Anh Hùng Loan Hạ Tiểu Man Yêu – PN19

    Thuộc truyện: Anh Hùng Loan Hạ Tiểu Man Yêu

    Phiên ngoại 19.

    Kỷ Mộ Niên vốn muốn đi.

    Trăng sáng sao thưa, là một ngày biệt ly rất tốt. Nhưng Kỷ Mộ Niên đi được một nửa, lại không nhịn được quay đầu lại nhìn về phía tiểu trúc gian kia.

    Y muốn chính tay đâm chết kẻ thù. Nhưng nhìn dáng vẻ ngủ say của người nọ, những ngày chung sống trước kia cũng hiện rõ trước mắt, nhất thời một lúc lâu cư nhiên cũng không thể nhẫn tâm hạ thủ.

    Người này rõ ràng là hậu họa của Bắc Phong, cho dù bây giờ mất trí nhớ, nhưng thân phận thật sự, cũng là Thái tử Nam Sở.

    Cho dù bây giờ tìm được chìa khóa, cũng không thể xóa đi hành động việc làm ngày xưa của Sở Hi Du.

    Nhưng chỉ có một khắc như vậy, Kỷ Mộ Niên lại không nhẫn tâm động thủ, thậm chí cũng không muốn giao người này cho Tây Nam quân đóng trú ở Tây Nam biên giới. Lại nghĩ đến cảnh tượng ngày hôm đó Sở Hi Du xả thân cứu mình, Kỷ Mộ Niên hạ quyết tâm, thu dọn chút hành lý, nhân trời tối liền để lại Sở Hi Du, một mình rời đi.

    Cách tiểu trúc gian Sở Hi Du đang ở càng ngày càng xa, trong lòng Kỷ Mộ Niên lại càng ngày càng bất an.

    Y không giết Sở Hi Du, một mình rời đi, hiện tại Sở Hi Du ở lại trúc gian đó tự sinh tự diệt, nếu Sở Hi Du thân là kẻ bị treo thưởng đụng phải đám người giang hồ kia, kết quả chỉ có một con đường chết.

    Việc này cùng với việc y giơ đao giết chết Sở Hi Du có gì khác nhau?

    Màn đêm bao phủ núi rừng, tiểu trúc gian bị bóng tối cắn nuốt, chỉ nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ.

    Kỷ Mộ Niên nhìn chăm chằm về bóng dáng ấy hồi lâu, đôi chân vốn một mực đi về phía trước dần dần chậm lại, ngừng một lúc, xoay người, xốc túi hành lý, lặng lẽ trở về.

    Quá trình y đi vô cùng chậm, vừa đi vừa suy nghĩ. Đến cuối cùng giương mắt nhìn lên, tiểu trúc gian kia cư nhiên ở ngay trước mắt.

    Kỷ Mộ Niên một hơi đi vào trong sân, đứng trước cửa phòng một lúc.

    Bên trong phòng chính là Sở Hi Du.

    Trong lòng Kỷ Mộ Niên chợt sinh ra một cỗ ý tự giễu. Nghĩ y cùng Sở Hi Du đối mặt trên chiến trường, sau khi bị bắt trăm phương ngàn kế đào thoát, sau khi đào thoát thành công lại ngàn dặm đuổi giết, giữa hai người rõ ràng là khoảng cách xa vạn dặm, nhưng không ngờ càng ngày càng gần, cho tới bây giờ, bản thân cư nhiên không bỏ được người này.

    Cũng may Sở Hi Du hiện tại là một ngốc tử cái gì cũng không nhớ ra được.

    Thôi.

    Trong lòng Kỷ Mộ Niên thầm nói một tiếng, thở dài, đưa tay đẩy cửa phòng ra.

    Cửa từ từ mở ra, không phát ra chút tiếng vang nào, Kỷ Mộ Niên nhẹ tay nhẹ chân một lần nữa bước vào trong phòng, lại cẩn thận cài then cửa lại.

    Y sợ đánh thức Sở Hi Du, đặc biệt chú ý không để phát sinh tiếng động, đợi đến khi hoàn toàn đóng chặt cửa phòng, lúc này mới giương mắt nhìn về phía giường ngủ.

    Kỷ Mộ Niên không nhìn thì không sao, vừa nhìn vào trong nháy mắt liền bị hù cho giật mình, trợn mắt nhìn về phía người ngồi trên giường, nói “Sao ngươi lại tỉnh rồi!”

    Sở Hi Du đang ngồi trên mép giường, không chớp mắt nhìn Kỷ Mộ Niên, thu vào trong mắt toàn bộ quá trình Kỷ Mộ Niên tiến vào, nghe vậy hơi hơi ngẩng đầu lên nói, “Ta sao lại không thể tỉnh?”

    “…” Kỷ Mộ Niên vuốt ngực, bĩu môi nói, “Tỉnh cũng không nói một tiếng.”

    Sở Hi Du vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm Kỷ Mộ Niên, theo động tác của Kỷ Mộ Niên, đưa mắt chuyển qua ngực người này.

    Trong lòng Kỷ Mộ Niên biết tình cảnh khi mình vào cửa đã bị người này nhìn toàn bộ, cũng không tị hiềm gì nữa, ném bao hành lý lên trên bàn, nói “Cũng đã trễ thế này, còn không buồn ngủ sao?”

    “Không.” Sở Hi Du nói.

    Sau đó hắn lại bổ sung một câu, “Bây giờ rất rõ ràng.”

    Kỷ Mộ Niên chớp mắt, không biết tại sao Sở Hi Du lại nói lời này.

    Sở Hi Du nhìn Kỷ Mộ Niên một lúc thật lâu, rũ mắt xuống nói, “Sao lại đột nhiên trở lại?”

    Kỷ Mộ Niên sửng sốt, sau đó chợt bật cười nói, “Sao lại hỏi câu này, ta cũng không đi mà.”

    Y sợ Sở Hi Du lại lộ ra dáng vẻ đáng thương, trực tiếp bước tới bên giường nằm xuống.

    Sở Hi Du đang ngồi ở bên trong, thấy Kỷ Mộ Niên nằm ở bên cạnh mình, trong lòng khẽ động.

    “Ngủ đi.” Kỷ Mộ Niên thấy Sở Hi Du còn ngồi, mở miệng nói.

    Hai người mấy tháng nay đều sống trong núi rừng, đều là hai người ở cùng nhau, khẩu khí của Kỷ Mộ Niên cũng trở nên hết sức quen thuộc, tự mình nhắm mắt lại ngủ.

    Sở Hi Du một chút cũng không có ý muốn ngủ, đột nhiên nói, “Chìa khóa của ngươi không tìm được, bước kế tiếp định làm như thế nào?”

    Nhắc tới chìa khóa, Kỷ Mộ Niên hơi nhíu mày, sau đó lại giãn ra, nói “Chờ ngươi dưỡng thương cho lành, chúng ta đến Phong Vũ lâu.”

    “Đi chỗ đó làm cái gì?” Sở Hi Du hỏi tiếp.

    “Nghĩ biện pháp hủy treo thưởng cái mạng của ngươi.” Kỷ Mộ Niên nói.

    Sở Hi Du ‘À’ một tiếng, lại hỏi, “Sau khi hủy treo thưởng, lại làm gì nữa?”

    Kỷ Mộ Niên cảm thấy Sở Hi Du hiện tại rất quái lạ, cư nhiên một mực hỏi tới chuyện này, ngay cả mình cũng không định nhắc tới. Y nhíu mày, suy nghĩ một chút rồi nói, “Sau khi hủy treo thưởng rồi, tự ngươi một mình đi lại trong giang hồ cũng không sao.” Y hơi hơi chuyển người, mở mắt ra nhìn lên đỉnh giường, con ngươi đen nhánh lóe sáng, cuối cùng cười nói, “Ngươi nếu muốn đi một mình, thì đi đi. Nếu muốn đi cùng ta, ta tự nhiên sẽ mang ngươi theo cùng.”

    Sở Hi Du hơi híp mắt lại, nhìn gương mặt nghiêng của Kỷ Mộ Niên.

    Kỷ Mộ Niên chuyển động con ngươi, rơi vào trên người Sở Hi Du, vừa đúng lúc đối diện ánh mắt của hắn, hai người nhìn thẳng vào mắt nhau hồi lâu, Kỷ Mộ Niên trừng mắt nhìn nói, “Sao còn chưa chịu ngủ?”

    “…”

    Sở Hi Du cũng không lên tiếng, cứ như vậy không tiếng động nằm xuống bên cạnh Kỷ Mộ Niên.

    Kỷ Mộ Niên một lần nữa nhắm mắt lại, dần dần chìm vào giấc ngủ.

    Sở Hi Du ngược lại không ngủ, nhìn nét ngủ an tường của Kỷ Mộ Niên, trong con ngươi chợt nổi lên một tầng huyết sắc.

    Hắn giơ tay lên, năm ngón tay khẽ nhếch, đặt lên yết hầu của Kỷ Mộ Niên.

    Ngón tay vòng quanh cổ họng của Kỷ Mộ Niên, chỉ cần hơi dụng lực, Kỷ Mộ Niên liền có thể mất mạng ngay tại chỗ, Sở Hi Du cũng có thể thỏa được mối giận cho trận đại bại ở Tấn Nam quan.

    Kỷ Mộ Niên người này cũng không biết là ngu thật hay là cố ý giả vờ, rõ ràng đã rời khỏi hắn, lại còn nửa đường quay trở lại.

    Tình cảnh hai người chung đụng trước kia nhất nhất hiện lên, tay cũng từ trên cổ Kỷ Mộ Niên thu hồi trở lại.

    Nói đến người này cũng là khó được lúc ‘dâng lên tận cửa’.

    Rõ ràng đã thua thiệt một lần rồi, cư nhiên còn dám trở về.

    Nhớ tới tư vị mất hồn buổi tối đêm đó, Sở Hi Du âm thầm cười lạnh.

    Cứ như vậy mà giết người này không khỏi có chút đáng tiếc.

    Nếu mình đã khôi phục trí nhớ, hắn ngược lại muốn xem thử, trước mắt Kỷ Mộ Niên còn có thể bày ra được trò gì.

    Nghĩ xong, Sở Hi Du lại một lần nữa nằm xuống, sau đó khép mắt lại.

    Hai người đều là một đêm không mộng, ngày hôm sau dậy sớm, Kỷ Mộ Niên tinh thần sung túc, bắt đầu chuẩn bị cho một ngày mới.

    Tiểu trúc gian này vốn là Sở Hi Du và Đồng Hoa ở trước kia, hôm qua lúc Kỷ Mộ Niên đi tìm chìa khóa, còn từng tìm được chút thực phẩm còn lưu lại, trực tiếp đi phòng bếp nấu nướng.

    Sở Hi Du thức dậy muộn, lúc rời giường chỉ thấy Kỷ Mộ Niên bưng hai cái chén đi vào, đặt trên bàn. Hắn đứng dậy đi đến gần nhìn thử, hóa ra là hai chén cháo nhỏ.

    “Khó có được thức ăn mới, nhân lúc còn nóng ăn đi.” Kỷ Mộ Niên bưng chén cháo nóng hổi nhấp một ngụm, nói.

    Sở Hi Du trực tiếp ngồi xuống đối diện Kỷ Mộ Niên, cũng thử thăm dò ăn một ngụm, lại đặt chén xuống.

    “Ăn không ngon.” Sở Hi Du nói.

    Kỷ Mộ Niên vẫn còn đang ăn cháo, nghe vậy liền sửng sốt, liếc mắt nhìn về hướng Sở Hi Du.

    “Ăn không ngon.” Sở Hi Du lặp lại.

    “…” Kỷ Mộ Niên để chén xuống, nhìn Sở Hi Du.

    Sở Hi Du mặt lạnh nhạt, không nhìn ra biểu tình gì.

    Kỷ Mộ Niên chỉ xem là hắn không thích ăn cháo, chỉ chỉ bọc y phục trên bàn, nói “Trong túi còn có lương khô, tự cầm ăn đi.”

    Sở Hi Du theo lời kéo bọc y phục lại, quả thật thấy mấy miếng bánh ngô, chỉ liếc mắt nhìn, liền bất động.

    Hắn trước đây quên chuyện ngày xưa cũng không sao, hiện tại toàn bộ đều đã nhớ, thân là Nam Sở Thái tử, lúc chưa gặp rủi ro luôn là cẩm y ngọc thực, chưa bao giờ gặp phải đãi ngộ như lần này.

    Kỷ Mộ Niên thấy Sở Hi Du lại bất động, liếc mắt nhìn, hỏi “Thế nào?”

    “…” Sở Hi Du trực tiếp đẩy bọc y phục sang một bên, nói “Ta muốn ăn thịt.”

    Kỷ Mộ Niên trừng mắt nhìn.

    Sở Hi Du nhìn thẳng Kỷ Mộ Niên, không nhìn tới chén cháo và lương khô bên cạnh.

    Cách một lúc lâu, Kỷ Mộ Niên buông đũa xuống nói, “Nhịn một chút. Mấy ngày nay quá lạnh, không bắt được thú hoang.”

    “Không nhịn được.” Sở Hi Du càng thêm dứt khoát.

    Kỷ Mộ Niên nói, “Trong bếp còn có chút bột, ta xuống bếp giúp ngươi làm mấy cái bánh bao.”

    Sở Hi Du nghe vậy nháy mắt liền cau mày, ngăn lại Kỷ Mộ Niên đang muốn đứng lên, “Không muốn bánh bao.”

    Kỷ Mộ Niên có chút buồn bực nói, “Ta nhớ trước kia ngươi thật thích ăn bánh bao.”

    “…”

    Sở Hi Du nhớ lại, mình và Kỷ Mộ Niên gặp nhau, đúng là ăn một mâm bánh bao thật lớn. Tình cảnh lúc đó hết sức lúng túng, Sở Hi Du vừa nghĩ đến, sắc mặt liền xanh mét thành một mảnh.

    Thuộc truyện: Anh Hùng Loan Hạ Tiểu Man Yêu