Home Đam Mỹ Bạo Quân – Chương 75

    Bạo Quân – Chương 75

    Thuộc truyện: Bạo Quân

    Hai người trở về tẩm điện thay thường phục, Vệ Kích thay Chử Thiệu Lăng chải lại tóc, đeo lên cửu long phan vân quan, Chử Thiệu Lăng nhìn gương đồng cười nói: “Tay nghề không tồi, nhìn rất tốt.”

    Vệ Kích không nói chuyện, nửa quỳ sửa lại thắt lưng cho Chử Thiệu Lăng, Chử Thiệu Lăng cúi đầu nhìn sắc mặt Vệ Kích, thấp giọng: “Làm sao vậy?”

    Vệ Kích đứng dậy, ngập ngừng: “Trong triều hiện giờ… hoàng tử có thể xuất chinh chỉ có một mình điện hạ.”

    Chử Thiệu Lăng cười vòng tay ôm thắt lưng Vệ Kích kéo người lại gần, nhẹ giọng cười: “Làm sao? Lo lắng điện hạ nhà ngươi lên không được ngựa kéo không được cung?”

    Vệ Kích đương nhiên không lo lắng cái này, từ trước đến nay hoàng tử xuất chinh rất ít khi thật sự ra tiền tuyến, có nguy hiểm đến tính mạng cơ hồ là không, nhưng hiện giờ thế cục trong hoàng thành không xong, thời gian này nếu hoàng đế chỉ định Chử Thiệu Lăng làm tướng tùy quân xuất chinh, chờ sau khi Chử Thiệu Lăng trở về chỉ sợ Chử Thiệu Nguyễn đã là Thái tử, đại điển sắc phong cũng đã xong, Chử Thiệu Lăng một ngày chưa ngồi lên trữ vị, Vệ Kích liền một ngày không thể yên lòng, trên gương mặt còn chút tính trẻ con lại mang theo tâm sự nặng nề, Chử Thiệu Lăng nhìn chỉ cảm thấy buồn cười, hôn hôn trán Vệ Kích, thấp giọng hỏi: “Làm sao?”

    Vệ Kích lo lắng nói: “Nếu sau khi điện hạ xuất chinh hoàng đế tiếp Nhị hoàng tử trở về…. Làm như thế nào? Vạn nhất lại tìm một cơ hội sắc phong Nhị hoàng tử làm Thái tử, này….”

    “Từ lúc nào lại thông minh như vậy?” Chử Thiệu Lăng hoàn toàn không để tâm đến băn khoăn của Vệ Kích, trái lại còn lấy ra trêu đùa, “Vừa rồi lừa ngươi ngươi làm mộng xuân còn tin, lúc này sao lại đột nhiên thông suốt, đã xảy ra chuyện gì?”

    Vệ Kích lập tức đỏ mặt, nhỏ giọng la lên: “Vừa rồi điện hạ lừa thần?”

    “Đương nhiên là lừa ngươi, bình thường mạnh mẽ ép buộc mới bằng lòng nói hai câu dễ nghe, trong mộng làm sao lại có thể ngoan ngoãn nghe lời như vậy?” Chử Thiệu Lăng nhịn không được bật cười, “Vốn chỉ đùa đùa ngươi qua cơn buồn ngủ, không nghĩ đến ngươi còn tin thật….”

    Vệ Kích vừa ngượng vừa gấp: “Điện hạ… thần đang nói chính sự đâu.”

    “Ta đây cũng là chính sự a, đối với điện hạ nhà ngươi… cái này so với trữ vị còn quan trọng hơn nhiều.” Chử Thiệu Lăng thấy Vệ Kích thật sự gấp lên cũng không tiếp tục đùa hắn, trấn an, “Ngươi yên tâm, không nói đến nhất định sẽ lệnh ta xuất chinh, hoàng đế không quả quyết, không dễ dàng chấp nhận xuất quân, cho dù thật sự khiến ta xuất chinh… ta cũng nhất định sẽ làm tốt mọi sự trong thành rồi mới đi, nhất định sẽ không khiến người khác thừa cơ làm bậy.”

    Bản lĩnh của Chử Thiệu Lăng, Vệ Kích cũng rõ ràng, Vệ Kích thoáng yên tâm, Chử Thiệu Lăng lại nhẹ xoa đầu Vệ Kích một hồi, hai người cùng nhau vào cung.

    Trong Nội các không ít đại thần đã đến, sau khi Chử Thiệu Lăng hành lễ với hoàng đế xong cũng đi đến chỗ của mình đứng vững, hoàng đế còn chưa khỏi bệnh, mặt vàng như giấy, người cũng gầy không thiếu, ngồi trong chốc lát đã không có tinh thần, thấp giọng: “Liêu Lương tiểu quốc, đất đai nhỏ hẹp… không đáng phải hưng sư động chúng….”

    Không ít đại thần vừa nghe thấy lời này, đã thầm thở dài, Liêu Lương liên tiếp khiêu khích, ngay cả văn thần còn bị chọc giận, cố tình hoàng đế lại không lưu tâm, Chử Thiệu Lăng hơi nghiêng đầu liếc mắt nhìn Tử Quân Hầu, lão Hầu gia khẽ lắc đầu, Chử Thiệu Lăng thầm cười lạnh, không nói một lời, lẳng lặng đứng tại chỗ không động.

    Trong đại sảnh các đại thần tranh luận không ngớt, không giống với lần trước, lần này đại bộ phận người đều đồng ý xuất chiến, Đại Chử dân giàu nước mạnh, vì sao phải dễ dàng bỏ qua phiên bang liên tiếp khiêu khích?

    Vài vị cận thần của hoàng đế lại luôn tranh chấp, mở miệng “Không cùng man di chấp nhặt”, ngậm miệng “Hiếu chiến sẽ họa dân”, Tĩnh quốc công Vi Chính Tùng nhịn không được nói: “Biên cảnh phía Tây liền không là con dân Đại Chử? Nửa tháng này Liêu Lương binh lính đốt sát đánh cướp, dân chúng biênh cảnh Tây Bắc lâm cảnh lầm than, chẳng lẽ cứ bỏ mặc như thế?”

    “Đương nhiên sẽ không mặc kệ.” Hoàng đế bị các đại thần làm cho đau đầu, có lệ nói, “Đương nhiên muốn đi nghị hòa….”

    Lần này Vi Chính Tùng không nói tiếp, lại là nghị hòa, nếu là thật sự đánh không lại Liêu Lương thì thôi, rõ ràng nắm chắc phần thắng lại còn muốn nghị hòa, đưa tặng vàng bạc cho tiểu quốc man di, dựa vào cái gì?!

    Vi Chính Tùng vừa qua khỏi nhi lập chi niên (ba mươi tuổi), còn có tâm huyết, cùng các đại thần nói vài câu, trên mặt đã có vẻ giận dữ, Tử Quân Hầu hợp thời xen vào nói: “Nghị hòa đương nhiên là không tồi, thiếu đi không ít giết chóc, đây là hoàng thượng nhân đức, chính là… sợ dân chúng nơi biên cảnh phía Tây không thể hiểu được tâm ý hoàng thượng, thàn nghe nói hiện giờ dân chúng phía Tây đã tự tổ chức vệ binh ngăn địch, tuy nói là vì đề phòng quân Liêu Lương, nhưng chung quy cũng là tai họa ngầm a.”

    Nói đến lời này, sắc mặt hoàng thượng bỗng nhiên tối sầm, trầm giọng nói: “Việc này sao trẫm lại không biết…. Tri châu địa phương làm cái gì?! Lén lút xây dụng vệ binh là tội lớn, hắn không biết sao?!”

    Vi Chính Tùng thật sự là nhẫn không được giận, trả lời: “Hôm qua tấu chương của Khương Quốc đã trình lên, tri châu ở địa phương Tưởng Mẫn mấy ngày trước đã vất thành mà chạy, dân chúng địa phương không tự vệ chẳng lẽ muốn bọn họ ngoan ngoãn chờ quân Liêu Lương đến giết hay sao?”

    Vi Chính Tùng vừa nói ra lời này liền có Ngự Sử đi ra quát lớn, Chử Thiệu Lăng chậm rãi nói: “Tĩnh quốc công một lòng vì nước, lại quên quy củ.”

    Vi Chính Tùng thấy Chử Thiệu Lăng cũng nói chuyện, chỉ phải im lặng quỳ xuống, lại không nói một câu tạ tội,hoàng đế bị Vi Chính Tùng chọc giận đến phổi đau, nhưng hiện giờ hắn còn chưa an ủi được Thái hậu hiện tại giáng tội Vi Chính Tùng khác nào thêm dầu vào lửa, không chừng đến lúc đó Thái hậu còn cho rằng chính mình mượn đề tài nói chuyện mình tỏ thái độ với nàng đâu, đến lúc đó lại càng khó giải quyết.

    Hoàng đế phiền lòng không thôi, khoát tay: “Thôi thôi, Tĩnh quốc công cũng chỉ là có hảo ý.”

    Vi Chính Tùng thấp giọng nói câu “tạ hoàng thượng ân điển” liền đứng lên, Chử Thiệu Lăng thầm cười, tiểu biểu thúc của hắn này là từ nhỏ bị Thái hậu cùng cữu gia làm hư, không sợ trời không sợ đất, hiện tại làm ra trận này không chừng còn có ý vì Thái hậu bất bình đâu.

    Một câu “Hậu cung không tham chính sự” của hoàng đế ngày ấy triệt để chọc giận Thái hậu, sau lão Thái hậu vẫn luôn không gặp hoàng đế, lần đâu tiên mẫu tử hai người có mâu thuẫn lớn như vậy, mới đầu chỉ có người trong cung biết, sau lại dần dần truyền ra ngoài cung, Tĩnh quốc công phủ nghe được đương nhiên cũng sẽ có oán giận.

    Vi Chính Tùng phun ra một hơi ác khí xong thoải mái không ít, cùng gián ngôn quan tranh luận lại càng trung khí mười phần, Chử Thiệu Lăng thủy chung không nói lời nào, không biết Vi Chính Tùng không thoải mái vẫn là làm sao, một phen trần thuật khẳng khái xong lại hỏi: “Tần vương điện hạ nghĩ thế nào?”

    Chử Thiệu Lăng dừng một lát, bước ra khỏi hàng nói: “Thần tán thành.”

    Hoàng thượng nhìn Chử Thiệu Lăng, rất có thâm ý nói: “Đại hoàng tử cũng chủ chiến?”

    Chử Thiệu Lăng hiểu được ý tứ của hoàng đế, hắn cho là mình không dám xuất chinh sao? Chử Thiệu Lăng hơi khom người: “Nhi thần xin đi giết giặc, nguyện thân chinh Tây Bắc, bảo hộ non sông Đại Chử.”

    Hoàng đế trong lòng khẽ động, nếu có thể thừa dịp Chử Thiệu Lăng thân chinh….

    Chử Thiệu Lăng giống như nhìn thấu tâm tư hoàng đế, tiếp tục nói: “Nhi thần là trưởng tử, nên thân chinh ủng hộ sĩ khí, nếu phải khai chiến, nhi thần nguyện ý tùy quân thân chinh.”

    Nếu không phải đã tập tước, Vi Chính Tùng chỉ hận không thể theo xuất chinh, hắn xúc động thì xúc động, nhưng tâm tư nên có vẫn phải có, Chử Thiệu Lăng vừa xuất chinh, hoàng thành chẳng phải trống không sao?

    Vi Chính Tùng nhìn thoáng qua Tử Quân Hầu, bước ra khỏi hàng khuyên can, đầu tiên là nói đao thương không có mắt, lại nói quân tử bất lập vu nguy tường chi hạ (quân tử không đứng dưới tường nguy hiểm), cuối cùng lại còn thở dài một phen nói con nối dòng của hoàng đế đơn bạc: “Hiện giờ trong hoàng thành trừ bỏ Tần vương điện hạ chỉ còn có Ngũ điện hạ trong Hối Tín viện cùng Lục hoàng tử điện hạ còn trong tã lót, nếu Tần vương điện hạ có chút sơ xuất, chẳng phải không tốt cho chuyện kế thừa? Thần cho rằng… mặc dù Tần vương điện hạ một lòng vì nước vì dận cũng không thể tự mình vượt hiểm.”

    Vi Chính Tùng muốn cho Chử Thiệu Lăng một bậc thang, đáng tiếc Chử Thiệu Lăng không cảm kích hắn, thản nhiên nói: “Nếu có thể vì Đại Chử cống hiến một phần sức lực, nhi thần không sợ nguy hiểm sa trường.”

    Hoàng đế lại do dự bất định, cuối cùng cũng không quyết định được phải làm như thế nào.

    Sau khi từ Nội các đi ra, Tử Quân Hầu cố ý đi chậm hai bước cùng Chử Thiệu Lăng đi ở phía sau, thấp giọng hỏi: “Vương gia thật sự muốn thân chinh?”

    Chử Thiệu Lăng không trả lời: “Liêu Lương sớm muộn gì cũng cần giải quyết, có thân chinh hay không cũng không phải trọng yếu, ta đây muốn thân chinh cũng không phải toàn vì công huân… là muốn đem này làm điều kiện cùng hoàng thượng trao đổi vài thứ.”

    Tử Quân Hầu nghi hoặc nhìn Chử Thiệu Lăng, không đồng ý: “Hoàng thượng kiêng kị Vương gia nắm giữ quân quyền, cũng không rất muốn cho Vương gia thân chinh, sợ là sẽ không đáp ứng điều kiện gì.”

    Chử Thiệu Lăng lắc đầu: “Hiện giờ không vội, mấy ngày nữa liền không nhất định, còn muốn phiền toái ngoại tổ phụ báo cho biểu thúc một tiếng, mấy ngày này truyền ít lời đồn trong quân…. Hiện giờ các võ tưỡng đã rất bất mãn với hoàng đế, đến lúc đó oán khí sẽ càng ngày càng lớn…. Hoàng đế vì bình ổn dân phẫn tất nhiên sẽ phải phái ta xuất chinh.”

    Hoàng tử xuất chinh không nhất định yêu cầu hắn phải có bao nhiêu tác dụng, rất nhiều thời điểm này chỉ là một dấu hiệu, tượng trưng cho thành ý hoàng đế nguyện cùng binh sĩ dân chúng tồn vong, Chử Thiệu Lăng tin tưởng phụ hoàng hắn sẽ thực nguyện ý đá chính mình ra để bình ổn dư luận triều dã.

    Tử Quân hầu nghĩ nghĩ gật đầu: “Cũng là một biện pháp, chỉ là… Vương gia muốn trao đổi cái gì với hoàng thượng?”

    Chử Thiệu Lăng nhẹ vuốt ve ngọc bội bên hông, nhẹ giọng nói: “Hắn cũng đừng đem ta làm ngốc tử, muốn ta xuất chinh, hoặc là trước lập ta làm Thái tử, hoặc là trực tiếp chém chết Chử Thiệu Nguyễn, để hoàng thượng tự mình nghĩ chọn đi.”

    Lão Hầu gia nở nụ cười: “Vương gia anh minh.” W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

    Hai người đi xuống hết thềm đá bàn long, Vệ Kích cùng vài thân vệ vội vàng đi đến phía sau Chử Thiệu Lăng, Chử Thiệu Lăng còn muốn đi hậu cung thỉnh an Thái hậu, Tử Quân hầu nhờ Chử Thiệu Lăng thay hắn thỉnh an Thái hậu liền đi trước xuất cung.

    Trong Từ An điện, Thái hậu nắm tay Chử Thiệu Lăng vội nói: “Không lẽ ngươi thật sự muốn xuất chinh? Ngươi muốn dọa chết ai gia đúng không?!”

    Chử Thiệu Lăng vội vàng an ủi: “Hoàng tổ mẫu yên tâm, chuyện này còn chưa định ra đâu, lại nói… từ trước đến nay hoàng tử xuất chinh có bao giờ xảy ra chuyện? Còn không phải ngay cả doanh trướng cũng không ra sao, hoàng tổ mẫu không cần lo lắng.”

    Thái hậu vẫn không yên lòng, Chử Thiệu Lăng cẩn thận nói quyết định của mình cho Thái hậu, lão Thái hậu nghe xong do dự nói: “Cho dù không xuất chinh… cũng có biện pháp khác a.”

    Chử Thiệu Lăng đặt tay lên tay Thái hậu, thấp giọng: “Ta ở trong điện nói bảo vệ quốc gia… cũng không phải chỉ là nói suông, Liêu Lương liên tiếp quấy nhiễu biên cảnh Tây Bắc, cho dù hiện giờ không làm gì, về sau Tôn nhi cũng sẽ không buông tha, trận này… tất phải làm.”

    Tâm huyết cùng dục vọng khoách thổ khai cương đã khắc vào trong huyết mạch Chử thị, cho dù hoàng đế có thể dễ dàng tha thứ dị tộc tàn sát con dân của mình, nhưng Chử Thiệu Lăng không làm được, đợi cho lúc cầm quyền, Chử Thiệu Lăng không tự mình viễn chinh phiên bang, khuếch trương lãnh thổ đã là may mắn, làm sao có thể chấp nhận dị tộc thường xuyên khiêu khích?

    Chử Thiệu Lăng muón dùng một trận đánh triệt để thu phục Liêu Lương, thuận tiện kinh sợ bốn phương, không kẻ nào dám tái phạm.

    Thuộc truyện: Bạo Quân