Bất Nhất Dạng Đích Nhân Sinh – Chương 43-45

    Thuộc truyện: Bất Nhất Dạng Đích Nhân Sinh

    Bất Nhất Dạng Đích Nhân Sinh [43]

    *****

    Hơn tám giờ tối, trong phòng sách, Hà Tử Tường dỗ Hà Thần ngủ xong thì đứng dậy rời khỏi phòng.

    Giang Lâm Nhi đang bôi kem dưỡng da, nghe thấy tiếng mở cửa thì quay đầu lại, nhìn sắc mặt bình tĩnh của Hà Tử Tường, động tác vỗ nhẹ bên má nhất thời khựng lại, có chút ngây ngốc đối diện với Hà Tử Tường, sau đó giống như có chút không biết làm sao dời tầm mắt, bất quá lập tức trừng mắt nhìn lại, không chút yếu thế đối diện Hà Tử Tường.

    Hà Tử Tường đi vào phòng, tùy ý ngồi xuống chiếc ghế đặt bên cạnh, thản nhiên nói: “Lâm Nhi, chúng ta nói chuyện một chút.”

    “Chuyện gì?” Giang Lâm Nhi buông tay xuống, giọng điệu có chút bén nhọn hỏi.

    Hà Tử Tường cười lạnh: “Nói chuyện của cô cùng Lâm Tuấn, nói chuyện tình cảm của cô dành cho người ta.”

    Giang Lâm Nhi ngẩng đầu, trừng mắt, sững sờ nhìn Hà Tử Tường. Nhìn bộ dáng bình tĩnh cứ như hết thảy đều nắm trong tay của người trước mắt, Giang Lâm Nhi có chút kinh ngạc, cảm giác như Tử Tường biết gì đó: “Tôi, tôi cùng Lâm Tuấn…”

    “Đến bây giờ rồi, cô còn muốn giấu diếm gì nữa?” Hà Tử Tường không kiên nhẫn lắng nghe lí do thoái thác của Giang Lâm Nhi.

    “Đúng vậy, tôi thích Lâm Tuấn, thì sao?” Nghe thấy lời Hà Tử Tường, Giang Lâm Nhi xác định Hà Tử Tường quả thực đã biết chuyện, kia cũng không cần che giấu, dứt khoát thừa nhận mình thích Lâm Tuấn.

    “Thì sao?” Hà Tử Tường mỉm cười châm chọc, chầm chậm lặp lại hai từ cuối của Giang Lâm Nhi: “Cô cư nhiên có thể hùng hồn như vậy… quả nhiên không cần nghĩ ngợi nhiều.”

    “Anh nói lời này là có ý gì?” Giang Lâm Nhi không hiểu được Hà Tử Tường, cau mày hỏi.

    “Chúng ta ly hôn đi.” Hà Tử Tường rốt cục nói ra hai chữ này, thản nhiên không hề có chút cảm xúc dao động, không bao giờ bị việc này ảnh hưởng tới bản thân nữa: “Quyền nuôi nấng đứa nhỏ thuộc về tôi, cô cũng không cần đưa tiền chu cấp, về phần tài sản, một nửa căn nhà này tôi sẽ quy thành tiền mặt chuyển vào tài khoản, những thứ khác, cô có thể lấy đi một nửa.”

    Giang Lâm Nhi há to miệng không thể nào khép lại, ánh mắt lộ rõ không dám tin cùng vài phần mờ mịt, Hà Tử Tường đơn giản mà dứt khoát đưa ra yêu cầu ly hôn như vậy? Cô cứ nghĩ, bọn họ hẳn sẽ tranh cải kịch liệt, tranh cấp một phen, Hà Tử Tường thực phẫn nộ, thức tức tối, còn không ngừng chỉ trích.

    Nhưng không có, Hà Tử Tường không có, chỉ thực lạnh nhạt đưa ra đề nghị ly hôn. Ly hôn, tuy mấy tháng nay ý nghĩ này không ngừng xuất hiện trong đầu, nhưng dù sao cũng là ý nghĩ mà thôi, vẫn chưa thành hành động. Hiện giờ, chân thật nghe thấy Hà Tử Tường muốn ly hôn, trong lòng trừ bỏ kinh ngạc, kinh hỉ thì còn có một tia vô thố, giống như, trong lòng thoáng chốc mất đi thứ gì đó.

    Còn có, phẫn nộ! Đúng vậy, chính là phẫn nộ, thế nhưng hai chữ ‘ly hôn’ này lại từ miệng Hà Tử Tường, rõ ràng cô có ý tưởng này sớm hơn, hiện giờ Hà tử Tường nói trước, như vậy không phải mình bị Hà Tử Tường bỏ à!

    “Hà Tử Tường, tôi nghĩ anh đại khái đã nghĩ sai rồi, những lời này phải do tôi nói mới đúng, tôi đã sớm không chịu nổi anh nữa rồi.” Giang Lâm Nhi phẫn nộ bật dậy, lớn tiếng nói.

    “Trong mắt anh chỉ có công việc với kiếm tiền, anh có khi nào quan tâm tôi nghĩ gì không, quan tâm tôi cảm thấy sao không, sinh nhật tôi anh chỉ có một khuôn mẫu, không dây chuyền thì trang sức, anh chưa từng suy nghĩ tạo ra kinh hỉ; kỉ niệm ngày cưới, anh cũng qua loa tặng tôi một bó hoa hồng cho xong chuyện, còn những ngày lễ khác, có lần nào anh tự giác nhớ tới.”

    “Tính tình anh cứng nhắc không thú vị, một chút tình thú cũng không có, ngày qua ngày cứ hệt như vậy, không chút phập phồng, tôi đã chịu đủ cuộc sống nhàm chán không lạc thú này, Hà Tử Tường, đừng tưởng hôm nay anh mở miệng trước thì có nghĩa là anh bỏ tôi, sai rồi! Là tôi bỏ anh, đàn ông giống như anh sẽ không có người phụ nữ nào nguyện ý gả đâu.” Giang Lâm Nhi quát xong, tâm tình rốt cuộc cũng dễ chịu hơn chút đỉnh.

    Bất quá nhìn thấy Hà Tử Tường vẫn lạnh nhạt như cũ, cơn giận lần thứ hai phừng lên, chính là vẻ mặt này, một năm nay Hà Tử Tường luôn làm vẻ mặt này, thản nhiên lạnh nhạt, cứ như cách một bức tường nhìn về phía cô, vĩnh viễn lãnh tĩnh như vậy, hoàn toàn không giống trước kia, so với Lâm Tuấn lại càng thua kém.

    Hà Tử Tường nâng tay lên xoa xoa mi tâm, cậu vẫn không khó hiểu, đời trước mình đối xử với Giang Lâm Nhi tốt như vậy, toàn tâm toàn ý tín nhiệm hoàn toàn, vì sao Giang Lâm Nhi lại đối xử với mình như vậy, vì sao cậu lại gặp kết quả như thế.

    Một năm này quan sát, cậu cũng hiểu ra được chút ít, đơn giản là cậu quá chuyên tâm vào công việc, đối với gia đình đối với vợ lại quá thờ ơ, vợ tịch mịch, cô đơn, vì thế khi một anh chàng bảnh bao ôn nhu lại hiểu ý như Lâm Tuấn xuất hiện, Giang Lâm Nhi liền không khống chế được.

    Cậu có thể hiểu được Giang Lâm Nhi muốn theo đuổi một hạnh phúc hoàn mỹ, kia vì sao không đưa ra đề nghị ly hôn. Cho dù Giang Lâm Nhi chủ động đòi ly hôn, cậu cũng không có khả năng níu kéo không thôi hay không chịu chia một phân tiền nào cho cô ta.

    Vì sao lại vô tình đối xử ngoan độc với người chồng đã đồng đầu ắp tay gối với mình bấy lâu như vậy, nhìn cậu bị căn bệnh hiểm nghèo hành hạ tra trấn, gầy khô như que củi, chẳng lẽ cô ta chưa từng áy náy, bất an sao?

    Đáp án đời trước, có lẽ cậu vĩnh viễn không chiếm được, nhưng theo thái độ đời này cũng suy ra được một phần, có lẽ đời trước Giang Lâm Nhi hoàn toàn không có chút áy náy bất an nào, thậm chí còn cấp bách muốn cậu sớm chết đi, như vậy cô ta mới có thể đường đường chính chính ở bên Lâm Tuấn.

    “Cô đã đồng ý thì…” Hà Tử Tường đứng dậy, lấy ra một phần hiệp nghị ly hôn đã chuẩn bị từ trước: “Ký tên vào đây đi, ngày mai ra cục dân chính ly hôn.”

    Giang Lâm Nhi nhận lấy phần hiệp nghị ly hôn kia, không xúc động lập tức ký tên mà cẩn thận lật xem, nhìn trong đó ghi rõ đứa bé sẽ do Hà Tử Tường nuôi nấng, Giang Lâm Nhi không cần chịu bất cứ trách nhiệm nào, tài sản chung của hai vợ chồng đều chia 50%. Bởi vì Hà Tử Tường muốn giữ lại căn nhà cũ bọn họ đang ở nên cậu sẽ quy thành tiền mặt, chia một nửa giá trị cho Giang Lâm Nhi.

    Tỉ mỉ xem xét mỗi điều kiện, cuối cùng Giang Lâm Nhi mới cầm bút, không chút do dự ký tên mình vào: “Tốt lắm.” Đưa phần hiệp nghị đã kí tên cho Hà Tử Tường.

    Hà Tử Tường nhận lấy, nói thêm: “Nếu sau này nhớ Húc Húc, có thể tới gặp con bất kì lúc nào.”

    “Không cần.” Bên này Hà Tử Tường vừa dứt lời, tiếng cự tuyệt của Giang Lâm Nhi cũng lập tức vang lên, cô mới không muốn có một thứ kéo chân, buồn cười, cô còn trẻ như vậy, còn một cuộc đời tươi sáng trước mắt, sao có thể để đứa con của chồng trước liên lụy.

    Giang Lâm Nhi không cần nghĩ cũng biết không có người đàn ông nào nguyện ý tiếp nhận con riêng của vợ mình cùng người khác, cho nên đề nghị này của Hà Tử Tưởng, có thể nói là vô cùng ác độc. Có phải anh ta muốn dùng đứa nhỏ để ám cô, để cô không thể tìm được nhân duyên tốt.

    Giang Lâm Nhi trừng mắt: “Hà Tử Tường, anh đừng vọng tưởng, tôi không có khả năng tái hợp với anh đâu, tôi phải hoàn toàn cắt đứt vết nhơ trong cuộc đời tôi, theo đuổi hạnh phúc thực sự.”

    Vốn chỉ có ý tốt mà thôi, Giang Lâm Nhi cần chi nghĩ ngợi nhiều như vậy, nghĩ theo hướng tiêu cực, cho dù Giang Lâm Nhi muốn tiếp xúc nhiều với Húc Húc Hà Tử Tường cũng không chấp nhận, tránh cho con trai bị ảnh hưởng xấu.

    Hà Tử Tường rời khỏi phòng, ngọn lửa phẫn nộ của Giang Lâm Nhi vẫn chưa tiêu tán hết, chậm rãi ngồi xuống giường, nghĩ tới bản hiệp nghị ly hôn ban nãy, tuy đã xác định vài lần nhưng vẫn nhịn không được, tỉ mỉ suy nghĩ lại số tài sản của Hà Tử Tường.

    Tài sản chung của vợ chồng bọn họ, tầm bảy, tám vạn tiền mặt, bảo hiểm cùng một ít đầu tư, tổng cộng khoảng mười lăm vạn, còn căn hộ này, theo giá thị trường hiện giờ ít nhất cũng phải một trăm vạn, nói cách khác, mình sắp có sáu chục vạn tiền mặt trong tay! ?

    Giang Lâm Nhi thực khó tưởng tường, rất nhanh mình sẽ sở hữu nhiều tiền như vậy, đột nhiên, cô nghĩ tới Lâm Tuấn, cô nhớ rõ trước đó Lâm Tuấn từng nói mình có một kế hoạch đầu tư nhưng tài chính không đủ, trừ bỏ mượn cô bạn gái hiện giờ, còn phải nghĩ cách mượn thêm.

    Lại nghĩ tới cô bạn gái có tiền của Lâm Tuấn, hình như là quản lý của một công ty nào đó, lương tháng khá cao, cho nên nhân lúc Lâm Tuấn gặp khó khăn, dùng tiền tài bức bách mới có thể trở thành bạn gái Lâm Tuấn.

    Giang Lâm Nhi nghĩ, nếu số tiền này có thể giúp Lâm Tuấn thì anh có thể vứt bỏ cô ta, đúng vậy! Lâm Tuấn hiện giờ có tài nhưng chưa gặp thời, nếu mình có thể đúng lúc xuất hiện giúp anh giải quyết khó khăn thì tuyệt biết bao, Giang Lâm Nhi mỉm cười, bọn họ có thể cùng nhau cố gắng, vì cuộc sống hạnh phúc sau này mà cố gắng.

    Đột nhiên nghĩ tới chuyện hôm nay, thái độ của Hà Tử Tường cùng Lý Duệ dành cho Lâm Tuấn mà không khỏi bất bình. Đám Lý Duệ đều là cậu ấm ngậm thìa vàng chào đời, muốn gì có đó, bọn họ làm sao hiểu được cố gắng cùng nỗ lực của Lâm Tuấn, làm sao nhìn thấy tài hoa cùng hào quang của anh.

    Cô tin tưởng vàng thật nhất định sẽ có ngày tỏa sáng, hơn nữa Lâm Tuấn không chỉ là một khối vàng, mà là một khối vàng khảm một viên kim cương thật to.

    Một viên ngọc tuyệt vời như vậy, không có lí do nào sẽ mai một, mà cô sẽ trở thành một nhà luyện kim giỏi nhất.

    Hoàn Chương 43.

    Tiểu kịch trường đời trước (3)

    Bầu trời ảm đạm, ngay cả một tia nắng mặt trời cũng không có, gió lạnh ‘vù vù’ thổi quét, mọi người đi đường đều cúi đầu vội vàng chạy đi, đồng thời không quên kéo kín áo khoác hoặc khăn quàng cổ.

    Cố Hướng Bồi cùng ông bà Cố sau khi biết tin lập tức mua vé máy bay, ngồi suốt mười mấy tiếng, tiếp đó từ sân bay gấp gáp quay về, khó khăn lắm mới kịp tham gia nghi thức tiễn đưa cuối cùng.

    Bà Cố cùng bà Hà vừa thấy mặt, lập tức lệ rơi đầy mặt, nghẹn ngào không nói nên lời.

    Cố Hướng Bồi một thân vest đen, lẳng lặng đứng bên cạnh di thể Hà Tử Tường, chuyên chú không nhúc nhích, cứ hệt như một pho tượng hình người, đối với hết thảy mọi thứ xung quanh, anh sớm đã không để tâm.

    Nghi thức tiễn biệt tiến hành xong, di thể Hà Tử Tường sắp bị đưa vào lò hỏa thiêu.

    Nhìn di thể Hà Tử Tường bị vận chuyển ra ngoài, anh chỉ có thể trơ mắt nhìn Tử Tường biến mất khỏi tầm mắt… Một giọt nước mắt theo khóe mắt Cố Hướng Bồi chảy xuống, hai giọt, ba giọt…

    Cố Hướng Bồi vốn lặng im cứng ngắc không hề có một tia nhân khí rốt cuộc có động tác, anh đột nhiên chạy ra ngoài, đuổi theo chiếc quan tài chứa di thể Hà Tử Tường, cùng ngồi lên xe tang đi về phía nhà hỏa táng.

    Buổi tối, mưa phùn lất phất xen lẫn những cơn gió lạnh mùa đông, ẩm thấp làm xương cốt người ta run bắn lên, chỉ một phút thôi cũng không chịu đựng được.

    Trong nghĩa trang, một người đàn ông một thân đen tuyền, không hề động đậy, không hề lên tiếng, hoàn toàn dung nhập vào bóng đêm, nếu lúc này có người đi ngang qua, phỏng chừng sẽ nghĩ mình nhìn thấy thần quái ma quỷ.

    Bất Nhất Dạng Đích Nhân Sinh [44]

    ****

    Hà Tử Tường rời khỏi phòng, đi tới trước cửa phòng bà Hà, nâng tay gõ cửa.

    “Vào đi.” Âm thanh bà Hà từ bên trong vọng ra, Hà Tử Tường mở cửa, bước vào trong: “Mẹ.”

    “Húc Húc ngủ rồi à?” Bà Hà đeo kính viễn thị nằm trên giường đọc sách, ngẩng đầu lên hỏi.

    “Dạ, con vừa dỗ nó ngủ.” Hà Tử Tường gật đầu, ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, đưa hiệp nghị ly hôn ra: “Mẹ.”

    Bà Hà đeo kính, rõ ràng nhìn thấy bốn chữ ‘hiệp nghị ly hôn’ chói mắt! Chậm rãi vươn tay, tạm dừng một lát nhưng vẫn nhận lấy, mở ra liền nhìn thấy chữ kí của Hà Tử Tường cùng Giang Lâm Nhi, không khỏi cảm khái thở dài một hơi, khép lại.

    Nửa tháng trước con trai đã đề cập chuyện này, khi ấy bà liền ngây ngẩn cả người, con dâu mới sinh xong vẫn còn đang ở cữ, con trai cư nhiên lại tính toán ly hôn!

    Bà Hà không chút do dự rút chổi lông gà hung hăng đánh vài roi: “Hà Tử Tường, con điên rồi. Mẹ dạy con thế nào, sao có thể làm vậy, Lâm Nhi nó vừa sinh con cho con, hiện giờ con lại đòi ly hôn? Sao con có thể làm một kẻ thay lòng đổi dạ, làm Lâm Nhi thất vọng, ông bà thông gia thất vọng như vậy hả con?”

    Hà Tử Tường không tránh né, đừng im chịu đánh, nghe giọng điệu nghẹn ngào của mẹ, biết mình làm mẹ nhớ lại nỗi đau cũ: “Mẹ, mẹ nghe con giải thích…”

    Hà Tử Tường đưa tay cản lại chổi lông gà trong tay mẹ, giọng điệu nhu hòa chậm rãi giải thích cùng trấn an. Bà Hà sửng sốt lắng nghe, bà không tin, làm thế nào cũng không tin, con dâu sao có thể là người như vậy. Tuy con dâu không phải hiền lương thục đức nhưng cũng không đến mức…

    Hà Tử Tường lấy ra những bức hình Giang Lâm Nhi cùng Lâm Tuấn gặp gỡ mà thám tử chụp được, tuy không có động tác thân mật, nhưng ánh mắt cùng hành vi quả thực mờ ám, người sáng suốt vừa nhìn liền hiểu được.

    Bà Hà kinh ngạc lật xem ảnh chụp, đôi tay run run nhè nhẹ: “Này, này đều là thật?”

    “Dạ mẹ, đều là thật.” Hà Tử Tường gật gật đầu, xác nhận.”

    “Cô ta…” Bà Hà thực sự tức giận, bà thật không ngờ Giang Lâm Nhi lại là người như vậy, cư nhiên lén lút qua lại với một người đàn ông khác sau lưng con trai bà!

    Nghĩ tới hành vi của Giang Lâm Nhi, bà thực tức giận, chính là nể mặt mũi cháu trai nên cũng không truy cứu, về sau nam cưới nữ gả, ai đi đường nấy không còn liên quan.

    … …

    Ngoài cửa cục dân chính, Hà Tử Tường cùng Giang Lâm Nhi cùng bước ra, trong tay mỗi người cầm một quyển sổ đỏ, chẳng qua hai chữ ‘kết hôn’ trước kia đã biến thành ‘ly hôn’.

    Hà Tử Tường cùng Giang Lâm Nhi đừng ngoài cửa, liếc mắt lần cuối, không ai nói gì, Hà Tử Tường xoay người đi tới chiếc xe honda đen đang đậu trước cổng cục dân chính.

    Trong xe, Cố Hướng Bồi cố ý xin nghỉ một ngày để cùng Hà Tử Tường tới đây, thấy cậu cầm quyển sổ nhỏ đi tới, không biết vì sao bàn tay đang nắm vô lăng có chút ướt mồ hôi, có cảm giác thực khẩn trương?

    Hà Tử Tường mở cửa xe, cúi người ngồi vào.

    “Xong rồi?” Cố Hướng Bồi nắm chặt vô lăng, làm bộ như không có việc gì hỏi.

    “Ưm, xong rồi.” Hà Tử Tưởng nâng tay, quơ quơ quyển sổ trước mặt Cố Hướng Bồi, chữ ‘ly hôn’ chói lọi đập vào mắt anh.

    Toàn thân Cố Hướng Bồi thả lỏng, hai tay hơi buông ra, để không khí lưu thông thổi khô mồ hôi trong lòng bàn tay.

    Hà Tử Tường cũng cảm thấy cả người thực nhẹ nhàng, rốt cuộc cũng giải quyết vong chuyện này, tinh thần phấn chấn, chỉ muốn hảo hảo nghỉ ngơi một phen .

    “Anh, chúng ta đi ngâm suối nước nóng đi.” Hà Tử Tường đột nhiên đề nghị.

    “Ngâm suối nước nóng? Hiện giờ, buổi sáng đi ngâm mình! ?” Khóe miệng Cố Hướng Bồi co rút: “Hình như chưa nghe bao giờ.”

    “Kia cũng đâu có ai nói buổi sáng không được ngâm suối nước nóng a.” Hà Tử Tường muốn đi, thái độ thực kiên quyết, Cố Hướng Bồi không có cách nào, chỉ đành thỏa hiệp: “Được rồi, chúng ta đi thử xem có nhà nào mở cửa không.”

    “Ừm.”

    Hai người lái xe dạo một vòng, vừa vặn có một nhà mở cửa, Cố Hướng Bồi cùng Hà Tử Tường liền trở thành vị khách đầu tiên.

    Vì quyết định lâm thời nên cả hai đều không mang theo quần bơi, lúc tới nơi mới vào cửa hàng lựa chọn.

    Nhìn một loạt quần bơi đủ màu sắc, Hà Tử Tường hoa mắt không biết nên bắt đầu bọn từ đâu, cuối cùng chọn một cái quần tứ giác màu đen. Nhìn miếng vải dệt nho nhỏ trên tay Hà Tử Tường, Cố Hướng Bồi nhướng mi, trực tiếp cầm lấy một cái cùng kiểu cùng màu, chẳng qua, lớn hơn một size.

    Lúc Hà Tử Tường thay quần bơi tiến vào, Cố Hướng Bồi cũng thay xong, mặc cái quần bơi y hệt cậu ngồi trên băng ghế trong phòng thay đồ, nghe thấy âm thanh, anh quay đầu lại, từ bả vai chậm rãi dời tầm mắt xuống mắt cá chân, tiếp đó lại từ mắt cá chân lướt lên, cuối cùng dừng lại ở bộ phận hơi nổi lên, ngừng lại vài giây mới ngẩng đầu mỉm cười: “Xong rồi à?”

    “Ừm.” Hà Tử Tường không chú ý tới ánh mắt đánh giá của Cố Hướng Bồi, chỉ xoay người bỏ quần áo vừa thay vào tủ, khóa lại, sau đó cùng anh rời khỏi phòng thay đồ.

    Cố Hướng Bồi đi trước, Hà Tử Tường đi sau một bước, vừa nhấc đầu liền nhìn thấy tấm lưng rắn chắc của anh, làn da màu lúa mạch đặc biệt khỏe mạnh, thực có hương vị đàn ông. Hà Tử Tường hơi cúi đầu, nhìn bản thân thân là đàn ông mà da dẻ trắng nõn, không phải cậu phơi nắng không đen, chỉ là cũng rất nhanh trắng lại, nên cho dù cố phơi nắng thì làn da lúa mạch cũng không giữ được lâu.

    Độ ấm trong suối mới đầu cảm thấy có hơi cao, bất quá ngâm mình một chút, thích ứng rồi sẽ cảm thấy phi thường thoải mái, nhất là lúc này đang là đầu xuân, vẫn còn chút rét lạnh, ngâm suối nước nóng quả thực là một chuyện thoái mái vô cùng.

    Thực thư thái, quả thực là thoải mái tới mức buồn ngủ. Đắp một cái khăn lên mặt, Hà Tử Tường ngồi trên bậc thang, lưng tựa vào thành hồ, đầu hơi ngửa ra sau, hoàn toàn thả lỏng tâm tình hưởng thụ cảm giác thoải mái.

    Hà Tử Tường không biết lúc mình hoàn toàn thả lỏng thì có một người đang thả lỏng tâm tình, không chút chuyển mắt nhìn mình.

    Cố Hướng Bồi không biết nên hình dung tình tự mình lúc này, kinh hỉ ập tới quá đột ngột, trải qua chuyện hôm qua, anh biết Tử Tường nhất định sẽ ly hôn với Giang Lâm Nhi, chỉ là anh không ngờ tốc độ lại nhanh đến vậy, chuyện mới xảy ra chiều hôm qua, sáng nay hai người đã hoàn thành thủ tục ly hôn.

    Từ bây giờ, Hà Tử Tưởng không cần phụ trách bất kì trách nhiệm nào với Giang Lâm Nhi nữa, hai người đã không còn quan hệ gì nữa.

    Cố Hướng Bồi gợi lên một nụ cười mỉm, anh thực vui vẻ, không biết vì sao, chỉ là rất vui, vui tới mức nhịn không được muốn cười thành tiếng.

    Tử Tường, không còn bất kì ai có cơ hội tiếp cận em nữa đâu; Tử Tường, lần này anh nhất định sẽ không để ai cướp em đi nữa, không bao giờ!

    Hoàn Chương 44.

    Tiểu kịch trường đời trước (4)

    Đột nhiên, người nọ chậm rãi ngồi xổm xuống, vươn tay, ôn nhu tới cực điểm vuốt ve tấm bia trước mặt, rõ ràng không nhìn thấy vẻ mặt, chỉ mơ hồ nhìn ra động tác nhưng vẫn cảm nhận được động tác mềm nhẹ quý trọng như đang chạm vào báu vật quý giá nhất thế gian.

    “Tử Tường, anh đã trở lại rồi.” Người nọ thì thầm.

    “Sao em không chờ anh? Sao em có thể bỏ lại anh mà một mình rời đi như vậy? Em còn nhớ không, lúc thi lên trung học, em nói muốn chúng ta học cùng nhau, nhất quyết phải thi vào trường anh…”

    “Lúc lên đại học, em nói ‘anh, em không biết nên học trường nào, học ngành nào thì tốt’, anh đã nói với em đủ mặt tốt của ngành tài chính, để em thi vào trường anh, bất quá đó chỉ vì chút tư tâm của anh, anh muốn tiếp tục được nhìn em, ở bên cạnh em, chăm sóc em…”

    “Lúc em sắp tốt nghiệp, anh đã nghĩ phải thuyết phục em tới công ty làm việc, như vậy chúng ta lại có thể tiếp tục ở bên nhau. Em có biết, lúc em chủ động tới nói ‘anh, em muốn đi cửa sau, giới thiệu em vào công ty anh đi’, ‘anh, sau này phải chỉ dạy em nhiều hơn nha’ tâm tình anh vui sướng cỡ nào không? Anh nghĩ, cho dù tình cảm vĩnh viễn không thể nói ra, cho dù em vĩnh viễn không biết, nhưng chỉ cần chúng ta có thể luôn ở bên nhau, tựa như vậy, vĩnh viễn ở cùng một chỗ thì đủ rồi…”

    “Lúc nghe nói em hẹn hò, thế giới của anh sụp đổ, anh không thể nào tưởng tượng được. Không, anh sớm đã nên nghĩ tới, chỉ là, anh luôn trốn tránh mà thôi.”

    “Lúc tham gia hôn lễ của em, anh thững thờ rời khỏi nhà hàng, anh biết chúng ta xong rồi, thực sự xong rồi. Chúng ta rốt cuộc không có khả năng, chính là, anh vẫn thực luyến tiếc, anh muốn nhìn thấy em hạnh phúc vui vẻ, anh nghĩ mình phải vĩnh viễn nhìn thấy nụ cười trên mặt em, vì thế anh đã ở lại.”

    “Anh nghĩ rằng, mình có thể kiên trì, có thể nhẫn nại. Chính là, Tử Tường, quá khó, thực sự quá khó… anh muốn nhìn em mỉm cười, nhưng anh không muốn em cười với người khác; anh muốn ở cùng một chỗ với em, nhưng anh không muốn em ở cùng người khác; mỗi phút mỗi giây anh đều muốn ôm em vào lòng, nhưng anh không muốn em ôm người khác; anh muốn nhìn em hạnh phúc vui vẻ, nhưng lại không muốn nhìn em hạnh phúc mà không có anh…”

    “Tử Tường, em nói anh nên làm cái gì bây giờ? Anh thực khó chịu, thực thống khổ, anh nhịn không được, cho nên anh lựa chọn rời đi.”

    “Nhưng mà, Tử Tường, giờ đây anh thực hối hận, vô cùng hối hận, nếu anh biết, nếu… anh biết…” Không ngừng có giọt nước từ cằm người nọ chảy xuống tích trên mặt đá, không biết là nước mưa hay nước mắt.

    Hoàn Chương 44.

    Bất Nhất Dạng Đích Nhân Sinh [45]

    *****

    Trong quán bar, nhìn bạn tốt sắc mặt hớn hở như xuân về, Chương Nghi không khỏi trêu chọc: “Xem bộ dáng cười thấy răng không thấy mắt của cậu kìa, tuy nhóc kia ly hôn rồi nhưng có quan hệ gì với cậu đâu, chuyện của cậu cũng chả có chút tiến triển nào, có gì mà cao hứng chứ.” Nói xong còn thực xem thường liếc nhìn Cố Hướng Bồi, bất quá khóe miệng cũng lộ ra ý cười, nhóc em họ ly hôn, mặc kệ thế nào, đối với bạn tốt của anh mà nói chính là chuyện tốt, là một cơ hội khó có.

    Cố Hướng Bồi không lập tức trả lời, nâng tay hút một hơi thuốc rồi nhẹ nhàng phun ra một làn khói mờ, trầm mặc. Từ lúc Tử Tường cai thuốc, anh cũng không còn hút thuốc trước mặt Tử Tường, sau đó cũng dần dần bỏ hẳn thói quen nghiện thuốc nhiều năm, chẳng qua, giờ phút này, có một số việc vẫn cần điếu thuốc để bình ổn tâm tình.

    Nửa ngày, Cố Hướng Bồi mới cười nói: “Cậu không yêu nên không biết, cũng không hiểu được cảm thụ của tôi lúc này.”

    Chương Nghi bị câu ‘không yêu’ của Cố Hướng Bồi làm nghẹn lời, không khỏi càng xem thường bĩu môi, bộ dáng ‘có đưa tới cửa tôi cũng chả thèm’ khoát tay: “Hừ, yêu như cậu thì tôi chịu không nổi đâu, tôi còn ước gì không bao giờ gặp phải, cậu cứ giữ lại mà chậm rãi hưởng thụ tình yêu đi.”

    Cố Hướng Bồi cũng không để ý, Chương Nghi đó giờ đã là thiếu gia phong lưu cà phất cà phơ, không dễ gì chịu cải tà quy chính, huống chi, anh cũng không có ý tứ khuyên can, tình yêu dù sao cũng cần đôi bên tự nguyện.

    “Ai! Bất quá tôi thực sự có chút ngoài ý muốn, không ngờ em họ cậu lại dứt khoát như vậy, nói ly liền ly, một ngày cũng không trì hoãn, đủ thẳng thắn, tôi thích.” Lí do Hà Tử Tường ly hôn, Chương Nghi tự nhiên biết, đại khái đều là đàn ông, chuyện bị cắm sừng không có người nào không tức giận, cũng không có ai có thể nhịn nổi.

    Chương Nghi thực tán thưởng tốc độ xử lý cùng sự quyết đoán của Hà tử Tường, không chút ngần ngừ, không chút dây dưa, đủ MAN.

    “Ha hả, chuyện đã quyết định, Tử Tường sẽ làm ngay, em ấy không phải loại người thích dây dưa kéo dài.” Tối nay mặc kệ nói tới chuyện gì, chỉ cần có liên quan tới ba chữ Hà Tử Tường, khóe miệng Cố Hướng Bồi luôn lộ ra ý cười ôn nhu tới cực điểm, Chương Nghi ngồi đối diện nhìn mà phát hoảng.

    “Tôi nói này, cậu đủ chưa vậy, suốt đêm nay cứ cười cười thực buồn nôn, cũng phải nghĩ tới cảm thụ của tôi chứ a.” Chương Nghi bất đắc dĩ đành phải lên tiếng kháng nghị, da gà anh không biết đã rụng biết bao nhiêu, ít nhiều gì cũng phải suy nghĩ tới một kẻ cô đơn ngay cả đối thượng yêu thầm cũng không có như anh chứ.

    Cố Hướng Bồi vui sướng nhướng mày, cười cười không nói, run run điều thuốc trong tay cho rớt tàn, lại hút một ngụm, thong thả mà thản nhiên phun ra vài ngụm mây khói.

    “Vậy kế tiếp cậu có tính toán gì không?” Chương Nghi hỏi, một cơ hội hiếm có thế này, anh không tin Cố Hướng Bồi sẽ bỏ qua.

    “Tính toán?” Cố Hướng Bồi dập điếu thuốc, cầm ly rượu hớp một ngụm: “Cậu cũng biết, tôi đã bỏ qua một lần rồi, giờ đây, tôi không bao giờ cho phép bất kì sơ suất nào xảy ra nữa.”

    … …

    Nhiếp Mục phát hiện thế giới này biến hóa quá nhanh, cậu chỉ mới chạy qua Italia một chuyến, vừa về thì bạn tốt Hà Tử Tường đã ly hôn, có lầm không a, lúc cậu rời đi không phải Giang Lâm Nhi vừa sinh con à, sao thoáng cái đã mỗi người mỗi ngã rồi?

    “Cái kia, sao lại thế này?” Nhiếp Mục vẫn chưa thể tiêu hóa tin tức chấn động này, quá đột nhiên đó có biết không hả.

    Lúc cùng trường đã biết Hà Tử Tường là một người cực kỳ khao khát gia đình, vì thế, vừa tốt nghiệp không lâu Hà Tử Tường đã lựa chọn kết hôn, đám bạn học bọn họ cũng không kinh ngạc, chỉ là không ngờ kết hôn sớm rồi cũng ly hôn sớm, này quả thực không thể nào hình dung.

    “Cô ta yêu người khác.” Hà Tử Tường cúi đầu, thong thả khuất tách cà phê đáp lời.

    “Khốn khiếp, mẹ nó, ngoại tình…!” Nếu không phải đang ngồi trong quán cà phê tĩnh lặng, Nhiếp Mục đã kinh ngạc tới nhảy dựng… Không khỏi đồng tình nhìn qua: “Nhìn người không thể nhìn tướng mạo a, bồ tèo.”

    Hà Tử Tường cười khẽ: “Ừ, cũng may hết thãy đã qua rồi.” Một câu này Hà Tử Tường nói cực kỳ thoải mái, hết thảy, thực sự đã qua rồi.

    “Người kia thì sao, cậu biết là ai không?” Nhiếp Mục thực hứng thú với gã tình nhân kia, thấy Hà Tử Tường nói tới chuyện này mà không hề có khúc mắc, đại biểu cũng không để ý cậu hỏi tới kẻ thứ ba kia.

    “Biết, từng gặp rồi.” Hà Tử Tường gật gật đầu.

    “Biết?” Nhiếp Mục có chút kinh ngạc, không ngờ Hà Tử Tường còn từng gặp qua: “Kia, có tìm người tới đập gã một trận không?”

    “Không có.” Hà Tử Tường lắc đầu.

    “Không có!” Nhiếp Mục kinh hãi: “Cậu cứ vậy để gã ta đục góc tường, rinh vợ mình đi à?” Đừng nói với cậu Hà Tử Tường là người theo mỹ đức ‘quân tử’ này nọ, thúi lắm, mỹ cái rắm, thành toàn cho người khác rồi ai tới thành toàn cho mình?

    Hà Tử Tường mỉm cười bí hiểm: “Vô cớ đánh người phải chịu trách nghiệp pháp lý.”

    “Có phạm pháp cũng phải đánh, bằng không thực tiện nghi cho hai đứa nhó, để nó hạnh phúc vậy à?” Nhiếp Mục tức giận không thôi, muốn từ miệng Hà Tử Tường moi ra cái tên, sau đó tự mình tìm người đập một trận.

    “Cậu không cần nghĩ nhiều, tôi tự có biện pháp.” Ánh mắt Nhiếp Mục xoay tròn, bộ dáng tính kế, Hà Tử Tường sao lại không biết bạn thân có ý đồ gì, chỉ là đối với Lâm Tuấn, rất nhanh cậu sẽ có cơ hội để gã ta nhận trừng phạt, vì tội lỗi của chính mình mà bị phạt, bọn họ căn bản không cần tự động thủ.

    “Thật sự?” Nhiếp Mục có chút không tin tưởng, nhìn bộ dáng thờ ở của Hà Tử Tường, cứ như không hề để ý tới.

    “Đương nhiên là thật, tôi tự khắc có chừng mực.” Hà Tử Tường gật gật đầu, cho câu trả lời thuyết phục.

    … …

    Sau khi ly hôn với Giang Lâm Nhi, trọng trách chăm sóc Hà Thần liền nằm trên người bà Hà, Hà Tử Tường cùng bà thương lượng, bảo bà dứt khoát xin nghỉ việc ở tòa soạn.

    Hà Tử Tường nói chuyện mình dùng thân phận Cố Hướng Bồi mở tài khoản chơi cổ phiếu cùng thân phận bà Hà mua nhà, dọa bà nhảy dựng một phen.

    Bà Hà căn bản không ngờ con trai cư nhiên dấu mình chơi cổ khoán, lại còn im im mua một căn hộ, lại còn là mua một lần.

    Hiện giờ Hà Thần còn quá nhỏ, cần người chăm sóc cả ngày, Hà Tử Tường không có khả năng nghỉ việc ở nhà chăm con, trong nhà chỉ có hai người, trừ bỏ cậu chỉ còn mỗi bà Hà.

    Theo số tiền thu được hiện giờ, không phải chỉ có vài ngàn tiền lương như ngoài mặt, cậu hoàn toàn có đủ năng lực chăm cho lo gia đình.

    Kết hợp tất cả, chỉ đành ủy khuất bà Hà.

    Hà Tử Tường cảm thấy thực ngượng ngùng khi đưa ra ý kiến này với mẹ, cậu không cho rằng hiếu luận là phải để cha mẹ ở nhà nghỉ dưỡng (bà Hà căn bản không già, chỉ mới hơn bốn mươi, chẳng qua vì mấy chục năm vất vả nên tóc mới bạc sớm một chút). Có nghĩ dưỡng hay không cũng tùy thuộc vào ý muốn và tình trạng sức khỏe của cha mẹ.

    Hiện giờ bà Hà còn thực trẻ tuổi, hơn nữa sức khỏe cũng tốt, công việc bên tòa soạn cũng ổn, bà Hà làm tổng biên tập, nếu xin nghỉ cũng khá đáng tiếc, dù sao để lên tới vị trí này, bà cũng đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết.

    Bà Hà thì không nghĩ nhiều như Hà Tử Tường, bà cho rằng, con trai trưởng thành có tiền đồ, bà cũng có thể dỡ xuống trọng trách, vừa vặn cháu trai còn nhỏ mà không có người chăm sóc, bà từ chức thì có thể ở nhà làm bạn cùng cháu, này quả thực là không thể tốt hơn.

    Nhìn bộ dáng áy náy của con trai, bà Hà cảm thấy buồn cười, không hiểu vì sao con trai lại nghĩ nhiều như vậy, không phải chỉ là một công việc thôi sao, cho dù quan trọng thế nào cũng sao bằng cháu mình?

    Hà Tử Tường nghe bà Hà nói vậy, rốt cuộc cũng bình thường trở lại, mẹ không để ý là tốt rồi.

    Bên này Hà Tử Tường mới vừa cùng bà Hà thương lượng xong, bên kia Cố Hướng Bồi cũng nói chuyện với bà Cố.

    Cố Hướng Bồi nghĩ, không bằng cứ để bà Hà cùng Hà Thần dọn qua ở cùng ba mẹ mình, như vậy mẹ cũng có thể giúp chăm nom Hà Thần, về phần Hà Tử Tường, bình thường cuối tuần anh đều về nhà, hai bọn họ cùng lái xe về là được.

    Bà Cố có chút do dự, không phải không muốn em gái cùng cháu trai dọn tới, bà đương nhiên nguyện ý rồi, đứa nhỏ đáng yêu như vậy có ai không thích, bà chỉ sợ em gái cùng cháu trai không muốn thôi.

    Ở nhà mình thực thoải mái, làm chi mà dọn tới nhà người khác, vừa phiền toái lại không tiện. Hơn nữa, để con trai dọn đi, một tuần chỉ có thể gặp gỡ hai ngày, Tử Tường bỏ được sao?

    Bà Cố nhớ rõ, Tử Tường rất yêu thương con trai.

    “Mẹ, mẹ không hỏi thử thì sao biết dì có chịu hay không? Phải thử mới biết được.” Cố Hướng Bồi không chịu từ bỏ ý định, tiếp tục khuyên can, tối nay anh cố ý chạy về nhà chính vì chuyện này.

    “Hiểu Tình (bà Cố) à, anh cảm thấy đề nghị của Hướng Bồi không tồi, bên Hiểu Vân (bà Hà) chỉ có hai người lớn, Tử Tường đi làm rồi, còn có mình Hiểu Vân ở nhà chăm sóc đứa nhỏ, nhất định sẽ rất bận rộn, để bọn họ tới đây ở, chúng ta cũng tiện giúp đỡ hơn.” Ông Cố ở bên cạnh lắng nghe, hỗ trợ khuyên nhủ.

    “Em biết, em cũng nghĩ như vậy, bất quá ý Hướng Bồi chính là bảo bà cháu Hiểu Vân dọn qua đây…” Nghĩ nghĩ, cảm thấy con trai nói đúng, không thử thì sao biết được: “Được rồi, thử xem, để gọi điện hỏi Hiểu Vân một chút.”

    “Dạ, mẹ, mẹ gọi đi.” Cố Hướng Bồi nóng vội, anh cấp bách muốn biết đáp án, kỳ thật, xét theo phương diện nào thì chuyện này đều là lợi đôi bên, không còn biện pháp nào tốt hơn. Cố Hướng Bồi tin tưởng, hẳn sẽ thành công.

    ….

    Hoàn Chương 45.

    Tiểu kịch trường đời trước (5)

    Ngồi trước bàn làm việc, nhìn tin tức thám tử tư gửi qua, từng hàng từng chữ chăm chú tỉ mỉ xem, càng xem, ánh mắt Cố Hướng Bồi ngày càng thâm trầm, khí lạnh quanh người ngày càng nặng.

    Cố Hướng Bồi không tin, một chút cũng không tin Hà Tử Tường qua đời vì căn bệnh ung thư dạ dày, sức khỏe Tử Tường tốt như vậy, sao có thể đột nhiên bị ung thư, lại còn chưa kịp điều trị đã bỏ mình?

    Cho dù có giấy chứng tử của bệnh viện, anh vẫn không tin, một chút cũng không tin tưởng. Nhưng, anh có muốn không tin cũng không có cách nào, Tử Tường đã mất rồi, không bao giờ quay lại nữa. Cố Hướng Bồi thực mê mang, anh biết mình không có lý do hoài nghi, nhưng anh cứ nhịn không được hoài nghi vợ của Tử Tường—- Giang Lâm Nhi.

    Chuyện này cũng có nguyên do của nó, có một buổi trưa anh đang dừng xe chờ đèn xanh ở ngã tư đường thì đột nhiên nhìn thấy một bóng người có chút quen thuộc nắm tay một người nào đó theo làn đường đi bộ đi ngang qua. Khi ấy Cố Hướng Bồi liền cảm thấy thực quen mắt, vừa vặn đèn cũng chuyển từ đỏ qua xanh, Cố Hướng Bồi liền quẹo qua, chầm chậm đuổi theo hai người phía trước. Làm như lơ đãng lướt ngang qua, Cố Hướng Bồi tinh tường nhìn thấy người nọ chính là Giang Lâm Nhi, còn bên cạnh là một người đàn ông xa lạ.

    Thuộc truyện: Bất Nhất Dạng Đích Nhân Sinh