Bạch Liên Hoa nghịch tập – Chương 62

    Thuộc truyện: Bạch Liên Hoa nghịch tập

    CHƯƠNG 62: BÁC VÀ ANH HỌ

    Khi Hạ Chí tìm tới, Liên Hoa và Liên Ngọc đã chơi cả ngày, nằm trên nệm rơm mềm mại ngủ.

    Liên Hoa nằm dang hai tay hai chân thành hình chữ đại (大), Liên Ngọc nằm vắt ngang trên người Liên Hoa, đầu gối lên bụng Liên Hoa, một lớn một nhỏ ngủ thật hài hòa.

    Hạ Chí nhìn vườn bách thảo đột nhiên xuất hiện, lại thưởng thức căn nhà treo một chút.

    Đứng trên ban công nhà treo, gió nhẹ thổi mặt hồ bên dưới gợi lên từng đợt sóng nhỏ.

    Một cái đầu màu đen thật lớn lặng lẽ thò ra từ trong hồ, cặp mắt như hai chiếc đèn ***g nhìn người đứng bên trên, cảm thấy người này tuyệt đối không thể trêu chọc, liền lặng lẽ bơi đi, ở bên dưới mặt nước nhà treo tiếp tục canh giữ.

    Hạ Chí nhìn thấy, không nói gì, chỉ xoay người lại, cầm một tấm chăn tung lên, dắp cho một lớn một nhỏ đang nằm ngủ.

    Nhìn kết cấu bên trong nhà treo, toàn bộ đều là chế phẩm từ gỗ. Đến lầu hai nhìn thoáng qua, hắn lấy một số đồ vật trong không gian ra bố trí một phen, nơi này cuối cùng cũng đỡ giống nơi cho người rừng ở.

    “Vợ, em tới rồi!” Liên Hoa mơ hồ cảm giác có người đến đây, bất quá hơi thở rất quen thuộc, nên không hề phòng bị, chỉ lo ngủ tiếp. Hạ Chí nhích tới nhích lui, vẫn khiến hắn tỉnh giấc.

    “Em thấy nơi này thế nào?” Liên Hoa ôm Liên Ngọc lại chỗ cũ, trông mong chạy đến bên người Hạ Chí cầu khen ngợi.

    Hạ Chí nhìn ánh mắt lấp lánh của Liên Hoa, mỉm cười: “Rất tốt.”

    Liên Hoa lúc này liền ngượng ngùng, đậu má, vợ rốt cục cũng khen hắn một câu, thật hạnh phúc.

    Liên Hoa tự mãn, nhìn vợ yêu nhà mình bố trí nhà mới của bọn họ.

    “Chờ anh xem ý kiến của tiểu bảo bối, Lục Thành đã có thể mở.” Liên Hoa ôm eo nhỏ vợ mình, thỏa mãn nói.

    “Ừ.”

    “Vợ à, em nói chúng ta có nên mở một cái siêu thị trong này hay không? Đến lúc đó Đại Hắc cũng có thể giúp chúng ta thủ vệ.”

    “Ừ.”

    Liên Hoa: “…” Vợ đây là quá cảm động, cho nên nói không nên lời sao?

    Liên Hoa càng ôm chặt thắt lưng vợ mình, lại nhìn qua bộ dáng Liên Ngọc ăn no ngủ tới trời sập cũng không biết, nhất thời tâm tình rục rịch. Bao lâu rồi hắn không được thân mật với vợ? Hiện tại không khí tốt như vậy, không thể không chiếm tiện nghi.

    Liên Hoa chu môi – kề sát vào người vợ: “Tích tích tích…” Di động Hạ Chí vang lên, Hạ Chí mặt không chút thay đổi nhìn Liên Hoa một cái, lấy di động trong túi ra nhận cuộc gọi.

    Liên Hoa: “…” Anh mày hận di động!

    “Ừ, đã biết.” Hạ Chí nghe xong điện thoại, mặt không chút thay đổi nói: “Trở về căn cứ Hi Vọng đi, anh họ và bác cậu đến.”

    “Anh họ? Bác?” Liên Hoa vừa nghe miệng liền ngoác rộng, chẳng lẽ là thằng anh họ với bà bác chuyên môn chiếm tiện nghi của hắn? Bọn họ đến đây làm gì?

    “Bọn họ đến đây làm gì?” Liên Hoa nhịn không được hỏi.

    “Bạch Dịch là tới tham gia hội nghị, về phần bác cậu…” Hạ Chí ý vị thâm trường nhìn Liên Hoa: “Bác cậu trực tiếp chạy đến trung tâm nơi ra vào cãi lộn muốn gặp cậu.”

    Biểu tình của Hạ Chí làm cho da đầu Liên Hoa run lên, chuyện hắn ở Hạ gia đã bị Bạch gia biết sao? Liên Hoa nháy mắt cảm thấy thật phiền toái, rất phiền toái! Hắn tuyệt không muốn cãi cọ với đám người Bạch gia.

    “Để bà ta náo loạn ở đấy cũng không tốt, trước tiên trở về nhìn xem đã.” Hạ Chí lên tiếng, thấy Liên Hoa vẻ mặt khổ sở, cảm thấy thập phần thú vị.

    “Vợ à…” Liên Hoa kéo kéo áo Hạ Chí, chờ mong hắn thay đổi chủ ý.

    Hạ Chí nhẹ nhàng bâng quơ nhìn Liên Hoa một cái: “Mấy ngày nay rất nhiều thủ lĩnh đến từ các căn cứ khác đều đến căn cứ Hi Vọng, náo loạn quá lớn cũng không tốt.”

    Liên Hoa vừa nghe liền biết không quay về là không được, nhất thời ủ rũ. Hắn như thế nào lại bị Bạch gia phát hiện chứ? Không nói đến bộ dáng hiện tại của hắn hoàn toàn khác xưa, cũng rất ít xuất hiện ở nơi công cộng, thật sự là chuyện lạ.

    Liên Hoa không biết, người phát hiện ra hắn là thám tử của Bạch gia, vừa lúc là loại người rất có thiên phú trong bộ nghiên cứu cơ thể người, rất giỏi nhìn ra mặt một người có ngụy trang hay không, cũng rất giỏi ghi nhớ mặt người khác, chỉ có thể nói vận khí Liên Hoa quá kém.

    Liên Hoa ôm lấy Liên Ngọc, để Tiểu Ma ở lại chỗ này, nhảy lên phi kiếm của vợ mình.

    Ba người rất nhanh đã về đến biệt thự Hạ gia, người Bạch gia đương nhiên không có khả năng ở trong này. Liên Hoa giao Liên Ngọc lại cho bảo mẫu, sau đó đi theo Hạ Chí gặp đám người Bạch gia.

    Căn cứ Hi Vọng có khách sạn dùng để đãi khách, Liên Hoa vừa vào đến đại sảnh khách sạn liền nhìn thấy bà bác thích chiếm tiện nghi của hắn.

    Mẹ Bạch Dịch thấy một đám người đi qua, lại được con trai nhà mình chỉ dẫn, lập tức kích động đứng lên từ chỗ ngồi, bắt đầu ứa nước mắt nói: “Tiểu Hoa, cuối cùng cũng nhìn thấy được con, anh họ con tìm con đã lâu, mọi người đều lo lắng vô cùng, thật tốt quá, thật tốt quá, con không có việc gì.”

    Sau đó mẹ Bạch Dịch trực tiếp nhào qua, lướt qua người Liên Hoa, từ ái ôm lấy —— Alvin!

    Mọi người: “…”

    Khuôn mặt nhỏ nhắn của Alvin cứng ngắc đỏ bừng, dùng sức muốn giãy dụa rời khỏi, lại sợ làm bị thương người ta, gấp đến độ nói không nên lời.

    Liên Hoa nhìn ‘hai cháu bác nhà Bạch gia’ diễn một màn ‘tình thân thắm thiết’, bà bác hỏi han ân cần với Alvin, hắn thiếu chút nữa đã cười banh miệng.

    Đáng thương thay cho Alvin, vốn nghĩ rằng anh Liên nhà mình đã chết rồi, thương tâm vô cùng. Sau lại thấy Liên Hoa trở lại, Alvin vội vàng học tập, Liên Hoa cũng không cố ý đi gặp mặt những anh em đã cùng nhau trên đường năm đó, không ôn lại chuyện cũ. Alvin lần này còn vì hoàn thành nhiệm vụ, trở về báo cáo kết quả công tác mới gặp được Liên Hoa. Thiếu chút nữa nhận không ra, cái người thoạt nhìn man lỳ này thật sự là anh Liên sao? Liên Hoa dở khóc dở cười chứng minh một phen, Alvin mới rưng rưng nước mắt ôm chầm lấy Liên Hoa gào khóc nhớ anh muốn chết, anh Liên anh Liên, vân vân.

    Nghe nói Liên Hoa muốn đi gặp người thân, hắn chết sống đòi đi theo, Liên Hoa liền cùng Hạ Chí mang theo mấy tên đồng bọn đến. Nào biết đâu bà bác trực tiếp ôm lấy Alvin.

    Ai biểu mặt Alvin mềm mềm chứ? Hắn lại cùng Liên Hoa tiến vào, bà bác không biết Bạch Dịch chỉ ai cũng rất bình thường. Dù sao bác ta cũng chỉ nhớ Liên Hoa là một đứa nhu nhược ốm yếu, vừa nhỏ vừa mềm.

    Cho nên không ai nói gì, chỉ có thể nghe thấy bác ta một câu hai câu bé ngoan, bác nhớ con, có chịu khổ hay không linh tinh, Alvin vài lần muốn nói lại bị bà ta liên tiếp ‘từ ái’ không ngừng ngăn lại.

    Đám thủ hạ phía sau Bạch Dịch sắc mặt tương đối dễ xem, nhưng mặt Bạch Dịch thì đen đến lợi hại.

    Hạ Chí nghiền ngẫm nhìn một màn buồn cười này, thật sự rất thú vị.

    “Mẹ! Tiểu Hoa ở bên cạnh mẹ!” Bạch Dịch quả thực chịu không nổi hô lên, thấy em họ vẫn cứ đứng đó xem mẹ hắn làm trò đáng chê cười, sắc mặt Bạch Dịch càng thêm khó coi, thậm chí còn bắt đầu bất mãn với Liên Hoa. Nếu không phải thấy nó là một Mộc hệ dị năng giả, thì ai thèm để ý đến nó?!

    “Cái gì?” Bác Bạch gia sắc mặt cứng đờ, khóe miệng run rẩy lợi hại.

    Alvin rốt cục có thể nói chuyện: “Dì, anh Liên của tôi ở trong này! Dì nhận sai người rồi.” Nói xong còn khoa trương trốn sau lưng Liên Hoa, vụng trộm nhìn.

    Liên Hoa lúc này mới bình tĩnh cười: “Bác.”

    Bác Bạch gia: “…”

    “Tiểu Hoa trưởng thành rồi, ngay cả bác cũng không nhận ra con.” Bác Bạch gia run rẩy đối mặt với Liên Hoa xả ra một nụ cười, mấy câu lo lắng cho con gì gì đó nói không nổi nữa. Ngay cả người cũng nhận không ra, còn lo lắng cái vẹo gì?

    “Đúng vậy, trưởng thành rồi.” Liên Hoa ngoài cười nhưng trong không cười.

    Nhìn sắc mặt bà bác của hắn, trí nhớ lưu lại trong khối thân thể này liền ập đến.

    “Mày tên cẩu tạp chủng, mày không xứng bước vào cửa nhà Bạch gia chúng tao.” Bác Bạch gia từ trên cao nhìn xuống, khinh miệt nhìn đứa nhỏ bị bà ta một cước đá ngã lăn, mặt đầy chán ghét.

    “Cẩu tạp chủng chính là cẩu tạp chủng, cả đời đều không thể tốt đẹp hơn, cho dù mang họ Bạch thì thế nào? Đừng mơ tưởng lấy được một phân tiền Bạch gia.”

    “Cẩu tạp chủng, cha nuôi của mày đã chết, tiền của hắn cũng là của Bạch gia, làm sao tới phiên mày lấy.”

    “Hừ, con nuôi bại hoại của Bạch gia thì cũng không phải thứ gì tốt, cầm lấy, mấy thứ này nhưng là thằng cha mày để lại cho mày! Còn tìm luật sư giám sát. Cũng thật tiện nghi cho mày nhỉ.” Vẻ mặt bố thí cao cao tại thượng của bà ta, là thứ in hằn sâu nhất trong đáy lòng thiếu niên.

    “Tạp chủng chính là tạp chủng, chỉ xứng với đám hạ nhân mà thôi.”

    Đến tận bây giờ, Bạch Liên Hoa không còn xuất hiện trước mặt người phụ nữ cao quý kia nữa, những người đó đều xem hắn như rác rưởi, bởi vì cha nuôi hắn đã chết. Cho dù Bạch lão gia tử cầm đi những thứ cha nuôi hắn sở hữu, bởi vì áy náy và dư luận, mới đem hắn về viện dưỡng của Bạch gia, nhưng cũng không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái, càng không cần phải nói đến hai từ chăm sóc.

    Cho nên hắn không thể không uốn mình theo người, cẩn thận lấy lòng mỗi một người. May mắn anh họ hắn tương đối trân trọng hắn, tràn ngập tình thương đối với kẻ yếu, dưới mí mắt mẹ mình vụng trộm giúp đỡ cái người gọi là cẩu tạp chủng bị bắt nạt, Bạch Liên Hoa mới bảo vệ được thứ mà cha nuôi mình lưu lại. Bạch Liên Hoa học được cách tỏ ra nhu nhược, học được cách tính kế, học được điên cuồng ghen tị khi thấy người khác tiếp cận anh họ mình. Thậm chí những người từng bị Bạch Dịch chơi qua, cũng sẽ bị hắn bắt lại, tra tấn một phen.

    Thẳng đến khi, bên người anh họ hắn xuất hiện một người chói mắt, anh họ thậm chí vì người đó mà tranh cãi với người trong nhà, rời khỏi kinh đô, ra bên ngoài chứng minh thực lực. Bạch Liên Hoa ở một bên ghen tị, một bên cắn răng nhìn bọn họ nói chuyện yêu đương, một bên thật cẩn thận lấy lòng, tiếp cận, thậm chí còn chạy đến nơi mà anh họ ở. Hắn ở trước mặt người chói mắt kia nhu thuận, sau lưng lại hận không thể giết chết người nọ! Lần nữa chiếm lấy lực chú ý của anh họ.

    Bất quá, anh họ không phải chỉ yêu một người, còn cùng những người khác lăn lên giường. Người chói mắt kia đại khái cũng biết được, bằng không sao lại mặc kệ anh họ tủi thân, bằng không sao lại mặc kệ anh họ nổi nóng, cũng không cho anh họ chạm vào? Bạch Liên Hoa cảm thấy, cơ hội của mình đã tới…

    Liên Hoa lúc này hoảng thần, những mảnh nhỏ trong trí nhớ trùng kích đến khiến hắn có chút hoảng hốt.

    “Làm sao thế?” Những ngón tay mang theo hơi lạnh khoát lên mu bàn tay hắn.

    Khóe miệng Liên Hoa cong lên, cho dù thanh âm Hạ Chí vẫn lạnh như băng, nhưng hắn vẫn nghe ra được Hạ Chí đang quan tâm mình. Dứt khoát nắm chặt tay Hạ Chí, thấp giọng nói: “Không có gì, chỉ là nhớ đến một ít chuyện cũ không có ý nghĩa mà thôi.” Đúng vậy, không có gì ý nghĩa, những thứ tình cảm này không thuộc về hắn, yêu cũng thế, hận cũng thế, ghen tị cũng thế, đều không phải của Liên Hoa hắn.

    Liên Hoa mỉm cười vân đạm phong khinh, chút ký ức này không thể ảnh hưởng đến hắn.

    “Ừ.” Hạ Chí xem như tin, cũng cầm lấy tay Liên Hoa.

    (Vân đạm phong khinh: Điềm nhiên như gió)

    “Tiểu Hoa, thấy anh họ em không vui sao?” Bạch Dịch tiến đến, dìu mẹ mình, thật là mất mặt. Người xung quanh chỉ trỏ, những người này có ai là không có thế lực? Ánh mắt Bạch Dịch lạnh đi.

    “Anh họ.” Liên Hoa cũng đáp lại bằng một nụ cười cao thâm khó lường.

    Bạch Dịch nhìn bộ dáng em họ thay đổi cũng phát nghẹn, đột nhiên nhớ tới cái gã đen thui gặp trên đường đến kinh đô. Khi đó em họ hắn thoạt nhìn còn tốt lắm, lại đi theo Hạ Chí, hắn cũng lo lắng, nhưng khi đó một Mộc hệ dị năng giả chỉ có cản trở, hắn căn bản không để ý, nào biết đâu Mộc hệ dị năng giả về sau lại cần thiết đến vậy. Lúc ấy đội ngũ của hắn cũng có một người, còn khá thân với em họ, khiến cho hắn rất mất hứng. Nhớ tới Mộc hệ dị năng giả kia, sắc mặt Bạch Dịch càng thêm không tốt.

    Một Mộc hệ dị năng giả cùng với một tiên đoán hệ dị năng giả khi linh khi mất linh mà nói, Bạch Dịch cảm thấy Mộc hệ dị năng giả tốt hơn, bất quá người cũng đã chết, nghĩ nữa cũng vô dụng.

    Bạch Dịch thấy biểu tình em họ lạnh lùng nhàn nhạt, nghĩ có lẽ vẫn còn giận hắn lúc trước không mang nó theo, hắn vốn định hạ thấp bản thân đến dỗ dành một chút, dù sao em họ của hắn năm đó ỷ lại vào hắn tới mức nào, hắn vẫn biết.

    Gật đầu với Hạ Chí, Hạ Chí ngay cả một cái liếc mắt cũng lười bố thí cho, chỉ chăm chú nhìn Liên Hoa. Lúc này Bạch Dịch mới chú ý tới tay hai người cư nhiên nắm cùng một chỗ. Bạch Dịch hung hăng nhíu mày, tính Hạ Chí có bao nhiêu khiết phích hắn đều biết, lúc trước chết sống không chịu để hắn thượng, ngay cả một đầu ngón tay cũng không cho hắn đụng một cái, nhất định phải bắt hắn ở bên ngoài giữ sạch sẽ.

    Hạ Chí hiện tại chịu cho người ta chạm vào, lại còn là em họ hắn! Bạch Dịch cảm thấy có lẽ mình hoa mắt rồi, thật khó có thể tin. Lại liếc nhìn lần nữa, thật sự nắm cùng một chỗ, thậm chí Hạ Chí thoạt nhìn không có một chút mất hứng nào.

    Tâm tình Bạch Dịch càng thêm không xong, một người lúc trước vì hắn thiếu chút nữa náo loạn banh nhà, một người từ nhỏ đã ái mộ hắn! Hai người này chẳng lẽ lại ở cùng nhau? Bạch Dịch chỉ cảm thấy một luồng lửa từ lòng bàn chân bốc lên, hắn cảm thấy mặt mình hiện tại khẳng định là màu xanh, xanh từ đầu đến chân!

    “Tiểu Hoa, về nhà với anh họ đi!” Bạch Dịch xanh mặt, nặn ra một nụ cười.

    Hai người Hạ Chí và Liên Hoa đương nhiên biết rõ Bạch Dịch, nhìn hắn cái dạng này sao còn không biết hắn đang nghĩ gì? Lúc này cảm thấy thực buồn cười, nhất là Hạ Chí, nếu không phải vì giữ hình tượng trước mặt đồng bọn, hắn thật muốn vỗ tay tỏ ý vui mừng! Liên Hoa cũng vui vẻ chịu không được, màu sắc trên mặt thằng anh họ so với cái bảng màu thật giống nhau.

    “Khụ, anh họ, tôi hiện tại sẽ không theo anh trở về, tôi ở đây đã có gia đình rồi.” Nói đến gia đình, vẻ mặt Liên Hoa càng thêm nhu hòa.

    Bạch Dịch xanh mặt giống đứa ngốc nhìn Liên Hoa, từ khi nào em họ hắn lại ăn nói khép nép, khiêm tốn như vậy?

    Hạ Chí nghe Liên Hoa nói thế, toàn thân cũng thả lỏng.

    Hạ Chí đột nhiên ôm lấy thắt lưng Liên Hoa, ở trên mặt Liên Hoa hôn hôn: “Bảo bối, chúng ta đừng để ý những người ngoài này, về nhà ăn cơm đi.”

    Hạ Chí lần đầu tiên chủ động như vậy, Liên Hoa trực tiếp sợ ngây người, nhóm đồng bọn cũng như nhìn thấy cái gì bất khả tư nghị lắm, tất cả đều trừng muốn lòi con mắt. Lão đại, quang minh chính đại tú ân tú ái như vậy thật sự có ổn không?

    “Được được được!” Liên Hoa choáng váng, trực tiếp ôm người đi về, còn hôn hôn mấy cái lên môi người ta: “Vậy về nhà ăn cơm đi!”

    Alvin quả thực như nhìn thấy quỷ, hắn trước kia nhìn ra anh Liên đối với lão đại có cái gì đó, không nghĩ tới lão đại uy vũ khí phách kinh người cũng có ý như vậy với anh Liên, nói như thế nào nhỉ? Nhu tình một mặt?

    Bạch Dịch quả thực hận không thể tự chọt mù hai mắt mình, hắn vừa nhìn thấy cái gì vậy?

    Hạ Chí thấy bộ dạng Bạch Dịch như bị sét đánh, tâm tình đột nhiên phi thường tốt, không thèm giết chết tên gia hỏa này nữa, cảm giác chậm rãi chơi đùa cũng không tồi, ngay cả khi Liên Hoa ở nơi công cộng ôm thắt lưng hắn, hôn môi hắn cũng không ngại.

    “Bạch tiên sinh, anh và dì trước hết ở khách sạn nghỉ ngơi đi, chúng tôi đi trước, cứ tự nhiên.” Nói xong liền mang theo tên ngu xuẩn nào đó vẫn còn choáng váng chuẩn bị rời đi.

    “Tiểu Chí!” Bạch Dịch đột nhiên kêu to, uy áp cấp năm cũng phóng ra, những người vây xem lập tức biến sắc, thu liễm vui sướng trên mặt khi người gặp họa.

    “Tiểu Chí, anh biết em còn giận anh, giận anh năm đó không một lòng, anh đã sửa sai, về sau tuyệt sẽ không lại hai tâm ba ý, trở lại bên cạnh anh đi! Dù sao chúng ta đã có tình cảm nhiều năm như vậy, em cũng không cần dùng em họ anh để chọc giận anh. Còn có… Tiểu Hoa, là lỗi của anh, không nên xem nhẹ em, về nhà đi, mọi người đều rất nhớ em.” Bạch Dịch vừa thâm tình vừa chân thành, lại vô cùng từ ái nói.

    Liên Hoa thiếu chút nữa phun một ngụm máu, nhất thời sặc nước miếng, kịch liệt ho khan.

    Thần sắc ôn hòa của Hạ Chí vốn đang nhìn Liên Hoa liền vặn vẹo, nhóm đồng bọn cũng cảm nhận được lão đại nhà mình tức giận.

    Alvin trực tiếp bị dọa sợ ngây người, đây là cái tiết tấu gì? Lão đại và bạn trai cũ trở mặt? Bạn trai cũ PK bạn trai hiện tại? Anh họ và em họ đánh nhau? Ân oán hào môn và cẩu huyết cùng tề tụ?

    Thần sắc vặn vẹo của Hạ Chí rất nhanh liền khôi phục thành bộ dáng lạnh như băng ban đầu, vươn một tay vuốt vuốt lưng Liên Hoa còn đang bận ho khan tới mức không đứng thẳng nổi.

    Liên Hoa thuận khí xong, quay đầu lại, run run chỉ vào Bạch Dịch, nói không nên lời. Hắn từng gặp qua da mặt dày, nhưng chưa từng thấy qua ai dày hơn Bạch Dịch, hắn từng gặp qua tự kỷ, nhưng chưa từng thấy qua ai tự kỷ hơn Bạch Dịch, hắn từng gặp qua không biết xấu hổ, nhưng chưa từng thấy ai không biết xấu hổ hơn Bạch Dịch! Liên Hoa quả thực cảm thán cho cái vận cứt chó của hắn đã giúp hắn gặp được một tuyệt đỉnh thiên hạ như vậy!

    Đại sảnh khách sạn càng thêm yên tĩnh, người vây xem hận không thể lập tức lao ra ngoài cười to ba tiếng, nhưng hiện tại Bạch Dịch là dị năng giả cấp năm, đắc tội không nổi! Người người đều nghẹn đến cả mặt đỏ bừng.

    “Bẹp!” Như đáp lại suy nghĩ của Liên Hoa, một cái gì đó đen như mực bay thẳng đến chỗ Bạch Dịch, đồng thời một cỗ uy áp cấp sáu tập trung về phía Bạch Dịch, áp hắn không thể động đậy. Bạch Dịch chỉ có thể trơ mắt nhìn vật thể bất minh nện lên khuôn mặt anh tuấn của mình. Người trong đại sảnh chỉ bị một chút dư sóng lan ra mà đã trắng mặt, tất cả mọi người đều bất động.

    “Ha ha a ha…” Tiếng cười vui vẻ của một đứa nhỏ truyền vào, khiến mọi người sợ hãi đến toàn thân run rẩy nổi đầy da gà, trừ bỏ Hạ Chí và Liên Hoa.

    “Ha ha ha a, ba… ba, má… má má…” Thằng nhỏ Liên Ngọc, cưỡi một con Bạch Hổ uy phong lẫm lẫm, cao quý lãnh diễm tiến vào, con hổ gõ nhẹ bộ móng vuốt xuống sàn đại sảnh, từng bước bước về phía Hạ Chí và Liên Hoa.

    Con Bạch Hổ cao chừng hơn hai thước, cái đuôi tráng kiện to lớn quật khắp nơi, thằng nhỏ ngồi trên lưng nó lung la lung lay, nhưng không ngã xuống, con ngươi Bạch Hổ màu tím lạnh như băng nhìn một vòng đám người ở đây, sau đó tiếp tục cất bước chân cao quý, mang đứa nhỏ đáng yêu trắng như tuyết qua cho chủ nhân của nó.

    “Nghịch ngợm.” Hạ Chí chạm chạm cái mũi nhỏ, thấy con trai cầm trong tay một cây gậy màu đen, không biết nó lấy từ đâu ra làm cái gì?

    “Má má, má, ôm…” Đứa nhỏ lộ ra một cái răng sữa vừa mới mọc muốn ôm một cái, Hạ Chí bình tĩnh ôm lấy nó, nó liền cười khanh khách, như vậy càng dọa mọi người choáng váng.

    Đại Bạch đang ngầu, liền biến thành một con mèo nhỏ, trực tiếp nhảy lên vai Liên Hoa, chủ nhân bị chiếm mất, nhưng vẫn còn một người khác.

    Uy áp cấp sáu vừa tiêu thất, mọi người đếu thở dài nhẹ nhõm một hơi, thật nguy hiểm, thật đáng sợ. Vốn Bạch Dịch đã thăng lên cấp năm, đã khiến bọn họ đủ kiêng kị, không nghĩ tới căn cứ Hi Vọng còn có một con biến dị thú cấp sáu tồn tại, hơn nữa rõ ràng là nuôi trong nhà. Về phần tính huống cẩu huyết kia, cái gì mà anh yêu em, em lại yêu hắn, làm sao quan trọng bằng cái tin tức này.

    Đám người trong lòng vốn có chút tính toán, không khỏi rùng mình, vội vàng thu hồi tâm tư bất chính. Lần này là về vấn đề vaccine phòng bệnh, cũng không nên đắc tội Hạ gia! Về phần đứa nhỏ kia, mọi người đều cố không chú ý đến.

    Bạch Dịch chậm rãi lau đi vật thể không rõ trên mặt, hai mắt âm trầm nhìn Hạ Chí và Liên Hoa đang đùa với đứa nhỏ.

    “Anh Bạch, rửa mặt một chút.” Tưởng Tư Nhã vội vàng đi lên.

    Bạch Dịch vung tay tát bay cô ta, bình tĩnh đi về chỗ mình ở, hắn muốn suy nghĩ một chút, ngẫm lại Hạ Chí, ngẫm lại Liên Hoa, ngẫm lại con biến dị thú cấp sáu kia, còn có đứa nhỏ đó.

    Bác Bạch gia đã sớm ngây dại, bị thủ hạ Bạch Dịch tha đi rồi.

    Thuộc truyện: Bạch Liên Hoa nghịch tập