Home Đam Mỹ Ai Đâm Sau Lưng Tui Vậy? – Chương 52: Xem trò

    Ai Đâm Sau Lưng Tui Vậy? – Chương 52: Xem trò

    Thuộc truyện: Ai Đâm Sau Lưng Tui Vậy?

    Đêm đó đi đến bar Băng Điểm, Trương Úc Giai vào vị trí cũ tìm được bọn Diêu lão đầu.

    Dương Vân từ xa đã nhìn thấy Trương Úc Giai, sau đó cười vẫy tay với cậu, Trương Úc Giai nhìn thấy Dương Vân cũng rất vui, dù sao nhiều ngày rồi không gặp, cậu thật sự có chút nhớ cô nhóc này.

    Nhưng tối nay rõ ràng đông hơn lúc trước, bên cạnh Diêu lão đầu có thêm hai gương mặt la hoắc, trải qua một phen giới thiệu Trương Úc Giai biết được người hơi gầy tên Trần Kiến Quốc, người còn lại vóc dáng vừa phải tên Trần Kiến Vũ, là anh em họ, hai người này vốn là người của Tương Giáo, sau đến bái làm đệ tử của Diêu lão đầu, quá trình bái sư Diêu lão đầu không nói tỉ mĩ, đoán chừng nói tỉ mỉ cũng phải hai cuốn sách, dù sao phản bội sư môn và vân vân, nghe không phải là chuyện vẻ vang gì, sợ rằng muốn nói tiếp cũng phải cần dũng khí, nhìn lại bề ngoài khí thế của hai người này, mặc dù không kém Trương Úc Giai là mấy, nhưng lời nói cử chỉ lại từng trải hơn.

    Người Diêu lão đầu mang đến xen vào, Trương Úc Giai cũng không lộ vẻ miễn cưỡng, kể lại toàn bộ sự việc xảy ra trong mấy ngày qua, từ việc cậu phát hiện trong bệnh viện có thứ không sạch sẽ đến cái chết của mẹ nhỏ Trần và chủ nhiệm Từ, quan trọng nhất chính là quan hệ giữa đạo sĩ hoàng bào và mấy người đứng đầu bệnh viện, cùng với bữa cơm rau dưa mừng sinh nhật phó viện trưởng Nhậm Quốc Phong hai ngày tới.

    Diêu lão đầu từ lúc cậu bắt đầu nói thì nhíu mày, mãi cho đến sau nửa giờ trần thuật, lông mày chữ nhất bị cưỡng ép vặn thành hình chữ S, thậm chí râu tết bím cũng bị quấn lại với nhau thành bánh quai chèo, có thể nghĩ chuyện này nghiêm trọng đến cỡ nào.

    Qua chừng mười phút đồng hồ, Diêu lão đầu kết thúc trầm lặng, tiếp theo chính là nghiêm túc chưa từng có, nói: “Nhóm người bên trọng bệnh viện chắc không cứu được rồi, chỉ cần là người bát tự âm đều chạy không thoát một kiếp này, lúc vừa vào cổng lớn của bệnh viện kia tôi đã cảm thấy không ổn, sau đó vô tình nhìn bức vẽ bao quát bệnh viện nhìn từ trên xuống mới chợt hiểu ra, thì ra bệnh viện kia của các cậu từ lúc bắt đầu xây dựng đã bị người giở trò, chuẩn xác mà nói người thiết kế bệnh viện đã chôn một sát cục lâu dài, sau đó lại bị người có mưu đồ cải tạo, hiện tại coi như phát huy tác dụng của sát cục.”

    “Cả bệnh viện biến thành một sát cục? Vậy tại sao không ai phát hiện chứ? ” Dương Duẫn Trạch nắm thật chặt chén trà trong tay, tỏ vẻ đây là chuyện kinh người nhất mà gã từng được nghe.

    Diêu lão đầu lại bình tĩnh nói: ” toàn bộ thiết kế bệnh viện là một mộc cục, đây vốn là loại trận pháp sơn táng, tên gọi thập bát minh đinh ( mười tám người cõi âm), còn gọi là thập bát mạch, là một loại linh trận dùng linh thú làm vật tế, nhưng Linh Thú khó tìm, mà thời gian duy trì lại ngắn, về sau liền biến thành dùng thấp thi ( xác ẩm), nguyên lý chính là dùng dị thuật làm chủ, cơ quan làm phụ, dị thuật xông vào xâm chiếm thân thể, cơ quan hộ lăng quách kiên cố, tất cả mười tám mạch, chia làm mười tám mắt mạch, mỗi mắt mạch đều đóng thấp thi lên, sau đó dùng vật thể cỡ lớn trấn áp, cùng bảo vệ mộ chủ an bình, nhưng bởi vì mười tám minh đinh này trái lại ý trời, liền bị cấm sử dụng, nhưng vẫn có chút hám lợi ghi chép lại trận pháp mười tám minh đinh này, hôm nay là lần đầu tiên tôi nhìn thấy kể từ khi nhận trách nhiệm đến nay.”

    Dương Duẫn Trạch nghe đến đó đột nhiên nhớ tới nói: “Vậy thi thể ngày đó chúng ta nhìn thấy dưới kho hàng kia có phải thi thể bên trong thập bát minh đinh không?”

    Diêu lão đầu im lặng gật đầu, sau đó nói: “Đây chỉ là một mắt mạch trong thập bát minh đinh, người kia dùng tù tuẫn bao ngoài thập bát minh đinh, chẳng khác gì là trong cục cục, quả thực là táng tận thiên lương, nếu tôi đoán không sai, chiêu này của tên kia chỉ sợ là bí quá hoá liều không thể không dùng, xem ra, gã cũng lâm vào cục diện bế tắc.”

    Giờ phút này, Trần Kiến Quốc vẫn luôn im lặng đột nhiên mở miệng nói: “Sư phụ, người nhìn người nọ có phải dùng hồn nghiệt không?”

    “hồn nghiệt là cái gì? ” Dương Duẫn Trạch tỏ vẻ tò mò.

    Diêu lão đầu nhìn gã bằng nửa con mắt, có vẻ rất mất thể diện

    Trần Kiến Vũ kiên nhẫn giải thích: “Chính là nợ quỷ, người này làm chuyện oan nghiệt, ép dương thọ bản thân, đưa tặng mệnh, sau những người kia thành ác quỷ đến báo thù hắn ta.”

    Dương Duẫn Trạch nghe xong vỗ đùi nói: “Đây còn phải nói? Những người bị móc nội tạng nhất định là muốn trả thù hắn ta.”

    “Móc nội tạng sẽ biến thành quỷ? ” Dương Vân có chút lưng lạnh cả người, dù sao chuyện này cũng không phải là chuyện đáng tin.

    Lần này đổi lại đến Dương Duẫn Trạch đắc ý, lập tức kiên nhẫn nói: “Mỗi người đều có tam hồn lục phách, bình thường người đã chết sẽ bị kéo đến âm phủ, người chết oan thì thành quỷ không chịu rời đi, bình thường mỗi người đều có ý muốn cầu sinh, mà những người chết thảm thiếu tâm thiếu gan bị chia tam hồn lục phách, cho nên cho dù chỉ là một thứ tồn tại ở dương thế, cũng sẽ để lại một phần không cam lòng trên bộ phận bị thiếu, hoặc là một hồn, hoặc là một phách, cho nên những kẻ cấy ghép tim gan người khác đều sẽ thay đổi ít nhiều, đây là một phần chứng cứ được lưu lại, cho nên người đã chết phải giữ toàn thây chính là đạo lý này.”

    Dương Vân nghe xong kinh ngạc gật đầu, trong lòng thật là ngổn ngang trăm mối, nghĩ tới những hồn phách ở lại trên cơ quan cơ thể sau đó hòa vào thân thể người khác, làm sao cũng cảm thấy không tiếp nhận được.

    Lúc đó, Diêu lão đầu thở dài nói: “Sợ rằng không đơn giản như vậy, nếu như thập bát minh đinh có tác dụng, hắn ta cần gì phải chuyển qua tụ âm trì?”

    Dương Duẫn Trạch kinh hãi: “Tụ âm trì kia ai dám đụng a? ! Sư phụ có nhầm không? !”

    Diêu lão đầu hừ lạnh nói: “Hắn ta cũng là vạn bất đắc dĩ, nếu nói về phương phap kia thì hắn ta còn chưa có bản lĩnh, chẳng qua tụ âm trì theo thất quan thay đổi điện thoại không ngừng, mà hắn ta đúng lúc xây chỗ kia trên đường điện thoại của tụ âm trì, rõ ràng người thông minh như vậy chắc sẽ không lầm, đã làm đến bước này xem ra hắn ta cũng có sự chuẩn bị rồi.”

    “xem ra là gặp phải BOSS cao nhất trong đám qủy rồi. ” Dương Duẫn TRạch vừa than thở vừa sợ hãi nói: “Người này giở trò như vậy, chẳng phải chúng ta đều gặp họa sao?”

    “Trước mắt chưa nghiêm trọng như vậy, nhiều nhất người ở bên trong thập bát minh đinh sống không được tốt.”

    “Nghiêm trọng như thế? ” Trương Úc Giai trong lòng run lên, nói tiếp : “Có phải người trong bệnh viện chúng tôi đều phải chết không?”

    “Chỉ người có bát tự thuần âm mới bị. ” Dương Vân tốt bụng nhắc nhở, sau đó liền lập tức đn mặt nói, “Anh Giai, anh hình như là bát tự thuần âm nhỉ!”

    Trương Úc giai sửng sốt, vừa nghĩ sinh nhật của mình là giữa trưa 12h ngày 1 tháng 8 năm 1987, đột nhiên hoảng sợ, bốn số này cộng dồn lại, quả thực âm đến không thể âm hơn, chẳng trách chiêu quỷ như vậy.

    Phép tính bát tự âm là Thiên can cộng địa chi, Thiên can là giáp, ất, bính, đinh, mậu, kỷ, canh, tân, nhâm, quý. Địa chi là tý, sửu, dần, mão, thìn, tị, ngọ, mùi, thân, dậu, tuất, hợi, số lẻ là dương, số chẵn là âm, tứ trụ bát tự toàn bộ do Thiên can địa chi số chẵn tổ hợp lại thành mệnh, tức là tứ trụ mệnh thuần âm. Cũng chính là bát tự thuần âm.

    Nhưng làm Trương Úc Giai không thể giải thích được chính là, trong một vạn người chỉ mười người bát tự âm, mà bên trong bệnh viện mười người thì có ít nhất chín người ấn đường biến đen, mà trong mười người ấn đường biến có ít nhất ba người bị quỷ nhập vào thân, như thế có coi là trùng hợp hay không?

    Lúc này, Dương Vân đột nhiên gào to nói: “Ai nha, em hình như cũng là bát tự âm.”

    Dương Duẫn Trạch nhíu mày nói: “Chẳng lẽ bệnh viện của em tuyển toàn người bát tự âm? !”

    Một câu nói kia làm Trương Úc Giai nhớ lại chuyện điền sơ yếu lý lịch lúc đó, vội vàng nói: “Tôi nhớ ra rồi, lúc tôi chuyển chính thức cũng điền một tờ giấy màu vàng, bên trên là chữ màu đỏ, xem không hiểu, chủ nhiệm Lưu bảo tôi điền ngày sinh tháng đẻ, hơn nữa phải điền rõ ràng. ” bây giờ suy nghĩ một chút tờ giấy kia giống như lá bùa.

    Trương Úc Giai nói một hồi, mấy người lập tức hiểu rõ, quả nhiên đã có chuẩn bị.

    “Vậy chúng ta còn cứu được không? “Trương Úc Giai nói xong, suy nghĩ một chút lại nói: “Bên cạnh tôi đều chết mấy đồng nghiệp rồi, cô bé vừa mới đến chắc cũng nhanh thôi, cũng không thể cứ trơ mắt chờ chết như vậy chứ? !”

    Diêu Mạnh Đạt thở dài nói: “Chuyện này sợ rằng lấy sức một mình tôi không giải quyết được, trong thời gian ngắn nhất tôi phải tìm được nhóm sư huynh của tôi, sau đó mời bọn họ hỗ trợ.”

    “Vậy mấy ngày tới tôi còn có thể đi làm không? Bữa cơm rau dưa kia tôi có phải đi hay không? ! ” Trương Úc Giai có chút bất đắc dĩ, dù sao cậu biết rất rõ ngày đó chắc không có chuyện tốt, nhưng cậu vẫn phải nhảy vào bên trong, đây là một chuyện đau trứng cỡ nào a!

    Diêu lão đầu nói: “Nếu cậu đi cũng tốt, đúng lúc tìm xem người phía sau là ai, mấy ngày tới cậu đi làm như bình thường, chắc chắn bọn họ đã quan sát cậu rồi, nếu cậu phản ứng quá khích sợ rằng sẽ làm tình hình phát triển nhanh hơn .”

    Trương Úc Giai nghe xong buồn bực gật đầu, cậu biết là như vậy, cho nên vừa ngồi chốc lát, thấy tất cả mọi người không có ý rời đi, liền khó hiểu nói: “Mấy người không về sao?”

    Dương Duẫn Trạch nói: “Đã quên nói cho anh biết, tối nay có trò hay, bảo đảm cho anh mở rộng tầm mắt.”

    “Là cái gì?”

    Diêu lão đầu chậm rãi nói: “Đợi sau 12h sẽ biết.”

    “A? ” lời nhắc nhở của Trương Úc Lê, cậu vẫn luôn ghi nhớ, cho nên lúc này lại bắt đầu gặp khó khăn.

    Diêu lão đầu dường như nhìn thấu suy nghĩ của cậu, vỗ bờ vai của cậu an ủi: “Yên tâm đi, nói xem kịch thật ra thì là ngồi tìm người quen, bảo đảm không xảy ra chuyện.”

    Có Diêu lão đầu bảo đảm, trong lòng Trương Úc Giai mới bình tĩnh một chút, an tâm ngồi cùng bọn họ nói đông nói tây, thật ra thì cậu chỉ có thể trò chuyện với Dương Vân, bởi vì chủ đề của bốn thầy trò kia rõ ràng là cậu không chen mồm vào được.

    Đến tầm 11h, mấy người đứng dậy muốn đi, Trương Úc Giai không khỏi nghi ngờ nói: “Định đi đâu vậy? ! Không phải ở chỗ này nhìn sao?”

    “Ở đây không nhìn thấy, bọn họ không đến đây, yên tâm đi, cứ ngồi yên là được. ” Diêu lão đầu cam đoan, sau đó cầm lấy trang phục và đạo cụ của mình đi đầu, Trương Úc Giai đành phải theo sau.

    Nơi được nhắc tới cũng không xa, chính là quán cơm nhỏ Trương Úc Giai bị bóng đè lần trước, nhưng lần này nhân viên gọi món sạch sẽ hơn cô gái mắt to mắt nhỏ kia, người trong quán cũng ít đi một chút, có thể do đã qua thời gian ăn cơm, Trương Úc Giai bụng muốn một bình trà, đơn giản là gần đây cậu cảm thấy lạnh, người ta mới mặc áo khoác, cậu đã mặc thêm áo len bên trong, may mà bệnh viện đều mặc áo khoác trắng, cho nên cũng không nhìn ra.

    Đến tầm 11h40, Diêu lão đầu kéo Dương Vân sang mộtt bên, sau đó dán một lá bùa lên người cô, sau có nhét hai đồng tiền cổ, đối với ba sư huynh đệ Dương Duẫn Trạch thì lão cũng làm như vậy, nhưng đến lượt Trương Úc Giai, lão chỉ quệt ít nước bọt ấn lên mi tâm của cậu coi như xong việc, Trương Úc Giai không khỏi có chút tức giận vì bất công nói: “Ông già, lão làm xong rồi ?”

    “Ừ. ” Diêu lão đầu trả lời rất quả quyết, sau đó bắt đầu thu dọn đồ đạc.

    Trương Úc Giai thấy lão bình tĩnh như, trong lòng càng buồn bực: “Nhổ một ngụm nước bọt thì xong rồi? Qua 12h là tết Trung Nguyên, ông không phải là cố ý muốn tôi bại lộ chứ.”

    Diêu lão đầu nghe cậu oán hận nói như vậy…, nhất thời cười nói: “Thân thể cậu vốn thuần âm, cộng thêm có tên tiểu quỷ giúp cậu áp chế, âm khí của cậu không mạnh như quỷ là xong rồi, nhưng tôi vừa phun tinh khí đầu lưỡi, nâng cao dương khí, muốn cho kẻ khác biết cậu không phải là uy hiếp.”

    Nói tới đây, Trương Úc Giai lúc này mới gật đầu sáng tỏ, sau đó ngoan ngoãn chờ trò hay bắt đầu.

    Thuộc truyện: Ai Đâm Sau Lưng Tui Vậy?