Home Đam Mỹ Bối Đạo Nhi Trì – Quyển 3 – Chương 77: 【 Biến mất 】

    Bối Đạo Nhi Trì – Quyển 3 – Chương 77: 【 Biến mất 】

    Thuộc truyện: Bối Đạo Nhi Trì

    “Vị tiên sinh này, ngài có thể phiền lòng dịch sang một chút được không, ngài che hết ánh nắng của tôi.”

    Một câu vô cùng bình thường, nhưng không hiểu sao, Nhan Lập Khả cảm thấy ánh mắt của người này nhìn mình có chút ngây ngẩn, cặp mắt màu đen sắc bén nhìn cậu chằm chằm, làm cho cậu cảm thấy không được tự nhiên, đành phải chống người đứng dậy.

    “Ngài không muốn thì thôi, vị trí này nhường cho ngài vậy.” Nói xong, cậu xoay người rời đi.

    Còn chưa đi được mấy bước, người đằng sau bỗng nhiên di chuyển, bước nhanh vài bước, lập tức đứng chắn trước mặt cậu. Nhan Lập Khả cảm thấy kỳ lạ, chớp mắt nghi ngờ, “Tiên sinh, có chuyện gì sao?”

    Gương mặt của đối phương có thể nói là anh tuấn, chỉ có điều cặp mắt trên gương mặt ấy lại thoáng hiện lên vài phần gian tà. Lúc này hắn đang dùng ánh mắt đào hoa mỉm cười tủm tỉm mà nhìn vào cậu, cáu kỉnh của vừa rồi tựa như là ảo giác, giờ phút này cư nhiên bày ra bộ dáng quân tử nghiêm chỉnh, cố tình vừa cười vừa làm mặt rạng ngời, “À, là thế này,” hắn móc một tấm danh thiếp từ trong túi quần ra, đưa qua, “Tôi là phó tổng giám đốc của Bất động sản Đằng Lăng, sắp tới chúng tôi dự kiến xây dựng một khu cao ốc, tuyệt đối là tin tức chấn động trong giới bất động sản, tôi thấy cậu có khí chất khá tốt, muốn mời cậu làm phát ngôn viên cho chúng tôi, thế nào? Đãi ngộ tuyệt đối hàng đầu, nếu không hài lòng thì có thể thương lượng lại.”

    Nhan Lập Khả hơi bất ngờ, theo phản xạ cầm lấy tấm danh thiếp, nhìn thấy hai chữ “Lăng Viêm” ở phía trên thì hơi ngẩn người.

    Tuy rằng mất trí nhớ, nhưng để bù lại phần chênh lệch so với Hạng Ý, cũng như để giúp cho Hạng Lê không quá khó khăn, một năm nay cậu vẫn luôn cố gắng ghi nhớ một vài thông tin trọng điểm, mà tổ chức “Đằng Lăng” của Trung Quốc này, không chỉ xuất hiện lần một lần hai trong số tư liệu kia.

    “Đằng Lăng”, ý nghĩa của hai chữ này cũng đủ khiến cho người khác lo lắng đề phòng, bề ngoài tổ chức này chủ yếu làm ăn kinh doanh bất động sản, nhưng ngấm ngầm lại mở rộng các tuyến đường biển để mua bán vũ khí, xưng bá trong khu vực Thái Bình Dương, là một tổ chức khổng lồ chuyên buôn lậu súng ống. Có nhiều tin đồn nói rằng, vì để đề phòng bất trắc bọn họ còn âm thầm lưu trữ một đội tàu chiến cùng với máy bay chiến đấu, cũng không biết đây có phải sự thật hay không.

    Dạng người như vậy dĩ nhiên nếu được thì nên tránh càng xa càng tốt. Nhan Lập Khả bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt có thể nói là nóng bỏng của người đàn ông tên “Lăng Viêm” này, lịch sự mỉm cười, đưa tay trả lại danh thiếp về tay của hắn, “Xin lỗi, tôi còn đang đi học, không có ý định bước chân vào ngành giải trí, ngài nên tìm người khác thì hơn.”

    Dường như Lăng Viêm đã sớm dự đoán được, nhún vai cất lại tấm danh thiếp, nhưng vẫn đi kè kè bên cạnh Nhan Lập Khả, tươi cười nói, “Thật ra cũng sao đâu, làm phát ngôn viên thôi mà, không mất nhiều thời gian đâu.”

    Nhan Lập Khả có chút bất đắc dĩ, đi được hai bước thì nghiêng đầu dở khóc dở cười nhìn kẻ bám đuôi này, “Ngài đi theo tôi làm gì?”

    Lăng Viêm nhìn thấy người bên cạnh dù có chút bất đắc dĩ nhưng ánh mắt vẫn luôn nhã nhặn ôn hòa, trong lòng liền rạo rực, nhưng trên mặt vẫn cười ha ha, “Là do cảm thấy cậu quá thích hợp, cậu xem, chụp ảnh vài tấm ảnh, truyền bá vài câu, không phiền phức gì, lại còn có thể thu được một khoảng tiền lớn, rất có lời nha.”

    Người này thật sự là, đã trưởng thành như vậy, nhưng kiểu chơi xấu này không hiểu sao có chút đáng yêu, Nhan Lập Khả bật cười nhìn hắn, “Thật sự không cần, tôi gần khai giảng rồi, không có thời gian.”

    “Khai giảng? Sinh viên à? Học ngành gì thế?”

    “…” Nhan Lập Khả cạn lời, đối phương trưng ra hai con mắt rưng rưng, nhìn vào cậu chằm chằm khiến cho cậu liền nghĩ đến một con cún lớn xác, “Lăng tiên sinh, ngài khẳng định ngài chỉ đến tìm tôi làm phát ngôn viên?”

    Lăng Viêm khựng người, trong lòng lập tức vui hơn. Người này không chỉ vô cùng xinh đẹp, mà xem ra còn rất tinh ý, nghĩ đến đó, hắn càng làm ra vẻ vô tội, “Tất nhiên rồi, tôi rất là chân thành!”

    Nhan Lập Khả a cười một tiếng, cũng không vòng vo cùng hắn nữa, cười nói, “Lăng tổng, tôi nghĩ quý công ty hẳn là không lo không tìm được người, như thế nào đến nỗi đích thân phó tổng giám đốc tự mình tìm kiếm.” Nói xong, Nhan Lập Khả chớp mắt mấy cái, khóe miệng cong lên một nụ cười trêu chọc, “Lăng tiên sinh, lần sau muốn bắt chuyện thì nên sáng suốt một chút.”

    Quả nhiên, người đàn ông đối diện kinh ngạc, cậu mỉm cười, quay người rời đi, dường như người phía sau đã hoàn hồn, bất giác muốn chạy vượt qua cậu một bước, nhưng còn chưa đuổi kịp, cách đó không xa chợt vang lên một giọng nói.

    “Nhan Thiếu gia, muốn về sao?”

    Nhan Lập Khả ngẩng đầu nhìn thấy Âu Dạng cùng hai vệ sĩ đang tới đây, lời là hỏi cậu, nhưng ánh mắt lại cảnh giác mà nhìn chằm chằm vào Lăng Viêm. Cậu đi về phía bọn họ, tựa như nghĩ đến gì đó quay đầu lại nhìn Lăng Viêm cười cười, “Lăng tiên sinh, tôi chờ xem chiến dịch quảng cáo cho khu cao ốc mới của ngài.” Nói xong cậu quay đầu hướng Âu Dạng gật đầu một cái, rời đi.

    Âu Dạng nhìn thoáng qua Lăng Viêm, không nói gì, dẫn hai vệ sĩ đi theo sau Nhan Lập Khả cũng dần đi xa.

    Lăng Viêm đứng nguyên tại chỗ nhìn theo bóng lưng Nhan Lập Khả dần khuất trong đám đông, bỗng nhiên cười cười, khoanh tay, mắt híp lại.

    “Lăng… Lăng Viêm,” Người đứng phía sau thở hồng hộc, hình như đã vội vàng chạy tới, “Xin lỗi nhé, trên đường kẹt xe… Này? Lăng Viêm???”

    Lô Quân dùng sức quơ tay trước mặt người kia, đến khi đối phương cuối cùng cũng khinh bỉ liếc nhìn cậu một cái, cậu mới ngại ngùng rút tay về, “À… Để cho anh chờ lâu…”

    “Hả? À, không sao.” Nói xong, Lăng Viêm nhướng mày cười, “Muộn rất tốt.”

    Vốn đã chuẩn bị tinh thần để bị cạo trọc, lúc này lại trông thấy vẻ mặt Lăng Viêm hiền khô, Lô Quân có hơi ngỡ ngàng, “Anh không trách? Vẻ mặt này… Tôi còn đến muộn… Ể, cái này không hợp logic…”

    Lăng Viêm rốt cuộc không nhịn được, chiều theo mong muốn mà cốc mạnh một phát lên trán của Lô Quân, bây giờ mới lấy lại dáng vẻ kiêu ngạo ngày thường, “Tên nhóc vừa mới nói chuyện với tôi, cậu thấy chứ?”

    “A, thấy loáng thoáng…” Lô Quân nói năng cẩn thận.“Tốt, điều tra tư liệu về cậu ta, hai ngày nữa đem tới phòng làm việc của tôi.” nói xong, Lăng Viêm đi về hướng bãi đỗ xe, vừa đi vừa nói, “Ngành công nghiệp giải trí ở Tam Giác Bạc bị Hạng Ý chiếm trước gần hết, chúng ta sẽ không tranh giành mảng này, được một mất mười. Lại nói, cái tên Hạng Ý này xem ra dã tâm không nhỏ, cả bãi biển và bến tàu đều bị giành mất, đường biển Đại Tây Dương còn bị hắn độc quyền, nói hắn muốn tranh giành đường biển Thái Bình Dương với chúng ta cũng không phải là tin đồn vô căn cứ, không thể không đề phòng.”

    Nói đến đây, hắn đột nhiên dừng chân, nhẹ nhàng ngửi ngửi, chợt mỉm cười nói, “Tên kia có thể là học y đấy.”

    Lô Quân đang yên lặng ghi nhớ, đột nhiên tuôn ra một câu như vậy thì có chút ngu người, “Hả?”

    Lăng Viêm quay đầu nhìn về hướng Nhan Lập Khả biến mất, cười nói, “Trên người cậu ta có mùi vị thảo dược rất nhạt, giống với mùi hương trước đây trên người của Lẫm thúc, giống như cùng một loại thảo dược.” nói xong, như nhớ đến cái gì, đôi mắt Lăng Viêm ảm đạm, “Hơn một tháng không về nhà… Lẫm thúc thế nào rồi?”

    Lô Quân thở dài một tiếng, “Còn không phải giống với Tiểu thúc lúc trước sao, thương thế trầm trọng như vậy, đều là do súng gây ra…”

    “Vẫn chưa tìm được bác sĩ chữa trị sao?”

    Lô Quân lặng lẽ gật đầu.

    Lăng Viêm im lặng thật lâu, cuối cùng không nói thêm nữa, chỉ nhắm mắt lại khẽ nói, “Được rồi, đi thôi.”

    Lô Quân không dám nói gì, đành phải ngoan ngoãn đi theo sau người đàn ông này.

    ***

    Nhan Lập Khả trở về trang viên, tiện tay cầm lấy vài cuốn sách từ trong phòng của mình, lúc này đang tựa vào dưới bóng cây lật xem, bên tai đều là tiếng chim hót, trong không khí thoang thoảng hương hoa hồng say đắm, cậu cảm thấy yêu thích lạ thường, nhàn nhã ngồi ngắm nhìn buổi trưa, cho đến khi sắc trời dần dần chuyển tối mới chịu đứng dậy khép sách lại.

    Cũng không biết Hạng Ý bận rộn việc gì, mới sáng sớm đã không thấy bóng dáng đâu, cậu buồn chán quá nên mới đến biển phơi nắng, kết quả lại đụng phải cái người thú vị kia. Nhớ lại bộ dáng viện cớ của Lăng Viêm, Nhan Lập Khả cảm thấy buồn cười, không tự chủ được cũng mỉm cười lên.

    Đi vào trong biệt thự tiến về phòng của mình, Nhan Lập Khả vừa định rẽ, vô tình nhìn thấy cửa phòng làm việc của Hạng Ý không đóng mà hé ra khe hở nhỏ. Vừa nãy vẫn còn đóng kín mà, hay là y về rồi? Trong lòng lập tức vui mừng, cũng không nghĩ gì nhiều, Nhan Lập Khả liền tiến về cánh cửa đó.

    Vừa định đẩy cửa ra,chợt nghe thấy âm thanh nói chuyện ở trong phòng, cậu vô thức dừng tay lại, không nhúc nhích.

    “Nói chính xác là, không tìm được người?” Là giọng của Hạng Ý, rất trầm, hình như còn có hơi không vui.

    Nhan Lập Khả tự nhủ có lẽ mình nên tránh xa một chút, không nên nghe lén, nhưng không hiểu sao, đôi chân bỗng nhiên cứng ngắc, dường như có thứ linh cảm gì đó, ép buộc cậu cẩn thận ẩn nấp mình, sát lại gần thêm một ít.

    “Đúng vậy, em cũng rất khó hiểu!” Nghe giống như giọng của Ô Lỗ Cáp, hình như người này đã đi theo Hạng Ý từ rất lâu, còn vì y mà từ Tam Giác Vàng chuyển đến Tam Giác Bạc. Chuyện làm ăn bên ngoài Hạng Ý giao cho Âu Dạng, để Ô Lỗ Cáp làm trợ thủ của mình, chuyện làm ăn ngầm giao cho ai, đến Âu Dạng cũng không biết, dĩ nhiên Nhan Lập Khả càng không biết được.

    Nếu là Ô Lỗ Cáp, đoán chừng cũng không phải là chuyện ngấm ngầm gì, Nhan Lập Khả suy nghĩ một chút, vẫn quyết định xoay người tránh đi thì tốt hơn.

    “Hơn nữa, em cố ý trở về Tam Giác Vàng một chuyến, tìm cha hỏi han rất nhiều người, nhưng vẫn không ai biết Karo đi đâu, vấn đề này còn náo động rất lớn, nhiều người vẫn đang thương tâm kia kìa.”

    Tam Giác Vàng? Nhan Lập Khả nhíu mày, lại dừng bước.

    Hạng Ý im lặng một hồi, mới hỏi, “Hắn biến mất lúc nào?”

    “Đại khái là hơn một năm trước,” Ô Lỗ Cáp cũng có chút ảm đạm, “Đại ca, anh không phải là người Myanmar nên có khi không biết, gia tộc Tư Tế Hull Nặc đối với chúng em mà nói giống như là sứ giả của thần linh, lúc trước Karo học ở trường chúng ta, biết bao nhiêu người đều cảm thấy đó là niềm vinh hạnh lớn, lúc ấy em cũng kích động cơ mà, hắn vừa biến mất như vậy, làm cho mọi người đều hoảng cả lên.”

    “… Lại là một năm trước…” Hạng Ý lẩm bẩm một câu, cụp mắt xuống.

    Ô Lỗ Cáp suy nghĩ một chút, nói tiếp, “Có điều cũng rất kỳ lạ, người bảo hộ là Karo đã mất tích, thế nhưng trong Thần Điện vẫn còn linh khí, những người đi cầu phúc còn có thể xin được bùa hộ mệnh, chẳng qua là không ai gặp được hắn, vì vậy hắn rốt cuộc mất tích thật sự hay là trốn tránh không muốn gặp mọi người, em cũng không rõ lắm… Haiz, trên thế giới này chỉ có chỗ đó là tuyệt đối không thể xâm nhập, nên căn bản cũng không nằm trong phạm vi chúng ta có thể điều tra…” Ô Lỗ Cáp gãi đầu.

    “Nói đúng ra, không thể xác minh được tin tức biến mất này là thật hay giả đúng không?”

    Ô Lỗ Cáp gật đầu.

    Hạng Ý híp mắt, không nói gì nữa.

    Ô Lô Cáp nhìn y, nghẹn họng cả buổi cuối cùng vẫn phải hỏi một vấn đề, “Đại ca, em có thể hỏi một câu không, cái này… Không phải lúc trước anh rất ghét hắn sao? Sao giờ lại muốn em đi tìm hắn?”

    Hạng Ý như đang ngẩn người, ngây ngốc một lúc lâu, mới nhỏ giọng nói, “Có phải hắn… Thật sự có thể nhìn thấy linh hồn của con người?”

    “Chuyện này em tuyết đối cam đoan, hắn nhìn thấy được, từ nhỏ cha đã kể cho em về truyền thuyết gia tộc Hull Nặc, em cũng từng tận mắt chứng kiến, tuyệt đối là sự thật!”

    Hạng Ý lại như đang thất thần, biểu tình mê man, sau đó bỗng nhiên khẽ cười một cái, chỉ là nhìn xem có chút cay đắng, “Tôi chỉ muốn hắn… Giúp tôi nhìn một chút.”

    “Hả? Nhìn cái gì?” Ô Lỗ Cáp không hiểu.

    Nhưng Hạng Ý không trả lời, đưa tay xoa bóp lông mày, đứng dậy, “Được rồi, hắn biến mất rồi thì bỏ qua đi, việc này chấm dứt ở đây, cậu đừng nói với những người khác.”

    “Ừ…” Ô Lỗ Cáp ngây thơ gật đầu.

    Hạng Ý đi qua đẩy cửa, không nhìn lại Ô Lỗ Cáp, nhấc chân đi về phía phòng của Nhan Lập Khả.

    ***

    “Tiểu Khả?”

    Gõ cửa, nhưng bên trong không có tiếng trả lời.

    Hạng Ý xoay nắm đấm đẩy cửa đi vào, nghe thấy có tiếng nước chảy truyền ra từ trong phòng tắm. Hóa ra là đang tắm, thảo nao không nghe thấy. Không nghĩ gì nhiều, Hạng Ý tìm đại cái ghế rồi ngồi xuống, liếc mắt nhìn thấy trên bàn có một cuốn sách y học, sững sờ một chút, y cầm lên lật xem, đọc mấy dòng chữ phía trên cũng không hiểu, chỉ đành nhìn hình ảnh minh họa cây thuốc đến ngẩn người.

    Rất nhiều năm về trước, y cũng như thế này. Nằm ở bên cạnh Mạc Bắc, Mạc Bắc đọc sách, y cũng muốn qua nhìn góp vui, chữ trong sách thì đọc được hết, nhưng vẫn không hiểu trên đó đang nói cái gì, y chỉ còn cách buồn bực mà nhìn hình ảnh minh họa, nhìn chán chường xong liền làm loạn lên không cho Mạc Bắc đọc nữa, người kia chỉ có thể bất đắc dĩ chiều theo y, khép sách lại, lấy ra một cuốn truyện tranh cùng xem với y.

    Cùng một loại sách, cùng dạng xem không hiểu, chỉ có người bên cạnh là thay đổi, nhưng lại tựa như không thay đổi. Y cứ mơ màng như vậy mà nhìn, đến khi bên tai vang lên một giọng nói hiền hòa.

    “Ý, đang làm gì đó?”

    Hạng Ý chợt run lên, ngẩng đầu trông thấy mái tóc ẩm ướt của Nhan Lập Khả rũ ở trên trán, không hiểu sao khiến cho y có chút động lòng.

    Đứng lên cầm lấy chiếc khăn mặt trên tay của Nhan Lập Khả, Hạng Ý nhẹ nhàng lau tóc cho cậu, vừa lau vừa nói, “Về lúc nào?”

    Bàn tay trên đỉnh đầu rất nhẹ nhàng, ánh mắt của y cũng dịu dàng không thể tưởng, Nhan Lập Khả có chút ngây ngẩn, đáy lòng tràn đầy hạnh phúc, phản ứng chậm chạp, “Vừa mới, về liền đi tắm.” Nói xong, cậu ngồi xuống cái ghế Hạng Ý vừa ngồi, ngoan ngoãn để cho Hạng Ý lau tóc cho mình.

    Hạng Ý đứng ở sau cậu, động tác trên tay rất nhẹ, “Hai ngày nữa, khai giảng đúng không?”

    “Ừ, ngày mai tôi sẽ sắp xếp chút hành lý.” Nhan Lập Khả cười nói, “Thành phố B ở Trung Quốc… Có lẽ mát mẻ hơn nơi này của chúng ta nhiều nhỉ, không biết có thể thích nghi được hay không.”

    Hạng Ý im lặng một lúc, đột nhiên hỏi, “Không phải em… Thích tôi sao? Tại sao không thi vào trường ở đây?”

    Nhan Lập Khả chợt cứng người, sau đó có chút bối rối nói, “Ở gần anh quá, anh nhất định sẽ nghi ngờ tôi, không phải sao?” Cười cười như tự giễu, “Tôi biết anh sẽ không tin tưởng tôi, cách xa một chút… Có lẽ sẽ làm cho anh giảm bớt chút cảnh giác… Ha ha, đến ngày nghỉ tôi sẽ đến thăm anh một chút thôi, sẽ không làm phiền anh.”

    Bàn tay đang lau tóc bỗng nhiên dừng lại, không động đậy.

    Nhan Lập Khả mím môi, không nói tiếp nữa.

    Người phía sau bỗng nhiên đi qua, đứng ở trước mặt cậu chậm rãi ngồi quỳ xuống, ngồi nhìn thẳng vào cậu. Đôi mắt của y rất sâu, ngắm nhìn cậu thật lâu, sau đó vươn tay ôm thiếu niên đối diện vào trong lòng. Thân thể Nhan Lập Khả có chút cứng ngắc, Hạng Ý ôm một lát, cúi đầu hôn lên mái tóc ướt sũng của cậu.

    “Đồ ngốc.”

    Hai chữ, mang theo chút mùi vị yêu chiều, Nhan Lập Khả nghe xong có chút ngẩn người.

    Hạng Ý vuốt ve mái tóc của cậu, đột ngột ôm lấy cả người cậu, đứng lên đi đến bên giường. Nhan Lập Khả đỏ mặt, lúc ngã xuống giường tim cũng đập thình thịch. Nhưng mà Hạng Ý chỉ nằm nghiêng ôm lấy cậu, cúi đầu hôn một cái lên trán của đối phương, cười nói, “Nghĩ gì thế, mặt đỏ như vậy?

    Nhan Lập Khả lập tức né mắt xuống, mặt càng đỏ thêm.Hạng Ý bật cười, ôm chặt hơn, “Hôm nay đi thị sát cả ngày, có chút mệt mỏi.” nhỏ giọng nói, Hạng Ý cúi đầu vùi vào trong cổ Nhan Lập Khả, “Nằm với tôi một chút, chốc nữa tôi còn phải đi ra ngoài.”

    Nhan Lập Khả đau lòng ôm lại y, nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng của y, gật đầu ngoan ngoãn rụt mình trong ngực của y.

    “Nghi việc này, ngờ việc kia, thật sự rất mệt,” tựa như lẩm bẩm một mình, giọng của Hạng Ý rất nhỏ, thấp đến mức gần như nghe không rõ, “Tôi cũng không muốn như vậy, nhưng chuyện tôi cần làm, nghĩ vẫn còn thiếu.”

    Nhan Lập Khả gương mặt mệt mỏi của Hạng Ý, cúi đầu suy nghĩ gì đó, bỗng nhiên nói, “Mệt như vậy, thì đừng làm nữa.”

    Hạng Ý mở mắt nhìn cậu, “Đừng làm?”

    Nhan Lập Khả nhìn vào y một lúc, nghiêng người ôm lấy y, vuốt ve mái tóc của y, “Đúng vậy, không làm nữa, không tốt sao? Làm một người bình thường, sống quãng đời bình thường, không tốt sao?”

    Hạng Ý cười nhẹ một tiếng, không trả lời.

    Cảm thấy buồn cười, không làm nữa? Cái này thật sự là chuyện mơ tưởng.

    Làm đến bước này rồi, căn bản không phải y muốn buông là có thể buông bỏ. Huống chi, y làm sao có thể buông tay mối thù còn chưa báo xong của mình, Hạng Khôn đã chết, nhưng vẫn còn Đằng Lăng, còn cái tên Lăng Diệc Phong kia, người đã tự tay giết sạch cả nhà của y. Hạng gia là tổ chức mà y hiểu rõ như vậy, nhưng y vẫn phải nằm gai nếm mật suốt tám năm mới có thể tìm được cơ hội để báo thù, Đằng Lăng không phải Hạng gia, muốn đạp đổ tổ chức giống như tường đồng vách sắt này còn khó hơn lên trời.

    Hạng Ý khẽ cười một tiếng, giọng nói hơi lạnh, “Quãng đời bình thường, chuyện này không phải tôi muốn là có thể có được.”

    Nhan Lập Khả im lặng cả buổi, rũ mắt xuống rúc vào trong ngực của Hạng Ý, nhỏ giọng thì thầm, “Tôi biết… Thế nhưng…” giọng của Nhan Lập Khả có chút mơ màng, “Nhưng tôi vẫn hi vọng, có một ngày như vậy, tôi và anh, chúng ta đều là người bình thường, tôi mở phòng khám, làm một bác sĩ bình dân, còn anh kinh doanh bình thường, không cần quá lớn, giống như dân thường là tốt rồi…” giọng nói càng lúc nhỏ dần, cuối cùng như là thì thào, “Tốt nhất… Chúng ta có thể đến Trung Quốc, tốt nhất là ngay tại thành phố B, chúng ta có một căn nhà nhỏ, hai người chúng ta, có một ngôi nhà nho nhỏ…”

    Nói xong, cậu xuất thần một chút, cuối cũng đành tự giễu mà cười, “Nhưng mà, làm sao có thể đây…” Nhan Lập Khả chầm chậm nhắm mắt, gần như không thể nghe được tiếng nói, “Ngày đó, làm sao có thể đây…”

    Bầu không khí phảng phất một mùi bi thương, Hạng Ý trầm lặng một lúc, ôm lấy Nhan Lập Khả, đột nhiên hỏi, “Tại sao lại là Trung Quốc? Tại sao phải thành phố kia?”

    Nhan Lập Khả lắc đầu, “Không biết, chỉ cảm thấy… Rất quen thuộc, rất muốn đến nơi đó.”

    “Quen thuộc?” Hạng Ý nhìn cậu, đôi mắt híp lại, “Em chưa bao giờ đi đến nơi đó, làm sao lại quen thuộc?”

    Nhan Lập Khả mím môi, có chút lo lắng mà nhích cơ thể, “Tôi cũng không biết, thật sự không biết… Có rất nhiều chuyện, tôi đều cảm thấy mù mờ, tôi…”

    Hạng Ý đột ngột cúi đầu hôn lên môi của cậu, không có tiến vào, chỉ là chạm vào nhau trong chốc lát, ngăn lại lời nói của cậu, sau đó ngẩng đầu nhìn ánh mắt mơ màng của Nhan Lập Khả, lại nhẹ nhàng hôn một cái, “Không cần nhớ, không cần nhớ, không sao cả, có tôi ở đây.”

    Rõ ràng cảm thấy trong đôi mắt của Hạng Ý có thứ gì đó đã tắt đi, cậu nhìn không thấu, nhưng khi nghe thấy giọng nói yêu thương ấm áp ở bên tai, cậu cảm thấy mê man nhưng rất thỏa mãn, cậu ép mình không nên suy nghĩ nhiều, thuận theo sức lực của hai cánh tay Hạng Ý tựa vào trong ngực của y, nhắm mắt lại lặng lẽ gật đầu.

    Thuộc truyện: Bối Đạo Nhi Trì