đó xem xem.”

    “……”

    “Phòng em đội nón xanh cho anh.”

    Lư Ninh nghe ra được Thích Thiên Bách đang cố gắng làm cho không khí sinh động nhẹ nhàng chút, nhưng cậu hiện tại căn bản không thoải mái nổi, Thích Thiên Bách càng đối tốt với cậu, càng làm cho Lư Ninh không cách nào bình tĩnh, cậu nhịn không được nhẹ nhàng run rẩy, đột nhiên đẩy Thích Thiên Bách ra: “Vậy anh hẳn thấy rõ ràng rồi, em là người như thế nào.”

    Thích Thiên Bách trực tiếp túm lấy tay Lư Ninh đè trên giường, mình nhào tới gắt gao đè cậu: “Được rồi đừng rồi, đừng làm rộn……”

    “Buông em ra! Con mẹ nó anh buông em ra!”

    Lư Ninh giãy dụa rất lợi hại, cậu dùng hết khí lực toàn thân đẩy Thích Thiên Bách ra, bởi vì quá dùng sức, người sau thậm chí bị đẩy tới lảo đảo lui về sao mấy bước. Lư Ninh từ từ ngồi dậy, sắc mặt tái nhợt mà nhìn chằm chằm mắt Thích Thiên Bách: “Đừng ở trên người em lãng phí thời gian nữa, Thích thiếu gia……”

    Thích Thiên Bách nhìn Lư Ninh không nói chuyện, chân mày anh khóa chặt chẽ, rốt cục nghe thấy Lư Ninh nhỏ giọng lại kiên định mà nói với anh: “Em không thích hợp với anh.”

    Thích Thiên Bách nheo mắt lại: “Em nói đây là có ý gì?”

    Lư Ninh lạnh lùng dời đi tầm mắt: “Anh vẫn nhớ đêm đó chứ, em muốn giết anh…… Anh luôn cho rằng Hạ Quân Hoắc bỏ ám hiệu gì cho em, nhưng không phải như vậy, tất cả mọi chuyện em làm, đều là từ ý thức bản thân em…… Là em muốn giết anh.”

    “Anh biết, sau đó thì sao?”

    “…… Không có sau đó gì cả, chúng ta không thích hợp ở cùng nhau.”

    Thích Thiên Bách giống như không nghe thấy, ngồi ở bên giường, anh đưa tay về phía Lư Ninh, người sau theo bản năng né tránh, nhưng vẫn bị Thích Thiên Bách nắm được cằm. Đối phương dùng sức xoay mặt cậu tới, mặt không biểu tình nhìn cậu: “Chiêu nhỏ này của em có lẽ có thể thương tổn được hai tên rác rưởi kia, nhưng em có thể dùng trên người anh thử xem, làm được rồi hẵng nói.”

    Tâm tình Lư Ninh trở nên càng ngày càng kích động, cậu cắn răng hô hấp dồn dập mà nhìn chăm chú Thích Thiên Bách: “Em đương nhiên sẽ không làm cứng với anh…… Anh biết không, vì để cho anh không gây trở ngại em, tối hôm qua, em bỏ thuốc ngủ liều lượng rất lớn trong đồ ăn của anh…… Sau đó…… Không có sau đó, nói không chừng chính là thuốc độc……”

    Thích Thiên Bách nhịn không được cười cười, tay từ cằm cậu chuyển qua trên mặt, dùng ngón cái ở trên da chậm chạp cọ mấy cái: “Thật sự là liều lượng rất lớn chứ? Nếu như vậy, anh cũng không thể nửa đêm tỉnh lại tới chỗ Hạ Quân Hoắc tìm em đi.”

    Lư Ninh nửa ngày không biết nói gì, hồi lâu mới run thanh tuyến hỏi: “…… Thích Thiên Bách, anh có phải ngu hay không?”

    Thích Thiên Bách một cái kéo cậu vào trong ngực: “Mạng anh rất tốt, nắm thuốc độc này của em vẫn không độc chết được anh.”

    — Huống chi, bất luận là cậu muốn dùng “Bút lông” giết anh lần đó cũng được, bỏ thêm thuốc ngủ vào đồ ăn cho anh cũng được, tới cuối cùng đều chùn tay không có cách nào làm tới tuyệt tình nhất, so với thủ đoạn quyết đoán tàn nhẫn lúc cậu biết người hoàn toàn là mưa phùn.

    Lư Ninh nghẹn ngào chôn mặt trong ngực Thích Thiên Bách, co mình lại thành 1 đoàn: “Anh nến nhìn thấy mặt người kia, hắn……”

    Thích Thiên Bách dùng sức ôm chặt Lư Ninh, ở sau lưng cậu vỗ nhè nhẹ: “Suỵt, suỵt…… Đừng nói chuyện.”

    Lư Ninh bị Thích Thiên Bách đè ót dán ở ngực, cảm giác không gian nhỏ làm cho cậu cảm thấy an toàn, đồng thời ủy khuất cũng vô hạn khuếch khương, Lư Ninh nắm quần áo Thích Thiên Bách nghẹn ngào, nước mắt không khắc chế được mà từ trong hốc mắt chảy xuống: “Hắn mới là Ninh Kinh Hồng.”

    Thích Thiên Bách tối qua lúc chạy tới phòng khám tư nhân của Hạ Quân Hoắc, trước bị hiện trường máu chảy đầm đìa dọa hết hồn, nhìn thấy một khuôn mặt người bị hại trong đó lại bị dọa hết hồn — Bọn họ quá giống, Thích Thiên Bách thậm chí trong nháy mắt không biết người cầm dao là người yêu của mình, hay là người nằm trên mặt đất mới là người yêu của mình. Nhưng lúc nghe thấy âm thanh tuyệt vọng của Lư Ninh, Thích Thiên Bách đã không chú ý được mấy nội dung kia nữa, anh hiện tại chỉ muốn để cho Lư Ninh tỉnh táo một chút, ít nhất không nên ôm ý nghĩ đồng quy vu tận với bọn họ.

    Cậu lúc cầm dao, chuẩn bị giết hai người kia, cũng vứt tương lai của mình ở sau ót.

    Thích Thiên Bách phản ứng đầu tiên là tức giận và khổ sở — Lúc em ấy làm những chuyện này cũng không có nghĩ tới mình sao? Nhưng sau khi khổ sở lại cảm thấy cực kỳ đau lòng, trong lúc nhất thời cũng không biết nên tức giận nhiều chút hay là đau lòng nhiều chút. Anh ôm chặt Lư Ninh, dùng cằm ở trên mặt cậu nhẹ nhàng cọ mấy cái, Thích Thiên Bách đối với bản thân không am hiểu dùng ngôn ngữ an ủi người cảm thấy rầu rĩ như vậy, nếu như miệng anh như pháo rang, ít nhất có thể làm cho Lư Ninh không cần sa sút như vậy, loại trạng thái này làm cho người ta rất lo lắng.

    …… Có thể sẽ đột nhiên nghĩ luẩn quẩn đi tự sát hay không? Phải thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm mới được.

    Lư Ninh sau nói ra thân phận của Ninh Kinh Hồng liền không nói nổi nữa, chuyện này vốn làm cho cậu cảm thấy thống khổ, cậu không muốn tự mình kể lần nữa, cho dù người đối mặt là Thích Thiên Bách…… Hoặc là nói, chính là bởi vì đối phương là anh, Lư Ninh mới càng thêm không nói ra được.

    “Em không phải…… Em không phải……”

    Thích Thiên Bách ôm chặt lấy Lư Ninh: “Được rồi được rồi, anh đều biết……”

    “A!!!!!”

    Tiếng kêu của Lư Ninh bị đè trong ngực Thích Thiên Bách, xem lẫn tiếng khóc mơ mơ hồ hồ: “Thật buồn nôn…… A Kiền, hai người bọn họ thật buồn nôn…… Bản thân em, thân thể hiện tại cũng thế……”

    “Em sao sẽ buồn nôn, bất kể em dáng vẻ ra sao, em đều là em, ở trong mắt anh vĩnh viễn sẽ không đổi.”

    Thích Thiên Bách nhẹ nhàng thở dài, ở đỉnh đầu Lư Ninh từng cái vuốt ve — Có thể nói ra luôn tốt hơn bất cứ thứ gì, có thể khóc lên cũng tốt, tình huống anh sợ nhất là Lư Ninh giấu mọi chuyện trong lòng, cự tuyệt trao đổi với bên ngoài, cho dù không cần xem《Tâm lý học sơ cấp》gì Thích Thiên Bách cũng biết, lời luôn kìm nén, một ngày nào đó sẽ kìm nén ra bệnh.

    Còn dáng vẻ hiện tại của cậu……

    Mặc dù có chút không tưởng tượng nổi, nhưng sau khi nhìn thấy khuôn mặt kia của “Ninh Kinh Hồng”, cũng chỉ có thể nghĩ như vậy.

    Thích Thiên Bách sau khi nhìn thấy giám định người thân mà Lư Ninh giấu đi cũng lén lút điều tra chuyện về cậu, nhưng không có chút manh mối nào…… Anh không khỏi nghĩ tới trên người Lư Ninh lúc trước mình điều tra, Lâm Thụy Đông đối với Lư Ninh mặc dù điều tra không phải quá sâu, nhưng một khi chủ động liên tưởng hai người với nhau, liền sẽ nhận thấy được chỗ không bình thường, giống như nếu đã biết hung thủ, tiếp tục đi tìm chứng cớ chứng minh đối phương là hung thủ, sẽ dễ dàng hơn mò kim đáy bể tìm kiếm hung thủ.

    “Vậy anh……”

    Thích Thiên Bách do dự một chút, cẩn thận hỏi: “Thân phận thật của em, là Lư Ninh sao?”

    “……”

    “Bản thân anh không để ý em rốt cuộc là ai, nhưng đột nhiên nhớ tới một vài chuyện, một năm trước em đột nhiên mất tích, vì tìm em, anh điều tra rất nhiều chuyện của Lư Ninh…… Cho tới sau đó tham gia tang lễ của hắn, cho rằng hắn đã mất, mới từ bỏ chuyện này.”

    Lư Ninh từ trong ngực Thích Thiên Bách lui ra ngoài, cúi đầu lau nước mắt trên mặt.

    Thích Thiên Bách tiếp tục nói: “Cho nên anh đối với chuyện của Lư Ninh hiểu rõ coi như cặn kẽ. Mấy năm trước, một nhà Lư Ninh từng gặp phải tai nạn xe cộ, cha mẹ hắn ở vụ tai nạn này mất mạng, tài xế đụng phải bọn em là bởi vì say rượu lái xe mất đi năng lực phản ứng…… Cho nên em mới sẽ ghét uống rượu lái xe như vậy đi?”

    Lư Ninh thật sự không có bởi vì Thích Thiên Bách vạch trần những chuyện này cảm thấy khó chịu, những chuyện cũ này cũng chỉ có bản thân cậu có thể nhớ, hiện tại đột nhiên xuất hiện một người cùng cậu nói về chuyện của cha mẹ cậu — Mặc dù không phải ký ức gì quá vui vẻ — Cũng tốt hơn không có.

    Thích Thiên Bách thấy Lư Ninh không nói chuyện, có chút lo lắng mình nói quá đang dẫn tới cậu không vui, đành phải duỗi tay ôm lấy cậu, sau đó cùng nhau dựa tới đầu giường. Lư Ninh gối lên ngực Thích Thiên Bách đờ ra một lúc, đột nhiên hỏi: “Anh tại sao dễ dàng như vậy đã tiếp nhận loại chuyện này?”

    “Anh cũng không biết.”

    Thích Thiên Bách đưa tay từ bên eo cậu xuyên qua, lách tới phía trước cầm tay Lư Ninh: “Chắc là bởi vì từ sau khi quen biết Dư Ôn, liền liên tiếp không ngừng mà phát sinh một vài chuyện làm cho anh cảm thấy bất ngờ, hiện tại biết em chính là Lư Ninh ngược lại khiến anh nhẹ nhõm. Em hồi đó luôn hỏi anh có phải thích khuôn mặt này hay không……”

    Thích Thiên Bách nói tới đây đột nhiên dừng lại — Lúc ấy anh đã đối với vẻ ngoài không thuộc về mình phá lệ chú ý, hiện tại tình huống như thế lại càng không nguyện ý nói ra.

    Lư Ninh giống như ngẩn người nhìn chằm chằm phía trước, cậu hiện tại cũng không có tâm tình liếc mắt đưa tình với anh, cũng không nhấc nổi vẻ thương tâm. Lúc vừa biết được mình bị chỉnh thành bộ dáng quỷ này, Lư Ninh lửa giận công tâm, hai tiện nhân kia lại vừa lúc ở trước mắt, cậu mới sẽ muốn làm thịt hai bọn họ. Nhưng giống như theo lời Thích Thiên Bách, làm thịt bọn họ ngoại từ bẩn tay mình, không thể làm cho hiện trạng có bất kỳ thay đổi gì, cậu cũng không đổi lại được về bộ dáng trước kia.

    Mặc dù lúc ấy các loại không cam lòng, nhưng lúc không nhìn thấy bọn họ, Lư Ninh chỉ cảm thấy mệt mỏi, muốn tìm nơi nằm ngủ mãi.

    Thích Thiên Bách hồi lâu không nghe thấy Lư Ninh nói chuyện, nhẹ nhàng cầm tay cậu: Không bằng, chúng ta đi Hà Lan đi.”

    “……”

    “Trước kia đã không phải nói xong rồi sao, cùng đi Hà Lan.”

    “Ai đã nói xong với anh?”

    Thích Thiên Bách đẩy cậu mạnh mẽ ngồi thẳng người: “Chính là đã nói xong rồi a! Là em cứ lấy cớ bận rộn mới kéo dài tới hiện tại.”

    “……”

    Thích Thiên Bách bị cậu trừng tới có chút không được tự nhiên, duỗi tay ở trên mặt gãi gãi: “Chúng ta có thể đi chơi mấy ngày, thuận tiện…… Kết hôn gì đấy.”

    Biết ngay trong đầu tên ngu này không chứa cái gì đứng đắn……

    “Em không đi, hơn nữa em muốn cảnh cáo anh một chuyện.”

    Thích Thiên Bách vô tội mở to mắt: “Chuyện gì?”

    “Em có lẽ sẽ tính lãnh đạm một đoạn thời gian.”

    “…… Vì sao hả?!”

    Lư Ninh vẻ mặt lãnh đạm nói: “Bởi vì cảm thấy buồn nôn. Cảm thấy thân thể người rất buồn nôn, thân thể em cũng rất buồn nôn, liền lãnh đạm.”

    Thích Thiên Bách khắc chế nắm chặt quả đấm: “Được rồi, vậy em muốn lãnh đạm bao lâu……”

    “Ngắn thì mấy tháng, lâu thì mười mấy năm…… Hoặc là cứ lãnh đạm, cho nên em khuyên anh vẫn là nhanh chóng thay người đi, loại người ăn thịt như anh không thể nào nghẹn được.”

    Thích Thiên Bách lộ ra một loại biểu tình giống như trời sập, anh ngu một lát, đột nhiên nhào tới Lư Ninh: “Anh không tin!”

    Lư Ninh không né tránh, bị Thích Thiên Bách đụng phải môi — Không, phải nói chẳng những đụng phải, đối phương còn không chết tâm mà muốn thâm nhập thêm chút.

    Lư Ninh phản kháng không được, bị anh hôn tới cả ngày run rẩy, Thích Thiên Bách rốt cục nhận thấy được cậu không bình thường, vội vàng từ trên người Lư Ninh rút lui: “Em không sao chứ? Anh, anh chỉ là thử chút……”

    — Trải qua loại chuyện đó sẽ có bóng ma rất bình thường, chẳng qua là…… Thích Thiên Bách không hiểu lắm vì sao phải trở nên lãnh đạm. Nhưng nếu như chuyện Lư Ninh nói là thật, chẳng phải sẽ làm cho bóng ma của cậu nặng hơn.

    Lư Ninh vừa run vừa hàm hồ phun ra mấy chứ: “Em không phải đã nói với anh……”

    Thích Thiên Bách ghé mặt tới: “Cái gì?”

    Lư Ninh đột nhiên dùng hết toàn lực đánh tới trên mặt Thích Thiên Bách: “Ông đây liệt dương sao?!”

    ***

    “Thiếu gia……”

    Người đeo kính râm đứng ở cửa phòng bệnh, thấy Thích Thiên Bách đi ra ngoài lập tức nghênh đón, vừa nhìn liền ngạc nhiên: “Thiếu gia, mặt anh……”

    Trên mặt Thích Thiên Bách có dấu vết bị đánh, phối hợp với một thân sát khí biệt khuất này của anh, rõ ràng là bị bạo hành gia đình……

    “Không sao, tôi vừa nãy không cẩn thận đụng phải trên tường.”

    “……”

    Thích Thiên Bách mặt không biểu tình nghiến ngón tay mấy cái, phát ra tiếng kèn kẹt: “Tôi ra ngoài chút.”

    “…… Cần tôi đi theo không?”

    “Không cần, cậu cứ giữ ở đây, trước khi tôi về ai cũng không cho vào.”

    Thích Thiên Bách đi tới cuối hành lang, đi hai bước lại đột nhiên dừng lại.

    “Đúng rồi, Tỵ Á.”

    Thích Thiên Bách đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía người đeo kính râm, nhếch môi cười đến rất tàn bạo: “Hai người tối qua đưa vào, phòng bệnh ở đâu?”

    __________

    Thuộc truyện: Ai bẻ cong người ấy chịu trách nhiệm