Bại nhứ tàng kim ngọc – Chương 30

    Thuộc truyện: Bại nhứ tàng kim ngọc

    Chương 30: Tứ hôn hữu lý [3]

    THẤT

    “Ra ở đâu?” Vệ Dạng hỏi.

    “Ngươi nói, bọn họ ở trong kia nói cái gì?” Nhạc Lăng chuyển trọng tâm câu chuyện.

    Vệ Dạng bất mãn, mặt lập tức xụ xuống, “Ngươi cố ý không nói?”

    “Nếu biết là cố ý, cần gì phải hỏi lại?” Nhạc Lăng láo liên nhìn khắp nơi, không mảy may để ý tới sắc mặt khẩn trương của hắn. Quen biết nhiều năm như vậy, hắn quá rõ ràng sự uy nghiêm của người kia chỉ là biểu tượng mà dung mạo của hắn mang đến, chọc thủng tấm da hổ đó, hắn chỉ là một con cừu non.

    Vệ Dạng trừng hắn.

    Nhạc Lăng rướn thắt lưng nói, “Vương gia hình như lại đi chơi cờ rồi, vừa lúc ta đi chợp mắt một chút.”

    Hắn vừa định xoay người, bọn Phùng Cổ Đạo đã đi ra. Trên mặt ai cũng không có biểu tình, nhưng trong ánh mắt từng người dường như lại mang theo một loại cảm xúc nào đó.

    “Các ngươi ổn cả chứ?” Vệ Dạng tuy trì độn, nhưng còn chưa trì độn tới mức nhìn không ra.

    Khóe miệng Tiết Linh Bích hơi nhoẻn lên, “Không có gì. Chỉ là cảm tạ hoàng ân bao la mà thôi.”

    Phùng Cổ Đạo đạm nhiên nói, “Hầu gia quả nhiên trung quân ái quốc.”

    “Ngươi phải học tập nhiều.” Tiết Linh Bích cười giống hệt như một con mèo trộm cá.

    Sắc mặt Hoàng công công có chút cổ quái, dường như muốn cười rồi lại không dám cười, một lát mới nói, “Việc hoàng thượng giao phó cho cha gia đã hoàn thành. Chỉ là thương tích của Hầu gia, cha gia thật sự rất lo lắng.”

    “Có câu người gặp chuyện vui tinh thần sảng khoái, Hoàng công công không cần lo lắng.” Giọng điệu khi Tiết Linh Bích nói với hắn so với lúc vừa đi vào khách khí hơn rất nhiều.

    Hoàng công công rất thức thời, biết thân phận của mình ở Quảng Tây không được hoan nghênh, lập tức cũng không nấn ná, “Đã như vậy, cha gia liền khởi hành về kinh, để tránh hoàng thượng lo nghĩ.”

    Dù trong lòng Nhạc Lăng ước gì hắn sớm biến đi, nhưng ngoài miệng vẫn phải mời mọc một chút, “Nam Ninh phủ không ít cảnh đẹp, nếu Hoàng công công không vội, chi bằng ở lâu vài ngày?”

    Hồi âm cho hoàng đế làm sao có thể không vội? Nếu như không vội, lần đi này hắn sẽ gánh một tội danh. Hoàng công công lại cười nói, “Đa tạ hảo ý của Nhạc tiên sinh, cha gia mang hoàng mệnh trong người, thực sự không thể ở lâu, còn thỉnh thứ lỗi.”

    Nhạc Lăng lập tức tự mình đưa hắn ra ngoài.

    Hoàng công công mang là mật chỉ, lại cải trang, cho nên tùy tùng theo cũng không nhiều, vì thế lúc rời đi cũng không rêu rao, im hơi lặng tiếng giống như lúc đến.

    Nhạc Lăng tiễn Hoàng công công đi, Vệ Dạng ở lại, hắn hiếu kỳ hỏi Tiết Linh Bích, “Hắn rốt cuộc đã nói gì? Tại sao thấy hai ngươi đều là lạ?”

    Thông thường nội dung của mật chỉ ngoại trừ những người được hoàng đế chỉ định thì không thể tùy tiện tiết lộ. Nhưng Tiết Linh Bích hiển nhiên rất thích ý tiết lộ, “Không có gì, tứ hôn mà thôi.”

    “Tứ hôn?” Vệ Dạng đầu tiên là ngẩn ra, lập tức vui vẻ nói, “Chúc mừng Hầu gia, không biết là cô nương nhà ai có phúc khí tốt như thế?”

    Tiết Linh Bích nói, “Không phải cô nương.”

    Phùng Cổ Đạo đứng bên cạnh, sắc mặt không được đẹp cho lắm.

    “A? Chẳng lẽ là…” Môi Vệ Dạng giật giật, thật e dè hỏi, “Quả phụ?”

    Tâm tình của Tiết Linh Bích thật sự quá tốt, tốt đến nỗi không thèm tính toán với hắn, cười lắc đầu, “Cũng không phải.”

    “Vậy, là lão phụ nhân?” Con mắt Vệ Dạng càng trừng càng lớn. Kỳ thực không cần Tiết Linh Bích nói, cũng biết mình suy đoán thật thái quá. Nhưng trừ trường hợp này, hắn quả thật không thể nghĩ ra trường hợp nào khác.

    “Cũng không phải.” Tuy không muốn tính toán, nhưng Tiết Linh Bích vẫn nhịn không được mà trừng mắt liếc hắn.

    Vệ Dạng mờ mịt, “Vậy rốt cuộc là ai?”

    Tiết Linh Bích cười tủm tỉm, “Cổ Đạo, ngươi nói.”

    Phùng Cổ Đạo mặt không đổi sắc nói, “Hầu gia phải gả.”

    “… A?” Vệ Dạng càng thêm mờ mịt.

    Tiết Linh Bích nhướng mi nói, “Trong mật chỉ viết rõ ràng rành, là Tuyết Y Hầu cưới Ma giáo Minh Tôn.”

    Vệ Dạng ngây ra như phỗng.

    Phùng Cổ Đạo nói, “Đừng quên, địa điểm tổ chức là ở Bễ Nghễ sơn.”

    Tiết Linh Bích đáp, “Nhưng sau đó cũng phải trở lại kinh thành.”

    “Đó chỉ là đi tạ ơn.”

    Tiết Linh Bích từ trên xe lăn đứng phắt dậy, yên lặng nhìn chằm chằm Phùng Cổ Đạo, chậm rãi nói, “Đến tột cùng là cưới hay gả, chờ tới ngày đó sẽ biết.”

    Chờ hai người đi hồi lâu, Vệ Dạng mới sực tỉnh, bất khả tư nghị mà lắc đầu lẩm bẩm, “Hầu gia và Phùng huynh… Tứ hôn?”

    .

    Mật Vân trang.

    Màn đêm dần dần phủ xuống.

    Lão nguyên soái tựa trên ghế, nhắm mắt dưỡng thần.

    Lăng Dương vương ngồi đối diện thì thỉnh thoảng gãi da đầu.

    Lúc Phùng Cổ Đạo và Tiết Linh Bích đi vào, tử kim quan* của hắn đã bị gãi đến nỗi lệch sang một bên, nhưng quân cờ nắm trong tay lại chậm chạp không hạ xuống.

    *(tử kim quan: còn được gọi là mũ thái tử. p/s: cái mũ nhỏ mà tề thiên đại thái hay bạch long mã đội trên đầu cũng là một dạng tử kim quan)

    Phùng Cổ Đạo giẫm chân mạnh hơn.

    Lăng Dương vương không quay đầu lại chỉ phất tay nói, “Đừng ồn.”

    Lão nguyên soái chậm rãi mở mắt, khóe mắt không thèm liếc sang bàn cờ, nhìn thẳng về phía bọn họ, “Hoàng thượng nói cái gì?”

    “Hạ một đạo mật chỉ.” Mặc dù trước đó lão nguyên soái đã tỏ thái độ, nhưng ở bên nhau là một chuyện, khua chiêng gióng trống ở bên nhau lại là một chuyện khác. Cho nên Tiết Linh Bích trước khi lên tiếng vẫn có chút do dự.

    Lão nguyên soái hỏi, “Hối thúc con quay về kinh?”

    Lăng Dương vương cười nhạo, “Ấp a ấp úng. Không phải hối ngươi về kinh đánh Nam Ninh chứ?”

    Phùng Cổ Đạo gợi ý, “Theo lý mà nói, là hỉ sự.”

    Lão nguyên soái nhíu nhíu mày, “Hỉ sự? Hoàng hậu có thai ư?”

    Nếu là hoàng hậu có thai, hoàng đế quả thật có thể phái người đến báo cho y. Dù sao cũng là đường tỷ đệ.

    Lăng Dương vương hỏi, “Hay Sử Trung Khang đã chết?”

    Sử Trung Khang chính là Sử thái sư.

    “Là tứ hôn.” Tiết Linh Bích không đợi lão nguyên soái lên tiếng hỏi, đã tiếp lời, “Ta cùng Cổ Đạo.”

    Lạch cạch.

    Quân cờ từ giữa ngón tay Lăng Dương vương rơi xuống, rơi lên bàn cờ.

    “Hoàng đế tứ hôn cho ngươi và Phùng Cổ Đạo?” Hắn xoay mặt, biểu tình khoa trương phối hợp với tử kim quan nghiêng lệch, thập phần khôi hài.

    “Không sai.” Tiết Linh Bích và Phùng Cổ Đạo đều không cười.

    Lăng Dương vương quay đầu lại, nhìn chằm chằm lão nguyên soái nói, “Tên hoàng đế này là đồ ngốc sao?”

    Lão nguyên soái thản nhiên nói, “Đó là cháu trai của ngươi.”

    Lăng Dương vương cúi đầu suy nghĩ một chút, lại nói, “Không đúng. Ta thấy tên hoàng đế này so với cha hắn khôn khéo hơn rất nhiều.”

    Lão nguyên soái liếc nhìn hắn, “Nga?”

    “Ngươi nghĩ đi. Nếu trước kia tiên đế hạ chỉ, tứ hôn cho ta với ngươi, vậy không phải không cần tàng bảo đồ chúng ta cũng càng đấu tới ngươi chết ta sống luôn sao?” Lăng Dương vương vỗ đùi.

    Tiết Linh Bích nói, “Chúng ta sẽ không đấu tới ngươi chết ta sống.”

    “…” Lăng Dương vương bừng tỉnh nói, “Cũng đúng, lần này hẳn là cùng chung mối thù. Không thể khiến người thân đau đớn, kẻ thù khoái trá.”

    Lão nguyên soái không để ý tới hắn, nói với hai người đang nín thở chờ nghe mình lên tiếng, “Các con có tính toán gì không?”

    Phùng Cổ Đạo vuốt mũi nói, “Thật ra ta nghĩ…”

    “Chúng con nguyện ý lĩnh chỉ tạ ân.” Tiết Linh Bích ngắt lời cực nhanh.

    Lăng Dương vương ngơ ngác nhìn y hồi lâu mới hỏi, “… A?”

    (sao giống như bạn Lăng Dương vương không biết gian tình giữa Minh Minh Tuyết Tuyết thì phải =3=)

    Lão nguyên soái không hề ngoài ý muốn đối với đáp án này, khí định thần nhàn nói, “Vậy các con có nghĩ tới dụng ý của hoàng thượng khi làm như vậy chưa?”

    “Có ích lợi gì chứ? Không phải chia rẽ ly gián, thì là muốn hại các ngươi đoạn tử tuyệt tôn.” Lăng Dương vương nói.

    Phùng Cổ Đạo và Tiết Linh Bích liếc mắt nhìn nhau.

    Phùng Cổ Đạo lên tiếng, “Hình như hoàng thượng muốn tìm giúp con thừa tự.”

    Tiết Linh Bích nói, “Hẳn là hoàng hậu.” Lần này trước khi Hoàng công công về còn đặc biệt nhắc tới ‘Hoàng hậu nương nương’, có thể thấy chuyện này là hoàng đế hoàng hậu cùng nhau xúc tiến.

    Lăng Dương vương ù ù cạc cạc nói, “Vậy không lẽ bọn hắn còn muốn đem một hoàng tử cho ngươi làm con thừa tự?”

    Lão nguyên soái nói, “Họ Tiết là đại tộc, phụ thân của hoàng hậu là thân huynh đệ của ta, nhân khẩu trong một chi của hắn lại không ít ỏi như ta.”

    Tiết Linh Bích đạm nhiên nói, “Ngày nào ta còn sống trên đời, hầu phủ đương nhiên là do ta làm chủ. Nếu ta tạ thế vậy nó họ gì tên gì cũng không còn quan trọng.”

    Phùng Cổ Đạo nói, “Chỉ e sau khi hắn đứng vững căn cơ tại hầu phủ rồi, hoàng thượng sẽ tìm cách để ngươi tạ thế.”

    Tiết Linh Bích cười lạnh, “Mơ thật dễ.”

    Lão nguyên soái đứng lên, chậm rãi đi ra ngoài, “Nhưng cũng không thể không đề phòng.”

    “Chờ chút. Ngươi đi đâu đó? Cờ còn chưa hạ xong mà?” Lăng Dương vương cuống quýt hô vọng theo sau.

    Lão nguyên soái liếc hắn, “Ngươi muốn hạ ở đâu?”

    “Ta…” Lăng Dương vương cúi đầu, đã thấy quân cờ lỡ tay làm rơi khi nãy vừa lúc rơi xuống một ô nhỏ, liền lẽ thẳng khí hùng mà chỉ vào nói, “Ở đây.”

    “Tổng cộng hai mắt, tự ngươi chặn chết một cái, còn hạ cái gì nữa?” Dứt lời, lão nguyên soái đi vào trong không quay đầu lại.

    Tiết Linh Bích và Phùng Cổ Đạo theo đi vào.

    Lưu lại Lăng Dương vương một mình trút giận vào bàn cờ.

    .

    Ba người đi vào phòng, còn có thể nghe được tiếng quân cờ soạt soạt cạch cạch rơi xuống đất ở bên ngoài.

    Lão nguyên soái vừa châm trà vừa không ngẩng đầu lên, nói, “Không sao cả. Hắn lần nào cũng vậy. Ngô, chỉ có trà lạnh.”

    Phùng Cổ Đạo cười nói, “Ngày hè uống trà lạnh là hay nhất, thanh hỏa.”

    Lão nguyên soái gật đầu, đặt trước mặt bọn họ mỗi người một chung.

    Tiết Linh Bích khẩn cấp hỏi thăm, “Cha thấy thế nào?”

    “Ta?” Lão nguyên soái cười khẽ, “Tuy nói hôn nhân đại sự từ trước đến nay từ mệnh lệnh của phụ mẫu. Nhưng cha đã già, mắt mờ, không nhìn rõ bằng các con. Đường tương lai vẫn là do các con đi, tự mình làm chủ, tương lai tốt hay xấu cũng không thể trách người ngoài. Cha nhiều nhất chỉ thay các con phân tích những quan hệ lợi hại mà thôi.”

    Tiết Linh Bích nói, “Thành thân là nhất định. Bất quá xuất phát theo ý của hoàng đế, lại khiến người ta khó chịu.”

    “Tại sao lại theo ý của hắn?” Lão nguyên soái bật cười, “Lẽ nào hiện tại không phải bọn hắn theo ý các con sao? Bọn hắn bất quá chỉ là theo ý các con, dệt hoa trên gấm một lần mà thôi.”

    Phùng Cổ Đạo nói, “Mặc dù hoàng đế hạ là mật chỉ, nhưng nếu không theo, vẫn là kháng chỉ.”

    Tiết Linh Bích nhướng mi, hướng về phía hắn cười nói, “Như thế. Vẫn là cưới vợ tốt nhất.”

    Phùng Cổ Đạo cúi đầu uống trà, làm bộ không nghe ra ý ở ngoài lời của y.

    “Nếu các con đã quyết định, nên sớm bắt đầu chuẩn bị.” Lão nguyên soái nói, “Có điều kinh thành là nơi thị phi, sau này các con phải nghe không ít những lời gièm pha đặt điều.”

    Khóe miệng Tiết Linh Bích cong lên, “Ai thèm để ý bọn chúng.”

    Phùng Cổ Đạo nói, “Ý của hoàng thượng là bảo chúng ta đến Bễ Nghễ sơn cử hành.”

    Lão nguyên soái suy nghĩ một chút, bảo, “Cũng tốt.” Nhưng trong lời nói vẫn kèm theo vài phần mất mác.

    Phùng Cổ Đạo đầu óc thông tuệ, lập tức nói, “Vậy thỉnh nguyên soái chuẩn bị một chút, chúng ta sớm ngày lên đường.”

    “Nguyên soái?” Tiết Linh Bích nhíu mày.

    Lão nguyên soái cũng trêu chọc mà nhìn hắn.

    Phùng Cổ Đạo liếm môi dưới, tự nhiên phóng khoáng nói, “Cha.”

    .

    .

    BÁT

    Phùng Cổ Đạo, Tiết Linh Bích đều là người dứt khoát nhanh gọn, huống chi phía sau còn có lão nguyên soái thúc giục. Phùng Cổ Đạo viết một phong thư, gửi đến Bễ Nghễ sơn bảo các trưởng lão chuẩn bị nghi thức đón dâu. Lúc hắn viết, Tiết Linh Bích đã ở bên cạnh, thấy hai chữ ‘đón dâu’, mi đầu hơi nhướng lên, lộ ra một nụ cười thâm sâu.

    .

    Bễ Nghễ sơn nhận được thư tín, có người tỏ ra ngạc nhiên, cũng có người thực sự thất kinh.

    Hoa Tượng là người đầu tiên nhận được. Nàng liếc qua một cái, thuận tay giao cho Mạc Cư đang ngồi bên cạnh giúp nàng điều chỉnh sổ sách.

    Mạc Cư cũng không suy nghĩ nhiều, tưởng là thư báo bình an của Phùng Cổ Đạo, cũng tùy ý quét mắt rồi đặt sang một bên.

    Một nén nhang sau, ông đột nhiên cầm thư lại, nghiêm túc chăm chú đọc thật kỹ, sau đó chấn kinh thốt lên, “Minh Tôn muốn thành thân?!”

    “Ừ.” Hoa Tượng khoan thai nhấp một ngụm trà hoa cúc.

    Hoa cúc thanh hỏa dưỡng nhan, thời tiết này uống là hợp nhất.

    “Đối phương là Tuyết Y Hầu?!” Thanh âm Mạc Cư một đợt cao hơn một đợt.

    Hoa Tượng giơ tay sửa lại hoa tươi trên đầu.

    “Sao ngươi không giật mình chút nào hết vậy?” Mạc Cư bất mãn trừng nàng.

    Hoa Tượng nhướng mi cười nói với ông, “Ngươi đoán.”

    Mạc Cư nhíu mày, “Ngươi không thể đổi loại ngữ điệu khác hay sao?”

    Hoa Tượng đột nhiên tiến lên, kéo tay áo ông, liều mạng chớp chớp mắt, “Ngươi đoán đoán đoán đoán đoán…”

    Mạc Cư: “…”

    Hoa Tượng thấy ông không nói, lại ngồi trở về vị trí của mình, cười tủm tỉm lẩm bẩm, “Đêm tân hôn, phải động phòng đó a…”

    Mạc Cư: “…”

    .

    Ngày thứ hai sau khi thư được gửi đi, bọn Phùng Cổ Đạo liền rời khỏi Quảng Tây, xuất phát đến Bễ Nghễ sơn.

    Nguyên bản lão nguyên soái sợ hoàng đế phái người giám thị động tĩnh ở Bễ Nghễ sơn, không muốn đi. Nhưng dưới sự thuyết phục của Tiết Linh Bích và Phùng Cổ Đạo, rốt cuộc đáp ứng chia nhóm xuất phát.

    Vệ Dạng vốn cũng muốn đi, lại bị Nhạc Lăng ngăn cản.

    Nếu Tiết Linh Bích chuẩn bị trở lại kinh thành, như vậy tốt nhất là nên phủi sạch quan hệ với Quảng Tây bên này, để tránh khiến hoàng đế nghi kỵ, hậu hoạn vô cùng. Để thể hiện quan hệ cứng nhắc của hai bên, lúc Tiết Linh Bích đi, trên dưới Lăng Dương vương phủ không một ai đến tiễn đưa, chỉ phái đại đội thị vệ hộ tống chờ ngoài cửa vương phủ. Thế nhưng người sáng suốt vừa nhìn thì biết, nói là hộ tống, chẳng bằng nói bọn họ sợ bọn Tiết Linh Bích ở lại cảnh nội Quảng Tây làm chuyện bất lợi cho vương phủ.

    Bất quá tuy bọn họ không tiễn đưa ngoài cửa, nhưng bên trong thì lại lưu luyến không rời, chỉ kém không lệ chảy hai hàng mà thôi.

    Vệ Dạng mấy lần muốn nắm tay Phùng Cổ Đạo, đều bị Tiết Linh Bích chen vào chặn lại.

    Vệ Dạng chỉ đành bất đắc dĩ nói, “Sau này nếu huynh rảnh rỗi, nghìn vạn lần nhớ trở lại Nam Ninh. Có rất nhiều phong cảnh ta còn chưa dẫn huynh đi ngắm.”

    Tiết Linh Bích ở một bên lạnh lạnh nói, “Những nơi phong cảnh như tranh có rất nhiều. Hắn không rảnh.”

    Vệ Dạng nói, “Còn có thể trở lại ôn tình cũ.”

    “Tình cũ?” Con mắt Tiết Linh Bích hơi nheo lại.

    Phùng Cổ Đạo thấy bầu không khí không ổn, vội đi ra giảng hòa, “Thời gian không còn sớm.”

    “Lưu lại một hồi nữa đi. Hiếm khi chúng ta hợp ý nhau như thế… Bằng không lần tới ta đến Bễ Nghễ sơn tìm huynh? Yên tâm, ta nhất định sẽ cải trang, sẽ không để kẻ khác nhận ra.” Vệ Dạng lưu luyến.

    Hắn mặc dù giao hữu rộng rãi, nhưng đa phần đều kiêng kỵ thân phận thế tử của hắn, chân chính nói thẳng mà không kiêng kỵ như Phùng Cổ Đạo và Tiết Linh Bích thì không có ai.

    Khóe miệng Tiết Linh Bích cong lên một cái, lạnh như băng cười nói, “Đã vậy, không bằng chúng ta trước tiên luận bàn một chút.”

    “Luận bàn?” Vệ Dạng cho rằng y muốn luận bàn thi văn, nhất thời nổi lên hăng hái, “Đề tài thế nào?”

    Nhạc Lăng nhìn ánh mắt Tiết Linh Bích thì biết y thật sự nổi giận, đáng tiếc Vệ Dạng còn ngờ ngờ nghệch nghệch, đành phải lên tiếng, “Hầu gia, đi sớm một khắc là có thể thành thân sớm một khắc.”

    Lăng Dương vương vẫn luôn ở một bên im lặng đột nhiên lên tiếng, “Thành thân phải chờ hoàng đạo ngày lành giờ lành, vội cũng vô dụng.”

    Nhạc Lăng sửng sốt một chập, nghi hoặc mà nhìn Lăng Dương vương đột nhiên nhiệt tình kia.

    Lăng Dương vương nói, “Bản vương cũng rất muốn xem các ngươi luận bàn.”

    Tiết Linh Bích cũng có chút hoang mang.

    Theo lệ thường mà nói, không một người làm phụ thân nào lại thích xem người khác đánh con mình trước mặt mình đúng không?

    Phùng Cổ Đạo đảo tròng mắt, cười nói, “Nghe đồn năm xưa Lăng Dương vương không chỉ quân công cái thế, mà còn có một thân võ công cũng vượt trên thiên hạ. Không biết Vệ Dạng công tử học được mấy phần?”

    Nhắc tới chuyện này, sắc mặt Lăng Dương vương liền âm trầm xuống, “Hừ! Bản vương quanh năm chinh chiến bên ngoài, không thể tự mình giám sát, liền tìm vài võ sư dạy nó. Nhưng bọn hắn ai ai cũng dung túng nó, buông thả nó, cho nên mười hai tuổi ngay cả trung bình tấn cũng đứng không được!”

    Vệ Dạng nhỏ giọng phản bác, “Sau đó có thể đứng một nén nhang rồi.”

    “Đó là chuyện khi ngươi mười sáu tuổi! Nhưng lại chỉ có mỗi lần đó, chỉ vẻn vẹn là hồi ức!” Lúc Lăng Dương vương nói, có thể thấy rõ ràng nước bọt của hắn tung bay ở không trung.

    Phùng Cổ Đạo sờ sờ mũi nói, “Học võ là dựa vào thiên phú. Thông thường mà nói, chỉ bị đánh thì rất khó thành cao thủ.”

    “Hừ. Hiện tại với cái tuổi này của nó, bản vương còn trông cậy vào cao thủ cái khỉ gì nữa.” Lăng Dương vương hừ lạnh nói, “Ta chỉ muốn xả một hơi tức giận nghẹn trong người.”

    Tiết Linh Bích, “Sao ngươi không tự mình ra tay?”

    “… Bản vương không nỡ.”

    “…”

    Phùng Cổ Đạo, Tiết Linh Bích và Vệ Dạng không hẹn mà cùng nghĩ: năm xưa dung túng buông thả thật sự chỉ có võ sư thôi sao?

    .

    Các thị vệ ngoài cửa chờ hơn nửa canh giờ, mới nhìn thấy cánh cửa đóng chặt được mở ra.

    Tiết Linh Bích ngồi trên xe lăn, được Phùng Cổ Đạo đẩy ra.

    “Hây!” Các thị vệ đột nhiên hét lớn một tiếng, phảng phất như ra oai phủ đầu, trang nghiêm trừng bọn họ.

    Nhưng vẻ mặt hai người hoàn toàn không hoảng sợ.

    Phùng Cổ Đạo đẩy xe dừng lại trước bậc cửa, sau đó khản nhiên khom lưng muốn bế Tiết Linh Bích lên.

    Tiết Linh Bích ấn giữ vai hắn, thanh âm tuy nhẹ, nhưng cực kỳ hữu lực nói, “Cõng.”

    Phùng Cổ Đạo mỉm cười nói, “Cõng thì ngươi phải đứng lên mới được.”

    Bàn tay Tiết Linh Bích đặt lên vai hắn vẫn không nhúc nhích.

    Phùng Cổ Đạo thở dài hỏi, “Hay Hầu gia thích khiêng?”

    “…” Tiết Linh Bích rốt cuộc buông tay ra.

    Phùng Cổ Đạo ôm lấy y, còn cố ý xoay nửa vòng.

    Tóc dài đen nhánh nhẹ nhàng tung bay giữa không trung.

    Có vài thị vệ nhịn không được lộ ra thần sắc kinh diễm.

    Phùng Cổ Đạo nghiêm trang bế y lên xe ngựa.

    Thị vệ lập tức dắt xe.

    Bánh xe chậm rãi lăn.

    Tiết Linh Bích nhướng mi trừng người nào đó còn đang ôm mình vào lòng không chịu buông.

    “Như vậy thoải mái hơn.” Nụ cười của Phùng Cổ Đạo xán lạn như hoa.

    Tiết Linh Bích tức giận nói, “Là ngươi hay là ta?”

    “Đều là.”

    “Thật không?” Trong mắt Tiết Linh Bích chợt lóe lên tinh quang, một tay ôm lấy vòng eo của hắn, tay kia nhẹ nhàng vỗ lên vách xe. Thùng xe bỗng nhiên chấn động, vị trí của hai người đã đảo ngược.

    Tiết Linh Bích mỉm cười nhìn Phùng Cổ Đạo đang bị mình đặt dưới thân, “Bây giờ thì thế nào?”

    Phùng Cổ Đạo chớp chớp mắt, “Hẳn là Hầu gia thoải mái hơn.”

    “Nga?”

    “Bởi vì không cần làm đệm thịt.” Phùng Cổ Đạo nói, hai tay nắm lấy vai của y, cố sức đẩy sang bên phải. Tiết Linh Bích cong khóe miệng, để mặc cho hắn đẩy mình qua.

    Thùng xe lại thình lình chấn động một cái.

    Tiết Linh Bích bị kẹp giữa vách xe và Phùng Cổ Đạo, thản nhiên tự đắc.

    Phùng Cổ Đạo hỏi, “Còn bây giờ?”

    “Cũng không tệ lắm.”

    Thị vệ bên ngoài nhìn thùng xe an tĩnh kia, tưởng tượng ra rất nhiều hình ảnh.

    Nhưng trong thùng xe.

    Tiết Linh Bích và Phùng Cổ Đạo mỗi người ngồi một phía.

    Tiết Linh Bích chậm rãi nấu trà.

    Tuy là hối hả rời đi, nhưng Nhạc Lăng đã giúp bọn họ chuẩn bị không ít đồ vật.

    “Ta chuẩn bị viết thư cho A Lục, bảo hắn đến Bễ Nghễ sơn.” Tiết Linh Bích nói.

    Phùng Cổ Đạo vuốt cằm, “Để tăng thanh thế?”

    “Ngươi nghĩ ta cần sao?” Y nâng mi, trong mắt đều là tự tin.

    “Kỳ thực, rất khó nói.” Phùng Cổ Đạo cười xấu xa.

    Tiết Linh Bích hỏi, “Ngươi chuẩn bị báo tin cho Viên Ngạo Sách à?”

    Phùng Cổ Đạo cười khổ, “Nếu báo tin cho hắn, e là tránh không được phải cùng mời cả đại gia đình hiện tại của hắn tới.”

    “Kỷ Vô Địch?” Người này tuy vang danh như sấm bên tai, nhưng vẫn chưa từng chân chính nhận thức.

    “Đó tuyệt đối là một…” Phùng Cổ Đạo suy nghĩ một chút mới nói tiếp, “…nhân vật làm cho người ta chấn kinh.”

    “Đã được thấy.” Tiết Linh Bích nhớ tới trận luận võ ngoài Khai Phong phủ lúc trước, hắn hình như ngồi bên phe bọn bạch đạo, “Nhìn qua không quá thu hút.”

    Phùng Cổ Đạo nói, “Hắn không phải dùng để nhìn.”

    “Hửm?” Tiết Linh Bích không rõ vì sao.

    “Hắn là dùng để nghe.” Tuy nghe qua một lần, đại đa số mọi người không muốn tiếp tục nghe lần thứ hai.

    “…” Tiết Linh Bích vẫn như cũ không rõ vì sao.

    Phùng Cổ Đạo cũng không dự định giải thích. Có rất nhiều việc cần phải trải nghiệm, mà không phải cần giải thích. Hắn nói, “Bất quá Huy Hoàng môn đã liên thủ với Ma giáo, Viên Ngạo Sách lại là Ám Tôn, về tình về lý đều không thể không mời.”

    Tiết Linh Bích hỏi, “Ngươi không muốn mời bọn họ sao?”

    Phùng Cổ Đạo ăn ngay nói thật, “Muốn mời, nhưng không muốn bọn họ tới.”

    “Ngô. Nghe có vẻ không quá khó làm.”

    Phùng Cổ Đạo nghi hoặc nhìn y.

    Tiết Linh Bích chậm rãi nói, “Huy Hoàng môn và Bễ Nghễ sơn cách nhau khá xa.”

    Phùng Cổ Đạo ánh mắt sáng lên, cười nói, “Cho dù hiện tại ta phát thiệp mời, đi đường cũng cần thời gian.”

    Tiết Linh Bích nói, “Nếu không kịp cũng chẳng còn cách nào khác, ngày hoàng đạo thì không thể bỏ qua.”

    Phùng Cổ Đạo lắc đầu thở dài, “Chỉ là có chút tiếc nuối.”

    “…”

    Hai người nhìn nhau cười, tất cả đều nằm ở những lời không nói.

    CỬU

    Thị vệ của Nam Ninh phủ tiễn bọn họ ra khỏi Quảng Tây liền đi trở về. Tiết Linh Bích và Phùng Cổ Đạo chuyển sang cưỡi ngựa, ngày đêm bôn ba chạy tới Bễ Nghễ sơn.

    Giả Tường trước một ngày khi bọn họ đến đã nhận được tin tức, tự mình dẫn người xuống chân núi nghênh đón.

    “Minh Tôn!” Giả Tường hầu như lệ nóng doanh tròng.

    Phùng Cổ Đạo da đầu co lại, cười gượng nói, “Giả trưởng lão biệt lai vô dạng.”

    “Những ngày không có Minh Tôn, ta mỗi ngày mỏi mòn dõi mắt về phương Đông chờ đợi Minh Tôn sớm trở về.” Hắn nói, bước tới trước một bước, muốn đi nắm lấy tay Phùng Cổ Đạo, nhưng nhanh hơn chính là Tiết Linh Bích. Y vươn thẳng tay chộp tới, kéo Phùng Cổ Đạo lui lại hai bước, thản nhiên nói, “Chúng ta ở Quảng Tây, ngươi đứng chỗ nào dõi về phương Đông?”

    Giả Tường phảng phất như lúc này mới thấy được y, hơi nghiêng nghiêng đầu, đuôi mắt hơi nhếch, trên cặp mắt hẹp dài không giấu địch ý, “Tuyết Y Hầu?”

    Tiết Linh Bích nói, “Ừ.”

    Giả Tường dùng mũi hừ một cái thật khẽ, “Năm trước đúng là nhận được chiếu cố. Đáng tiếc ta ra ngoài không về, không có duyên được thưởng thức tư thế chiến đấu anh dũng oai hùng của Hầu gia khi ngài suất lĩnh quân đội tắm máu Bễ Nghễ sơn.”

    Nhắc tới chuyện này, Tiết Linh Bích chỉ có một chút xấu hổ mà thôi. Dù sao chuyện lão Minh Tôn giết lão nguyên soái là thật, hơn nữa Phùng Cổ Đạo còn tương kế tựu thế mượn đao giết người. Cho nên y nhướng mi nói, “Đúng là đáng tiếc.”

    Giả Tường không ngờ y lại trả lời thẳng thắn như vậy, vốn hắn còn muốn xem y vì việc này mà luống cuống tay chân, xấu mặt trước Phùng Cổ Đạo. “Hầu gia thật đúng là ngay thẳng.” Hắn càng muốn nói y đúng là mặt dày.

    Phùng Cổ Đạo thì lại bàng quan trước sự đối đầu không khoan nhượng giữa hai người, hoàn toàn không có ý nhúng tay. Chờ chiến hỏa giảm một chút, mới mỉm cười hỏi, “Mọi việc trong giáo ổn cả chứ?”

    “Ổn, chỉ là mọi người trên dưới đều rất nhớ Minh Tôn.” Nói rồi Giả Tường nhịn không được lại muốn nhích tới gần.

    Tiết Linh Bích dứt khoát tiến lên một bước, chắn trước người hắn.

    “Hầu gia?” Giả Tường đặc biệt bất mãn.

    Tiết Linh Bích nói, “Phương thức đón khách của quý giáo chính là để đối phương dưới chân núi làm mồi cho muỗi sao?”

    Giả Tường nói, “Với võ công của Hầu gia mà còn sợ muỗi?”

    “Bản hầu không sợ muỗi, chỉ sợ lúc đánh muỗi không cẩn thận đánh trúng thủ hạ của Giả trưởng lão.”

    Cơn tức nghẹn trong ***g ngực Giả Tường lại xộc lên trên vài phần.

    Bốp.

    Phùng Cổ Đạo chậm rãi mở ra đôi bàn tay vừa vỗ vào nhau, lộ ra thi thể con muỗi bên trong. Hắn mỉm cười với hai người vừa quay đầu nhìn mình, nói, “Không sao. Các ngươi tiếp tục.”

    “…” Giả Tường ủy khuất nghiêng người nhường đường, “Minh Tôn thỉnh.”

    Chân Phùng Cổ Đạo vẫn đặt tại vị trí cũ, trên mặt vẫn lộ ra tiếu ý nhàn nhạt.

    Giả Tường càng thêm ủy khuất, nửa ngày mới nghẹn ra một câu, “Hầu gia cũng thỉnh!”

    .

    Bễ Nghễ sơn trong một năm ngắn ngủi trải qua hai lần đại chiến, cũng không thay đổi hình thể tự nhiên của nó, thế núi vẫn chót vót như xưa.

    Tiết Linh Bích nhìn ngọn núi ngạo nghễ sừng sững, đỉnh núi hầu như chọc thủng trời cao, trong mắt không khỏi toát ra vài phần tán thán.

    Giả Tường đi phía sau bọn họ, vài lần muốn chen vào chính giữa đều thất bại, đành phải không cam lòng mà lên tiếng gọi, “Minh Tôn.”

    Phùng Cổ Đạo không quay đầu lại chỉ từ tốn đáp, “Hả?”

    “Ta nghe Hoa trưởng lão nói…” Giả Tường do dự, “Nói giáo ta sẽ làm hỉ sự.”

    “Ừ.”

    Giả Tường nhịn không được dốc sức cắn ngón tay của mình, “A!”

    —— Là thật rồi!

    Thanh âm của Phùng Cổ Đạo từ phía trước truyền đến, “Ngươi nên thử dùng chân gà thay cho ngón tay để bỏ thói quen này đi.”

    “Khi không ai lại mang theo một cái chân gà?” Giả Tường vô thức trả lời, rồi mới đột nhiên hoàn hồn, đem lực chú ý quay lại vấn đề ban đầu, “Hoa trưởng lão nói là thật sao?”

    “Nếu như nàng nói là hôn sự giữa ta và Minh Tôn các ngươi…” Tiết Linh Bích ngắt lời, “Vậy lời nàng là thật.”

    Giả Tường cứng ngắc nện bước, sắc mặt tái nhợt, giống như vừa bị sét đánh.

    Vì Vô Hồi cung không phải xây tại đỉnh núi, mà được xây tại sườn núi, cho nên chỉ chốc lát sau, mái hiên của cung điện liền chậm rãi lộ ra một góc.

    Phùng Cổ Đạo thấy một đường không thú vị, liền chủ động kể lại lai lịch của Vô Hồi cung, đang nói đến thủy tổ ma trong ma của Ma giáo làm sao mượn mật đạo của Vô Hồi cung vây khốn những tên bạch đạo đến nơi này bao vây tiễu trừ, Giả Tường đột nhiên thốt ra một câu, “Hầu gia là nam!”

    “…” Phùng Cổ Đạo trong nháy mắt nghẹn lời.

    Tiết Linh Bích xoay người, khoanh tay ôm ngực ngạo nghễ nhìn hắn hỏi, “Thì sao?”

    Giả Tường nói, “Nam nam thành thân, chẳng phải đoạn tụ sao?”

    “Đúng vậy.” Tiết Linh Bích buông tay, tiếp tục theo Phùng Cổ Đạo đi tới phía trước.

    “…” Sao y có thể sảng khoái thừa nhận như vậy? Tại sao y không phản bác? Giả Tường cảm thấy trong óc có một sợi gân, làm thế nào cũng không thể lấy đi.

    Tới Vô Hồi cung, Hoa Tượng, Mạc Cư đứng ở cửa nghênh đón.

    Sau khi bốn người chào hỏi nhau, Hoa Tượng liền bắt đầu báo cáo chuyện chuẩn bị nghi lễ kết hôn.

    Loại chuyện này Phùng Cổ Đạo và Tiết Linh Bích đều không có kinh nghiệm, nghe nàng báo lên vài chuyện vặt vãnh như vậy, biết cơ bản sẽ phải chuẩn bị khá nhiều.

    Hoa Tượng nói, “Ta tìm hòa thượng, đạo sĩ, thầy tướng số để tính, so sánh sinh thần bát tự của Minh Tôn, đều nói giờ Dậu bảy ngày sau là tốt nhất. Ám Tôn, Kỷ môn chủ và Đoan Mộc trưởng lão vừa lúc có thể đến kịp…”

    “Chờ chút.” Phùng Cổ Đạo gật đầu được phân nửa thì ngắt lời hỏi, “Ngươi nói ai có thể đến kịp?”

    “Ám Tôn, Đoan Mộc trưởng lão… Kỷ môn chủ.” Hoa Tượng chớp mắt.

    Phùng Cổ Đạo thở dài hỏi, “Ngươi báo tin à?”

    “Minh Tôn Ám Tôn chính là lãnh tụ của giáo ta, Minh Tôn thành thân là đại sự, thuộc hạ không dám giấu diếm.” Hoa Tượng nói đến lẽ thẳng khí hùng.

    Phùng Cổ Đạo sờ sờ mũi hỏi, “Có thể sửa ngày được không?”

    “Được thì được.” Hoa Tượng nói, “Thế nhưng sẽ không may mắn. Nghe nói rất nhiều đôi phu thê đều vì không chọn đúng ngày lành giờ lành, có người vĩnh viễn cách biệt giữa hai thế giới, có người chia ly.”

    Mạc Cư giật mình nhảy dựng, “Trăm triệu không được sửa.” Ông đã chấp nhận Minh Tôn muốn theo Ám Tôn đi lên con đường đoạn tụ, nhưng nghìn vạn lần không nên khiến cho sau khi kết hôn lại gặp bất hạnh.

    “Có ai có kết cục tốt không?” Phùng Cổ Đạo suy nghĩ một chút rồi hỏi.

    Hoa Tượng trả lời, “Có. Chết đi được chôn cùng một huyệt, cùng dắt tay nhau xuống hoàng tuyền.”

    Phùng Cổ Đạo thấy Tiết Linh Bích nhíu mày, cười khổ nói, “Là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi.”

    Tiết Linh Bích nói, “Kỷ Vô Địch dù nói nhiều, nhưng bất quá chỉ là một cái miệng. Cùng lắm thì điểm á huyệt của hắn, hà tất suy nghĩ nhiều như vậy?”

    Phùng Cổ Đạo cười khổ nói, “Ta không sợ suy nghĩ nhiều, ta chỉ sợ suy nghĩ nhiều cũng vô ích.”

    Tiết Linh Bích vẻ mặt mơ hồ.

    Phùng Cổ Đạo nói, “Một hồi các vị trưởng lão đến hoa viên, chúng ta thương thảo một chút.”

    “Thương thảo cái gì?”

    “Làm sao đối phó Kỷ Vô Địch.”

    .

    Làm một trong hai đương sự, Tiết Linh Bích cũng theo Ma giáo cùng ngồi trong hoa viên, đắm mình trong ánh trăng cắn hạt dưa.

    Xung quanh bọn họ có sáu giáo chúng đang đứng, mỗi người cầm một đôi đũa, lặng lẽ kẹp những con muỗi đang bay tới bay lui tứ phía.

    Hoa Tượng liên tục gật đầu nói, “Luyện công như vậy, rất có tác dụng trợ giúp phối hợp tai, mắt và tay.”

    Mạc Cư hỏi, “Công phu của ngươi cũng luyện như thế sao?”

    Hoa Tượng đáp, “Lúc ta muốn luyện như thế, phát hiện võ công ta đã không cần luyện như thế.”

    Bốp.

    Mạc Cư đột nhiên giơ tay vỗ lên vai nàng.

    Lúc thu tay lại, một con muỗi to dính trong lòng bàn tay ông.

    Hoa Tượng bất mãn quay đầu nhìn giáo chúng đứng sau lưng mình, “Ta một mực cho ngươi cơ hội.”

    Giáo chúng: “…”

    Bạn đang �

    “Nhưng tại sao ngươi vẫn không phát hiện?” Lúc Hoa Tượng nói, trên mặt mang biểu tình chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, ngay cả hoa trên đầu cũng u buồn thất sắc.

    Giáo chúng đáp, “Ta tưởng Hoa trưởng lão muốn giữ lại mang về phòng tự xử lý.”

    Hoa Tượng: “…”

    Tiết Linh Bích quay đầu, dùng thanh âm nhẹ tới nỗi ai ai nghe cũng rõ hỏi, “Truyền thống của Ma giáo à?”

    “Không. Phong cách cá nhân.” Phùng Cổ Đạo nhanh chóng phủi đi.

    Mạc Cư vội ho một tiếng, nói, “Minh Tôn, trước tiên ta sẽ hồi báo một chút về tình hình Ma giáo gần đây.”

    “Chuyện này để sau bàn lại.” Phùng Cổ Đạo nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói, “Trước tiên giải quyết Kỷ Vô Địch.”

    “Giải quyết?” Hoa Tượng dẩu dẩu miệng nói, “Trước đây còn có một Huyết Đồ đường, rất sở trường giải quyết loại chuyện này, hiện tại không còn Huyết Đồ đường. Những môn phái khác cảm giác không quá đáng tin.”

    Trải qua gần hai canh giờ giảm xóc, Giả Tường tuy còn chưa thể hoàn toàn tiếp thu, cũng đã khôi phục trấn định, “Chúng ta đường đường là Ma giáo, muốn xử lý một người còn phải dùng tới môn phái khác hay sao? Đúng là cười đến rụng răng!”

    Hoa Tượng đáp, “Bên cạnh người kia vừa khéo có đường đường đệ nhất cao thủ kiêm Ám Tôn của Ma giáo trong miệng ngươi đó.”

    Mạc Cư bổ sung, “Còn có tiền nhiệm minh chủ Lam Diễm minh.”

    Hoa Tượng tiếp, “Cao thủ Huy Hoàng môn.”

    “…” Giả Tường nhích nhích cái mông, phiền muộn nói, “Huyết Đồ đường đường chủ chết thật rồi sao?”

    Ngón tay Phùng Cổ Đạo búng một cái lên bàn đá, “Ý ta cũng không phải như vậy.”

    Hoa Tượng gật đầu nói, “Chính xác, kế hoạch này không thể thực hiện được, nên đổi một ý khác tốt hơn.”

    “Vậy Hoa trưởng lão có cao kiến gì?” Phùng Cổ Đạo hỏi.

    Mạc Cư và Hoa Tượng đều được gặp bộ mặt thật của Kỷ Vô Địch tại luận võ đại tái ở ngũ lý đình ngoài Khai Phong phủ, biết vị này thực sự rất khó đối phó. Hoa Tượng nghĩ chính là, nếu Kỷ Vô Địch tới, như vậy những kế hoạch nháo động phòng mà nàng chuẩn bị đều không thể thực hiện được, cho nên đừng tới tốt hơn. Mà Mạc Cư thì là thật lòng thật dạ lo lắng hắn sẽ phá hỏng.

    Giả Tường suy nghĩ càng đơn thuần, hoàn toàn xuất phát từ góc độ muốn phân ưu với Minh Tôn, “Nếu không, chọn ngày khác đi?”

    “Không được.” Mạc Cư rất chấp nhất với ngày hoàng đạo.

    “Ý ta là, sửa trễ một chút.” Giả Tường nói.

    Hoa Tượng phản đối, “Không được.”

    “Tại sao?”

    “Ngươi đoán…” Nàng thấy mọi người đều trừng mình, đành phải nói tiếp, “Hắn nhất định nằng nặc ở lại tới khi Minh Tôn thành thân mới thôi.”

    Tiết Linh Bích đột nhiên lên tiếng, “Chặn lại.”

    Thuộc truyện: Bại nhứ tàng kim ngọc