Black crow white crow – Chương 56

    Thuộc truyện: Black crow white crow

    56 giám sát

    Cuộc tranh đấu giữa Đoàn Dương và Seven bởi vì Tạ Lê Thần châm ngòi thổi gió mà lên tới mức gay cấn, chúng cuối cùng cũng muốn đối mặt với chung cuộc.

    Vì vậy biến thành một vòng chiến đấu mới, ai giết ai trước, ai động thủ trước.

    Buổi sáng tám giờ rưỡi, Vinh Kính vừa làm sandwich vừa mở TV, thấy trong bản tin đưa tin, xe Đoàn Dương phát nổ, một người tài xế của hắn bị trọng thương.

    Tạ Lê Thần ngậm bàn chải đánh răng vội vã chạy ra, “Tài xế thế nào?”

    Vinh Kính cầm điều khiển từ xa mở lớn âm lượng TV, tin tức đưa tin tài xế bị thương rất nặng, đang ở bệnh viện điều trị, mà trên hình là cảnh trưởng bộ phận quan hệ xã hội phụ trách đối ngoại của công ty Đoàn Dương oán giận lên án, vơ con và người nhà của tài xế gặp nạn khóc trong bệnh viện.

    Vinh Kính khẽ nhíu mày, quay sang, thấy sắc mặt Tạ Lê Thần trầm xuống, giống như không dễ chịu chút nào.

    Vinh Kính nhẹ nhàng “ha” một tiếng, giống như là nghĩ tới cái gì, cười lạnh.

    Tạ Lê Thần ngẩng đầu nhìn anh, Vinh Kính cúi đầu tiếp tục làm sandwich.

    “Thỏ, sao cậu lại cười?” Tạ Lê Thần đi tới bên người anh.

    “Ừ, lúc này tôi không nên cười.” Vinh Kính có chút hối lỗi, “Người tài xế kia vô cùng đáng thương.”

    “Chậc…” Tạ Lê Thần gãi đầu, “Coi như là người hi sinh vì tôi gây xích mích cho hai tên kia quyết đấu, rất đáng thương a.”

    “Anh áy náy sao?” Vinh Kính hỏi.

    Thần sắc trên mặt Tạ Lê Thần rất phức tạp, nhíu nhíu mày, “Đúng là có một chút.”

    Vinh Kính nghi ngờ nhìn y.

    Tạ Lê Thần nhụt chí, thừa nhận, “Là vô cùng ấy náy, sớm biết thế đã chẳng đùa giỡn, trực tiếp giải quyết Seven luôn đi, liên lụy người vô tội.”

    “Anh có nghĩ, bom là ai đặt chưa?” Vinh Kính rất nghiêm túc hỏi Tạ Lê Thần, “Mặt này có một vấn đề vô cùng kỳ lạ! Anh nghĩ xem, bom trong xe đương nhiên là để nổ chết Đoàn Dương, nhưng sao mà hết lần này tới lần khác trùng hợp như thế, giết không được Đoàn Dương còn làm bị thương tài xế? Seven là sát thủ chuyên nghiệp, vũ khí của sát thủ chuyên nghiệp thông thường là súng, thứ nhì là đao, ít nữa thì dùng tay không, dùng thuốc nổ không phải sát thủ chuyên nghiệp, là phần tử khủng bố.”

    Tạ Lê Thần nghe Vinh Kính phân tích xong có chút suy nghĩ, đi tới sô pha ngồi xuống, nhìn TV đờ ra, một lúc lâu mới hỏi, “Có khả năng, đây là chiêu cuối cùng của Đoàn Dương không?”

    “Dù sao loại lệch lạc cấp thấp này tuyệt đối không phải kiểu của Seven.” Vinh Kính khe khẽ thở dài, “Nói thật, tôi trước đây chưa từng khinh thường Đoàn Dương tới mức như hôm nay.”

    Tạ Lê Thần từ giọng nói của Vinh Kính nghe ra một tia khinh bỉ song song cũng có một tia bất đắc dĩ.

    “Đoàn Dương hẳn là có việc, cho nên mới không thể bứt ra và có thời gian quyết đấu với Seven.” Tạ Lê Thần bỗng nhiên nói, “Với năng lực của hắn, cậu cũng đã nói, quyết đấu với Seven hắn còn chiếm ưu thế, vì sao thà dùng loại phương pháp sẽ khiến cậu khinh bỉ này chứ không… Hắn hẳn là rất sợ cậu khinh thường hắn mới đúng.”

    Vinh Kính cười cười, tương làm tốt sandwich đưa cho Tạ Lê Thần, hỏi, “Anh quyết định chưa?”

    “Quyết định cái gì?” Tạ Lê Thần không hiểu.

    “Rất đơn giản, trận tranh đấu này là Đoàn Dương cuốn chúng ta vào, sau đó chúng ta khiến nó trở nên gay cấn , hiện tại cách làm của Đoàn Dương là, hắn sẽ tiếp tục gây liên lụy người vô tội xung quanh mình, trừ phi chúng ta giúp hắn giải quyết Seven.”

    “Chúng ta không ra tay, hắn sẽ giết ngườ vô tội làm cho tôi áy náy sao?” Tạ Lê Thần chửi thề.

    “Anh suy nghĩ một chút đi.” Vinh Kính cắn một miếng sandwich, kiểm tra máy tính.

    Mở hộp thư liền phát hiện có một bức thư từ Kolo bên kia gửi tới, đại khái là nói, gần đây có người lợi dụng lối đặc biệt đăng nhập vào kho tin tức bí mật, kiểm tra tài liệu của Tạ Lê Thần.

    Vinh Kính cau mày, đứng lên, cầm máy tính lượn lách, đi vào WC.

    “Thỏ thỏ… Cậu làm gì vậy?” Tạ Lê Thần nhìn Vinh Kính đang cầm máy tính bảng đi tới cửa WC, có chút buồn cười.

    “Khụ khụ.” Vinh Kính lườm y một cái, “Làm gì hả? Chưa từng thấy ai lên mạng khi đi đại tiện sao?”

    “Cậu trước đây không…”

    “Tôi gần đây táo bón khá lâu!” Vinh Kính tiến vào WC, dùng đầu ngón chân đẩy cửa WC, đóng lại.

    Lấytai nghe điện thoại cắm vào máy tính bảng, Vinh Kính lặng lẽ liên lạc với Kolo.

    Kolo không trực tiếp gọi video, mà gửi tập tin trước, chứng tỏ đoạn đối thoại này ông ta cũng không muốn Tạ Lê Thần tham dự.

    “Tình huống thế nào?” Kết nối được cuộc gọi video rồi, Vinh Kính lo lắng hỏi Kolo.

    “Ngày hôm qua có người tra xét toàn bộ tài liệu về Tạ Lê Thần rất tỉ mỉ.” Kolo có chút uể oải, “Tất cả!”

    “Tài liệu của CROW cũng tra xét?” Vinh Kính nhíu mày, “Những thứ này không phải tài liệu bí mật sao?”

    “Tài liệu của CROW đương nhiên tra không được.” Kolo nói đến đây, bổ sung một câu “Thế nhưng một phần tài liệu điều tra riêng về Tạ Lê Thần trước đây, rất tỉ mỉ xác thực tiềm lực của anh ta, chúng tôi chính là vì tham khảo phần tài liệu đó mới lựa chọn anh ta làm hợp tác với cậu…”

    “Loại tài liệu thế sao lại không tiêu hủy!” Vinh Kính nhíu mày, “Đối phương đánh cắp rồi?”

    “Vì khác ngành. Hơn nữa đối phương chỉ là kiểm tra chứ không đánh cắp, hiện nay đã tiêu hủy.” Kolo nói lời này cũng có chút hối hận, “Chúng tôi điều tra được là đăng nhập internet nội bộ, thế nên có thể chắc chắn người kiểm tra là một cảnh sát có thân phận đặc biệt.”

    Vinh Kính trầm mặc một hồi, gật đầu, “Tôi biết là ai rồi.”

    “Cậu nghi ngờ ai, tôi sẽ điều tra người này.” Kolo nói.

    “Đằng Thành, cảnh sát vẫn điều tra Seven.” Vinh Kính thấp giọng nói một câu, “Tôi chỉ biết hắn ta sẽ theo dõi gắt gao cục đồ ăn họ Tạ đó.”

    “Có ý gì?” Kolo không hiểu lắm.

    “Không còn cách nào, tay cảnh sát này sức tưởng tượng quá phong phú.” Vinh Kính nói, định tắt video, suy nghĩ một chút, lại hỏi Kolo, “Được rồi… Tôi muốn hỏi ông một vấn đề.”

    “Sao?”

    “Ông có chuẩn bị hay lên kế hoạch diệt trừ Seven hay không?” Vinh Kính đột nhiên hỏi.

    Kolo hơi sửng sốt, suy nghĩ một chút, lắc đầu, “Vinh Kính, cậu không phải không hiểu quy củ, chúng ta và sát thủ chuyên nghiệp từ trước đến nay nước sông không phạm nước giếng, một khi vi phạm, hậu quả không phải thứ mà chúng ta có thể tự đánh giá được.”

    Vinh Kính không lên tiếng.

    “Seven trong giới sát thủ danh tiếng không tốt, chúng ta giết gã, đối phương mới có thể mở một mắt nhắm một mắt cho qua. Thế nhưng cậu phải biết rằng, cũng có thể đối phương sẽ phát chỉ lệnh không hợp tác với chúng ta hay là cảnh báo đối địch, đối với công việc sau này rất bất lợi.”

    Vinh Kính nghe xong, nhẹ nhàng gật đầu ý bảo đã hiểu.

    “Vì sao đột nhiên nghĩ đến việc đối phó Seven?” Kolo hỏi, “Có liên quan đến vụ nổ hôm nay?”

    Vinh Kính nhìn, “Không thể gạt được ông cái gì.”

    “Tôi có lẽ có thể cung cấp chút trợ giúp cho cậu.” Kolo đột nhiên cười cười, nói, “Đoàn Dương sở dĩ không thể phân tâm đối phó Seven, có lẽ là bởi vì người này.”

    Nói rồi, Kolo giơ lên ảnh chụp cho Vinh Kính nhìn.

    Đó là ảnh Tô Phương Vân… Không đúng, xác thực mà nói, là ảnh một người phụ nữ khá giống Tô Phương Vân.

    “Cô ấy là ai?” Vinh Kính hơi sửng sốt.

    “Tô Phương Vân thật sự.” Kolo giải thích cho Vinh Kính, “Chúng tôi đã điều tra chi tiết, Tô Phương Vân đã chết vào một lần nổ bom, Tô Phương Vân hiện tại kia chỉ là Đoàn Dương lợi dụng, để tiện chiếm đoạt gia sản .”

    “À…” Vinh Kính hiểu rõ, thảo nào có người lại đi dùng thân phận đã chết, phỏng chừng tranh giành gia sản trước đó đã khơi mào không ít phân tranh, “Lưu một người như vậy bên cạnh, không giống tác phong của Đoàn Dương.”

    “Đoàn Dương sở dĩ gần đây bề bộn nhiều việc, là bởi vì trong khối tài sản Tô Phương Vân đang tranh chấp, có vài thứ rất quan trọng với Đoàn Dương. Hiện tại là thời gian trọng yếu, nhưng mà Tô trên người Phương Vân giả hình như xảy ra chút nhiễu loạn, Đoàn Dương có chút không ngăn nổi.”

    “Tranh chấp tài sản gia tộc sao?” Vinh Kính nhíu mày, “Vật gì mà quan trọng với Đoàn Dương đến vậy? Đừng nói là tiề nhé.”

    “Cụ thể còn đang điều tra, bất quá không ngoài vấn đề lợi ích và dã tâm đâu.” Kolo nhắc nhở Vinh Kính, “Lúc này, nếu như Đoàn Dương phân tâm chống đối Seven, rất có thể dẫn đến thất bại trong gang tấc. Mà trước đây Seven vốn vẫn bị hắn lợi dụng, thế nhưng Tạ Lê Thần thành công xoay chuyển cục diện, nói thật, ảnh hưởng từ một quỷ kế nho nhỏ của Tạ Lê Thần tạo thành với hai người đó còn lớn hơn nhiều so với công sức bao nhiêu năm Đằng Thành vẫn làm.”

    “Rất nhiều người luôn đánh giá thấp thực lực của cục đồ ăn kia.” Lúc Vinh Kính nói lời này, rất đắc ý.

    Kolo lắc đầu cười cười, Vinh Kính có lẽ cũng không nhận thấy được, tự thân đã cho Tạ Lê Thần thành người hợp tác chân chính của mình, “Chúng tôi thu được tin tức, Seven có thể sắp tới sẽ xuất thủ, bởi vì hậu phương của hắn hình như có vấn đề,yêu cầu cấp bách phải trở về một chuyến.”

    “Bất luận có thành công không, lần này rất quan trọng.” Vinh Kính nói rồi, lại nhún vai, “Bất quá tổng thể vẫn có liên quan đến chúng tôi, nhớ nói cho tôi biết kết quả.” Nói xong, cầm máy tính bảng đi ra.

    Tạ Lê Thần ghé vào sô pha nhìn Vinh Kính chậm rì rì từ trong WC đi tới, hỏi, “Trai hay gái?”

    “Hả?” Vinh Kính không hiểu gì nhìn y.

    “À, khoảng thời gian từ lúc cậu vào đến khi đi ra WC đừng nói đại tiện, sinh con cũng đủ ấy chứ, Thế nên tôi muốn biết là sinh được thỏ con đực hay thỏ con cái rồi, dù sao tôi cũng là người giám hộ.”

    Vinh Kính chậm rãi đi trở về sô pha, buông máy tính bảng, cầm lấy một cái gối ôm, phóng qua, phải hủy thi diệt tích Tạ Lê Thần!

    Giữa lúc hai người đang lăn lộn trên sô pha lăn, cửa bị mở, Tào Văn Đức đưa Tạ Tảo Thần hấp tấp chạy vào, vừa nhìn thấy trận này, sững lại.

    Tạ Tảo Thần nhanh chóng kéo Tào Văn Đức, “Tới không lúc a!”

    “Đứng lại!” Vinh Kính dùng gối chèn cứng Tạ Lê Thần, quay đầu lại hỏi hai người, “Chuyện gì?”

    “Khụ khụ…” Tạ Lê Thần giãy ra, “Thỏ, sao cậu hạ thủ nặng tay thế a?”

    “À…” Tào Văn Đức đóng cửa lại, đi tới nói, “Đoàn Dương hủy hợp đồng, còn bồi thường cho anh một khoản giải ước.”

    Vinh Kính và Tạ Lê Thần giật mình nhướn mày, “Cái gì?”

    “Không biết vì sao hào phóng như vậy, mặt khác, vừa nãy cảnh sát cũng gọi điện thoại nói của cảnh báo cấp 1 của anh đã giải trừ, có thể tự do hoạt động. Thư ngỏ được up lên mạng rồi, đám truyền thông dưới lầu cũng tản đi hết.” Tào Văn Đức lấy ra mấy phần văn kiện đưa cho Tạ Lê Thần, “Đây là hợp đồng và kịch bản mới, anh chọn lựa công việc kế tiếp đi.”

    Tạ Lê Thần và Vinh Kính liếc mắt nhìn nhau, Đoàn Dương thế này tính là lo hậu sự sao? Cảm giác không đúng lắm.

    Tào Văn Đức đưa Tạ Tảo Thần đi rồi, Tạ Lê Thần ngồi trên sô pha đọc kịch bản mới, Vinh Kính thì nâng cằm đờ ra.

    “Thỏ, đang suy nghĩ cái gì?” Tạ Lê Thần vươn qua hỏi.

    “Ờ… Tôi thấy thật kỳ quái!” Vinh Kính hơi lắc đầu, “Quyết định này của Đoàn Dương khó hiểu quá.”

    “Mặc kệ nó.” Tạ Lê Thần ném kịch bản, “Chúng ta đi ra ngoài ăn, đã mấy ngày không có thứ gì tươi sống rồi.”

    Vinh Kính bị Tạ Lê Thần lôi ra khỏi phòng, mới tới cửa, điện thoại lại vang lên.

    Tạ Lê Thần cầm lấy xem, nhanh chóng “suỵt…” một tiếng với Vinh Kính, là số của Seven mà những khi y giả thành Đoàn Dương luôn gọi.

    “Nghe xem gã nói cái gì.” Vinh Kính vươn qua, Tạ Lê Thần lại lắc đầu, “Cảm giác không đúng, có thể là bẫy.”

    “Không tiếp sao?”

    Tạ Lê Thần lắc đầu, trực tiếp chuyển hướng cuộc gọi tới số của Đoàn Dương, để hai người bọn chúng trực tiếp đối thoại, sau đó kéo Vinh Kính đi ăn.

    Hai người tới nhà hàng thường ngày vẫn thích, kêu cả một bàn, bắt đầu vui vẻ ăn uống.

    Cơm no rượu say xong, Vinh Kính nhận được một cuộc gọi, là từ Kolo.

    “Alo?”

    “… Có một tin tốt, một tin xấu, cậu muốn nghe tin nào trước?” Kolo thiếu nghiêm túc khó thấy.

    “Ừm, tin tốt đi.” Vinh Kính hỏi, “Xảy ra chuyện gì?”

    “Seven tạm thời rời khỏi thành phố, Đoàn Dương bị thương nhẹ, cũng đi rồi, Tô Phương Vân mất tích.” Kolo nói, “Chuyện mới xảy ra trong nửa giờ qua, có lẽ thời gian tôi với cậu trò chuyện đã xảy ra, chỉ chớp mắt liền kết thúc.”

    Vinh Kính nhẹ nhàng lắc đầu, “Cũng không phải tin tốt cho lắm, Seven vừa tập kích Đoàn Dương?”

    “Đúng vậy, nghe nói là lúc Đoàn Dương đang nghe điện thoại, bị bắn tỉa cự ly xa.”

    Vinh Kính trong nháy mắt nhớ ra, vừa nãy cuộc gọi trên cái điện thoại kia của Tạ Lê Thần, có thể lúc đó Seven đã dùng súng trường nhắm vào Đoàn Dương, gọi cuộc cuối cùng để xác nhận. Tạ Lê Thần nhạy cảm nhận ra, nếu như lúc đó y nghe máy, Seven chắc chắn sẽ phát hiện vấn đề, nhưng y lại thông minh chuyển hướng sang điện thoại của Đoàn Dương, vì vậy Seven tin là thật, ấn cò súng.

    “Bất quá trò chơi hẳn là còn chưa kết thúc.” Kolo mỉm cười, “Seven hình như đã yêu cái cảm giác này truy sát Đoàn Dương rồi, bọn chúng hiện tại đều có việc riêng mới rời đi, một ngày nào đó còn có thể chạm trán.”

    “Người điên bất trị.” Vinh Kính lắc đầu, hỏi tiếp, “Vậy còn tin xấu?”

    “Đằng Thành xin chuyển đi, vào khoa khác, hắn ta từ bỏ truy lùng điều tra Seven.” Kolo chuyển chủ đề, “Cùng lúc, hắn ta thủ đi toàn bộ tài liệu có liên quan đến Tạ Lê Thần, ngoại trừ tài liệu của CROW. Mặt khác, đã kiểm chứng kẻ ngày hôm qua đăng nhập vào hệ thống điều tra Tạ Lê Thần chính là hắn ta, hắn ta có quyền hạn đó, chúng ta không tố cáo được.”

    “Chậc…” Vinh Kính nhíu mày sắc mặt trở nên nghiêm trọng.

    Tạ Lê Thần đang ở trước mặt anh cắn một con tôm lớn, thấy vậy, hiếu kỳ nhìn chằm chằm.

    “Nhiệm vụ tiếp theo của hai người đã có, tôi gửi đến hộp thư.” Kolo lại một lần nữa nhắc nhở Vinh Kính, “Về Tạ Lê Thần…”

    “Tôi hiểu.” Vinh Kính không đợi ông ta nói xong đã trả lời, “Tôi sẽ trông chừng y, sau này nhiệm vụ sợ rằng sẽ nảy ra một quả bóng bơm hơi, cứ theo sát sau người.”

    “Tôi sẽ từ thượng cấp tìm vài phương pháp ngăn cản Đằng Thành hành động.” Kolo nói xong, cúp điện thoại.

    “Làm sao vậy?” Tạ Lê Thần hiếu kỳ hỏi.

    “Ừm…” Vinh Kính nhẹ nhàng cười, “Seven tập kích Đoàn Dương, rời đi rồi, sắp tới hai bên đều sẽ yên tĩnh, chúng ta lại có công việc mới.”

    “Sắp tới a…” Tạ Lê Thần ha hả cười cười.

    Hình ảnh hai người ăn xong, chậm rì rì trở về, bị thu vào camera, chậm rãi lia xa… Xa xa trên cầu vượt, một người giơ camera, ghi lại bóng dáng hai người dần dần đi khuất.

    Thuộc truyện: Black crow white crow