Home Đam Mỹ Bàn Về Kết Cục Việc Cứu Lầm Nhân Vật Phản Diện – Chương 67: Nước chảy đá mòn

    Bàn Về Kết Cục Việc Cứu Lầm Nhân Vật Phản Diện – Chương 67: Nước chảy đá mòn

    Thuộc truyện: Bàn Về Kết Cục Việc Cứu Lầm Nhân Vật Phản Diện

    Edit: Ry

    Thứ Việt Vô Hoan dùng chính là hương Dệt Mộng, một bộ có ba cây, tiến hành theo chất lượng, khi ngửi phải mùi thơm của nó, biển ý thức sẽ trở nên hỗn loạn, để lộ kẽ hở cho người thi thuật có thể tùy ý sửa chữa và khống chế. Nó có khá nhiều điểm hạn chế, ví dụ như không thể dùng với tu sĩ có tu vi cao hơn mình, nếu không tinh thần sẽ bị phản phệ, và nó cũng sẽ mất hiệu lực với những người có ý chí cực kỳ vững chắc.

    Vinh Diệp không có ý chí kiên cường, tu vi cũng mới chỉ đến Luyện Khí.

    Hắn là con mồi tốt nhất để chơi đùa.

    Việt Vô Hoan cực am hiểu lăng trì tinh thần, y có thể khiến người ta tự sát, hoặc là trở thành kẻ điên đần độn.

    Đã từng có kẻ phản bội bán đứng Dược Vương Cốc, sau khi hưởng hết ba cây hương Dệt Mộng đã hoàn toàn hóa điên, gã ta cứ thế tự lột da của chính mình, sau đó tự đâm đầu chết.

    Thanh Loan chôn thi thể xuống sâu dưới lớp đất trong vườn thuốc, nôn rất nhiều lần, mỗi ngày đều gặp ác mộng.

    May mà, Vinh Diệp tỉnh ngộ kịp thời…

    Việt Vô Hoan đã để lại đường sống, cho hắn cơ hội để sám hối.

    Sau khi Vinh Diệp uống Tĩnh Tâm Hoàn và chén thuốc an thần, thời gian dần trôi, hắn đã phân biệt được ảo giác và hiện thực, khôi phục trở lại. Hắn trông thấy Thanh Loan ngồi bên giường, dịu dàng chăm sóc hắn, nghĩ tới sự ngu xuẩn của mình, vừa thẹn vừa xấu hổ cũng vừa sợ hãi, thật sự không còn mặt mũi nào gặp người khác, chôn mình trong chăn không ngừng thút thít khóc.

    Thanh Loan thấy hắn suy sụp như vậy thì xin phép nghỉ ốm cho hắn, để hắn nghỉ ngơi thật tốt.

    Vinh Diệp ở trong chăn nhẹ giọng hỏi: “Thanh Loan tỷ, khi nào thì đệ phải đến Thiên Công Các?”

    Từ khi hắn đặt chân đến Tu Tiên Giới, chưa từng rời khỏi Yến Sơn Môn và Dược Vương Cốc, cho nên hắn sợ phải đến Thiên Công Các, sợ những thợ thủ công kia, nhưng hắn biết mình đã phạm vào sai lầm lớn, đây là con đường sống duy nhất Thanh Loan tỷ tỷ đã ra sức cầu xin cho hắn, không thể không đi.

    “Đợi sức khỏe đệ khá hơn thì đi, tỷ sẽ bẩm báo với tôn chủ cho đệ.” Thanh Loan nghĩ ngợi rồi an ủi: “Thiên Công Các cũng là một nơi tốt, Liêu trưởng lão đang thu đồ đệ là một nữ tu, cực kỳ ưu tú, có thể trở thành học đồ của bà ấy là một chuyện rất tốt. Đệ không có hứng thú với luyện dược, đến đó sẽ có thể phát huy sở trường của mình.”

    Vinh Diệp nức nở chấp nhận.

    Ngày kế tiếp, Thanh Loan nói chuyện Vinh Diệp muốn đến Thiên Công Các với Tống Thanh Thời.

    Tống Thanh Thời có ấn tượng khá sâu với cậu học sinh có tính cách vui vẻ cởi mở này, nhớ rõ hôm qua hắn đã chủ động nói sẽ học tập Việt Vô Hoan, bê theo một đống bài tập lớn, hôm nay lại nói muốn rời khỏi Dược Vương Cốc, chẳng lẽ là bài tập khó quá nên đả kích lòng tự tin?

    Thanh Loan cười giải đáp nghi hoặc: “Vinh Diệp vốn thích làm cơ quan, lại nghe nói Liêu trưởng lão của Thiên Công Các đang chiêu mộ học đồ người phàm, thằng bé đã giành lấy cơ hội ghi danh, cũng coi như là duyên phận.”

    Minh Hồng quá hiểu tính cách của Vinh Diệp, không cho rằng hắn sẽ lựa chọn như vậy, nhanh chóng đoán ra chân tướng.

    Hà Khánh Vân nghĩ mãi vẫn không thông, sốt ruột nói: “Sao A Diệp lại muốn làm thợ thủ…”

    Lời còn chưa dứt gã đã bị Minh Hồng mạnh mẽ đạp cho một phát, đau đến mức ré lên.

    “Thanh Loan tỷ tỷ sẽ không hại chúng ta.” Minh Hồng khoác vai gã, hung dữ bóp tay tên ngốc này, thấp giọng nhắc nhở: “Vinh Diệp thích làm thợ thủ công, là chính hắn chọn con đường này.”

    Cuối cùng Hà Khánh Vân cũng quay đầu lại, nói với vẻ mặt đưa đám: “Đúng, hắn rất thích thợ thủ công.”

    Tống Thanh Thời quan sát sắc mặt của bọn họ một chút, cười nói: “Mỗi người đều có chí riêng, như vậy cũng rất tốt.”

    Cậu qua loa kiểm tra bài tập, sau khi xác nhận tất cả mọi người có chăm chỉ nghiêm túc học tập thì rời khỏi học đường, nói muốn đến phòng thí nghiệm làm nghiên cứu.

    Thanh Loan thấy tôn chủ cũng không để ý đến hướng đi của Vinh Diệp thì nhẹ nhàng thở ra. Nàng quay đầu nhìn thì thấy vẻ mặt cương quyết muốn biết sự thật của Hà Khánh Vân và Minh Hồng, biết mấy đứa trẻ này là bằng hữu, không nên giấu diếm chúng, nhưng cũng muốn bảo vệ tôn nghiêm của Vinh Diệp, bèn uyển chuyển nói là Vinh Diệp phạm sai lầm nên phải rời khỏi Dược Vương Cốc, dặn cả hai mấy ngày này hãy nói lời tạm biệt, nếu Vinh Diệp ở Thiên Công Các có thể học được bản lĩnh, xuất sư, thì sau này mọi người vẫn còn cơ hội gặp lại.

    Nàng là trưởng tỷ của lũ trẻ này, rất được tín nhiệm…

    Mỗi lựa chọn, mỗi quyết định mà nàng làm, đều là vì muốn cho mọi người một tương lai tốt đẹp nhất.

    Mọi người nghĩ đến chuyện Vinh Diệp phải rời đi, có chút khổ sở.

    Trong lòng Thanh Loan cũng không dễ chịu, nàng an ủi vài câu rồi quyết định dùng học tập điều hòa lại tâm tình. Từ khi tôn chủ coi trọng nghiên cứu của nàng, Việt Vô Hoan lập tức rất hiền hòa cho nàng một biển tư liệu, cổ vũ nàng học tập cho giỏi. Nàng lập tức hiểu được ý của đối phương, dốc hết sức lực, chỉ hận không thể chia mỗi ngày thành hai mươi tư canh giờ* để học, miễn cưỡng lắm mới đạt đủ tiêu chuẩn.

    *1 canh giờ bằng 2 tiếng đồng hồ:v

    Hôm nay là ngày làm thí nghiệm luyện đan, đám học đồ đều ở học đường, trong thư viện im ắng không một bóng người.

    Thanh Loan mau chóng tìm được sách vở cần thiết, sau đó ngồi xuống trước bàn đọc sách, bắt chước thói quen của tôn chủ, sắp xếp lại những nội dung quan trọng, ghi vào trong vở.

    Nàng đắm chìm trong việc học, không để ý đến thời gian trôi qua, ánh nắng thay đổi.

    Bỗng nhiên, tiếng chim hót, tiếng côn trùng rả rích bỗng biến mất, gió cũng ngừng thổi, toàn bộ thư viện trở nên im ắng lạ thường, giống như bỗng bị ngăn cách với thế giới bên ngoài, sau đó một cảm giác nóng bức dần bùng lên, thứ cảm giác đáng sợ này, hình như nàng đã trải qua ở đâu đó rồi?

    Yến Sơn Môn? Cái chết của Tạ Khuyết?

    Bóng ma kinh khủng ập tới.

    Thanh Loan nhận ra điều không ổn, hoảng loạn hất đống tư liệu xuống, muốn xông ra khỏi thư viện.

    Thế nhưng, không còn kịp nữa rồi.

    Toàn bộ thư viện đã bị bao trùm trong kết giới rực lửa, chặt đứt tất cả đường lui.

    Phía sau Thanh Loan truyền đến tiếng lật sách khẽ khàng.

    Nàng chậm rãi quay đầu lại… Trông thấy Hồng Liên Huyền Hỏa và Minh Giới U Hỏa nở rộ trên không trung, những đóa sen đen đỏ ấy mang theo hơi thở của cái chết, cái chết thê thảm của Tạ Khuyết lại hiện lên trong ý thức nàng, cuối cùng nàng cũng hiểu được chúa tể chân chính của Dược Vương Cốc chính là nam nhân đang đứng trước bàn sách, chăm chú giở xem đống ghi chép của nàng.

    Khuôn mặt non nớt, tính cách dịu dàng, xưa nay chưa từng nặng lời…

    Nàng biết rất rõ ngài ấy là một con hổ nàng chỉ có thể run sợ, nhưng vẫn sẽ bị lừa hết lần này đến lần khác, có chút không biết trời cao đất rộng.

    Trên đời này, làm gì có tu sĩ Nguyên Anh nào dễ dàng bị lừa gạt như vậy?

    Mặt Thanh Loan trắng bệch, nàng cố giữ bình tĩnh, hành lễ nói: “Tôn chủ, xin hỏi ngài có gì cần căn dặn?”

    “Không có gì.” Tống Thanh Thời khép vở lại, cười nói: “Có nhiều thứ ta đã muốn hỏi ngươi từ lâu, chỉ là không tìm được cơ hội thích hợp. Hôm nay Dạ Vũ Các cho người tới bàn chuyện sổ sách, Vô Hoan bận rộn tiếp đãi, ta rảnh rỗi không có việc gì nên đến tìm ngươi tâm sự.”

    Thanh Loan nuốt nước miếng, nàng nhìn thấy hoa sen trong tay Tống Thanh Thời, biết người đến có chuẩn bị, muốn tra hỏi bí mật của Việt Vô Hoan. Nếu nàng nói, tương lai chắc chắn sẽ không sống nổi, nhưng nếu không nói, thì nàng sẽ chết ngay lúc này. Nàng điên cuồng suy nghĩ, như thế nào mới có thể thuận lợi vượt qua nguy cơ.

    “Ta không thích điều tra tin tức kiểu này.” Tống Thanh Thời bối rối nói: “Nhưng chuyện này trong lòng ta rất quan trọng, nhất định phải biết sự thật. Ngươi nói cho ta biết, giữa Việt Vô Hoan và Vinh Diệp đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Vinh Diệp lại muốn đến Thiên Công Các?”

    Thanh Loan cười nói: “Đêm qua… Vô Hoan ca nói cho Vinh Diệp chuyện Thiên Công Các nhận đồ đệ, cổ vũ hắn đi học nghệ.”

    Tống Thanh Thời suy nghĩ: “Thế nên, Vinh Diệp mới vui tới nỗi ngã bệnh liệt giường ư?”

    Thanh Loan khó khăn nở nụ cười, tiếp tục nói: “Hắn buồn vì phải biệt ly…”

    Tống Thanh Thời nhìn nàng nửa ngày, hoa sen trong tay chậm rãi chuyển động, nhắc nhở: “Ngươi quên rồi sao? Ta có thể khám xét thần hồn.”

    Thanh Loan ngây ra, nàng từng tận mắt nhìn thấy Tống Thanh Thời đọc ký ức trong biển ý thức của Tạ Khuyết, tìm được mật lệnh của Hợp Hoan Ấn.

    “Đừng giấu diếm, cảm giác thần hồn bị lục soát cũng không thoải mái đâu, còn có khả năng tạo thành tổn thương với biển ý thức. Tự sát cũng vô dụng, sau khi chết ta vẫn có thể đọc được ký ức gần nhất.” Cuối cùng Tống Thanh Thời cũng thả ra uy áp của tu sĩ Nguyên Anh, cậu lạnh lùng ra lệnh: “Đừng làm lựa chọn ngu xuẩn, nói hết mọi chuyện cần thiết cho ta.”

    Con hổ đã mở to mắt, vươn móng vuốt, xé rách những lời bịa đặt, không chấp nhận sự lừa gạt nữa.

    Thanh Loan xụi lơ trên mặt đất, nàng biết không giấu nổi nữa, chỉ có thể thành thật kể hết mọi chuyện, bao gồm cả việc Vinh Diệp có chút tâm tư với tôn chủ nên làm ra chuyện sai lầm, bị Việt Vô Hoan giáo huấn. Nàng cố gắng tránh nặng tìm nhẹ, ra sức miêu tả trọng điểm thành Vinh Diệp còn trẻ con nên phạm sai lầm, đã bị Việt Vô Hoan nghiêm khắc trừng trị, sau đó hoàn toàn tỉnh ngộ, tất cả mọi chuyện đều kết thúc êm đẹp.

    Tống Thanh Thời tìm được càng nhiều điểm đáng ngờ: “Địa lao? Góc phía Tây đó ư, là nơi trước kia ta dùng để trồng nấm độc?”

    Khi cậu quản lý Dược Vương Cốc, địa lao chỉ là một nơi để làm cảnh, gần đây không dùng đến nấm độc để nghiên cứu nên cậu cũng quên béng chỗ kia.

    Thanh Loan hận không thể tự tát mình mấy cái, hình đường được xây dựng bí mật, phạm thượng, mưu quyền đoạt thế, phải bị loại bỏ… Mỗi chuyện Việt Vô Hoan làm đều là những việc không thể chấp nhận ở các môn phái khác, tuy nói y có công cứu và hỗ trợ tôn chủ, nhưng dục vọng khống chế khiếp người và tình cảm cố chấp của y với tôn chủ, nếu lộ ra… Trong đầu Thanh Loan đã hiện lên những dòng sách sử viết về đủ chuyện vắt chanh bỏ vỏ, qua cầu rút ván, nước mắt chạy quanh hốc mắt, không thể kiềm chế được nỗi sợ hãi.

    Tống Thanh Thời xoắn xuýt hỏi: “Các ngươi bỏ nấm độc của ta đi đâu rồi?”

    Thanh Loan nghẹn ngào nói: “Vô Hoan ca đã xây phòng nuôi dưỡng mới cho chúng.”

    Cuối cùng Tống Thanh Thời cũng yên lòng: “Vậy là tốt rồi.”

    Tiếng khóc của Thanh Loan im bặt: “???”

    Nàng cảm giác mình hiểu lầm trọng điểm rồi?

    “Đừng khóc.” Tống Thanh Thời biết mình đã dọa nàng hơi quá, vội vàng thu hồi hai đóa sen lửa, ngượng ngùng nói: “Ta xin lỗi, ta chỉ là đang dọa ngươi thôi, sẽ không thật sự lục soát thần hồn đâu.”

    Lục soát thần hồn là một việc vô cùng nguy hiểm, mà chỉ có thể tìm được một đoạn kí ức gần nhất, không thể đọc được hoàn chỉnh nhiều năm kí ức như vậy.

    Cậu không có ý định làm hại Thanh Loan, chỉ là sợ nàng không chịu nói thật, nên mới bày thế trận hù dọa như vậy.

    Nếu quả thật dọa mà cũng không ra đáp án… Cậu cũng chỉ đành bó tay thôi.

    May thật, người dễ lừa nhất trên đời chính là người chưa từng nói dối.

    Thanh Loan nhớ lại tình huống vừa rồi, phát hiện Tống Thanh Thời không hề nói dối một câu, nàng cứ thế trúng bẫy, không biết là nên cảm thấy may mắn vì sống sót qua tai nạn hay là nên hối hận vì đã nói thật, tâm trạng cực kì phức tạp, không nghĩ ra được nên nói thế nào, lại tủi thân mà bật khóc.

    Lần đầu tiên Tống Thanh Thời bắt nạt con gái, có chút chột dạ, vội vàng đưa khăn tay, máy móc khuyên: “Sau này ta sẽ không dọa ngươi nữa.”

    Thanh Loan nhận khăn, thấy cậu dịu dàng quan tâm thì nghĩ lại sự ngu xuẩn của mình, khóc đến càng thảm thương.

    Tống Thanh Thời trúc trắc nói: “Ta đã bí mật đến chỗ Vinh Diệp, cũng đoán được chuyện gì đã xảy ra, cảm thấy rất vui, nên muốn tìm ngươi xác nhận đáp án.”

    Thanh Loan hoang mang: “Vui?”

    Tống Thanh Thời cười nói: “Tạm thời không nói đến kết quả, ngươi cho rằng Vô Hoan sẽ bỏ qua cho Vinh Diệp ư?”

    Thanh Loan suy nghĩ rất lâu, khẽ lắc đầu: “Vinh Diệp đã nói những lời ngu xuẩn ấy, ngay cả ta cũng khó mà chịu nổi, thứ thằng bé xé ra chính là vết sẹo đau nhất của Vô Hoan ca. Chưa kể hắn có tâm tư bất kính với tôn chủ, cũng chính là sự khiêu khích với Vô Hoan ca. Ta cảm thấy Vô Hoan ca muốn đốt hết ba cây hương Dệt Mộng, hành hạ Vinh Diệp đến chết, nhưng không biết sao lại đổi ý, có lẽ là vì xét thấy tuổi thằng bé còn nhỏ, không hiểu chuyện…”

    “Không hiểu chuyện? Các ngươi đã an nhàn ở Dược Vương Cốc quá lâu rồi.” Tống Thanh Thời cười: “Khắp nơi trên Tu Tiên Giới đều chứa đầy hiểm nguy, giết người đoạt bảo, trong bí cảnh giành mạng, Tạ Khuyết có từng vì các ngươi còn nhỏ, không hiểu chuyện, mà bỏ qua cho các ngươi không? Khi ta hành tẩu ở bên ngoài cũng đã từng giết rất nhiều người chỉ vì chúng không vừa mắt ta, ta đã bao giờ nói đạo lý?” Cậu ngẫm nghĩ, oan ức bổ sung: “Đương nhiên là ta cũng có giảng đạo lý, nhưng bọn họ không…”

    Một tán tu như cậu, chỉ cần lộ ra nửa phần mềm yếu, sẽ lập tức bị thú dữ xé xác.

    Tu Tiên Giới không có pháp luật, bị giết cũng không có ai phân xử cho.

    Tống Thanh Thời không hỏi những năm qua Việt Vô Hoan đã làm gì, bởi vì không cần thiết. Việt Vô Hoan mới Trúc Cơ đã có thể có được nhiều dược liệu quý giá như vậy, gây dựng được danh tiếng kẻ điên, khiến cả đám người e ngại, chắc chắn không thể chỉ dùng sự tài giỏi, trí thông minh hay giảng đạo lý mà thành, mà nhất định phải dựa vào sự mạnh mẽ và tàn nhẫn trong xương cốt, dùng đôi tay dính máu tươi để nói chuyện.

    Một lần rồi lại một lần giết chóc, trái tim càng ngày càng vặn vẹo, càng ngày càng điên cuồng, cũng càng ngày càng coi thường mạng sống.

    Sao y có thể vì Vinh Diệp không hiểu chuyện mà buông tha cho hắn?

    Thanh Loan nhớ đến những thi thể được chôn dưới vườn thuốc, sắc mặt trở nên khó coi.

    “Chuyện Vinh Diệp làm đã kích thích bệnh tình của Vô Hoan, theo lý mà nói, đáng lẽ không thể được tha thứ dễ dàng như vậy.” Tống Thanh Thời nghiêm túc nhìn Thanh Loan, giải thích: “Giờ ta đã có thể chắc chắn, y tha cho Vinh Diệp là vì sự cầu xin của ngươi.”

    Nàng dễ mềm lòng, không quen nổi với sự tàn khốc của Tu Tiên Giới, đã làm rất nhiều chuyện ngu xuẩn, không ít lần bị Việt Vô Hoan trừng phạt giáo huấn, mãi về sau mới chậm rãi học được cách làm như không thấy, học được cách thu dọn tàn cuộc, học cách làm những chuyện đáng sợ.

    Tống Thanh Thời nói: “Nếu như Vinh Diệp chết, ngươi sẽ rất đau khổ đúng không?”

    Thanh Loan cẩn thận gật đầu, Vinh Diệp và nàng sống nương tựa lẫn nhau, giống như tỷ đệ ruột thịt, như bằng hữu, trong những năm tháng ấy có quá nhiều ký ức tốt đẹp, nàng không thể trơ mắt nhìn Vinh Diệp đi vào chỗ chết, dù là hi vọng xa vời, có thể bị trừng phạt nặng nề, nàng vẫn muốn thử cứu vãn, dù cho thất bại sẽ mang lại cả đời tự trách và khổ đau.

    Tống Thanh Thời cười nói: “Y cảm nhận được sự khổ sở của ngươi, nên đã lùi bước, đây là chuyện tốt.”

    Thanh Loan vẫn chưa hiểu lắm.

    “Điều này chứng tỏ trái tim của Vô Hoan vẫn còn đó, y vẫn có thể cảm nhận được tình cảm của người khác.” Ý cười của Tống Thanh Thời dần đậm hơn: “Sự dịu dàng của y vẫn chưa hoàn toàn bị hủy diệt, chỉ là bị những bóng ma nặng nề ấy bao vây, giấu ở một nơi mà chính y cũng không thấy. Cho nên y mới lùi bước trước sự đau khổ của ngươi, đưa ra lựa chọn không giống với bình thường.”

    Thanh Loan có một trái tim thiện lương, vô tư mà chân thành, nàng dùng mười năm, kiên trì ở bên, không cần báo đáp, hết lòng hết dạ trợ giúp y, cố gắng từng chút một…

    Cuối cùng, nước chảy đá mòn.

    Nàng đã chôn xuống trong trái tim đen tối của Việt Vô Hoan một hạt giống thiện ý nho nhỏ.

    Hạt giống này, không biết có thể lớn lên thành một đại thụ hay không.

    “Sự điên cuồng của y không nghiêm trọng như trong tưởng tượng.” Tống Thanh Thời vui mừng nói: “Nếu không, ta chỉ có thể lấy lí do an toàn, trước khi bệnh tình y hoàn toàn chuyển xấu, không thể khống chế bản thân, đuổi tất cả các ngươi tới điền trang, phong tỏa Dược Vương Cốc, sau đó ở bên y, cùng chờ đợi kết cục thất bại.”

    Thanh Loan sững sờ nhìn Tống Thanh Thời, bỗng cảm thấy người này cũng có chút không bình thường.

    Tình cảm này không giống với bình thường.

    Nàng vốn tưởng rằng Tống Thanh Thời không biết Việt Vô Hoan điên cỡ nào, bây giờ có vẻ như ngài ấy còn biết rõ hơn mình?

    Trên đời thực sự có người có thể tiếp nhận sự điên cuồng như vậy? Có thể vì một kẻ điên mà làm đến mức này? Có khi nào… Ngài ấy cũng là kẻ điên không?

    Thanh Loan lặng lẽ lắc đầu, trục xuất ý nghĩ đáng sợ ấy ra khỏi não bộ, sau đó hỏi: “Ta có thể làm gì vì Vô Hoan ca?”

    “Bệnh của Vô Hoan… Bây giờ không phải là thời điểm để chữa trị, có lẽ về sau sẽ càng khó giải quyết hơn, ngươi không cần để ý, cũng đừng sợ hãi.” Tống Thanh Thời nhét tư liệu trên bàn vào trong ngực Thanh Loan, nghiêm túc gửi gắm: “Ngươi chỉ cần giữ vững lý tưởng của mình, nghiên cứu ra hết những dược vật mà ngươi muốn làm, quán triệt lý tưởng của tiên sư, làm một y sư tốt.”

    Dược Vương Tiên Tôn là y sư giỏi nhất tiên giới, phương án trị liệu ngài ấy cho Việt Vô Hoan chắc chắn sẽ là tốt nhất.

    Thanh Loan phát hiện mình lại múa rìu qua mắt thợ, ngượng ngùng nói: “Ta sẽ cố gắng học tập.”

    “Hôm nay dọa ngươi sợ, là lỗi của ta.” Tống Thanh Thời suy nghĩ, quyết định làm chút đền bù: “Ta mới luyện chế ra một bình Dẫn Khí Đan, có cả Khoáng Mạch Tán hỗ trợ cải thiện thể chất, giúp các ngươi đạt được Trúc Cơ. Tối nay ta sẽ mang cho ngươi, ngươi dựa theo linh căn của lũ trẻ mà chia cho chúng, trong số chúng có rất nhiều đứa tư chất không quá tốt, cần đan dược phụ trợ, tuổi thọ sau khi lên Trúc Cơ rất dài, không phải chịu những căn bệnh thông thường, sẽ cho các ngươi thêm nhiều thời gian để học tập và nghiên cứu.”

    Những ngày qua cậu đã quan sát thể chất của đám học đồ, Trúc Cơ là giới hạn cao nhất của hầu hết.

    Chỉ có Minh Hồng là tư chất khá tốt, thích hợp tu luyện, có lẽ có thể dựa vào kiếm thuật để tiến thêm một bước.

    Thanh Loan nghe vậy thì xúc động, nước mắt cũng trào ra.

    Nàng biết đan dược cho chính tay Dược Vương Tiên Tôn luyện chế là thứ có hiệu quả tốt nhất, nhưng vô cùng quý giá, cho dù là tiên môn bình thường cũng không dễ dàng cho những đệ tử mới nhập môn sử dụng, giờ nghe giọng điệu của Tống Thanh Thời, có vẻ như ngài ấy đã điều chế riêng Dẫn Khí Đan dựa trên tình trạng của mỗi học đồ, như vậy sẽ khiến dược vật càng thêm hiệu quả, lại thêm Khoáng Mạch Tán điều chỉnh thể chất… Cho dù tư chất bọn họ có kém tới đâu thì chỉ cần có linh căn, lại cố gắng thêm chút nữa, là sẽ có hi vọng lên Trúc Cơ.

    Trong chốc lát Thanh Loan đã dứt bỏ tất cả chuyện phiền lòng, không ngừng cảm tạ. Nàng thề với trời, tuyệt đối sẽ không lãng phí ba trăm năm sau khi Trúc Cơ, sẽ dồn tất cả thời gian vào việc học, cũng sẽ dìu dắt lũ trẻ cùng cố gắng, nhất định sẽ không phụ sự kì vọng của tôn chủ, nghiên cứu được ra tất cả dược vật, làm một y sư tốt nhân tâm nhân thuật, lan truyền lý tưởng của sư tổ và thanh danh của Dược Vương Cốc khắp thiên hạ.

    Đời người ngoài việc học, ngoài nghiên cứu ra, thì còn gì có ý nghĩa nữa?!

    Tống Thanh Thời nghe thế thì cực kỳ hài lòng.

    Kết giới lửa đã được thu hồi, cửa thư viện một lần nữa mở ra, những làn gió tươi mát tràn vào qua khung cửa.

    Thanh Loan không muốn đi, nàng xoa tay xắn áo, chuẩn bị điên cuồng học tập.

    Tống Thanh Thời bỗng mở miệng: “Quen biết ngươi, thật quá tốt.”

    Thanh Loan nghe vậy thì thoáng sửng sốt.

    Tống Thanh Thời nhẹ nhàng linh hoạt nhảy lên bệ cửa sổ, cười với nàng: “Cảm tạ!”

    Sau đó, trước mặt Thanh Loan đang tràn đầy nghi hoặc, cậu nhảy xuống khỏi bệ cửa sổ, biến mất không thấy gì nữa.

    Trời đã sắp tối rồi, đám học đồ rời khỏi lớp, ồn ào không dứt.

    Việt Vô Hoan đang lo lắng chạy đi tìm cậu khắp nơi, Huyết Vương Đằng đi theo tôn chủ bỗng mất kết nối, thần niệm của y lại không thể phủ lên toàn bộ Dược Vương Cốc, nhưng tu sĩ mà Diệp Lâm Tiên Quân phái tới quá mức dông dài, chuột bạch mang thai lại xảy ra chút vấn đề, khi y xử lý xong mọi việc thì đã phát hiện tôn chủ không còn ở trong phòng thí nghiệm, cũng không ở học đường, không ở thư phòng, cũng không ở cung Phục Linh… Việc này khiến y càng thêm nóng nảy.

    Tống Thanh Thời bỗng nhảy tới trước mặt y, vui vẻ nắm lấy tay y.

    Cậu nắm rất chặt, có làm thế nào cũng không chịu buông ra.

    Rốt cuộc Việt Vô Hoan cũng có thể nhẹ nhàng thở ra, y cẩn thận hỏi: “Tôn chủ, trông ngươi có vẻ rất vui?”

    Tống Thanh Thời vui sướng đáp: “Ừ.”

    Việt Vô Hoan hỏi: “Đã xảy ra chuyện vui gì sao?”

    Tống Thanh Thời dừng bước, ngẩng đầu, cảnh giác liếc về phía bầu trời đang dần tối, mỉm cười, cậu dùng thanh âm gần như không nghe thấy, nhẹ nhàng nói:

    “Vô Hoan, ta nhìn thấy hi vọng.”

    Thuộc truyện: Bàn Về Kết Cục Việc Cứu Lầm Nhân Vật Phản Diện