Black crow white crow – Chương 70

    Thuộc truyện: Black crow white crow

    70 B2 và A1

    Tạ Lê Thần nằm nghỉ ngơi trên sô pha, trong đầu tính toán thỏ nhỏ thân ái nhà y chừng nào tới cứu y, cùng chú ý quan sát tình hình Thiệu Dịch và Nhuế Tiểu Tình.

    Lúc này hai người như đã biến đổi thành người khác, Tạ Lê Thần âm thầm cảm khái, hai người này thảo nào nhanh như vậy đã nổi lên giữa một đám người mới, quả thật là hành động lưu loát a!

    Thiệu Dịch kia, xem tính cách vốn có hẳn là là vô cùng láu cá, nhưng trước đây lại là hình dáng trung thực. Mà Nhuế Tiểu Tình còn hơn thế, thường ngày chuyên sắm vai một người bị bắt nạt đáng thương, hiện tại, thành thục hung ác còn rất tàn khốc lạnh lùng.

    Tạ Lê Thần tự nhủ, thành viên mấy tổ chức bí mật này, đúng là chỉ có con thỏ nhà y là dễ thương!

    Vinh Kính dựa theo tin tức hệ thống định vị biểu hiện, dần dần tới gần khu biệt thự chỗ Tạ Lê Thần, xung quanh đó có rất nhiều công trường đang xây dựng, phải tới gần như thế nào mới không bị phát hiện, Vinh Kính cần thời gian nhất định nghiên cứu một chút. Mặt khác, Vinh Kính muốn chờ một con cá lớn —— kẻ nắm đầu Zeta, trùm Zeta thần bí kia xuất hiện.

    Lực lượng uy hiếp Tạ Lê Thần lại là ba đảng như vậy, bọn họ đến tột cùng đang tranh đoạt cái gì? Nếu như không thể giải quyết vấn đề từ trên căn bản, lần này cho dù thực sự cứu được Tạ Lê Thần, cũng rất khó ngăn chặn đợt tập kích tiếp theo, đối phương dù sao không phải gà mờ.

    Tạ Lê Thần tựa trên sô pha nghỉ ngơi dưỡng sức, tai dán lên lớp bao da sô pha, có thể nghe được âm thanh bên ngoài phòng, giống như dưới lầu cũng có người… đang đi lại.

    Nội bộ sô pha có lò xo bằng sắt, loại kết cấu này dẫn âm là tốt nhất.

    Tạ Lê Thần im lặng nghe, rất nhanh, phân rõ ra tiếng người kia bước đi. Cự ly bước chân hình như khá lớn, người này cao phỏng chừng gần 1m9, mặt khác, vóc người cân xứng. Đi vài bước, người kia ngồi xuống, hẳn là cũng ngồi trên sô pha, giọng nói nghe không rõ ràng lắm.

    “Này.” Tạ Lê Thần bỗng nhiên mở miệng, gọi Thiệu Dịch một tiếng.

    “Sao?” Thiệu Dịch hình như cũng rất nhàn, thấy Tạ Lê Thần muốn nói chuyện phiếm, cười hì hì hỏi, “Chuyện gì?”

    “Cậu thuộc Ze cái gì… đám người đó?” Tạ Lê Thần ngồi xuống, nghĩ nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, không bằng tìm chút đầu mối cho Vinh Kính.

    Lúc này, trong xe giám sát bên ngoài, Vinh Kính đã thông qua trang bị cảm nhiệt quan sát được biệt thự chỗ Tạ Lê Thần. Biệt thự phân hai tầng trên dưới, trên tầng ba người, một người đang ở bên cạnh bàn gõ máy tính, một người ngồi trên ghế, đối mặt với người ngồi trên sô pha.

    “Trên ghế là Tạ Lê Thần?” Hà Đống hỏi một tiếng.

    “Không phải, trên sô pha mới đúng.” Vinh Kính sửa lại.

    “Như vậy cũng nhìn ra được?” Hà Đống nhíu mày, “Chỗ nào có bọn bắt cóc thì ngồi ghế gỗ, người bị bắt thì ngồi sô pha chứ?”

    Vinh Kính không lên tiếng, nhìn chằm chằm trên sô pha Tạ Lê Thần một hồi lâu, rồi nói, “Tạ Lê Thần dáng người đẹp hơn.”

    Hà Đống vuốt cằm đăm chiêu, thâm ý nhìn Vinh Kính, “A? Thân mật quá nhỉ?”

    Vinh Kính cũng không phản ứng, tiếp tục cúi đầu làm việc.

    “Dưới lầu còn có ba người a.” Hà Đống nói, đột nhiên nhíu mày, giơ tay chỉ vào màn hình, người ở lầu một ngồi trên sô pha, chính giữa, “Trùm Zeta!”

    Vinh Kính sửng sốt, “Anh chắc chắn?”

    “Không sai, trùm Zeta thân hình rất cao, hơn nữa… Khí chất cách máy cảm nhiệt cũng truyền tới, không phát hiện sao?” Hà Đống tuy rằng nói giỡn, biểu cảm lại nghiêm túc.

    “Anh hiện tại có thể thiêu cháy gã không?” Vinh Kính hỏi một câu khiến Hà Đống cười sặc sụa.

    “Đã nói cần phải có vật dễ cháy rồi mà, trừ phi gã mặc âu phục làm từ cao su, nếu không tôi không đốt được.”

    Vinh Kính nhíu mày, anh có chút lo lắng cho tình hình Tạ Lê Thần, hiện tại đối phương sát thủ có nhân số là năm, nhưng là bọn họ chỉ có anh và Hà Đống hai người, Hà Đống địch ta khó phân, lúc này chạy ào đi cứu người chỉ có thể mạo hiểm.

    “Này, có lâu la giành trước rồi kìa.”

    Hà Đống bỗng nhiên giơ tay chỉ vào ngoài cửa sổ xe cho Vinh Kính nhìn, thấy cạnh đó một chiếc xe nhỏ đi đến, trên xe chính là Theron và Black Mouse.

    “Hai người kia…” Vinh Kính suy nghĩ một chút, “Trai cò cắn nhau thì sao?”

    “Cậu thật gian trá!” Hà Đống cười chọc chọc Vinh Kính, “Muốn lợi dụng hai người họ?”

    “Còn đang suy tính, then chốt là bọn họ sẽ không nghe tôi sắp xếp đâu.” Vinh Kính nhìn quét qua bản vẽ mặt phẳng quét của tiểu khu, nhíu mày, “Bốn phương thông suốt, đối phương nhất định có chuẩn bị phòng người cứu viện, không dễ làm!”

    “Không bằng như vậy đi, chờ đối phương đánh nhau rồi, Zeta nhất định sẽ đưa Tạ Lê Thần chạy đến lối ra, chúng ta đi chặn đầu kia, cướp người về.”

    “Trị ngọn không trị được gốc!” Vinh Kính có chút không hài lòng đối với phương án, “Không phải biện pháp hay nhất.”

    “Vậy cậu định làm gì giờ?” Hà Đống Không còn cách nào, hỏi Vinh Kính.

    Vinh Kính suy nghĩ một chút, giẫm chân ga, xe phóng về trước, chặn đứng xe bọn Theron.

    Xe Vinh Kính chặn ngang, chắn ngay giữa đường, Black Mouse giẫm mạnh phanh lại, cuối cùng cũng không va trúng.

    “F*ck!” Black Mouse mắng một câu, “Kẻ nào không muốn sống nữa vậy?!”

    Nhưng hai mắt Theron nhìn thẳng phía trước, cởi dây an toàn.

    Black Mouse thấy được, nhanh chóng móc súng, “Sao vậy? Bị phát hiện rồi?”

    Theron không thèm để ý, mở cửa xe, nhìn cửa cái xe điều khiển phía trước. Một lát sau, cửa mở, Vinh Kính đi xuống.

    Theron nhìn Vinh Kính, hỏi, “Tình hình thế nào?”

    “Trùm Zeta ở bên trong.” Vinh Kính trả lời khiến Theron cau mày, Black Mouse thăm dò đi ra vẫy Theron, “Này, chúng ta đi thôi, tôi không muốn chết ngay lập tức đâu!”

    Vinh Kính quay đầu lại nhìn Hà Đống, Hà Đống bĩu môi nhún nhún vai —— tôi đã nói trùm Zeta không dễ chọc mà!

    Theron làm như không thấy Black Mouse đang ở trong xe giục, hỏi Vinh Kính, “Kế tiếp cậu định làm thế nào?”

    “Can thiệp.” Vinh Kính trả lời, “Thế nên tôi cần tiếp ứng.”

    Theron xoay người đi qua mở cốp xe lấy vũ khí.

    “Này, Theron!” Black Mouse sốt ruột, “Anh điên rồi!”

    Theron trang bị vũ khí trang xong, nói với Black Mouse, “Tôi đến vị trí ngắm bắn, cậu lái xe tiếp ứng.”

    “Không phải chứ?!” Black Mouse tháo kính, mở to hai mắt nhìn Theron, “Ông chủ sẽ làm thịt chúng ta đó!”

    Nhưng Theron không để ý, đến vị trí bắn tỉa gần đó.

    Black Mouse nhìn trời, quay đầu lại tàn bạo liếc mắt trừng Vinh Kính, “Sao chổi!”

    Vinh Kính có một loại cảm giác rất kì lạ, mình trước đây nhất định quen biết Theron! Sự tín nhiệm đó giống như từ đáy lòng phát sinh, thế nhưng ký ức, lại hoàn toàn biến mất! Vì sao?

    “Cậu thực sự muốn đi gặp trùm Zeta?” Black Mouse thấy Vinh Kính đã chuẩn bị xong định đi vào nhà trọ, nhắc nhở, “Gã là quái vật!”

    “Đã có người nhắc nhở tôi.” Vinh Kính gật đầu, vẫy tay với Hà Đống, ý bảo cùng đi.

    “Tôi cũng phải đi?” Hà Đống có chút nản chí, “Bằng không tôi cũng trợ giúp cậu…”

    “Tôi không cần hai người trợ giúp.” Vinh Kính giơ tay lôi hắn xuống, “Thời khắc mấu chốt anh cứ đốt gã!”

    “Sao?” Hà Đống cười, “Cho tôi là súng phun lửa hả?”

    “Hi vọng anh đáng giá.” Vinh Kính cầm súng, cùng hắn đi về phía biệt thự.

    Cửa biệt thự lại không có ai gác cũng thủ vệ, Vinh Kính hơi nhếch khóe miệng cười cười, “Quả nhiên có rất có phong thái quái vật.”

    “Phong thái cái gì, cậu không sợ người ta trốn trong một nơi bí mật gần đây nhất bắn chết cậu sao.” Hà Đống kỳ quái nhả một câu, Vinh Kính đã tới cửa, ấn chuông.

    Hà Đống quan sát địa hình bốn phía … Ở cửa có một vài săm lốp xe còn có mấy chiếc xe, đều là vật phẩm dể cháy. Trùm Zeta vì sao sơ ý như vậy? Có chút kỳ quái.

    Cửa mở, một người da đen mặc đồ đen, đeo kính đen cao to đến.

    “Tôi tới đón Tạ Lê Thần.” Vinh Kính không nói anh muốn gặp ông trùm gì đó, chỉ nói muốn đưa Tạ Lê Thần về.

    Người da đen gật đầu, xoay người đưa hai người tiến vào, cũng không yêu cầu tháo vũ khí, Vinh Kính càng thêm nghi ngờ —— tự tin như thế?

    Lúc này, trên lầu hai Thiệu Dịch từ cửa sổ thấy được tình cảnh dưới lầu, vô cùng cao hứng tới trước mắt Tạ Lê Thần, “Tới rồi tới rồi! Ôm cây đợi thỏ quả nhiên là phương pháp tốt nhất.”

    Tạ Lê Thần nhíu mày —— Vinh Kính tới?

    “Ông chủ của mấy người ở dưới lầu?” Tạ Lê Thần phản ứng vẫn rất nhanh, hỏi một câu.

    “Đương nhiên.” Thiệu Dịch mỉm cười, “Dù sao cũng là Vinh Kính trình diện mà!”

    “Mấy người đều biết cậu ấy?” Tạ Lê Thần có chút lo lắng, đừng trúng kế gì đó.

    Thiệu Dịch bỗng nhiên phốc một tiếng vui vẻ, “Anh rất lo lắng sao? Ra là anh cũng là con người.”

    Tạ Lê Thần không để ý đến hắn, tính toán mình tốt nhất là giải quyết Thiệu Dịch và Nhuế Tiểu Tình vẫn luôn ở cạnh đó gõ máy tính, như vậy mới có thể vì Vinh Kính tranh thủ chút quyền chủ động, hỏi Hà Đống, “Cô ta đang làm gì vậy? Từ đầu tới giờ cứ gõ bàn phím.”

    Hà Đống quay đầu lại nhìn thoáng qua, phát hiện ý Tạ Lê Thần là Nhuế Tiểu Tình, cười cười, “À, bình thường ấy mà, thiếu niên nghiện Internet chứ sao.”

    Tạ Lê Thần ngẩng mặt, mình tuy rằng hành động không bị hạn chế, nhưng Thiệu Dịch và Nhuế Tiểu Tình đều nhìn ra được là cao thủ, không có khả năng bị giết đơn giản, làm thế nào mới có thể nhanh chóng cùng giải quyết hai người đây?

    Trong đầu Tạ Lê Thần, bỗng nhiên hiện lên một chuyện quái dị xảy ra trong một bộ phim y từng diễn. Trong bô phim đó, y đóng vai một người đặc công có thể khống chế âm thanh và phân biệt đồ thị sóng âm.

    Lúc đó Tạ Lê Thần có chút không thể hiểu nổi bản lĩnh y hệt siêu năng lực của vai diễn trong kịch bản này là cái gì, nghĩ biên kịch khoác lác. Nhưng sau đó thực sự đi gặp một vị chuyên gia đồ thị sóng âm quân đội trải nghiệm một lần, mới biết được âm thanh thần kỳ cỡ nào.

    Nghe nói tỉ lệ người như thế tồn tại cỡ khoảng 1/1 triệu, cũng tức là toàn cầu không có hơn 100 người. Bọn họ có năng lực nhận thức được âm cao siêu và tạo ra nó, có thể nghe được âm thanh người bình thường không thể nghe được, cũng có thể phát ra âm thanh người bình thường không thể nghe được. Cảm giác cùng loại với sóng siêu âm và sóng hạ âm, uy lực thật lớn.

    Tạ Lê Thần lúc đó cho rằng loại âm thanh này là dựa vào dây thanh quản phát ra, nhưng kỳ thực không phải.

    Vị chuyên gia kia dạy cho y một ít bí quyết, nói cho y —— loại âm thanh này là qua não phát ra, về phần dùng não như thế nào để tạo và thu âm thanh, Tạ Lê Thần đã học tập từ người đó một chút.

    Không biết có phải do tác động của năng lực sao chép kinh người kia không, dù sao lúc Tạ Lê Thần rời đi, vị chuyên gia đồ thị sóng âm kia nhìn y giống như đang thấy quỷ vậy, đồng thời nhiều lần căn dặn, không nên sử dụng loại phương pháp này, sẽ rước phiền phức và tạo thương vong không cần thiết.

    Tạ Lê Thần lúc đó cho rằng vị kia nói giỡn, nhưng về sau lúc diễn, lại xảy ra chuyện.

    Lần đầu tiên, mấy người diễn viên quần chúng diễn cùng Tạ Lê Thần tự nhiên ngất xỉu, tỉnh lại thì trên thổ dưới tả, sau đó bệnh viện chẩn đoán bệnh là ngộ độc thức ăn. Nhưng Tạ Lê Thần lúc đó có không cẩn thận nghe được cuộc đối thoại của nhân viên đoàn kịch với đạo diễn. Trên thực tế, bác sĩ hoàn toàn tra không ra nguyên nhân bệnh, để trấn an diễn viên quần chúng không làm lỡ tiến độ, không thể làm gì khác hơn là dùng lí do ngộ độc thức ăn để qua loa bao che. Sau đó mọi người cũng đều không sao, vì vậy không có ai truy cứu thêm.

    Lần thứ hai, lúc Tạ Lê Thần diễn một cảnh quay, đèn chùm thủy tinh cùng với giá cắm nến thủy tinh xung quanh trên đỉnh chỗ giáo đường tự nhiên cùng bị nứt! Hơn nữa nhiều người xảy ra tình trạng ù tai. Tất cả mọi người cho rằng là chuyện ma quái hay là đụng phải sự kiện thần thánh gì rồi, cuối cùng còn tìm một chuyên gia đến phân tích, mới biết có liên quan đến hiện tượng cộng hưởng các loại.

    Tạ Lê Thần lúc đó ở ngay tại hiện trường, lần đầu tiên y còn không xác định, lần thứ hai, y liền biết là chính mình tạo thành. Đương nhiên, y chỉ là qua suy tưởng, có thể phát ra một loại âm thanh như vậy … Ai biết sẽ thực sự truyền ra chứ!

    Lúc này, Tạ Lê Thần mới cố gắng quên loại kỹ xảo kinh khủng này đi. Dù sao không có kích thích gì, loại tập kích này trong bất luận trường hợp nào cũng đều sẽ gây thương tích cho người vô tội, quá nguy hiểm!

    Nếu như hỏi Tạ Lê Thần vì sao có được loại năng lực này còn có thể bình tĩnh như vậy, có thể là bởi vì y từ nhỏ siêu thiên tài trải nghiệm phong phú, chuyện ly kỳ hơn y cũng gặp rồi. Tạ Lê Thần quyết định thử một lần, nhưng tiền đề là không được gây thương tích cho nhóm Vinh Kính, nếu không sẽ thành khéo quá hóa vụng!

    Nghĩ xong, Tạ Lê Thần nói với Thiệu Dịch, “Đóng cửa sổ.”

    Thiệu Dịch không hiểu, “Sao vậy?”

    “Lạnh.” Tạ Lê Thần trả lời.

    “À…” Bên ngoài đúng là trời giá rét đông lạnh, Thiệu Dịch cũng không nghi ngờ, đi quá đóng cửa sổ lại, trong nháy mắt đóng cửa, hắn đột nhiên nói, “A, trời lạnh như thế, vừa rồi Vinh Kính ngã vào trong nước không biết có cảm mạo hay không?”

    “Vì sao cậu ấy lại rơi vào trong nước?” Tạ Lê Thần kinh ngạc, ngẩng đầu hỏi.

    “Ai nha, thật săn sóc!” Thiệu Dịch cười hì hì chỉ chỉ Nhuế Tiểu Tình, “Đều là cô ấy đấy, thủ đoạn độc ác muốn đâm chết Vinh Kính, người ta còn từng cứu mạng cô ấy, phụ nữ thực sự đáng sợ nhỉ?!”

    “Đó là cậu ta ngu ngốc.” Nhuế Tiểu Tình ngậm một thanh chocolate cắn, tiếp tục gõ máy tính, hoàn toàn không có hình dáng thục nữ tao nhã lại xấu hổ thường ngày, Tạ Lê Thần hầu như phải cho rằng cô ta nhân cách phân liệt, thế này không thuộc về hành động nữa rồi…

    Bất quá, một phen đối thoại của hai người kia, cũng khiến cho Tạ Lê Thần nổi giận —— muốn giết con thỏ nhà y? Quả thực không thể tha thứ!

    Thiệu Dịch thấy Tạ Lê Thần nhắm mắt lại như là muốn dưỡng thần, đi ra một bên ngồi chờ.

    Dưới lầu, Vinh Kính và Hà Đống được người áo đen kia dẫn đường, tiến vào trong đại sảnh biệt thự.

    Gian phòng lắp đặt thiết bị hoàn hảo, không phức tạp thế nhưng rất xa hoa.

    Chính giữa trên sô pha, một người đàn ông tóc dài đang ngồi, tướng mạo vô cùng sang trọng.

    Vinh Kính nhíu mày, người này cao quả nhiên gần 1m9, rất khôi ngô thế nhưng không mập! Ngũ quan lập thể nhưng không giống thật, mặt hình như là có chỉnh sửa, bởi vì rất giống người trong trò chơi 3D, nói không nên lời là đẹp hay cổ quái. Mắt cũng không biết là đeo kính sát tròng hay bẩm sinh đã vậy, rất sáng bóng, hơn nữa tròng mắt còn màu đỏ.

    (Kính sát tròng ở đây là loại lens đeo cho đẹp, thay đổi màu mắt theo ý muốn, không phải loại kính thuốc dùng cho mắt có bệnh)

    Vinh Kính trong lòng thầm nghĩ, nam mà đi đeo kính sát tròng? So với Tạ Lê Thần còn nhảm hơn! Trong tai anh còn đeo tai nghe điện thoại mini kết nối với máy nghe trộm trên người Tạ Lê Thần, có chút không rõ, vừa rồi sao y lại muốn Thiệu Dịch đóng cửa.

    Cùng lúc đó, trên lầu, Tạ Lê Thần như là cảm ứng tâm linh giật mình tỉnh lại —— may mà chưa xuất chiêu, Vinh Kính con thỏ ngốc đó vẫn đang đeo tai nghe điện thoại!

    “Rất vinh hạnh.” Trùm Zeta thoạt nhìn là một kẻ vô cùng bình tĩnh, trên mặt gã hoàn toàn không có biểu cảm, bất quá Vinh Kính rất hiểu đây là vì tiêm Botox quá nhiều gây liệt cơ mặt, nói nôm na là mặt than!

    “Mời ngồi.” Giọng trùm Zeta nói giống như cũng là đã chỉnh sửa, hoàn toàn nghe không ra âm đặc biệt, Vinh Kính nghi ngờ gã là người máy.

    Tạ Lê Thần nghĩ biện pháp, làm thế nào mới khiến Vinh Kính gỡ tai nghe điện thoại ra đây? Tự cân nhắc một chút, y ngẩng đầu nói với Nhuế Tiểu Tình, “Này mỹ nữ, tiếng cô gõ bàn phím phiền quá, có tai nghe điện thoại không cho tôi đeo một cái?”

    Vinh Kính hơi sửng sốt… Tạ Lê Thần định làm gì vậy? Máy nghe trộm gắn trong tai y, nếu như đeo tai nghe bịt kín, vậy chẳng phải là không nghe được cái gì sao? Chẳng lẽ ý Tạ Lê Thần là muốn anh gỡ máy nghe trộm?

    Nghĩ tới đây, Vinh Kính giơ tay nhẹ nhàng xoa xoa lỗ tai, cầm tai nghe điện thoại mini xuống, mở miệng nói, dời đi sự chú ý của trùm Zeta, “Ông bắt cóc Tạ Lê Thần?”

    “Là mời tham gia.” Trùm Zeta vẫn nghiêm túc như cũ, sữa chữaa từ ngữ xong, bổ sung, “Cũng mời cậu tham gia.”

    Vinh Kính lắc đầu, “Tôi muốn đưa Tạ Lê Thần về, đồng thời, các người đừng quấy rầy y nữa.”

    Trùm Zeta giơ tay, một người áo đen bên cạnh dâng một ly rượu nho cho hắn.

    Trùm Zeta uống một ngụm, nhẹ nhàng lắc đầu, “Sợ rằng không được, y là vật phẩm hiếm có, không thể cho tôi sử dụng thì phải gạt bỏ.”

    Vinh Kính trong lòng cười nhạt, quả nhiên, quá mạnh mẽ khiến mọi người không dễ bàn luận.

    “Không thương lượng?” Vinh Kính giơ tay chỉ chỉ Hà Đống, “Dùng hắn trao đổi được không? Hắn cũng rất có khả năng.”

    “Này!” Hà Đống liếc mắt trừng Vinh Kính, đồ khác người vô nhân tính a!

    Cặp mắt đỏ lợi hại mà quỷ dị của trùm Zeta liếc mắt nhìn Hà Đống, một lúc lâu, như đang bình phẩm rượu nho mà lắc đầu, “Hắn là một thành phẩm của kế hoạch B2, nhân tạo, có hiếm mấy cũng không thể so sánh với kho báu thiên nhiên tinh khiết độc nhất vô nhị.”

    Vinh Kính liếc mắt nhìn Hà Đống bên người, Hà Đống vẻ mặt ai oán nhìn anh, ý như là nói —— tổn thương tự tôn nha! Đau lòng! Có thể phóng hỏa đốt gã không.

    “Vậy xem ra là không có thương lượng.” Vinh Kính không biết từ bao giờ, đã lấy khẩu súng giấu ở sau thắt lưng ra nhắm ngay trùm Zeta, hoàn toàn lợi dụng điểm mù thị giác. Hai tên áo đen bên cạnh không hề chú ý, lúc phát hiện cũng lại càng hoảng sợ, định rút súng thì nghe Hà Đống nói, “Quá muộn rồi, tôi khuyên các người không nên cử động.”

    Hai người đều nhìn trùm Zeta.

    Trùm Zeta khẽ lắc ly rượu không hề căng thẳng, chỉ tán dương Vinh Kính một câu, “Động tác vô cùng nhanh, không hổ là kinh ngạc bất ngờ của kế hoạch A1.”

    Vinh Kính khẽ nhíu mày, cái gì A1 với B2, tính sao?

    Nhưng Hà Đống bên cạnh cũng kinh ngạc nhìn Vinh Kính, giống như không thể tin được.

    “A? Ký ức bị xóa đi rồi sao?” Trùm Zeta chú ý tới thay đổi ánh mắt của Vinh Kính, “Có thể lý giải, dù sao cũng là công cụ giết người cực mạnh…”

    “Cái gì A1 B2, ông trước đây làm in ấn a?” Hà Đống lại đột nhiên giơ tay búng một cái, âu phục của hai tên áo đen kia bốc cháy, luống cuống tay chân dập, xem ra chất liệu rất dễ cháy.

    Vinh Kính tuy rằng bất động thanh sắc, thế nhưng nhìn ra được, Hà Đống là đang ngăn trọng tâm câu chuyện… Cái gì công cụ giết người cực mạnh? A1 và B2, ngày đó xâm nhập vào hệ thống máy tính bí mật của Kolo, hình như có thấy qua hai văn kiện bị khóa đó.

    Trùm Zeta vỗ tay, không nhanh không chậm, cũng có vẻ vô cùng bình tĩnh tán dương Hà Đống, “Năng lực kinh người, B2 đã thăng cấp rồi sao? Đám chim kia càng ngày càng thú vị!”

    Vinh Kính và Hà Đống thật ra nghe hiểu, Kolo là quạ, HAWK là chim ưng, cũng không phải chính là một đám chim sao.

    “Súng, với tôi là vô ích, chỉ bị thương chính cậu thôi.” Trên gương mặt như xác chết của trùm Zeta vẫn như trước không có biểu cảm, thế nhưng ngữ khí nói lại giống đang bàn mối làm ăn, “Tôi biết, trong lúc hợp tác, sẽ nảy sinh một loại tình cảm không cần thiết, tình cảm của nhân loại đại thể đều là không cần thiết.”

    Vinh Kính nhíu mày, vô thức nhìn Hà Đống, Hà Đống gật đầu, thấp giọng nói, “Nghe nói trùm Zeta là một kẻ hoàn toàn một có tình cảm, một lần não bộ bị bệnh, đã cướp đi tất cả về tình cảm của gã.”

    “Đó không phải bệnh, là liệu pháp điện kích.” Trùm Zeta sửa đúng, “Biết kiểu người gì là cường đại nhất không?”

    Vinh Kính và Hà Đống không nói.

    “Là kiểu không có tình cảm và cảm giác!” Trùm Zeta nói rồi, đứng lên, nhìn Vinh Kính, “Phản xạ thần kinh của tôi đã trải qua cải tạo đặc biệt, có thể thong dong tránh đạn, cậu trong một giây sẽ mất đi quyền chủ động, không bằng tôi đưa một giao dịch!”

    “Giao dịch gì?” Vinh Kính hỏi, trong lòng cân nhắc nên tiến công như thế nào.

    “Yêu cầu của tôi chính là…”

    Trùm Zeta nói còn chưa nói hết, bỗng nhiên, chợt nghe “rầm” một tiếng nổ, toàn bộ cửa sổ lầu hai đều nứt toác ra.

    Vinh Kính trong nháy mắt liền cảm giác có chút choáng váng đầu, lỗ tai ong ong kêu.

    Trùm Zeta đối với âm thanh giống như đặc biệt mẫn cảm, lỗ tai gã chảy máu, ngã ra sau, người áo đen bên cạnh ôm tai đi đến dìu gã.

    “Há há.” Hà Đống bỗng nhiên cười, nói với trùm Zeta, “Đừng tưởng rằng tai càng thính thì càng tốt, phẫu thuật chỉnh hình cải tạo gì đó cũng nên một vừa hai phải thôi.”

    Trùm Zeta lúc này máu mũi cũng chảy ra, dù sao mũi với tai cũng thông nhau, gã chỉ là không dám tin nhìn Vinh Kính. Vinh Kính cũng không hiểu chuyện gì xảy ra, chợt nghe Hà Đống lắc đầu cảm khái, “Quả nhiên là thật, tên kia quá đáng sợ!”

    Tiếng nói vừa dứt, chợt nghe cửa trên lầu bị “rầm” một tiếng đá văng ra.

    Tạ Lê Thần vừa lao ra, thấy Vinh Kính ở dưới lầu y liền lười chạy cầu thang, theo tay vịn hoạt xuống hét, “Thỏ, đi thôi!”

    Vinh Kính tuy rằng không rõ ràng tình hình lắm, nhưng vẫn nổ súng đánh bay súng của hai tên áo đen giơ lên, giơ tay kéo Tạ Lê Thần từ trên lầu xuống bỏ chạy.

    Hà Đống nhanh chóng chạy theo.

    Mới tới cửa, thấy xe Black Mouse đậu ở chỗ này, vừa nhìn thấy nhóm Vinh Kính còn dẫn theo Tạ Lê Thần, kinh ngạc không ngớt, “Oa, Không phải chứ, vậy mà cũng có thể cứu ra? Trùm Zeta hôm nay cảm mạo a?

    Vinh Kính không nói hai lời đưa nhóm Tạ Lê Thần lên xe, giơ tay, dùng thương chĩa vào ót Black Mouse.

    “Này này, lấy oán trả ơn phải không a!” Black Mouse cười.

    Vinh Kính cầm bộ đàm liên hệ Theron trên người hắn, “Ném súng ngắm đi.”

    Một hồi sau, thấy trên tòa nhà đối diện, hai khẩu súng rớt xuống tới.

    Vinh Kính sai Black Mouse lái xe.

    “Cậu cũng quá cẩn thận rồi, Theron sao lại đi giết cậu.” Black Mouse oán giận.

    “Nhưng không có nghĩa là hắn không muốn giết Tạ Lê Thần.” Vinh Kính đáp một câu, khiến sắc mặt Black Mouse trở nên xấu xí cực kỳ, hét vào bộ đàm, “Này! Lão hói chết tiệt kia anh thực sự dự định như vậy sao?”

    Đầu kia Theron không nói.

    “Anh đi chết đi!” Black Mouse chửi một câu, dựa theo chỉ lệnh của Vinh Kính lái xe chạy đến vùng gần xe của họ, Vinh Kính xuống xe, đưa Tạ Lê Thần và Hà Đống cùng lên, khởi động xe nghênh ngang rời đi.

    Biệt thự lý, trùm Zeta đứng lên, ngồi xuống sô pha.

    Thiệu Dịch ôm đầu ngăn cảm giác buồn nôn từ trên lầu đi xuống, chỉ chỉ lên phòng, “Nhỏ kia xỉu rồi, a… Đầu đau quá, Tạ Lê Thần cái tên khốn đó.”

    Trùm Zeta tiếp nhận khăn tay tên áo đen đưa qua xoa xoa mũi, mỉm cười, “Quả nhiên giống như ta đã lường trước, là vật báu vô giá!”

    “Hao tâm tổn phí là vì thí nghiệm cái này a.” Thiệu Dịch cười cười, “Rất biến thái đó, ông chủ.”

    Thuộc truyện: Black crow white crow