Bất Nhất Dạng Đích Nhân Sinh – Chương 70-72

    Thuộc truyện: Bất Nhất Dạng Đích Nhân Sinh

    Bất Nhất Dạng Đích Nhân Sinh [70]

    ******

    Hai năm sau.

    Một chiếc Audi bạc thả chậm tốc độ, thong thả chạy vào một tiểu khu sa hoa, dừng lại trong bãi đỗ xe, mở cửa, một người đàn ông trẻ tuổi xách theo hai cái túi thật to bước xuống xe.

    Hà Tử Tường một tay xách hoa quả, một tay xách rau dưa đi về nhà.

    Cửa nhà vừa mở, một âm thanh thanh thúy non nớt đã vọng tới: “Ba ba!”

    Hà Tử Tường cúi đầu, Hà Thần mặc một cái yếm nhỏ, phía dưới trơn bóng, đứng ở góc quanh vui tươi hớn hở nhìn cậu cười.

    “Sao không mặc quần vào?” Hà Tử Tường buông túi đồ, đổi dép lê, một tay ôm con trai đã gần ba tuổi, một tay xác hai túi, vừa đi về phía phòng bếp vừa hỏi.

    “Vừa mới hư hư.” Hà Thần ôm cổ ba ba, còn triển lãm bé chim nhỏ vừa mới xịt nước của mình.

    “Kia cũng phải mặc quần vào chứ, cứ ở truồng chạy lăng xăng sao được?” Hà Tử Tường vỗ nhẹ cái mông bé con.

    “Ách…” Hà Thần cào cào đầu, cười ngây ngô.

    Hà Tử Tường có chút bất đắc dĩ lắc đầu, từ nhỏ Húc Húc đã được bà Cố bà Hà chăm sóc, hai bà tự nhiên là yêu thương vạn phần, rất nhiều chuyện luôn nuông chìu bé.

    Những việc khác không nói, nói về vụ mặc quần này đi.

    Đứa nhỏ lúc bé đều mặc quần yếm, đại khái đã quen với cảm giác trống trải, sau đó đổi thành quần thì bé không chịu, cứ khóc nháo không thôi.

    Bà Hà bà Cố đau lòng, nghĩ dù sao cũng không sao, không phải thích mặc quần yếm à, thế cứ mặc tiếp là được rồi.

    Cứ dung túng sủng nịch như vậy, Hà Thần mặc quần yếm tới tận một tháng trước.

    Sang năm, Hà Tử Tường tính toán đưa bé tới nhà trẻ, cho nên thói quen xấu này phải bỏ hẳn.

    Vì thế, tất cả quần yếm của bé Húc Húc đã bị Hà Tử Tường gom lại, vứt hết!

    Cho dù có vài cái mới tinh mà bà Hà bà Cố vừa mới mua về.

    Hà Thần cứ vậy bị ba ba ép phải mặc quần, bất quá bé không quen, vì thế vẫn luôn thừa dịp ba ba không có nhà, hoặc tìm n cái cớ để khỏi mặc quần, thoải mái chạy lăng xăng khoe bé chim.

    Xét thấy trong khoảng thời gian ngắn muốn con trai bỏ tật xấu là không có khả năng, bà Hà bà Cố cũng thực phản đối hành vi cưỡng chế của Hà Tử Tường, vì thế hai bên đều lùi một bước, ở nhà, Hà Tử Tường cũng chỉ nhắm một mắt mở một mắt với hành vi ở truồng chạy rông của con trai.

    Theo sự nghiệp thành công của Hà Từ Tường cùng Cố Hướng Bồi, nay năm ông Cố cũng về hưu sớm, mấy ngày trước, ba cụ tham gia một chuyến du lịch Vân Nam, mấy ngày nay, Húc Húc liền do hai bọn họ chăm sóc.

    Vì cam đoan hai người có thể tùy thời tùy chỗ chăm sóc Húc Húc, Hà Tử Tường cùng Cố Hướng Bồ luân phiên làm việc, cho nên, hiện giờ hẳn nên có Cố Hướng Bồi ở nhà mới đúng: “Bác đâu con?” Hà Tử Tường hỏi.

    “Bác trong phòng sách.” Tuy công việc đã tận lực nhưng có một cố việc không thể điều chỉnh, cũng may có thể xử lý tại nhà.

    “Húc Húc muốn ăn trái cây nào?” Hà Tử Tường ôm Hà Thần tới phòng bếp, đặt con trai xuống, buông túi đồ, mở cái túi hoa quả ra hỏi.

    “Con muốn ăn cái hồng hồng, vàng vàng, cả xanh xanh nữa.” Hà Thần vươn ngón tay, chỉ vài loại hoa quả mình thích ở trong túi.

    “Không thể ăn nhiều như vậy, con chỉ có thể ăn một loại thôi, bằng không sẽ không ăn cơm tối nổi.” Nhìn con trai chỉ trái vải hồng hồng, trái nhãn vàng vàng cùng trái ổi xanh xanh, chỉ cho phép con ăn một loại.

    “Kia… kia…” Hà Thần do dự, không biết nên chọn loại nào.

    “Đã về rồi à?” Cố Hướng Bồi xuống lầu, nghe thấy phòng bếp có âm thanh, đi tới xem thử thì thấy Hà Thần đang rối rắm nhìn túi trái cây, đại khái cũng đoán được đã xảy ra chuyện gì.

    “Ừ.” Hà Tử Tường ngẩng đầu hướng Cố Hướng Bồi mỉm cười, sau đó quay qua nhìn con trai: “Húc Húc, quyết định xong chưa?”

    “Kia con muốn an…” Hà Thần đang định nói ra lựa chọn của mình thì đột nhiên nghĩ tới gì đó: “Ba ba, con có thể ăn bao nhiêu?”

    “Ba trái vải, ba trái nhãn, còn ổi…” Hà Tử Tường lấy ra một quả ổi, sau đó dùng tay làm động tác chẻ ra làm đôi, tiếp đó lại chẻ thêm một lần: “Ổi thì chỉ ăn được một phần tư.”

    “Vì cái gì a!” Hà Thần thực không hài lòng, vì cái gì trái hồng hồng ngon như vậy chỉ được ăn ba trái, trái vàng vàng nhỏ hơn mà cũng được có ba, nhưng làm bé không thể tiếp nhận nhất là, xanh xanh vì sao chỉ được một miếng xíu xiu như vậy.

    Hà Tử Tường vươn tay, đặt lên cái bụng tròn tròn của Hà Thần: “Bởi vì con còn nhỏ, bụng con cũng nhỏ nên chỉ có thể ăn ít thôi, bằng không lát nữa sẽ không ăn cơm được.”

    Xét thấy Hà Tử Tường là một người ba nghiêm khắc. Mà, Hà Thần thân là con trai bé bỏng chỉ có thể thỏa hiệp.

    Cố Hướng Bồi đứng ở cửa phòng bếp, cười cười nhìn hết thảy, bởi vì bà Cố bà Hà quá nuông chìu nên anh cùng Hà Tử Tường chỉ có thể đảm nhiện vai trò nghiêm khắc, bất quá, cũng may Hà Thần rất thích ở cùng một chỗ với Hà Tử Tường.

    Bên kia, Hà Thần đáng thương cầm ba quả vải bỏ vào cái miệng nhỏ xíu của mình nhấm nháp, đồng thời oán niệm nhìn ba cùng bác từng ngụm từng ngụm ăn xanh xanh, Hà Thần u oán nhìn ba ba, nhìn bác, nhưng không ai thèm để ý tới bé, ô ô, chờ bà nội cùng bà nội Cố về, bé phải cáo trạng.

    Tuy rằng ba ba có vẻ không sợ, vừa nãy bé cùng ba ba thương lượng, cho bé thêm một quả hồng hồng thì bé sẽ không mách bà, nghĩ tới đây, bé không khỏi dẩu mỏ, ủy khuất a, ba ba thế nhưng không chịu, cho nên, bé quyết định, nhất định phải mách với bà.

    Một nhà ba người dùng xong cơm tối, Hà Tử Tường ôm Hà Thần không chịu tắm rửa đi tắm, sau khi dỗ bé con ngủ, cậu có chút mệt mỏi quay về phòng.

    “Mệt chết đi?” Cố Hướng Bồi ngồi bên cạnh Hà Tử Tường, hai tay nhẹ nhàng giúp cậu xoa huyệt thái dương.

    “Ừm, vì vụ này, nhóm Thụy Dục (trợ lý của Hà Tử Tường) đã tăng ca suốt một tuần, hôm nay vừa mới hoàn thành.” Hà Tử Tường nằm xuống, tựa đầu lên đùi Cố Hướng Bồi.

    Tính chất công việc của hai người không giống nhau, Cố Hướng Bồi biết gần nhất Hà Tử Tường có một case lớn, lúc này Hà Thần lại qua đây ở, vì điều chỉnh thời gian chăm sóc con, ban ngày cậu phải làm việc với cường độ rất cao.

    Kế tiếp, hai người không nói gì, một người lẳng lặng nghỉ ngơi, một người lẳng lặng mát xa.

    Mấy ngày hay Hà Thần qua ở chung, hai người vẫn luôn áp lực chính mình, không làm ra hành vi thân mật nào.

    Thời gian đã không còn sớm, Cố Hướng Bồi còn phải giải quyết công việc, mà Hà Tử Tường thì phải rời giường sớm nấu cơm cho con trai: “Đỡ hơn không?” Cố Hướng Bồi dừng động tác lại, hỏi.

    “Ừm, đỡ hơn nhiều.” Hà Tử Tường mở mắt, xoay qua nhìn bộ vị dựng thẳng đứng nào đó trước mắt, nâng mắt, liếc Cố Hướng Bồi một cái, đáy mắt tràn đầy hàm ý trêu chọc.

    Cố Hướng Bồi cũng không ngại ngùng, vốn việc này là không thể né tránh, anh vốn là người đàn ông khỏe mạnh, lại càng miễn bàn người trước mắt lại là người trong lòng, quan trọng nhất là đã vài ngày không làm, có phản ứng cũng không có gì lạ.

    Hơn nữa, Cố Hướng Bồi liếc nhìn xuống bụng dưới Hà Tử Tường, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm nơi đó, thẳng tới khi nó cũng bắt đầu thức dậy.

    “Chết tiệt!” Bị ánh mắt nóng rực của Cố Hướng Bồi tia tới, Hà Tử Tường muốn không có phản ứng cũng khó, càng đừng nói cậu cũng là đàn ông bình thường.

    Hà Tử Tường bật dậy: “Chúng ta không thể làm.”

    “Anh biết.” Cố Hướng Bồi gật gật đầu, chỉ kéo cậu qua ôm vào lòng, cúi đầu hôn xuống, trong lúc triền miên gắng bó hàm hồ nói: “Anh chỉ đòi chút an ủi thôi.”

    Năm phút trước, Hà Thần nằm trên giường nhưng làm thế nào cũng không ngủ được, bé cứ nhớ mãi tới số trái cây yêu thương, nghĩ tới một túi đầy hồng hồng vàng vàng xanh xanh, ô ô… bé muốn ăn.

    Hà Thần lén leo xuống giường, nhìn thấy phòng khách không có ai, bé chạy thật nhanh tới phòng bếp, lúc đi ngang qua phòng Hà Tử Tường, cửa không khóa, bước chân Hà Thần dừng lại, ba ba vẫn chưa ngủ a?

    Vì thế, Hà Thần lén đi tới cửa, xuyên qua khe hở nhìn vào trong. Ô! Bác cũng ở đây, bất quá vì sao ba ba cùng bác lại nhìn nhau?

    A a a! Ba ba hôn bác kìa!

    … …

    Một tuần sau, ông bà Cố cùng bà Hà du lịch trở về, Hà Thần lập tức lao vào vòng tay ông bà, hướng về phía ba ba yêu thương thực hiện hứa hẹn, mét bà ba ba hư thế nào.

    Ba cụ nghe mà dở khóc dở cười, bất quá nhìn bộ dáng ủy khuất của Hà Thần, ba cụ làm trò chỉ mặt hai đứa, bảo hai đứa hư quá.

    Hà Thần cuối cùng cũng cáo trạng xong, thực mỹ mãn ôm năm quả vải mà ba ba bồi thường, theo ông bà trở về.

    Buổi tối, dùng xong cơm tối, ông Cố ra ngoài tìm bạn chơi chờ, bà Cố bà Hà rửa một dĩa anh đào, cùng cháu trai ngồi ở phòng khách xem phim, chờ chốc nữa sẽ ôm cháu lên phòng ngủ rồi thì hai bà mới lên mạng tìm xem mấy bộ truyện đang theo đã ra chap mới chưa.

    Hà Thần vui vẻ nhìn một dĩa đỏ đỏ trước mắt, vui tươi hớn hở, chầm chậm bóc ăn, bé căn bản không hiểu cái mà hai bà xem, trước lúc ăn cơm tối bé có thể xem ‘SpongeBob’ nửa tiếng, nhưng giờ thì hết rồi, nên bé sẽ xem cái nì với hai bà.

    Ánh mắt Hà Thần căn bản không nằm trên màn hình, vẫn chuyên tâm ăn anh đào, chỉ là ngẫu nhiên liếc mắt một cái rồi cúi đầu, nghe không hiểu xem không hiểu, không biết là cái gì a.

    “A…” Đột nhiên Hà Thần kêu to dọa bà Cố bà Hà nhảy dựng: “Húc Húc, làm sao vậy con?”

    “Hôn hôn, ba ba với bác cũng hôn hôn.” Hà Thần chỉ hai diễn viên đang hôn nhau trên màn hình TV.

    Hoàn Chương 70.

    Bất Nhất Dạng Đích Nhân Sinh [71]

    ******

    Bà Cố sửng sốt, ngơ ngác nhìn Hà Thần, không chút động đậy.

    Bà Hà có chút mơ hồ, cảm giác mình vừa nghe thấy một chuyện không thể tưởng tượng, có chút không dám tin nhìn Hà Thần, khựng hai giây, do dự hỏi: “Húc Húc, con mới nói, mới nói cái gì?”

    Hà Thần sau khi nói ra những lời oanh tạc đó thì lại tiếp tục ăn anh đào của mình, căn bản không chú ý hai bà vì nó mà kích động biết bao. Nghe thấy bà hỏi, Hà Thần ngẩng đầu, lặp lại: “Ba ba với bác.” Nói tới đây, bé làm động tác hôn: “Moazz ~~~~ hôn a.”

    Bà Cố cùng bà Hà liếc nhìn nhau, miễn cưỡng áp chế khiếp sợ, hai người cùng bật dậy, một người ôm Hà Thần, một người tắt TV: “Húc Húc, không còn sớm, ngủ thôi con.”

    “A…. đỏ đỏ của con, đỏ đỏ…” Hà Thần đột nhiên bị bà nội ôm chầm lấy chạy lên phòng, làm bé vội vàng nói, đỏ đỏ của bé vẫn chưa ăn xong a.

    Bà Cố ở phía sau cầm lấy cái chén chứa anh đào của Hà Thần chạy theo lên lầu, đặt trên tủ đầu giường của bé, dỗ dành: “Húc Húc ngoan, đỏ đỏ chúng ta giữ lại ngày mai hãy ăn, ngày mai bà nội sẽ cho con một chén thật đầy luôn.”

    “Thật sao?” Hà Thần vốn không buồn ngủ, nghe bà Cố nói vậy lập tức ngoan ngoãn kéo chăn: “Dạ, bà nội Cố, bà nội, con ngủ đây, ngày mai nhất định phải cho con một chén đầy a ~ ~”

    “Rồi rồi.” Hai bà cố nhẫn nại, chờ Hà Thần ngủ rồi mới rời khỏi phòng.

    Nhìn thời gian, tuy chưa tới giờ ông Cố về nhưng hai bà vẫn cẩn thận đi vào phòng bà Hà, khóa cửa, ngồi xuống giường.

    Một trận trầm mặc!

    Hai người cũng không biết nên nói gì, hai năm nay tuy bọn họ vẫn xem tiểu thuyết đam mỹ nhưng dù sao tiểu thuyết cũng là tiểu thuyết, hiện thực gặp phải thì cũng không phải vấn đề, nếu người kia không phải con trai mình, hai bà nhất định sẽ ủng hộ không thôi.

    Chỉ là, sự thật lại là con mình.

    Bà Cố cùng bà Hà không biết nên hình dung tâm tình hỗn loạn của mình thế nào. Rất nhiều chuyện chính là vậy: khi chưa gặp, chỉ nghe thấy chuyện của người khác thì bạn nghĩ chuyện chẳng là gì, mình nhất định sẽ khoan dung tha thứ, sẽ chân thành chúc phúc, có tình thì trở thành thân thuộc.

    Chỉ là, khi thật sự phát sinh trên người mình hoặc người thân cận, bạn sẽ do dự, sẽ lùi bước.

    Hai bà cụ ngồi trong phòng hồi lâu, thẳng tới khi ông Cố về nhà cũng chưa nói câu nào.

    Đêm này, cả hai bà cùng bị mất ngủ!

    Bà Hà nằm trên giường, trong đầu trằn trọc câu nói của Húc Húc ban nãy, con trai cùng Giang Lâm Nhi ly hôn, bà còn nghĩ con trai tốt nhất không nên lập tức tìm bạn gái hay vợ mới. Không phải mất lòng tin vào lòng người, chẳng qua dù sao cũng không phải con ruột, không thể nào yêu thương như con mình.

    Cho nên, bà Hà tính toán, nếu con trai có ý muốn kết hôn lần nữa thì cứ để cháu trai cho bà chăm sóc, hai vợ chồng có thể có thế giới của riêng mình.

    Sau đó, biết con trai không tính toán đi thêm bước nữa, bà nghĩ, giờ Húc Húc còn nhỏ, chờ nó lớn một chút thì cũng tốt.

    Chính là, trái lo phải nghĩ, ngàn tính vạn tính, chỉ không ngờ con trai cư nhiên lại là đồng tính.

    Đồng tính không phải không thể tiếp nhận, nhưng vì sao lại là cùng Hướng Bồi…

    Hướng Bồi không phải không tốt, ngược lại nó quá tốt, tốt đến mức làm người ta không đành lòng.

    Bà Hà đến bây giờ sao lại không hiểu vì sao Cố Hướng Bồi ngần ấy năm vẫn không tìm bạn gái, hơn 90% khẳng định có liên quan với Tử Tường.

    Một đứa con xuất sắc như vậy, lại còn là con của chị mình… Tử Tường, sao có thể được Hướng Bồi nhắm trúng! ?

    … …

    Ông Cố ngủ say khò khè, bà Cố thì trợn mắt, một chút buồn ngủ cũng không có.

    Bà đột nhiên hiểu ra hành vi của con trai suốt nhiều năm qua, mỗi khi bà muốn giới thiệu đối tượng, mới đầu thì lấy cớ còn nhỏ, không muốn tìm, sau lại nói công việc bận rộn, tạm thời không nghĩ tới, sau đó nữa, thì không thích, tìm không thấy.

    Hai năm nay, mỗi khi con trai cùng cháu trai về nhà, mỗi lần nhắc tới vấn đề này con trai liền bỏ chạy, lảng tránh, dùng đủ biện pháp để tránh né.

    Nếu bị chọc tới nóng nảy thì dứt khoát không về.

    Hai năm nay cứ vậy, bà thực sự đã sắp hết hi vọng về chuyện tình cảm của con trai, muốn từ bỏ, không thúc giục nữa, bị kháng cự nhiều năm như vậy cũng nản, cứ lẳng lặng chờ, sớm muộn gì cũng có ngày con trai dẫn bạn gái trở về, không biết là năm năm hay mười năm, chẳng lẽ con bà định cả đời không cưới vợ, sao có thể a.

    Không ngờ, con trai đã tìm được người bầu bạn, lại còn là cháu ruột của bà.

    Mấy năm nay, bà Cố không ngừng suy nghĩ, kết quả không xong nhất chính là con bà là người đồng tính, ít ra vẫn hơn là cả đời không ai cưới a! Không đúng, là chung thân không nói chuyện yêu đương, không cưới vợ, ít ra bên cạnh cũng có người bầu bạn.

    Đọc tiểu thuyết đam mỹ hơn hai năm, bà Cố cũng lý giải giới này, bà dám vỗ ngực cam đoan, hiện giờ con trai nói mình là Gay thì bà cũng chỉ kinh ngạc một chút mà thôi, nhưng tuyệt đối không phải khiếp sợ như biết người con mình thích chính là cháu mình thế này, cũng thực khó tiếp nhận.

    Sao lại có thể là Tử Tường a!

    Con trai, bà Cố nghĩ, không biết từ khi nào thì nó bắt đầu thích Tử Tường.

    Theo tình huống ở chung mấy năm nay của hai đứa, hơn 90% là con trai bà thích Tử Tường trước, bằng không, vì sao lại giữ thân trong sạch suốt hai mươi mấy năm, bên người không hề xuất hiện bóng dáng ai, mặc kệ là nam hay nữ.

    Còn Tử Tường? Tử Tường từ khi nào bị con trai bà dụ dỗ?

    Nghĩ nghĩ, bà cảm thấy hẳn là sau khi Tử Tường ly hôn với Giang Lâm Nhi.

    Bởi vì, trước khi ly hôn, Tử Tường tuyệt đối là trai thẳng bình thường, có thể kết hôn với Giang Lâm Nhi, còn sinh ra Húc Húc.

    Mặc dù có một số người song tính, nhưng bà Cố tin tưởng, cũng hiểu rõ, Tử Tường không phải người như vậy.

    Ly hôn tới giờ cũng chỉ mới hai năm, một khoảng thời gian ngắn như vậy, con trai làm thế nào bẻ cong Tử Tường?

    Nếu không lo lắng tới thân phận Tử Tường, kỳ thực, bà Cố vẫn thực vừa lòng với chuyện này, hai đứa đều tốt, cũng thực xứng đôi, từ nhỏ tình cảm đã rất tốt, Tử Tường lại còn là đứa nhỏ bà tận mắt nhìn thấy từ nhỏ, hiểu rõ tính tình, hai đứa hoàn toàn có thể bên nhau lâu dài.

    Chính là, vì cái gì Tử Tường lại là cháu bà?

    Hoàn Chương 71.

    Bất Nhất Dạng Đích Nhân Sinh [72]

    ********

    Hôm sau, ông Cố nhìn đôi mắt đen xì của bà Cố cùng bà Hà, giật mình hỏi: “Sao vậy? Tối qua không ngủ tốt à?”

    “A, có một chút.” Hai bà cơ hồ là đồng thời trả lời: “Tối qua có người say rượu làm ồn/ có tiếng động ầm ĩ dưới lầu.” Phản ứng đầu tiên chính là che dấu.

    Ông Cố nghe hai người nói vậy thì có chút nghi hoặc lầm bầm: “Sao tôi không nghe thấy? Tôi ngủ say vậy à?”

    “Đúng vậy, tối qua ông ngủ thẳng cẳng, làm gì nghe thấy âm thanh dưới lầu.” Bà Cố chặn lời, lảng sang chuyện khác: “Húc Húc cũng sắp tỉnh rồi, ông lên xem xem.”

    Ông Cố gật đầu, nghĩ chắc mình thực sự ngủ quá sâu nên không nghe thấy gì, vừa đi tới phòng Hà Thần vừa nói: “Húc Húc hôm nay để tôi lo, hai người ăn sáng xong thì lên ngủ một chút đi.”

    “Ừ, biết rồi.” Bà Cố thúc giục ông mau đi nhanh nhanh rồi cùng bà Hà vào bếp bận rộn.

    Bà Cố cùng bà Hà từ buổi sáng thức dậy tới giờ, một câu cũng không nói với đối phương, từ bỏ một câu vì cấp bách mà đồng thanh ban nãy.

    Bà Cố từ thùng gạo múc ra một chút, bắt đầu vo gạo chuẩn bị nấu cháo, bà Hà lấy cải chua trong tủ lạnh cùng đậu nành ngâm tối qua ra rửa, cắt nhỏ cải, chuẩn bị lát nữa làm món cải chua xào đậu.

    Hai chị em yên lặng làm bữa sáng, không nói với nhau câu nào, cả phòng bếp trừ bỏ tiếng vo gạo thì chỉ còn tiếng cắt rau.

    Bà Cố vo gạo xong, định đi qua bên cạnh bà Hà bắt vào nồi cơm điện, bà Hà vừa vặn cắt xong, ngẩng đầu định lấy dĩa…

    Bước chân bà Cố khựng lại, bà Hà cũng ngừng động tác, im lặng không biết nói gì.

    Sau đó bà Hà mở miệng: “Cái kia, chị…”

    Bà Cố cũng lên tiếng: “Hiểu Vân, cái kia…”

    Hai chị em cơ hồ là đồng thời mở miệng, nói được một nửa, không khỏi bật cười, tối qua biết đối tượng của con trai mình thế nhưng là con trai chị/em gái mình, cảm giác áy náy rốt cuộc cũng tiêu tan.

    “Chị, em cảm thấy thực có lỗi với chị.”

    Dùng xong bữa sáng, ông Cố ôm Hà Thần tới công viên gần đó dạo bộ, còn căn dặn hai người khó ngủ đêm qua mau mau đi ngủ bù. Bà Cố bà Hà vào phòng, bất quá không ngủ.

    Ngồi trên sô pha, bà Hà kéo tay bà Cố, cực kỳ áy náy nói.

    Chị cùng anh rể chỉ có mỗi đứa con là Hướng Bồi, toàn bộ hi vọng đều đặt trên người nó, mặc kệ là cưới vợ hay sinh con, hiện giờ, Hướng Bồi ở cùng một chỗ với Tử Tường, hai người cơ hồ sẽ tuyệt hậu.

    Tử Tường còn có Húc Húc, bà có Húc Húc với Tử Tường, mà chị với anh rể thì chỉ có mình Hướng Bồi. Bà không chỉ áy náy với chị cùng anh rể, mà còn áy náy vì Hướng Bồi nhiêu năm như vậy không chịu tìm bạn gái làm hai anh chị hao phí biết bao nhiêu tâm tư.

    “Không, Hiểu Vân, là chị có lỗi với em.” Từ tối qua bà Cố đã nghĩ rõ ràng, con đường này rõ ràng là Hướng Bồi kéo Tử Tường, nếu không phải vì Hướng Bồi, Tử Tưởng sao có thể trở thành đồng tính, nó vốn là trai thẳng.

    Em gái cùng em rể ly hôn, chỉ có mình Tử Tường làm chỗ dựa (Hà Thần còn nhỏ, không tính), có thể nói là toàn bộ của em gái, có lẽ em gái tính toán sau này Tử Tường lại cưới vợ sinh con, nhưng hiện giờ, bị Hướng Bồi kéo vào con đường này, tái hôn không còn, còn sinh thêm con, cũng đừng nghĩ nữa.

    Bà Cố cảm thấy thực có lỗi với em gái, là con trai mình phá hủy Tử Tường.

    “Không, chị, là em..”

    “Không phải, Hiểu Vân, là chị…”

    Bà Cố kéo tay bà Hà, ngăn cản những lời tự trách: “Được rồi, nếu chúng ta đều cảm thấy có lỗi với đối phương thì cứ cho qua đi, huề nhau, không ai có lỗi hết.”

    “Tốt, chúng ta không ai có lỗi với ai cả.” Bà Hà gật gật đầu, hốc mắt hơi đỏ lên, vì chị gái thấu hiểu cùng đồng ý, bà vốn nghĩ, hai đứa con trai phỏng chừng ăn khổ một phen, nào ngờ.

    Bà Cố cũng thực cao hứng, bà cứ nghĩ em gái không thể tiếp nhận nhanh như vậy, không ngờ.

    Hai bà mẹ rốt cuộc có thể tĩnh tâm ngồi xuống hảo hảo nói chuyện.

    “Bọn nhỏ hiện giờ không biết chúng ta đã biết, nhưng này không phải vấn đề lớn, quan trọng nhất là ba đám nhỏ.” Bà Cố có chút lo lắng.

    Hai năm nay bà Cố bà Hà đã xem nhiều tiểu thuyết đam mỹ, đối với đồng tính khá thấu hiểu, nhưng ông Cố không có a, không chỉ không có, đến tận bây giờ ông vẫn không biết ‘tiểu thuyết đam mỹ’ mà bạn già cùng em vợ xem rốt cuộc là gì.

    Nghe qua, đại khái chỉ nhớ bốn chữ ‘tiểu thuyết đam mỹ’, nhưng ông Cố không phải người có lòng hiếu kỳ cao, cho dù biết cũng không thăm dò xem đó là gì, cho nên đến giờ, thái độ của ông về giới đồng tính, hai bà không hề hay biết.

    Nhớ tới anh rể, bà Hà không khỏi lo lắng, nếu anh rể phản đối thì nên làm sao mới tốt đây?

    Bà Cố an ủi: “Không có việc gì, chúng ta hảo hảo thương lượng, nghĩ cách để anh rể em tiếp nhận.”

    “Nghĩ cách làm anh rể tiếp nhận?” Bà Hà cau mày nghĩ nghĩ: “Nên nghĩ cách âm thầm một chút, bắt đầu từ cuộc sống hằng ngày, từng chút từng chút, chậm rãi để anh rể hiểu ra việc này.”

    “Đúng, không nên để anh rể em lập tức biết, dù sao hai đứa cũng như vậy nhiều năm rồi, có thêm một chút thời gian cũng không sao, chỉ là nhất định không được để anh rể em phát hiện.”

    “Đúng đúng, chúng ta…”

    “Ừm ừm, đúng…”

    … …

    Bên này bà Cố bà Hà đang thương lượng tới khí thế ngất trời, bên kia Hà Tử Tường cả người lạnh băng như vừa đặt mình vào hầm băng, lạnh lẽo thấu xương.

    Vừa nãy cậu theo lệ thường tham gia cuộc họp hàng tháng, vừa vào phòng làm việc thì điện thoại riêng vang lên, Hà Tử Tường bước qua, tùy tay nhấn nghe: “Xin chào.”

    “Cậu Hà, xin chào, tôi là bác sĩ của bệnh viện xx, là thế này, báo cáo kiểm tra sức khỏe tháng trước đã có, chúng tôi phát hiện….” Những lời sau đó Hà Tử Tường một chút cũng không nghe rõ, cậu chỉ nghe thấy hai chữ ‘ung thư’!

    Ung thư! !

    Tay Hà Tử Tường run lên nhè nhẹ, cầm tai nghe thật lâu cũng không có động tác.

    Đột nhiên, ‘lạch cạch’ một tiếng, tai nghe rớt xuống, cả người Hà Tử Tường ngã xuống ghế, ũ rũ đưa tay lên che mặt, ung thư!

    Ngoài phòng làm việc ầm ĩ, đã là thời gian tan tầm, nhóm đồng nghiệp bên ngoài bắt đầu thu dọn đồ đạc, Hà Tử Tường cũng đứng dậy, bắt đầu thu dọn.

    Vừa nãy cậu nhắn tin cho Cố Hướng Bồi, lấy cớ nói trưa nay mình không về nhà ăn cơm, buổi chiều cũng xin phép nghỉ, cậu muốn tới bệnh viện một phen.

    Dừng xe ở bãi đỗ xe bệnh viện, Hà Tử Tường khẩn trương tới thở không nổi, hai tay nắm chặt tay lái, làm thế nào cũng không nâng tay mở cửa nổi.

    Trong lòng thực kích động, đừng vào, mau lái xe quay về đi, vô ích thôi, đời trước chết như vậy, đời này cũng không thoát được, vô ích thôi.

    Hà Tử Tường buông vô lăng, cả người ngã ra sau tựa vào lưng ghế, trong lòng không ngừng khuyên nhủ bản thân: Hà Tử Tường, cho dù là ung thư dạ dày thời kỳ cuối thì mày cũng không nên tiêu cực như vậy, cho dù chết thì cũng phải đấu tranh một phen, tuyệt đối không thể dễ dàng từ bỏ.

    Đúng vậy, không thể cứ buông tha như vậy. Húc Húc còn nhỏ, nó đã không còn mẹ, sao có thể mất cả ba? Anh, bọn họ mới ở cùng một chỗ không bao lâu, còn chưa được cha mẹ tán thành, người nhà chúc phúc, cậu sao có thể bỏ anh lại?

    Còn có, giấc mộng đời trước, nếu cậu đi rồi, anh có đi theo con đường kia không?

    Mẹ, ba đã sớm rời đi, mình là cột trụ duy nhất trong nhà, nếu cậu mất đi, mẹ phải làm sao đây…

    Nghĩ tới đây, nghĩ tới hết thảy, hốc mắt Hà Tử Tường chậm rãi phiếm đỏ, cậu tuyệt đối tuyệt đối không thể từ bỏ, cậu còn nhiều người quan tâm, nhiều người yêu thương mình như vậy, cậu thực luyến tiếc bọn họ a.

    Hoàn Chương 72.

    Thuộc truyện: Bất Nhất Dạng Đích Nhân Sinh