Bá đạo vương gia, điêu ngoa công tử – Chương 20

    Thuộc truyện: Bá đạo vương gia, điêu ngoa công tử

    Chương 20

    ——————————————————————————–

    Vương phi vô cùng nghi hoặc, chẳng lẽ ngày hôm qua mình bỏ ra ba đồng mua 《 minh châu ký 》 trở về lại là giả?! Quả nhiên của rẻ là của ôi a! Từ nay về sau sau này nữa, nhất định nghiêm khắc đả kích sách lậu, bản gốc mới là một ngày mai tươi đẹp a!

    Lãnh Tà Dương ứa mồ hôi lạnh, ánh mắt Vương phi nhìn hắn quả thực chính là vô cùng căm hận, thậm chí nghiến răng nghiến lợi, chẳng lẽ…… Vị mẫu thân này, có luyến tử tình kết?!!! Không thể nào đâu?!!! Lãnh Tà Dương nhanh chóng ngồi nghiêm chỉnh, làm tình địch trước mặt vị này quả là khó khăn! Hơn nữa, thấy Lãng Tà như vậy, luyến mẫu tình kết cũng thực nghiêm trọng a! Mà chính mình cư nhiên cho tới hôm nay mới phát giác, trời ạ, nguyên lai hắn vẫn sinh hoạt bên trong cái nơi thủy sinh hỏa nhiệt này mà không tự biết! Làm sao lo liệu đây?!

    Vương phi nhìn Lãnh Tà Dương sắc mặt năm màu lẫn lộn biến hóa vô cùng, giống như ánh nắng chiều nơi chân trời với hàng vạn hàng nghìn dáng vẻ và tư thái khác nhau, càng thêm kiên định vào đạo lý “Tẫn tín thư bất tri vô thư”! Cũng càng thêm khẳng định tín niệm kiên cường “Phải tiến hành đả kích sách lậu”. Ngày mai liền dẫn người đi dẹp tiệm cái tên bán hàng rong dám bán sách lậu cho nàng!

    Lãnh Tà Dương thấy sắc mặt Vương phi vẫn thực bình thản, ánh mắt lại lóe sáng giống như minh tinh trên bầu trời đêm, trong chốc lát minh một hồi ám, nguyên lai, ánh mắt âm hiểm đê tiện rồi lại sắc bén của Lãng Tà là từ nơi này di truyền ra a! Làm cho hắn càng thêm kiên định với thực lý ” Bất thức lư sơn chân diện mục”, cũng càng nhận thức thêm câu nói “Thân tại tha hương phong vũ phiêu linh”. Từ nay về sau phải đề phòng tử lão thái bà âm hiểm dấu diếm này!

    Vương phi mỉm cười gật gật đầu, đột nhiên ngẩng đầu hỏi: “Tà Dương, Lãng Tà nhà chúng ta quả tối suất a?”

    Nhìn xem! Mấy câu hỏi này nghĩa là gì a?! Luyến X tình kết điển hình a…… Từ từ?! Lời này sao lại cảm thấy quen tai?! Một ngụm canh gà nghẹn ngay yết hầu của Lãnh Tà Dương, lên không được, cũng không thể xuống! Hé ra gương mặt tái nhợt nghẹn đến mức đỏ bừng! Tròng mắt trợn tròn không nhúc nhích nhìn phu nhân đang tủm tỉm cười trước mặt. Vẻ mặt tươi cười này sao lại quen thuộc đến vậy, nguyên lai là cùng một dạng với bọn Thạch Lựu và quản gia!

    “Khụ khụ…… Khụ……” Lãnh Tà Dương liều mạng ho khan, suýt nữa không thở nổi. Quả nhiên, mọi người trong vương phủ dưới ảnh hưởng của chính mình đều hóa thành BT! Xem như ngươi lợi hại!

    Lãnh Tà Dương hoãn quá mức đến, quay đầu nhăn nhó hỏi: “Cái kia…… Lão phu nhân a…… Lãng Tà đang ở nơi nào?”

    “Sao vậy? Mới một ngày không thấy, đã tưởng nhớ sao?” Vương phi mỉm cười hỏi.

    Ai muốn nghĩ tới cái tên đáng bị ngàn đao phanh thây kia a! Lãnh Tà Dương mỉm cười: “Đúng vậy, một ngày không thấy, như cách tam thu thôi!”

    “Tà nhi hắn tiến cung rồi.” Vương phi trả lời, “Ngươi cũng biết, hắn mỗi ngày đều vội vã bận rộn, nhiệm vụ triều đình nặng nhọc, hắn lại là trợ thủ đắc lực của hoàng thượng, trách nhiệm lại càng vô cùng gian khổ!”

    Lãnh Tà Dương gật đầu, bắt đầu thừa dịp Vương phi đang thở dài điên cuồng ăn vài món.

    Vương phi lời nói thấm thía dày đặc tâm tình: “Tà Dương a, ngươi bước vào cánh cửa của Cảnh Dương Vương phủ chúng ta, chính là người của Cảnh Dương Vương phủ chúng ta! Từ nay về sau ngươi nên vì Vương nhi lo lắng……”

    Y là cái thứ gì mà muốn ta lo lắng cho y?! Lãnh Tà Dương hào phóng nhai xé một cái đùi gà, lang thôn hổ yết.

    “Ngươi sau này chính là thiếu phu nhân của vương phủ chúng ta! Trong vương phủ trừ bỏ ta những chuyện còn lại tùy ngươi làm chủ! Nam nhân chính là trời của nữ nhân! Ngươi sau này nhất định phải đối Vương nhi duy mệnh thị tòng……”

    Ta là nam đó a! Nam mà cũng có thể trở thành…… Phu nhân?! Ba bằng năm trừ hai, thịt gà này già quá rồi! Khó ăn! Để thử hương vị của vĩ thiêu lý ngư (đuôi cá chép nướng) kia xem như thế nào!

    Lời nói thấm thía chuyển qua ân cần dạy bảo: “Mà chúng ta hoàng gia quy củ nghiêm nghị! Ngươi khả nghe qua, nhất nhập hầu môn thâm tự hải? Ngươi sau này làm việc nói chuyện cần phải có chừng mực, thời điểm tiến cung mới không bị người khác chê cười!……”

    Ta vẫn chưa phải người nhà của các ngươi a! Vảy con cá này hương vị cũng tạm, hơi quá lửa một chút, để ta lại nếm thử chút thịt nai…… Ai nha, hương vị này ngon a…… Bất quá, thương tổn động vật hoang dã…… Ăn vào thật tội lỗi!!! A di đà phật……

    Ân cần dạy bảo lại chuyển sang Đường Tăng huyên thuyên dong dài không bờ bến: “Làm một người thê tử đủ tư cách, một Vương gia phi tử chính thống, nên giống như ta, cưỡi ngựa khắc ghi tư chủ đường lối của chủ nghĩa Lê-Nin, thuộc lòng ba cái tư tưởng trọng yếu của đại biểu, đem hình tượng của một thế hệ Vương phi thành công gầy dựng, sau đó, trở thành điển phạm nổi tiếng, hơn nữa liên tục bốn năm đều được tuyển làm tam bát hồng kỳ thủ, trở thành đại biểu của đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc, tham gia Trung Quốc * đảng trung ương được quốc vụ viện khóa năm mời dự họp lần thứ ba mươi bốn trong toàn viện……” ( ha hả, đoạn này, tạc tử chỉ là thuần túy ác cảo thôi, thỉnh tận tình B4 ta đi ~~~~~)

    Lãnh Tà Dương lang thôn hổ yết cũng bắt đầu tiến vào giai đoạn gay cấn……

    Còn lại một vài nha đầu nô bộc ở lại trong vương phủ hầu hạ hai người không nên đắc tội chỉ dám đứng chờ chủ tử ăn cơm, đồng thời nghẹn họng nhìn trân trối ngây ra như phỗng nhìn lão Vương phi nói đến mức nước miếng bay tứ tung muốn ngừng mà không được, còn tiểu công tử thì lại khoái như loạn kiếm(múa đũa như múa kiếm) gắp lấy gắp để khiến toàn bộ mặt bàn không thứ gì còn…… Tàn niệm a! Nguyên lai mỗi người trong vương phủ ước số ác liệt như thế đều là do lập luận sắc sảo.

    “Vương gia hồi phủ!” Chỉ nghe một tiếng thét to.

    Tựa như đất bằng dậy sấm! Tất cả tiếng vang tức khắc biến mất hoàn toàn. Lão phu nhân thu khẩu bộ dáng đoan trang tựa như mông na lệ sa, khóe miệng tươi cười như có như không nguyên vẹn thể hiện nàng thân là một Vương phi cao quý hoàn mỹ nhất! Lãnh Tà Dương dùng một tốc độ không ai kịp thấy thu tay lại, bộ dạng nhu thuận như là một con tiểu miêu dịu ngoan, nụ cười ngọt ngào thành công chứng minh mình chính là vị Vương phi hiền thục nối nghiệp tiếp theo của Cảnh Dương Vương phủ!

    Quản gia trên đường chạy tới thiếu chút nữa lão lệ tung hoành, quả vẫn là nhờ uy danh của vương gia a! Bằng không vương phủ này, còn ra thể thống gì ── ách, cái bóng dáng vừa rồi lướt qua giống như một trận gió thổi kia chính là Vương gia đại nhân nhà hắn?……

    Quản gia cứng ngắc quay đầu lại, rồi mới thấy được ──

    “Ai nha, Tà Dương, ngươi xem, ta ở trong hoàng cung tìm được một kiện trân kỳ cống phẩm, ngươi xem, ngọc giản được chế tạo từ hoàng điền ngọc, tuyệt thế cẩn hữu (thế gian hiếm có) a! Văn tự kỳ dị ở mặt trên mảnh ngọc nghe nói đến nay vẫn thượng vô khảo chứng! Còn có a, ngươi xem, đây là ta phát hiện được bên dưới chẩm đầu (gối đầu) của hoàng huynh, 《 minh châu ký 》! Nghe nói đây là một trong những bản viết tay hiếm hoi! Tuyệt đối là bản chính, một cái lỗi chính tả cũng không có! Còn có, còn có, hiện tại thân thể ngươi bất đồng dĩ vãng , đồ vật này nọ không thể tùy tiện ăn bậy, ngươi xem xem, thứ này đẹp không? Này a, chính là vạn năm nhân sâm vương hàng thật giá thật! Ta ở trong hoàng cung quật hết ba thước đất mới thật vất vả tìm ra mà! Nương nương cung nữ thái giám trong hoàng cung hôm nay cũng phải theo giúp ta tìm hết một ngày! Để ta kêu người đi nấu lên cho ngươi uống được không……”

    Nhìn Lãng Tà biểu tình rõ ràng là đang nịnh nọt, quản gia đột nhiên không thở được, tâm huyết dâng lên, hai mắt trợn trắng, ngã xuống đất bất tỉnh.

    “Quản gia đại nhân!”

    “Tìm đại phu!”

    “Mau, đem về phòng đi!”

    Bên kia sương phòng người ngã ngựa đổ. Bên này, Lãng Tà còn đang chờ đợi giai nhân hồi phục! Kỳ thật, nguyên nhân Lãng Tà vội vàng làm việc này cũng chỉ có một cái, ngày hôm qua ‘làm’ đến mức khiến người ta không dậy rời giương nổi, dù sao cũng phải dâng chút lễ vật gì đó để người ta bỏ qua chứ a!

    Lãnh Tà Dương học theo nương của y tự tiếu phi tiếu, bì tiếu nhục bất tiếu (ngoài cười nhưng trong không cười), tiếu bất lộ sỉ (cười không lộ răng), chớp chớp ánh mắt, thanh thuần hỏi: “Tà, có mệt hay không, có đói bụng không? Mau nghỉ một chút! Đến uống một ngụm trà…… Ngọc này cũng không quá cần thiết a, nhưng là tâm ý của ngươi, ta miễn cưỡng nhận lấy là được, rồi còn cái minh châu gi nữa đây, xem thử nếu phu nhân thích, thỉnh chuyển giao cho nàng đi, còn có vạn năm nhân sâm này, ngươi bỏ cả ngày để đi tìm chắc cũng không dễ dàng gì, ta tạm thời lưu lại, nhàn tái ăn nó. Đến, hôn nhẹ, ta trở về phòng nghỉ ngơi trước, ngươi cũng ăn một chút gì đi? Đến, cầm lấy đũa, tái kiến, cưng a!”

    Một cái hôn môi lại đột nhiên biến thành hôn lên trán khiến Lãng Tà ngây ngốc hồ đồ gật đầu, ngồi xuống, nắm chặt chiếc đũa trong tay, nghĩ thầm, đây là Tà Dương đưa y a!

    Lãnh Tà Dương cao hứng đến mức bất diệc nhạc hồ tay ôm cả đống đồ chạy như bay ra khỏi nơi thị phi này. Ha ha, hảo ngọc giản tại nơi vương triều cổ đại như thế này, nếu lấy về bán đấu giá, ha ha, nhất định có thể bán được giá tốt! Đến cả cây nhân sâm vạn năm này, bán lấy tiền mua sữa bột cho tiểu hài tử hẳn là vẫn còn dư dả a!! Hắc hắc!

    Mà Vương phi cầm thư chậm rãi bước đi cũng nhịn không được mà cao hứng đến bất diệc nhạc hồ. Hiện nay 〈 minh châu ký 〉màu đỏ tía chính bản này cuối cùng cũng tới tay! Nhất định phải trở về cẩn thận nghiên cứu nghiền ngẫm nhiều hơn, nhìn thấu sự huyền bí trong đó! Ha hả!!

    Lãng Tà thần trí mông lung cảm thấy toàn bộ thế giới đều là một mảnh thanh tịnh, thời điểm y thả lỏng sau một ngày mệt nhọc, đưa bàn tay mỏi mệt động đũa định gắp lấy thức ăn, tay cứng đờ ở giữa không trung ──

    Đường đường Cảnh Dương Vương phủ của y mà trên bàn cơm lại xuất hiện cảnh tượng bi thảm sau một trận gió cuốn vân tàn như thế này ư?! Này đó tàn thang thặng thủy tàn canh lãnh chích thật là đại xan (bữa cơm lớn) dành cho đường đường Cảnh Dương Vương gia y sao?! Còn có, chiếc đũa trong tay này là như thế nào?! Cư nhiên lại bị gãy!!! Quản gia trong vương phủ của y để làm gì a?!!

    “Quản gia ──” Lãng Tà gầm lên một tiếng! Trả lời y chính là gió nhẹ nhàng thổi, cùng bóng đêm càng lúc càng trầm tịch……

    Ôm cái hòm nho nhỏ trong tay, Lãnh Tà Dương cười đến toét miệng, sáng lạn y hệt hoa nhi. Tất cả ngọc a kim a ngân a phỉ thúy a ngọc lưu ly a ở bên trong đều là do hắn mấy ngày nay âm thầm lừa gạt cất trữ! Chờ một ngày nào đó hắn trở về hiện thực, chờ để hô to một tiếng: “Ta là thần giữ của!” Thời điểm kia, dựa vào tiền tài bó lớn bó nhỏ của hắn, Lãnh mỗ ta lúc còn ở Ám Minh luôn luôn là nhân vật bị khi dễ nhưng cuối cùng cũng có thể hãnh diện ngẩng đầu ưỡn ngực tiếu ngạo quần hùng……

    Nhớ tới kia cái ước mơ tha thiết kia, Lãnh Tà Dương cả người đều tản mát ra một cỗ quang huy nhu tình! ( là mẫu tính quang huy a…… )

    Vừa đúng lúc Lãng Tà vào phòng thì nhìn thấy một cảnh tượng kỳ quái! Bảo bối của hắn ôm lấy một cái hộp cười như mê như say, hoàn toàn chìm đắm bên trong tưởng tượng của chính mình! Kì lạ, Lãnh Tà Dương khóe miệng thèm nhỏ dãi, không phải là nước miếng chứ? Lãng Tà cực độ nghi hoặc.

    Lãnh Tà Dương tưởng tượng cảnh Ám Minh bảy nữ nhân phủ phục dưới chân mình cúi đầu xưng thần quả là một chuyện đại khoái nhân tâm khiến hắn lập tức không cách nào tự kềm chế…… ( đổ mồ hôi, xem ra tiểu Dương bị ức hiếp thật sự thảm a! )

    “Tà Dương, ngươi không sao chứ?” Nhìn thấy bộ dáng Lãnh Tà Dương như sắp trúng gió hơn nữa lại càng lúc càng nghiêm trọng, Lãng Tà cuối cùng nhịn không được lên tiếng. Còn giơ bàn tay to lớn của mình quơ quơ trước mặt Lãnh Tà Dương.

    Cảm thấy ánh mặt trời sáng lạn đột nhiên bị một đám mây đen từ trên trời giáng xuống! Vô duyên vô cớ cắt ngang giấc mơ xinh đẹp của chính mình, Lãnh Tà Dương phẫn nộ trừng mắt với Lãng Tà! Chính là tên xú nam nhân chết tiệt này! Cư nhiên khiến mình có một chút luyến tiếc như vậy, tạo thành điều kiện đầy đủ tất yếu để hắn ở lại thời cổ đại này! Đáng giận! ( tạc tử nhỏ giọng chen vào nói: rõ ràng là chính ngươi không thể quay về…… Bị PIA phi ~)

    Lãng Tà cúi đầu, chỉ thấy ánh mắt Lãnh Tà Dương bán sân bán giận thẳng tắp chăm chú nhìn chính mình! Bên dưới ánh nến mông lung, y cảm thấy bên trong con ngươi xinh đẹp ấy thấp thoáng có vài điểm không đúng, làm cho y lâm vào một khoảnh khắc hoa mắt. Thế là, hắn cũng lăng lăng chăm chú nhìn y.

    Tầm mắt hai người gặp nhau trên không trung, ai cũng không rõ tầm mắt của bọn họ rốt cuộc là đang giao triền hay là đang cừu thị! ( tạc tử tức giận giơ chân: đó là thâm tình chăm chú nhìn, chăm chú nhìn! Đổng không…… Lại bị TF~)

    Giống như gặp mê hoặc, Lãng Tà chậm rãi cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Ta yêu ngươi.”

    Gió chợt thổi…… ba chữ đơn giản như vậy! Khiến Lãnh Tà Dương đợi lâu như thế, cứ nghĩ người này sẽ không bao giờ nói ra, thế mà vào thời điểm này, y lại bất thình lình mở miệng…… đại địa nháy mắt hồi xuân……

    Lãnh Tà Dương không biết là cảm động, hay là muốn khóc.

    Thuộc truyện: Bá đạo vương gia, điêu ngoa công tử