Bắt buộc trúng thưởng – Chương 9

    Thuộc truyện: Bắt buộc trúng thưởng

    ☆, Bắt buộc trúng thưởng 09. Vi H

    Gần nhất Diêu gia từ trên xuống dưới không khí có điểm kỳ quái.

    Nói tinh ranh hơn xác thực một chút, là quản gia . nhóm người hầu Diêu gia tình tự có điểm kỳ quái.

    “Các cậu là xảy ra chuyện gì?” Chu Hầu quay đầu hỏi A Đức phụ trách sinh hoạt hằng ngày của hắn cùng Diêu Vọng Kì . Bình thường vẫn truyền ánh mặt trời ngây ngô cười thành thật, A Đức hôm nay thế nhưng vẻ mặt ủy khuất mà đem bữa sáng đưa đến phòng, thật sự làm cho người ta không thể không để ý.

    “Chu, Chu Hầu tiên sinh. . . . . . Ô ô. . . . . .” Không nghĩ tới A Đức đột nhiên khóc lên, dọa Chu Hầu nhảy dựng.

    “Ai? Sao lại khóc rồi!” Chu Hầu kích động mà theo tủ đầu giường thượng rút khăn giấy đưa cho A Đức, “Là do tôi hỏi cái gì sao? Tôi cái gì cũng chưa hỏi a!”

    Một cánh tay giống rắn bò lên thắt lưng Chu Hầu, Diêu Vọng Kì còn ngủ mà ngáp một cái, đem cằm tựa vào trên vai Chu Hầu miễn cưỡng phất tay làm cho A Đức rời đi , “Nga, nguyên lai là hôm nay a.”

    “Gì? Hôm nay phải làm gì?”

    “Hôm nay sẽ có cái bà con xa đến nhà , nhà bọn họ theo chúng ta gia có sinh ý lui tới, hàng năm cứ đến ngày này là nghỉ phép.” Diêu Vọng Kì khinh thường bĩu môi, “Con gái nhà bọn họ thực làm cho người ta không dám khen , cho nên A Đức mới có thể ủy khuất đến khóc a.”

    “Đây cũng là nguyên nhân trong ăn sáng, lão ba cũng rất không thích cô ta, làm cho tôi cùng A Lân có thể tránh liền tránh.”

    “Ách? Cô gái kia thích anh cùng mị hí mắt lười nhác?” Chu Hầu càng nghe mày càng nhăn.

    “Cũng không đúng lắm, nữ nhân nhà kia luôn đem ta, A Lân, Lí Dục còn có Bạch Liễm trở thành nam nhân của hậu cung cất chứa phẩm của nàng, là nữ nhân thực quỷ dị.” Diêu Vọng Kì nhìn Chu Hầu vẻ mặt vặn vẹo liền cười, hôn hôn cái miệng của hắn, “Bất quá lần này sẽ không cần lo lắng , nếu cậu bị cô ta gây chuyện ủy khuất thì nhớ nói cho tôi nha, tiểu hầu tử, chỉ có tôi mới được bắt nạt cậu.”

    “Tránh ra, biến thái!” Chu Hầu giương nanh múa vuốt mà xèo xèo kêu, “Tôi mới không dễ bị bắt nạt!”

    “Cái gì nha! Nói tôi giống món đồ chơi .” Chu Hầu đô miệng oán giận, oán hận mà cắn một ngụm thịt tới xương , “Mị hí mắt quả nhiên siêu biến thái!”

    “A, Lí Dục cũng đồng dạng a .” Bị Lí Dục mang đến Diêu gia qua đêm, hiện tại phủ lên đường trang màu lam, Lâm Khỉ miệng đầy đồ ăn phình cả hai má, mơ hồ mà nói, “Đích xác thực biến thái.”

    “Diêu Vọng Lân kia mạc danh kỳ diệu cũng cùng loại.” Đem đường trang màu đen chống lưng lên bàn ,Ngô Huyền Sư thanh âm trầm thấp mà lẩm bẩm, lập tức liền gặm cắn một chân gà, “Sau khi tôi cùng hắn đánh một trận.”

    Mà mặc kệ sinh ý Chu Hầu thì bị Diêu Vọng Kì phái người đưa đến đình viện , nói là bọn họ ở trong này ăn cơm trưa,thời điểm Chu Hầu đến Lâm Khỉ cùng Ngô Huyền Sư đã sớm ăn trước.

    Chu Hầu vốn có điểm sợ Ngô Huyền Sư ─ bởi vì hắn thật sự là quá lớn con ─ bất quá một đoạn thời gian ở chung , hắn phát hiện Ngô Huyền Sư kỳ thật là người rất tốt , hơn nữa thần kinh có điểm lớn ( nguyên nhân đại khái là hắn không sợ Diêu lão cha ), trên cơ bản hắn cũng không phát giận, hơn nữa đã ở cùng Diêu Vọng Kì Diêu Vọng Lân học đánh nhau, Chu Hầu cùng Lâm Khỉ bị mị hí mắt song bào thai đánh thảm bồi bọn họ mấy quyền.

    Trước mắt duy nhất sẽ làm Ngô Huyền Sư phát giận chỉ có lúc hắn ăn cơm cùng khi bị quấy rầy giấc ngủ , bình thường hắn tựa như con đại miêu ôn hòa , còn cho Chu Hầu Lâm Khỉ có thể gọi hắn là sư tử.

    “A, sư tử ! Tôi đó là muốn ăn đông sườn núi thịt!” Thấy Ngô Huyền Sư gắp một khối đông sườn núi thịt, không kịp cứu vớt đồ ăn Chu Hầu kêu thảm thiết , “Cậu cũng để một chút cho tôi a , f*ck!”

    “Ai kêu động tác cậu quá chậm , hầu tử.” Ngô Huyền Sư khoe ra tiếng cười dã tính, tiếp theo quay ra chém giết Lâm Khỉ đoạt lấy đồ ăn Ngư Liệu thích nhất.

    “Cá nướng chua ngọt của tôi a a a!” Lần này đổi trơ mắt nhìn Ngô Huyền Sư nuốt vào bụng Lâm Khỉ Thét chói tai, thiếu chút nữa sẽ nhảy đến trên người Ngô Huyền Sư bóp cổ hắn làm cho hắn đem đồ nhổ ra.

    Cùng sư tử ăn cơm điểm này chính là không tốt, sư tử sức ăn đại khái cùng năm sáu người lao động trưởng thành, sức ăn qua lớn , nếu không đoạt mau một chút sẽ bị hắn ăn sạch.

    Hoàn hảo Diêu Vọng Lân là biết điểm này, hơn nữa cũng không tính toán làm cho những người khác đói chết, cho nên làm cho phòng bếp trong nhà chuẩn bị cũng đủ lượng cơm làm cho Ngô Huyền Sư ăn đủ, sẽ không đi cướp đồ ăn người khác. ( =n=lll tội nghiệp a Lân)

    Mà vừa rồi ăn luôn đồ ăn Chu Hầu cùng Lâm Khỉ thích nhất cũng chỉ là đùa bọn họ mà thôi, ai kêu bọn họ oán giận Diêu Vọng Kì cùng Lí Dục có bao nhiêu biến thái, đồ ăn đều phải lạnh còn không ăn sẽ thực lãng phí.

    Người hầu lại lần nữa bưng lên đông sườn núi thịt cùng đường dấm chua ngư phiến đã làm tốt, lần này thông minh ,Chu Hầu Lâm Khỉ gắt gao bảo hộ thức ăn he răng trợn mắt mà trừng mắt nhìn Ngô Huyền Sư liếc mắt một cái, đổi lấy sư tử lộ ra cái răng nanh như không sao cả mà tươi cười.

    “Ai nha, không nghĩ tới nơi này náo nhiệt như thế.”

    “Ách? Di di!” Nghe được thanh âm quen thuộc mà quay đầu, cư nhiên thấy Nhị ca Lâm Xa dựa đầu vào cột đình viện đối hắn phao mị nhãn chào hỏi khiến Lâm Khỉ kinh ngạc kêu to , “Nhị ca? ! Anh ở trong này làm gì?”

    “Ai, bị Tiểu Bạch Bạch quơ được .” Lâm Xa thở dài, nhún nhún vai, “Tôi tới đây ăn cơm a, đã sắp chết đói.”

    “Tiểu Bạch Bạch? Ai a?” Nhìn trên người kia mặc trường bào cực độ có tình màu ,ám chỉ Lâm Xa đỡ thắt lưng ngồi vào bên cạnh chính mình, Lâm Khỉ xoay người hỏi, “Tôi nghĩ nơi này nhiều bộ chén đũa, nguyên lai là cấp cho cậu dùng?”

    “Tiểu Bạch Bạch chính là Bạch Liễm, tôi có quen biết hắn.” Lâm Xa dùng một biểu tình cái sâu xa ngăn cản Lâm Khỉ tiếp tục hỏi, ngược lại mặt khác đối hai nam hài chào hỏi, “Yêu, tiểu hầu tử đã lâu không thấy , cậu vẫn nhỏ nhắn như vậy a.”

    “Ai cần anh lo a!”

    “Vậy vị này chính là ai? Ai nha, là tiểu miêu nhỏ đây, thật đáng yêu.” Lâm Xa cười tủm tỉm mà nhìn hướng người dùng toàn bộ lực chăm chú nhìn nấm hương canh gà tiến công-Ngô Huyền Sư- toàn tâm toàn ý ở hai đầu cơ sờ soạng một phen.

    Ngô Huyền Sư nhíu mày, đối hành động của Lâm Xa không phản ứng gì.

    “Hắn là Ngô Huyền Sư , là bằng hữu Diêu Vọng Lân.” Lâm Khỉ cảm thấy được , thế nhưng đem một con đại miêu Ngô Huyền Sư nói thành tiểu miêu ,Nhị ca nhà mình cũng thực biến thái, “Thật có lỗi, sư tử, Nhị ca tôi thích loạn nói chuyện.”

    Ngô Huyền Sư nhún nhún vai, không phải thực để ý.

    “Cư nhiên nói ca ca cậu như vậy, ca ca hảo thương tâm a ~” Lâm Xa một chút cũng không thương tâm mà gắp đồ ăn trong hộp , “Ô oa, nguyên lai các ngươi một mực được ăn liêu(1) , sớm biết tôi sẽ không phải rối rắm lâu như vậy .”

    “Uy, mấy người các cậu, yên lặng!” Chu Hầu cùng bọn họ một bên ăn thịt nướng đến vui vẻ , đột nhiên một đám Hắc y nhân xuất hiện quát bảo bọn họ ngưng lại, “Lập tức đứng dậy !”

    『 Gì? 』

    Đám Hắc y nhân cung kính mà xếp thành hai hàng, đội ngũ trung gian cư nhiên lăn lại đây một quyển hồng thảm, lót đến trước mặt bọn họ.

    Chu Hầu cùng vài người cũng chưa động, mạc danh kỳ diệu nhìn hồng thảm cùng Hắc y nhân liếc mắt một cái, lại quay lại tiếp tục ăn cơm trưa.

    “Hoa đường Lưu thiên kim hội trường, Lưu Huân tiểu thư bằng lòng hạ mình đến với đám bình dân các ngươi nói chuyện, các ngươi thế nhưng không đứng dậy nổi mà nghênh đón! Đừng quá làm càn a!” Người thứ nhất hướng bọn họ hô hào , Hắc y nhân tức giận quát.

    Vốn vẫn cũng chưa hé răng đại trận trước mắt không phản ứng ,Ngô Huyền Sư cuối cùng đem ánh mắt định tại nơi trên người Hắc y nhân, ẩn ẩn có dấu hiệu tức giận, theo cổ họng xuất ra cảnh cáo trầm thấp rít gào.

    Hắc y nhân kia bị ánh mắt Ngô Huyền Sư dọa đến không không nói ra tiếng, mở lớ miệng sửng sờ tại chỗ.

    “Quên đi, a Tần.” Một thanh âm nữ hài tử theo hồng thảm vĩ đoan đi tới gần,hai chân đi giày cao gót trắng nõn chân chậm rãi tiến lại đây, “Cùng bình dân giáo dưỡng giảng lễ nghi cũng vô dụng, bọn họ lại nghe không hiểu.”

    Người tới là một dáng người mặt ngoài có hứng thú, khuôn mặt cô gái cũng rất xinh đẹp. Mặc lễ phục xái dài lộ ra cái chân dài được bảo dưỡng thoả đáng, lễ phục cũng làm cho ngực cô gái đầy đặn lớn, Lâm Xa vốn chính là lập tức dính qua đùa giỡn, đến gần nghĩ biện pháp muốn cô gái xinh đẹp quăng lên gường , chẳng qua trên mặt nàng cái loại biểu tình cao ngạo không ai bì nổi ,thật sự thoạt nhìn thực thiếu ăn đánh, làm cho Lâm Xa hiện tại tính thú thiếu thiếu xem cũng không thấy nàng.

    “Bất quá quên đi, dù sao các ngươi có thể được ý cũng chỉ còn lại hiện tại .” Lưu Huân ngạo mạn mà xoay người rời đi, “Chờ một chút bốn người kia sẽ hoàn toàn thuộc về tôi .”

    Chu Hầu hoang mang nhìn những điều kỳ diệu xuất hiện, lại mạc danh kỳ diệu nhìn bóng dáng Lưu Huân rời đi, “Nàng rốt cuộc là tới để làm chi ?”

    “Ai biết?”

    Những người khác đều nhún nhún vai, Chu Hầu cũng nhún nhún vai, tuyệt không đem tiểu nhạc này để ở trong lòng. Chính là khi bọn hắn chuẩn bị tiếp tục ăn, lại có người đến đánh ngang bọn họ .

    “A Đức?” Chu Hầu như trước nhìn vẻ mặt ủy khuất thành thật của người hầu, oai đầu hỏi, “Có cái chuyện gì?”

    “Cái kia. . . . . . . . . Lão gia thỉnh Chu Hầu tiên sinh, Lâm Khỉ tiên sinh, Lâm Xa tiên sinh cùng Ngô Huyền Sư tiên sinh hiện tại đến nhà ăn một chuyến.”

    “Nha, được rồi.” Chu Hầu lưu luyến không rời mà buông chiếc đũa, nếu là cha gọi bọn hắn đi nhà ăn kia cũng không có biện pháp , “Bọn họ nói xong chuyện làm ăn rồi?”

    Lâm Xa Lâm Khỉ đô miệng, cũng đuổi kịp Chu Hầu. Ngô Huyền Sư không kiên nhẫn mà gầm nhẹ một tiếng, nhưng vẫn là nhanh chóng ăn sạch thức ăn trên bàn rồi đi theo đi .

    Tới nhà ăn, thân là chủ nhân Diêu Kình Thiên cùng Diêu phu nhân ngồi ở chủ vị, mà Diêu Vọng Kì Diêu Vọng Lânthì phân biệt ngồi ở hai bên bọn họ, bên người cũng ngồi cạnh bọn họ Phó Thủ, Lí Dục cùng Bạch Liễm. Mà ghế khách còn lại là một người nam nhân mập mạp đến ngay cả ánh mắt đều nhìn không thấy ,cùng nữ hài tữ vừa rồi mạc danh kỳ diệu.

    “Cha , ngài bảo chúng ta đến có chuyện gì?” Bởi vì Diêu Kình Thiên tựa hồ rất thích Chu Hầu gọi hắn cha , cho nên Chu Hầu kêu lâu cũng sẽ không được tự nhiên, “Cháu nghĩ ngài còn đang nói chuyện.”

    “Đã nói xong rồi.” Diêu Kình Thiên tuy rằng ở mặt ngoài nghiêm túc như trước, nhưng là Chu Hầu tổng cảm thấy được hắn đang nhìn trò hay, “Hiện tại là chuyện các cậu.”

    Diêu phu nhân ôn nhu mà đối Chu Hầu cùng bốn người bọn họ cười cười, rõ ràng cũng muốn xem kịch vui.

    “Ách? Chuyện gì?”

    Lưu Huân đứng lên, đi đến trước mặt bọn họ cao ngạo tuyên bố, “Hừ, tôi cũng không nghĩ muốn chơi loại trò chơi đặt cược nhàm chán này, bất quá vì tôi hoàn mỹ đầy phẩm chất cũng không có biện pháp.”

    “Uy, nếu các cậu bằng lòng cùng Vọng Kì Vọng Lân chia tay bọn họ, tôi sẽ phó cho các cậu một tuyệt bút tiền quyền bồi thường, cẩn thận hiểu rõ rồi chứ bình dân, các cậu căn bản trèo cao không dậy nổi hắc đạo đệ nhất gia tộc , thông minh hãy mau cầm tiền rời đi.”

    Lưu Huân nói xong, nhà ăn lập tức lâm vào một mảnh yên tĩnh, Chu Hầu Lâm Khỉ Lâm Xa Ngô Huyền Sư toàn bộ đều lộ ra biểu tình một mảnh ngốc lăng.

    Sau đó không biết là ai vèo một tiếng bật cười, mới đánh vỡ sự im lặng.

    “Cư nhiên là vì sự tình này? !” Chu Hầu không thể tin mà rống lên, “Cư nhiên vì loại chuyện này liền đánh gãy tôi ăn cơm? Mị hí mắt biến thái cậu đang làm gì a!”

    “Thực xin lỗi thôi, tiểu hầu tử, tôi thật sự rất muốn biết phản ứng của người là gì .” Diêu Vọng Kì cười vẻ mặt vô tội, mở ra song chưởng tiếp được Chu Hầu đang khua quyền tới, vì bồi tội còn cho hắn đánh hai quyền.

    “Nhàm chán chết ! Tại sao cơm ngon không ăn ,tới nơi này nghe phụ nữ mạc danh kỳ diệu bình dân đến bình dân đi chứ!” Lâm Khỉ hai má oán giận, lại tự động tự phát mà đối Lí Dục đối Lưu huân nhăn mặt, “Lí Dục là của tôi, ai muốn đưa cho cô!”

    Lí Dục vui vẻ nở nụ cười, “Thật có lỗi, lão gia nói muốn tìm chút việc vui để xem.”

    Bị lôi ra nguyên nhân lý do còn bị vạch trần theo bọn nhỏ đùa giỡn huyên náo Diêu lão cha cố tình nghiêm túc mà ho khan vài tiếng, uống ngụm trà.

    “Tiểu Bạch Bạch! Anh phải vứt bỏ tôi sao !” Thực yêu diễn Lâm Xa vẻ mặt bị chồng ruồng bỏ mà ủy khuất dính lấy Bạch Liễm, “Anh vứt bỏ tôi, đứa nhỏ kia thì sao!”

    “Đứa nhỏ không nên.” Bạch Liễm xinh đẹp mặt không biểu tình gì, quay đến quay đi cho Lâm Xa ngồi vào trên đùi mình.

    “Ai nha, Anh đêm qua bắn nhiều bên trong tôi như vậy, không phải nói muốn cho tôi mang thai sao? Hiện tại còn chưa có ra tiếng đâu ~” Bạch Liễm ôm cổ, Lâm Xa nhỏ giọng mà hì hì cười .

    “Tiểu đãng hóa.”

    “Anh cũng rất thích đó thôi.”

    Cùng góc chính mình Phó Thủ cùng tình nhân không coi ai ra gì mà tán tỉnh nhau, Diêu Vọng Lân nhưng thật ra không chờ mong nhiều sư tử của hắn sẽ dốc lòng cùng hắn làm loạn, hắn chính là yên lặng đứng ở cửa, hơi hơi cúi đầu làm cho ánh mắt không thấy rõ vẻ mặt của Ngô Huyền Sư.

    Ai, đều là lão ba cùng a Kì nói phải đùa giỡn, sư tử sinh khí phụ trách trấn an cũng không phải bọn họ, tuy rằng hắn không phải không thích trấn an sư tử , nhưng là sư tử bởi vì nữ nhân kia sinh khí hắn không thích a!

    “Nhỏ kia.” Ngô Huyền Sư cuối cùng động , “Lá gan cũng lớn dám đánh ngang tôi ăn cơm a.”

    Sư tử rít gào một tiếng, nện bước thong thả đi tới.Bảo tiêu Lưu Huân vội vàng tụ tập đến phía trước Lưu Huân ý đồ bảo hộ cô ta, lại từng bước từng bước bị Ngô Huyền Sư đá văng ra.

    Thấy Ngô Huyền Sư bộ dáng khủng bố như thế, phụ tử Lưu Huân đã sớm ngồi phịch ở ghế trên, căn bản là sợ đến không động đậy .

    “Đánh gãy tôi ăn cơm, còn dám đoạt đồ vật của tôi .” Sinh khí căn bản là mặc kệ nam nữ Ngô Huyền Sư tựa như ác quỷ đứng ở trước mặt Lưu Huân, vươn tay bóp trụ cổ Lưu Huân, “Đi tìm cái chết đi, chết đi.”

    Bị xâm phạm đến địa bàn sư tử sẽ há mồm cắn đứt cổ địch nhân cổ, lại bị ngăn lại .

    Diêu Vọng Lân cầm tay Ngô Huyền Sư đang vươn đến bóp cổ Lưu Huân, đưa lưng về nhau mọi người không biết làm cái gì, vốn đang sẵn khí thế đánh người Ngô Huyền Sư tựa như con đại miêu trầm thấp mà Ô một tiếng, cả người nằm úp sấp đến trong lòng ngực Diêu Vọng Lân.

    “Tôi mang sư tử đi trước , lần sau chơi loại trò chơi này đừng bảo tôi tham gia.” Khiêng lên tựa hồ là thoải mái nheo lại ánh mắt cả người Ngô Huyền Sư đều mềm nhũn, Diêu Vọng Lân miễn cưỡng bỏ xuống những lời này liền ly khai.

    “Ân, Huyền Sư đứa nhỏ kia quả nhiên là trời cho.” Xem hết phản ứng Ngô Huyền Sư nổi bão, Diêu lão cha tán thưởng.

    “Kết quả nữ nhân kia rốt cuộc là muốn như thế nào a?”

    Trò khôi hài chấm dứt , buổi tối Chu Hầu bởi vì Diêu Vọng Kì lấy hắn làm kịch vui mà quyết định trừng phạt hắn, cưỡi ở trên người Diêu Vọng Kì vặn vẹo trứ thắt lưng chính là không cho bính.( =v=lll)

    “Tôi nói rồi cô ta là đồ quỷ dị mà, trước kia vẫn đuổi theo phía sau chúng tôi nói cái gì mà nhất định phải cho chúng tôi là đồ dùng cất chứa của cô ta .” Diêu Vọng Kì liếm môi, nhìn Chu Hầu xoay cái mông vểnh đem cực đại của y nuốt vào, thân thủ bị va chạm khêu gợi như thế, tiểu hầu tử lại vô tình bị vuốt ve.

    Chu Hầu thở dốc nhăn mặt đối Diêu Vọng Kì vẻ mặt uỷ khuất, còn nhéo đầu vú hắn một chút, “Sau đó các cậu để lại mặc cô ta nổi điên như vậy ? Bọn tôi là người bình dân thì sao hả ?”

    Oán giận nói xong, Chu Hầu trừng phạt tính cố ý bóp chặt dũng đạo lại, kẹp Diêu Vọng Kì sảng khoái kêu rên vài tiếng.

    “Vốn là đối nhà bọn họ cước phí đường hàng không có điểm kiêng kị , bởi vì điều này đường hàng không người đối diện sinh ý rất trọng yếu, bất quá về sau này sẽ không phải băn khoăn nữa.” Diêu Vọng Kì lấy lòng cười cười, ngón tay một chút một chút theo đùi Chu Hầu sờ lên, “Trước đó tôi lắm việc là vì chuyện này, Hoa Đường hội từ nay về sau xem như biến mất .”

    Chu Hầu trừng mắt nhìn hết sức vô tội đối Diêu Vọng Kì vài lần, trầm tĩnh lại nằm úp sấp đến trên người hắn, gặm cơ ngực hắn một ngụm, “Hừ, còn dám theo tôi dành cậu, cô ta nghĩ mình ai a, cậu chính là của tôi, ai muốn tôi cũng không sẽ cho.”

    “Tiểu hầu tử. . . . . .”

    “Ha ha ha, nhận mệnh đi, mị hí mắt.” Chu Hầu giống bạo quân chỉ cái mũi Diêu Vọng Kì tuyên bố, “Cả đời này cũng chỉ có cậu giúp tôi chuẩn bị đồ ăn tốt ! Chỉ có tôi sai cậu làm!”

    “Tuân mệnh, lòng tôi chỉ yêu tiểu hầu tử.” Diêu Vọng Kì cười tủm tỉm đáp lại.

    Xem ra tiểu hầu tử còn không có ý thức được hắn vừa rồi nói rất không cao minh đâu.

    Thuộc truyện: Bắt buộc trúng thưởng