Bạn trai bệnh kiều của tôi – Chương 32

    Thuộc truyện: Bạn trai bệnh kiều của tôi

    Lúc cảnh sát xông lên bắt lấy chúng tôi, Trịnh Thất còn có ý định cướp súng từ tay tôi nữa là. Tôi đưa thân ra cản, thẳng đến khi gã bị đánh một phát, sau đó bị cảnh sát quặp chéo tay sau lưng và đưa lên xe thì mọi chuyện mới ngừng.

    Cuối cùng đã trút được gánh nặng, tôi mặc kệ cảnh sát giữ lấy khẩu súng, sợ đỏ mắt mà van xin với vị cảnh sát đang khống chế tôi: “Ghế sau có người trúng đạn rồi, các anh làm ơn đưa hắn đến bệnh viện! Nhanh lên!”

    Khương Tự, trăm ngàn lần anh đừng có việc gì… Xin anh…

    Cảnh tượng trước mắt trở nên mơ hồ, người tôi rã rời không thể động đậy dù chỉ một chút, tôi cố mở to hai mắt nhìn về phía Khương Tự trong tuyệt vọng và sợ hãi, sau đó không cam tâm mà ngất đi.

    Giữa không gian xám tro, tôi nhìn thấy Khương Tự. Hắn hanh hao và tái nhợt, hắn ngồi dưới đất và lẩm bẩm cái gì.

    Lòng tôi vui sướng như vỡ tan, tôi nôn nóng vì gặp được hắn, cứ thế chạy xộc về phía bạn trai.

    “Khương Tự à…” Tôi sờ mặt hắn, bất giác nước mắt tuôn rơi.

    Tôi nức nở, không biết phải nói thế nào; chỉ có thể từng chút, từng chút mà hôn lên đôi mi và dung mạo kia. “Anh không sao thì tốt.”

    Đôi con ngươi Khương Tự trống rỗng, hắn nhìn tôi tựa như đang nhìn người xa lạ.

    “Em là ai?”

    Tôi sững sờ giây lát: “Em là… Đông Đông, anh không nhớ em sao?”

    Tựa như một luồng sáng lóe lên trong ánh mắt kia: “Đông Đông, vậy… anh là ai?”

    Tôi vừa lau nước mắt vừa dịu dàng đáp lời: “Anh là Khương Tự, anh là vợ của Lương Thiếu Đông em.”

    Hắn ngơ ngác mà ‘ừ’ một tiếng, chốc sau lại hỏi: “Vì sao em khóc?”

    “Em cũng không biết, tự dưng thấy anh thì khóc thôi.”

    Hắn mờ mịt lau dòng lệ thay tôi, an ủi: “Đừng khóc… Em vừa khóc, anh đã không dễ chịu rồi…”

    “Khó chịu ở đâu?” Tôi nghe xong lời này thì sốt ruột, không kìm được mà kéo hắn xem tới xem lui.

    “Ở đây.” Khương Tự ôm lấy vị trí con tim, nhíu mày bảo. “Ở đây nữa.” Chỗ sau thắt lưng.

    Tôi vừa xốc áo hắn lên đã thấy sau lưng có một lỗ tròn sâu hoắm nhưng không chảy máu, thoạt trông quái dị vô cùng. Tôi nhìn vết thương kia, đau lòng không tả nổi. Nước mắt lại chảy dài, tôi ôm hắn, không ngừng vuốt ve: “Không sao, không đau, có em ở đây rồi, vợ, không đau…”

    Hắn không kêu lên đau đớn, hắn chỉ hỏi tôi: “Đông Đông, có phải anh sẽ chết đúng không?”

    Tôi điên cuồng lắc đầu: “Không thể! Anh đừng nói thế, anh xem, chúng ta vẫn rất tốt mà! Vợ ơi, anh sẽ mau chóng khỏe lại, anh tin em nhé! Chỉ cần kiên trì sẽ vượt qua được khó khăn, Lục Hổ rất lợi hại, ông anh cũng sẽ cứu được anh…” Tôi dần dần nói năng lộn xộn.

    Nhưng Khương Tự vẫn ngơ ngác nhìn tôi, nhận ra cơ thể hắn đang dần trở nên trong suốt, tôi càng thêm hoảng sợ. Tôi giữ chặt bờ vai ấy, lớn tiếng gọi tên. Thế nhưng hắn vẫn thờ ơ như cũ, hắn không thấy tôi.

    “Khương Tự! Khương Tự!”

    Tôi yếu ớt quỳ trên mặt đất, cổ họng phát ra vài thanh âm vô nghĩa.

    “Vợ, nhìn em đi…”

    Ánh mắt Khương Tự chuyển động, tựa như mặt hồ phẳng lặng nổi lên gợn sóng.

    Tôi bất chấp ôm lấy hắn gào lên: “Nếu anh chết đi như thế, em sẽ tìm anh trai của anh và ở bên cạnh cậu ta, anh nghe rõ chưa?”

    Rốt cuộc tầm mắt của hắn rơi trên mặt tôi, tôi sợ hắn không nghe thấy nên cố tình thong thả lặp lại thêm một lần, đồng thời quan sát chặt chẽ biểu cảm kia.

    “Nếu anh chết, em sẽ cùng anh trai anh đăng ký kết hôn, cùng nhau chung sống. Mỗi ngày em sẽ nấu cho cậu ta ăn, sẽ nhận nuôi một đứa trẻ, cho cậu ta chăm Mao Mao…”

    Cổ tay đột nhiên bị bắt lấy, Khương Tự mở to mắt, nét mặt vô cùng vặn vẹo.

    “Em dám!”

    Nhìn một Khương Tự vốn trong suốt đã trở về hình dáng ban đầu, lòng tôi ngập tràn mừng rỡ. Tôi cố gắng vắt óc để miêu tả một viễn cảnh không bao giờ xảy ra: “Chẳng những để cậu ta chăm Mao Mao, em còn muốn gọi cậu ta là vợ, mỗi ngày nói lời yêu với cậu ta, còn phải hôn chào buổi sáng và hôn chúc ngủ ngon nữa…”

    Nét mặt Khương Tự đủ để dùng bốn chữ ‘nổi trận lôi đình’ để hình dung, nhưng vào lúc này, không gian xám xịt đột nhiên méo mó, toàn bộ xung quanh như bị một cơn động đất rung chuyển không ngừng, một vết nứt thật to xuất hiện dưới chân chúng tôi, cứ thế tôi rơi xuống…

    .

    .

    Cả người tôi giật nảy, nháy mắt tỉnh rồi. Cảm giác khủng khiếp ấy vẫn chưa tan, tôi hít thở dồn dập nhìn bốn phía, chỉ thấy vách tường trắng phau, vươn tay gỡ kim tiêm xuống, tôi thất tha thất thểu rời khỏi giường, bước tới hành lang.

    “Khương Tự đâu?” Tôi tóm bừa một người và hỏi.

    “Đi.” Người kia không giải thích gì, chỉ nắm lấy áo tôi và kéo đi. Tay chân tôi mềm nhũn, miễn cưỡng mới có thể đuổi kịp bước chân y, lát sau mới nhận ra đó là ai.

    “Hắn sao rồi?” Tôi vội vàng hỏi.

    “Tự mình xem.” Lục Hổ đưa tôi đến một chỗ lắp thủy tinh trong suốt, tôi gần như dán mặt vào kính, nhìn chằm chặp người bên trong.

    Cả người Khương Tự ghim đầy ống, ngoài ra còn phải thở bằng oxy, sắc mặt tái nhợt. Mọi thứ diễn ra đều lặng lẽ, chỉ có âm thanh nhịp tim vẫn chạy trên màn hình nhắc nhở tôi biết hắn vẫn còn sống.

    Tôi tham lam ngắm dung mạo ấy, luyến tiếc rời đi, trong lòng dâng đầy may mắn và cảm kích.

    “Cậu chủ vật lộn với cái chết suốt hai ngày một đêm, đến nay vẫn chưa thấy an toàn.” Giọng Lục Hổ vang lên, “Trên đường được cấp cứu nên cậu chủ đã tỉnh một lần, tuy rằng tôi cảm thấy chuyện này khả năng không cao lắm nhưng điều này hẳn có liên quan đến cậu.”

    “Em sao?”

    Lục Hổ bình thản trần thuật: “Vì cậu chủ có nói một câu.”

    Tôi vội vàng hỏi: “Nói gì?”

    “Em dám ở bên cạnh nó, tôi sẽ giết chết cả hai!”

    “…” Nhất thời tôi nuốt nước bọt.

    Những lời này tuyệt đối nói cho tôi!

    “Mà cơ thể cậu chưa hoàn toàn hồi phục, đề nghị cậu về phòng truyền dưỡng chất cho xong rồi sang đây thăm cậu chủ sau.” Lục Hổ nói. “Tình trạng của cậu ấy vẫn cần quan sát, cậu túc trực ở đây cũng vô nghĩa.”

    Lời này tôi hiểu chứ, nhưng chân tôi không nhấc nổi lên. Tôi rốt cuộc đã hiểu rõ tâm trạng của Khương Tự ra sao khi đối mặt với thời khắc tôi bị trúng đạn và nằm cấp cứu, nghĩ đến đây, tôi bất giác ngoảnh đầu nhìn Lục Hổ: “Trịnh Thất sao rồi, bắt được chưa?”

    “Xộ khám rồi, vài ngày nữa sẽ mở phiên tòa thẩm tra, xử lý. Chỉ với tội danh buôn lậu hàng trắng và buôn bán vũ khí trái phép đủ khiến hắn lên đường.”

    Tôi nhẹ nhàng thở ra, nhưng cũng không cam tâm lắm. Gã hại Khương Tự thành ra như vậy, cứ thế tử hình có vẻ tiện nghi cho gã quá.

    “Chuyện này có thủ trưởng tự tay dàn xếp, cậu chớ lo. À còn nữa, cơ thể cậu bị Trịnh Thất tiêm thuốc gì đó, kết quả kiểm nghiệm vẫn chưa rõ ràng, tạm thời không rõ đó là thuốc gì. Nếu gần đây cơ thể cậu gặp bệnh trạng bất thường nhất định phải nói cho tôi biết.”

    Tôi sững sờ một chút, Lục Hổ nói thuốc bị tiêm vào cơ thể, còn không phải Khương Tự tiêm cho tôi thì là ai…

    Nhưng trông thấy nét mặt nghiêm túc của Lục Hổ, tôi đâu dám nói gì ngoài việc gật đầu, sau đó bị Lục Hổ cứng rắn ‘mời’ về phòng bệnh. Y gọi y tá đến thay kim cho tôi, có thể do tác dụng của thuốc mà rất nhanh tôi lại chìm vào giấc ngủ…

    Lúc này tôi gặp ác mộng.

    Tôi mơ thấy lúc hai đứa đang hôn nhau quấn quýt, đột nhiên Khương Tự rút ra một con dao và đâm tôi. Tôi sợ hãi nhìn hắn, chết không nhắm mắt.

    Trước khi chết tôi thều thào hỏi: “Tại sao…”

    Khương Tự lộ ra nụ cười dịu dàng, rút dao khỏi người tôi. Sau đó hắn nắm tay tôi, cầm dao nhắm vào trái tim hắn, không chút do dự mà đâm thủng.

    “Như vậy chúng ta mới vĩnh viễn ở bên nhau…”

    Lời còn chưa dứt câu, nhanh như chớp không gian lại thay đổi. Tôi bị Khương Tự trói tay chân giam giữ trên giường, Khương Tự vừa khóc vừa đâm tôi, nước mắt tí tách rơi trên ngực áo.

    Tôi nghiến răng: “Anh mẹ nó… Làm trò gì vậy…”

    Khương Tự nghẹn giọng trả lời: “Không cho em và nó ở bên nhau!”

    Tôi trợn mắt cố dằn cơn xúc động, trong miệng gào to: “Không ở với nó thì thôi, em ở với anh, được chưa hả…”

    “Thật sao?”

    “Thật mà.”

    Giây tiếp theo, biểu cảm hắn trở nên méo mó: “—— Em.gạt.anh!”

    Sau đó, tôi lại bị hắn giết.

    Lặp đi lặp lại hơn mười lần, rốt cuộc tôi trở nên mệt mỏi. Có đuối hay không, ngoại trừ giết em rồi tự sát anh không sáng tạo thêm tình huống khác à? Còn không phải kích thích để anh sống lại em cũng chẳng nói đâu, sao anh hẹp hòi thù hận em nhiều như thế! Mẹ nó, em muốn tỉnh dậy, để em tỉnh dậy ngay, đồ ngốc!

    Có lẽ ông trời đã nghe thấy lời cầu nguyện của tôi, rốt cuộc tôi đã bừng tỉnh từ cơn ác mộng đó.

    Ôm lấy cơn đau còn âm ỉ ở ngực, tôi thở dài…

    Tôi rón rén xuống giường, cũng không đánh thức y tá, tôi lén lút đứng ngoài phòng bệnh của Khương Tự, cách một lớp cửa kính mà nhìn gương mặt trầm tĩnh ngủ say kia.

    Cứ như vậy nhìn một buổi tối.

    Chương này cả hai thần giao cách cảm nên việc Khương Tự cố gắng giết Đông Đông chết trong mơ rồi tự sát là sự thật ;;w;; play dân nói là làm chớ không hù dọa đâu. Tâm lý Khương Tự không bình thường nên giết người yêu rồi tự sát cũng được tính là chuyện tình thú. Ổng mà tỉnh lại hơi khỏe khỏe thì chắc cũng xách dao đi gạ Đông Đông chết chung rồi. Hên cho Đông Đông là ổng bất tỉnh nằm viện đó.

    Thuộc truyện: Bạn trai bệnh kiều của tôi