Home Đam Mỹ Bàn Về Kết Cục Việc Cứu Lầm Nhân Vật Phản Diện – Chương 116: Nguyện vọng của Thanh Loan

    Bàn Về Kết Cục Việc Cứu Lầm Nhân Vật Phản Diện – Chương 116: Nguyện vọng của Thanh Loan

    Thuộc truyện: Bàn Về Kết Cục Việc Cứu Lầm Nhân Vật Phản Diện

    Edit: Ry

    Chứng ma hóa đang nhanh chóng lan tràn, ai cũng không biết khi nào thì vận đen giáng xuống, hoang mang, đau khổ, đến bước đường cùng… Rất nhiều người đã mất đi lý trí và khả năng phán đoán trong tuyệt vọng, bọn họ vội vàng tìm cọng cỏ cứu mạng, tìm đối tượng để hận thù và phát tiết.

    Trống trận đã im lìm rất nhiều năm nay lại gào thét, chiến tranh đốt lên khắp mười sáu châu.

    Đỉnh Bất Diệt có chiến sĩ mạnh nhất, nhưng bàn tay điều khiển vận mệnh đã kéo xuống lớp ngụy trang, lộ ra bộ mặt thật dữ tợn. Nó không thèm kiêng dè quỹ đạo của vận mệnh nữa, rơi vào điên cuồng loạn lạc.

    Những năm này, nó đã lợi dung những cơ duyên “tình cờ”, âm thầm vun trồng ra không ít tu sĩ hùng mạnh hận thù Đỉnh Bất Diệt, bây giờ lại càng dồn hết sự “bất hạnh” lên người các tu sĩ của Đỉnh Bất Diệt.

    Nơi đầu tiên chứng ma hóa xuất hiện là ba khu vực đều nằm trong phạm vi trực thuộc thế lực của Đỉnh Bất Diệt.

    Môn chủ Thiên Hỏa Môn bị tâm ma quấn thân, nhóm phật của Cửu Tinh Tự nhiễm chứng ma hóa, Mai Hoa Cung, Bích Hà Cung, Thiên Cơ Các, Dạ Vũ Lâu, đều xảy ra đủ thứ chuyện xui xẻo to nhỏ…

    Đảo Tiên Linh đang bố trí trận pháp cũng xuất hiện rất nhiều thất bại “ngoài ý muốn”, Niên phu nhân lại ngoan cường dẫn theo nhóm nữ tu liên tục củng cố và tu bổ trận pháp, bảo vệ Nam Lĩnh, không cho tu sĩ và người phàm từ đó tiến vào Trung Châu, tạo thành truyền nhiễm rộng hơn.

    Trên Đỉnh Bất Diệt lại trùng hợp xuất hiện kiếp vân, mưa to như trút nước đổ xuống, vô số sấm sét đánh xuống, mà con quái vật màu đen kia cũng xuất hiện trong đám mây, mang theo mùi máu tinh, một lần rồi lại một lần phá hủy kết giới phòng ngự. Ở Trung Châu, người phản loạn tập hợp thành một đội quân, phối hợp với quái vật, xông về phía Đỉnh Bất Diệt.

    Nhóm Điểu tộc yêu tu trong sấm sét và mưa bão bay lên không trung, nghênh chiến quái vật.

    Đây không phải là chiến trường thích hợp với chim chóc, nước mưa làm ướt cánh, ảnh hưởng tốc độ, mà độc tố của Niết Bàn Hồng Điệp cũng không thể phân địch ta trong mưa bão, phải lùi về. Trên mặt đất là yêu tu không am hiểu phi hành và tu sĩ loài người, dưới sự yểm trợ của vô số Huyết Vương Đằng, họ cùng các loại pháp thuật và vũ khí xông về phía địch.

    Đá rơi cuồn cuộn lăn xuống, thỉnh thoảng sấm sét sẽ xuất hiện bên người, không ngừng cướp đi sinh mệnh, phá hỏng trận chiến.

    Dưới sự trợ giúp của nhóm y tu của Dược Vương Cốc, phù tu và đám thợ thủ công, không ngừng có đủ loại pháp khí phòng ngự và phù chú xông lên chiến trường, vì tu sĩ bị thương làm xử lý khẩn cấp, đưa về hậu phương chậm rãi chữa trị.

    Thần Quân mặc áo choàng lông vũ trắng, đeo lên găng tay, chậm rãi bước ra từ chính điện.

    Y triệu ra lửa Phượng Hoàng che trời lấp đất, không thèm bận tâm tới sự quấy nhiễu của sấm sét, cuốn về phía tu sĩ phản loạn, trong nháy mắt đã nuốt chửng bọn chúng.

    Bạch Tử Hạo đứng trên đỉnh núi, nhìn chằm chằm quái vật trên bầu trời và tình hình chiến sự, kiên nhẫn chờ tín hiệu.

    Khổng Tước vàng kim xuất hiện trên không trung, xòe ra cái đuôi hoa lệ, trên đuôi nó có vô số vầng sáng ánh vàng, mang theo sức mạnh uy hiếp và xua tan tà ma, trực tiếp đâm vào mắt quái vật.

    Ngay sau đó, nó hóa thành nam nhân cao lớn, mặc khôi giáp vàng kim, tóc dài được buộc lên, vẻ mặt không đứng đắn đã biến mất, ngũ quan xinh đẹp tràn đầy sát khí ác liệt.

    “Này, đồ quái dị.” Khổng Mộ Hoa tươi cười chọc giận quái vật, hấp dẫn sự chú ý của nó, cứu mấy yêu tu suýt nữa bị giết. Sau đó, gã nhanh chóng bay về phía quái vật, bắt lấy sừng của đối phương, giương cánh, vận thần lực, hung hăng ném quái vật vào trong hồ nước trên đỉnh núi, gào lên: “Tử Hạo!”

    Bạch Tử Hạo triển khai pháp khí bản mệnh, làm ra hàn băng vạn dặm.

    Băng thiên tuyết địa giáng lâm, nước hồ đông lại từng lớp, phong tỏa quái vật ở trong đó.

    Khổng Mộ Hoa hóa ra búa lớn trong tay, hung hăng bổ xuống đầu quái vật.

    Thanh búa sắc bén phá núi ngăn sông này, mang theo sức mạnh có thể san bằng cả ngọn núi, bổ xuống xương của quái vật, lại không thể tiến vào chút nào. Ngay sau đó, ma khí lan tràn, bọc lấy lưỡi búa lấp lánh bảy màu, cướp đoạt ánh sáng trên đó, biến nó thành ảm đạm, cháy đen khó coi. Khổng Mộ Hoa kinh hãi, thu hồi lưỡi búa, lại thấy ma khí bao bọc vết thương của quái vật, nhanh chóng chữa trị da thịt nó…

    Bạch Tử Hạo hóa ra vô số tảng băng, đâm về phía quái vật, muốn ghim nó vào trong hồ nước.

    Cơ thể của quái vật lại biến dị, nhanh chóng trở nên khổng lồ, kết giới băng tuyết lung lay sắp đổ, thoáng cái đã vỡ tan.

    Vô số ma khi đen ngòm hóa thành lưỡi dao mọc ra từ cơ thể nó, tựa như ngàn vạn thanh ma kiếm, toàn bộ đâm về phía Bạch Tử Hạo.

    Bạch Tử Hạo tạo thành mười hai tầng lá chắn bằng băng, lá chắn lại từng tầng vỡ vụn.

    Khổng Mộ Hoa chặn trước mặt hắn, dùng lông đuôi vàng kim hóa thành bức tường phòng ngự, đón lấy đòn tấn công vũ bão.

    Lông vũ trân quý nhất của gã dưới sự xâm nhập của ma khí, cháy đen, tróc ra…

    Khổng Mộ Hoa nghiến răng kiên trì, nửa bước cũng không chịu lui lại.

    Ai cũng không chú ý tới, cái đuôi của quái vật đã đâm sâu xuống lòng đất, chậm rãi kéo dài, che giấu hơi thở, lách qua lòng đất che kín Huyết Vương Đằng, tới gần Thần Quân đang đứng trên vách núi chỉ huy. Nhân lúc đám người chưa kịp nhận ra, nó phóng ra từ vách đá, mang theo gai độc, hung hăng đâm về phía con người cao quý ngời ngời ấy.

    Gai độc xuyên vào thân thể, lại không có vết máu.

    Thần Quân cúi đầu, nhìn quái vật, nở nụ cười trào phúng.

    Từ thân thể của y bay ra vô số Niết Bàn Hồng Điệp, trực tiếp rơi trên cái đuôi của quái vật, rót vào vô số độc tố, mà bên cạnh y cũng sáng lên vô vàn trận pháp, thuận theo gai độc bị tê liệt, quấn lên thân thể của quái vật, đây là trận pháp phong ấn mới.

    Cuối cùng quái vật cũng hiểu ra, nó phát ra âm thanh quỷ dị: “Ngươi là y, ngươi không phải là y!”

    Bạch Tử Hạo ngồi dưới đất, cười đến cong cong mặt mày: “Thứ ngu xuẩn, thật dễ lừa.”

    Bản thể của Thần Quân đã sớm rời khỏi Đỉnh Bất Diệt, thứ lưu lại đây trấn giữ chỉ là một hóa thân tương đối mạnh mà thôi, cố ý để lộ sơ hở làm mồi nhử dụ quái vật rơi vào cạm bẫy, muốn phong ấn nó một lần nữa.

    Thần Quân chân chính ở đâu?

    Tiếng gào thét đầy thống khổ của quái vật vang tận mây xanh, kẻ điều khiển không thể chịu đựng được dạng lừa dối như vậy, nó đã không tiếc bất cứ giá nào, phải nắm lại thế giới và vận mệnh trong tay.

    Thế là, mặt đất lại chấn động, trong tầng mây xuất hiện ánh chớp, sấm sét điên cuồng đan thành lưới, bao phủ toàn bộ thế giới.

    Khi chiến dịch Phục Ma mới bắt đầu, Việt Vô Hoan đã bố trí cho Tống Thanh Thời ở trong chiếc lồng từng giam giữ Ma Chướng Ô Uế, ngăn cách tất cả không khí, sau đó bí mật mang đến tầng hầm của Dược Vương Cốc, giấu đi.

    Tống Thanh Thời ngủ rất nhiều ngày, cuối cùng cũng hết sốt, tỉnh tào trở lại. Cậu ngồi dậy, ngơ ngác nhìn Việt Vô Hoan đã hóa thành Việt tiên sinh bên cạnh mình, bỗng vươn tay, tỉ mỉ nghiên cứu cặp mắt phượng xinh đẹp kia.

    Việt Vô Hoan cho là kí ức của cậu lại chồng lên nhau, cười nói: “Ngươi ngủ đến mơ hồ rồi sao? Ta đã không còn là Mặc Uyên.”

    Ngón giữa của Tống Thanh Thời dừng trên viên lệ chí diễm lệ kia, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi thật sự thấy được?”

    Việt Vô Hoan dịu dàng nói: “Thấy được.”

    Tống Thanh Thời chậm rãi thu tay về, nhìn chung quanh một chút: “Đây là nơi nào?”

    Việt Vô Hoan thấp giọng nói: “Dược Vương Cốc.”

    Y dời chiến trường chính và cạm bẫy đến Đỉnh Bất Diệt, thà hủy diệt cung điện hoa lệ cũng không muốn hủy hoại nơi có rất nhiều kí ức tuyệt đẹp này.

    Tống Thanh Thời đứng dậy, phủ thêm pháp bào, chậm rãi đi ra ngoài.

    “Đừng ra ngoài, An Long đã biến thành quái vật đang tìm ngươi.” Việt Vô Hoan kéo cậu lại: “Ngươi ở trong pháp khí này, có thể che giấu sự dò xét của vận mệnh… Cái bẫy ta để lại Đỉnh Bất Diệt đã bị sấm sét phá hủy, con quái vật kia được thứ sau màn giúp đỡ chạy trốn, ta cần phải chuyển ngươi đến địa phương an toàn hơn.

    Tống Thanh Thời lẳng lặng nhìn y.

    Việt Vô Hoan thấp giọng khuyên nhủ: “Ta không tìm được cách giết chết con quái vật kia, thế nhưng, ta không thể lại để cho ngươi xảy ra chuyện.”

    Một lần rồi lại một lần luân hồi, một lần rồi lại một lần chết đi.

    Nếu như thứ vận mệnh muốn là tính mạng của y, sự thù hận của y, vậy y sẵn sàng tiếp nhận, sẵn sàng đối mặt.

    Nhưng, y hi vọng Tống Thanh Thời sẽ sống.

    “Thanh Thời, ngươi đã vì ta mà làm quá nhiều thứ, từ bỏ đi.” Việt Vô Hoan khó khăn cầu xin: “Chỉ cần ngươi chịu từ bỏ nhiệm vụ là có thể được giải thoát hoàn toàn, không cần phải cùng ta lặp lại vận mệnh nực cười này, không cần phải bị ta một lần rồi lại một lần kéo vào trong vũng bùn…”

    “Nhiệm vụ?” Tống Thanh Thời không khỏi bật cười: “Trước giờ ta chưa từng là nhiệm vụ giả, cũng không muốn làm nhiệm vụ gì hết.”

    Việt Vô Hoan sửng sốt, có chút không hiểu.

    Tống Thanh Thời túm lấy tay y, gằn từng chữ:

    “Vô Hoan, ta đã nhớ lại kí ức hơn nghìn lần luân hồi…”

    “Vô Hoan, ta sống là vì ngươi.”

    “Vô Hoan, người duy nhất ta phải cứu, chỉ có ngươi…”

    “Vô Hoan, ta sẽ không bao giờ từ bỏ.”

    “Vô Hoan, đây là cơ hội tốt nhất…”

    Mặt đất lại chấn động, trên bầu trời truyền đến tiếng sấm, con quái vật kia đã chạy đến.

    “Bàn tay khống chế vận mệnh phía sau màn đã bị rối loạn, nó không thể kiểm soát mọi chuyện nữa, nên kí ức của ta mới được giải phóng… Một phần lớn sức mạnh của nó đã bám vào trên người An… An Long, ngươi phải giết chết con rồng đen bị biến dị này, làm suy yếu sức mạnh của nó, cứu An Long ra.” Nguy hiểm khoảnh khắc đã tới, Tống Thanh Thời không kịp nhiều lời, chỉ có thể bắt lấy trọng điểm, nói cho Việt Vô Hoan: “Ngươi đi trước ngăn cản hắn, Thanh Loan có để lại vũ khí có thể giết chết An Long, ta sẽ mang tới cho ngươi.”

    Việt Vô Hoan không nhớ Thanh Loan có để lại di vật gì liên quan tới vũ khí.

    Y cũng không cảm nhận được thứ gì có linh khí mạnh mẽ hay sự tồn tại của pháp khí.

    Thế nhưng, y luôn sẵn sàng tin tưởng Tống Thanh Thời.

    “Ngươi đừng bỏ cuộc, cùng đừng khuyên ta từ bỏ.” Tống Thanh Thời chạy ra khỏi tầng hầm, chạy được mấy bước lại quay đầu về, nghiêm túc dặn dò: “Ta có trái tim ngoan cố nhất trần đời, dù có đập vào tường nghìn lần vạn lần cũng sẽ không bao giờ quay đầu. Nếu như ngươi không chịu nổi thống khổ và tuyệt vọng, vứt bỏ thế giới này, ta sẽ cùng hơi hóa thành tro bụi.”

    Việt Vô Hoan nhìn cậu hồi lâu, cười: “Được.”

    Nếu như thất bại, y có thể mang theo viên đá sạch sẽ nhất trên đời này, cùng tan thành tro bụi.

    Chuyện này vui sướng đến nhường nào?

    Quái vật trên không trung mang theo sấm sét đánh tới, Việt Vô Hoan dùng Huyết Vương Đằng mở ra cái lưới lớn màu đỏ, ngăn cản tất cả đòn tấn công.

    Các y sư của Dược Vương Cốc thấy được quái vật, có vài người sợ đến mức xụi lơ, có vài người hoảng loạn, lại càng nhiều y sư đang giành giật từng giây để nghiên cứu chứng ma hóa.

    Tống Thanh Thời chạy ra khỏi tầng hầm, đi theo ánh vàng đang lơ lửng giữa không trung, chạy về từ đường duy nhất của Dược Vương Cốc.

    Từ đường của Dược Vương Cốc đã được xây dựng lại nhiều lần, dưới sự yêu cầu của phu nhân Thanh Loan, mỗi y sư xuất thân từ Dược Vương Cốc, sau khi chết đều đặt bài vị ở đây, tiếp nhận sự bái tế của học đồ đời sau…

    Ba ngàn năm qua đi, Dược Vương Cốc trở thành viện y học lớn nhất Tu Tiên Giới, hàng năm bồi dưỡng ra vô số y sư, bây giờ, bài vị trong từ đường đã có gần vạn, bài vị gỗ màu đen cũ kĩ ở trên cùng chính là tên của Thanh Loan và Minh Hồng.

    Cứu được một người, sẽ có được một phần công đức.

    Y sư của Dược Vương Cốc hành tẩu khắp thế gian, trực tiếp hoặc gián tiếp thay đổi vận mệnh của rất nhiều tu sĩ và người phàm, thậm chí trên thế gian có rất nhiều người dựng lên miếu Dược Vương, cảm kích bái tế. Bây giờ trong bài vị đã tụ tập hàng trăm triệu Công Đức Kim Quang, nhất là trên bài vị của Thanh Loan, chỉ riêng mình nàng đã tích lũy được ngàn vạn công đức.

    Tống Thanh Thời vươn tay, lấy danh nghĩa tiên sư, đọc pháp quyết, hội tụ tất cả Công Đức Kim Quang vào lòng bàn tay, ngưng tụ thành một thanh trường kiếm màu vàng thánh khiết nhất.

    Đây là công đức Thanh Loan mất ba ngàn năm mới thu thập được, giao lại cho Tống Thanh Thời chế thành vũ khí.

    Chỉ có sức mạnh quang minh nhất trên đời mới có thể giết chết được ma vật dơ bẩn nhất.

    Sau khi Công Đức Kim Quang bị lấy đi, trong từ đường xuất hiện bóng một thiếu nữ mỹ lệ dịu hiền.

    Đây là hình ảnh tàn hồn của Thanh Loan để lại.

    Nàng khom lưng thật thấp với Tống Thanh Thời, thỉnh cầu cậu:

    “Cảm ơn ngài, Thanh Thời Thần Quân.”

    “Xin ngài hãy mang ngài ấy trở về…”

    Thuộc truyện: Bàn Về Kết Cục Việc Cứu Lầm Nhân Vật Phản Diện