Bác sĩ tâm lý Tô Duy – Chương 35-37

    Thuộc truyện: Bác sĩ tâm lý Tô Duy

    Chương 35.

    Đại Hoàng đương nhiên không lập tức trở về Lộ Tiêu, phải qua hai ba ngày sau Lộ Tiêu mới lại xuất hiện. Tô Duy nghĩ, có lẽ tin tức ấy làm cho cậu ta quá mức khiếp sợ, nên mới thay đổi nhân cách điều chỉnh lại mình.

    Lúc thấy Lộ Tiêu mặt không đổi sắc ra khỏi phòng ngủ, thậm chí Tô Duy đã thở phào nhẹ nhõm —— cái gì phải tới rốt cuộc cũng đã tới.

    Tô Duy bảo cậu ngồi xuống: “Lư Phương không phải do em giết.”

    Lộ Tiêu hoang mang nhìn anh một cái.

    Tô Duy nói: “Tôi đã hỏi qua cảnh sát, nếu như em bôi sơn móng tay lên thuốc diệt chuột nhằm kéo dài thời gian, pháp y có thể kiểm tra ra ngay. Thế nhưng trong dạ dày Lư Phương không tìm ra chất này —— bà ấy không phải do em giết.”

    Lộ Tiêu “Ừm” một tiếng, rũ mắt, cũng chẳng phản ứng gì thêm.

    Tô Duy cân nhắc một chút, hỏi: “Em nghĩ sao, tại sao trong bụng cô ta lại có thuốc diệt chuột?”

    Lộ Tiêu bình tĩnh đáp: “Cô ta tự ăn.”

    Tô Duy nhíu mày.

    Lộ Tiêu nói: “Ngoại trừ tôi cũng không còn ai hạ độc được cô ta. Nếu không phải là tôi thì chính cô ta tự ăn.” Nói đến đây cậu dừng một chút, hỏi: “Cô ta chết lúc nào ?”

    “Xế chiều ngày em mất tích.”

    “Vậy được rồi. Chính cô ta tự ăn.”

    Ngón tay của Tô Duy khẽ gõ mặt bàn, gằn từng chữ hỏi: “Em vừa nói trừ em ra không có ai có thể làm được, rồi lại hỏi cô ta chết lúc nào .. Có phải em nghĩ ra có người có động cơ gây án, đúng hay không?

    Lộ Tiêu nhìn anh một cái, lần này biểu tình Tô Duy hiện rõ vẻ kiên định, cậu mím môi, không trả lời.

    Tô Duy khẽ thở dài: “Vậy em nói cho tôi biết, vì sao cô ta muốn uống thuốc diệt chuột? Để tự sát sao?”

    Thanh âm Lộ Tiêu đều đều, không hề gợn sóng, giống như đã từng chứng kiến chuyện này: “Cô ta muốn chết, trước khi chết còn muốn kéo tôi làm chuyện xấu. Cô ta chờ tôi đi rồi uống thuốc diệt chuột, cảnh sát nói tôi vô tội, nhưng nếu không có người nói cho tôi biết, tôi sẽ nghĩ rằng, chính tôi đã giết cô ta.”

    “Vì sao cô ta còn muốn nhảy lầu?”

    “Độc của thuốc diệt chuột căn bản chưa đủ giết người.”

    Tô Duy nở nụ cười: “Trong tiềm thức em không muốn cô ta chết, phải không ?”

    Lộ Tiêu thở hắt ra: “Tiềm thức rất phức tạp, căn bản tôi không tự không chế được, không phải sao? Chí ít ý thức nói cho tôi biết, tôi mong muốn cô ta chết.”

    “Sao lại nói cô ta muốn kéo em làm chuyện xấu? Nếu như vậy, cô ta hoàn toàn có khả năng biết lúc nào thì nên ăn thuốc diệt chuột của em.”

    “Giống như anh nói, tiềm thức cô ta không muốn để tôi ngồi tù, hay muốn tôi đền mạng. Chỉ đơn giản là cô ta muốn dằn vặt tôi, muốn tôi phải áy náy với lương tâm.”

    “Vì sao cô ta lại muốn làm như vậy?”

    Lộ Tiêu trầm mặc vài giây, khẽ cười một cái, không đầu không đuôi ném ra một câu: “Tôi làm tất cả chỉ để trả thù cô ta , cô ta cùng lắm cũng chỉ muốn trả thù tôi thôi.”

    Lần này đến phiên Tô Duy trầm mặc.

    Cảm tình vốn rất phức tạp, tuy rằng lời Lộ Tiêu nói anh cũng không hiểu hết, nhưng anh có thể lý giải. Đôi khi bạn hận một người, nhưng bạn cũng không toàn tâm toàn ý hận người ấy. Có lúc bạn mong muốn người ta chết, nhưng thực tế bạn không thể rời-bỏ họ. Thế giới này căn bản không có thuần yêu và thuần hận, những yếu tố phức tạp bên ngoài sẽ tạo ra những loại kết quả phức tạp khác nhau.

    Lộ Tiêu đột nhiên nói: “Trước đây bà ấy cũng không đối xử tệ với tôi lắm.”

    Tô Duy sửng sốt thật lâu mới phản ứng được: “Trước khi cha em qua đời?”

    Lộ Tiêu nhắm mắt lại, không xác nhận cũng không phủ nhận, tự nhiên cười cười: “Có một số việc tôi vốn không hiểu, bây giờ mới rõ..”

    Tô Duy muốn hỏi cậu rốt cuộc hiểu cái gì, Lộ Tiêu lại vừa cười vừa tự lẩm bẩm: “Được rồi… Tôi đều đã suy nghĩ minh bạch..”

    Tô Duy đặt tay lên tay cậu: “Có thể nói cho tôi biết được không?”

    Lộ Tiêu lắc đầu: “Tôi rất muốn nói cho anh biết, nhưng cũng lại không muốn.”

    Tô Duy hỏi: “Muốn nhiều hơn một chút, hay không muốn nhiều hơn một chút?”

    Lộ Tiêu không ngần ngại: “Không muốn.”

    Tô Duy thở dài, ánh mắt phức tạp nhìn cậu, bàn tay ôn nhu vuốt tóc cậu: “Vậy tôi chờ ngày em nguyện ý nói ra.”

    Tô Duy đi rồi, Lộ Tiêu đi tới ban công yên lặng nhìn rèm cửa sổ đóng chặt. Cậu nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đã đến nước này, chuyện trước đây coi như kết thúc…”

    Vào nửa đêm, Tô Duy mở máy tính lên, ngạc nhiên phát hiện blog “Cực độ thôi miên” có chút thay đổi.

    Bài viết ngập màu máu đó được đổi sang màu lam, câu nói “Nhà tâm lý học lợi hại có khả năng khống chế tất cả” cũng bị xóa đi, thay bằng ——

    “Hắn có thể khống chế nội tâm con người, nhưng lại không thể khống chế bản thân họ.”

    Tô Duy nhìn màn hình vi tính, trầm mặc thật lâu.

    Tô Duy nhận thấy Lộ Tiêu đang thay đổi. Cậu không lạnh lùng như trước đây nữa, cũng không còn sợ ánh mắt người khác hay sợ cùng tiếp xúc cùng mọi người. Có khi Tô Duy muốn dẫn cậu ra ngoài chơi, cậu cũng không từ chối. Thậm chí đi đường gặp người hàng xóm ngày xưa Đại Hoàng đã kết bạn, những người đó chào hỏi Lộ Tiêu, cậu cũng không còn khẩn trương.

    Vài lần Tô Duy quay người lại, nhìn thấy Lộ Tiêu đang nhìn anh, ánh mắt loáng thoáng như muốn che giấu gì đó, nhưng lúc Tô Duy nhìn kỹ hơn, Lộ Tiêu lại thu hồi ánh mắt.

    Lộ Tiêu muốn tới thăm mộ Lư Phương một lần nữa. Lúc này không cần Tô Duy nói, cậu tự chuẩn bị ba bó hoa bách hợp.

    Đến mộ viên, Lộ Tiêu nửa ngồi nửa quỳ bên bia mộ, giống bộ dạng của một đứa trẻ tựa vào lòng người lớn. Cậu nghịch nghịch hoa bách hợp trong tay, phần lớn thời gian đều trầm mặc, đôi khi nhỏ giọng nói một hai câu, Tô Duy cũng không nghe rõ cậu nói gì.

    Lúc cậu đứng dậy muốn rời đi, Tô Duy nhìn đồng hồ đeo tay một cái, đã qua nửa giờ.

    Thời gian không nói rõ được mọi vấn đề, nhưng nó có thể xác thực một vài vấn đề. Lộ Tiêu dừng ở mộ cha năm phút, dừng ở mộ mẹ một phút, lại quỳ gần nửa tiếng trước mộ mẹ kế. Khoảng thời gian đó, nhất định cậu đã nhớ về những gì từng trải qua. Kỳ thực nghĩ một chút cũng hiểu, lúc mẹ đẻ Lộ Tiêu chết cậu mới vài tuổi, không thể nào nhớ được mọi chuyện, khi cha mất cậu cũng còn rất nhỏ, tuy là nhớ được vài chuyện, nhưng hồi ức cũng không có nhiều. Mà cậu nương tựa vào mẹ kế gần mười tám năm, bất luận là hận hay yêu, cũng có rất nhiều kỷ niệm.

    Ra khỏi mộ viên, Lộ Tiêu nói: “Theo tôi về nhà cũ một chút, tôi muốn lấy một vài đồ.”

    Nơi ở của Lộ Tiêu và Lư Phương bị cảnh sát kiểm tra rất nhiều lần, đồ dùng còn lại cũng bị bà con xa hiểm ác đem bán, vì nhà có người chết nên vẫn còn bỏ trống. Tô Duy và Lộ Tiêu xé giấy niêm phong đi vào, bên trong ngoại trừ đầy bụi cũng không có gì nhiều.

    Lộ Tiêu đi vào phòng vệ sinh, từ góc tường bắt đầu đếm gạch, đếm tới một viên nào đó liền ngừng lại, sau đó từ trong túi lấy ra một cái châm nhỏ, cẩn cẩn thận thận ghim vào kẽ hở giữa các viên gạch.

    Chỉ chốc lát, Lộ Tiêu gỡ xuống bốn viên gạch, bên trong lộ ra một chiếc hộp sắt, cậu lấy chiếc hộp ra ngoài.

    Lúc cậu làm, Tô Duy chỉ đứng một bên lạnh mắt nhìn.

    Lộ Tiêu cũng không lập tức mở hộp mà cất gạch lên như cũ, sau đó ôm hộp nói: “Chúng ta đi thôi.”

    Tô Duy cũng không vội vã muốn biết trong hộp có gì —— Nếu Lộ Tiêu muốn đem cái hộp này tới chỗ anh, vậy sớm muộn gì anh cũng nhìn thấy được đồ vật bên trong thôi.

    Quả nhiên, lúc về nhà Tô Duy, Lộ Tiêu mở hộp ra trước mặt anh.

    Trong hộp chứa vài món đồ nhỏ, Tô Duy chú ý đến một chiếc đồng hồ điện tử, là một chiếc đồng hồ đeo tay của trẻ con, mặt đồng hồ là một nhân vật hoạt hình nào đấy, có đủ màu sắc, bởi vì nhiều năm không sửa chữa, chỗ hiện giờ tắt lịm, mất đi công hiệu báo giờ.

    Lộ Tiêu lấy đồng hồ đeo tay kia ra: “Đây là quà sinh nhật Lư Phương tặng tôi.”

    Tô Duy hỏi: “Năm mấy tuổi ?”

    Lộ Tiêu không chút nghĩ ngợi nói: “Mười tuổi.”

    Tô Duy gật đầu.

    Lộ Tiêu lục tục lấy ra không ít thứ.

    Có một chiếc lồng bằng gỗ nhỏ, bên trong là hình một con ve sầu, là quà Lộ Lạc tặng cậu năm bảy tuổi, có vài mô hình Pokemon, mấy món đồ chơi của cậu ngày bé, còn có mấy con hạc và sao giấy cậu tự tay gấp..

    Tô Duy cầm một con khủng long nhỏ lên: “Đây là gì ?”

    Lộ Tiêu nhận lấy: “Nhậm Tiểu Thiên cho.”

    Tô Duy nói: “Cậu ấy là bạn duy nhất của em?”

    Lộ Tiêu ngẩn người, lạnh nhạt nói: “Coi như vậy đi.”

    Một miếng ngọc bội thu hút ánh mắt Tô Duy, là một miếng ngọc có màu sắc rất đẹp. Tô Duy cầm lên đặt tròng bàn tay, có thể cảm nhận chất ngọc rất tốt, có lẽ rất đắt, khác hẳn các món đồ chơi khác trong chiếc hộp. Anh cầm miếng ngọc lật qua nhìn một chút, phát hiện trên đó có khắc một chữ “Lộ”.

    Tô Duy hỏi: “Đây là cái gì ?”

    Lộ Tiêu bình tĩnh đáp: “Một người bạn tặng.”

    “Bạn?” Tô Duy nhíu mày “Ngoại trừ Nhậm Tiểu Thiên em còn người bạn khác?”

    Lộ Tiêu nghe câu hỏi này của anh có chút không vui: “Có vấn đề gì sao?”

    Tô Duy đem ngọc trả vào tay cậu.

    Lộ Tiêu lấy từ trong hộp ra một thứ giống như quyển nhật ký.

    Tô Duy nhanh tay: “Có thể cho tôi nhìn một chút được không?”

    Lộ Tiêu chần chừ trong chốc lát, lắc đầu: “Tạm thời chưa được.”

    “Bao giờ thì hết tạm thời ?”

    Lộ Tiêu nhìn ánh mắt anh: “Đến khi tôi hoàn toàn tin anh.”

    Đột nhiên Tô Duy có cảm giác thất bại.

    Cuối cùng, Lộ Tiêu đặt tất cả món đồ vào lại hộp sắt, đặt hộp lên ngăn cao nhất trên giá sách của Tô Duy —— không có khóa lại.

    Tô Duy đứng sau lưng cậu, nhìn Lộ Tiêu kiễng chân cất đồ, không khỏi cười khổ: Nếu không tin tôi, sao lại đem hộp cất ở chỗ này, chẳng lẽ không sợ tôi nhìn lén hay sao? Nếu đã tin tôi, sao còn nửa chặn nửa che như vậy?

    Nhưng anh biết, trước khi được Lộ Tiêu đồng ý, anh sẽ không mở chiếc hộp kia.

    Chương 36.

    Nhìn chăm chú chiếc hộp trước mặt, Tô Duy không cách nào khác đành phải xoay vòng đi tìm sự thật.

    Anh tới trường của Bách Bình Nam năm xưa, gặp một thầy giáo lớn tuổi. Những gì người ấy nói hoàn toàn trùng khớp với suy luận của Tô Duy.

    Tô Duy hoảng hốt rời khỏi, đi qua một ngôi trường trung học, anh chăm chú nhìn, chính là trường Lộ Tiêu học ngày trước —— Để điều tra quá khứ của Lộ Tiêu, Tô Duy đã từng tới đây.

    Đối diện trường học có một tiệm cà phê, Tô Duy đứng bên ngoài chần chừ trong chốc lát, rồi đi vào.

    Tiệm cà phê này quy mô rất nhỏ, chỉ có thể chứa được mười mấy người, lúc này vừa hay đúng tầm tan học, có mấy cậu bé ngồi trong tiệm chờ người nhà đến đón. Tô Duy nhìn quanh một vòng, chọn một chỗ trống bên cửa sổ rồi ngồi xuống.

    Trên quầy thu ngân có treo một chiếc TV, ông chủ là một người đàn ông trung niên, thích dùng TV để xem hí kịch.

    “Chuyện chẳng biết bắt đầu thế nào, cứ như vậy mà khắc sâu. Người sống có thể chết, chết có thể sinh, trong mộng tình, cần gì phải chân thật…” Lúc này TV đang chiếu là tuồng Côn Sơn. ( hí khúc lưu hành ở miền Nam Giang Tô, Bắc Kinh, Hà Bắc )

    Tô Duy nhấc tách cà phê đen lên, thi thoảng lại nhấm nháp, ánh mắt tĩnh lặng nhìn ra cửa sổ, học sinh không ngừng chạy ra khỏi cổng trường. Anh ra trường đã hơn mười năm, nhưng hôm nay ngồi đây, nhìn mấy cô nhóc cậu nhóc mặc đồng phục, cảnh xưa hiện về ngay trước mắt. Là Dương Thiếu Quân mặc đồng phục học sinh, ngồi trên mô tô hướng anh cười, là Tô Kiềm ngồi trong chiếc xe màu đen vẫy tay anh, là Cao Cẩm cúi đầu đứng trước cổng trường đợi anh đến..

    Tô Duy chợt cười, bỗng nhiên ngẩn người, anh như nhìn thấy Đại Hoàng vui vẻ kéo tay bạn học ra khỏi trường, lại thấy bóng Lộ Tiêu cô đơn đút hai tay vào trong túi, cúi đầu bước ra ngoài…

    “Cậu ở đây đợi ai?”

    Tô Duy ngẩng đầu, phát hiện ông chủ trung nhiên bưng tiramisu đứng bên cạnh anh. Thấy anh quay đầu, ông cười cười đặt chiếc bánh xuống bàn: “Cho cậu.”

    Tô Duy nhẹ nhàng gật đầu: “Cảm ơn.” Dừng một chút anh mới trả lời câu hỏi: “Tôi không đợi người, ngồi ở đây một chút thôi.”

    Không lâu sau, học sinh ngồi trong tiệm đều được phụ huynh tới đón, tiệm cà phê trở nên vắng vẻ. Khi thì Tô Duy bị dòng học sinh ngoài cửa sổ hấp dẫn, khi thì bị tiếng Côn khúc mê hoặc.

    “Bầu bạn nửa linh hồn, lại trông người giữ nhà vị hôn phu ..”

    Nghe được những lời này, hình ảnh Cao Cẩm bỗng hiện lên trước mắt Tô Duy, anh run tay một chút, cà phê rớt một ít ra ngoài.

    Ông chủ đi tới, dùng khăn lau cà phê rớt xuống mặt bàn, nhìn anh cười nói: “Cậu trông rất giống một người..”

    Tô Duy có chút thờ ơ: “Vậy sao?”

    Lúc này trong tiệm chỉ còn Tô Duy là khách, có lẽ bởi tiệm trở nên vắng vẻ, ông chủ bắt đầu kể chuyện: “Mấy năm trước tầm giờ tan học, có một người ngày nào cũng đến, đều an vị ở vị trí này, cũng gọi một cà phê đen. Tôi thích nghe Côn khúc, anh ta cũng thích, thích nhất là Mẫu Đơn, mỗi ngày đều bảo tôi mở, nghe mãi mà không chán..”

    Bây giờ Tô Duy mới hiểu, vì sao ông chủ này lại đưa tiramisu cho anh, có lẽ là gợi lên hồi ức cũ.

    Ông chủ như cười như không liếc mắt nhìn anh: “Người kia mỗi lần nghe đến “Bầu bạn nửa linh hồn” đều khóc, sau đó ngừng, bộ dạng rất thương tâm.”

    Tô Duy kinh ngạc nhìn ông.

    “Trường bốn giờ thì tan học, anh ta mỗi ngày ba rưỡi đến, lại chăm chú nhìn ra ngoài, tôi không biết anh ta đợi ai, cũng chưa từng thấy anh ta đón học sinh nào. Anh ta tuổi không lớn lắm, có lẽ chỉ ba mươi thôi, nếu có con chắc cũng chưa học đến trung học..”

    Tô Duy như suy nghĩ gì đó, khẽ gật đầu: “Anh ta trông như thế nào?”

    “À, đeo kính, rất nhã nhặn.”

    “Dưới tai, ở đây,” Tô Duy chỉ chỉ cổ mình, “Có một cái bớt lớn bằng đầu móng tay màu đỏ, đúng không ?”

    Ông chủ rất kinh ngạc: “Cậu biết anh ta ?”

    Tô Duy hít một hơi thật sâu: “Anh ta tới lúc nào? Từ năm 07 đến năm 010, ba năm?”

    Gương mặt ông chủ còn kinh ngạc hơn, gật đầu: “Đúng, ba năm. Từ dịp nghỉ hè năm trước thì không tới đây nữa..”

    Tô Duy thở một hơi dài: “Tôi biết rồi.. Cảm ơn ông.” Nói xong vội vã trả tiền đi ra ngoài, cũng không để lại lời giải thích.

    Tô Duy về nhà, Lộ Tiêu đang ở phòng bếp nấu canh. Từ lúc Đại Hoàng trở thành Lộ Tiêu, cậu rất ít khi xuống bếp, cho tới gần đây mới nguyện ý thi thoảng làm vài thứ.

    Tô Duy đi vào phòng bếp, dựa người bên cửa nhìn cậu: “Chúng ta đi du lịch, được không?”

    Lộ Tiêu cầm muôi lớn, không nhanh không chậm quấy bát canh: “Đi đâu?”

    “Càng xa càng tốt, rời xa nơi này. Ra nước ngoài định cư được không?”

    Lộ Tiêu dừng động tác trong chốc lát, lát sau tay lại động: “Vì sao đột nhiên nói vậy?”

    Tô Duy quan sát nét mặt cậu, không bỏ sót một biến hóa nào: “Ở đây có nhiều hồi ức không tốt với em, không phải sao? Tôi thích em, muốn sống cùng em, không để người khác quấy rối, cũng muốn chữa thật tốt cho em.”

    Lộ Tiêu nhìn nước sôi trào ra đến xuất thần, có chút động lòng, lại có chút ràng buộc.

    Tô Duy bước lên phía trước, nhẹ nhàng ôm cậu từ đằng sau: “Em cũng muốn buông bỏ phải không? Chuyện quá khứ đều đã qua rồi, sau này chúng ta vẫn còn rất nhiều thời gian.”

    Lộ Tiêu cũng không kháng cự cái ôm thân mật của anh, buông mắt nói: “Cho tôi suy nghĩ một chút.”

    Giữa trưa ngày hôm sau, hai người dùng xong bữa trưa, Lộ Tiêu đặt bát cơm xuống đẩy qua một bên: “Tôi muốn đi ra ngoài một chút.”

    “Ồ ?” Tô Duy nhíu mày —— Trước giờ Lộ Tiêu chưa từng đề cập yêu cầu này, thậm chí là chán ghét ra ngoài: “Tôi đi cùng em.”

    Lộ Tiêu lắc đầu, trên mặt không viết biểu tình gì: “Không, tôi muốn một mình ra ngoài giải sầu một chút.”

    Tô Duy im lặng từ chối cho ý kiến, thẳng đến khi Lộ Tiêu nhịn không được ngẩng lên nhìn anh, anh mới nói: “Em đi đi.”

    Lộ Tiêu đi lần này, vài giờ sau mới về. Sau khi cậu về, câu đầu tiên Tô Duy hỏi cậu không phải là cậu đi đâu mà là: “Em nghĩ thế nào?”

    Lộ Tiêu ngẩn người, mãi sau mới hiểu anh hỏi gì: “Cho.. cho tôi thêm chút thời gian.”

    “Phải bao lâu nữa?”

    “… Ba tháng.”

    Tô Duy nhìn ánh mắt cậu, gằn từng chữ một: “Kỳ thực, ba tháng hay ba năm, kết quả đều giống nhau.”

    Lộ Tiêu nhíu mi, vẻ kinh ngạc lóe lên trong chốc lát rồi biến mất. Cậu không hỏi, hiển nhiên rõ Tô Duy đang nói gì.

    Tô Duy thở dài, cũng không lộ rõ biểu tình gì, đưa tay vuốt vuốt tóc cậu: “Được rồi, tôi biết rồi.”

    Lộ Tiêu không nói gì nữa, xoay người trở về phòng.

    Buổi tối, Tô Duy không làm cơm, cũng không để Lộ Tiêu xuống bếp, bất ngờ nói muốn ra ngoài ăn. Phải biết rằng trước giờ dường như Tô Duy rất ghét ăn ở ngoài, nếu không phải có tình huống đặc biệt, anh hầu như đều ở nhà ăn.

    Lộ Tiêu thấy kỳ quái, nhưng cũng không nói gì.

    Tô Duy nói tên nhà hàng, đưa Lộ Tiêu đến cửa: “Em vào gọi món ăn trước, tôi đi xử lý vài việc, sẽ trở lại nhanh thôi.”

    Lộ Tiêu đành phải đi vào.

    Cái “nhanh” này ước chừng khoảng một giờ, Tô Duy vội vã chạy tới nhà hàng, Lộ Tiêu cũng không hỏi anh làm gì, hai người tùy ý gọi mấy món, hiển nhiên đều không đói bụng. Sức ăn của Tô Duy còn kém hơn Lộ Tiêu nhiều, anh cầm đũa bất động, hai mắt trong suốt nhìn Lộ Tiêu, khóe môi thấp thoáng ý cười.

    Lộ Tiêu bị anh nhìn chăm chú, lát sau cũng buông bát đũa, nhìn Tô Duy ngồi trước mặt nói: “Nhìn tôi làm gì ?”

    Ý cười Tô Duy càng sâu, tâm tình có lẽ rất tốt: “Em rất đẹp.”

    Mấy lời này trước giờ chỉ có Đại Hoàng nói với Tô Duy, Tô Duy vốn lạnh như băng, sống đến nửa đời người, đây cũng là lần đầu tiên nói loại câu tán tỉnh này.

    Quả nhiên, Lộ Tiêu hơi sửng sốt, còn có chút giật mình

    Hai người ra khỏi nhà hàng, Tô Duy dẫn Lộ Tiêu đến xe mình. Kỳ thực nhà Tô Duy cách nhà hàng này cũng không quá xa, chỉ chừng ba bốn con phố, thế nhưng nếu Tô Duy đã lái xe đi, Lộ Tiêu cũng phối hợp ngồi cùng.

    Nhưng mà, chiếc xe không trở về nhà.

    Ban đầu Lộ Tiêu thấy xe hướng đến một địa phương xa lạ, cậu còn tưởng Tô Duy vòng đường khác về nhà. Nhưng xe càng chạy càng xa, mắt thấy sắp lên đường cao tốc, Lộ Tiêu có chút mơ màng hỏi: “Đây là đi đâu?” Tuy vậy trong lòng cậu cũng không khẩn trương, càng không thấy sợ, chỉ cần còn ở cùng Tô Duy, cậu vẫn thấy yên lòng.

    Khóe miệng Tô Duy phảng phất ý cười, tâm tình dường như rất tốt: “Bỏ trốn.”

    Lộ Tiêu có chút nghi ngờ hỏi lại: “Bỏ trốn?”

    “Đúng vậy, rời khỏi nơi này, không một ai biết chúng ta đi đâu.”

    Lộ Tiêu còn không hiểu, đưa mắt nhìn lướt qua phía sau xe, lập tức ngây người —— Hành lý chất đầy ở phía sau, thậm chí Tô Duy còn mang theo cả đệm, chăn. Lộ Tiêu không tỏ ra vui mừng hay giận dữ, chỉ mở to mắt nhìn.

    Tô Duy một tay cầm tay lái, một tay nắm lấy tay Lộ Tiêu: “Em đồng ý sao?”

    Lộ Tiêu rất bình tĩnh: “Lên thuyền giặc rồi còn có thể nhảy xuống sao?”

    Tô Duy không nói lời nào, nắm chặt tay cậu không muốn buông.

    Lát sau, Tô Duy lái xe về bên vệ đường, nhấn mạnh phanh xe.

    Anh mở chốt bảo hiểm, mắt yên lặng nhìn đèn đường phía trước: “Tôi không bắt ép em, nếu em không muốn, chúng ta sẽ trở lại. Nếu em muốn đi tìm người nào thì nói cho hắn biết một tiếng, vậy thôi.”

    Lộ Tiêu trầm mặc, cũng không nói gì.

    Tô Duy nói: “Mặc kệ em từng là người như thế nào, mặc kệ trước đây em từng làm gì, anh muốn bỏ những gì đã qua lại, chúng ta một lần nữa bắt đầu, mặc kệ là Lộ Tiêu hay Đại Hoàng —— vẫn đều là em cả. Anh biết em vẫn còn ràng buộc, thế nhưng ba tháng vẫn là kết quả ấy, ba năm vẫn là kết quả ấy, em không hạ được quyết tâm thì anh sẽ làm thay em. Nhưng bây giờ, em nguyện ý đi cùng anh không ?”

    Lộ Tiêu lặng lẽ nhìn anh.

    Tô Duy trầm giọng nói: “Bất luận thế nào, anh cũng đều yêu em.”

    Anh còn cho rằng Lộ Tiêu phải trầm mặc giằng co cả buổi tối, bên tai đột nhiên vang lên thanh âm của Lộ Tiêu: “Lái xe đi.”

    Chương 37.

    Bách Bình Nam gặp lại Tô Duy đã là nửa tháng sau.

    Buổi tối tháng sáu, anh mặc áo sơ mi dài tay, trong tay xách một túi lớn, trong túi chứa tóc giả và mặt nạ đen, ngoài ra còn rất nhiều dụng cụ linh tinh khác. Anh đi tới một nơi vắng người, chuẩn bị lấy ra một chiếc mặt nạ, phía sau đột nhiên truyền tới thanh âm của Tô Duy: “Bác sĩ Bách, anh không nóng sao ?”

    Cả người Bách Bình Nam cứng đờ, tay rút khỏi túi, chậm rãi xoay người.

    Tô Duy từ trong bóng tối đi ra, hiển nhiên tâm tình rất tốt, khí sắc hồng thuận, giọng nói nhẹ nhàng: “Có rảnh không? Chúng ta cùng tâm sự.”

    Bách Bình Nam hít một hơi thật dài: “Đến nhà tôi đi.”

    Đến một nơi sáng sủa, Tô Duy mới phát hiện sắc mặt Bách Bình Nam vô cùng tồi tệ, cả người hốc hác, vành mắt đen xì, không biết mất ngủ đã bao nhiêu ngày. Còn tệ hơn cả lúc Tô Duy mới trở về từ Mĩ, nhìn Bách Bình Nam bây giờ chẳng khác nào một cái xác không hồn.

    Tô Duy khẽ mỉm cười từ đáy lòng: Cũng từng hy vọng anh ta trở nên như vậy, hôm nay được nhìn thấy, một chút cũng không ngạc nhiên.
    Vào nhà Bách Bình Nam, anh ta bưng ra một cốc sữa đậu đưa cho Tô Duy: “Uống cái này đi, cà phê nhiều không tốt.”

    Tô Duy nhìn chất lỏng trong cốc, ngửi qua hương vị cũng đã biết cách làm: “Bốn loại đậu xay ra, sau đó bỏ thêm mật ?”

    Bách Bình Nam mỉm cười: “Thêm mật ong nguyên chất là hay nhất, nhưng trong nhà không có cái kia, chỉ bỏ thêm chút mật bông cải.”

    Tô Duy đẩy cái cốc qua một bên, nhìn ánh mắt anh, gằn từng chữ: “Cảm ơn ý tốt của anh, chỉ có điều đồ của anh, tôi cũng không dám uống.”

    Bách Bình Nam mỉm cười đáp lại ánh mắt anh, cũng nói rành mạch chữ: “Yên tâm, lần này tôi cũng không bỏ thuốc ngủ.”

    Tô Duy sớm đã nghĩ tới, nhưng vẫn không nhịn được hít một hơi: “Quả nhiên là anh.”

    Bách Bình Nam khẽ nâng mày: “Đúng vậy, tôi không chỉ cho cậu uống thuốc ngủ, còn làm thôi miên ám thị lại chuyện xưa. Thế nào, chuyện đấy vui vẻ chứ?”

    Tô Duy nhíu mày: “Anh từng trị liệu thôi miên với tôi, nên những gì tôi nhớ trong quá khứ vốn lẫn lộn, bởi vậy mới không hoài nghi anh.”

    Bách Bình Nam cười nói : “Đúng là như vậy.”

    Tô Duy thở một hơi dài, nắm giấy bút trên bàn trà: “Tôi tới đây cũng là muốn rủ anh chơi một trò thú vị. Anh viết xuống giấy bài thơ hoặc bài hát ưa thích của mình, tôi sẽ đoán xem liệu có đúng hay không ?”

    Ánh mắt Bách Bình Nam nhìn anh thâm trầm, sau đó cầm giấy bút lên viết vài chữ, Tô Duy cũng viết xuống, đẩy tờ giấy đến trước mặt Bách Bình Nam.

    Bách Bình Nam cầm lấy, thấy trên đó viết: “Đạp sa hàng, Tần quan.” Anh vẫn cười: “Ồ, cậu đã đoán sai rồi.”

    Tô Duy mặt không đổi sắc, chậm rãi nói: “Thật không? Tôi còn tưởng “Vụ thất lâu, nguyệt lạc độ” là câu mà anh thích nhất chứ?” (Vụ thất lâu, nguyệt lạc độ: Sương lỡ lầu, trăng lạc bến )

    Bách Bình Nam thu lại dáng cười, nắm chặt đáp án trong tay mình, trên giấy quả nhiên viết: “Vụ thất lâu, nguyệt lạc độ”. Anh thở dài: “Sao cậu biết được ?”

    Tô Duy nói: “Tôi điều tra được anh là học sinh của Lộ Lạc, tôi cũng đã đến trường Lộ Lạc dạy học, thầy giáo năm đó nói cho tôi biết anh và Lộ Lạc có quan hệ tốt, bởi vì cha mẹ li dị nên không ai chiếu cố anh, Lộ Lạc thường xuyên dẫn anh về nhà, làm cơm cho anh ăn. Thật là trùng hợp, nhiều năm sau đó sư mẫu của anh mắc tâm bệnh, anh lại nói hoàn toàn không biết Lư Phương và Lộ Lạc có quan hệ.” (sư mẫu: vợ của thầy)

    Nét mặt Bách Bình Nam sa sầm: “Cô ta không phải sư mẫu của tôi!”

    Tô Duy nhún vai: “Là do Lộ Lạc quyết, chứ không phải anh.”

    Biểu tình Bách Bình Nam trở nên nham hiểm, một lát sau nở nụ cười: “Nói tiếp đi, xem cậu còn biết những gì?”

    “Hoa hồng trước cửa nhà tôi là do anh tặng?”

    “Đúng vậy.”

    “Để Cao Cẩm xuất hiện là ý đồ của anh ?”

    “Không, khi đó tôi chỉ mơ hồ có một ý nghĩ. Tôi vẫn dõi theo Lộ Tiêu, biết em ấy ở cùng cậu tôi liền điều tra cậu. Phát hiện em ấy với cậu là nhất kiến chung tình, còn có khi ở Mĩ cậu có một người bạn, hắn theo cậu đến Thượng Hải, vì vậy tôi mới để hoa hồng trước cửa nhà cậu.”

    Bạn? Tô Duy nhíu mày, người anh ta nói đến là Lâm Duẫn Nhiên.

    “Cậu dẫn Lộ Tiêu đi Mĩ, tròn một tháng, tôi cảm thấy bị uy hiếp, sợ cậu sẽ kéo Lộ Tiêu ra khỏi thế giới của mình, nên ngày đó tôi gọi trước cho cậu cà phê Riga, cậu tới nhà tôi, tôi đưa cho cậu tách trà có hạ thuốc tương tự sau đó tôi làm thôi miên với cậu, nhưng cậu không nhớ.”

    Tô Duy nhớ ngày ấy đến quán, Bách Bình Nam đã gọi trước cà phê. Lúc đó Bách Bình Nam nói anh ta nhớ anh thích loại cà phê này, tuy rằng đây thực sự là loại cà phê Tô Duy thích, nhưng anh nhớ mình chưa từng gọi nó trước mặt Bách Bình Nam! Giờ thì anh đã hiểu, Bách Bình Nam sớm đã điều tra tất cả.

    “Anh đi tới nhà đối diện chúng tôi, rình xem sinh hoạt của tôi và Lộ Tiêu? Kính viễn vọng là của anh, căn bản không phải ảo giác của tôi.”

    “Không sai. Tôi phải cảm tạ anh trai cậu đã có thói quen đặt chìa khóa dưới thảm, chứ tự thân mượn phòng e rằng gặp nhiều khó khăn.”

    Tô Duy hít một hơi thật sâu, nắm lấy túi đồ ban nãy của Bách Bình Nam. Bách Bình Nam chần chừ một chút nhưng cũng không ngăn cản, để mặc anh mở túi. Tô Duy lấy từ trong túi ra một cái nhíp, một con dao con, đao thương, từng món đồ được đặt lên mặt bàn, anh nắm chặt bàn tay, gằn từng chữ một: “Bác sĩ Bách, anh định ra ngoài làm gì? Hành hạ mèo sao?”

    “Hả..” Bách Bình Nam kinh ngạc: “Sao cậu biết cái này ?”

    “Tám năm trước Lộ Lạc qua đời, năm ngoái tôi dẫn Lộ Tiêu đi Mĩ…” Tô Duy chậm rãi nói: “Tôi đã từng nghĩ tới, nếu hôm nay không đến gặp anh, tôi còn chưa thực sự xác định được quan hệ giữa hai người. Lộ Tiêu rất giống Lộ Lạc, đúng không?”

    Bách Bình Nam mỉm cười gật đầu: “Rất giống, mắt, mũi, cơ hồ giống như đúc, tôi nhìn em ấy tựa như thấy Lộ ngày trẻ.”

    “Là anh nói cho Lộ Tiêu, Lư Phương là người thứ ba, hại mẹ đẻ em ấy chết ?”

    Sắc mặt Bách Bình Nam trầm xuống lần thứ hai.

    “Cô ta vốn là người thứ ba. Lư Phương vốn là vị hôn thê của tôi, cô ta biết Lạc là người trong lòng tôi nên mới trăm phương nghìn kế tiếp cận thầy ấy.”

    Tô Duy hung hăng nhíu mày: “Khi đó mẹ đẻ Lộ Tiêu gặp tai nạn xe, Lộ Lạc vì vậy nên ngã bệnh, với tư cách y tá, Lư Phương chủ động chiếu cố Lộ Lạc và Lộ Tiêu…” Anh dừng lại một chút, lạnh lùng hỏi: “Cái chết của mẹ đẻ Lộ Tiêu có liên quan gì tới anh không?”

    Bách Bình Nam kinh ngạc một chút, có hơi chần chừ: “Tôi không biết. Trước đây Lạc đưa tôi về nhà, cô ấy làm cơm cho tôi ăn, cô ấy đối với tôi không tệ.. Tôi cũng không muốn làm hại, tuy rằng có mong muốn cô ấy rời khỏi Lạc. Tôi không biết tại sao cô ấy lại biết, gọi điện thoại hỏi tôi có đúng hay không với Lạc.. Tôi thừa nhận, hôm sau thì xảy ra tai nạn xe.”

    Tô Duy châm chọc nói: “Vợ chồng họ thật tình đối đãi anh, anh lại tồn tại mong muốn bất lương. Anh không cảm thấy day dứt sao?”

    Bách Bình Nam mặt không đổi sắc: “Không phải cậu cũng thích đàn ông sao? Tôi nghĩ cậu có thể hiểu tôi.”

    Tô Duy có chút tức giận: “Đồng tính luyến ái với đạo đức không có quan hệ, anh muốn viện cớ gì?”

    Bách Bình Nam khó khăn cười một chút: “Còn gì nữa? Cậu còn biết cái gì?”

    Tô Duy hỏi: “Lư Phương bị tâm thần phân liệt, có phải hay không là do anh ám thị tâm lý với cô ta? Khi nghe tiếng chuông cửa thì cô ta sẽ phát điên, vì sao?”

    Bách Bình Nam cũng không lập tức thừa nhận, trầm mặc hồi lâu, khẽ cười: “Khi ấy Lộ Tiêu còn nhỏ, tôi dạy em ấy học, dẫn em ấy ra ngoài chơi, dạy em ấy tâm lý học.. Em ấy rất tin tưởng tôi, tôi nói cho em ấy biết Lư Phương hại chết cha em, em ấy tin như vậy. Tôi còn ám thị Lư Phương rằng cô ta có liên quan đến cái chết của Lạc, lần đầu tiên cô ta phá lên cười, lần thứ hai, thứ ba,…. cô ta bắt đầu tin..”

    Tô Duy nghe anh ta nói vậy, khẽ thở phào nhẹ nhõm. Nhưng anh vẫn còn hoài nghi, nhịn không được hỏi: “Thật sự là anh làm? Không phải… Lộ Tiêu?”

    Bách Bình Nam có vẻ kinh ngạc: “Cậu hoài nghi em ấy?”

    Sắc mặt Tô Duy trầm tĩnh: “Em ấy chia ra một nhân cách mới một thời gian, tuy rằng quên thân phận mình, nhưng không quên kiến thức, vậy mà lại quên mất bản thân từng học tâm lý học. Điều này chứng tỏ rằng em ấy muốn quên đi, có thể nó là nguyên nhân khiến em ấy cảm thấy áy náy. Em ấy mắc chứng sợ hãi giao tiếp, sợ thấy mình trong mắt người khác, tại sao em ấy lại mắc bệnh này?”

    Bách Bình Nam nhún vai: “Từ nhỏ tôi đã khiến em ấy sinh thù hằn với Lư Phương, có thể em ấy thực sự làm gì đó.. nhưng Lộ Tiêu.. bản tính lương thiện.”

    Tô Duy nhăn mày “Sao anh muốn làm như vậy?”

    Bách Bình Nam nhìn ánh mắt anh: “Cậu biết mà đúng không? Tôi yêu Lạc, trước giờ tôi vẫn không thích sư mẫu, vất vả lắm Lạc mới độc thân.. Ả kia biết tôi thương Lạc, lại cố ý đi tiếp cận thầy ấy. Lúc ấy tôi gần như phát điên!”

    Tô Duy nhìn anh ta kích động mà hai mắt phiếm hồng, không muốn tranh cãi thêm về vấn đề này —— chung quy ai cũng có nỗi niềm riêng.

    “Lộ Tiêu bị đa nhân cách có liên quan gì đến anh không? Anh kích thích em ấy?”

    “Không, bất luận thế nào tôi cũng sẽ không xuống tay với Lộ Tiêu. Ngoại trừ chuyện của Lư Phương..”

    Bách Bình Nam vô cùng hợp tác giải thích manh mối với Tô Duy, từ chuyện này nói sang chuyện khác, rốt cuộc thông suốt mọi chuyện.

    Lần đầu tiên Lộ Tiêu gặp Bách Bình Nam là ở trong vườn hoa kia, khi ấy cậu đã muốn gột sạch tất cả làm lại từ đầu, có lẽ cậu cũng có vài đầu mối về mẹ kế của mình, vì cô ta bình thường rất khác với những gì cậu nhận thấy, cho nên nội tâm bắt đầu kháng cự khiến cậu muốn thay đổi nhận thức của mình, cậu làm cơm cho Lư Phương và bỏ thuốc diệt chuột vào. Nhưng những áp lực cùng kích thích khiến cậu chia ra một nhân cách hoàn toàn mới, quên sạch những gì đã xảy ra, chuộc lại lỗi lầm mà tiềm thức cảm thấy hối hận.

    “Bạch kiếm vân.. Bách… Thì ra là em ấy kháng cự anh..” Tô Duy trầm giọng nói: “Anh biết bệnh mình chứ?”

    “Oh..” Bách Bình Nam có vẻ hăng hái.

    “Anh có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế đúng không? Trước kia anh theo dõi Lộ Lạc, dần dần cũng trở thành thói quen, chấp niệm như vậy khiến anh sinh ra rối loạn ám ảnh cưỡng chế, một ngày không gặp được ông ấy sẽ bắt đầu lo lắng. Sau khi Lộ Lạc mất, anh không cách nào để phát tiết tâm tình mình, bèn đi hành hạ mèo. Sau đó anh dời tình cảm đặt trên người Lộ Tiêu, thậm chí còn trầm trọng hơn, mỗi ngày phải len lén nhìn em ấy. Cho nên anh mới đến căn hộ đối diện theo dõi chúng tôi, cho nên khi tôi dẫn Lộ Tiêu đi Mĩ thì bệnh anh lại nhanh chóng tái phát.”

    Bách Bình Nam cười nói: “Làm sao cậu biết được?”

    “Tôi đi tới trường của Lộ Tiêu, mỗi ngày giờ tan học, anh đều đến tiệm cà phê đối diện nhìn em ấy.”

    Bách Bình Nam lần thứ hai ngầm thừa nhận. Tô Duy đột nhiên cảm thấy bi ai thay anh ta, bác sĩ tâm lý không thể tự chữa bệnh cho mình, thậm chí học đến một trình độ nào đấy, còn không thể chữa cho người khác..

    Tô Duy thở dài: “Khinh địch như vậy sao liền thừa nhận?”

    Bách Bình Nam ý vị thâm trường nhìn anh: “Cậu có chứng cứ gì khiến người khác tin lời cậu, rằng những chuyện này đều do tôi làm?”

    Tô Duy vô thức sờ lên bút ghi âm trong túi. Anh vốn định kích thích Bách Bình Nam nói ra chứng cứ, ai ngờ anh ta lại tự nói tất cả.

    Bách Bình Nam liếc nhìn cái túi của mình, lại nhìn con dao Tô Duy đặt lên bàn: “Cậu cứ như vậy mà đặt câu hỏi, cũng không ép tôi, không sợ không ra khỏi được cánh cửa này hay sao?”

    Tô Duy đề phòng nhìn anh ta, chuẩn bị xuất thủ chế ngự anh.

    Bách Bình Nam thở dài, thu hồi hai tay lại: “Cậu đi đi. Tôi đã hại em ấy rất nhiều năm. Cuối cùng em ấy cũng thích một người.. Cậu phải đối xử tốt…”

    Tô Duy nhấn dừng bút ghi âm, sợ sẽ kích thích Bách Bình Nam nên cũng không hỏi tiếp.

    Anh đề phòng đi tới cửa, đột nhiên xoay người, Bách Bình Nam ngồi trên sô pha nhìn anh đầy thâm trầm.

    Tô Duy run giọng hỏi một câu cuối cùng: “L.D có phải là anh không ?”

    Biểu tình của Bách Bình Nam có vẻ nghiêm túc, qua thật lâu khẽ nở nụ cười: “Vì sao khẩn trương như vậy?”

    Tô Duy âm thầm siết chặt ống tay áo.

    Bách Bình Nam nhấc chén trà trên bàn lên uống một ngụm, nhẹ giọng nói:

    “Em ấy nói chuyện quá khứ đều có thể bỏ lại.. Tôi cũng mệt mỏi nên mới đem trang nhật ký sửa lại, trên đời này không ai có thể khống chế chính bản thân mình, cho dù là thần thánh cũng không thể.”

    Tô Duy rốt cuộc cũng thở phào.

    Bách Bình Nam cười cười nói: “Cậu yên tâm, em ấy không có ý nghĩ như vậy, là do tôi viết. Em ấy chỉ đơn thuần hứng thú với tâm lý học, đồng thời cũng rất có thiên phú mà thôi.”

    Tô Duy nhìn anh một cái, đóng cửa ly khai.

    Tô Duy đi rồi, Bách Bình Nam rót một cốc nước nóng, từ ngăn kéo lấy ra một hộp thuốc, bỏ một viên thuốc vào cốc nước. Thuốc rơi xuống, bột phấn tan trong nước lượn những đường cong mềm.

    Hắn nhớ lại rất nhiều năm trước, thầy giáo đứng trên bục giảng, tay cầm quyển sách, khóe mắt nheo lại tràn ý cười.

    “Nói đến hí kịch, tôi thích nhất 《Mẫu Đơn》”

    Dưới lớp rì rào, chẳng biết ai nói: “Thầy Lộ, hát một đoạn đi!”

    Lộ Lạc buông sách giáo khoa, giơ tay lên ý bảo mọi người yên lặng một chút, giọng nói nhẹ nhàng ——

    “Chuyện chẳng biết bắt đầu thế nào, cứ như vậy mà khắc sâu. Người sống có thể chết, chết có thể sinh, trong mộng tình, cần gì phải chân thật…”

    Chuyện chẳng biết bắt đầu thế nào, cứ như vậy mà khắc sâu..

    Trong mộng tình, cần gì phải chân thật.

    Chiếc cốc tỏa ra hơi nóng, Bách Bình Nam nhắm mắt lại. Hắn cúi đầu nhìn, trên mặt nước trong suốt hiện lên dáng cười nọ.

    Hắn uống xong cốc nước, giống như đem dáng cười kia nuốt vào bụng. Kỳ thực, rất nhiều năm trước, nụ cười kia đã khắc sâu trong lòng này.

    Tô Duy về nhà, Đại Hoàng đứng bên ban công nhìn đến xuất thần. Nghe được tiếng cửa mở phía sau, cũng không quay đầu lại, nhỏ giọng hỏi: “Anh đi tìm hắn?”

    “Đúng vậy.”

    Đại Hoàng cười khổ: “Nguyên lai anh lại gạt em.”

    Tô Duy nhìn bóng lưng cậu thật sâu, đáng tiếc lúc này Đại Hoàng quay lưng về phía anh nên không cảm nhận được ánh nhìn có bao nhiêu nóng bỏng: “Vậy em có giấu anh cái gì không? Đại Hoàng?” Hai chữ cuối cùng, Tô Duy trầm giọng nói.

    Cả người Lộ Tiêu chấn động, chậm rãi xoay người lại.

    Tô Duy thở dài: “Lộ Tiêu, Đại Hoàng hoàn toàn bắt đồng với nhân cách của của em, nếu em khôi phục sẽ đem lại cảm giác khác, sao anh không đoán ra chứ? Em khôi phục từ lúc nào?”

    “Em trở về Lộ Tiêu lần cuối cùng.”

    Tô Duy bước lên phía trước, ôn nhu vuốt tóc cậu, anh kéo cậu vào lòng: “Được rồi, đều qua rồi, tất cả đều qua rồi, một lần nữa lại bắt đầu.”

    Lộ Tiêu không nói gì thật lâu, Tô Duy kéo tay cậu đặt bên hông mình, Lộ Tiêu lúc này mới bị động ôm lấy anh.

    Tô Duy hôn trán cậu: “Anh đi tắm trước, đi ngủ sớm đi.”

    Vào phòng ngủ thay quần áo, Tô Duy phát hiện trong hộc tủ có một quyển sổ. Anh tập trung nhìn vào, là nhật ký của Lộ Tiêu. Cầm quyển nhật ký lên, một tờ giấy ngả vàng lặng lẽ rơi xuống đất.

    Trang giấy cuối, là nét bút non trẻ, của Lộ Tiêu.

    ——L. D.

    Thuộc truyện: Bác sĩ tâm lý Tô Duy