Home Đam Mỹ Bàn Về Kết Cục Việc Cứu Lầm Nhân Vật Phản Diện – Chương 18: Nguy cơ phá sản

    Bàn Về Kết Cục Việc Cứu Lầm Nhân Vật Phản Diện – Chương 18: Nguy cơ phá sản

    Thuộc truyện: Bàn Về Kết Cục Việc Cứu Lầm Nhân Vật Phản Diện

    Edit: Ry

    Tống Thanh Thời chắp tay trước ngực, mặt mũi tràn đầy thành kính nói với Việt Vô Hoan: “Bảo bối lớn nhất của ta đến rồi!”

    Việt Vô Hoan hoang mang một hồi, phát hiện thứ cậu nhìn là sáu con chuột bạch nhỏ đang chạy tới chạy lui trong cái lồng trên tay mình, y vội vàng cẩn thận từng li từng tí đặt cái lồng lên mặt bàn thí nghiệm, hỏi lại: “Tôn chủ, đây là thứ các chủ Dạ Vũ Các phái người đưa tới, thế mà lại là linh thú quý hiếm nào đó ư?”

    “Đây là chuột nhỏ ta nhờ hắn tìm ở nhân gian cho ta, khó khăn lắm mới tìm được mấy con này.” Tống Thanh ghé vào trên mặt bàn, vui vẻ ngắm mấy con chuột đáng yêu, thấy thế nào cũng không đủ: “Vô Hoan, ngươi biết không? Gen của chuột bạch có 98% tương tự với con người đấy, là động vật được sử dụng để thí nghiệm nhiều nhất trong Y học.”

    Việt Vô Hoan trợn to mắt phượng xinh đẹp, không dám tin nhìn mấy con chuột nhỏ bẩn thỉu trong lồng.

    Thứ đồ chơi này lại giống y đến 98%?

    “Hiện tại chỉ có mấy con chuột hoang này thôi, cần phải gây giống số lượng lớn nữa, sau đó nuôi ra các loại chuột, chuột thuần chủng, chuột mắc những bệnh cụ thể, chuột vô khuẩn… Chưa biết chừng còn có thể nuôi ra chuột bị ung thư nặng, ung thư nhẹ, mắc bệnh tiểu đường, vân vân.” Tống Thanh Thời bày tỏ lòng mến yêu với chuột bạch, cả gương mặt sáng bừng, cũng mặc kệ người khác có hiểu hay không, tự mình lẩm bẩm mãi: “Đại khái cần khoảng vài chục năm để nuôi dưỡng, may mà tu sĩ Nguyên Anh tuổi thọ dài, mình có thể từ từ nuôi, phòng gây giống đã dựng xong chưa nhỉ? Hôm nay mình sẽ bắt đầu ở phòng thí nghiệm luôn, chuột bạch rất yếu ớt, không biết liệu có thể làm quen được với môi trường của tiên giới không, mình phải đảm bảo bọn chúng sẽ không xảy ra chuyện, sinh thật nhiều con non, đây là mạng sống của mình mà…”

    Đã từng có đàn chị ở nước ngoài làm thí nghiệm, nuôi bốn năm con chuột bạch, sắp có kết quả rồi, ai ngờ gặp phải biến động, chị ấy cực kì sợ, mỗi ngày đều gọi điện thoại về kể khổ, mọi người đều khuyên chị ấy thôi đừng làm thí nghiệm nữa về nước đi, đàn chị gần như sụp đổ ngay lập tức, gào khóc nói mạng sống của chị ấy ở chỗ này, chết cũng không đi. Từ đó đám chuột bạch trong phòng thí nghiệm của bọn họ có thêm biệt danh là mạng sống.

    Việt Vô Hoan nghe rõ, suy nghĩ về những tin đồn trong quá khứ, thăm dò hỏi: “Tôn chủ, chuột dù có tương tự nhưng cũng không phải người, nuôi rất phiền phức, sao ngươi không tìm người phàm rồi thí nghiệm thuốc? Đây là cách thường dùng của dược sư tiên giới mà?”

    “Đương nhiên sẽ phải dùng con người.” Bây giờ trong đầu Tống Thanh Thời chỉ toàn là chuột, thuận miệng trả lời: “Chúng ta cần phải dùng chuột bạch hoặc các động vật khác để xác định độ an toàn của thuốc, sau đó mới làm thí nghiệm trên người. Thầy của ta trước kia thích dùng bản thân để thử thuốc, sau khi xác nhận là an toàn mới chiêu mộ người tình nguyện đến thí nghiệm thuốc, ta cũng thử nhiều lần rồi, tiện thể xác nhận công hiệu luôn.”

    Cậu cực kì sùng bái thầy của mình, đức cao vọng trọng, đặt quyền lợi chung lên quyền lợi riêng, liêm khiết thanh bạch, chỉ mưu cầu hạnh phúc cho nhân loại.

    Hippocrates từng nói, y thuật là thứ tốt đẹp và cao thượng nhất trong tất cả các loại kỹ thuật.

    Nghiên cứu Y học chỉ cần sáng chế ra một loại thuốc mới là có thể cứu vớt vô số người bệnh từ trong thống khổ, thậm chí thay đổi cả lịch sử loài người.

    Chuyện như vậy tuyệt vời biết bao?

    Tống Thanh Thời nhìn chuột bạch, phảng phất thấy được tương lai rạng ngời.

    Việt Vô Hoan suy nghĩ rất lâu, cẩn thận từng chút hỏi: “Tôn chủ, lão sư của ngươi thử nhiều thuốc như vậy, bây giờ… Có mạnh khỏe không?”

    Tống Thanh Thời thành thật đáp: “Ông ấy đang ở một thế giới khác.”

    Mặt Việt Vô Hoan trắng bệch, lo lắng nói: “Tôn chủ, sau này hãy giao thí nghiệm thuốc cho Vô Hoan.”

    “Được, ta thử không có vấn đề gì sẽ để ngươi thử.” Tống Thanh Thời hài lòng khen ngợi: “Vô Hoan đúng là hạt giống tốt cực kì thích hợp với ngành Y, thông minh lại thiện lương, có tấm lòng bác ái, sau này thành tựu của ngươi chắc chắn sẽ rất cao.”

    Tôn chủ cái gì cũng tốt, chỉ là có hơi mù với y…

    Từ trong miệng dược phó, y cũng hiểu được, mặc dù Dược Vương Tiên Tôn là một y si, mỗi ngày chỉ cắm đầu nghiên cứu, nói chuyện hành động cũng rất quái dị, nhưng từ sau khi y đến Dược Vương Cốc, dường như Tiên Tôn cũng có nhiều hơn mấy phần tình cảm, không còn vô cớ tức giận, cũng không làm mấy thí nghiệm tàn nhẫn trên con người nữa, sự tin tưởng và cưng chiều tuyệt đối với y cũng là chưa từng thấy.

    Sự thay đổi lớn như vậy, khiến y không thể ức chế được vọng tưởng dần sản sinh, hôm nay, loại vọng tưởng đó càng thêm mãnh liệt.

    Tôn chủ ngay cả những con chuột bẩn thỉu như thế cũng không chê, vậy có phải y cũng sẽ…

    “Tôn chủ, để ta nuôi chuột bạch giúp ngươi.” Việt Vô Hoan nhẹ nhàng kéo ống tay áo của Tống Thanh Thời, nhỏ giọng cầu xin: “Thể chất của ta rất thích hợp để thí nghiệm thuốc, ngươi để ta thay ngươi thử thuốc cả đời, giống như những con chuột bạch này… Có được không? Ta không sợ chết, thế nên ngươi đừng làm tổn thương chính mình.”

    Tống Thanh Thời nghe thấy từ “chết” thoát ra khỏi miệng y, lông xù hết cả lên, bóng ma trượt tín chỉ lại đánh úp cậu. Cậu mau chóng lôi ra đoạn đối thoại vừa rồi, rà soát một lần, mau chóng hiểu ra sai lầm ở chỗ nào, thề son sắt rằng chuột bạch và Việt Vô Hoan đều là mạng sống của cậu, có độ cao ngang nhau trong lòng cậu, thầy của cậu đang ở thế giới khác là vì nguyên nhân khác chứ không phải vì thử thuốc nên xảy ra chuyện, bây giờ cậu cũng rất cẩn thận khống chế thuốc, chắc chắn sẽ không chết.

    Việt Vô Hoan nghe vậy cực kì hài lòng.

    Tống Thanh Thời suy xét đến những lúc mình không tiện, cần phải có người hỗ trợ, bèn đưa xấp vở ghi cách gây giống chuột bạch dày cộp cho Việt Vô Hoan, dặn dò phải tỉ mỉ chăm sóc chúng. Việt Vô Hoan cẩn thận một tay nhận xấp vở một tay ôm lấy lồng chuột, thề thốt sẽ chăm sóc mạng sống của tôn chủ thật tốt.

    Dược phó đưa tới hóa đơn của chuột bạch và thư của Dạ Vũ Các.

    Mặc dù chuột bạch không phải linh thú, nhưng từ trước tới nay chưa từng có ai tìm kiếm thứ này, nó lại nhỏ nhắn và khó phát hiện, lúc tìm kiếm hao tốn cực nhiều sức lực, cuối cùng mới phát hiện ra ở trên một hòn đảo hoang ngoài biển.

    Tổng kết đủ thứ lại, cuối cùng mỗi con chuột bạch có giá một trăm viên linh thạch thượng phẩm.

    “Không đắt.” Tống Thanh Thời không chút do dự đã thanh toán giấy tờ.

    Việt Vô Hoan chần chừ hồi lâu mới hỏi: “Tôn chủ, có phải ngươi… Chưa xem sổ sách ta đưa tới mấy ngày trước?”

    Tống Thanh Thời không có hứng thú với sổ sách, cho nên nhận được là cứ thế ném lên bàn rồi quên mất, nghe y nhắc cậu mới ngượng ngùng cầm lấy, tùy tiện nhìn mấy cái, sau đó hoảng sợ phát hiện ra tài chính của Dược Vương Cốc thiếu hụt vô cùng, cậu ngơ ngác chỉ vào con số bên trên sổ sách, ngóng trông thư kí vạn năng giải thích.

    Việt Vô Hoan thở dài: “Tôn chủ đặt hàng rất nhiều dụng cụ đặc biệt ở Thiên Công Phường, giá cả đắt đỏ. Thêm nữa… Ngươi còn chọn mua một số lượng lớn dược thảo quý hiếm để làm nghiên cứu. Mà quan trọng nhất chính là, có một khoản tiền hai mươi vạn linh thạch thượng phẩm không biết dùng vào việc gì…”

    Tống Thanh Thời nuốt nước miếng, trước kia cậu là cậu ấm con nhà giàu, chỉ biết tiêu tiền, hoàn toàn không biết tiết kiệm là gì, ba mẹ thương cậu, tùy tiện cầm trăm tám mươi vạn mua thuốc, bỏ tiền cho cậu làm nghiên cứu cũng không xót ruột bao giờ, phòng thí nghiệm cũng có đủ loại thiết bị, cho nên cậu chưa từng biết việc nghiên cứu thuốc tiêu tốn bao nhiêu tiền.

    Bây giờ xuyên tới đây, sau khi Việt Vô Hoan thay cậu chỉnh lý sản nghiệp, mở ra không ít con đường kiếm tiền mới, tương lai rộng mở, nên cậu có thể suốt ngày mua mua mua, nhưng không ngờ lại thành tên phá của.

    Khoản tiền hai mươi vạn linh thạch thượng phẩm kia, cậu tuyệt đối không muốn cho Việt Vô Hoan biết.

    Một là sợ y bị gánh nặng trong lòng, hai là muốn cho y một niềm vui bất ngờ.

    Việt Vô Hoan thấy cậu không muốn nói khoản tiền kia dùng vào việc gì, cũng không hỏi thêm, an ủi: “Tôn chủ đừng quá lo lắng, chẳng qua để có lợi nhuận thì cần phải thêm chút thời gian, ta sẽ nghĩ thêm các cách khác.”

    Mặc dù không bị trách cứ, nhưng Tống Thanh Thời vẫn cực kì áy náy, cậu bỗng nhận ra mình đã bỏ bê việc nhà quá lâu rồi. Vì từ chối sơn trang Kim Phượng, cậu giả vờ bế quan không nhận người bệnh, mỗi ngày ngồi xổm cười ngây ngô trong phòng thí nghiệm với phòng đọc sách, mà Việt Vô Hoan thì đang lúc tu luyện cũng không ngại vất vả, thay cậu xử lý tất cả những chuyện cậu không muốn làm, thậm chí còn giúp cậu kiếm tiền, chăm sóc việc ăn ở của cậu. Cậu quá hạnh phúc nên cứ thế quên mất đây vốn là trách nhiệm cậu nên gánh chịu, còn không ngừng tạo thêm phiền phức cho đối phương.

    Tống Thanh Thời kéo ống tay áo Việt Vô Hoan, xấu hổ nói xin lỗi: “Là ta không tốt, sau này ta sẽ không tiêu tiền lung tung nữa, ta không cần áo ngủ băng lụa nữa, bánh ngọt cũng không ăn nữa, ta sẽ Tích Cốc, tạm thời không làm thêm dụng cụ nghiên cứu nữa, tối nay sẽ nhận thêm mấy bệnh nhân có tiền. Ta sẽ cố gắng kiếm tiền nuôi ngươi, không để ngươi vất vả nữa…”

    Việt Vô Hoan là mỹ nhân tuyệt sắc nhất, lại còn là một siêu thiên tài, vậy mà từ khi theo cậu, chi tiêu ăn uống ít ỏi thì thôi, bệnh chưa hết đã suốt ngày phải làm việc, nghĩ cách kiếm tiền nuôi đứa phá của là cậu, vì cậu mà đau đầu chuyện kiếm tiền.

    Trần đời có thằng khốn nạn nào như cậu không?!

    Làm gì có bác sĩ nào đối xử với người bệnh như vậy?!

    Tống Thanh Thời càng nói càng hoảng, đỏ bừng cả mắt.

    “Không đến nỗi đó.” Việt Vô Hoan phát hiện tôn chủ sắp khóc rồi, vội vàng giải thích: “Chút chuyện này với ta mà nói không có gì vất vả hết. Tôn chủ làm nghiên cứu vì tạo phúc cho thiên hạ, đương nhiên là Vô Hoan ủng hộ hết sức mình rồi.”

    Tống Thanh Thời kéo y, không biết nên nói thế nào: “Nhưng, nhưng mà…”

    Trong mắt Việt Vô Hoan chảy ra ý cười nhàn nhạt, y nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, miết miết, dịu dàng nói: “Tôn chủ, ta thích bận rộn, như vậy thì đầu sẽ không nghĩ đến chuyện quá khứ nữa. Thế nên, cứ để ta làm đi, ta thích làm việc vì tôn chủ…”

    Đầu ngón tay xinh đẹp khẽ gãi lên lòng bàn tay, vẽ lên từng vòng tròn, ấm áp, cào cho lòng ngứa ngáy.

    Tống Thanh Thời bị sự thiện lương của thiên sứ nhỏ làm cảm động đến rối tinh rối mù.

    Việt Vô Hoan nghịch lòng bàn tay cậu, cười nói: “Chỉ là túng thiếu một thời gian thôi, ta định thu xếp tiền bạc mua thêm ruộng thuốc, thu mua dược liệu, bồi dưỡng luyện dược sư, sản phẩm thuốc cấp thấp của Dược Vương Cốc không lo không có nguồn tiêu thụ, nhưng ta không có quan hệ, cũng không tiện để ra mặt, tốt nhất là có thể tìm được một người thích hợp để phụ trách việc bên ngoài.”

    Tống Thanh Thời biết y đang lo lắng điều gì, cũng không dám để y một mình ra ngoài, sợ y gặp phải mấy tên dê xồm.

    Tiên giới có quá nhiều chuyện giết người đoạt bảo, có sức mạnh mới có thể buôn to bán lớn.

    Dược Vương Cốc chỉ có mình Tống Thanh Thời có thể trấn giữ, nhưng nếu để một người sợ giao tiếp như cậu đi bàn chuyện làm ăn với mấy lão hồ ly thì còn không bằng bảo cậu đi chết…

    Tống Thanh Thời suy nghĩ hồi lâu, bỗng nghĩ ra một ý tưởng, cậu lục lọi trong đống thư ra một phong thư, chạy tới nói với y: “Mấy hôm nữa An Long muốn đến đây, hắn là môn chủ của Vạn Cổ Môn, Vạn Cổ Môn là thế lực cực lớn ở Tây Lâm, mà nhà hắn còn có mỏ linh thạch nữa, cho nên siêu có tiền, quan hệ cũng rất lớn, chúng ta thử mời hắn làm người đầu tư cho thiên sứ nhé?”

    Ba ba Tống và chị Tống đều là tổng giám đốc bá đạo, mặc dù cậu không rành sự đời, nhưng hàng ngày mưa dầm thấm đất, ít nhiều vẫn biết một chút.

    Việt Vô Hoan quét mắt sang cái rương để thư, phát hiện ra phần lớn là thư của An Long. Tuy nói là nghiên cứu thảo luận học thuật, nhưng gần như tháng nào cũng gửi tới ba bốn lá, mà trong sổ sách của Dược Vương Cốc cũng ghi chép thường có lễ vật qua lại với Vạn Cổ Môn, lễ vật của Vạn Cổ Môn lúc nào cũng quý giá hơn của Dược Vương Cốc rất nhiều. Y khẽ nhíu mày, có chút bất an, cảm thấy cần làm rõ chuyện này.

    Tống Thanh Thời không giấu diếm, bỏ ra rất nhiều thời gian, nói rõ quan hệ của mình với An Long cho Việt Vô Hoan.

    Gần đây ký ức của nguyên thân càng ngày càng dung hợp với cậu, cậu thường có ảo giác như hai người bọn họ có cùng một linh hồn. Chỉ là nguyên thân lạnh lùng hơn một chút, cộng thêm không được nhận giáo dục đạo đức nên thủ đoạn cũng tàn nhẫn hơn, nhưng từ thói quen sinh hoạt cho đến phương pháp học tập đều giống cậu như đúc. Bởi vì nguyên thân không để ý đến bất cứ chuyện gì ngoài nghiên cứu với tu luyện, cũng không quan tâm đến bất kì ai, đến mức mà kí ức của hắn về An Long có rất nhiều chi tiết mơ hồ, nhưng đại khái vẫn có thể thấy được.

    “Chúng ta biết nhau khoảng năm trăm năm về trước, khi đó ta còn chưa kết Anh, hắn là một tu sĩ trẻ chỉ vừa mới Trúc Cơ.” Tống Thanh Thời hệ thống lại từ ngữ, nói với Việt Vô Hoan: “Ta nhớ là tuổi của hắn lớn hơn ngươi một chút, khoảng mười bảy mười tám gì đó, một thiếu niên rất phản nghịch.”

    Việt Vô Hoan cắt ngang đính đính: “Tôn chủ, ta chỉ là lúc chưa trưởng thành đã bị đóng lên Hợp Hoan Ấn nên tạm ngừng phát dục, bề ngoài bị khống chế ở bộ dáng thiếu niên, nhưng không có nghĩa là ta nhỏ như vậy. Thật ra lúc ta Trúc Cơ đã trưởng thành rồi.”

    “Đúng vậy, sau khi giải ấn ngươi sẽ là người trưởng thành bình thường.” Tống Thanh Thời nhớ tới bài học của chính mình, cẩn thận đề nghị: “Ngươi đừng kết Kim Đan quá sớm, sau khi đến Trúc Cơ, sự trưởng thành của tu sĩ sẽ bị chậm lại, đến Kim Đan thì định hình, nếu như ngươi kết Kim Đan quá sớm sẽ trở thành giống như ta, trừ phi là đặc biệt tu luyện công pháp luyện thể, hoặc là đến Phân Thần một lần nữa đắp nặn lại cơ thể…”

    Cái bộ mặt non nớt này chính là lịch sử đẫm máu và nước mắt của nguyên thân vì thiên phú quá cao.

    Hắn cũng không muốn vì bề ngoài mà phải đi luyện thể, nên đành phải chấp nhận số phận.

    “Vâng.” Việt Vô Hoan thỏa mãn nhìn cậu, khẽ liếm môi: “Ngươi như vậy rất tốt.”

    Tống Thanh Thời coi là y an ủi mình, tiếp tục chủ đề đứng đắn: “Lúc ta ở bí cảnh hái thuốc thì gặp được An Long, thảo luận chút dược lý, phát hiện ra hắn rất có trình độ, mà tri thức về cổ độc cũng rất phong phú, nên ta đồng ý cho hắn đến Dược Vương Cốc làm khách để giao lưu. Nhưng tên nhóc đó quá nghịch ngợm, cứ luôn trêu chọc ta, hắn thích chọc ta tức giận. Thời gian sau đó… Sau khi ta kết Anh, không biết vì sao lần đó ta với hắn lại cãi nhau ầm ĩ, hắn vô cớ giận dỗi, chửi bới loạn lên, làm loạn thật lâu, cuối cùng rời khỏi Dược Vương Cốc.”

    Việt Vô Hoan dùng ngón tay nhẹ nhàng gõ lên bàn, không biết đang tự hỏi điều gì.

    “Hai trăm năm sau, hắn cũng kết Nguyên Anh, bỗng nhận ra sai lầm của mình, viết thư xin lỗi ta, sau đó chúng ta tiếp tục gửi thư qua lại đến giờ, quan hệ không tồi.” Tống Thanh Thời vui mừng đặt lời kết thúc: “Bây giờ nghĩ lại, hẳn là thời kì phản nghịch thiếu niên của hắn qua rồi.”

    Việt Vô Hoan cẩn thận hỏi: “Tôn chủ, hắn thích nam hay là…”

    “Yên tâm!” Tống Thanh Thời biết y lo lắng chuyện này, nói chắc như đinh đóng cột: “Mặc dù An Long trời sinh hư hỏng, thích càn quấy, nhưng tính hướng của hắn là thẳng, thẳng tắp! Trước kia lúc hắn còn ở đây, ta luôn thấy hắn đi trêu chọc đám phụ nữ, không phải dụ dỗ tiên cơ này thì cũng là trêu ghẹo hoa khôi kia! Nghe đồn hắn ở bên ngoài trêu ra không ít nợ phong lưu, chưa từng nghe nói hắn có ý gì với đàn ông!”

    Việt Vô Hoan vẫn còn có chút nghi ngờ.

    Tống Thanh Thời vỗ ngực cam đoan: “Yên tâm! Nếu như hắn dám động tay động chân với ngươi, ta sẽ đánh gãy chân hắn!”

    Thuộc truyện: Bàn Về Kết Cục Việc Cứu Lầm Nhân Vật Phản Diện