Home Đam Mỹ Bắc Thành Thiên Nhai – Chương 34

    Bắc Thành Thiên Nhai – Chương 34

    Thuộc truyện: Bắc Thành Thiên Nhai

    Lâm Trạch nhìn thấy chiếc cốc bị rơi vỡ thì sự phẫn nộ bỗng nhiên cũng tan tành theo. Anh không cam lòng, dù sao đi chăng nữa, anh cũng không thể cam lòng! Anh lấy điện thoại ra, muốn gọi điện thoại cho Tư Đồ Diệp, nhưng lại không ấn được xuống nút gọi.

    Đúng lúc đó, Trịnh Kiệt gọi đến, Lâm Trạch hiểu ngay ra chuyện gì, ra ngoài văn phòng nhận điện thoại.

    Trịnh Kiệt: “Này, A Trạch, anh đợi đã…”

    Giọng Tư Đồ Diệp rất nhỏ: “Đừng gọi cậu ta Trịnh Kiệt…”

    Trịnh Kiệt: “Lại có chuyện gì vậy? Tư Đồ Diệp sắp đi rồi, tôi đã nói với ông là đừng có cãi nhau rồi mà…”

    Giọng Tư Đồ Diệp lại vang lên: “Tôi xin cậu, Trịnh Kiệt, đừng nói với cậu ấy…”

    Lâm Trạch: “Để anh ta đi! Trịnh Kiệt, ông nói với anh ta rằng tôi yêu anh ta, nhưng, bảo anh ta biến đi! Cút ngay cho tôi!”

    Trịnh Kiệt gào lên: “Tư Đồ, anh nghe cho rõ, A Trạch nói rằng cậu ấy yêu anh, bảo anh đừng đi!”

    Lâm Trạch giận dữ: “Để anh ta đi! Tôi yêu anh ta! Nhưng để anh ta đi! Đừng có quay lại nữa!”

    Bên kia không còn tiếng động gì nữa, ngay lát sau Trịnh Kiệt cúp điện thoại.

    Lâm Trạch dựa vào ghế, nhắm mắt lại, hai mươi phút sau anh nhận được tin nhắn.

    [A Trạch, tôi đi đây, cảm ơn cậu đã chăm sóc tôi trong khoảng thời gian qua. Là lỗi của tôi khi mãi tới hôm nay mới nói với cậu, nhưng tôi hy vọng cậu đọc kỹ tin nhắn này của tôi. Hồi học đại học tôi thích giáo viên dạy tiếng Tây Ban Nha của mình song không dám nói, tôi muốn ra nước ngoài kết hôn với thầy ấy. Nhưng thầy ấy là người ngoại quốc, tư tưởng rất cởi mở, từ trước tới nay chưa bao giờ che giấu gì hết, cũng không có ý định ở bên tôi. Sau đó quan hệ của chúng tôi bị người khác phát hiện. Cha tôi nghe được chuyện này, ông ấy có tư tưởng rất bảo thủ, không thể bao dung tha thứ cho việc này. Bởi trong thế giới của chúng tôi, đồng tính luyến ái là cấm kỵ chứ không giống với các cậu.]

    [Thế nên ông ấy tìm cho tôi một người phụ nữ, bắt tôi kết hôn. Tôi muốn trốn, nhưng trốn không thoát. Nhà tôi là một gia tộc lớn, tôi bị cha và mấy anh mình đánh đập, sau đó trói lại, nhốt ở trong phòng. Tôi muốn tự sát trốn chạy nhưng không thể! Anh hai tôi canh cửa, kiên quyết ép tôi kết hôn, kết hôn xong còn phải đi lĩnh giấy chứng nhận nữa. Đêm tân hôn tôi từ bỏ ý định tự sát, bởi vì tự sát cũng không thể thay đổi điều gì, kết quả đã định sẵn như vậy rồi. Nếu tôi chết đi, vợ tôi cũng sẽ phải thủ tiết cả đời, chẳng có ai gánh vác trách nhiệm này. Thế nên sau khi kết hôn tôi đã bỏ nhà ra đi, dự định trong vòng mười năm sẽ đi khắp chân trời góc biển, tìm được người mà mình yêu rồi, tôi sẽ đưa người ấy đi lang bạt với mình.]

    [Tôi không dám lên giường với bất kỳ người đàn ông nào, vì xu hướng tính dục của tôi đã hủy hoại cả hai gia đình. Tôi không trung thành với vợ mình, cũng không thành thật với người tôi yêu, số mệnh chú định tôi là kẻ không thể yêu bất kỳ ai, cũng không được bất kỳ ai yêu. Khi cậu nói cậu bằng lòng bên tôi, tôi thật sự không dám tiếp nhận. Trong khoảnh khắc tôi phải lòng cậu, đáng ra tôi đã nên đi rồi. Thế nên trước đây, tôi không muốn hứa hẹn sẽ ở bên cậu, nhưng không ngờ cuối cùng vẫn phải nói ra những lời chôn sâu đáy lòng này. May mà chúng ta chưa quan hệ, cậu sẽ quên tôi rất nhanh thôi, và sẽ tìm được một người còn tốt hơn tôi.]

    [Tôi thật sự yêu cậu, tôi tưởng rằng cậu sẽ bằng lòng cứu tôi, vì tôi luôn luôn cảm thấy chuyện này không phải lỗi của tôi. Nếu tôi được lựa chọn, hoặc tôi có thể phản kháng, tôi thà chết cũng sẽ không kết hôn. Nhưng tôi lại nghe được cậu nói rằng cậu yêu tôi, tôi có thể cảm nhận được câu nói đó là thật lòng. Lần này tôi trở về ly hôn, hãy tha thứ cho tôi, sau khi tôi về ly hôn, cha và anh tôi sẽ không bao giờ cho tôi rời nhà nữa. Có lẽ, tôi chỉ có thể thẳng thắn công khai xu hướng tính dục của mình, và lại dùng cách tự sát để phản kháng.]

    [Trong xã hội bọn tôi, linh hồn của những người tự sát sẽ bị rơi vào biển lửa nơi địa ngục, kiếp sau, kiếp sau nữa, và đằng đẵng về sau, chúng ta cũng sẽ không thể gặp lại nhau. Tôi nói những lời tâm can này, chỉ bởi muốn nói với cậu rằng hy vọng cậu đừng giận tôi nữa, tình yêu của tôi dẫu rất rẻ mạt, nhưng khi tôi gửi tin nhắn này cho cậu, thì nó đã tan thành mây khói rồi. Tôi thật lòng chúc phúc cho cậu, bạn của tôi, nguyện cầu cho cậu hạnh phúc vui vẻ cả đời, tạm biệt, A Trạch. Bảo trọng, A Trạch.]

    Lâm Trạch xem xong tin nhắn thì đứng bật dậy, cầm blazer chạy ra ngoài văn phòng. Một lát sau anh lại quay lại, lục ngăn kéo, anh nhớ chỗ đó còn có một tờ photo thẻ căn cước của Tư Đồ Diệp.

    Anh trầm ngâm một lát, mở trang web đặt vé trên máy tính, nhập vào tài khoản anh và Tư Đồ Diệp đã từng dùng – chưa có thông tin đặt vé.

    Trịnh Kiệt lại gọi điện đến, Lâm Trạch nhận ngay, hỏi: “Tư Đồ Diệp đi chưa?”

    Trịnh Kiệt: “Ôi dào, A Trạch, ông đừng có mà dở dở khùng khùng vậy. Tôi bị hai người làm cho chết khiếp đây này, về sau tôi và Dung Dung còn phải sống nữa đó… Đừng hở tí là làm loạn lên vậy, trái tim bé nhỏ của tôi không chịu nổi sự giày vò của bọn ông đâu…”

    Lâm Trạch: “Tối về nói với ông sau, giờ tôi đi tìm anh ta đã.” Nói đoạn anh cúp điện thoại, ra cửa gọi xe đi thẳng tới nhà Tư Đồ Diệp. Hôm nay là chủ nhật, cô gái trọ chung cũng ở đó, Lâm Trạch vừa vào đã hỏi: “Tư Đồ Diệp đâu?”

    Cô gái mở cửa chính cho anh, nhưng lại không mở cửa chống trộm. Cô đang xem ti vi, nói với anh: “Anh ta vừa đi, nói sẽ không bao giờ quay về nữa. Mới có một buổi tối mà hai người đã lại cãi nhau rồi? Anh đúng là tra công, không thích người ta thì đừng có hứa bừa hứa bãi chứ, cứ lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy thì ai chịu cho nổi, người ta sắp bị anh làm cho điên rồi, lượn đi lượn đi.”

    Lâm Trạch: “…”

    “Cô mở cửa cho tôi.” Lâm Trạch gào lên: “Tư Đồ! Em biết anh đang ở bên trong!”

    “Tư Đồ”, Lâm Trạch gào: “Có gì khó khăn thì chúng ta cùng giải quyết.”

    Cô gái đứng dậy lấy đồ trong tủ lạnh ăn, nói: “Anh thông minh lắm cơ mà? Không đoán được anh ta đang ở đây hay không hở?”

    Lâm Trạch đứng một lúc, quay đi quay lại nhìn nhìn trong hành lang, gọi điện cho Dương Trí Viễn.

    Dương Trí Viễn vẫn còn chưa tỉnh ngủ, rũ rượi hỏi: “Gì đấy?”

    Lâm Trạch: “Tư Đồ có đến nhà anh không?”

    Dương Trí Viễn ngáp một cái, hỏi: “Cãi nhau hở?”

    Lâm Trạch: “Nếu anh ấy tìm anh mượn tiền mua vé thì anh đừng có đồng ý đấy.”

    Dương Trí Viễn ừ tiếng rồi nói: “Ok, cậu yên tâm, tôi biết rồi.”

    Lâm Trạch cúp điện thoại, cô gái kia ở trong nhà nói; “Anh ta phải quay về hả?”

    Lâm Trạch đáp: “Tôi có việc tìm anh ấy.”

    Cô gái nói: “Anh ấy thật sự không có ở đây.”

    Lâm Trạch nói với giọng run rẩy: “Cô cho tôi xem được không? Chỉ nhìn một cái thôi.”

    Cô gái thấy Lâm Trạch đáng thương quá, nên mở cửa cho anh. Lâm Trạch vào phòng Tư Đồ Diệp nhìn qua, thấy trên giường vẫn còn quần áo. Lần này Tư Đồ Diệp chỉ lấy rất ít đồ, nhưng đều là vật phẩm thiết yếu, túi cũng không còn.

    Lâm Trạch gọi điện liên tục cho Tư Đồ Diệp, nhưng anh ta không nghe.

    Lâm Trạch biết rõ Tư Đồ Diệp không có tiền. Song thứ sáu bên tài vụ đã thanh toán tiền lương rồi, Lâm Trạch đi tra thì tiền vẫn chưa tới tài khoản của anh, chỉ không biết là thẻ của Tư Đồ Diệp đã nhận được tiền hay chưa.

    Anh vừa chạy vừa dùng điện thoại lướt web máy bay, tra vé máy bay tới Ürümqi, nghĩ thầm có nên ra sân bay chặn anh ta không nhỉ? Thôi cứ về nhà cái đã… Lúc Lâm Trạch đẩy cửa phòng, trên bàn ăn có đặt hai quyển album của Tư Đồ Diệp.

    Trịnh Kiệt nằm trên sô pha, cười hớn hở gửi tin nhắn. Lâm Trạch vừa vào nhà ngồi xuống, đã gọi điện ngay cho Tư Đồ Diệp, nhưng Tư Đồ Diệp vẫn không nghe máy.

    Lâm Trạch nghiêm túc soạn tin nhắn gửi cho Tư Đồ Diệp.

    [Tư Đồ, anh là gió em là cát, hòa quyện vào nhau bay tới tận nơi chân trời.]

    Lâm Trạch gửi tin nhắn xong mà cũng rùng cả mình. Một lát sau Tư Đồ Diệp gửi tin nhắn lại, chỉ có một chữ: [Cút.]

    Lâm Trạch thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng nhắn lại, nhắn lại thì tốt rồi, anh lại gửi tin nhắn: [Em ở sân bay Ürümqi đợi anh. Nếu anh kiên quyết về nhà, em sẽ cầm ảnh của anh, đến cục cảnh sát Karamay hỏi, tên anh là Diêu Lý Ngõa,ý nghĩa là con hổ nhỏ, em vẫn còn nhớ.]

    Bên kia im lặng rất lâu, Lâm Trạch mở trang web đặt vé, xem chuyến bay cùng số vé, bịa bừa ra thông tin để sao cho trông giống vé vé máy bay đặt trên mạng, sau đó gửi cho Tư Đồ Diệp xem. Bên trên là tên của Lâm Trạch, số chuyến bay, số vé đặt, ngày tháng (buổi chiều hôm nay), thời gian (tối hôm nay), đề nghị đến trước một tiếng để đăng ký… và chữ ký.

    Tư Đồ Diệp lại gửi cho anh một tin nhắn: [Tôi còn không có tiền mua vé máy bay, cậu đừng đi, cậu tuyệt đối không được đi! Cậu mà đi thì không quay lại được đâu! Cậu không biết tình hình Tân Cương hiện giờ, nghe tôi, đừng đi.]

    Lâm Trạch: [Vậy anh nói cho em biết giờ anh đang ở đâu?]

    Tư Đồ Diệp: [Bắc Thành Thiên Nhai.]

    Lâm Trạch: [Ở Bắc Thành Thiên Nhai đợi em, trước khi em thấy anh thì anh không được phép đi đâu hết.]

    Lâm Trạch chạy ra ngoài, một lát sau lại quay về lục đồ đạc, Trịnh Kiệt nhìn anh nói: “Dăm bữa lại cãi nhau, ông bị thần kinh hở? Có chuyện gì không thể nói chuyện tử tế với nhau được à?! Cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao ông không tìm được vợ rồi! Ông phải học tập tôi đi!”

    “Đệch mẹ ông!” Lâm Trạch ra ngoài cửa thì gầm lên, tiện tay đóng sầm cửa vào.

    Lâm Trạch chạy tới mức thở hồng hộc. Anh đứng ở giữa quảng trường Bắc Thành Thiên Nhai, thấy Tư Đồ Diệp đeo một chiếc túi đang đứng gần đó.

    Lâm Trạch lấy hộp nhẫn trong túi áo ra, mở hộp, quỳ một chân xuống.

    Ban ngày ban mặt, cảnh tượng này khiến mọi người đều lập tức chú ý tới anh, dừng lại chụp ảnh. Tư Đồ Diệp biến sắc ngay lập tức: “Đứng dậy mau!”

    Lâm Trạch mặc kệ ánh mắt những người xung quanh, nghĩ đệch mẹ, cuối cùng thì ông đây cũng được điên một trận rồi!

    Ánh hoàng hôn ban chiều rọi xuống, Lâm Trạch lấy ra một chiếc nhẫn, nghiêm túc nói: “Dù hậu quả có ra sao thì chúng ta cùng gánh vác.”

    Anh đeo chiếc nhẫn lên ngón áp út của Tư Đồ Diệp, bản thân cũng đeo lên một cái, đóng hộp lại, quay đầu nhìn quanh rồi nói: “Chạy mau!”

    Tư Đồ Diệp: “…”

    Lâm Trạch kéo Tư Đồ Diệp, chạy về phía Tinh Quang 68. Lúc hai người chạy qua đường suýt nữa đã bị xe tông, cả hai chạy một mạch tới mức thở hổn hển.

    “Hahahaha… hahaha.” Lâm Trạch cười ầm lên.

    Tư Đồ Diệp hoàn toàn cạn lời.

    “Ít nhất thì chúng ta còn sống mà.” Lâm Trạch nói: “Làm sao mà giờ lại ‘âm dương cách biệt’ được? Về nhà đi, Tư Đồ, tin em, tất cả sẽ có cách giải quyết.”

    Tư Đồ Diệp tạm thời bỏ đi ý định về nước, cùng Lâm Trạch về nhà.

    “Câu hỏi đầu tiên là, vợ anh yêu anh không?” Lâm Trạch hỏi.

    Tư Đồ Diệp: “Rất yêu anh.”

    Lâm Trạch: “Yêu nhiều tới chừng nào?”

    Tư Đồ Diệp: “Cô ấy biết anh là đồng tính mà vẫn lấy anh để cứu anh, bởi vì bọn họ tin rằng kết hôn sẽ có thể làm anh quay trở về cuộc sống của một con người bình thường. Anh rời nhà bỏ đi rất lâu, mới dần dần hiểu ra vô số chuyện. Bọn em hiểu biết về đồng tính hơn xã hội bọn anh nhiều lắm.”

    Hai người ngồi trước bàn ăn, Lâm Trạch hơi đau đầu, ngoáy ngoáy lỗ tai.

    Tư Đồ Diệp cười.

    Lâm Trạch châm điếu thuốc, hờ hững không nói gì. Chuyện này quả thật là vấn đề rắc rối nhất trong cuộc đời anh, chưa có vụ nào khó giải quyết như thế. Tư Đồ Diệp lặng đi rất lâu, sau đó nói: “A Trạch, để anh về đi, anh cũng nên về rồi.”

    Lâm Trạch: “Không, muốn về thì em đi cùng, cùng nhau về.”

    Tư Đồ Diệp: “A Trạch, để anh đi, anh đã nghĩ hết rồi, chúng ta vẫn nên làm bạn bè thôi.”

    Lâm Trạch: “Không chỉ có anh mà gia đình người khác cũng thế. Anh không nghe Triệu Vũ Hàng nói hả? Nếu anh ta không kết hôn thì mẹ anh ta sẽ chết.”

    Tư Đồ Diệp: “…”

    Lâm Trạch: “Nếu anh gặp phải chuyện đó thì kết quả cũng chỉ có thể chuyển từ chuyện mẹ anh chết đổi sang anh chết mà thôi, mức độ nghiêm trọng có khác nhau lắm chăng? Triệu Vũ Hàng đã giải quyết được, anh sợ cái gì?”

    Tư Đồ Diệp im lặng.

    Trịnh Kiệt nghe được câu đó gào lên: “Anh ta vẫn kết hôn kìa! Tư Đồ Diệp! Anh không được như vậy đâu đó!”

    Lâm Trạch ra hiệu cho Trịnh Kiệt im đi giùm, Trịnh Kiệt lại nói: “Anh lừa con gái nhà người ta…”

    “Đừng nói nữa, Trịnh Kiệt.” Lâm Trạch nói: “Vợ, vợ anh năm nay bao nhiêu tuổi?”

    “Hai mươi.” Tư Đồ Diệp nghe Trịnh Kiệt nói thì muốn cười, nhưng lại không thể cười được.

    Lâm Trạch: “Cha anh bắt anh lấy vợ, thế để ông ta tự đi mà lấy!”

    Tư Đồ Diệp: “Thì giờ đã như thế rồi mà?”

    Trịnh Kiệt nghe rất lâu, không ngờ lại nảy ra sáng ý: “Anh có thể học Triệu Vũ Hàng, kết hôn lợi ích. Quay về ly hôn, sau đó nói anh thích người khác rồi, tìm một người phụ nữ xinh đẹp kết hôn lợi ích, như vậy dù có thể sẽ bị mắng, nhưng chí ít sẽ không bị thiêu dưới hỏa ngục.”

    Tư Đồ Diệp nói: “Ở Karamay hoàn toàn không có chuyện như vậy, không giống đâu.”

    Trịnh Kiệt: “Vậy ở đây tìm một người?”

    Tư Đồ Diệp: “Les cũng sẽ không muốn lấy tôi. Trong gia tộc có rất nhiều rắc rối, hơn nữa tư tưởng quan niệm của gia đình cũng có khác biệt rất lớn.”

    Lâm Trạch không thể nào không thừa nhận đúng vậy, anh nói: “Anh và vợ anh cắt đứt quan hệ được bao lâu rồi? Nhà mẹ đẻ cô ấy không can thiệp vào chuyện này sao?”

    Tư Đồ Diệp cười bảo: “Nhà cô ấy tìm anh khắp nơi, bắt anh về sống với cô ấy. Trừ khi anh chết hoặc nói với bọn họ rằng anh là đồng tính, bằng không thì đừng hòng dứt ra được.”

    Trịnh Kiệt: “Thì nói với bọn họ thôi?!”

    Tư Đồ Diệp cười cay đắng, lắc đầu.

    “Bọn họ cho rằng đồng tính luyến ái có thể chữa được, chỉ cần thành tâm, tránh xa sự cám dỗ và dục vọng…” Tư Đồ Diệp nói: “Ngoan ngoãn sống với vợ, thế là sẽ quay lại con đường đúng đắn.”

    Trịnh Kiệt: “Sao phức tạp vậy, đừng quay về nữa là xong. Haizz, kết hôn lợi ích thì kết hôn lợi ích, sao lắm chuyện thế không biết nữa?!”

    Lâm Trạch: “…”

    Thuộc truyện: Bắc Thành Thiên Nhai