Ái hậu dư sinh – Chương 53-54

    Thuộc truyện: Ái hậu dư sinh

    Trên bờ cát không một bóng người, hai người ngồi ở bờ biển lẳng lặng chờ đợi mặt trời mọc.

    Bầu trời xa xa càng ngày càng hồng, bốn phía mây tía ánh sáng ngọc, bị nhuộm thành đủ loại màu sắc, vàng, cam, đỏ, thậm chí là tím. Mặt trời từng chút từng chút nhô lên mặt biển.

    Nhưng Tần Qua lại không hiểu sao mà cảm thấy ánh ban mai quá rực rỡ, đâm vào mắt làm cậu rơi lệ.

    Tình yêu của bọn họ có phải cũng như thế hay không? Vừa ra ánh sáng sẽ chết.

    Từ khi ở với nam nhân, cậu chẳng biết tại sao lại rất hay lo lắng, tựa như phụ nữ thời xưa, ngâm ca hát xướng chút phong hoa tuyết nguyệt phiền muộn.

    Cậu không muốn như vậy, nhưng lại không khống chế được. Không ai dạy cậu ở trong tình yêu thì làm sao giữ vững bản thân, làm sao có thể tách ra.

    Loại bất an không yên này có lẽ là tâm trạng khi rơi vào lưới tình.

    Yêu quá sâu, lo sợ giây tiếp theo sẽ mất đi.

    Lâm Hi Liệt ôm Tần Qua vào ngực, cúi đầu hôn gò má ẩm ướt của cậu.

    “Lại khóc cái gì? Sao giống con gái vậy?”

    Tần Qua lắc đầu.

    “Hỏi em em lại không nói. Thật sự là không có biện pháp ép em.”

    Lâm Hi Liệt ôm Tần Qua chặt hơn nữa, cánh tay siết lại thắt lưng người yêu.

    “Thật muốn mang em đến một nơi không ai có thể tìm thấy, nhốt em ở đó.”

    “…”

    “Cho em mỗi ngày đều chờ từ sớm đến tối, chờ anh đến ôm em.”

    Tần Qua lắc đầu, nước mắt như pha lê rơi xuống.

    Hiện tại chẳng lẽ không phải như vậy sao?

    Giống như ý nghĩa tồn tại duy nhất của cậu, là bị nam nhân yêu, bị nam nhân ôm.

    “Mặt trời mọc chỉ có vài phút thôi, đừng bỏ lỡ.”

    “Hmm…”

    Sương mù hơi nước trong mắt Tần Qua tan dần, trước mắt là một vầng mặt trời đỏ đã hoàn toàn nhảy ra khỏi mặt biển.

    Cậu thật sự đã bỏ lỡ.

    “Lâm Hi Liệt…”

    “Ừm?”

    “Anh có thể đừng làm xã hội đen không… Chỉ kinh doanh thôi?…”

    Nam nhân lặng yên thật lâu mới đáp: “Không thể.”

    “…” Tần Qua nhìn chân trời màu da cam ở xa xa. Mặc dù đã đoán trước được nhưng vẫn hơi hơi thất vọng.

    Nam nhân lại chậm rãi mở miệng: “Đây là mệnh của anh.”

    “…”

    “Anh sinh ra chính là xã hội đen. Vừa sinh ra đã được định sẵn. Không phải do anh.”

    “… Ừm.”

    Tần Qua gật gật đầu, quyết định về sau sẽ không nhắc lại chuyện này nữa. Cậu nhắm mắt lại nghiêng đầu dựa vào vai nam nhân, cảm nhận ánh nắng ban mai không độ ấm của mặt trời.

    Lâm Hi Liệt vẫn ngồi ôm Tần Qua, không biết lúc nào thì ngày đã sáng.

    Nam nhân ôm cậu đứng lên, đi qua bờ cát, ngồi vào trong xe.

    Một tuần nghỉ lễ trôi qua rất nhanh. Đã sắp phải trở lại thế giới thật. Sắp về nhà, phải đi học, có Đàm Tấn, có cha mẹ, còn có bối cảnh của nam nhân, phức tạp, không biết là thế giới tốt đẹp hay tồi tệ.

    Máy bay đang ở trên cao 30 nghìn feet, bay về hướng bắc.

    30 000 feet = 9144 meters

    Máy bay hạ cánh, nam nhân kéo cậu vào toilet, ở trong hung hăng hôn cậu một trận mới để cậu ra ngoài. Tần Qua vừa ra cổng đã thấy được người đang lo lắng chờ đợi – Hà Vinh .

    “Cậu chủ nhỏ! Cậu trở lại rồi!”

    “Chú Hà, xảy ra chuyện gì vậy?”

    Biểu tình Hà Vinh thực lo lắng, giúp Tần Qua để hành lý vào cốp xe, rồi vội ngồi vào ghế lái, khởi động xe.

    “Cậu chủ nhỏ, trong nhà đã xảy ra chuyện, hình như ông chủ rất tức giận.”

    “Tai nạn sao? Xảy ra chuyện gì?”

    “Tôi không biết… Nhưng thấy ông chủ hôm nay vô cùng tức giận, bà chủ cũng đứng ngồi không yên.”

    “…”

    Tần Qua lo lắng mà nhìn từng tòa nhà xẹt qua, trong lòng mơ hồ có loại dự cảm không tốt. Sẽ không phải là, chuyện của mình và Lâm Hi Liệt đã bị cha phát hiện chứ. Nhưng là không hợp lý… Trừ phi có người thông báo cho cha, chứ không sao cha biết được? …

    Không biết là do Hà Vinh chạy nhanh, hay là trong lòng Tần Qua khẩn trương, con đường không tính là ngắn chỉ đi nửa tiếng thì đến nơi.

    Đẩy cánh cửa đi vào, không khí trong nhà thật thấp.

    Tần cha ngồi ở trên sofa, khuôn mặt kia quả thực so với đáy nồi còn muốn đen hơn. Tần Qua nhất thời cảm thấy Lâm Hi Liệt thường ngày không biểu tình so với khuôn mặt này còn dịu dàng hơn. Đây cũng không phải là chuyện đùa, từ nhỏ đến lớn cha chưa từng nghiêm mặt với mình! Tần mẹ ngồi ở bên cạnh, vẻ mặt lo lắng. Trong phòng khách một người giúp việc cũng không có, có lẽ đã bị đuổi hết đi. Căn phòng yên tĩnh đến một cây kim rơi cũng có thể nghe thấy, Tần Qua cảm thấy mình như là đang đứng ở cửa địa ngục.

    Do dự một lúc lâu, Tần Qua mới chậm rãi đi đến trước mặt cha, thấp giọng nói: “Ba ba, con đã về.”

    Tần cha cũng không nhìn cậu: “Đã về rồi ah? Đã đi chơi với ai?”

    Giọng nói này quả thực làm cho Tần Qua hết hồn, mẹ ngồi bên cạnh còn ra sức nháy mắt ra dấu cho mình, trong lòng Tần Qua càng ngày càng sợ: “Bạn cùng lớp…”

    “Tên họ là gì?”

    “Ờm… Lý Tư Hàm.” Bạn ngồi cùng bàn với cậu, đứng thứ 25 cả lớp.

    Tần cha nghiêng thân về phía trước, hai tay đan lại đặt trên đầu gối: “Cha cho con một cơ hội nữa. Đã đi chơi với ai?”

    Tần Qua cảm thấy tay mình đang run rẩy, lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi lạnh. Mẹ cậu đã cuống đến sắp khóc, luôn lắc đầu với cậu.

    Trái tim Tần Qua trùng xuống.

    Chẳng lẽ cha thực sự đã biết…

    Cậu không dám thừa nhận, lại không dám nói dối, đành phải đứng cúi đầu, trái tim đập điên cuồng, thở mạnh cũng không dám.

    “Không có can đảm thừa nhận phải không? Vậy tự mình xem cái này đi!” Tần cha ném remote TV lên bàn trà.

    Trong đầu Tần Qua hiện lên vô số ý nghĩ, thậm chí sợ hãi trong TV là video cậu ngủ với nam nhân, cậu quả thực không thể tưởng tượng.

    “Xem đi!”

    Giọng nói của cha chưa bao giờ giận dữ như thế, Tần Qua không dám cãi lời, run rẩy cầm remote, ấn mở.

    TV chớp lên, trên màn ảnh hiện ra hình ảnh u ám.

    Chương 54

    Góc dưới bên phải màn hình hiển thị thời gian quay.

    Một người cao lớn mang áo khoác đen ôm một người thấp hơn mang quần áo màu nhạt, từ cửa đi ra đến ghế phụ Chevrolet, mới buông người nhỏ ra. Người nhỏ ngồi vào xe, người cao lớn còn đưa tay cài seatbelt vào mới đóng cửa, vòng qua bên kia lên xe.

    Mặc dù ống kính đã zoom rất gần, nhưng bởi vì trời tối, bãi đậu xe lại không đủ ánh sáng, mặt người nhìn cũng không rõ ràng.

    Nhưng như vậy là đủ rồi.

    Trong nháy mắt đó cả người Tần Qua lạnh đi, như rơi vào hầm băng.

    Người khác có lẽ không nhìn ra người nhỏ bé kia là ai, nhưng là cha mẹ, cho dù hóa thành tro cũng biết.

    Dáng người kia, quần áo, kiểu tóc, khuôn mặt nghiêng kia, không phải là Tần Qua cậu thì là ai.

    Tiếp theo ống kính đặc tả biển số xe, rồi bị khoanh một vòng tròn đỏ, bên cạnh hé ra ảnh chụp, trên ảnh chụp là giấy phép lái xe, biển số cùng với tên chủ xe: Lâm Hi Liệt.

    Rõ ràng đây là một băng ghi hình đã qua chỉnh sửa.

    Bỗng nhiên băng ghi hình chạy nhanh hơn, những hình ảnh nhảy qua đến nửa tiếng sau, lại khôi phục tốc độ bình thường.

    Một người đàn ông mang nón, trên người là đồng phục cảnh sát đến gần ghế lái, gõ cửa, như là nói với chủ xe mấy câu rồi vội rời đi.

    Xe cuối cùng cũng rời đi, băng ghi hình hiển thị thời đã là hơn một tiếng sau.

    Tiếp theo màn hình nhấp nháy nhảy tới một cảnh khác.

    Một người đàn ông mang đồng phục cảnh sát bị trói gô trên ghế, một thanh âm hỏi: “Trong chiếc xe vừa rồi có ai?”

    Tiếng nói run rẩy : “Hai… Hai người thanh niên !”

    “Thấy rõ mặt không?”

    “Trong xe không bật đèn… Không thấy rõ…”

    “Hai người kia đang làm gì?”

    “Làm… làm…”

    “Làm cái gì?!” Một roi quất xuống.

    Người đàn ông hét thảm một tiếng, tê tâm liệt phế mà kêu lên: “Làm tình! Bọn họ đang làm tình!”

    “Hai người bọn họ đều là nam, nam với nam làm sao làm tình?”

    “Tôi thật không có gạt mấy người! Bọn họ thật sự đang làm tình! Người ở trên rõ ràng không có mặc quần áo, nằm sấp trên người kia! Trong xe đều là mùi tinh dịch!”

    Màn hình bỗng nhiên lại chớp nháy. Lần này hiển thị 12 giờ trưa, trên sân thượng trường học. Cậu với Lâm Hi Liệt ngồi dưới đất ăn cơm trưa. Đang ăn, Lâm Hi Liệt quay sang hôn cậu một cái.

    Ống kính zoom lại gần, ánh sáng rất tốt. Cho dù còn chút mờ, cũng không khó khăn để nhận ra.

    Tần Qua đã không còn cảm thấy xấu hổ .

    Cậu chỉ cảm thấy tuyệt vọng.

    Những chuyện của cậu với nam nhân, cứ như vậy lấy loại phương thức bỉ ổi này phơi bày trước mặt cha mẹ.

    Sắc mặt Tần Qua trắng bệch, cả người rét run, tay chân đều run rẩy.

    Trong TV vẫn còn tiếp tục chiếu, mỗi tuần vừa đến giữa trưa thứ sáu, cậu cùng nam nhân lại ăn cơm trên sân thượng, nam nhân hôn cậu.

    Còn có buổi tối cậu không có ở trường, sau tự học buổi tối thì tới cửa trường học, lên một chiếc Chevrolet biển số giống như trên giấy phép lái xe. Chevrolet chạy đến biệt thự cao cấp của nam nhân ở trung tâm thành phố. Buổi sáng cũng là chiếc xe này đưa cậu tới trường, cậu từ trong xe bước xuống rồi lên lớp học.

    Rõ ràng việc quay phim đã được mưu tính trước.

    Hơn nữa đã trải qua biên tập cắt ghép tỉ mỉ, người xem không thể không nhìn ra quan hệ của cậu với nam nhân.

    DVD cuối cùng cũng kết thúc, màn hình chớp một cái, lại trờ về hình ảnh khởi động.

    Tần Qua đứng thẳng bất động không dám nói lời nào, cũng không dám quay đầu lại. Trong phòng khách vô cùng im lặng.

    Cậu ngay cả can đảm quỳ xuống nhận sai cũng không có. Đây không phải nhận sai là có thể giải quyết.

    Cậu không biết làm thế nào để kết thúc chuyện này.

    Ở cùng với nam nhân quá hạnh phúc, hạnh phúc đến ngay cả sau này bị phát hiện nên xử lý làm sao cũng chưa từng nghĩ qua. Cũng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ bị phát hiện bằng cách này.

    Làm ra một việc tai tiếng như thế, cha cũng đã năm sáu chục tuổi, sẽ buồn nhiều hơn nữa.

    Lâm Hi Liệt thì sao?… Hắn có biết không?…

    “Mày còn cái gì muốn giải thích không.”

    Thanh âm bao hàm tức giận của cha già từ phía sau truyền đến, Tần Qua lập tức xoay người quỳ gối trước mặt cha, đầu gối đụng tới mặt đất, lạnh đến thấu tim.

    Còn có gì để giải thích.

    Chứng cớ rành rành ra đó, ván đã đóng thuyền. Có lẽ thẳng thắn còn có thể được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm phạt.

    “Có phải đầu óc mày bị nước vào hay không? Hả?! Mười sáu năm ngoan ngoãn nghe lời, trưởng thành rồi lại muốn phản nghịch phải không?!”

    Mẹ ở một bên vẫn lau nước mắt. Tần Qua cúi đầu, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi chậm rãi rịn ra trên trán.

    “Đã dặn mày đừng lui tới với nó. Giỏi lắm! Mày bằng mặt không bằng lòng, lui tới với nó không nói, còn làm ra việc như thế này!”

    “Nếu là mày trưởng thành có nhu cầu chuyện kia, nói với ba một tiếng là được, ba không phản đối mày yêu đương. Kết quả thì sao? Chạy đi quấn với một thằng con trai, còn là đứa con riêng kia! Mày thật sự không thấy xấu hổ à?!”

    “Còn lừa gạt tao nói muốn trọ ở trường, ở nơi nào? Chạy đến trên giường người ta luôn rồi! Thằng nhóc Đàm Tấn còn giúp mày lừa gạt tao, thật sự là huynh đệ tình thâm, giúp bạn không tiếc cả mạng sống mà! Ở bãi đậu xe công cộng cũng dám làm cái loại chuyện đó, mày còn có liêm sỉ hay không?! Mày có phải là con tao không?!”

    Tần cha tức giận dồn nén cả một ngày đều xông lên, nói xong còn định tát Tần Qua một cái, Tần mẹ vội bổ nhào lên ôm lấy cánh tay ông.

    “Ông ơi! Có gì từ từ nói chuyện!”

    “Nói? Còn nói cái gì nữa?! Cái đĩa này cũng được gửi tới đây rồi, không biết trong tay người ta còn có…có video trên giường của mày hay không! Cái đó mới gọi là phấn khích!”

    “Lão gia! Ông đang nói cái gì vậy! Hiện tại ông mắng con cũng không làm gì được, nhanh nghĩ cách làm sao giải quyết việc này đi!”

    “Giải quyết? Còn có thể giải quyết làm sao? Lập tức cắt đứt quan hệ, vĩnh viễn không quan tâm đến! Nếu chuyện này mà truyền ra ngoài, mặt mũi Tần gia đều bị mày làm mất hết!”

    Cắt đứt quan hệ, vĩnh viễn không quan tâm đến.

    Cuối cùng cũng nói đến câu này…

    Cha tức giận như thế, là cậu không đúng. Nhưng cậu không có cách nào chia tay với nam nhân.

    Chia tay nam nhân, tựa như dùng dao cắt đi một miếng thịt trong lòng, đau đến trái tim cậu cũng co rút.

    “Lập tức gọi điện thoại cho cái thằng vô liêm sỉ kia, nói cho nó biết mày muốn cắt đứt quan hệ với nó! Nếu mày không có mặt mũi nói, tao nói!”

    Tần Qua quỳ không nhúc nhích.

    “Sao vậy? Mày còn muốn cứng đầu cứng cổ à!”

    “Lão gia! Xin ông bớt giận!”

    Tần mẹ để Tần cha ngồi lên sofa, lại nhanh nói với Tần Qua: “Con trai ngoan, con nhanh nhận sai với ba con đi. Cái loại người đó không nên lui tới, con xem con làm cho ba con tức giận đến thế, cơm trưa cũng chưa ăn…”

    Tần mẹ lải nhải một đống, Tần Qua chỉ chậm rãi mà kiên định lắc đầu.

    Tần mẹ gấp đến độ sắp khóc: “Ôi! Con đứa nhỏ chết bầm này, sao lại không biết phân biệt phải trái…”

    “Con thương anh ấy.”

    Vừa dứt lời, Tần cha đã quăng một cái tát lên mặt Tần Qua.

    Thuộc truyện: Ái hậu dư sinh