Bạch Liên Hoa nghịch tập – Chương 77

    Thuộc truyện: Bạch Liên Hoa nghịch tập

    CHƯƠNG 77: KIM ĐAN VÀ TRƯỞNG THÀNH

    Liên Hoa và Hạ Chí đi rồi, Liên Hoa có điểm ủ rũ, bởi vì biệt thự của hắn không được sạch sẽ, hơn nữa bên trong còn có nhiều người chết như vậy. Liên Hoa thần kinh thô, cũng không muốn mất nhà.

    Được rồi, vậy giao biệt thự cho kia hai người luôn! Liên Hoa nghĩ. Khi hắn với vợ đi, hai người kia hình như cãi nhau. Chậc chậc, về sau sẽ phải dây dưa cả đời, vậy mà hiện tại đã bắt đầu cãi nhau, sau này nhiều năm như vậy làm sao sống nổi.

    Liên Hoa cảm thấy Lê Hi nếu không làm cho hai người này chết một cách thống khoái, mà khổ sở, hắn sẽ hảo tâm giúp Lê Hi một phen —— giữ lại cho bọn họ một hơi. Động vật thực vật biến dị bình thường cũng không dám tới gần. Nếu bọn họ mới đó mà đã chết thì không thú vị gì hết, trừ phi tự mình muốn chết. Bất quá, hai người kia phỏng chừng cũng không muốn chết đâu.

    Liên Hoa và Hạ Chí đạp phi kiếm tuần tra một phen, được Hạ Chí chỉ điểm mới tìm ra mấy quặng Ngọc Thạch. Bên trong là địa bàn của biến dị thú, xung quanh có vài thực vật biến dị không chịu dời đi, toàn bộ đều biến thành tinh hạch trong tay Liên Hoa. Liên Hoa lưu lại vài chủng loại hạt giống không tồi, về sau gieo ở Lục Thành.

    Hạ Chí thả một tấm bùa đưa tin cho Hạ Hành Vũ, nói vị trí hắn thanh lý sạch sẽ, Liên Hoa tranh thủ mặt dày mày dạn xin một bó bùa, khiến Hạ Chí trừng cho mấy phát.

    Giải quyết xong chuyện bên ngoài, Liên Hoa cùng vợ mình trở lại không gian.

    “Vợ à, không gian của em không phải chỉ có thể ra vào tại chỗ sao? Lần trước sao lại đi theo anh?” Liên Hoa thưởng thức ngọc tủy trong tay, thuận miệng hỏi.

    Hạ Chí nhấc mí mắt lên nhìn Liên Hoa một cái, rồi lại tiếp tục ngồi thiền tu luyện.

    Liên Hoa: “…” Vì cái lông gì vợ lại không quan tâm hắn?

    Liên Hoa ôm tiểu tâm can trông mong nhìn Hạ Chí, Hạ Chí vẫn không nhúc nhích, không có ý đáp lời.

    Liên Hoa thở dài một hơi, cảm thấy mình thật thương tâm.

    “Ba ba… Má má…” Liên Ngọc vừa tỉnh ngủ đã khóc lớn. Liên Hoa vội vàng chạy đến bên giường Liên Ngọc, ôm nó dỗ dành.

    “Hông ngủ…” Liên Ngọc kéo lấy góc áo Liên Hoa, khóc thút thít.

    Lần trước vợ cứ như vậy trực tiếp hạ thủ quyết khiến Tiểu Ngọc Nhi mê man, Liên Hoa tỏ vẻ thật hung tàn. Đại Bạch nhìn Liên Ngọc khóc, ở một bên gấp đến độ xoay vòng vòng! Cuối cùng dứt khoát biến thành mèo con để Liên Ngọc chà đạp.

    Liên Hoa: “…” Hắn cảm thấy nhà bọn họ có một con chim ngốc là đủ rồi, bây giờ còn thêm một con hổ trọc lông. Nhìn Tiểu Ngọc Nhi hưng trí bừng bừng bứt lông Đại Bạch, tuyết bay đầy trời!

    Tiểu Ma cùng nai mẹ sống nương tựa lẫn nhau, nấp sau một sườn núi nhỏ đột nhiên hắt xì một cái, thần sắc hoảng sợ ngồi phịch trên đầu con nai. Con nai vẫn tiếp tục đi sâu vào trong núi…

    Liên Ngọc chơi Đại Bạch tới hỏng rồi, rốt cục chịu thả Đại Bạch thê thê thảm thảm ra, ngoan ngoãn ghé vào trên đùi ba nó phun bong bóng.

    Liên Hoa tặng cho Đại Bạch một cái xem thường, nó miệng sùi bọt mép, cả người run rẩy, ngã xuống đất không dậy nổi, cũng tặng lại cho hắn cái nhìn đồng tình một phen. Mấy đứa ngỗ nghịch, chính là đại sát khí! May là Tiểu Ngọc Nhi ở trước mặt ba má nó rất ngoan, rất hiếu thuận.

    Liên Hoa thấy Liên Ngọc thành thật, đút cho nó một chén táo xay nhuyễn, sau đó để Liên Ngọc bò đến bò đi tự chơi, lại lấy ngọc tủy trong tay ra cân nhắc.

    Ngọc tủy này sử dụng như thế nào đây? Đập nát rồi đặt ở ngoài đan điền hấp thu? Hay là ăn? Liên Hoa có điểm buồn rầu, lúc trước Liên Ngọc hình như dán lên trên ngọc tủy rồi hút khô thứ bên trong, hiện tại hắn làm sao hút được đây?

    “A a a…” Liên Ngọc vốn định đi ngủ vừa thấy liền hưng phấn, ngao ngao kêu, bò lại đây, muốn lấy ngọc tủy trong tay Liên Hoa.

    “Bé Ngọc ngoan, chờ ba ba biết này thứ này chơi như thế nào rồi đưa cho con được không? Cái này rất quan trọng nha.” Liên Hoa nâng tay lên, không cho Liên Ngọc đụng tới ngọc tủy.

    Liên Ngọc nóng nảy, lấy không được ngọc tủy liền đặt mông ngồi dưới đất, bắt đầu oa oa khóc lớn, một bên khóc một bên chỉ tay vào Liên Hoa: “Muốn muốn muốn… Ô ô oa oa…” Thấy ba ba vẫn không chịu cho mình, Liên Ngọc dứt khoát lăn ra trên mặt đất. Nước mắt nước mũi chảy đầy mặt, thoạt nhìn cực kỳ đáng thương.

    Liên Hoa đầu đầy hắc tuyến, đứa nhỏ này sao lại không chịu nghe lời như vậy? Đành phải đưa ngọc tủy cho nó: “Không được phá hư.” Liên Hoa dặn dò Liên Ngọc.

    Liên Ngọc cầm được thứ mình muốn lập tức nín khóc, trực tiếp bỏ ngọc tủy vào miệng! o0

    Má nó! Liên Hoa bị Liên Ngọc hù chết! Một khối ngọc tủy to như vậy sao có thể tùy tiện bỏ vào miệng? Nghẹn chết mất!

    Liên Hoa vội vàng cấp cứu cho Liên Ngọc!

    “Y nha…” Liên Ngọc dùng đám răng sữa nho nhỏ cắn lấy ngọc tủy, còn dùng dây leo hất tay Liên Hoa. Liên Hoa nào dám dùng sức, nếu lỡ nó cắn gãy mấy cái răng sữa thì làm sao bây giờ?

    “Răng rắc…” Liên Hoa bị dọa cho hồn phi phách tán, lập tức thu tay, chẳng lẽ gãy răng rồi? Hắn luống cuống tay chân kiểm tra Liên Ngọc.

    Liên Ngọc lại cười khanh khách, nhe ra hàm răng không có việc gì, nhưng ngọc tủy lại bị nó cắn bể một miếng!

    Liên Hoa: “…” Má, răng sữa thật hung tàn! Liên Hoa trợn tròn mắt.

    Liên Ngọc ôm ngọc tủy, mở miệng uống sạch sẽ thứ chất lỏng bên trong. Nhanh tới mức Liên Hoa không kịp cản.

    “Ha ha… ợ…” Liên Ngọc uống xong, cười với Liên Hoa, trên đỉnh đầu đột nhiên mọc ra một cây nấm.

    Liên Hoa: “…” Trên đầu con trai mọc nấm! Tuy rằng hắn biết con trai trước kia là một cây nấm, nhưng hiện tại nó là người! Vì cái lông gì trên đỉnh đầu lại mọc nấm?

    ‘Bụp bụp bụp…’ Liên tiếp vang lên những tiếng vang kỳ lạ, trên người Liên Ngọc không ngừng đổ ra những cây nấm màu xanh, nấm rất nhanh ngập qua đầu Liên Ngọc…

    “Con trai! Tiểu Ngọc Nhi!” Liên Hoa vội vàng đào bới trong đống nấm, nhưng nấm ngày càng nhiều, nhấn chìm luôn Liên Hoa ở trong đó.

    Hạ Chí ngồi trong phòng ngủ lập tức mở to mắt, biến mất ngay tại chỗ.

    Hạ Chí cau mày nhìn núi nấm trong phòng khách ngày càng cao. Rầm, Hạ Chí mở tất cả cửa chính lẫn cửa sổ ra, núi nấm rất nhanh lan tràn ra ngoài.

    “Ngao ngao ngao!” Đại Bạch bị nấm đè, gấp đến độ xù lông. Nó bị bột phấn của bào tử nấm đánh vào mũi hắt xì liên tục, ở bên trong đống nấm bơi tới bơi lui.

    Hạ Chí nhíu mày, đống nấm đã phủ khắp toàn bộ gian nhà trúc. Hạ Chí đạp phi kiếm, ở trên không tìm một vòng quanh đống nấm, sau đó lấy ra một sợi dây gấm lóe hào quang, vung tay quất vào trong đống nấm, sau đó kéo ra. Liên Hoa thê thê thảm thảm bị sợi dây cột một cánh tay kéo ra ngoài.

    “Vợ, Tiểu Ngọc Nhi ở bên trong! Làm sao bây giờ? Nó cứ không ngừng mọc nấm!” Liên Hoa ghé vào trên phi kiếm của Hạ Chí, quả thực khóc không ra nước mắt, đây là chuyện gì vậy?

    “Hai người làm cái gì vậy?” Hạ Chí lạnh mặt hỏi Liên Hoa.

    “Tiểu Ngọc Nhi lấy một cái ngọc tủy uống mất.” Liên Hoa vẻ mặt khóc tang nói.

    “Thừa thải dinh dưỡng!” Hạ Chí không lưu tình phán.

    Liên Hoa chỉ cảm thấy một ngụm máu kẹt trong yết hầu, thiếu chút nữa hôn mê.

    “Vậy bây giờ làm sao đây?” Liên Hoa hữu khí vô lực nói.

    “Thu!” Hạ Chí không quản Liên Hoa, lấy tốc độ này của Liên Ngọc, không gian thế nào cũng nhồi đầy nấm. Hạ Chí lấy vòng ngọc không gian ra, bắt đầu thu nấm vào bên trong. Tuy rằng vòng tay này còn không hoàn hảo, nhưng thật ra bây giờ có thể xài tạm.

    Hạ Chí bận việc trong chốc lát, nấm thu xong hết. Giữa không trung còn lại một cây nấm trắng trắng tròn tròn, không ngừng sinh nấm ra bên ngoài. Hạ Chí đặt vòng ngọc ở một bên, để nấm sinh ra liền tự động thu vào.

    Liên Hoa vòng quanh cây nấm béo này một vòng, lấy làm kỳ lạ: “Vợ à, Tiểu Ngọc Nhi sắp tiến hóa sao?”

    Hạ Chí chuẩn bị tốt hết thảy, nhìn thoáng qua thứ béo béo kia, bình tĩnh gật đầu, trong mắt còn lộ ra chút mong chờ.

    Liên Hoa: “…” Vợ, con trai em thay đổi, chẳng lẽ em không kinh ngạc sao? Nghĩ đến hắn cũng sẽ biến thành nấm, Liên Hoa thập phần thức thời không nói ra.

    Liên Hoa nhìn khối ngọc tủy cuối cùng, hai mắt như lửa nóng. Liếm liếm môi, Liên Hoa làm ra hai cái bát bằng lá cây. Liên Ngọc một mình ăn một cái, lập tức thừa dinh dưỡng, nếu như chia làm hai phần, hẳn là không có vấn đề đi.

    Liên Hoa lấy ngọc tủy ra, đầu ngón tay chạm lên, liền xuất hiện một cái lỗ. Chất lỏng óng ánh chậm rãi chảy vào hai cái bát, một giọt cũng không lãng phí.

    “Vợ, ngọc tủy, ngọc tủy!” Liên Hoa cầm bát, hưng phấn chạy tới hiến vật quý.

    Hạ Chí nhìn thoáng qua thứ trong tay Liên Hoa, nhận lấy: “Về phòng đi.” Hạ Chí đi vào bên trong.

    Bên trong gian nhà trúc loạn thất bát tao, Hạ Chí vung tay lên, mọi thứ liền trở về chỗ cũ.

    Hạ Chí tùy ý bày ra một cái Tụ Linh Trận, lấy ra một cái đệm hương bồ, rồi ngồi xuống, một hơi uống hết thứ trong tay, nhắm hai mắt lại.

    Liên Hoa trông mong nhìn, lại thấy vợ mình nhập định, đành phải đáng thương hề hề tìm một vị trí gần bên cạnh, ủy khuất ngồi xuống, sau đó uống ngọc tủy, bắt đầu ngồi thiền tu luyện.

    Ngọc tủy vừa vào miệng, liền hóa thành một dòng năng lượng ôn hòa tiến vào đan điền, Liên Hoa chỉ cảm thấy mỗi một tế bào, mỗi một dây thần kinh đều thoải mái. Mỏi mệt thường xuất hiện do thiếu thốn căn nguyên lập tức biến mất không còn, Liên Hoa cảm thấy trạng thái mình từ trước tới nay chưa từng tốt hơn thế này.

    Liên Hoa bắt đầu tu luyện sâu.

    Cũng không biết qua bao lâu, Liên Hoa cảm thấy đan điền chấn động, một trận cơ khát theo đan điền truyền ra. Linh khí, năng lượng, mọi thứ đều tốt. Bởi vì bổ sung vào phần bị khuyết thiếu, thân thể Liên Hoa bắt đầu run rẩy, mồ hôi lạnh tuôn ra không ngừng, kinh mạch khô cạn bắt đầu phản đối, Liên Hoa thiếu chút nữa nhịn đau không được rên ra tiếng.

    Rất nhanh, bên ngoài liền truyền đến từng luồng cảm giác thanh lương, linh khí cuồn cuộn không ngừng chảy về phía Liên Hoa, Liên Hoa vui sướng hấp thụ.

    Lốc xoáy linh khí to lớn bắt đầu hình thành trên đỉnh đầu Liên Hoa, cầu vồng xuất hiện, bắt đầu hút linh khí vào trong cơ thể.

    Hạ Chí chớp mắt, tên ngốc này cũng có năng lực đấy chứ, có thể hấp thụ như vậy. Linh khí trong Tụ Linh Trận nhanh chóng nuốt hết linh thạch, Hạ Chí vung tay lên, một đám linh thạch liền xuất hiện bổ sung.

    Liên Hoa chỉ cảm thấy xung quanh có rất nhiều linh khí, liều mạng hấp thu, đan điền chứa đầy linh khí dần dần khép lại, xoay tròn, ngưng kết thành một viên đan màu xanh lá. Đợi đến khi viên đan thành hình, Liên Hoa liền ngừng hấp thu, bắt đầu mài đan.

    Rửa tạp chất qua nhiều lần, viên đan ngày càng cứng rắn, cuối cùng, một viên nội đan óng ánh trong suốt màu xanh lá xuất hiện trong đan điền Liên Hoa, Liên Hoa tiến đến kỳ Kim Đan.

    Liên Hoa mở to mắt, cảm thấy thần thanh khí sảng, thân thể càng thêm linh mẫn, thần thức cũng tăng trưởng. Đang muốn thét dài một tiếng biểu đạt vui sướng của mình, Liên Hoa liền đối diện với một đôi mắt xanh biếc.

    Liên Hoa: “…” Đây là cái gì? Sao lại có một đứa nhỏ ở đây? Thật quen mắt!

    Liên Hoa mặt không chút thay đổi nhìn thằng nhỏ mới năm sáu tuổi trước mắt, tròng mắt thằng nhỏ xanh biếc cũng trừng lớn nhìn theo hắn, mặt đồng dạng không chút thay đổi. Liên Hoa nheo mắt lại, thằng nhỏ mặt đầy vẻ cao quý lãnh diễm này là con ai? Vì sao lại xuất hiện ở trong này?

    Thằng nhỏ nhìn một lúc lâu, đột nhiên nâng cánh tay lên, Liên Hoa nhướng máy, đây là muốn khiêu khích hắn sao?

    “Ba ba!” Thằng nhỏ biểu tình cao quý lãnh diễm lập tức biến thành vẻ mặt ngu si, chảy nước miếng bổ nhào vào trong lòng Liên Hoa, cọ cọ. Hai cái móng vuốt sờ loạn trên ngực Liên Hoa, giống như đang thưởng thức món đồ chơi thú vị nhất của mình.

    Liên Hoa: “…” Má nó, anh mày sao lại có con trai lớn như vậy? Thằng nhóc này chắc cũng năm tuổi rồi. Nhưng mà, con trai hắn không phải chỉ mới mọc vài cái răng sữa thôi sao?

    Liên Hoa bình tĩnh xoa xoa khuôn mặt đầy mặt nước miếng của mình, nhìn thằng nhỏ đang lăn qua lăn lại trên đùi hắn. Cùng với, tạo hình lông xanh quen thuộc kia. Không thể không thừa nhận thằng này chính là con trai hắn! Màu sắc này, động tác này, tư thế này, rõ ràng chỉ có cây nấm ngu ngốc Liên Ngọc mới làm được.

    Liên Hoa ưu thương sờ soạng Liên Ngọc lông xanh một phen, hắn có lẽ đã ngồi đây tu luyện qua thật nhiều năm, nhận thấy trên đời có quá nhiều sự kiện thần kỳ. Hắn có chút buồn bực! Vừa mở mắt, con trai bỗng lớn thêm mấy tuổi, bỏ lỡ thời thơ ấu của con trai. Liên Hoa cảm thấy không thể cùng con lớn lên thật không vui, đã nhiều năm không thấy vợ thật không vui.

    “Ba ba…” Liên Ngọc trông mong nhìn Liên Hoa, ngón tay nhét vào miệng mút.

    Liên Hoa yên lặng kéo ngón tay nó ra: “Không được cắn ngón tay, bẩn!”

    “Nga!” Liên Ngọc túm lấy tóc Liên Hoa tiếp tục cắn.

    Liên Hoa: “…” Sao lớn lên lại không biết nghe lời vậy nè? Hắn có chút buồn bực.

    “Má con đâu?” Liên Hoa cứu vớt tóc mình, hỏi.

    “Má má đi ra ngoài.” Liên Ngọc lăn lộn, một bộ nhu thuận ghê gớm.

    “Vậy sao con lại ở trong này?” Liên Hoa chớp mắt, thằng nhóc ngỗ nghịch này không nên để nó một mình ở đây mới đúng.

    “Ba, người ta đói bụng, đói quá à, má không cho người ta ra ngoài chơi!” Liên Ngọc nói sang chuyện khác, tròng mắt màu lục ngập nước.

    “Màu tóc biến trở về bình thường được không?” Liên Hoa nhịn không được hỏi, người khác thấy nhất định sẽ cho rằng con hắn mắc bệnh mất.

    “Có thể có thể.” Liên Ngọc liên tục gật đầu, lập tức biến mình trở về màu đen. Liên Hoa xác nhận bản thân cũng không biến thành xanh lá, mới ôm lấy Liên Ngọc đi ra ngoài, thuận tiện ném một quả táo cho Liên Ngọc ăn tạm.

    Trên tay Liên Ngọc còn mang theo một cái vòng ngọc, ngoan ngoãn cắn quả táo.

    Liên Hoa ở trong không gian dạo qua một vòng, tìm Đại Bạch đông thiếu một nhúm lông, tây thiếu một nhúm lông, đang dùng sức giấu mình trong bụi cỏ, cuối cùng hắn đã biết vì cái gì vợ lại quăng Liên Ngọc ở nơi này! Nó quả thực là một phần tử bạo lực!

    Khóe miệng Liên Hoa giật giật, Liên Hoa đồng tình một phen với Đại Bạch đang xấu hổ không dám đi gặp người. May là thằng nhỏ ít ra ở trước mặt hắn còn khá ngoan.

    Liên Hoa ôm Liên Ngọc ra khỏi không gian, hắn đã biết vì sao Hạ Chí có thể xuất hiện ở bên người hắn, thì ra hắn cũng đã trở thành chủ nhân thứ hai của không gian, trách không được lúc trước vợ không muốn trả lời hắn! Khẳng định là vì thẹn thùng. Không gian đã thừa nhận thân phận hắn là bạn lữ của Hạ Chí! Đối với chuyện này, Liên Hoa quả thực vui tới mức ngay cả ngủ cũng phải cười tỉnh! Nhưng mà, vợ đi đâu rồi?

    Liên Hoa đưa mắt nhìn bốn phía, Hạ Chí ôm cánh tay nhìn đồng bọn của mình đối phó với một con nhện biến dị cực to.

    Liên Hoa kích động rơi lệ đầy mặt: “Vợ, anh rất nhớ em!” Liên Hoa dùng dây leo cuốn lấy Liên Ngọc, phóng tới bên người Hạ Chí. Hạ Chí không quay đầu lại, một cước đá bay Liên Hoa ra ngoài.

    Liên Hoa: “…” Vợ à, chúng ta nhiều năm không gặp em không thể thô lỗ như vậy!

    “Anh Liên!” Alvin bỏ nhiệm vụ trong tay, hoan hoan hỉ hỉ chạy tới: “Anh Liên, nửa tháng nay anh chạy đi đâu tu luyện vậy? Tụi em tìm không ra!” Anh Liên không có ở đây, đồ ăn không ngon gì hết. QAQ

    “Chờ chút, ” Liên Hoa đẩy Alvin hai mắt đẫm lệ đang ôm đùi hắn ra: “Nửa tháng?”

    “Đúng vậy.” Alvin mơ hồ: “Anh Liên, anh tu luyện tới mức quên thời gian luôn sao?! Chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ trên bản đồ rồi, đang bắt đầu đánh chiếm quặng ngọc! Chúng ta…” Alvin hoa chân múa tay vui sướng kể lại công tích vĩ đại cho Liên Hoa nghe, Liên Hoa lại nhìn về phía Liên Ngọc đang làm nũng với Hạ Chí.

    Má nó! Mới nửa tháng đã lớn như vậy! Uống thuốc kích thích hả?! Cho dù mỗi ngày có uống cũng không thể lớn nhanh như vậy! Liên Hoa sốc toàn tập.

    Hắn nhìn trời, thế giới này ngày càng thật huyền ảo, hắn không nên nghĩ quá nhiều.


    Bạn đang đọc truyện tại Đam Mỹ DMH

    Thuộc truyện: Bạch Liên Hoa nghịch tập