Black crow white crow – Chương 20

    Thuộc truyện: Black crow white crow

    20 Thái tử đối đầu địa chủ

    Vinh Kính tinh tường thấy được bàn tay Vinson đặt trên đầu gối Tạ Lê Thần, trong đầu lập tức nảy ra một ý niệm —— quấy nhiễu tình dục! Tay đã phản ứng trước cả não, chờ Vinh Kính hiểu được, cái khay trên bàn dùng để đựng ly hồng trà đã bị phóng đi. Y như ném đĩa vậy, bay thẳng đến mặt Vinson.

    Vinson hơi nghiêng mặt sang một bên… Phía sau Tạ Lê Thần liền lộ ra, mắt thấy sắp bị ném trúng rồi.

    Nhưng cái khay đó là hình tròn, cũng không biết Vinh Kính dùng lực thế nào, bay tới trước mắt Tạ Lê Thần liền ngoặt theo vòng cung, xẹt qua mặt Vinson.

    Vinson giơ tay nhẹ nhàng sờ sờ vết thương đo đỏ trên mặt, hiểu ý cười, nhìn Vinh Kính —— thế này tính là cảnh cáo sao?

    Vinh Kính chỉ Tạ Lê Thần, “Cục đồ ăn, còn không đi luyện tập!”

    Tạ Lê Thần nhếch miệng, “Tôi… Luyện xong rồi.”

    “Luyện xong rồi thì đi ngủ!”

    Tạ Lê Thần ngẩn người, sau đó nhếch khóe miệng —— A?! Thỏ thỏ Vinh biểu cảm thế kia tính là ghen nha!

    Philips ở một bên bưng trà vừa lúc thấy được, ngoắc ngón tay với Vinson, “Vinson, không nên quấy rối người khác!”

    “Rõ.” Vinson đứng lên, trở về phía sau cậu ta.

    Vinh Kính đứng dậy trở lại bên người Tạ Lê Thần ngồi xuống tiếp tục gõ máy tính, không quên lườm y một cái như là cảnh cáo.

    Tạ Lê Thần cười, hình dáng ghen quá quá quá dễ thương! Chỉ là con thỏ bạo lực dễ thương như thế hiện tại đang vì bảo vệ người khác mà hao tâm tổn trí, Tạ Lê Thần vô cùng khó chịu!

    “Này, dân đen!” Philips ngồi một hồi, vẫy tay với Vinh Kính và Tạ Lê Thần, “Ta mệt, muốn nằm một lúc!”

    Tạ Lê Thần rất muốn kêu cậu ta trực tiếp nằm ở sô pha đi, dù sao thể trạng cậu ta rất nhỏ, sô pha cũng đủ rồi. Bất quá nghĩ lại nghĩ, là khách ở xa tới, không thể tính toán như với trẻ con được, liền chỉ vào giường mình, “Đây, ba ngày này hai người ngủ đi, tôi và Vinh Kính ngủ sô pha cũng được.”

    Vinh Kính nhìn Tạ Lê Thần, thoả mãn gật đầu, “Ừm, rất người lớn.”

    Tạ Lê Thần được tán thưởng, lên mặt đắc ý.

    Philips quay đầu lại nhìn giường, nhíu mày, “Chỉ có một giường a.”

    Không thấy hai cái giường hợp lại cùng một chỗ rồi sao? Tạ Lê Thần nhíu mày, tự nhủ vóc dáng nhỏ như vậy ngủ một bên giường là đủ rồi mà, “Hai người một người một bên không phải được rồi sao.”

    Philips bất mãn, “Ta sao có thể ngủ cùng hạ nhân chứ?!”

    Và Tạ Lê Thần sửng sốt, cùng ngẩng đầu nhìn Vinson, chỉ thấy anh ta đứng ở phía sau Philips, nét mặt không có biểu cảm gì khác, giống như hoàn toàn không có nghe thấy.

    Vinh Kính nhíu mày, “Anh ta tốt xấu gì cũng là người bạn cùng chung hoạn nạn với cậu, gọi hạ nhân quá không tôn trọng rồi đấy!”

    “Ta là Hoàng tộc!” Philips cường điệu, “Ta là chủ nhân của hắn, phục vụ cho ta là vinh hạnh lớn lao của hắn!”

    Vinh Kính nhìn trời, nghĩ đứa trẻ này thật bất trị. Bên cạnh Tạ Lê Thần chậc chậc lắc đầu, tự nhủ tên Thái tử này thật không thông minh, cậu ta hiện tại đang trong trạng thái bị cô lập, bên người chỉ có một mình Vinson, hẳn là nên khôn ngoan dựa hơi chứ, cứ chọc giận người ta như vậy, lỡ đâu bị phản bội thì làm sao?!

    Cơm nước xong, Tạ Lê Thần phải đi họp báo bộ phim mới, Vinh Kính muốn đi theo, thế nhưng trong nhà không thể không có ai, thế nên không thể làm gì khác hơn là gọi Tào Văn Đức trông coi Tạ Lê Thần.

    Chờ người đi rồi, Vinh Kính tiếp tục làm chuyện của mình, đọc sách, nghiên cứu, ăn khuya…

    “Ưm…” Buổi chiều Philips ngủ đủ giờ đang buồn chán chuyển kênh TV, hỏi Vinson, “Có gì ăn không?”

    Vinson đi tới nhà bếp mở tủ lạnh, “Không có nhiều đồ ăn lắm.”

    “Muốn ăn bánh pudding.” Philips hai tay chống cằm, “Vinson đi mua giúp ta.”

    Vinson nhìn Vinh Kính, “Gần đây có cửa hàng đồ ngọt nào không?”

    “Hiện tại tốt nhất đừng nên lộ diện.” Vinh Kính cầm lấy điện thoại, “Tôi sẽ kêu Tạ Lê Thần lúc trở về mua cho hai người.”

    “Ta muốn ăn bây giờ.” Philips lắc đầu, “Vinson.”

    “Rõ.” Vinson định đi ra ngoài.

    “Hiện tại ra ngoài không an toàn!” Vinh Kính ngăn cản, “Nếu như bại lộ vị trí, Vinson có khả năng sẽ gặp nguy hiểm, một khi kẻ thù tới, còn có thể mang đến phiền phức cho cư dân quanh đây!”

    Philips không nói lời nào.

    Vinson đã mở cửa phòng,

    “Được rồi, tôi đi mua cho, hai người chờ trong phòng!” Vinh Kính đứng lên, anh nhớ rõ con heo đất nhỏ trên bàn bên trong có tiền lẻ, mở lấy ra một ít, cầm cái chìa khóa đi ra ngoài.

    Trước khi đi không quên nói, “Bất luận ai đến cũng không đừng mở cửa!”

    Cửa phòng đóng, Vinson quay đầu lại, chỉ thấy Philips đã rời giường đi tới bên cửa sổ sát sàn.

    “Một người rất hiểu ý người khác.” Vinson đi tới phía sau cậu ta.

    Philips lườm anh ta, “Anh thích?”

    “Ừm…” Vinson vuốt cằm, “Luận vềtướng mạo, tôi thích kiểu cường đại và tà mị hơn, kiểu Tạ Lê Thần vậy, bất quá xét tính cách, Vinh Kính dễ thương hơn một chút…”

    Nói còn chưa dứt lời, Philips quay đầu lại hung hăng liếc mắt trừng, “Anh trả lời phải hoặc không là đủ rồi, dong dài.”

    Vinson cười, “Điện hạ hình như rất nóng nảy…”

    “Không có!” Philips quay đầu lại, “Anh gần đây lá gan càng lúc càng lớn!”

    Vinson nở nụ cười, “Điện hạ… Tôi sẽ không phản bội ngài.”

    Philips sửng sốt.

    “Dù cho ngài không còn là Thái tử… Tôi cũng sẽ không phản bội ngài.”

    Vừa dứt lời, chợt nghe ở cửa truyền đến ” cụp” một tiếng… Giống như là có người dùng chìa khóa mở cửa, chuẩn bị vào nhà.

    Vinson nhíu mày, giơ tay ngăn cản Philips định đi ra, “Vinh Kính không thể nhanh như vậy đã trở về!”

    Tạ Lê Thần tựa ở ghế phó lái gặm một quả táo, kết thúc phỏng vấn có chút mệt, “Nhãi con chết tiệt thật đáng ghét!”

    “Lại cãi nhau với Vinh Kính?” Tào Văn Đức cười khuyên nhủ Tạ Lê Thần, “Vinh Kính kỳ thực rất dễ thương, chỉ là có chút đơn thuần mà thôi.”

    “Anh không phải nói cậu ấy, Kính Kính dễ thương biết bao, nhìn hoài không chán, anh nói là cái loại trẻ ranh ngạo mạn cao quý cho rằng mình là Hoàng tử chết tiệt!” Tạ Lê Thần vừa nói, vừa có chút lo lắng nhìn điện thoại di động.

    “Tảo Thần còn chưa gửi tin nhắn đến?” Tào Văn Đức có chút lo lắng, “Em ấy nói ngày hôm nay đi chuyến bay tối, có lẽ đến trễ.”

    “Đúng vậy.” Tạ Lê Thần nhíu mày, “Cũng có khả năng về đến nhà rồi nói chuyện phiếm với Vinh Kính.”

    Xe dừng ở dưới lầu, Tạ Lê Thần và Tào Văn Đức lên lầu, còn chưa mở cửa phòng, chợt nghe bên trong có người hét, “Cứu tôi với!”

    “Là Tảo Thần!” Tào Văn Đức nóng nảy, định phá cửa.

    “Này, chờ anh mở cửa đã!” Tạ Lê Thần tự nhủ với hệ thống an ninh siêu cấp Vinh Kính lắp đặt, nếu dám phá cửa hai người bọn họ chắc chắn bị nổ bay lên trời luôn.

    Cửa mở.

    “Tảo Thần!”

    Tào Văn Đức xông vào, thấy Tạ Tảo Thần bị trói ghiến trên sô pha, một bên Philips cầm trên tay một con dao nhỏ, Vinson đứng ở sau sô pha.

    “Tảo Thần!” Tào Văn Đức nhanh chóng vọt qua, đẩy Philips ra, thấy áo sơmi trên người Tảo Thần bị cắt, nhưng may là không bị thương.

    “Em không sao chứ!” Tào Văn Đức yêu thương cởi trói cho Tạ Tảo Thần, ôm lấy kiểm tra.

    “Hu hu, Văn Đức, bọn họ biến thái biến thái!” Tạ Tảo Thần bị dọa kinh hoàng, lui vào trong lòng Tào Văn Đức khóc lóc kể lể.

    Tạ Lê Thần nhíu mày, nhìn hai chủ tớ, “Cậu ấy là em trai tôi.”

    “Vậy à?” Philips cười cười.

    “Tôi rõ ràng có nói rồi!” Tạ Tảo Thần thương cảm hề hề nhìn Philips, tội nghiệp tố cáo với Tào Văn Đức, “Nó còn nói dùng dao cắt bỏ từng miếng thịt của em nữa.”

    Tào Văn Đức nhíu mày nhìn vết trói đo đỏ trên cổ tay Tảo Thần —— đây là thằng nhãi chết tiệt mà Tạ Lê Thần nói đó sao? Quả thật là đáng ghét.

    Philips thờ ơ ném con dao cho Vinson bên cạnh, nhìn Tạ Lê Thần, “Người về sớm thế, sớm biết vậy ta đã không sai Vinh Kính đi mua bánh pudding, lâu muốn chết.” Nói rồi, định quay trở lại bên giường.

    “Này.” Tào Văn Đức lạnh giọng gọi lại, “Cậu… ít nhất cũng xin lỗi đi chứ?”

    Philips quay đầu lại nhìn, trên mặt lộ ra nét cười kinh ngạc, “Sao?”

    “Xin lỗi!” Tào Văn Đức nhìn chằm chặp cậu ta.

    “Ngươi dám bắt ta xin lỗi?” Philips cười nhạt một tiếng, “Đồ dân đen!”

    Tào Văn Đức hiển nhiên nổi giận, Tạ Tảo Thần thấy chỉ là một đứa trẻ, liền vỗ vỗ Tào Văn Đức, “Quên đi quên đi.”

    “Không được!” Tào Văn Đức nhíu mày, “Nó cũng không còn nhỏ nữa, một đứa trẻ hơn mười tuổi, đúng sai… ít nhất hẳn là biết!”

    “Ta sẽ không xin lỗi!” Philips nói với Vinson, “Đuổi hai tên dân đen này ra ngoài cho ta!”

    Vinson nhìn Tạ Lê Thần, Tạ Lê Thần lúc này, đang ở bên quầy rượu rót rượu, uống một ngụm, buông ly nói, “Cút ra.”

    Philips mỉm cười.

    Tào Văn Đức ngồi ở sô pha phủ thêm âu phục của mình cho Tảo Thần, “Em xuống máy bay sao không báo cho anh.”

    “Em định làm anh bất ngờ mà.” Tảo Thần giơ tay lấy cái vali, “Em mua quà cho anh nha! Còn có của Kính Kính nữa.”

    “Không nghe thấy sao?”

    Lúc này, Tạ Lê Thần quay đầu, nhìn về phía Philips.

    Philips sửng sốt, Tạ Lê Thần mở miệng, nói gằn từng chữ, “Cút ra.”

    “Ngươi…” Philips há há miệng, có chút không thể tin được.

    Lúc này, ở cửa có người đi vào.

    Vinh Kính mang theo một túi nhựa đã trở về, bên trong có bánh pudding, còn có một miếng bánh kem sữa. Vinh Kính nhớ ngày hôm nay Tảo Thần sẽ bay chuyến muộn trở lại, về đến nhà hẳn sẽ đói bụng, nên tiện đường cũng mua cho hắn một miếng bánh kem sữa. Vào nhà… Lại cảm giác bầu không khí khó xử.

    “Ngươi nói cái gì?” Philips nộ trừng Tạ Lê Thần.

    Vinh Kính nhìn tình trạng hiện giờ, không hiểu.

    Tạ Lê Thần mắt lạnh nhìn, “Tôi nói thiếu rõ ràng sao? Cút ra ngay.”

    “Ngươi…” Philips nhìn Vinson.

    Vinson trầm mặc một hồi, đi tới, nhẹ nhàng cung kính với Tạ Tảo Thần, thấp giọng nói, “Vừa rồi là chúng tôi không đúng, xin tha thứ cho chúng tôi.”

    “Vinson!” Philips phẫn nộ không ngừng, “Ai cho ngươi xin lỗi?!”

    Tạ Tảo Thần biết tình hình càng ngày càng xấu hổ, nhanh chóng đẩy đẩy Văn Đức, nói, “Chúng ta đi thôi… Đói quá, chúng ta đi ăn hải sản nhé?”

    “Được.” Tào Văn Đức đứng lên, Vinh Kính lấy ra bánh kem trong túi đưa vội cho Tạ Tảo Thần.

    “Cảm ơn Kính Kính!” Tảo Thần nhanh chóng từ trong vali lấy ra một bộ đồ thỏ dễ thương kín đáo đưa cho Vinh Kính, “Lúc tôi đi trên đường ở Paris thấy, dễ thương chưa!”

    Vinh Kính khóe miệng giật giật, đồ thỏ…

    Tạ Tảo Thần định kéo Tào Văn Đức đi, lại nghe Tạ Lê Thần nói, “Đứng lại.”

    Tảo Thần nhăn mũi, nhăn mặt với Vinh Kính —— xong rồi, đại ca giận rồi!

    Vinh Kính có chút bất ngờ, Tạ Lê Thần luôn luôn là bộ dáng miễn cưỡng cái gì cũng thờ ơ, lần đầu tiên thấy y thực sự tức giận a, đúng rồi… Ngoại trừ lần trước nghe chuyện của Dương Phong, bất quá lần này y so với lần đó nghiêm túc hơn nhiều.

    “Lựa chọn một cái.” Tạ Lê Thần nói với Philips, “Xin lỗi, lưu lại. Không xin lỗi, cút.”

    “Hai ngươi chấp hành nhiệm vụ như thế này sao?” Philips giận dữ cười ngược, “Vinson, chúng ta đi.”

    “Xin lỗi điện hạ, tôi cự tuyệt.” Vinson cũng lắc đầu.

    Philips sửng sốt, thực sự có chút phát cáu, “Ngươi vừa mới nói sẽ không phản bội ta!”

    “Nguyên nhân chính là vì không muốn phản bội.” Vinson cười, “Điện hạ, nơi này là chỗ tránh nạn an toàn duy nhất.”

    “Ngươi không đi ta đi.” Vinson nói, đi tới cửa, quay đầu lại, “Nếu như ta chết …”

    “Cậu chết càng tốt!” Tạ Lê Thần không đợi cậu ta nói xong bèn nói, “Với nhân phẩm như vậy cho dù kế thừa vương vị cũng là một tên hôn quân, đừng tự cho mình là rất giỏi, cậu chỉ là một con ký sinh trùng không có bất luận năng lực sinh tồn gì, ăn nhờ ở đậu còn muốn ngồi mát ăn bát vàng, ngoại trừ tự tôn cái gì cũng không có mà thôi.”

    “Ngươi…” Philips cắn chặt răng, cả đời này cậu ta chưa từng chịu nhục như thế, “Vinson, đưa đao cho ta, ta muốn quyết đấu với tên kia.”

    “Điện hạ… Thứ tôi nói thẳng, ngài không có phần thắng đâu.” Vinson rất thành thật.

    Philips kiểm đỏ bừng, “Hai ngươi…”

    “Cậu có phải muốn khóc không a?” Bản chất tà ác Tạ Lê Thần hiển nhiên là không thể nghi ngờ, cười xấu xa nói, “Muốn nói chúng tôi đều là người xấu, chúng tôi liên hợp lại bắt nạt cậu? Hay là không có ai để sai khiến cậu sẽ không thể sống sót, bạn nhỏ?”

    “Khốn kiếp! Cái tên dân đen to gan kia.”

    “Cậu không một đồng dính túi, năng lực sinh tồn bằng 0, đi ra ngoài kia chính là con đường chết, sao nào? Muốn bán mình hả?” Tạ Lê Thần cười nhạt, “Cậu có điều kiện như vậy có thể bán được giá tốt đó, chỉ bất quá khách nữ hẳn là sẽ không khách khí với cậu đâu.”

    Vinh Kính đứng ở một bên, ngoài dự đoán mọi người chính là, một câu anh cũng không nói.

    Philips thẹn quá thành giận, xoay người định đi, cánh tay lại bị Tạ Tảo Thần kéo lại.

    Tảo Thần nhìn cậu tamột hồi, đột nhiên vỗ tay một cái, “A! Em biết rồi, hai người đang dựng kịch có đúng hay không?!”

    Mọi người trầm mặc.

    “Em biết rồi!” Tạ Tảo Thần có chút hưng phấn nói với Tào Văn Đức, “Đại ca sắm vai một thành viên tổ chức thần bí nào đó, mà anh ta với cậu ta là hai chủ tớ có tình cảm, cậu nhóc kia là Thái tử kiêu ngạo tùy hứng vô dụng lại khó tính, mặt ngoài hắc ám nội tâm nhu nhược, mà kia là quản gia của cậu ta, một Sebastian mạnh mẽ đen tối!” (Sebastian thì hủ ai cũng biết r ha, ai không biết thì google “quản gia Sebastian”)

    Mọi người tiếp tục trầm mặc.

    Tảo Thần vỗ vai Philips đang không hiểu gì, “Ai nha, cậu là người nước ngoài phải không a? Quả nhiên là dễ thương quá, quan hệ chủ tớ gì đó, cool ghê … Ưm.”

    Nói còn chưa dứt lời, bị Tào Văn Đức bịt kín miệng.

    Vinson đã đi tới, cung kính với Tạ Tảo Thần, “Cảm ơn sự khoan dung cùng trí tuệ của ngài.” Nói xong, mạnh mẽ kéo Philips đứng ở cửa qua, ấn đầu cậu ta xuống, xin lỗi Tạ Tảo Thần, “Cậu ấy đúng thật là bề ngoài hắc ám nội tâm nhu nhược, ác ý của thời kỳ nổi loạn mà thôi, xin hãy tha thứ cậu ấy.”

    “Ờ…” Tạ Tảo Thần có chút không được tự nhiên, “Không sao đâu.”

    “Đi thôi, đi ăn.” Tào Văn Đức cũng không còn cách nào khác, vẫy tay với Tạ Lê Thần rồi, kéo Tảo Thần đi.

    Philips bị Vinson kéo sang sô pha ngồi xuống.

    Tạ Lê Thần lại uống rượu, khôi phục nguyên dạng chạy đi tắm.

    Vinh Kính lấy bánh pudding ra, để lên trên bàn, đưa thìa cho Philips.

    “Rất bất ngờ.” Vinson giúp Philips nhận cái thìa mở bánh pudding, lơ đãng nói với Vinh Kính, “Thế mà cậu không có nhúng tay.”

    Vinh Kính cười cười, “Thân phận có tôn quý bao nhiêu đi nữa, cũng cần học kỹ năng cúi đầu trong một vài trường hợp, tôi chỉ muốn xác định, tôi bảo hộ một người có giá trị.”

    Nói xong, vào phòng chứa đồ, chuẩn bị giấu bộ đồ thỏ kia hoặc là hủy thi diệt tích.

    Philips cầm cái thìa nhìn chằm chằm bánh pudding đờ ra.

    Vinson cúi đầu lai nháy mắt mấy cái, “Quả nhiên là một người rất am hiểu ý người khác, phải không?”

    “Nhiều chuyện.” Philips lườm một cái, ăn bánh pudding.

    Thuộc truyện: Black crow white crow