Bại nhứ tàng kim ngọc – Chương 10

    Thuộc truyện: Bại nhứ tàng kim ngọc

    Chương 10: Ái muội hữu lý [1]

    Tiết Linh Bích: Có loại người, rõ ràng đáng đánh, rồi lại không nỡ đánh.

    NHẤT

    Tiết Linh Bích nhìn đỉnh giường, “Hoàng thượng muốn truy phong phụ thân ta làm Trấn Quốc Công.”

    Rốt cuộc cũng không phải câu hồi nãy.

    Phùng Cổ Đạo thiếu chút nữa vui quá mà khóc, đang định nói chúc mừng, chợt nghe Tông Vô Ngôn giành nói, “Lão tướng quân chinh chiến cả đời, công huân lớn lao, phong làm Trấn Quốc Công là chuyện phải làm.”

    Phùng Cổ Đạo kinh ngạc liếc nhìn ông. Vì sao hắn cảm thấy ông đang ngụ ý sự truy phong của hoàng thượng là theo lý phải làm, bây giờ không chỉ vô ích mà còn quá muộn nữa?

    Tiết Linh Bích chậm rãi nghiêng đầu. Bởi vì động tác của y, băng gạc chảy ra một chút vết máu nhàn nhạt.

    “Hầu gia, ngươi chảy máu rồi!” Phùng Cổ Đạo lần này phi thường biết điều nắm chắc thời cơ.

    Vậy mà Tiết Linh Bích ngay cả khóe mắt cũng không thèm liếc hắn, trực tiếp nhìn ra cửa sổ, thản nhiên nói, “Nếu như phụ thân ta không chết, hắn có thể tự mình vào triều tạ ơn.”

    Phùng Cổ Đạo khuyên giải an ủi, “Trời có bất trắc phong vân, người có sớm tối họa phúc, sinh lão bệnh tử, làm người khó tránh.”

    “Phụ thân chết trong tay Minh Tôn tiền nhiệm.” Tiết Linh Bích mỗi một nói đều nói rất chậm, rất nhẹ, nhưng trật tự rõ ràng.

    Phùng Cổ Đạo giật mình chựng lại.

    Tiết Linh Bích chậm rãi thu hồi ánh mắt, quay đầu lại, một lần nữa nhìn đỉnh giường, “Nhưng ta lại thua.”

    Tông Vô Ngôn nói: “Hầu gia say rượu, Viên Ngạo Sách bất quá lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn mà thôi.”

    Phùng Cổ Đạo: “…” Hắn đột nhiên phi thường phi thường muốn tặng Tông Vô Ngôn một quyền đánh tới Bễ Nghễ sơn!

    .

    Những tia nắng sớm đầu tiên chậm rãi chiếu vào phòng.

    Phùng Cổ Đạo đứng ngoài bình phong, yên lặng lắng nghe tiếng rửa mặt sột sột soạt bên trong.

    Qua một lúc, Tiết Linh Bích rốt cuộc thi thi nhiên nhiên đi ra.

    “Xin thỉnh an Hầu gia.” Phùng Cổ Đạo cúi đầu, nhịn không được lặng lẽ ngáp một cái.

    Nha hoàn bên cạnh bưng khay, trên khay có một bao giấy đỏ chói.

    Phùng Cổ Đạo kinh ngạc nói, “Đây là?”

    Tiết Linh Bích nói, “Ngươi còn chưa nói lời cát tường.”

    Phùng Cổ Đạo bừng tỉnh, vội vàng nói, “Chúc Hầu gia thăng quan phát tài, thê thiếp thành đàn.”

    “Thu đi.” Tiết Linh Bích phất phất tay với nha hoàn.

    Bàn tay định chộp tới của Phùng Cổ Đạo nhận được không khí, mới ý thức được y nói thu là bảo nha hoàn thu. “Ách, Hầu gia, lời cát tường ta mới nói rất cát tường mà.”

    Tiết Linh Bích mặt không biểu tình nói, “Ta không thích nghe.”

    “Là câu đầu, hay câu sau?” Phùng Cổ Đạo truy tìm nguyên nhân.

    Tiết Linh Bích liếc hắn, “Ngươi nghĩ ngươi đáng được nhận sao?”

    Phùng Cổ Đạo cười khổ nói, “Bắt đầu từ tối hôm qua, vấn đề của Hầu gia thực sự cái sau còn khó trả lời hơn cái trước.” Vừa chết như thế nào, vừa đáng được nhận sao, đúng là tính mạng lẫn tôn nghiêm treo một đường, làm người ta thấp tha thấp thỏm mà.

    Gương mặt Tiết Linh Bích chậm rãi lạnh xuống. Cổ áo phồng lên, có thể mơ hồ thấy được băng gạc trong khe hở.

    Phùng Cổ Đạo hậu tri hậu giác phát hiện mình đã chọt vào một vết sẹo còn chưa kịp khép lại.

    Không đợi hắn lên tiếng bổ cứu, chợt nghe Tiết Linh Bích nói, “Đi theo ta.”

    Phùng Cổ Đạo tự biết thẹn, lặng lẽ không hé răng mà theo sau, một đường đi tới phòng luyện công.

    .

    Tiết Linh Bích từ trên giá vũ khí rút ra một thanh kiếm ném cho hắn.

    Phùng Cổ Đạo mờ mịt tiếp nhận.

    “Chiêu thức của Viên Ngạo Sách hôm qua ngươi có thấy rõ không?” Tiết Linh Bích sắc mặt trầm tĩnh như nước.

    Nhưng Phùng Cổ Đạo rất rõ ràng, dưới biểu tượng trầm tĩnh như nước đó, là dòng chảy ngầm cuộn trào mãnh liệt. Hắn thành thành thật thật lắc đầu.

    “Ta chậm rãi diễn một lần, ngươi nhìn kỹ.” Tiết Linh Bích nói, từ trên giá vũ khí rút ra một thanh kiếm khác, sau đó nhất kiếm nhất kiếm bắt đầu múa lên.

    Phùng Cổ Đạo kinh ngạc, không ngờ y dĩ nhiên có thể một bên giao thủ một bên ghi nhớ chiêu thức của đối phương, nhưng lại không hề sai lệch mà diễn luyện lại một lần. Nhưng so với Tiết Linh Bích, thiên phú luyện võ của hắn hiển nhiên tương đương hữu hạn, có chiêu thức phải lặp lại nhiều lần, không ngừng bắt chước theo hai ba lần mới học được.

    Chờ khi hắn học được tất cả kiếm pháp mà ngày hôm qua Viên Ngạo Sách sử ra, đã là giữa trưa.

    Phùng Cổ Đạo ôm cái bụng đang liên tục hát bài không thành kế, ai oán nhìn Tiết Linh Bích đang toàn tâm toàn ý luyện kiếm kia.

    Đại khái oán niệm của hắn thực sự quá cường liệt, cường liệt tới nỗi Tiết Linh Bích cảm thấy như lưng bị kim chích, rốt cuộc ngừng tay nói, “Đói bụng?”

    Phùng Cổ Đạo gật đầu lia lịa.

    “Vậy nối liền tất cả chiêu thức lại, đối chiến cùng ta một lần.” Kiếm trong tay Tiết Linh Bích vẽ ra một đóa kiếm hoa.

    Phùng Cổ Đạo nhìn y, nước mắt thiếu chút nữa trào khỏi khóe mắt, “Hầu gia, ta luyện còn chưa thạo.”

    Tiết Linh Bích nhướng mi nói, “Hay là trực tiếp dùng bữa tối luôn?”

    “…” Phùng Cổ Đạo hít một hơi thật sâu, kiếm phong hoành chỉ, lạnh lùng hướng về Tiết Linh Bích, “Hầu gia, ta tới.”

    Tiết Linh Bích ánh mắt nhất ngưng.

    Kiếm của Phùng Cổ Đạo như vẽ ra hành vân lưu thủy.

    Đồng dạng chiêu thức, uy lực hắn sử ra tự nhiên kém Viên Ngạo Sách một mảng lớn, nhưng Tiết Linh Bích cần chính là từ trong chiêu thức của hắn chậm rãi tìm cách đối ứng. Một mình ở đây mò mẫm khổ tưởng, không bằng hai người trực tiếp đối trận.

    Chiêu thức của Phùng Cổ Đạo tuy rằng chậm, nhưng được cái ổn thỏa. Vì không để Tiết Linh Bích mượn cớ hoãn lại ngọ thiện, mỗi chiêu mỗi thức của hắn đều có thể nói là hết sức hoàn mỹ.

    Tiết Linh Bích kiên trì phá chiêu, chờ sau khi hắn dùng xong tất cả chiêu thức, mới huy kiếm đánh rơi kiếm của hắn.

    Phùng Cổ Đạo thở ra một hơi.

    Trong mắt Tiết Linh Bích ẩn có tiếu ý chợt thoáng qua, “Dùng bữa.”

    .

    Nếu nói bị Tiết Linh Bích gọi đi phòng luyện công là thống khổ lớn nhất của Phùng Cổ Đạo tại hầu phủ, vậy thì ăn cơm hầu phủ tuyệt đối là hạnh phúc lớn nhất.

    Thức ăn của hầu phủ không chỉ là sắc – hương – vị câu toàn, mà còn nhiều món vô cùng, khiến hắn mỗi ngày đều có thể chờ mong.

    Phùng Cổ Đạo một lòng một dạ bới cơm, đột nhiên một đôi đũa mang theo miếng vịt kho gắp vào trong chén hắn.

    Hắn ngơ ngác nhìn Tiết Linh Bích thu đũa lại.

    “Ăn nhiều một chút, chiều tiếp tục.” Tiết Linh Bích chậm rãi ăn tiếp.

    Nếu như hắn trả lại miếng thịt vịt này, có phải chiều nay sẽ không cần tiếp tục không?

    Phùng Cổ Đạo gắp thịt vịt, nội tâm không ngừng đấu tranh.

    Cuối cùng, miếng thịt vịt đó vẫn chui vào bụng hắn.

    .

    Ngọ thiện xong xuôi, Tiết Linh Bích và Phùng Cổ Đạo được hầu hạ súc miệng, Tông Vô Ngôn nhẹ chân đi vào.

    “Hầu gia, Viên Ngạo Sách và Kỷ Vô Địch đặt chân ở khách *** Duyệt Lai, bây giờ đang đi dạo kinh thành.”

    Tiết Linh Bích chậm rãi phun ra nước trà trong miệng, lấy khăn lau nhẹ môi, “Có đi gặp ai không?”

    Tông Vô Ngôn lắc đầu nói, “Chưa từng.”

    Tiết Linh Bích gật đầu, “Tiếp tục điều tra.”

    “Dạ.” Tông Vô Ngôn nói xong, nhưng chưa xin cáo lui.

    Tiết Linh Bích nhướng mi nói, “Còn có chuyện?”

    “Tiểu thư nhà Lữ tướng quân đến thăm.” Tông Vô Ngôn vừa nói vừa nhìn sắc mặt y.

    Lông mi Tiết Linh Bích quấn thành một đoàn, khiến Phùng Cổ Đạo ngồi bên cạnh nhất thời hiếu kỳ.

    Tiết Linh Bích đột nhiên quay đầu.

    Phùng Cổ Đạo không kịp thu hồi ánh mắt, vừa vặn chạm nhau.

    “Cho nàng vào.” Khóe miệng Tiết Linh Bích lộ ra một nụ cười hưng phấn sâu xa.

    Phùng Cổ Đạo mọc lên dự cảm bất hảo.

    Tông Vô Ngôn lĩnh mệnh đi.

    Tiết Linh Bích nói, “Nàng gọi Lữ Thanh Đằng.”

    Dự cảm bất hảo của Phùng Cổ Đạo càng thêm sâu, cười gượng nói, “Khuê danh của thiên kim tướng quân không phải một tiểu quan lục phẩm như ta nên biết đâu.”

    “Võ công của nàng không tồi.” Tiết Linh Bích nói một câu không liên quan gì cả.

    Phùng Cổ Đạo nói, “Hổ phụ vô khuyển nữ, võ công của thiên kim tướng quân cao cường là phải thôi. Võ công của Hầu gia cũng rất cao cường, chắc là nguyên soái, nga không, Trấn Quốc Công biết cách dạy bảo.”

    Tiết Linh Bích sắc mặt khẽ biến, “Làm sao ngươi biết hoàng thượng muốn truy phong Trấn Quốc Công?”

    Phùng Cổ Đạo bị hàn khí đột nhiên bạo phát tới trong mắt y làm cho sợ đến rụt cổ, “Tối qua Hầu gia nói mà, lúc đó Tông tổng quản cũng ở đó nữa.”

    Tiết Linh Bích nghiêm mặt, một lát mới nói, “Ta đã khước từ rồi.”

    “Tại sao?” Lòng hiếu kỳ khiến nghi vấn của hắn không thông qua đại não đã bật ra.

    Tiết Linh Bích nói, “Người đã chết, cần gì phải bị hỗn loạn trên đời này phiền nhiễu.”

    Phùng Cổ Đạo trợn to mắt, “Hầu gia nói thâm ảo thật. Nhưng mà ta nghĩ, nếu nguyên soái dưới suối vàng biết được, có thể cũng muốn làm Trấn Quốc Công không chừng?”

    Tiết Linh Bích nói, “Ngươi nghĩ phụ thân ta là kẻ ham quan tước sao?”

    “Thiên hạ phụ mẫu tâm. Ta nghĩ nguyên soái là người thương con, nếu có thể dùng công huân cả đời mình để tăng thêm một chút bóng râm cho nhi tử, hắn có lẽ sẽ cam tâm tình nguyện bị phiền nhiễu.” Những lời này Phùng Cổ Đạo thật sự nói từ đáy lòng.

    Tiết Linh Bích môi dưới khẽ run, trong mắt hiện lên một tia bi ai vô hạn.

    “Linh Bích ca ca!” Ngoài cửa có giọng nữ hô to.

    Phùng Cổ Đạo ngồi nghiêm chỉnh.

    Ngay sau đó là một thiếu nữ đạm trang tố khỏa* sôi nổi mà nhún nhún nhảy nhảy tiến vào.

    *(đạm trang tố khỏa: ăn mặc mộc mạc, thanh nhã, không trang điểm ăn diện cầu kỳ )

    Không cần Tiết Linh Bích giới thiệu lại, Phùng Cổ Đạo cũng biết nàng chính là Lữ Thanh Đằng.

    Lữ Thanh Đằng đi qua bậc cửa, đầu tiên là cung kính hành lễ, không đợi Tiết Linh Bích lên tiếng đã lập tức đứng lên cười nói, “Ta rời kinh hai năm, Linh Bích ca ca có nhớ ta không?”

    Tiết Linh Bích sắc mặt đạm nhiên nói, “Không nhớ.”

    Không hiểu phong tình!

    Phùng Cổ Đạo thiếu chút nữa đập bàn la lên.

    Bất quá lúc hắn xúc động định đập bàn, lực chú ý của Lữ Thanh Đằng rất nhanh bị hắn hấp dẫn, “Ngươi chính là Phùng Cổ Đạo?”

    Phùng Cổ Đạo đứng lên, khiêm khiêm ấp lễ, “Ra mắt Lữ tiểu thư.”

    “Ỷ mình có vài phần tư sắc đã công nhiên câu dẫn Hầu gia đương triều.” Ngữ khí của Lữ Thanh Đằng nửa điểm cũng không tính là khách khí, “Bản tiểu thư gặp nhiều nam tử trong thiên hạ như vậy, nhưng cho tới bây giờ chưa từng gặp được kẻ nào vô liêm sỉ như ngươi.”

    Phùng Cổ Đạo đầu tiên là cả kinh, nhưng thấy biểu tình vừa bất đắc dĩ vừa sảng khoái của Tiết Linh Bích, trong lòng đã có lý giải đại khái, lập tức chắp tay nói, “Điều đó cho thấy số người mà Lữ tiểu thư gặp còn chưa tới mức gọi là nhiều, không ngại thì kết bạn nhiều thêm một chút đi.”

    Lữ Thanh Đằng nghe ra ý trào phúng trong lời hắn, sắc mặt đột nhiên thay đổi, “Ngươi… Hứ. Ngươi đoán đương kim hoàng thượng hoàng hậu có thể ngồi yên không để ý đến những việc ngươi làm ở hầu phủ sao.”

    Hắn rốt cuộc đã làm gì ở hầu phủ?

    Hết ăn tới ngủ, hết ngủ tới ăn?

    Ai ở hầu phủ mà không như vậy chứ?

    Bọn họ rõ ràng còn làm nhiều việc hơn hắn nữa kìa!

    Phùng Cổ Đạo oán thầm, nhưng ngoài miệng lại nói, “Có thể được lọt vào mắt xanh của hoàng thượng hoàng hậu, là may mắn ba đời của Cổ Đạo!”

    Hắn càng bình tĩnh, Lữ Thanh Đằng càng căm giận, “Linh Bích ca ca rồi sẽ thành thân, ngươi đoán đến lúc đó ngươi sẽ ở nơi nào?”

    Sao ai cũng muốn hắn đoán chuyện tương lai hết vậy?

    Phùng Cổ Đạo thở dài nói, “Đại khái là vô liêm sỉ mà ngồi trong hỉ đường, xin một chung rượu uống thôi.”

    .

    .

    Sư tử đầu

    Đây là một món thịt viên truyền thống ở tỉnh Dương Châu Giang Tô Trung Quốc, làm từ sáu phần thịt mỡ và bốn phần thịt nạc trộn hành, gừng, trứng gà, và một số loại phối liệu băm thành thịt nát, vo thành viên cỡ nắm tay, có thể hấp hay kho tàu…

    NHỊ

    Lữ Thanh Đằng mở to hai mắt. Phụ thân cả đời không có con trai, từ nhỏ đã dưỡng nàng như nam hài, cho nên nam nữ già trẻ đủ loại người nàng cũng coi như gặp không ít, nhưng ở trước mặt nàng mà có thể trơ trơ cà phơ cà phất da mặt dày như vậy thì hắn là người đầu tiên.

    Nàng quay đầu hờn dỗi nói với Tiết Linh Bích, “Linh Bích ca ca.”

    Tiết Linh Bích chậm rãi nhấp một ngụm trà, “Căn cứ theo lời đồn trong kinh thành, ngươi nghĩ ta sẽ giúp ngươi hay giúp hắn?”

    Lữ Thanh Đằng sắc mặt trắng xanh, “Ngươi không lẽ thực sự cùng hắn…”

    Tiết Linh Bích thờ ơ.

    Nhưng rơi vào trong mắt Lữ Thanh Đằng, điều này không giống như cam chịu. Với tính cách của y, nếu như là giả, đã sớm bắt kẻ dám tung tin đồn lại đánh năm mươi đại bản, treo ở cửa thành thị chúng rồi, cũng như người năm đó được nàng sai sử giả truyền tiếng gió.

    Nàng tới nay vẫn nhớ rõ cảnh tượng khi nhìn thấy phó tòng kia quỳ ở trước cửa, hướng từng bách tính dập đầu giải thích.

    Cũng chính năm đó, nàng bị cha mình tống rời khỏi kinh thành. Lần đi này, là hai năm.

    Hai năm này, trong lòng nàng vẫn ôm may mắn đối với sự việc ngày đó, không ngừng mà thuyết phục bản thân rằng trong việc này khẳng định có hiểu lầm, nhưng hôm nay thấy Tiết Linh Bích vẻ mặt lạnh lùng, tim nàng đã lạnh đi một nửa. Giờ dù có mượn những cái cớ đầy khuyết điểm cũng không thể giúp nàng lừa mình dối người được nữa. “Hoàng thượng và hoàng hậu nhất định không đồng ý.” Ngoại trừ những lời này, nàng đã không thể nghĩ ra lời lẽ nào khác.

    Tiết Linh Bích ngước mắt, đạm nhiên nói, “Đây là chung thân đại sự của ta, cũng không phải đại sự trong triều.”

    “Chung thân đại sự của ngươi chính là đại sự trong triều!” Lữ Thanh Đằng nói quá nhanh, chờ khi ra khỏi miệng mới ý thức được mình đã nói gì, hối hận không thôi.

    “Bởi vì binh quyền đang nắm trong tay ta?” Tiết Linh Bích tự tiếu phi tiếu, “Đó là hoàng thượng ban tặng cho. Hay là các đại thế gia cùng ta dính dáng không rõ? Hoàng hậu cũng như thế.” Hai câu nói hời hợt của y, lại nói rõ rành rành bàn tính của hoàng thượng hoàng hậu.

    Lữ Thanh Đằng tự biết mình nói lỡ, sợ y đem chuyện này thổi đến tai hoàng thượng hoàng hậu, vội vã cứu vãn, “Linh Bích ca ca là trọng thần triều đình, nhất cử nhất động của ngươi tự nhiên liên hệ triều đình.”

    Tiết Linh Bích thoáng nhìn về phía Phùng Cổ Đạo, “Nói như vậy, Phùng Cổ Đạo vô quyền vô thế chẳng lẽ không phải người tuyệt hảo để chọn sao?”

    Phùng Cổ Đạo bị ném sang một bên đang hí hửng xem diễn thình lình bị kéo vào, vội vã cười làm lành, “Ta bất quá chỉ là một người mê làm quan nhỏ bé, được Hầu gia thưởng thức mà thôi.”

    Lữ Thanh Đằng cười nhạo nói, “Mê làm quan? Ngươi thừa nhận ngươi cùng một chỗ với Linh Bích ca ca chỉ là vì thăng quan phát tài?”

    Phùng Cổ Đạo thẳng thắn nói, “Dù cho ta không thừa nhận, e rằng cũng không ai tin.”

    Lữ Thanh Đằng cho hắn một ánh mắt coi như ngươi biết điều, quay đầu lại nói với Tiết Linh Bích, “Linh Bích ca ca, tên tiểu nhân vì tiền tài quyền thế mà khom lưng như vậy làm sao xứng với ngươi được?”

    Tiết Linh Bích nói, “Hắn vì tiền tài quyền thế mà khom lưng, ta vừa vặn có tài có thế, vậy chẳng phải tuyệt phối sao?”

    Phùng Cổ Đạo thiếu chút nữa bị nước bọt của mình làm nghẹn chết.

    Sắc mặt Lữ Thanh Đằng rốt cuộc chống đỡ không nổi nữa, trở nên cực kỳ khó coi. Nàng nhận thức Tiết Linh Bích lâu như vậy, nhưng chưa bao giờ nghe y nói trắng trợn đến thế, ngay cả trước mặt hoàng thượng hoàng hậu, y cho tới giờ cũng chỉ làm tròn bổn phận của một thần tử mà thôi.

    “Linh Bích ca ca…” Nàng lúng túng, trong mắt mang theo vài phần không tin.

    Tiết Linh Bích nói, “Buổi chiều bản hầu còn có việc, ngươi nên về đi.”

    Nước mắt phiếm ra nơi khóe mắt Lữ Thanh Đằng rồi biến mất. Nàng thê lương cười một tiếng, bi thương không nói nên lời.

    Chấp nhất nhiều năm như vậy, truy cầu nhiều năm như vậy, rốt cuộc hôm nay thất bại thảm hại.

    Kỳ thực nàng từ lâu đã dự liệu được kết cục ngày hôm nay.

    Bắt đầu từ khi thấy người nọ chật vật quỳ trước cửa thành. Nhưng nàng thủy chung vẫn ôm một hy vọng, bởi vì Tiết Linh Bích ở trước mặt nàng còn dùng ‘Ta’, mà không phải luôn mồm ‘Bản hầu’ như trước mặt người khác. Chính là sai biệt rất nhỏ như thế, khiến nàng lừa mình dối người mà tin tưởng bản thân không phải không có cơ hội.

    Nhưng sau hôm nay, nàng phải thừa nhận, nàng thua.

    Thua bởi một kẻ vừa mới gặp, một kẻ hèn mọn đến nỗi khiến nàng không thèm liếc nhìn.

    Không cam lòng.

    Nàng thực sự không cam lòng.

    Nhìn biểu tình vô tội ngu ngơ của Phùng Cổ Đạo, nàng hận không thể xông lên xé rách mặt hắn. Nhưng nàng không thể, cũng sẽ không làm.

    Bởi vì làm như thế sẽ chỉ khiến Tiết Linh Bích càng thêm chán ghét nàng, cũng càng thêm thương tiếc hắn mà thôi.

    Trong tích tắc, nàng đã có bước sau. Một bước mà không cần nàng lên sân khấu để diễn.

    “Như vậy, tiểu muội xin chúc Linh Bích ca ca và… hắn yêu nhau bên nhau, tới chết không thay đổi.” Nàng đăm đăm liếc xéo Phùng Cổ Đạo, viền mắt hơi đỏ lên.

    Cái mồm Phùng Cổ Đạo há há ra, nhưng sau khi nhận được ánh mắt cảnh cáo của Tiết Linh Bích thì chậm rãi ngậm lại.

    Khi Lữ Thanh Đằng đi rồi, hắn rốt cuộc không nhịn được nước đắng nghẹn trong miệng, “Hầu gia. Chỉ sợ từ nay về sau, đường làm quan của ta thuận lợi rồi, nhưng trên sử sách lại thêm tên của một kẻ lộng thần.”

    “Sử sách?” Tiết Linh Bích không biết nên khóc hay cười mà nhìn hắn, “Ngươi nghĩ ngươi sẽ được ghi vào sử sách sao?”

    “Chỉ cần Hầu gia vào sử sách, lộng thần mị nhan hoặc chủ là ta đây chỉ sợ phải thêm một đoạn.” Phùng Cổ Đạo vì danh tiếng tương lai của mình mà thở dài than ngắn.

    Tiết Linh Bích lạnh lùng nói, “Mị nhan hoặc chủ? Phùng Cổ Đạo, ngươi có phải đánh giá bản thân rất cao rồi không? Bản hầu chỉ mượn ngươi làm tấm chắn mà thôi.”

    “Nhân ngôn đáng sợ a.” Phùng Cổ Đạo vẫn rất sầu muộn.

    Hàng mi bên phải của Tiết Linh Bích nhướng lên một cái, “… Ngươi rất không muốn có liên quan đến bản hầu sao?”

    Phùng Cổ Đạo nói, “Nếu được như Lưu Bị Gia Cát Lượng, Đường Thái Tông Ngụy Chinh, ta rất cam lòng.”

    “Càn rỡ.” Tiết Linh Bích nhíu mày nói, “Những lời đại nghịch bất đạo này, ngươi cũng dám nói?”

    Phùng Cổ Đạo vẻ mặt sợ hãi, “Ta chỉ so sánh thôi mà.”

    Tiết Linh Bích thấy thần tình của hắn không như giả vờ, thoáng nghiêm mặt nói, “Kinh thành có rất nhiều quan to quý nhân, gió vào mộ trống như ta với ngươi, sẽ không thổi quá lâu đâu.” Y đứng dậy, chắp tay đi ra ngoài, “Đã đến giờ luyện công rồi.”

    “Không có lửa thì sao có khói, chưa chắc không có nguyên nhân a.” Phùng Cổ Đạo thấp giọng nỉ non xong, mới thi thi nhiên nhiên đứng lên, đuổi theo y cùng đi tới phòng luyện công.

    .

    Lại đao quang kiếm ảnh cả buổi chiều.

    Tới chạng vạng, Phùng Cổ Đạo thật vất vả tìm về được nửa cái mạng, còn chưa lấy lại nhịp thở, trong cung có người truyền lời, nói tuyên hắn và Tiết Linh Bích đến trà lâu yết kiến. Hắn lúc này mới biết gió thổi vào mộ trống không lâu, nhưng cũng tuyệt đối thổi rất mạnh.

    Hắn vội vã thay một thân xiêm y danh giá xuất môn, Tiết Linh Bích đang chờ hắn tại cửa. Chạng vạng gió mát, chân hắn vừa bước qua cửa nửa bước đã rùng mình một cái, xiêm y này danh giá thì danh giá thật đấy, nhưng phiền cái là không chắn gió giữ ấm được, trái lại chiếc áo khoác đen nhánh trên người Tiết Linh Bích, nhìn thế nào cũng có vẻ là mưa gió bất xâm.

    Trong lòng đang âm thầm khó chịu, đã thấy Tiết Linh Bích cởi áo khoác xuống.

    Có phúc cùng hưởng, xem ra da mặt của Tiết Linh Bích cũng không dày lắm.

    Phùng Cổ Đạo vừa cảm thấy thoải mái, đang định xoay người đi đến cỗ kiệu phía sau, đột nhiên trên vai trầm xuống, lập tức toàn thân phảng phất như được gió xuân bao bọc, ấm áp dào dạt không nói nên lời, “Hầu gia?” Hắn kinh ngạc mở to mắt, ngơ ngác nhìn chiếc áo khoác đã phủ trên vai mình.

    “Nếu ngươi dám hắt xì trước mặt thánh giá, làm mất mặt bản hầu, bản hầu sẽ phạt ngươi ba ngày không được ăn.” Tiết Linh Bích vươn tay giúp hắn thắt áo khoác.

    Hai ngươi thân cao gần bằng, cự ly lại gần, đây đó có thể nghe thấy hơi thở lẫn nhau.

    “Hầu gia không sợ hôm qua ta không tắm sao?” Phùng Cổ Đạo rất phá phong cảnh mà thốt ra một câu.

    Tiết Linh Bích nói, “Ngươi mỗi đêm tắm bao giờ, tắm bao lâu, bản hầu đều rất rõ ràng.”

    Phùng Cổ Đạo hơi ngửa đầu ra sau, “Không lẽ lúc ta tắm…”

    “Bản hầu có rất nhiều nhân thủ.” Tiết Linh Bích cũng không quay đầu lại mà đi đến kiệu của mình.

    Phùng Cổ Đạo đứng lại tại chỗ, dõi theo bóng lưng y một hồi, mới chậm rãi vươn tay, sờ sờ áo khoác trên người. Chiếc áo khoác này hắn không phải lần đầu tiên được chạm vào, ngày ấy Tiết Linh Bích luận võ với Viên Ngạo Sách, hắn một mình ngồi trên bậc thềm đã ôm thật lâu, cho nên rất quen thuộc hương vị của nó.

    Hương khí thoang thoảng, như lan mà không phải lan, như mai mà không phải mai.

    .

    Trà lâu hoàng thượng chọn dĩ nhiên không phải là trà lâu bình thường.

    Phùng Cổ Đạo từ trong kiệu đi ra, thấy bảng hiệu của trà lâu thì không khỏi hít một ngụm khí lạnh, “Hùng Sư lâu. Cái tên thật là oai phong.”

    Tiết Linh Bích khóe miệng phiết một cái, “Là hoàng thượng tự mình đổi đó.”

    “Vì sao?” Đường đường là thiên tử vì sao lại chạy tới đổi tên cho trà lâu.

    “Bởi vì hoàng thượng thích ăn sư tử đầu* kho tàu ở đây.” Bạn đang �

    *(Sư tử đầu ở đây là một loại thịt viên chứ không phải đầu con sư tử đâu a)

    Phùng Cổ Đạo lại ngẩng đầu nhìn bảng hiệu kia, đột nhiên cảm thấy rất đói.

    Đi vào trà lâu, những khách nhân khác đã bị mời đi hết, chỉ có thị vệ cải trang thủ vệ khắp nơi trong trà lâu.

    Phùng Cổ Đạo đi theo sau Tiết Linh Bích, dùng thanh âm cực nhỏ nói, “Nếu đã cải trang, vì sao lại long trọng như thế? Nếu long trọng như thế? Vì sao lại cải trang?”

    “Nguyên nhân ta đã nói rồi.” Tiết Linh Bích không thèm quay đầu lại.

    “Bởi vì hoàng thượng muốn ăn sư tử đầu kho tàu?” Phùng Cổ Đạo bất khả tư nghị mà nói thầm, rồi mới phát hiện Tiết Linh Bích đã đi nhanh vài bước, tay áo sắp khuất sau chỗ rẽ, vội vã bước nhanh đuổi theo.

    .

    Bao sương (phòng VIP) lớn nhất trà lâu hé mở cửa.

    Hương vị sư tử đầu kho tàu không ngừng từ bên trong tỏa ra khắp nơi.

    Cái bụng Phùng Cổ Đạo ọt ọt vang lên một tiếng.

    Tiết Linh Bích dừng bước, quay đầu lại hung hăng trừng hắn.

    Phùng Cổ Đạo rất vô tội mà nhún vai, cái bụng muốn đói và có nước tiểu muốn xả đều là chuyện mà người ta không thể khống chế. Nếu có thể khống chế, trên đời này sẽ không có nhiều người chết đói như vậy.

    “Thần Tiết Linh Bích…”

    Phùng Cổ Đạo khi Tiết Linh Bích dừng một lúc lâu, mới ý thức được nửa câu sau là chừa cho hắn tiếp, “Thần Phùng Cổ Đạo…”

    “Tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.” Hai người cùng nhau nói xong.

    “Ai, hiếm khi ra ngoài, hà tất câu nệ những thứ hư lễ này. Tiết khanh và Phùng khanh mau vào đi, trẫm đang ngại ăn một mình tẻ nhạt vô vị đây.” Trong bao sương truyền đến giọng nam ổn trọng lại ôn hòa.

    Nếu như thật sự không câu nệ, từ lúc Tiết Linh Bích nói ra bốn chữ kia có thể ngăn lại mà?

    Nhưng nói tóm lại, ấn tượng đầu tiên của Phùng Cổ Đạo đối với hoàng đế này không tồi. Chí ít hắn cũng không vì mình chỉ là tiểu quan lục phẩm mà tâm sinh kỳ thị. Câu ‘Phùng khanh’ kia nói khá tự nhiên.

    TAM

    Phùng Cổ Đạo khom lưng theo sau Tiết Linh Bích vào cửa.

    Hương vị trong phòng càng thêm nồng, làm cho ngón trỏ đại động.

    Phùng Cổ Đạo âm thầm nuốt nước miếng một cái, khóe mắt liếc đến cái chân lộ ra dưới bàn, tơ lụa vàng nhạt, long văn tươi sáng sống động.

    “Ngẩng đầu để trẫm nhìn một cái.” Chủ nhân của cái chân nói.

    Phùng Cổ Đạo đang hiếu kỳ, cho nên rất tự nhiên mà ngẩng đầu lên.

    Chỉ thấy một trung niên nhân khoảng ba mươi tuổi có râu đẹp đang vuốt râu cười nhìn hắn, “Ân. Tuy không sánh bằng Tiết khanh, nhưng cũng là hảo tướng mạo.”

    Cư nhiên dám ngang nhiên phẩm luận dung mạo của Tiết Linh Bích, hoàng thượng quả nhiên là hoàng thượng a.

    Đã từng vì phẩm luận dung mạo của Tiết Linh Bích mà bị hung hăng mắng một trận, Phùng Cổ Đạo âm thầm dựng thẳng ngón tay cái.

    Tiết Linh Bích nhíu mày nói, “Hoàng thượng quá khen.”

    Mặc dù y không có ngang nhiên phản bác, nhưng gương mặt xụ một đống bày ra rất rõ ràng.

    Phùng Cổ Đạo đối với câu uy vũ không khuất phục có nhận thức mới, nhất là khi bốn phía còn có đới đao thị vệ* nhìn chằm chằm.

    *(đới đao thị vệ: thị vệ đeo đao, hồi xưa coi phim Bao Thanh Thiên thấy có cách gọi là ‘ngự tiền tứ phẩm đới đao thị vệ’ nên dùng cách gọi này luôn :”>)

    Hoàng đế duỗi tay ra, nói, “Ban tọa.”

    Vì vậy, Phùng Cổ Đạo và Tiết Linh Bích đều được an bài ngồi tại vị trí cách bàn hai thước.

    Nhìn một bàn cao lương mỹ vị hương khí bốn phía, lại nhìn cự ly giữa hắn cùng với cao lương mỹ vị, Phùng Cổ Đạo đối với bốn chữ cải trang vi hành cũng có nhận thức mới.

    Hoàng đế dùng nước trà súc miệng xong, “Ngươi biết vì sao trẫm tìm các ngươi đến đây không?”

    Tiết Linh Bích nói, “Hoàng thượng anh minh, tự nhiên có dụng ý.”

    Những lời này nghe thiệt là quen tai a. Phùng Cổ Đạo đột nhiên cảm thấy Tiết Linh Bích biến thành mình, mà hoàng thượng biến thành Tiết Linh Bích. Đồng dạng thân phận cự ly và phương thức đối thoại. Thực sự là phong thủy luân lưu chuyển.

    Hoàng đế mỉm cười, hiển nhiên rất hưởng thụ phương thức này, “Chiều nay Thanh Đằng tiến cung gặp quý phi, đáng tiếc ngươi và Thanh Đằng, ai.”

    Hắn nói phân nửa, để lại phân nửa, nhưng cũng đủ để Phùng Cổ Đạo và Tiết Linh Bích hiểu rõ ràng.

    Phùng Cổ Đạo cúi đầu thầm than. Lữ tiểu thư kia thật là biết giúp người khác đạt thành ước nguyện. Hắn trước đó mới nói được gặp hoàng thượng hoàng hậu là may mắn ba đời, nàng đã đem may mắn một đời đưa đến trước mặt rồi.

    Tiết Linh Bích giả khờ nói, “Nàng ta từ trước tới nay luôn giao hảo với quý phi nương nương.”

    Hoàng đế thấy y không cắn câu, lại tung ra một miếng mồi, “Kinh thành gần đây truyền ra rất nhiều tiếng gió, tuy rằng trẫm ở tại hoàng cung, nhưng cũng nghe được.”

    “Hoàng thượng chân không ra cửa, nhưng biết chuyện thiên hạ, có thể thấy được văn võ bá quan mỗi người đều trung thần chính trực, lại có thể thấy được hoàng thượng biết nghe lời hay lẽ phải, mới có thể khiến bọn họ không cần cố kỵ. Hiện nay thiên hạ có thể có được minh quân hiền thần như vậy, chính là phúc của thiên hạ.” Tiết Linh Bích vỗ mông ngựa mà mặt không đỏ thở không gấp, thậm chí ngay cả mi đầu cũng không nhíu một chút, khiến Phùng Cổ Đạo sùng bái không thôi.

    Trách không được hắn vô luận nói thế nào cũng không thể khiến cho Tiết Linh Bích vui vẻ, nguyên nhân là kỹ thuật quá kém, thua quá xa. Chí ít hắn mỗi lần khen thì không có đem Tông Vô Ngôn cùng hầu phủ liên hệ với nhau, khen Hầu gia có tài trị phủ.

    Hắn thật sâu tự kiểm điểm.

    Hoàng đế quả nhiên hưởng thụ vô cùng, cười liên tiếp mấy tiếng mới nói, “Nói rất hay.”

    Hoàng thượng không hổ là hoàng thượng, quả nhiên biết rõ khiêm tốn quá mức là dối trá. Thực sự là ngay thẳng a.

    Phùng Cổ Đạo gục đầu rất thấp rất thấp.

    “Nếu trẫm là minh quân, như vậy Tiết khanh ngại gì mà không đem chuyện giữa ngươi và Phùng khanh thẳng thắn nói ra xem nào?” Hoàng đế thình lình sát ra một câu.

    Phùng Cổ Đạo cả kinh, lại nghe Tiết Linh Bích nghiêm trang tiếp lời, “Phùng Cổ Đạo trong chuyện diệt trừ Ma giáo từng lập được đại công. Thần thấy hắn nói năng học thức đều không tầm thường, càng đáng quý là có một tấm lòng vì nước vì dân. Cho nên thần mới đặc biệt tiến cử cho Cố tướng, Cố tướng quý trọng nhân tài, mới cho hắn một cơ hội tiến Hộ bộ học tập.”

    Hoàng đế nghe vậy, nửa ngày không nói gì.

    Phùng Cổ Đạo cúi đầu đến khó chịu, nhịn không được ngước ngước lên trên một cái, khóe mắt lại quét qua hoàng đế đang trợn to hai mắt nhìn Tiết Linh Bích, mâu sắc ám trầm đó khiến hắn vô thức cảm thấy trong tim phát lạnh.

    “Về chuyện Ma giáo, ngươi tạm thời không cần nhúng tay.” Hoàng đế nói.

    Sắc mặt Tiết Linh Bích rốt cuộc biến đổi, “Ý hoàng thượng là?”

    “Chặn không bằng thả.” Hoàng đế chậm rãi đứng lên, chắp tay đi tới trước cửa sổ, đưa lưng về phía bọn họ nói, “Ma giáo rời xa trung thổ nhiều năm, lần này quay về Bễ Nghễ sơn cũng không làm chuyện gì đại ác. Phóng hạ đồ đao. Trời cao có đức hiếu sinh, đôi khi chúng ta cũng không tất đuổi tận giết tuyệt.”

    Tiết Linh Bích bỗng nhiên đứng dậy nói, “Nhưng phụ thân ta…”

    Hoàng đế vung tay, ngăn lại lời y đang muốn nói, “Chuyện Tiết lão, trong lòng trẫm tự có chừng mực.” Hắn dừng một chút, dường như phát hiện khẩu khí của mình quá mức cứng nhắc, lại ôn nhu nói, “Chuyện năm xưa chỉ có mỗi đương sự mới biết. Huống chi Tiết lão chết dưới tay Minh Tôn tiền nhiệm cũng chỉ là lời đồn, nếu đã không thể chứng thực, sao có thể đoán bừa như thế? Cho dù bách tính phạm pháp, cũng cần trải qua phủ nha, Đại Lý Tự thẩm tra xử lí.”

    “Hoàng thượng, thần chỉ muốn bức lão Minh Tôn xuất hiện, để hắn nói ra chân tướng năm xưa.” Tiết Linh Bích tại vấn đề này một bước cũng không nhường.

    Hoàng đế hình như có chút mất kiên nhẫn, nhưng vẫn gắng kiềm chế nói, “Trẫm đã cho ngươi cơ hội, nhưng giờ đây Minh Tôn đã chết, lão Minh Tôn và lão Ám Tôn lại dạo chơi ở hải ngoại, toàn bộ không hề có tin tức, việc này tiếp tục truy tra cũng là uổng công.”

    Tiết Linh Bích nheo mắt lại, “Hoàng thượng từ đâu biết được Minh Tôn đã chết? Lại từ đâu biết được lão Minh Tôn và lão Ám Tôn dạo chơi ở hải ngoại?”

    Hoàng đế rốt cuộc bị câu hỏi gây sự của y chọc giận, xoay người nói, “Ngươi là đang chất vấn trẫm?”

    Tiết Linh Bích nghiêm mặt nói, “Thần chỉ muốn biết chân tướng.”

    Hoàng đế cùng y bốn mắt đối diện, giây lát tránh khỏi ánh mắt đó, nói, “Trẫm từng thư tín qua lại với Viên Ngạo Sách.”

    Ba chữ Viên Ngạo Sách phảng phất như một cái chìa khóa, trong nháy mắt mở ra tất cả phẫn nộ và bất cam trong lòng Tiết Linh Bích.

    Y liều mạng cắn răng nhịn xuống, “Hoàng thượng tin hắn?”

    “Trẫm tin hắn.” Hoàng đế thấy sắc mặt y trắng bệch, thập phần khó coi, không khỏi thân thiết hỏi, “Tiết khanh, ngươi không sao chứ?”

    Tiết Linh Bích nhắm mắt lại, không muốn tiếp tục.

    Phùng Cổ Đạo ở bên cạnh hòa giải, “Hắn đói rồi.” Nói xong, cái bụng hắn vừa lúc đánh một tiếng trống.

    Hoàng đế giãn đôi mày cười nói, “Thì ra là thế, là trẫm sơ sót, người, ban bàn.”

    Sao lại ban bàn? Rõ ràng dời ghế là được rồi mà? Nếu như không tiện, hắn có thể tự mình dời.

    Phùng Cổ Đạo vừa nghĩ vừa nhìn đới đao thị vệ từ ngoài cửa bưng một bàn trà tiến đến, đặt trước mặt hắn và Tiết Linh Bích.

    Bên ngoài có một thiếu niên dung mạo thanh tú tiến tới, cầm đũa cẩn thận tỉ mỉ gắp thức ăn từ chiếc bàn trước mặt hoàng đế. Đại khái gắp khoảng ba khay nhỏ, mới đưa đến bàn bọn họ, sau đó lại dâng hai chén cơm.

    Phùng Cổ Đạo ngơ ngác mà nhìn ba khay rõ ràng là thức ăn thừa kia, lại ngơ ngác nhìn về phía hoàng đế. Kỳ thực, nơi này là trà lâu có thể cung cấp thức ăn mà. Cho nên, nếu như đói bụng, tùy thời có thể nấu thức ăn mang lên mà? Cái bụng hắn tuy đói, nhưng chỉ có chút thời gian thì vẫn có thể chờ được, thật sự không cần vội vàng đến mức đói bụng ăn quàng như vậy a.

    “Không cần cố kỵ trẫm, ăn đi.” Hoàng đế thấy hắn nhìn qua, cho rằng hắn câu thúc trong lòng, vội vã ôn hòa nói.

    Không biết hoàng thượng lúc ăn có thói quen chảy nước miếng hay không.

    Phùng Cổ Đạo run run cầm đũa, chậm rãi gắp một miếng thức ăn bỏ vào trong chén Tiết Linh Bích, thâm tình nói, “Hầu gia, ngươi đói nhất, ngươi ăn trước đi.”

    Tiết Linh Bích lúc này đã mở mắt, dùng khóe mắt liếc nhìn hắn, lặng lẽ không hé răng mà bưng chén, bới cơm.

    Quả nhiên là quen lăn lộn trong triều đình. Phùng Cổ Đạo bội phục mà trợn to mắt nhìn, sau đó cúi đầu bắt đầu ăn cơm trong chén của mình.

    Hoàng đế chờ cơm trong chén bọn họ đều thấy đáy, chậm rãi lên tiếng, “Hoàng hậu mấy năm gần đây rất sốt ruột về hôn sự của ngươi a, nữ nhi của Hoàng Đắc Đương, nữ nhi của Lưu Thái Uy… Mỗi người đều là nữ nhi của bộ hạ cũ lúc trước của Tiết lão a.”

    Đại khái là rượu đủ cơm no nên gan cũng to, Phùng Cổ Đạo không chút nghĩ ngợi đã hồi đáp, “Không ngờ hoàng hậu nương nương lại quan tâm ta như vậy.”

    “…”

    Hoàng đế và Tiết Linh Bích đều không nói gì mà quay đầu nhìn hắn.

    Phùng Cổ Đạo xấu hổ gắp một miếng cơm, đưa vào miệng mình.

    Tiết Linh Bích nói, “Đa tạ hoàng hậu nương nương quan ái.”

    Hoàng đế có thâm ý mà liếc nhìn Phùng Cổ Đạo, “Ngay cả chọn từ cũng gần gần như vậy a.”

    Tiết Linh Bích mím môi, tự tiếu phi tiếu.

    “Nếu trẫm nhớ không lầm, áo khoác trên người Phùng khanh hẳn là của Tiết khanh đúng không.” Hoàng đế nói.

    Phùng Cổ Đạo vội buông chén xuống, nghiêm mặt nói, “Vi thần thân vô trường vật*, là Hầu gia săn sóc vi thần.”

    *(thân vô trường vật: ngoài thân không có vật dư thừa, trong trường hợp này có thể hiểu là một câu hai nghĩa: một là hình dung sự bần cùng, hai là khiêm tốn nói bản thân không có sở trường nổi trội)

    “Hay cho thân vô trường vật.” Hoàng đế nói, “Người có thể được Tiết khanh ưu ái, có thể nào lại thân vô trường vật?”

    Phùng Cổ Đạo có miệng khó trả lời, đành phải cười gượng.

    Tiết Linh Bích nói, “Thần chính là nhìn trúng hắn không tham danh lợi tiền tài.”

    Hắn rốt cuộc là nên nghe những lời này theo hướng chính hay nghe ngược lại?

    Phùng Cổ Đạo hận không thể đào cái hố chui xuống.

    Hoàng đế vừa thở dài vừa gật đầu nói, “Không sai, trên đời này người chân chính có thể an vu bản phận, lưỡng tụ thanh phong*, thân vô trường vật mà sủng nhục bất kinh quả thật quá ít.” Đôi mắt nhìn Phùng Cổ Đạo của hắn tràn ngập ấm áp.

    *(an vu bản phận, lưỡng tụ thanh phong: làm người an phận, làm quan thanh liêm)

    Không cần cái hố nữa, cho một cái khe hắn cũng chui.

    Trán Phùng Cổ Đạo hầu như đụng tới bàn trà trước mặt.

    “Mà thôi, các ngươi lui xuống trước đi.” Hoàng đế mỉm cười nói, “Chỗ hoàng hậu, có trẫm.”

    Tiết Linh Bích ngoài miệng tạ ân, trong lòng lại rất rõ ràng.

    Lữ Thanh Đằng cho tới giờ đều là người của Sử quý phi. Từ khi mâu thuẫn giữa hoàng thượng và hoàng hậu chuyển biến xấu, Sử quý phi chính là con châu chấu hoàng thượng cột ở hậu cung. Lần này Lữ Thanh Đằng sở dĩ gấp gáp quay về kinh như vậy, đơn giản là hoàng thượng và Sử quý phi muốn ước lượng thật giả về lời đồn trong kinh thành cùng với phân lượng của Phùng Cổ Đạo. Từ khi Lữ Thanh Đằng bị y xao sơn chấn hổ, kỳ vọng của bọn họ liền hạ thấp tới mức chỉ cần y không theo bè cánh nhân mã của hoàng hậu thông gia là được.

    Hai người tạ ơn xong, đang lui tới bên cửa, chuẩn bị ra ngoài. Tiết Linh Bích đột nhiên biến sắc, cả người như lâm đại địch mà xoay người nhìn ra cửa.

    Có tiếng bước chân từ thang lầu truyền đến.

    Không nhẹ không nặng, không nhanh không chậm.

    Phùng Cổ Đạo đêm qua vừa mới nghe được.

    Một thân ảnh rốt cuộc từ ngã rẽ hành lang đi tới.

    Áo đen tóc đen kiếm đen.

    Như huyền nhai tiễu bích* dưới nơi mặt trời mọc, lạnh lùng anh tuấn.

    *(vách đá lởm chởm dốc thăm thẳm và sâu hun hút)

    Tiết Linh Bích mặt như sương lạnh, gằn từng chữ nói, “Viên Ngạo Sách.”

    Phùng Cổ Đạo: Trước là vực thẳm, sau là hồ sâu, tiến hay lui?

    Thuộc truyện: Bại nhứ tàng kim ngọc