Áo rách quần manh câu người ngủ – Chương 5

    Thuộc truyện: Áo rách quần manh câu người ngủ

    Dung Vận khóc thê thảm nhìn nam nhân nhào tới, vừa rồi bị thao quá tàn nhẫn, tuy không đau, nhưng hạ thể có chút tê tê, hoa huyệt bị đâm đến liều mạng, bây giờ dương vật đã lui ra ngoài, tuyệt nhiên không thể khép lại. Hắn đã hành hạ mình chật vật như vậy, vì sao vẫn không thể tha cho mình một lần?

    Hạ Trọng Vân cảm thấy Dung Vận quả thực khác với tất cả mọi người, người bình thường khi khóc sẽ rất khó coi, nhưng Dung Vận càng khóc lại càng đẹp. Đôi mắt ngập nước như sao đêm, đôi môi hơi sưng, lại thêm chút hồng hào.

    Hạ Trọng Vân không nhịn được cắn lên đôi môi đỏ trước mắt, chặn lại tiếng gào khóc của Dung Vận. Y ngây ngốc nhìn gương mặt tuấn tú phóng đại trước mắt. Vừa nãy Hạ Trọng Vân xuyên tao huyệt của y, cũng sờ soạng thân thể y, lại không có hôn đôi môi cô đơn này. Bờ môi dán vào nhau, Dung Vận bị kích thích run người. Thật là mềm, chạm vào rất kỳ diệu.

    Thấy Dung Vận không giãy giụa nữa, Hạ Trọng Vân biết đối phương là thích được hôn. Hắn lại bắt đầu sờ mó thân thể trơn mềm như sữa bò của Dung Vận, từ gáy dờ tới cặp mông, nắm cái mông đầy thịt trong tay bóp mấy phát, ngón tay dò vào khe nhỏ, nhấn một cái lên cúc huyệt đóng chặt. Cùng lúc đó, Hạ Trọng Vân lè lưỡi nhẹ nhàng quét qua bờ môi Dung Vận. Trên dưới đồng thời bị trêu chọc, nhưng toàn là lướt nhẹ qua thôi, khiến trong lòng Dung Vận như bị đốm lửa nhỏ thiêu đốt, muốn, rất muốn…

    Nước mắt lại chảy ra, nương theo khóe mắt rơi xuống, trong đôi mắt biết nói đều là oan ức, khó nhịn uốn éo người, chủ động lè lưỡi cùng Hạ Trọng Vân dây dưa.

    Hạ Trọng Vân thấy Dung Vận đáp lại cũng không ôn nhu nữa, dương vật đâm vào cúc huyệt một chút, đầu lưỡi cũng luồn vào trong miệng Dung Vận tùy ý dây dưa.

    Miệng nhỏ trên dưới không ngừng bị xâm phạm, ra ra vào vào, Dung Vận hoàn toàn thất thần, để mặc nam nhân trên người dằn vặt.

    Hạ Trọng Vân lật người Dung Vận qua, từ phía sau đâm vào lỗ đít của y. Thân thể cường tráng đè lên thân thể của Dung Vận, đại thủ vòng đến trước ngực đại lực xoa xoa vú nhỏ. Dung Vận bị thao đến thân thể phập phồng lên xuống, đổ đầy mồ hôi. Hạ Trọng Vân nhìn tấm lưng đẹp của Dung Vận mướt mát mồ hôi, cúi đầu điên cuồng hôn lên.

    Điểm mẫn cảm không ngừng bị đánh vào, trên lưng bị nam nhân không ngừng gặm cắn, vừa đau vừa ngứa, cuối cùng đều hóa thành tình dục cuồn cuộn tập kích y. Dung Vận vô lực nằm trên mặt đất rên rỉ:
    “A, thật, thật thoải mái! Ư… Nhanh thêm chút nữa đi! A, bị làm chết rồi, Hạ Trọng Vân, ta phải bị ngươi làm chết rồi…”
    Dung Vận lần đầu gọi tên của nam nhân, Hạ Trọng Vân dừng một chút rồi gần như phát điên va chạm toàn lực, thân thể tinh tế mềm mại của Dung Vận cũng gần như bị hắn đâm nát. Nam nhân còn như chưa đủ, đại thủ qua lại xoa xoa thân thể Dung Vận, nói:
    “*** chết ngươi, tao mẫu cẩu đáng chết, sao lại câu người như vậy, a… Quá thoải mái, giết chết ngươi…”
    Dung Vận cứ như vậy mơ màng bị làm một đêm, vừa chống cự vừa thoải mái.

    Sáng ngày thứ hai, lúc tỉnh lại, Dung Vận phát hiện mình đang nằm trên giường, đoán chừng là một gian phòng khác. Nhưng nam nhân tối qua chơi y đến chết đi sống lại, lại chẳng hề ở đây, Dung Vận gọi vài câu, phát hiện không có một bóng người.

    Y đương nhiên không biết, Hạ Trọng Vân vốn cho là khi hắn hạ triều thì Dung Vận mới tỉnh, sở dĩ không để người ở lại là vì hắn không muốn để cho bất luận kẻ nào nhìn thấy gương mặt cùng thân thể của Dung Vận, bất cứ chỗ nào kể cả không phải là bộ vị quan trọng cũng không được.

    Dung Vận cả người bủn rủn, rồi lại có một loại cảm giác rất thoải mái. Y cảm thấy cơ thể mình không giống thường ngày, hình như yếu ớt hơn, bức thiết khát vọng nam nhân cường tráng thương yêu.

    Nghe đâu sau khi Dâm Hồ tộc bị phá thân so với khi trước sẽ càng mẫn cảm hơn, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng muốn quấn lên người nam nhân, dù không làm tình, cũng hi vọng thời thời khắc khắc bị nam nhân hôn hôn xoa xoa, ôn nhu thương yêu. Trước có nghe trưởng bối trong tộc nói qua, có dâm hồ vì tình yêu nên hiện thân cho nam nhân xem, kết quả, sau khi bị khai bao liền không được chăm sóc thỏa đáng, kẻ bạc tình đó không chịu được lúc nào cũng phải mang theo dâm hồ, lúc nào cũng phải thân cận với nó, dần dần bắt đầu ghét bỏ dâm hồ dâm đãng. Dâm hồ không chịu được, không ít lần bị tình dục hành hạ đến thần trí không rõ bị người xâm phạm, kết cục thê thảm.

    Y sẽ không như vậy… Dung Vận đã cảm nhận được hạ thể ướt át. Tối hôm qua, hai cái tao động bị nam nhân thương yêu cả đêm đã bắt đầu phân bố ra chất dịch nhớp nhớp, bên trong ngứa ngáy khó nhịn…

    Không được, y không muốn lưu lạc phong trần, y muốn tìm Hạ Trọng Vân bắt hắn phụ trách!

    Dung Vận đứng dậy, tìm trong tủ một bộ áo ngoài màu trắng, qua loa bọc lấy thân thể. Dùng khinh công đi nửa khắc, rốt cục cũng nhìn thấy có binh tướng tuần tra. Dung Vận đáp xuống bên người người kia, ôn nhu nở nụ cười với thị vệ, hỏi:
    “Vị đại ca này, xin hỏi bệ hạ vào triều ở chỗ nào vậy?”
    Thị vệ chưa từng gặp qua người nào xinh đẹp như vậy, bị Dung Vận làm mê đắm đến mức đầu óc choáng váng, còn ngây ngốc chỉ đường cho y.

    Thân thể Dung Vận đã mềm đến mức sắp đứng không được, dâm thủy chảy xuống dọc theo cái đùi lớn, quần áo đều bị thấm ướt. Y bay tới triều đình, trực tiếp đẩy cửa xông vào.

    Hạ Trọng Vân đang nghe quần thần bẩm tấu, bỗng nhiên đại môn đối diện hắn bị đẩy ra, một bóng trắng trực tiếp xông vào.

    Hạ Trọng Vân vội ngồi ngay ngắn, nhiều đại thần cũng hiếu kì quay đầu lại xem, kết quả cả triều đều ngây ngẩn cả người. Giữa điện là một đại mỹ nhân quốc sắc thiên hương, bộ dáng xuân tình chưa tiêu, một bộ trường bào tùy tiện bọc bên ngoài, vai đẹp, đùi lớn đều lộ hết, trên da thịt bạch ngọc đều là vết tích ám muội, vừa thấy liền biết ngay là y vừa lên giường với nam nhân.

    Mặt Hạ Trọng Vân đen lại, chớp mắt đến bên người Dung Vận, ôm thật chặt y vào lòng, trách mắng:
    “Ngươi tới làm gì?”
    Dung Vận bị khí tức nam tính dày đặc bao vây, thân thể mềm mại bị nam nhân ôm vào trong ngực. Lồng ngực thật cường tráng, cánh tay thật mạnh mẽ, tâm tình hoảng loạn, trống trải trong tim lúc sáng cuối cùng cũng biến mất.

    Dung Vận nói một đằng làm một nẻo lại hay thẹn thùng, nên không thể nói ra là bởi vì thân thể muốn nam nhân, còn sợ bị vứt bỏ cho nên mới tìm đến, vì vậy chỉ có thể phẫn hận đấm ngực Hạ Trọng Vân, khóc lóc nói:
    “Ta muốn giết ngươi, ngươi cưỡng đoạt sự trong sạch của ta, phá huỷ thân thể của ta…”
    Một đám đại thần đều sợ ngây người, tình huống gì đây? Hoàng đế bệ hạ của bọn họ không phải không gần nữ sắc sao? A, vậy ra, người trước mắt này là một mỹ nam tử, hoàng thượng nguyên lai là thích nam sắc. Nhưng, cưỡng hiếp…

    Các đại thần đều chọn quên đi chuyện này, dù sao thì Hạ Trọng Vân cần chính yêu dân, mưu trí trác tuyệt, cho nên một đám từ dưới đáy được hắn cất nhắc lên làm quan đều có loại đam mê sùng bái đối với hắn. Hơn nữa, trên phố đồn đại hoàng thượng không được, bọn họ vạn vạn không muốn tin, hoàng đế bệ hạ nhà mình anh minh thần võ như thế, hùng phong gặp còn phải uể oải, suy sụp. Lần này thì tốt rồi, bệ hạ rất dũng mãnh đấy, nhìn thấy mỹ nhân còn cưỡng hiếp người ta, tuyệt đối là huyết khí phương cương mà.

    Hạ Trọng Vân bị Dung Vận làm tức muốn thổ huyết, ôm người vào trong ngực, bốp bốp hai phát lên mông, cảnh cáo nói:
    “Đàng hoàng chút cho ta, nếu không… trẫm cưỡng hiếp ngươi ở đây luôn.”
    Dung Vận bị đánh, yêu kiều rên rỉ, cái mông bị đánh thật thoải mái, còn muốn… Dung Vận còn muốn bị đòn, dùng sức giãy giụa trong lồng ngực Hạ Trọng Vân. Hạ Trọng Vân tất nhiên là sinh khí rồi, lại đánh mấy phát lên cái mông tròn trịa, thậm chí trừng phạt luồn tay vào giữa hai chân Dung Vận, véo hoa môi đầy đặn mấy cái.

    Dung Vận sảng khoái thở gấp không ngừng, Hạ Trọng Vân dính dâm thủy đầy một tay, lại nhìn bộ dáng Dung Vận hai má ửng đỏ, nhất thời hiểu ra, “đỗn lì” này lại nứng rồi. Còn nói giết hắn? Đụng mấy cái đã mềm nhũn, còn có thể giơ kiếm sao? Cuối cùng còn không ngoan ngoãn nằm xuống cho hắn ***.

    Thuộc truyện: Áo rách quần manh câu người ngủ