Home Đam Mỹ Bắc Thành Thiên Nhai – Chương 43

    Bắc Thành Thiên Nhai – Chương 43

    Thuộc truyện: Bắc Thành Thiên Nhai

    *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

    Trịnh Kiệt quay lại cuối xe ngồi xuống. Y nhìn qua điện thoại, rồi lại nhìn Lâm Trạch, một lát sau thì ngủ thiếp đi mất, có lẽ y thật sự rất buồn ngủ.

    Chắc tối ngày hôm qua Trịnh Kiệt không ngủ ngon. Lâm Trạch nhận ra sau khi hoạt động và nói chuyện một chút với nhau, thì bầu không khí trong xe hòa hợp tự nhiên hơn hẳn, người trên xe đều đang tán dóc với nhau. Hẳn là sau lần đi chơi này, mối quan hệ giữa nhân viên trong bộ phận sẽ gần gũi hơn nhiều. Bởi mọi người đều đưa người thân, người yêu của mình đi, nên chuyến đi này đã cho mỗi người cơ hội để hiểu về gia đình và cuộc sống của nhau hơn.

    Đầu Trịnh Kiệt ngoẹo sang bên, dựa lên bả vai Lâm Trạch. Lâm Trạch như làm xiếc lấy ra đồ ăn vặt mời đồng nghiệp của y ăn, cười tham gia vào câu chuyện của bọn họ, nói về tin tức thời sự giật gân, sự biến động của tình hình chính trị, vân vân. Giọng nói Lâm Trạch rất nhỏ, anh cũng rất biết ý, lúc cần dừng thì sẽ dừng, người nói chuyện với anh hình như cũng không ngủ ngon, nói được một lúc thì cũng ngủ nốt.

    Xe đi hai tiếng đồng hồ, tới lúc 11 rưỡi, Lâm Trạch lại cảm thấy buồn chán, mở Jack’d ra thì nhìn thấy Hoằng đang online.

    Lâm Trạch: [Ăn cơm chưa? Hôm nay không đi đâu chơi à?]

    Hoằng: [Cuối tuần là lúc bận nhất mà, bận điên luôn, suối nước nóng thích không?]

    Lâm Trạch: [Đã tới đâu, còn đang trên xe.]

    Hoằng: [Chụp ảnh tôi coi với, lần trước trong đám người lỡ nhìn cậu nhiều hơn một chút, giờ đột nhiên rất muốn nhìn thấy cậu.]

    Lâm Trạch: [Lấy ảnh anh ra trao đổi đi.]

    Hoằng: [Cái khác được không?]

    Lâm Trạch: [Cái gì?]

    Hoằng: [Chưa nghĩ ra, tới lúc đó tôi sẽ tặng cậu một món quà nhé.]

    Lâm Trạch: [Anh đang làm gì đó? Sao cuối tuần lại rất bận? Đang trông tiệm hả?]

    Hoằng: [Ừ, người mua đồ đông lắm, sắp ăn cơm trưa đây.]

    Lâm Trạch: [Hôm nay tính đọc sách gì? Vẫn Châu Quốc Bình à?]

    Hoằng: [Bộ bài huyền bí (The Solitaire Mystery) của Jostein Gaarder, hôm qua tôi đọc một nửa rồi, nay định đọc nốt.]

    Lâm Trạch: [Tôi chưa đọc quyển này, nói về cái gì?]

    Hoằng: [Một người đàn ông lang thang sống một mình trên hòn đảo hoang, chỉ có một bộ bài trong tay. Anh ta cứ rảnh là lại nói chuyện với bộ bài, tưởng tượng nó là bạn của mình. Ba năm sau, anh ta phát hiện ra những nhân vật trong bộ bài đều sống thật. Một người yêu hư ảo trong thế giới huyền ảo, nếu một người sống trong suy nghĩ tâm tưởng của cậu, vậy cũng có nghĩa là cậu đã có được anh ta.]

    Lâm Trạch: [Thế có nghĩa là, có ở bên một người hay không cũng không còn quan trọng nữa?]

    Hoằng: [Theo tôi thì khi tôi không có được một người, tôi có thể tưởng tượng người ấy đang ở bên tôi, đang yêu đương với tôi, cùng tôi làm tất cả những chuyện giữa người yêu với nhau, cùng nhau dạo phố mua sắm, cùng nhau ăn cơm, người ấy sống trong tưởng tượng của tôi. Chỉ cần cơn mộng tưởng đó không lụi tàn, thì đối với tôi cuộc tình đó vẫn thực sự tồn tại.]

    Xe dừng rồi, mọi người xuống xe ăn trưa, Trịnh Kiệt xuống xe, cùng cô gái sắp xếp lộ trình chuẩn bị xong chỗ ăn cho mọi người. Bấy giờ, chẳng biết Lâm Trạch lại biến đâu mất rồi.

    “A Trạch đâu?” Trịnh Kiệt tìm khắp nơi: “A Trạch!”

    Lâm Trạch mua một thùng trà Ô Long về, phân cho mỗi người một chai, rồi ngồi xuống nói chuyện với một cô gái độc thân. Mọi người thì nghĩ anh đang tán gái, nhưng đa phần những câu hỏi của Lâm Trạch đều xoanh quanh Trịnh Kiệt. Lâm Trạch tìm hiểu công việc và tính cách trong công ty của y, thỉnh thoảng chọc cho mọi người cười ầm lên.

    Trịnh Kiệt ngồi ở bàn khác nhìn Lâm Trạch, thấy anh nở nụ cười bất cần ngạo nghễ, khí phách phong độ, lúc nói chuyện biết quan tâm tới tất cả mọi người, bàn đó lúc ăn vẫn thỉnh thoảng vang lên những tiếng cười vui vẻ, so ra thì bàn của Trịnh Kiệt và sếp y lại tẻ nhạt thấy rõ.

    “Chiều nay mọi người có thể chơi nhảy tự do.” Sếp Vương gắp đồ ăn cười: “Tôi lớn tuổi rồi, không chơi nữa, xem mọi người chơi thôi.”

    Trịnh Kiệt phấn chấn lại, nói: “Chiều nay đi chơi nhảy tự do đi.”

    Lâm Trạch lo lắng trong lòng, mọi người đều nói đi chơi đi, đi chơi đi, cả đám cùng đi hết, trò chơi kích thích mạo hiểm này rất thú vị. Lâm Trạch nghĩ thầm sao giờ con gái gan dữ thần vậy, đành phải gượng gật đầu kêu cổ vũ, nói rất thú vị.

    Thời tiết rất đẹp, hơn nữa còn không nóng, mát mẻ hơn nội thành nhiều. Có lẽ tối nay nhiệt độ sẽ còn hạ xuống nữa, ngâm nước nóng thoải mái lắm đây. Ăn xong cơm, Trịnh Kiệt đi lấy thẻ phòng. Sau khi phát thẻ xong thì y như rằng hai người được phân vào phòng một giường lớn, làm Lâm Trạch 囧 tại trận. Ok, dù sao thì có lẽ mọi người cũng không biết gì, Trịnh Kiệt ném hành lý vào trong phòng, đưa Lâm Trạch đi chơi.

    Buổi chiều ngày đầu tiên là hoạt động tập thể, cả nhóm người ầm ĩ đi trong khu du lịch, Lâm Trạch vừa đi vừa lên mạng tra xem các trò chơi ở đây, nhiều thì nhiều thật mà toàn là nhảy tự do.

    Một tòa tháp cao 50 mét, chỉ ngẩng đầu nhìn thôi Lâm Trạch đã thấy nhức cả cổ.

    Đám người đứng bên dưới, Trịnh Kiệt hô: “Ai chơi ai chơi?!”

    Ngay lập tức tất cả mọi người đều im bặt, Trịnh Kiệt nói: “Tôi với A Trạch hai người…”

    Lâm Trạch vội vàng bảo: “Không được, ông tự chơi một mình đi, tôi cổ vũ cho ông.”

    “Chơi đi mờ~~” Trịnh Kiệt kéo tay Lâm Trạch.

    Nhân viên công tác tuyên truyền nhiệt tình, Lâm Trạch vội bảo: “Không không không! Tôi sợ độ cao!”

    Đùa nhau gì vậy? Từ chỗ cao như thế nhảy xuống ấy hả? Tuy Lâm Trạch biết mức độ an toàn là 100%, nhưng anh vẫn không muốn thử, nhỡ đâu lúc nhảy xuống rồi đầu anh va vào ván cầu thì chắc chắn sẽ chết nhăn răng! Trịnh Kiệt lại quay đầu nhìn nhân viên, tất cả mọi người đều nói: “Các cậu chơi xong thì bọn tôi đi đăng ký!”

    Lâm Trạch nghĩ thầm đúng là một lũ lừa đảo! Bọn họ đều không muốn chơi, chỉ hóng hớt mà thôi!

    “Hai người chơi cùng nhau cũng được!” Nhân viên cố gắng khuyến khích hai người nhảy, vì hai người nhảy chỉ cần nhảy một lần, lại có thể thu tiền của cả hai, Trịnh Kiệt nói: “Chơi đê chơi đê, A Trạch, chúng ta cùng nhảy nhé.”

    “Không không không…” Lâm Trạch né vội, Trịnh Kiệt bắt lấy anh, nói: “Nếu chết thì cùng chết.”

    Sau đó Lâm Trạch bị tóm lên trên.

    Trịnh Kiệt: “Hai người cùng nhảy.”

    Lúc Lâm Trạch vẫn còn đang ngẩn người thì Trịnh Kiệt đã đưa đồ cho nhân viên giữ hộ, buộc dây thừng, móc bảo hộ và đeo một số đồ khác. Huấn luận viên vừa mặc vừa dạy cho bọn họ những điều cần chú ý. Lúc này Lâm Trạch mới định thần lại, anh nói: “Từ từ đã.”

    “Không sao, chỗ chúng tôi rất an toàn, nhảy một lần là nghiện ngay ấy mà.” Huấn luận viên bảo: “Trải nghiệm xem, không sao đâu.”

    Trước bọn họ có một đôi tình nhân đang nhảy, Trịnh Kiệt nói: “Hay ông ngồi tháp rơi, nghe nói cũng giống với nhảy tự do thôi.”

    Lâm Trạch không biết nên nói gì nữa, đầu óc trống rỗng, anh cố gắng nuốt nước bọt nói: “Ông để tôi bình tĩnh lại cái đã.”

    Đôi tình nhân kia nhảy xong, hét khàn cả giọng, lúc đi lên hai người nằm trên đệm mềm, cô gái ôm chặt bạn trai mình, khuôn mặt đầm đìa nước mắt.

    “Ok, đến lượt các cậu rồi.” Huấn luận viên hỏi: “Muốn chơi kiểu gì đây?”

    Trịnh Kiệt: “Mặt đối mặt đi, đừng áp lưng vào nhau.”

    Lâm Trạch gật đầu, huấn luận viên mặc trang phục vào cho họ, kéo chắc móc treo, bảo hai người họ ôm lấy nhau, ngay lập tức Lâm Trạch trở nên bối rối ngại ngùng. Nhân viên công tác tiến lên phía trước kiểm tra, buộc chắc dây rợ, Lâm Trạch và Trịnh Kiệt ôm siết lấy nhau.

    Đám đồng nghiệp đều không lên đây, cũng may không có người nhìn thấy. Lâm Trạch thở hổn hển, cảm thấy trái tim trong lồng ngực Trịnh Kiệt đang đập thùm thụp thùm thụp. Bởi mùa hè nên quần áo bọn họ mặc đều rất mỏng, mùi hương trên cơ thể Trịnh Kiệt làm Lâm Trạch có phản ứng.

    Da thịt họ dán chặt lấy nhau, không phản ứng mới là lạ ấy! Lâm Trạch nghĩ thầm tiêu rồi cứng rồi… Ngại chết mất thôi.

    Trịnh Kiệt lại chẳng để ý chuyện đó, y nói: “Sẵn sàng chưa?”

    “Sẵn sàng rồi.” Lâm Trạch gật đầu.

    Lâm Trạch nhắm tịt mắt lại lúc sắp nhảy xuống, định bụng đến khi lên rồi mới mở mắt ra.

    Huấn luận viên ghẹo: “Đừng có nhắm mắt, nhắm mắt thì phí lắm, sẵn sàng! Một – hai – ba!!!”

    Đầu óc Lâm Trạch vang lên tiếng âm nhạc hào hùng vang dội trong thành phố bão gió thần bí (*), lại còn đúng đoạn cao trào.

    (*) Thành phố bão gió thần bí là tên một game.

    Giây tiếp theo, Lâm Trạch và Trịnh Kiệt từ độ cao 50 mét ôm chặt lấy nhau, cùng bị đẩy xuống dưới.

    “Ahhhhhh…” Hai người đồng thanh hét.

    Cơ thể họ xoay tròn trong không trung rơi xuống dưới, trái tim Lâm Trạch chịu kích thích dữ dội, dường như giữa đất trời chỉ sót lại hai người bọn họ, chẳng vươn tới trời mà cũng chẳng chạm xuống đất, ngỡ như trong lúc này họ chỉ còn duy nhất đối phương.

    Vào giây phút hạ xuống, tất cả tựa như đã cách hai người rất xa, chỉ còn nhịp đập con tim của người ấy. Hét xong tiếng đầu tiên, đôi bên đều im lặng, Trịnh Kiệt ghé đầu lên vai Lâm Trạch, ôm chặt lấy anh bằng hai tay. Lâm Trạch cũng vòng hai tay quanh eo Trịnh Kiệt, riết ghì bờ lưng của y. Trước mắt anh là khung cảnh xoay tròn, tốc độ mỗi lúc mỗi nhanh, ngay sau đó một lực cực mạnh ập tới, làm chân họ co lại.

    Họ lại bay lên trên không lần nữa.

    Lâm Trạch không kìm được run lên, đó là phản ứng bản năng trào dâng từ đáy lòng, không thể khống chế. Lần trải nghiệm này nhanh tới mức anh thậm chí còn chưa kịp suy nghĩ gì, thứ cảm xúc duy nhất còn đọng lại chính là lồng ngực rắn chắc, cánh tay mạnh mẽ của Trịnh Kiệt và cái ôm càng lúc càng sít sao của họ. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Lâm Trạch cảm thấy mình chưa bao giờ an toàn như thế.

    Lần thứ nhất bay lên không trung, cảnh sắc dưới mặt đất thu trọn trong đôi mắt. Họ dừng lại trong nửa giây ngắn ngủi, Lâm Trạch nhìn thấy tất cả khung cảnh trước mặt, anh mở bừng mắt ra, quyết định không nhắm lại nữa.

    Ngay sau đó, họ lại rơi xuống.

    “Ahhhh~~” Lần này, Lâm Trạch phát ra tiếng hét phấn khích, anh ôm lấy đầu Trịnh Kiệt, cảm thấy có thứ cảm xúc gì đó đang cuồn cuộn trào dâng, ùa ra từ trong con tim mình, hình như là những giọt nước mắt kích động.

    Lần thứ hai kéo lên, lần thứ ba, lực kéo yếu dần, mấy lần sau đã không còn rúng động như lần đầu nữa.

    Nhảy xong, dây thừng được gỡ ra, hai người ngã xuống đệm, Lâm Trạch vẫn còn ôm ghì Trịnh Kiệt theo bản năng, không ngừng thở dốc.

    Anh cảm thấy khóe mắt ước nhòe, bèn dùng ngón cái lau lau.

    Lâm Trạch: “Này, Trịnh Kiệt.”

    “Ơi, ơi.” Trịnh Kiệt buông anh ra, mở mắt, nhìn ngó xung quanh: “Nhảy xong rồi nói.”

    Lâm Trạch: “…”

    Rất lâu sau này, mỗi lần Lâm Trạch nhớ lại chuyện này đều thực sự cảm thấy rất kỳ lạ, rốt cục Trịnh Kiệt đưa anh đến đó làm gì?! Sợ độ cao thì đừng có nhảy chứ!

    *

    Nhìn vẻ mặt của Lâm Trạch mà tôi cười gần chết, tôi nói: “Anh ta đúng là rất ngốc. Sau này các anh không nhắc tới chuyện này nữa hả? Nghe tới đoạn nhảy tự do, tôi cảm thấy thôi xong rồi, có khi hai các anh sẽ yêu nhau mất.”

    Lâm Trạch: “Tôi hỏi cậu ấy rồi, cậu ấy nói dạo đó áp lực lớn quá, cần phải giải phóng ra, nghe nói nhảy tự do có thể giải tỏa áp lực, nên đưa tôi đi chơi.”

    Cách giải thích này có vẻ rất có lý, nhưng lúc tôi nghe Trịnh Kiệt đưa Lâm Trạch đi nhảy tự do, ý nghĩ đầu tiên đó là – Trịnh Kiệt muốn theo đuổi Lâm Trạch.

    Cửa hàng đồ uống sắp đóng cửa rồi, chỉ còn lại hai chúng tôi và chú chó Alaska, Lâm Trạch lại dùng tay biểu thị: “Anh đã từng nhảy chưa? Dù có chuẩn bị kỹ tới đâu cũng vô dụng, trong tích tắc đã rơi mạnh xuống dưới, lao xuống đáy.”

    Trước đây tôi đã từng nhảy tự do tại Quảng Châu, biết cảm xúc đó. Nhưng dù chính mình trải nghiệm rồi, cũng không thể lột tả được một phần vạn sự xúc động khi rơi xuống từ trên không.

    “Sau lần trải nghiệm đó, tôi cảm thấy rất nhiều thứ, rất nhiều muộn phiền đều không còn quan trọng nữa.” Tôi nói.

    “Đúng thế, chính là thứ cảm xúc đó.” Lâm Trạch đứng lên đi thanh toán, thu ghế vào, chúng tôi dắt Alaska về nhà. Trước Bắc Thành Thiên Nhai toàn là những người xem xong phim đi ra, xếp hàng trên vỉa hè gọi taxi.

    Tôi nói: “Nhưng chỉ lần đầu chơi mới có trải nghiệm đó thôi, tôi cảm thấy lúc rơi xuống đáy, như thể bản thân quăng bỏ tất cả, mà trong giây phút bay lên, lại ngỡ như đã sống lại với linh hồn mới. Cũng hơi giống một chút với đạo lý trong thiền tông. Trước đây tôi và vài người bạn trèo một lần lên thang trời Hổ Khiêu Hiệp, cũng có trải nghiệm đó, đó là nơi Nghiêu Mậu Sách lang bạt gặp nạn.”

    (*) Thang trời:

    43 thang trời

    43 thang trời 1

    Lâm Trạch: “Thang trời như nào?”

    Thang trời rất dài, lúc đó chúng tôi đi theo câu lạc bộ phượt từ trên núi đi xuống đáy Hổ Khiêu Hiệp, lúc đi lên đi một con đường khác. Chúng tôi trèo lên một cái thang hướng lên mây. Tuy là cái thang nhưng lại không có bậc thang, nó còn có một tên gọi khác là: “Thang của kẻ liều.”

    Không còn bất kỳ con đường nào khác để đi, chỉ có thể leo lên cái thang hướng về mây đó. Thang dựng thẳng góc 90 độ, treo trên vách núi dựng đứng cao và dốc. Thời cổ đại treo đồ vật sẽ dùng thang trúc, sự khác biệt duy nhất là thang này được làm bằng sắt.

    Tận cùng của thang dốc lại là một thang dốc khác, mấy trăm bậc, hơn trăm mét lận, hướng mắt nhìn lên không thấy đâu là điểm cuối. Cả một đoàn người đeo ba lô to, tay không bám vào thang hàn trên vách đá, dò dẫm leo lên như leo núi, lúc quay đầu nhìn thấy vực sâu hun hút sau lưng cùng tiếng sóng rung trời, nước sông Kim Sa cuồn cuộn chảy xiết, tràn ngập khí thế gió dữ non cao vượn hót.

    Độ cao hơn trăm mét, ai là sẩy chân ngã xuống thì chắc chắn tan xương nát thịt.

    Tôi nói cho Lâm Trạch nghe, Lâm Trạch tỏ vẻ cực kỳ muốn thử, tôi cười giải thích rằng, đúng là đó là một cách tốt để giải tỏa áp lực, nhưng rất nhiều người sẽ thấy sợ hãi.

    “Mấy người cùng nhau leo lên, sau đó đều trở thành bạn thân, mọi người trèo lên, đứng trên vách núi chót vót trải tầm mắt nhìn ngắm non nước, như được tái sinh vậy. Còn có người mẹ đơn thân hai mấy tuổi, cô ta ôm đứa con ba tuổi của mình, lấy quần áo cột chặt vào mình, một tay ôm chặt, một tay bám trèo lên, hình ảnh ấy làm chấn động tới tất cả hướng dẫn viên đoàn phượt.” Tôi nói: “Linh hồn cũ như đã bị vứt bỏ, đón lấy một cái tôi mới, bản thân bắt đầu nghĩ sau này phải làm những gì, phải sống như thế nào.”

    Lâm Trạch gật đầu, nói: “Lần sau đi sẽ gọi anh, anh đã thử nhảy tự do hai người một lúc chưa?”

    Rất tiếc là chưa.

    Tôi lắc đầu nói: “Tôi có thể tưởng tượng ra cảnh hai người nhảy tự do như thế nào. Một người bạn tôi nói, cách tán gay tốt nhất là cùng đối phương nhảy tự do.”

    Lâm Trạch mỉm cười hỏi: “Thế sao?”

    Tôi gật đầu bảo: “Trên không chạm trời, dưới không chạm đất, chỉ có thể ôm lấy đối phương. Nhảy xong lần một lúc đi lên, tình cảm giữa hai người chắc chắn sẽ không giống với hồi trước nữa. Rất nhiều người đều 419 một lần trước, chịch trước yêu sau, nếu muốn sống hạnh phúc với nhau, thì thứ cảm xúc đó vẫn chưa đủ, bởi vậy mới phải tìm cách nào đó để bổ khuyết. Như là cùng trải nghiệm cảm giác đồng sinh cộng tử vậy…”

    Lâm Trạch ừ tiếng, tôi biết anh đang nghĩ về mối quan hệ của mình với Trịnh Kiệt, chuyện này đâu phải chỉ vài câu là có thể nói rõ ràng.

    Lâm Trạch hỏi: “Anh cảm thấy Trịnh Kiệt đã từng thích tôi chưa?”

    Câu hỏi này tôi hoàn toàn không thể trả lời. Thực ra tôi cảm thấy vào lúc đó, Lâm Trạch đã không thể thoát khỏi Trịnh Kiệt, vì người đang yêu luôn cảm thấy mỗi ánh mắt, hành động của đối phương đều có hương vị đặc biệt, trên thực tế không có ai đặc biệt cả, đa phần đều là do mọi người tự tưởng tượng quá nhiều mà thôi. Nếu đàn ông muốn chơi trò mập mờ dây dưa thì sẽ chơi rất rạch ròi, cơ bản sẽ không “lạt mềm buộc chặt” gì đó, kiểu người như Trịnh Kiệt thì càng không.

    Khi đối xử với đối phương như bạn bè thì có rất nhiều chuyện tự nhiên xảy ra, nhưng bởi vì Lâm Trạch nghĩ quá nhiều, nên mới cảm thấy Trịnh Kiệt hơi khác trước kia.

    Mà nghĩ quá nhiều thì sẽ khiến bản thân chìm trong những “dấu hiệu” tình ái, đánh mất đi sự tỉnh táo chú ý. Trên thực tế, theo tình hình, Trịnh Kiệt và Lâm Trạch là hai người đàn ông độc thân, chơi với nhau từ nhỏ tới lớn, Trịnh Kiệt kéo anh đi nhảy tự do cũng rất bình thường.

    Chúng tôi từ Bắc Thành Thiên Nhai về nhà, mua hai chai sữa chua uống.

    “Có thể Trịnh Kiệt đã từng cố, muốn để bản thân mình thích anh.” Rất khó để đưa ra phán đoán, tôi chỉ có thể nói thế.

    Lâm Trạch gật đầu, vẫn đang suy ngẫm.

    “Tình yêu có thể đến rồi lại đi, sẽ yêu nhau, rồi sẽ lại thất tình, sẽ ly hôn, rồi lại tái hôn.” Lâm Trạch nói: “Cha mẹ sẽ mất, con cái sẽ trưởng thành, nhưng tôi cảm thấy bạn bè thì thật sự sẽ theo ta cả đời.”

    Tôi hoàn toàn đồng ý với câu nói này: “Quân tử chi giao nhạt như nước”, chân lý nằm ở trong chữ “nhạt”, nhạt là sau khảo nghiệm và tôi luyện của thời gian, sẽ giữ lại được tình bạn vững chắc nhất, là thứ tình cảm lắng đọng trong dòng chảy thời gian vô tận. Tình bạn thật sự là dù mười năm không gặp nhau, một ngày nào đó nhớ tới đối phương, gọi điện cho người ấy, hai người vẫn có thể cười nói, thân thiết kể cho nhau nghe tình hình gần đây, tình cảm vẫn vẹn nguyên như trước đây.

    Chúng tôi uống sữa chua xong, Lâm Trạch nói: “Tạm biệt.”

    Tôi nói: “Tạm biệt.”

    Chúng tôi ai về nhà nấy, vừa vào thang máy thì hàng xóm nói: “Ôi cậu nuôi chó à?” Bấy giờ tôi mới nhận ra mình vẫn đang kéo con chó Alaska, thế mà con chó này không gầm gào gì hết, chủ bỏ quên nó cũng chẳng ho he nhắc gì tới. Dường như tâm hồn Lâm Trạch đã bay tới tận phương nao, đến chó cũng quên không dắt về… Thế là tôi gọi điện cho anh ta, bảo anh ta bỏ năm trăm ngàn ở thùng rác thứ ba chỗ rẽ dưới lầu để chuộc chó nhà mình về.

    Sau khi Lâm Trạch về thì đi tắm, lát sau bạn trai anh ta lên lầu, mang mấy quyển sách anh ta mượn bữa trước tới đổi, tiện tay dắt chó về.

    “Còn quyển sách nào hay giới thiệu tôi không?” Anh ta hỏi.

    “Tây Sở Bá Vương của Phi Thiên Dạ Tường.” Tôi mặt dày mày dạn nói.  (*)

    (*) Mình tra trên mạng thì đúng là có bộ này của anh Gà, và tag cao H các bạn nhé, như chương mở đầu truyện này cũng có nhắc tới bộ này đó =))))

    Anh ta trưng bộ mặt “Tôi là con người trong sáng thuần khiết, không muốn nói chuyện với người dâm dê bạo lực như anh, anh sẽ làm tôi lệch lạc”, rồi lại hỏi: “Sao hai người lúc nào cũng có lắm chuyện để nói thế? Nói những chuyện gì vậy?”

    Tôi trả lời: “Không có gì.”

    Anh ta lại hỏi: “Em ấy có nhắc tới tôi không?”

    Tôi nói: “Không, tạm thời thì chưa nhắc tới anh.”

    Anh ta lại hỏi: “Thế kể về cậu bạn nối khố trai thẳng trước đây của em ấy đúng không?”

    Tôi sợ anh ta ghen tuông về nhà lại cãi nhau với Lâm Trạch, nên nói: “A Trạch không yêu anh ta, anh đừng có ghen.”

    Anh ta nói: “Không phải ghen, tôi cũng muốn có một người bạn như thế.”

    Tôi vẫn còn muốn nói gì đó, Lâm Trạch đã gọi điện thoại qua, bảo bạn trai tiện thể mua ít đồ ăn khuya. Thế là anh ta ôm mấy quyển sách, dắt chó về nhà.

    Ngày hôm đó, tôi ngồi một lúc, nhớ tới hai người bạn nối khố của mình, bèn gọi điện cho bọn họ vào 12 giờ đêm. Chỉ có kiểu cú đêm như tôi mới lên cơn sầu thương, nhớ lại năm tháng ngây ngô trong cảnh gió thổi mây trôi giữa đêm xuân khuya khoắt cô tịch này, chứ còn đám bạn nối khố của tôi chắc hẳn đều đang ôm vợ ngủ tít mít rồi. Sau khi đối phương nhận điện thoại, tôi nghe thấy giọng nói buồn ngủ cùng tiếng bật đèn, cậu ta vừa bị vợ mắng vừa ra ban công hút thuốc nói chuyện điện thoại với tôi tới hơn 2 giờ đêm.

    Dù rằng hai gã bạn thân đó chẳng hề bàn trước với nhau, nhưng đều ngạc nhiên vô cùng, cảm thấy chắc hẳn hôm nay tôi uống lộn thuốc mới chủ động liên lạc với bọn họ. Sau lại đâm ra lo lắng, hỏi có phải tôi không sống được bao lâu nữa không, bảo tôi mau chóng phắn về cho họ nhìn, muốn xác thực tôi không có thiếu cánh tay cánh chân nào. Rồi lại hỏi tôi chia tay hay là bị sa thải hay là muốn mượn tiền, đừng có vòng vèo vào luôn vấn đề chính đi… Nếu không sao thì tốt, giả như có chia tay thì đừng có đổ đốn hành hạ bản thân, cũ chưa đi mới không đến, lúc nào về tôi giới thiệu cho bạn trai, trong công ty chúng tôi có mấy người là gay bla blo…

    Cúp điện thoại rồi tôi không kìm được mà tưởng tượng cảnh mấy ngày nữa lúc bọn họ đi uống rượu rồi chém gió ngắm gái, thể nào cũng sẽ lôi chuyện tôi nửa đêm nửa hôm gọi điện ra làm đề tài giễu cợt, rồi đoán mò đủ kiểu xem có phải tôi trống rỗng khát khao quá, hay cảm thấy có lỗi với bọn họ nên mới gọi tới lúc 12 giờ đêm như thế không, sau sẽ gọi lại cho tôi, nói xong chuyện đó thì sẽ cười khích tôi rằng bọn họ đang ăn gì uống gì… hay bụng vợ tao to rồi, chú mày chuẩn bị phong bì đi tiệc trăm ngày đi, nhất định phải có tiền mặt không được thiếu đồng nào đâu đó, rồi lại bảo tôi rảnh thì về, đến lúc đó sẽ gọi những ai tới cùng chơi. Quả nhiên, đã là bạn thì là bạn cả đời.

    Sau ngày hôm đó, tôi vẫn luôn muốn bảo Lâm Trạch kể nốt câu chuyện của mình đi, nhưng mãi mà không gặp được anh ta. Sẩm tối một ngày nọ, tôi luyện thái cực quyền ở dưới lầu thì có một người bạn đến tìm tôi, rất lâu trước kia anh ta đã trải qua mối tình kinh khủng tột cùng, đợt gần đây anh ta ốm sốt cảm cúm, thế là anh ta cứ nghi ngờ mình bị nhiễm HIV.

    Trong mấy ngày đợi kết quả từ Trung tâm kiểm soát và phòng ngừa dịch bệnh, dường như anh ta đã ngẫm lại hết cuộc đời mình, sắp xếp lại nó, nghĩ xem mình muốn làm gì, còn chuyện gì chưa làm, và có nguyện vọng gì còn chưa Full không. Tôi hẹn anh ta đi ăn bữa cơm, bảo anh ta nói chuyện với Lâm Trạch. Lúc gặp mặt, không ngờ anh ta cũng quen anh chàng quan hệ rộng Lâm Trạch… Thế là cả đám tụ lại, sau khi lấy được kết quả, anh ta quyết định làm thủ tục di dân, đến nước cho phép hôn nhân đồng tính ở Châu Âu sống vài năm, nhà và xe trong nước thì để lại cho mẹ, tính tích đủ lộ phí rồi trong quãng đời còn lại sẽ khiêu chiến thử thách chính mình ở những đất nước mình chưa biết, trải nghiệm cuộc sống ‘không biết ngày mai’. Khi già rồi thì lại quay về Trung Quốc, lá rụng về cội.

    Anh ta liên hệ với một người bạn ở nước ngoài, phát hiện ra chuyện di dân đơn giản hơn rất nhiều so với tưởng tượng của mình. Đối phương giúp anh ta tìm công việc, nếu gấp quá thì giờ cũng có thể đi luôn. Nhưng anh ta vẫn còn chưa thi xong Ielts, để sắp xếp xong công việc bên này anh ta sẽ nghiêm túc lên đường.

    Chúng tôi đến quán lẩu uống rượu, chúc mừng anh ta có mục tiêu muốn Full. Trong bữa tiệc, người bạn nọ nói mình rất tha thiết luyến tiếc quê hương, thế là sau khi tôi và Lâm Trạch ăn đến no căng bụng, lúc về bèn thiết kế tặng anh ta một album. Chúng tôi cùng nhau chọn những bức ảnh ở các địa phương, chụp xong tôi sẽ viết một câu chuyện ngắn sau mỗi bức tranh, cho anh ta mang ra nước ngoài. Vừa có thể lưu giữ kỷ niệm, lại vừa có thể tẩy não những người nước ngoài có thành kiến với Trung Quốc đại lục. Đến lúc đó chụp hết những ảnh như là cảnh “lật mặt” trong kịch Tứ Xuyên (*), mạt chược, tranh thêu Tứ Xuyên cho vào trong album, một tay cầm album, một tay cầm kiếm tuyên truyền khắp nơi.

    (*) Cảnh lật mặt/ đổi mặt trong kịch Tứ Xuyên: là một kỹ thuật trong kịch Tứ Xuyên. Diễn viên mặc trang phục sặc sỡ, di chuyển theo tiếng nhạc, đeo mặt nạ nhiều màu khắc họa các nhân vật kịch tiêu biểu, khi nhạc lên đến cao trào, diễn viên phất quạt hoặc tay áo qua mặt, trong tích tắc đã thay đổi từ mặt nạ này sang mặt nạ khác, mỗi mặt nạ biểu thị một tâm trạng khác nhau. (Theo Wiki)

    Chúng tôi hẹn nhau cuối tuần đi chơi, đi đâu đó dạo phố ăn uống, lượn khắp nơi chụp ảnh đường phố, làm xong món quà đó thì cũng kể xong câu chuyện.

    Cuối tuần, anh nhà to con lại đi kiếm thu nhập thêm, tôi ở dưới lầu đợi một lúc, chỉ có Lâm Trạch đeo máy ảnh SLR trên cổ đi ra, bạn trai anh ta không đi.

    Tôi hỏi: “Bạn trai anh không đi à?”

    Lâm Trạch: “Không đi, hôm qua anh ấy chơi game tới 5 giờ mới ngủ. Giờ chúng ta tự lái xe đi, đến Từ Khí Khẩu trước đã, chụp kịch Tứ Xuyên, quán trà cổ với mạt chược bờ sông, lúc ăn thì đợi bọn họ cùng ăn.”

    Tôi cầm theo một quyển sổ nhỏ, nói: “Hôm nay anh phải kể hết câu chuyện đó, tôi ngâm quá lâu phần trên rồi.”

    Lâm Trạch rất phóng khoáng nói ok, chúng tôi dừng xe ở Từ Khí Khẩu, cầm máy ảnh đi chụp.

    “Từ chỗ nào rồi nhỉ…” Lâm Trạch hỏi.

    “Từ chỗ suối nước nóng… suối nước nóng đó…” Tôi biết dáng vẻ mình lúc này chắc chắn giống con chó Husky đang duỗi lưỡi chực bên bát đợi Lâm Trạch cho ăn thịt, Lâm Trạch lộ vẻ mặt rùng mình sợ hãi, gật đầu.

    Tôi truy hỏi: “Các anh cùng ngâm nước nóng rồi có ‘ấy ấy’ không?”

    “Tất nhiên là không!” Lâm Trạch dở khóc dở cười: “Anh điên à, có phải đọc sách nhiều quá lú não không, sao vậy được, đâu ra kiểu ngâm nước nóng biến tướng vậy…”

    *

    Ngày hôm đó, nhảy tự do xong, Lâm Trạch mãi vẫn chưa định thần lại. Chiều tối bữa ấy trời mưa nhỏ, hai người họ thay quần bơi rồi đi ngâm nước nóng.

    Lâm Trạch nằm bên cạnh bờ, nhìn ra bên ngoài, ngắm núi xanh ngăn ngắt được bao phủ bởi lớp sương mù trắng xóa như tuyết cùng bầu trời bị cắt xẻ thành những mảng tối sáng lúc hoàng hôn. Mùi thức ăn thơm nức bay tới từ xa, Trịnh Kiệt nói chuyện với anh câu được câu không, sau đó cởi phăng quần bơi xuống tắm trong nước. Lâm Trạch tức khắc ngại ngùng xấu hổ, dù anh thường xuyên cùng ngủ cùng ăn với Trịnh Kiệt, nhưng gần như chưa từng nhìn thấy cơ thể trần truồng của đối phương.

    Lần cuối cùng anh nhìn thấy hình như là vào năm lớp 11 đi bơi, giờ Lâm Trạch cảm thấy hồi hộp kinh khủng, tránh nhìn vào phía dưới Trịnh Kiệt. Trịnh Kiệt nói: “Ông thấy có đúng không?”

    Lâm Trạch: “Ừ, đúng.”

    Trịnh Kiệt lại nói: “Thực ra các cô ấy đều không thật lòng yêu tôi.”

    Khổ nỗi đoạn trước Lâm Trạch đâu có nghe, anh dựa vào câu cuối cùng đoán nội dung phía trước rồi nói với Trịnh Kiệt: “Trước đây không phải cũng như thế à? Lúc ấy sao ông vẫn muốn thử cơ mà, giờ lại không muốn nữa rồi?”

    Trịnh Kiệt: “Nhưng không hiểu vì sao, tôi thật sự không có được cảm xúc như hồi đầu nữa. Nếu có một cô gái có thiện cảm với tôi, chủ động nhắn tin cho tôi, tôi sẽ không khỏi nghĩ rằng có phải cô ấy thích tôi vì tôi có nhà, lương tháng tám ngàn hay không. Có lẽ chỉ vì cô ấy yêu đương mệt mỏi rồi, muốn tìm một người đàn ông tốt, sống một cuộc sống ổn định chăng, hoàn toàn không phải vì cô ấy yêu tôi, muốn bên tôi cả đời.”

    “Dù cho ngồi trước mặt cô ấy không phải là tôi, chỉ cần ưng mắt một chút, thì là Trịnh Kiệt cũng được, Lâm Kiệt cũng được, Vương Kiệt cũng được…” Trịnh Kiệt độc thoại: “Có lẽ với các cô ấy thì chẳng có gì khác biệt hết.”

    Lâm Trạch hỏi: “Thế ông định như nào?”

    Trịnh Kiệt nhìn Lâm Trạch rồi nói: “Tôi định nói với đối tượng xem mắt tiếp theo chuyện mẹ tôi nợ người khác hai triệu xem sao. Nếu cô ấy vẫn đồng ý bên tôi, thì tôi sẽ kết hôn với cô ấy.”

    Lâm Trạch: “…”

    “Ông làm vậy thì có nghĩa lý gì?” Lâm Trạch nói: “Thật đấy, Trịnh Kiệt, đừng nói thế, sẽ không có cô gái nào bằng lòng đâu.”

    Trịnh Kiệt: “Dung Dung đã bằng lòng cơ mà?”

    Lâm Trạch chịu không biết trả lời như nào, anh bước ra khỏi suối nước nóng. Lâm Trạch ngâm nước nóng tới mức chóng mặt, anh mặc áo tắm vào, ngồi xuống ghế dựa bên hồ, thắt lại dây áo, cong chân lộ ra đầu gối, lấy iPad xem.

    Hoằng: [Ăn cơm chưa?]

    Lâm Trạch: [Chưa, đang ngâm nước nóng, chiều chơi nhảy tự do.]

    Hoằng: [Chơi cùng cậu bạn nối khố đó hả?]

    Lâm Trạch: [Ừ, có cảm xúc hơi quái lạ.]

    Hoằng: [Yêu cậu ta rồi?]

    Lâm Trạch: [Không, tôi rất sợ sẽ yêu cậu ta.]

    Hoằng: [Rất sợ yêu cậu ta chứng tỏ đã yêu mất rồi.]

    Lâm Trạch: [Không thể nói như thế… để tôi nghĩ xem đã.]

    Hoằng: [Nhớ ăn tối đấy.]

    Đám con gái đi tới, mặt Trịnh Kiệt đỏ bừng lên ngay, vội vàng mặc quần bơi trèo ra khỏi suối nước nóng, mặc áo tắm buộc dây vào, động tác nhanh như chớp làm Lâm Trạch suýt nữa sặc nước uống.

    “Các anh ngâm nước nóng xong rồi?” Sếp Vương khoác áo tắm cười hỏi.

    Trịnh Kiệt mặc áo tắm đứng bên hồ cười.

    Gái đẹp rất nhiều, Trịnh Kiệt còn muốn đứng nhìn một lúc. Y ngồi bên bờ, sếp Vương nói: “Lại xuống ngâm một lúc đi.”

    “Không ạ không ạ”, Trịnh Kiệt lắc đầu ngay, cùng Lâm Trạch đi về.

    Tối đó, sau khi ăn tối, mọi người lại tụ tập hát hò, Lâm Trạch hát bài Truyền Kỳ của Vương Phi, cùng cụng ly với các đồng nghiệp Trịnh Kiệt. Uống tới 11 giờ thì gửi cho Hoằng một tin nhắn.

    Lâm Trạch: [Ngủ ngon.]

    Hoằng: [Không ngủ ngon.]

    Lâm Trạch bật cười, cầm iPad ngồi trong góc phòng trả lời.

    Lâm Trạch: [Làm nũng hở? Lồng ngực tôi đây có thể sưởi ấm anh.]

    Hoằng: [Không có gì, cãi nhau với chủ cho thuê.]

    Lâm Trạch: [Tôi luôn cảm thấy anh là người rất đúng mực cơ.]

    Hoằng: [Sao lại nói thế?]

    Lâm Trạch: [Lúc rảnh rỗi thì anh thích đọc sách chứ không lên mạng.]

    Hoằng: [Nhưng tôi vẫn chưa đủ bình tĩnh.]

    Lâm Trạch: [Có lẽ bởi sự từng trải, hồi nhỏ tôi rất dễ nổi nóng cáu gắt, chưa rõ đầu đuôi đã nổi sùng, giờ đã dần dần kiểm soát tốt hơn.]

    Hoằng: [Lần tức giận nhất gần đây là khi nào?]

    Lúc nào nhỉ? Lâm Trạch lục lại trí nhớ của mình, nhớ ra rồi.

    Lâm Trạch: [Lần tức giận gần đây nhất có lẽ vì chuyện bạn trai trước, anh ấy bảo với tôi anh ấy kết hôn rồi, sau đó tôi bảo anh ấy cút đi.]

    Hoằng: [Anh ta thật sự nên cút.]

    Lâm Trạch: [Nhưng sau đó tôi đã nghĩ thông rồi, anh ấy cũng không cố ý lừa tôi, mà thật sự rất bất lực.]

    Hoằng: [Có thể thấy cậu vẫn còn rất quan tâm anh ta.]

    Lâm Trạch: [Lúc ấy tôi vẫn trách móc anh ấy nặng nề lắm, có lẽ những lời nói của tôi đã làm tổn thương anh ấy, khiến cho sau đó anh ấy rời đi một mình, giờ cũng không biết sống như nào nữa.]

    Hoằng: [Còn lần tức giận trước nữa thì sao?]

    Lâm Trạch: [Vẫn vì anh ấy, đó là một chuyện rất nhỏ. Khi ấy tôi ghen tuông, thế là nổi điên với anh ấy. Giờ nhớ lại, lúc mới bắt đầu yêu đương với anh ấy đã cãi nhau liên tục. Tệ thật đấy, không để anh ấy có được bất kỳ hồi ức đẹp đẽ nào.]

    Hoằng: [Có thể thấy cậu vẫn còn rất quan tâm anh ta.]

    Lâm Trạch: [Ừ, nhưng anh ấy đã đi rồi. Không nhắc tới anh ấy nữa, đổi chủ đề đi, sao anh thích đọc sách thế?]

    Hoằng: [Câu hỏi này rất kỳ quái, nếu phải trả lời một cách nghiêm túc thì đọc vạn quyển sách đi vạn dặm đường. Linh hồn của tôi bị giam cầm trói buộc trong trái tim, không thể ngao du, thế nên chỉ có thể đọc sách, ở trong sách “đi” qua những mảnh đời của người khác.]

    Lâm Trạch: [Anh đang làm ở đâu?]

    Hoằng: [Cậu chuyển chủ đề quá nhanh đấy.]

    Lâm Trạch: [Ở Giang Bắc hả? Vì sao lại không bao giờ mở định vị?]

    Hoằng: [Tôi không muốn nói lắm, không nói có bị chặn không vậy?]

    Lâm Trạch nghĩ thầm có lẽ bản thân hơi quá đáng rồi, suốt ngày lấy chuyện cắt đứt quan hệ ra đe dọa đối phương thì tệ thật. Nhưng nếu Hoằng thật sự thích anh, bị đe dọa mà lại có thể nhận ra bản thân thực sự để ý tới anh… Tình huống như vậy vừa mâu thuẫn vừa buồn cười, Lâm Trạch hơi buồn ngủ, bèn quyết định không bắt nạt anh ta nữa.

    Lâm Trạch: [Tôi chỉ tò mò hỏi thôi mà.]

    Hoằng: [Ngủ ngon, tôi rất buồn ngủ rồi, nói chuyện với cậu tâm trạng khá hơn nhiều rồi.]

    Lâm Trạch: [Ngủ ngon.]

    Trịnh Kiệt đang quay lưng lại với Lâm Trạch ngủ, ngáy pho pho. Những tia sáng rơi xuống bên ngoài khách sạn, bên phía đối diện là ánh sáng hắt tới từ làng du lịch. Có người nửa đêm uống say quá, hát ca trở về, tiếng cười khe khẽ của các cô gái sao mà hay trong đêm khuya.

    Lâm Trạch quay đầu nhìn Trịnh Kiệt, nhớ lại mối tình đầu của bản thân, lúc nào thì mình yêu y nhỉ? Nghĩ về chuyện này thật sự quá hại não, thậm chí anh còn không nhớ ra tình cảm của mình từ từ nhạt phai vào lúc nào, chứ đừng nói tới khoảng thời điểm bắt đầu. Dần dần anh cũng nghĩ thông rồi.

    Có lẽ theo một ý nghĩa nào đó, anh và Trịnh Kiệt vẫn luôn yêu nhau.

    Ngoại trừ chuyện tình dục ra, thì rất nhiều chuyện đều giống với những đôi yêu nhau. Lúc nhỏ họ là một đôi trúc mã, sau khi trưởng thành thì Lâm Trạch yêu y, sau đó yêu điên cuồng trong khoảng một hai năm, rồi anh bước qua giai đoạn đó. Giống như kết hôn, hai người lại khôi phục trạng thái thân mật gắn bó, ở trong mối quan hệ coi đối phương như người thân.

    Không thể ở bên y được nữa. Lâm Trạch nhớ lại rất nhiều việc trong quá khứ, anh hy vọng có một ngày nào đó trong tương lai, khi bọn họ cùng đi chơi, có thể nói tới chuyện công việc, gia đình của bản thân, cùng cười vang cùng vui vẻ, cổ vũ nâng đỡ lẫn nhau.

    Tách ra một thời gian liệu có tác dụng không?

    Lâm Trạch quyết định thử cách Trịnh Kiệt một khoảng thời gian xem sao. Dù sao thì Trịnh Kiệt cũng sắp trả phòng rồi, như vậy y có thể phôi phục trạng thái bình thường đi xem mắt, bởi cô đơn nên sẽ coi trọng đối tượng xem mắt.

    Hoặc là, bọn họ có thể nhìn kỹ lại đối phương một lần nữa, lựa chọn làm bạn bè, hoặc lựa chọn tình yêu – ở bên nhau.

    Thuộc truyện: Bắc Thành Thiên Nhai