Bạch Liên Hoa nghịch tập – Chương 26

    Thuộc truyện: Bạch Liên Hoa nghịch tập

    “A! Sao cậu lại ở trong này!” Một giọng nói bén nhọn đánh vỡ ấm áp khó có được trong bữa sáng của Liên Hoa và giò heo, Liên Hoa hết hồn. Nhìn ra ngoài cửa, Tưởng Tư Vũ! Trong tay còn cầm đồ, tuyệt đối là tới đưa bữa sáng cho giò heo, thật đủ ân cần! Liên Hoa đột nhiên cảm thấy rất không thoải mái, về phần vì sao không thoải mái hắn không dám nghĩ sâu vào.

    Hạ Chí cau mày, hắn cũng cảm thấy người này xuất hiện rất quấy rầy tâm tình của hắn.

    “Có chuyện gì sao?” Hạ Chí bình tĩnh hỏi.

    “Rốt cục cậu vì sao lại ở trong này?” Tưởng Tư Vũ chỉ vào Liên Hoa nói, giống như người mắc bệnh tâm thần. Mấy ngày nay tới giờ, cô ta thường xuyên tặng đồ cho Hạ Chí, nhưng mỗi lần Hạ Chí đều nhàn nhạt cự tuyệt, đến cả cửa cũng không cho cô ta tiến vào, dựa vào cái gì mà tên tiểu bạch kiểm này là có thể ăn cơm cùng Hạ Chí? Không khí còn hài hòa như vậy! Cô ta không phục. Cô ta tin vững chắc rằng, chỉ cần mình kiên trì, Hạ Chí sớm muộn gì cũng trở thành của cô ta dễ như chơi, nhưng cô ta sao lại quên mất, sau mạt thế, đàn ông và đàn ông cũng là chuyện rất bình thường!

    Tưởng Tư Vũ quên, cô ta còn không biết Hạ Chí thích nam hay nữ! Nhận thức được điều này, khiến tâm cô ta trong nháy mắt lạnh lẽo.

    “Tôi hiện tại là bảo mẫu bên người anh Chí, bên◦người!” Liên Hoa cố ý cường điệu hai chữ ‘bên người’, nghĩ đến cô em này dám mơ ước giò heo, Liên Hoa liền hận không thể đuổi cô ta ra xa.

    “Làm sao có thể? Có phải cái tên tiểu bạch kiểm cậu dựa vào thân mình mà đi lên? Còn không biết xấu hổ? Một tên đàn ông còn làm ra loại chuyện hạ lưu này, vốn chỉ là ăn cơm chùa còn muốn câu dẫn anh Hạ! Cậu muốn anh Hạ về sau tạo uy tín trong đội ngũ kiểu gì đây? Thức thời thì cách xa anh Hạ ra!” Tưởng Tư Vũ cơ hồ chỉ vào mũi Liên Hoa mà nói.

    Liên Hoa: “…”

    Tại sao trong lòng cô ta, hắn lại trở thành nam hồ ly tinh vậy? Rõ ràng chính là giò heo bảo hắn đến đây làm bảo mẫu. Giống như truyện ngôn tình vậy nhỉ, một em gái thích nam chủ, chỉ tiếc hiện tại cô gái kia trong mắt nam chủ chính quy, chỉ là một tiểu tam suốt ngày đi câu dẫn người khác. Rõ ràng nguyên nhân không phải do hắn, Liên Hoa có chút buồn bực, vì thế trừng mắt liếc giò heo một cái.

    “Đương nhiên là do anh Chí an bài, anh Chí đang ở đây, cô muốn hỏi cứ việc hỏi.” Liên Hoa chỉ vào Hạ Chí.

    Nhận thấy oán niệm của Liên Hoa, Hạ Chí rốt cục chậm rãi mở miệng: “Không sai, là tôi an bài, cô Tưởng, cô có gì bất mãn với an bài của tôi sao?”

    Tưởng Tư Vũ nào dám nghi ngờ quyết định của Hạ Chí, chỉ biết nước mắt lâng lâng, dậm chân một cái chạy ra ngoài, mấy thứ mang đến cũng quên đem đi.

    Liên Hoa mở nắp mấy chiếc hộp Tưởng Tư Vũ để quên lại, a, là bánh bao! Hậu cần mỗi ngày phải làm rất nhiều đồ ăn, bánh bao làm cũng rất phiền toái, nên ít khi có.

    Liên Hoa cầm lên một cái, cắn một miếng lớn, là bánh bao nhân cải trắng. Mạt thế đến lâu như vậy, chỉ có đội bọn họ là có rau dưa, trừ bỏ những thứ dễ bảo tồn như khoai tây củ cải linh tinh, cái loại rau dưa khác hoặc là không có, hoặc là phơi khô. Đội bọn họ trừ bỏ Liên Hoa là Mộc hệ dị năng giả, rau dưa tươi mới không còn quá hiếm lạ, đều bị Liên Hoa đem đi bán.

    “Anh Chí, anh cũng ăn đi.” Liên Hoa đem hộp đựng bánh bao đưa qua cho Hạ Chí, lấy lòng cười cười.

    Hạ Chí mặt không chút thay đổi nhìn hắn, gắp một cái ăn, Liên Hoa thở phào nhẹ nhõm.

    Đúng tám giờ xuất phát, Hạ Chí cho một chiếc xe tải đủ để chở hết đám người đội Bạch Dịch, còn chia một ít vật tư cho bọn hắn. Hạ Chí tuy rằng hận không thể giết chết Bạch Dịch, nhưng những người sống sót trong đội ngũ Bạch Dịch vô tội.

    Liên Hoa lặng lẽ tính toán, đội ngũ thằng anh họ chỉ còn ba mươi mấy người, phỏng chừng thằng anh họ sẽ vội vàng chiêu binh mãi mã.

    “Tiểu Chí, mấy ngày nay cám ơn em đã quan tâm. Chờ chúng ta đến được thành thị kế tiếp, tìm được vật tư nhất định sẽ bồi thường cho em.” Bạch Dịch thoạt nhìn vẫn phong độ như vậy, đầy thâm tình và chân thành nhìn Hạ Chí. Đáng tiếc Hạ Chí đã sớm biết rõ bản tính Bạch Dịch, chỉ lãnh đạm đáp một tiếng ‘không cần’, sau đó không thèm để ý tới Bạch Dịch nữa.

    Đáng tiếc Bạch Dịch là loại da mặt dày, không ngừng lải nhải trước mặt Hạ Chí, Hạ Chí càng nghe mặt càng đen, Bạch Dịch đây là muốn chứng tỏ cho hắn thấy mình có bao nhiêu ngu xuẩn sao? Liên Hoa nghe thằng anh họ nói chuyện với giò heo, yên lặng đốt cho thằng anh họ một cây nhang. Giò heo ghét nhất là nhớ tới chuyện ngu xuẩn mà trước kia Bạch tra làm ra, bây giờ còn dám nói đến trước mặt hắn, này không phải muốn chết sao?

    Cảm giác được giò heo sắp không nhịn nổi nữa, thủ hạ của Bạch tra không biết ở nơi nào, không thể căn ngăn được nữa. Liên Hoa vội vàng đánh gãy lời Bạch Dịch: “Anh Dịch, chúng ta vẫn nên chuẩn bị đi thôi, hôm nay nếu chậm trễ sẽ không thể đi được bao nhiêu.” Hành trang gì đó đều được sắp xếp thành túi lớn túi nhỏ.

    “Tiểu… Hoa, em nói đúng, chúng ta đi mau thôi, em đi cùng với anh, theo anh về nhà, ông nội và bác Hai đều rất lo lắng cho em.” Bạch Dịch thoạt nhìn rất nghiêm túc nói.

    Liên Hoa thầm nghĩ, người Bạch gia đang muốn thằng anh họ này thăm dò hắn.

    “Tiểu Hoa đi cùng với tôi.” Liên Hoa còn chưa kịp mở miệng, Hạ Chí đã lạnh giọng đáp.

    Bạch Dịch sửng sốt, tựa hồ không thể tin được đây là do Hạ Chí nói ra. Quay đầu nhìn về phía Liên Hoa: “Tiểu Hoa, em muốn đi với ai?”

    “Em đi với anh Chí!” Liên Hoa tranh thủ tỏ thái độ, nếu chậm chạp không tỏ thái độ, giò heo nổi nóng thì thảm, Liên Hoa hiện tại không dám giỡn mặt với giò heo đâu. 〒_〒

    Sắc mặt Bạch Dịch bắt đầu khó coi, nhưng tâm tình Hạ Chí lại tốt lắm, Liên Hoa tranh thủ đứng về phía giò heo.

    “Em đi theo Tiểu Chí, cũng không phải không được.” Bạch Dịch nói mà cảm thấy gian nan, có chút thương tâm: “Bất quá, khi đến kinh đô, em vẫn nên về nhà. Dù sao nơi đó là nhà em.”

    Liên Hoa: “…”

    Thực không biết thằng anh họ này sao lại không biết xấu hổ nói ra loại chuyện đó, trong trí nhớ Liên Hoa, Bạch Liên Hoa cho tới bây giờ cũng chưa đến đại trạch Bạch gia bao giờ, đều cùng cha nuôi của hắn ở bên ngoài, Bạch gia không thừa nhận có đứa cháu như hắn.

    Liên Hoa ác độc đoán, thằng anh họ này khẳng định thấy hắn là dị năng giả, muốn tặng cho Bạch gia một tay đấm vừa miễn phí vừa trung thành, chơi con bài thân tình lôi kéo nguồn nhân lực, đáng tiếc Liên Hoa cũng không phải Bạch Liên Hoa ngày trước, không dễ ăn.

    “Được thôi.” Liên Hoa vừa nghĩ ra một chuyện, liền bị Hạ Chí trực tiếp lôi đến Hummer cải tạo chuyên dụng. Liên Hoa trèo lên trước, còn có thể thấy được ánh mắt oán độc của Tưởng Tư Vũ, hơi chút giật mình, Liên Hoa nghĩ tốt nhất nên cách xa cô này.

    “Hello!” Hạ Hành Văn tâm tình tốt chào Liên Hoa một tiếng, sáng hôm nay cậu chủ không nổi bão, xem ra tác dụng của lão Bạch rất tốt.

    Liên Hoa không quan tâm tới Hạ Hành Văn, hắn không thể lý giải nỗi sóng điện não của thằng này, quan tâm đến làm cái gì.

    Liên Hoa trước tiên cất tốt ba lô bảo bối của mình, theo thường lệ chọn chỗ ngồi cách xa giò heo. Sắc mặt Hạ Chí liền không vui.

    “Lão Bạch, lão Bạch, ngồi ở đây, ngồi ở đây!” Hạ Hành Văn thoáng nhìn sắc mặt cậu chủ, tranh thủ kéo Liên Hoa, chỉ vào vị trí bên cạnh Hạ Chí: “Ngồi ở đây, cho tiện trao đổi.”

    Liên Hoa: “…” Chiếc xe này trừ bỏ Hạ Hành Vũ lái xe, Hạ Hành Văn ngồi ghế phó lái, phía sau là Liên Hoa và giò heo, cộng thêm một Đại Bạch phiên bản nhỏ. Dì Lý thì ngồi ở xe vật tư, dì phụ trách phân phối vật tư. Trống trải như vậy còn có cái gì khó trao đổi?

    Nhưng Liên Hoa vẫn ngoan ngoãn ngồi qua, cách giò heo gần như vậy hắn liền khẩn trương, Liên Hoa ngồi thẳng lưng.

    Tưởng Tư Nhã thấy bọn họ một đống người lại phải chen chúc trên một chiếc xe tải, quả thực không có cách nào khác. “Anh Bạch, anh Hạ thật keo kiệt, chỉ cho chúng ta một chiếc xe, đông đúc như thế! Nhất định rất vất vả!” Tưởng Tư Nhã hai mắt rưng rưng. Nếu cô ta khóc thật, nhiều đàn ông chen cùng một chỗ như vậy, một chút cũng không thấy thoải mái.

    “Tư Nhã, nhẫn nại một chút, đợi đến thành thị kế tiếp, chúng ta liền đổi xe, hiện tại chúng ta còn phải dựa vào Tiểu Chí.” Bạch Dịch vỗ vỗ vai Tưởng Tư Nhã. An Tử Tề một bên cái gì cũng chưa nói. Tưởng Tư Vũ liếc mắt nhìn chị gái quý hóa của mình một cái, cô ta ngồi trên một chiếc Hummer. Khiến Tưởng Tư Nhã tức đến ngứa răng, nhưng chỉ có thể trèo lên xe tải.

    “Cậu chủ, vật tư của chúng ta sắp không đủ dùng, nhất là xăng, phỏng chừng cả đoàn xe chỉ có thể kiên trì được ba ngày. Hơn nữa lương thực như gạo và bột mì, đại khái còn có thể kiên trì trong năm ngày, nước bởi vì có Thủy hệ dị năng giả nên không cần lo lắng” Hạ Hành Văn bắt đầu báo cáo công tác, Liên Hoa ngậm miệng không nói một lời.

    “Ừ!” Hạ Chí nhắm mắt lại trả lời một câu: “Đến thành thị kế tiếp, tìm trạm xăng bổ sung xăng. Tìm vài cái siêu thị, luyện tập với biến dị thú cấp cao nhiều hơn một chút, không thể bởi vì có súng đạn mà không luyện tập, gặp phải những con cấp ba liền vô dụng, cậu an bài một chút đi. Còn có, chú ý biến dị thực vật, tận lực cách xa những con đường nhỏ, đi quốc lộ.”

    “Cậu chủ, hiện tại thực vật phát triển nhanh như vậy, đều là biến dị sao? Có giống với Trư Lung Thảo của lão Bạch không?”

    “Không, bộ dạng chỉ to hơn một chút, không tính là biến dị, biến dị chỉ là một bộ phận trong đó. Biến dị thực vật cũng có tư duy, khá khó chơi, không nên đánh chủ ý lên biến dị thực vật, không phải con nào cũng có thể bị thu phục, coi chừng tiền mất tật mang.”

    Liên Hoa: “…” Hắn cảm thấy những lời này của giò heo là nói cho hắn nghe, giò heo đang nhắc nhở hắn phải cẩn thận cái mạng nhỏ của mình sao?

    “Ừm!” Hạ Hành Văn gật gật đầu: “Còn có, hiện tại đội ngũ chúng ta có tổng cộng một trăm lẻ tám người, dị năng giả có tám mươi người, trong đó có ba mươi tám người đã thăng lên cấp hai, đều là người ban đầu đi cùng chúng ta, là thành viên đáng tín nhiệm, còn lại là cấp một, những người này mới gia nhập, còn cần khảo hạch một phen, chỉ có một người cấp ba.” Hạ Hành Văn nhìn Liên Hoa, Liên Hoa sờ sờ mũi không nhìn hắn.

    “Không gian hệ dị năng giả chỉ có hai, một cái cấp một, một cái cấp hai, lớn có một trăm mét vuông, nhỏ là hai mươi, bất quá vẫn miễn cưỡng đủ dùng, hiện tại hai người này do dì Lý quản, cậu chủ, có muốn đem lương thực và các vật tư trọng yếu đặt trong không gian bọn họ không?”

    ” Hai người này cần phải có bảo hộ giám thị, vấn đề vật tư, tuyệt đối không thể phạm phải sai lầm. Lương thực có thể để một nửa trong không gian, còn lại để trên xe tải.”

    “Được, theo tốc độ trước mắt của chúng ta, tới được kinh đô cũng cần khoảng hai tháng, Hạ gia bên kia hẳn đã chuẩn bị tốt tiếp ứng cho chúng ta.” Hạ Hành Văn có chút do dự, vẫn nói tiếp: “Cậu chủ, cậu để Bạch tiên sinh đi theo chúng ta, thật sự không thành vấn đề sao? Mấy ngày nay tôi thấy Bạch tiên sinh và đội viên của chúng ta thường xuyên tiếp xúc, phỏng chừng đã có vài tên dị năng giả mới gia nhập dao động.”

    (Bạch tiên sinh là chỉ Bạch Dịch, không phải Bạch Liên Hoa)

    “Nếu dao động, vậy không phải người của chúng ta, loại lập trường dễ dàng dao động này rất dễ tạo thành phản đồ, không đáng nhắc đến.” Bộ dáng Hạ Chí không chút để ý.

    Trán Liên Hoa rịn mồ hôi lạnh. Giò heo, cậu thật sự không phải đang cảnh cáo anh sao? Anh vẫn còn ở đây đấy, mấy người đừng không coi ai ra gì mà thoải mái đàm chuyện cơ mật như vậy được không? Anh đây cảm thấy áp lực như núi!

    Liên Hoa đành phải đem lực chú ý đặt ở ngoài xe.

    Bọn họ nghỉ ngơi hồi phục ở thôn trang tương đối hẻo lánh, cách xa như vậy, xung quanh vẫn không có người ở. Bất quá, thỉnh thoảng vẫn thấy một ít biến dị thú du đãng ở hai bên rừng cây rậm rạp chạy chồm ra đường lộ, có đôi khi còn đuổi theo đoàn xe. Bất quá, chỉ cần bắn một phát, là có thể dọa bọn nó chạy, hiện tại không cần đấu với chúng nó.

    Đoàn xe chạy trên đường cao tốc, người sống sót trên đường bắt đầu nhiều lên. Liên Hoa có thể thấy, người trên xe nơm nớp lo sợ, đối với tương lai tràn ngập mê mang, lại có người đắc chí thỏa mãn, phỏng chừng là dị năng giả, nghĩ muốn kiến công lập nghiệp, đại sát tứ phương.

    Những người sống sót trên đường nhìn thấy đoàn xe lớn đi qua, đều chủ động tránh né. Trình độ lái xe của Hạ Hành Vũ rất tốt, một ít xe cộ bỏ hoang trên đường đều luồn lách qua được, làm sao giống tên mặt tri thức kia, cứ đâm thẳng về phía trước.

    Thuộc truyện: Bạch Liên Hoa nghịch tập