Bạch Liên Hoa nghịch tập – Chương 53

    Thuộc truyện: Bạch Liên Hoa nghịch tập

    Liên Hoa vẫn nằm trên vai vợ mình, Hạ Chí đứng trên phi kiếm chậm rãi bay theo sau cặp đôi một người một thi kia.

    Nghiêm Hân vội vã kéo Khưu Vũ chạy thật nhanh, tang thi ven đường nhìn thấy bọn họ đều cung kính lui xuống, không một chút ngăn trở.

    Mấy người bọn họ tới nơi mà các tang thi cấp cao tập hợp, Ngưu Vũ rít một tiếng với đàn tang thi, đàn tang thi cũng rống lên đáp lại, có con tang thi cấp bốn không muốn rời đi liền bị Khưu Vũ giết chết, bọn tang thi vốn không cam lòng lúc này mới chịu an tĩnh.

    “Lão đại, bọn họ ở trong này.” Nghiêm Hân chỉ vào một cánh cửa sắt, cánh cửa của hầm trú ẩn cũng không phải sản phẩm kém chất lượng, kiên cường chịu đựng một đám lớn tang thi nhiều ngày vây công như vậy, trên cửa có không ít vết cào lồi lõm, dính đầy chất dịch tanh hôi.

    Hạ Chí nhảy xuống khỏi phi kiếm, tinh tế cảm ứng một chút, bên trong quả nhiên có người, vì thế, phóng ra một pháp quyết, phi kiếm bay lên trời rồi lao thẳng xuống để lại một mảnh sáng lóe lạnh lẽo, một tiếng ầm vang nổ to, cánh cửa kia bị thủng một lỗ lớn.

    Bên trong truyền đến thanh âm hút khí, Hạ Chí híp mắt liền thấy, người bên trong đã sớm đứng vào tư thế phòng ngự.

    “Anh cả, em là Hạ Chí, em đến đón mọi người.” Hạ Chí truyền thanh âm của mình vào hầm trú ẩn.

    “Tiểu Chí?” Một giọng nam đầy kinh hỉ vang lên, Hạ Dương vung tay: “Mọi người bỏ toàn bộ vũ khí xuống, em trai tôi tới cứu chúng ta! Tôi đây đã nói với lũ thỏ đế các người em tôi khẳng định sẽ đến mà.” Hạ Dương cười ha ha.

    “Tướng quân, bên ngoài có nhiều tang thi như vậy!” Vẫn có người do dự.

    “Đi ra nhìn chẳng phải sẽ biết sao?” Hạ Dương trực tiếp đi ra ngoài, Tiếu Trạch vội đuổi theo.

    Đi ra cửa, Hạ Dương híp mắt, sống ở nơi hắc ám một thời gian, hai mắt có chút khó thích ứng với ánh sáng.

    “Anh cả.” Hạ Chí thấy anh cả nhà mình tay chân đầy đủ, không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nếu anh hắn xảy ra chuyện gì, mẹ hắn thể nào cũng khóc tới chết.

    “Thằng nhóc thối, em cuối cùng cũng đến đây, để anh chờ lâu quá đấy!” khi hai mắt Hạ Dương đã thích ứng, liền chụp lấy vai em trai nhà mình.

    “Hửm? Đây là cái gì?” Hạ Dương túm cây nấm trên vai Hạ Chí xuống nhìn.

    “Má nó, buông tui ra!” Liên Hoa dùng sức giãy.

    “Hả? Còn sống.” Hạ Dương nhéo nhéo thân nấm.

    Liên Hoa thiếu chút nữa bị nhéo đứt thắt lưng: “Vợ ơi, cứu mạng! Anh trai em muốn giết anh!” Liên Hoa dùng sức giãy dụa.

    Khóe miệng Hạ Chí co giật, giải cứu Liên Hoa khỏi tay anh cả mình.

    “Vợ ơi, anh cả của vợ thật thô lỗ.” Liên Hoa chui vào áo Hạ Chí cầu an ủi.

    Khóe miệng Hạ Chí co giật càng lợi hại hơn, nhìn anh cả nhà hắn hai mắt tràn ngập tò mò, hắn chỉ biết ho khan một tiếng: “Anh cả, chúng ta có phải nên rời khỏi nơi này trước hay không?”

    Hạ Dương thu hồi ánh mắt, gật đầu.

    “Được rồi.” Hạ Dương rất hổ thẹn bế một con mèo con đang hôn mê ra: “Đại Bạch vì cứu chúng ta mà bị thương rất nặng, đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại.”

    Hạ Chí nhíu mày, bế lấy Đại Bạch: “Biến dị thú trong lúc ngủ say có thể tự chữa thương, không cần lo lắng.” Không dấu vết đưa Đại Bạch vào không gian Tụ Linh Trận.

    “Tiểu Chí Chí.” Tiếu Trạch hưng phấn chạy qua, chôn đầu trên vai Hạ Chí: “Cậu sao lại lâu như vậy mới tới cứu tôi chứ? Nhớ cậu muốn chết.”

    Hai anh em Hạ gia cùng nhau run rẩy.

    “Cưng à.” Hạ Dương mặt than kéo Tiếu Trạch lại: “Xung quanh còn có rất nhiều tang thi đó, ra ngoài rồi nói sau.”

    Tiếu Trạch lúc này mới chú ý tới tang thi xung quanh còn đầy rẫy, căn bản vẫn chưa bị tiêu diệt.

    “Hai người kia?” Hạ Dương chỉ vào một người một thi đang đứng ở một bên.

    Khưu Vũ bị Hạ Chí dùng áo gió bao lấy, trên mặt còn đeo một cặp kính râm loại lớn, thoạt nhìn rất kỳ quái.

    Hai người vẫn đứng ở xa xa không lại gần.

    Hạ Chí nhìn thoáng qua: “Ra ngoài sẽ giải thích với mọi người.” Nói xong liền bước đi.

    Hạ Dương mang theo vẻ mặt như bị thương tranh thủ đuổi kịp.

    Bởi vì có Khưu Vũ coi như là tang thi đầu đàn, bọn họ rất thuận lợi tới được thành phố bên cạnh.

    Hạ Dương cùng Tiếu Trạch quả thực không dám tin, bọn họ cứ như vậy thuận lợi đi ra? Vốn tưởng rằng còn phải qua một hồi ác trận, ai biết được lại dễ dàng như thế.

    Vốn còn có người hoài nghi bọn họ có thể lại bị tổn thất một lần nữa, lúc này người người đều trừng lớn mắt, em trai tướng quân quả nhiên trâu bò.

    Hạ Dương nhìn nhìn em trai nhà mình, càng ngày càng không lường được. Biết em trai nhà mình cũng không phải dị năng giả bình thường, Hạ Dương cũng không nghĩ nhiều, dù sao cũng là em mình.

    “Anh cả, chúng ta trước tiên ở trong này nghỉ ngơi một chút, chờ người đến tiếp viện.” Hạ Chí vung tay lên, trên đất liền xuất hiện lều trại và lương thực.

    Những người bị đói bụng mấy ngày đều dùng sức trừng mắt nhìn đống đồ vật, liều mạng nuốt nước miếng, kia là cái gì, gạo, còn có thịt đóng gói được hút chân không, một ít rau dưa hơi héo, thật phong phú! Không hổ là em trai tướng quân.

    Đám người ngao ngao dựng lều, dựng bếp, người bị thương nhẹ cũng làm đến khí thế ngất trời, người bị thương nặng không bò dậy nổi thì ở một bên chỉ điểm giang sơn.

    Hạ Chí bày ra ẩn nấp trận xung quanh khu vực nghỉ ngơi, không sợ bọn họ nháo loạn ầm ầm thu hút tang thi.

    “Anh cả, vật tư ở Cảnh Thành đã lấy được chưa?” Hạ Chí hỏi chuyện Hạ Dương.

    Hạ Dương nhìn các anh em lần này đi cùng mình may mắn sống sót, hốc mắt đỏ lên: “Mẹ nó!” Hạ Dương tung một quyền đấm mạnh lên cây đại thụ bên cạnh, khiến lá cây rơi xuống không ngừng: “Bọn anh chỉ vừa đến được khu chứa vật tư dự trữ ở trung tâm thành phố, liền bị con chó đó phá hủy, Lý Dân Sinh, tên khốn kiếp, anh mày lần sau mà bắt được nó, nhất định phải khiến nó chết thảm để đền mạng cho các anh em!”

    “Như vậy, khu trung tâm trữ vật đã bại lộ?” Hạ Chí nhíu mày.

    “Con chó đó nếu còn sống trở về, vậy chuyện khu chứa vật tư tất nhiên sẽ bại lộ.” Hạ Dương đột nhiên lộ ra một nụ cười trào phúng. Bọn họ nghĩ chỉ cần biết rõ địa điểm là nơi nào thì mọi sự liền đại cát sao? Những thứ trong đó cũng đủ để bọn họ thỏa thích một hồi.

    Hạ gia giữ bí mật về khu trung tâm trữ vật, làm sao có thể không một chút phòng bị?

    “Em sẽ đi xem, nếu như bọn họ đánh chủ ý lên đám vật tư đó, vậy sẽ khiến cho bọn họ chảy nhiều máu.” Hạ Chí lên tiếng, hắn còn muốn đi hái quả tiến hóa, vật tư thuận tiện lấy cũng được, không thể để tiện nghi cho người khác hưởng.

    Hạ Dương gật đầu.

    Hai anh em nhất thời im lặng.

    “Anh cả.” Hạ Chí đánh vỡ trầm mặc: “Anh bây giờ có cháu rồi, về sau anh với tên thần côn kia cũng không cần phải che che lấp lấp.”

    “Ừ, anh cũng tính như vậy, anh không muốn cứ giấu A Trạch sau lưng.” Hạ Dương nhìn Tiếu Trạch đang bận rộn nói.

    “Bất quá, thằng nhóc em thật đúng là!” Hạ Dương đột nhiên khinh bỉ nói: “Em dâu của anh đâu? Em xem, đến bây giờ em cũng không chịu để ai gặp, sao không mang về nhà hả? Khi nào mới được gặp đây?” Hạ Dương ôm lấy vai Hạ Chí, vẻ mặt đủ nhiều chuyện.

    Hạ Chí đẩy tay anh mình ra: “Đến lúc đó anh sẽ gặp thôi.”

    Liên Hoa vẫn không hé răng, thấy con ma đói suýt chết trên đường, cái tên đạo sĩ hay hòa thượng gì đó còn từng mang hắn đi tìm căn cứ. Hắn cảm thấy thật buồn bực, gia hỏa kia ở trước mặt hắn nhìn thế nào cũng thấy ngu ngu, không nghĩ tới lại là một tên phúc hắc đúng nghĩa, thật sự đã bị tên đó lừa! Loại lịch sử tối tăm đó nhất định không thể nói cho vợ biết.

    Còn có, anh vợ, em dâu anh đang ở trong này! Nói ra chỉ sợ hù chết anh thôi.

    “Nếu mọi người đã bình an, tôi sẽ gọi Hành Văn đến đón mọi người, chuyện tiếp theo… ” Hạ Chí nhìn Cảnh Thành: “Chúng ta sẽ thu phục Cảnh Thành.”

    “Được.” Hạ Dương cũng nhìn thành phố.

    Bị tang thi chiếm lĩnh làm địa bàn, nhân loại đã bắt đầu chậm rãi khôi phục: “Bất quá, trước tiên, chúng ta vẫn nên giải quyết đám hề ở kinh đô một chút.” Hạ Chí đột nhiên nói.

    “Không sai, chúng ta làm những chuyện này hao tổn quá nhiều nhân lực, bọn họ lại thừa dịp loạn thế tranh quyền đoạt lợi, chia rẻ nội bộ, đáng chết!” Trong giọng nói Hạ Dương cũng lộ ra một tia âm ngoan, vốn dĩ trước đó hắn vì để không xảy ra tình huống này, đã cho những người đi theo một đường lui, mà bọn họ lại tự đem mình trở thành đồ ăn trên bàn. Quả nhiên, tâm quá lớn, không cẩn thận sẽ bị đè chết. Hắn lúc trước không nên dùng cách giải quyết ôn hòa đó.

    “Được, em còn có việc vào trong thành, mọi người cứ ở đây nghỉ ngơi một chút.” Hạ Chí nói rồi liền đi về phía đàn em mới thu bên kia.

    Hạ Dương ngửi được mùi thức ăn trong không khí, bụng nhất thời sôi vang, đám đàn ông sức ăn cũng không nhỏ, chậm tay liền không còn, Hạ Dương cũng không quản em mình định làm cái gì, tranh thủ đi ăn cơm mới là quan trọng.

    “Lão đại!” Thấy Hạ Chí đi qua, Nghiêm Hân vội vàng chào hỏi.

    Hạ Chí cho hắn một lọ nước linh tuyền: “Mang tôi đến chỗ cây tiến hóa, còn có, biết biện pháp nào có thể dẫn tang thi đầu lĩnh ra không?” Hạ Chí hỏi. Bình thường tang thi đầu lĩnh bởi vì thân thể không đủ mạnh, bên người sẽ có rất nhiều đàn em bảo hộ, Hạ Chí không muốn tìm phiền toái.

    Hai mắt Nghiêm Hân sáng lên nhìn nước trong tay Hạ Chí, thật cẩn thận nhận lấy, “Không thành vấn đề! Giao cho tụi em đi!” Nghiêm Hân vỗ ngực bốp bốp.

    Hạ Chí đi theo hai người, dị năng Nghiêm Hân đã có thể sử dụng, nó tốt xấu gì cũng đã cấp bốn, chỉ là hiểu biết đối với dị năng không khí của mình không nhiều, cho nên mới yếu như vậy. Hạ Chí thuận miệng chỉ điểm vài câu, Nghiêm Hân càng thêm vui vẻ, quả nhiên có một lão đại như vậy thực hạnh phúc.

    Khưu Vũ đứng cạnh địa bàn của mình, phát ra một tiếng gọi, khác với tiếng gào rú ngày xưa, tiếng này là muốn thể hiện ý khiêu khích với chủ nhân địa bàn bên kia, ý nói tao muốn chiếm địa bàn của mày, còn không mau lăn ra đây.

    Hạ Chí và Nghiêm Hân đứng ở nơi khác ẩn nấp, nó cẩn thận giải thích nguyên nhân Khưu Vũ làm vậy cho Hạ Chí nghe.

    Hạ Chí gật đầu.

    Trong chốc lát sau, địa bàn cách vách vang lên tiếng gọi đồng dạng, linh lực trong tay Hạ Chí đã được chuẩn bị tốt.

    Rất nhanh, một đợt sóng tang thi đang vây quanh một con tang thi không giống bình thường đi ra. Con tang thi này rất sạch sẽ, không thối rữa, cũng không thiếu một miếng thịt nào.

    Khưu Vũ kêu một tiếng, lập tức xông về phía con tang thi kia, hai tang thi bắt đầu đánh nhau dưới sự vây xem của thủ hạ.

    “Ngày thường sẽ không thấy được tang thi đầu lĩnh đâu, chúng nó rất biết che dấu bản thân, bất quá loại chuyện tranh địa bàn này, bọn nó không thể không đi ra, nếu như không ra nghênh chiến, thuộc hạ của nó có thể sẽ phản loạn, tang thi là loại sinh vật chỉ biết phục tùng cường giả.” Nghiêm Hân nói.

    “Ừ.” Hạ Chí nhìn cảnh hai con tang thi đánh nhau, thời khắc chuẩn bị ra tay.

    Hai con tang thi đánh tới khó phân thắng bại: “Gọi hắn trở về đi.” Khi nắm được thời cơ tốt, Hạ Chí lên tiếng.

    Nghiêm Hân huýt sáo một tiếng, Khưu Vũ lập tức ngừng dây dưa, thoát khỏi trận đánh.

    Linh lực trong tay Hạ Chí phóng ra, lập tức hình thành một trận pháp vây khốn con tang thi đầu lĩnh và lũ đàn em của nó. Đây là Vạn lôi diệt ma đại trận mà Hạ Chí bố trí tốt trước đó, lúc con tang thi còn đang cảm thấy kỳ quái, tại sao đối thủ đang đánh tới một nửa liền không thấy tăm hơi? Tang thi đầu đàn sau một khắc lại giống như phát hiện điều gì, liều mạng muốn rời khỏi nơi này, bất quá đã không kịp rồi, xung quanh vốn trống rỗng bỗng xuất hiện vạn đạo sấm sét đánh xuống, trong nháy mắt chỉ còn lại một đống thịt bầy nhầy và tinh hạch. Sắc mặt Hạ Chí trắng bệch, khởi động đại trận này hiển nhiên khiến hắn tiêu hao không ít thể lực.

    “Woa… Thật lợi hại.” Nghiêm Hân nửa ngày nói không ra lời.

    Liên Hoa đứng trên vai Hạ Chí đắc ý dào dạt, vợ yêu của hắn là lợi hại nhất.

    Hạ Chí ngồi thiền khôi phục thể lực, Nghiêm Hân đi nhặt hết đám tinh hạch trên mặt đất, khi nhìn đến viên tinh hạch của tang thi đầu đàn, Nghiêm Hân do dự một chút, vẫn để lại bên người Hạ Chí.

    “Vợ, thằng nhóc kia vừa mới muốn lấy kia tinh hạch của con đầu đàn.” Liên Hoa lặng lẽ nói với Hạ Chí.

    “Nó không lấy thì tốt, chứng tỏ thằng nhóc này kỳ thật còn biết trọng nghĩa.” Hạ Chí nhắm mắt nói.

    “À…” Liên Hoa nhàm chán ghé vào viên tinh hạch lăn qua lăn lại, liên tục hấp thu mấy viên tinh hạch cấp cao, bột vụn để lại không ít.

    Liên Hoa cố ý lăn qua viên tinh hạch của con đầu đàn, mỗi lần lăn, mí mắt Nghiêm Hân liền chớp một cái, rất khẩn trương, sợ Liên Hoa hấp thu mất cái kia, thứ đó đối với anh Vũ có lợi ích rất lớn!

    Liên Hoa nhìn thấy rất thú vị, càng ra sức đùa bỡn, bộ dáng Nghiêm Hân khẩn trương thoạt nhìn thực đáng thương.

    Khưu Vũ vẫn không nói một lời, chỉ chuyên chú nhìn Nghiêm Hân.

    “Tốt lắm.” Hai ngón tay thon dài đột nhiên túm lấy Liên Hoa cầm lên, viên tinh hạch kia liền rơi xuống tay trong cái nhìn đầy trông mong của Nghiêm Hân: “Cho tang thi nhà cậu ăn đi.”

    “Vợ à…” Liên Hoa vặn vẹo thân mình giữa hai ngón tay của Hạ Chí, Hạ Chí thuận tay nhét Liên Hoa vào túi.

    “Cảm ơn lão đại!” Nghiêm Hân đem tinh hạch và nước linh tuyền đút cho Khưu Vũ, Khưu Vũ chỉ dùng một chút thời gian đã tiêu hóa xong, càng thêm giống con người, chỉ cần không ai nhìn thấy đồng tử màu đỏ của hắn là được.

    Hai ngày kế tiếp, Khưu Vũ và Hạ Chí hợp tác vô cùng ăn ý, cứ như vậy diệt hết toàn bộ tang thi cấp năm trong Cảnh Thành, tang thi cấp thấp đều rối loạn, ban ngày náo loạn một phen, mất đi uy áp của tang thi cấp cao, chúng nó rất nhanh lại tàn sát lẫn nhau, tuyển ra thủ lĩnh mới.

    Hạ Chí đứng trên phi kiếm, ở giữa không trung nhìn nhìn cái cây kỳ quái trước mặt, cây kia phiến lá màu xám, có ba nhánh, mỗi nhánh có một quả, tổng cộng có ba quả, tất cả đều tỏa ra một loại hương vị dụ hoặc.

    Trái đã sắp chín, xung quanh cây có không ít tang thi vây quanh, ngay cả một ít biến dị thú cũng rục rịch, trên không thường có vài loại chim lớn bay qua.

    Hạ Chí đã sẵn sàng đối phó với đàn tang thi và biến dị thú.

    “Vợ à, đối thủ cạnh tranh nơi này nhiều quá! Chúng ta có cần tránh đi một chút hay không, thoạt nhìn rất nguy hiểm.” Liên Hoa lo lắng cho vợ mình, tuy rằng vợ mình rất trâu bò, nhưng linh lực trong cơ thể dù sao cũng có hạn, trận pháp giết tang thi cấp cao lúc trước đã rất cố sức rồi, nếu có người phối hợp nhất định sẽ dễ dàng hơn, nhưng hiện tại chỉ có một mình vợ hắn! Liên Hoa hận mình không thể giúp được cái gì.

    Hạ Chí không để ý tới Liên Hoa, chuyên tâm nhìn cái cây.

    “Vợ!” Liên Hoa nhảy lên đầu Hạ Chí, nhảy loạn khiến làn tóc chỉnh tề mềm mại của Hạ Chí rối tung.

    Hạ Chí trực tiếp siết chặt Liên Hoa trong tay rồi quăng vào không gian.

    Liên Hoa: “…” Tầm nhìn trong nháy mắt bị chuyển hoán khiến hắn cứng người. Thấy không gian hài hòa xinh đẹp hiện ra trước mặt, Liên Hoa gấp đến độ phát run.

    “Vợ! Thả anh ra ngoài! Sao em nỡ đối xử với anh như vậy? Vợ, bên ngoài rất nguy hiểm, em cũng tiến vào đi! VỢ!” Liên Hoa rống to trong không gian, lăn lộn nhảy cẩng đủ kiểu, khiến đám động vật đang tự do kiếm ăn trong không gian hoảng sợ tới gà bay chó sủa.

    Hạ Chí nghe thấy thanh âm lo lắng không ngừng truyền đến trong đầu, hơi mím môi, trực tiếp làm như không nghe thấy.

    Ba quả trên cây rất nhanh liền từ màu xanh biến thành màu vàng, trong nháy mắt rơi xuống đất, đàn tang thi dưới tàng cây giống như bị tạc một quả bom, rối loạn không ngừng.

    Từ tay Hạ Chí bắn ra một đạo ánh sáng, chộp được một quả, thuận tay ném vào không gian, lại nhắm đến hai quả khác. Quả rơi vào tay một tang thi cấp bốn và chim biến dị cấp ba, Hạ Chí ném ra một quả lôi cầu thật lớn, bùm bùm nổ tung, cây tiến hóa bị nổ thành một đám tro tàn.

    Chuyện này giống như chọc phải tổ ong vò vẽ, ban đầu vì trái cây mà không thèm để ý đến Hạ Chí, nay toàn bộ sinh vật đều đem cừu hận nhắm về hắn, quả tiến hóa trong tay cũng không thèm để ý, Hạ Chí nắm chặt kiếm…

    Liên Hoa gấp đến muốn đòi mạng, tự dày vò trong không gian, đột nhiên một quả tiến hóa nện xuống đầu nấm của hắn. Liên Hoa vui vẻ, quả tiến hóa tới tay, Hạ Chí cũng nên thả hắn ra ngoài đi? Cất tốt quả tiến hóa, hắn ngồi chờ một bên, Hạ Chí bên kia lại không có chút phản ứng nào, thân nấm Liên Hoa mềm nhũn, vợ hắn sẽ không phải muốn lấy mấy quả khác chứ?!

    Liên Hoa không biết đợi bao lâu, ngay cả thân thể cũng cứng ngắc, trên trời lúc này mới liên tiếp rơi xuống hai quả tiến hóa cùng một thân thể máu me nhầy nhụa.

    “Vợ!” Liên Hoa kêu to, không quản quả tiến hóa có thể bị dập hư hay không, trực tiếp chạy tới bên cạnh cái người rơi xuống trong linh tuyền, cũng may là không trực tiếp rơi trên đất, nếu rơi trên mặt đất, vậy đủ đau!

    Hạ Chí chầm chậm chìm vào trong linh tuyền.

    “Vợ!” Hạ Chí sống chết không rõ, Liên Hoa muốn điên rồi. Ùm một cái nhảy vào trong nước, bơi đến bên người Hạ Chí.

    Hạ Chí hai mắt nhắm nghiền, miệng vết thương trên người được linh tuyền chữa trị mà khép lại, Liên Hoa lúc này mới buông lỏng tâm tình, đặt Hạ Chí bên bờ suối.

    Hắn phát hiện bản thân trong dạng nấm căn bản không thể chăm sóc tốt cho Hạ Chí, Liên Hoa liền phóng tầm mắt đến quả tiến hóa mà Hạ Chí mang về.

    Khôi phục hình người mới tốt chăm vợ tốt được. Liên Hoa xác định Hạ Chí không bị chìm mới chạy đến chỗ quả tiến hóa.

    Thuộc truyện: Bạch Liên Hoa nghịch tập