Home Đam Mỹ Ai Đâm Sau Lưng Tui Vậy? – Chương 46: Tù tuẫn

    Ai Đâm Sau Lưng Tui Vậy? – Chương 46: Tù tuẫn

    Thuộc truyện: Ai Đâm Sau Lưng Tui Vậy?

    Diêu lão đầu bảo hai người bọn họ tìm xung quanh xem có tử vật hay không, nhưng lão lại không nói rõ có bao nhiêu tử vật, người chết có tính là tử vật hay không?

    Trương Úc Giai và Dương Duẫn Trạch mới đầu còn tìm cùng nhau, sau đi tới cửa phân nhánh thì hai người tách ra, thật ra thì Trương Úc Giai không muốn tách ra, dù sao những thứ này cũng nói không chính xác, nếu gặp phải cái gì, ngay tự vệ mình cũng khó khăn, hơn nữa Trương Úc Lê đã dặn đi dặn lại bảo cậu không nên chọc vào những thứ này nữa, nhưng có đôi khi, cũng không phải nói không chọc thì không chọc, mà có khi ngươi không chọc bọn chúng, bọn chúng tự động chọc tới ngươi.

    Trương Úc Giai vòng vào trong một chỗ rẽ, đi chưa được mấy bước đã bị thứ gì dưới lòng bàn chân đẩy một cái, sau khi lảo đảo vài cái cậu mới vất vả đứng vững, nếu không phải nơi này tường nhiều lại tróc, cậu đã không một phát bắt được…

    Nhưng cậu một phát bắt được cái gì …

    Trương Úc Giai nhìn một đoạn xương gãy trong tay mình, làm một bác sĩ chuyển chính, cậu cho rằng mình đoán không sai, cái này là một đoạn xương đã khô cứng thành hóa thạch, là xương sườn của người, còn là xương sườn thứ ba —— khúc xương nổi bật nhất.

    Trương Úc Giai nín thở, cố gắng làm cho mình tỉnh táo lại, sau đó tận lực coi cái này như thi thể bình thường trong giờ học y thuật, sau đó cậu lại phát hiện, trên tường này có một hình người hơi lõm vào, cho nên cậu lấy dao găm Thụy Sĩ tùy thân, muốn tìm tòi nghiên cứu đến cùng, đem cây xương sườn dính bùn đất hướng bên trong tìm kiếm, cho nên rất nhanh liền lộ ra cái thứ hai và cái thứ ba, khi từng khối nội tạng đỏ nâu trải qua phong hóa và bùn đất xuất hiện trước mắt, Trương Úc Giai hoàn toàn phát điên, xoay người muốn nói chuyện này cho bọn Diêu lão đầu, không ngờ khi cậu xoay người phát hiện trên những bức tường không cửa này lại lồi lõm không dưới mười mấy hình người, tiếp đó cậu liền vừa lăn vừa bò trở về chỗ Diêu lão đầu.

    Diêu lão đầu nhìn thấy bộ dạng khóc lóc gào thét của cậu, lão vốn không thu hoạch được gì, giờ phút này cảm thấy mừng thầm, không đợi Trương Úc Giai nói rõ đã kéo cậu đi về hướng đó.

    Khi Diêu lão đầu nhìn thấy xương trắng khảm trên tường thì dừng lại chừng hai phút không nói gì, giống như bị quỷ nhập vào người, mặc cho Trương Úc Giai hỏi thế nào lão vẫn nhìn chằm chằm xương cốt trắng ròng ròng kia, tựa như người trên tường thiếu lão rất nhiều tiền, mà chờ lúc lão hồi phục tinh thần, thì lập tức đào bùn đất dưới bàn chân của thi cốt, tốc độ kia, còn nhanh hơn vịt đào giun, chỉ chốc lát sau đã nhìn thấy một xương chân phía dưới, hơn nữa còn đối chân với người ở phía trên kia, ngay cả mười đầu ngón tay cũng úp chặt với nhau, cũng không biết hai người kia là úp trước khi chết hay sau khi chết mới úp lại, dù sao đầu ngón tay và đầu ngón tay kết hợp vô cùng chặt, ngay cả cổ chân cũng sai vị trí, nhưng lại không lấy xuống được.

    Lúc này, Trương Úc Giai lên tiếng: “Này có cần báo cảnh sát không?”

    Diêu lão đầu liếc cậu một cái nói: “Chuyện ngày đó cậu quên rồi? Hơn nữa, người đã chết không đến mười năm cũng tám năm, cái nghề này của chúng ta, đừng cho cảnh sát nhúng tay vào là được, mấu chốt chính là có tra cũng không ra kết quả gì.”

    Trương Úc Giai khó hiểu, hỏi: “Người chết này và đám thần côn các ông có liên quan?”

    “Ai ai ai, nói chuyện phải dùng tôn xưng, đặc biệt là người đã giúp cậu. ” Diêu lão đầu không hài lòng, nói: “Cậu đi gọi Dương tiểu tả tới, bảo nó không được động đến thứ gì, cái này không phải là tiểu Thất tinh.”

    “Dương, Dương tiểu tả?”

    “chính là thằng nhãi Dương Duẫn Trạch kia, chắc nó đang ở chỗ vừa rồi tìm tôi, cậu đi mau, chậm sẽ phải gặp chuyện không may, vai chồng kia của nó không có độ.”

    “Vai chồng ? ” Trương Úc Giai vốn định hỏi hai câu nữa, nhưng bị ánh mắt lạnh lùng của Diêu lão đầu quét trở lại, đành phải nhận mệnh lập tức dựa vào đường lúc đầu tìm Dương Duẫn Trạch, mà đợi khi cậu đi rồi, Diêu Mạnh Đạt lập tức móc ra hai tờ phù, sau đó vừa tiến hành niệm chú vừa xua tiểu quỷ bị phong bên trong tử ngọc của mình, bắt đầu lục soát xung quanh, khi tiểu quỷ lục soát xong, báo cáo kết quả cho lão, vẻ mặt Diêu lão đầu đều xanh rồi.

    Mà lúc này, Trương Úc Giai vừa đi tới bên cạnh cái hố to kia, đột nhiên phát hiện Dương nằm sấp trong hố, vốn cho rằng gã trượt chân té xuống, không ngờ người này đang cầm một cái súng máy giả ở trong hố chơi CS ( Counter-Strike – game chiến thuật bắn súng), hơn nữa chơi đến quên trời quên đất, giống như thật sự xung phong trên chiến trường, còn có phòng thủ phối âm hạng nhất, quả thực rất thần kỳ.

    Trương Úc Giai vốn muốn xem thêm một lát, dù sao không dễ gì nhìn thấy một người ngu thành như vậy, nhưng nghĩ lại lời Diêu lão đầu nói, đành phải quấy rầy nói: “Này, bình thường được chưa, người không biết còn cho là người viện ba thả ra. ” ở thành phố A, viện ba chính là bệnh viện tâm thần.

    Dương Duẫn Trạch nghe được tiếng của cậu liền lập tức nhảy dựng lên, ngay cả súng cũng đã quên cầm, sau đó cười cười xấu hổ, lập tức vỗ vỗ bùn đất trên người từ trong hố trèo lên.

    Trương Úc Giai vốn muốn hỏi ‘Bệnh trạng’ của gã đã kéo dài bao lâu rồi, lại sợ đụng đến tự ái của người khác, dù sao bên cạnh gã cũng có một con quỷ, chẳng qua là con quỷ bên cạnh gã không để cho người khác nhìn thấy thôi, nhưng ngày thường thấy mỗi lần Diêu lão đầu nhắc tới tên quỷ kia, gã đều rất chống đối, cho nên nghĩ nửa ngày, cuối cùng một chữ cũng không hỏi.

    Mà Dương Duẫn Trạch thấy bộ dạng muốn nói lại thôi của cậu, ngược lại có chút khó chịu, muốn giải thích gì đó, cuối cùng không biết nói từ đâu, đành phải nói: “Tôi cũng không thường xuyên như vậy.”

    Trương Úc Giai nghe một câu không đâu vào đâu của gã, dường như có chút đồng cảm, gật đầu nói: “Tôi hiểu.”

    Kết quả thốt ra lời này xong, hai người không hẹn mà cùng nhìn đối phương, cuối cùng càng thêm lúng túng.

    Một lát sau hai người đi tới chỗ Diêu lão đầu, thấy lão đang cẩn thận cạy thi thể trong đất kia, sau đó từng người đều ra tay làm rất cẩn thận.

    “Sư phụ à, cái này không giống tiểu Thất tinh. ” Dương Duẫn Trạch vừa đào đất bên cạnh vừa nói.

    Diêu lão đầu vểnh bộ râu tết bím của lão, nói: “Nhóc con mày còn có năng lực đi, tao còn tưởng rằng mày nhìn không ra chứ.”

    “Vậy đây trận pháp gì? Giống như chôn rất lâu rồi.”

    Diêu lão đầu lạnh nhạt nói: “Cái này gọi là tù tuẫn, là một loại túc hồn trận ( giữ hồn trận), một loại trận pháp rất cổ xưa, tương truyền vào thời Tùy, tuy rằng lợi hại, nhưng bởi vì số tính toán công trình kia không thua gì sửa cơ quan, nhưng người này rõ ràng là đạo sĩ hoặc truyền nhân, phương pháp tù tuẫn bình thường là đđục ra một cái hốc hình người trên tường, sau đó đem người sống trói lại khảm vào hốc, trận pháp này giống như đã được vẽ từ trước đó, tất cả thi thể vây thành tình trạng phong bế, một khi có một cái tách rời, trận pháp này sẽ tự sụp đổ, nhưng người này lại dùng tù tuẫn phụ, tương đương với một tầng bảo hộ , như thế cho dù trận hình trên tường rời đi, dưới nền đất cũng sẽ không rời, nhưng dùng phương pháp như vậy sẽ chết nhiều người hơn, hơn nữa những người này ngày sinh tháng đẻ căn bản phải tương đương, cho nên công trình đặc biệt lớn.”

    “Thật là cái gì cũng có thể nghĩ ra a! ” Trương Úc Giai không khỏi cảm thán, trong bụng cảm thấy cũng chỉ có những tên thần côn suốt ngày không có chuyện gì làm mới thích chơi những thứ này.

    Mà Dương Duẫn Trạch lại rất nghiêm túc nói: “Vậy hiện tại thầy phá trận này, quỷ bên trong đi ra ngoài thì làm sao?”

    Diêu lão đầu không nhanh không chậm nói: “Quỷ bên trong đã sớm đi ra, chẳng qua quỷ này không tìm được thân thể tạm thời nên chưa hành động gì lớn thôi.”

    “Lão nói thân thể quỷ này đều bị cùng một người giam lại?”

    “Ai ác tâm như vậy a? ! Khiến thi thể và hồn phách của người khác sống không bằng chết. ” Trương Úc Giai nghe mà trong lòng nguội lạnh.

    Diêu lão đầu nói: “Đây còn phải nói, nhất định là người có kẻ thù truyền kiếp, nhưng hiện tại quỷ này đi rồi, khẳng định phát điên tìm thân thể của mình, mà thi thể khẳng định ở cách nơi này không xa.”

    “Nói như vậy còn một cái trận khác ở bên cạnh? ” Dương Duẫn Trạch có chút khó tin.

    Diêu lão đầu u ám gật đầu nói: “Người này không phải thông minh bình thường, có câu nói nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, hơn nữa chỉ cần còn cái kia trận, quỷ sẽ không tìm được trận, cho nên nhất định không có cách tìm được thi thể của mình.”

    “Vậy mảnh gỗ này để làm gì? ” Trương Úc Giai vừa nhấn từng mảnh gỗ trên tường vừa hỏi.

    “Đây là hốc của túc hồn trận, bình thường hốc sẽ nhỏ hơn người bị khảm vào một số, cho nên người bị khảm sống hết sức đau đớn, sau khi khảm xong, bên ngoài hốc sẽ dùng đinh sắt đóng lên, những người bị chết trong đói khát và đè ép này chính là điền quỷ, là một trong những ác quỷ khó chơi nhất. ” Diêu lão đầu thở dài một hơi nói: “Nếu trận này không phá chúng ta có thể nhìn thấy hình dáng của nhưng con quỷ kia.”

    Trương Úc Giai vừa nghe xong toàn thân chấn động, trong bụng nghĩ may mà trận này đã phá, nếu không cậu lại phải gặp ác mộng mấy ngày.

    Thuộc truyện: Ai Đâm Sau Lưng Tui Vậy?