Home Đam Mỹ Bối Đạo Nhi Trì – Quyển 3 – Chương 83: 【 Điều kiện 】

    Bối Đạo Nhi Trì – Quyển 3 – Chương 83: 【 Điều kiện 】

    Thuộc truyện: Bối Đạo Nhi Trì

    Tối đen, lạnh lẽo, tuyệt vọng.

    Giống như có một con dao sắc bén tàn ác đào bới lục phủ ngũ tạng, đau đến muốn hét lên, muốn vùng vẫy, nhưng tựa như mất hết hi vọng, tuyệt vọng.

    Chết đi, sẽ tốt hơn.

    Sống đau khổ như vậy, sống để nhớ lại sự lừa dối của người kia, so với chết, càng khó chịu đựng hơn.

    Vậy nên cứ như vậy đi.

    Cứ như vậy, để cho mọi chuyện đều chấm dứt.

    “Thiếu gia, cậu định làm gì! Cậu điên rồi sao?! Đây là linh hồn của Mạc Bắc!”

    Mơ hồ, có một giọng nói xa lạ vang lên.

    Thật ồn ào.

    Bỗng nhiên, cả cơ thể như lọt vào hố băng, lạnh rét tận xương tủy, khắp thân thể cũng bị cào xé bởi khí lạnh.

    “Thiếu niên này vừa mới chết, thân xác của y rất phù hợp với linh hồn của Mạc Bắc, phải nhân cơ hội hiện tại…”

    Giọng của người này… Rất quen thuộc…

    “Bây giờ không phải là lúc nói chuyện hợp hay không hợp! Thiếu gia, cậu dừng tay mau! Phản phệ khế ước làm hao tổn chín mươi phần trăm sức mạnh của cậu rồi, bây giờ cậu còn làm phép hồi sinh hắn… Cậu, cậu không muốn sống nữa sao!”

    Đau đớn dần dịu lại, cả người như được thứ ánh sáng gì đó bao bọc, trở nên ấm áp.

    “Thiếu gia…. Cậu đánh cắp linh hồn, bây giờ, bây giờ còn dùng thi thể để hồi sinh nó… Cậu có biết hậu quả nghiêm trọng thế nào không… Thiếu gia, coi như tôi xin cậu, dừng tay đi, đừng tiếp tục làm nữa…”

    Đó là… tiếng khóc của ai…

    Bóng tối trước mắt chậm rãi loãng đi, dần dần mờ ảo, rồi sáng bừng lên, cuối cùng sáng tựa như ban ngày.

    Cả người hình như đã có độ ấm, gần như có thể nghe thấy tiếng tim mình đập.

    Tuy rằng rất yếu, nhưng thật sự đập lên một lần nữa.

    Sao lại như vậy…

    Mình, không phải chết rồi sao?

    Là ai?

    Ai đã cứu mình…

    “Tiểu Bắc.”

    Bỗng nhiên ngẩng đầu lên, chỗ ánh sáng từ từ hiện lên một bóng người cao lớn.

    Mái tóc màu vàng, đôi mắt màu lam, nụ cười khiến cho người khác cảm thấy ấm áp.

    “Ka… Ro?”

    Người đàn ông kia cười, gương mặt tái nhợt không còn màu máu, nhưng khóe miệng vẫn giữ vững độ cong.

    “Vừa rồi là ngươi…” Cố gắng sắp xếp tâm trí hỗn loạn, hắn khó tin mà lên tiếng hỏi, “Ngươi đã cứu ta?”

    Người kia cười, vươn tay nhẹ nhàng xoa đầu của hắn, sau đó hơi do dự, cuối cùng đến gần một bước, duỗi tay nắm chặt lấy bàn tay buông bên người của hắn, bao phủ lòng bàn tay của hắn.

    “Vòng tay này là một đôi, ngươi ở đâu, vui vẻ hay đau buồn, ta cũng có thể cảm nhận được.”

    “Tiểu Bắc.”

    “Hứa với ta, sống cho thật tốt, chờ ta tỉnh lại.”

    ***

    “Không!”

    “Chời má, làm sợ muốn chết!”

    Nhan Lập Khả kinh hoàng mở toang mắt, sững sờ mơ màng nhìn trần nhà trước mặt, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, từng nhịp từng nhịp nhanh đến mức làm cho cậu muốn điên.

    “Này này, cậu không sao chứ?” Người bên cạnh lắc cậu, “Mới ngủ một giấc thôi mà có cần kinh sợ vậy không?”

    Nhan Lập Khả mờ mịt nghiêng đầu, ngây ngẩn nhìn đối phương.

    Thiếu niên đối diện im lặng nhìn cậu, “Ác mộng gì vậy, cứ kêu không mãi, đừng đi gì gì đó, không biết còn tưởng cậu bị thất tình đấy.”

    Nhan Lập Khả cuối cùng cũng tỉnh táo hoàn toàn, cử động người ngồi lên.

    “Tôi… Nói mớ sao?”

    Thiếu niên đối diện là bạn giường trên của cậu, chắc là bị cậu quấy rầy, giọng điệu cũng không khách khí, “Đúng vậy, tôi nghe cậu la muốn điên luôn rồi, thật muốn đánh cậu mấy phát!” Nhưng mà nói xong, thiếu niên nhích lại gần, bỗng nhiên chớp mắt ám chỉ, “Này, Karo là ai, người trong lòng cậu à?”

    “Cái gì..?”

    Thiếu niên bĩu môi, “Cậu gọi người đó mãi, còn nói đừng đi gì đó…”

    Nhan Lập Khả ngơ ngác nhìn đối phương, tâm trí càng thêm rối loạn.

    Karo…

    Rốt cuộc… Đã xảy ra chuyện gì…

    Tại sao lại mơ thấy người đó. Tối hôm qua cậu chỉ gặp hắn một lần ở bệnh viện, tại sao lại mơ thấy.

    Hơn nữa, những thứ trong mơ càng ngày càng chi tiết, càng ngày càng chân thật…

    Đây rốt cuộc là sao…

    “Này Nhan Lập Khả, cậu không sao chứ?”

    Nhan Lập Khả đột ngột chống người đứng lên, vớ lấy quần áo ở bên cạnh mặc vào, thiếu niên ở một bên càng hoảng sợ hơn, mặt sốc nhìn Nhan Lập Khả mặc xong hết chỉ trong vòng nửa phút, sau đó xông thẳng ra ngoài như một cơn lốc, cũng không đóng cửa lại.

    “A? Vội vã như vậy, sẽ không đi gặp người trong lòng kia chứ…” Thiếu niên gãi đầu, lặng lẽ đi qua đóng cửa phòng ký túc xá.

    ***

    Karo.

    Karo Hull Nặc.

    Rốt cuộc hắn là ai, những giấc mơ kia là cái gì.

    Không… Đó là mơ thật sao?

    Những cái đó rốt cuộc là gì…

    Nhan Lập Khả gấp gáp ngồi trong xe taxi nhìn ra bên ngoài, đến bệnh viện rồi cũng không thèm lấy lại tiền thừa, đưa một tờ một trăm xong nhanh chóng chạy đi. Nhìn con số thang máy nhảy lên từng tầng, Nhan Lập Khả cảm thấy cổ họng càng lúc càng nghẹn tắc.

    Cậu nhất định phải hỏi cho rõ ràng, ảo ảnh trong mơ khiến cho cậu không thể thở nổi, từ một năm trước sau khi tỉnh lại từ trọng thương cho đến giờ, đây là lần đầu tiên cậu có cảm giác kinh hoảng và lo lắng như thế.

    “Tích.”

    Cửa thang máy mở ra, tầng trên cùng vẫn luôn yên tĩnh. Nhan Lập Khả nuốt cổ họng, cố gắng làm cho mình bình tĩnh trở lại. Bước từng bước đi ra, khoảng cách đến cánh cửa kia càng gần, bước chân càng nặng. Nhịp tim càng lúc càng mãnh liệt, đến khi đứng trước cửa phòng 1707, cậu cảm thấy như có một trận choáng váng trước mặt.

    Chậm rãi đưa tay lên, nắm chặt nấm đấm cửa.

    Nhan Lập Khả cắn môi, nhìn chằm chằm vào số cửa phòng một lúc lâu, cuối cùng nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.

    “Tiểu Khả?”

    Nhan Lập Khả bất ngờ, run người một cái. Lập tức quay đầu lại, ngược ánh sáng dần dần nhìn thấy một bóng người đi qua.

    “Ha, thật là trùng hợp, tôi vừa mới nghĩ đến cậu, nhanh như thế đã gặp cậu ở chỗ này.” Người kia cười nói, đứng ở trước mặt cậu, “Cậu đến đây làm gì thế?”

    Nhưng thiếu niên ở đối diện vẫn ngơ ngác, hình như đang suy nghĩ gì đó, nghĩ đến chưa lấy lại tinh thần. Người kia ngưng cười, nhíu mày, bất giác vươn tay kiểm tra trán của cậu, “Làm sao vậy? Sao sắc mặt xấu thế?”

    Nhan Lập Khả tỉnh táo lại, theo bản năng nghiêng đầu, tránh đi đụng chạm của người kia, “Không sao…”

    Người kia đăm chiêu nhìn cậu một lúc, sau đó rút tay về tươi cười, “Được, không muốn nói thì không nói.” Nói xong, hắn ngang ngược dắt tay Nhan Lập Khả đi, nắm thật chặt, giống như không cho từ chối, “Đi theo tôi tới đây.”

    Nhan Lập Khả hoảng hốt, vội vàng muốn rút tay về, nhưng bàn tay lại bị đối phương nắm thật chặt, không thể giãy giụa được, “Lăng tiên sinh, xin buông tay!”

    Lăng Viêm lại càng nắm chặt hơn, khóe miệng mỉm cười, “Cậu nhìn cậu đi, môi trắng bệch, mắt vô hồn, vừa nhìn qua đã thấy không được nghỉ ngơi tốt, nào, chưa ăn đúng không?”

    Nhan Lập Khả bất ngờ, quên luôn động đậy, chỉ thấy người đàn ông đối diện một tay nắm chặt bàn tay của cậu, còn tay kia giơ lên nhéo mũi của cậu, “Đi thôi, dưới lầu có nhà hàng Tây Âu cũng không tệ lắm, đi ăn thôi.”

    Nhan Lập Khả ngẩn người bị hắn kéo trở lại thang máy, ngây ngốc nhìn từng con số giảm xuống dưới tầng trệt, sau đó bị Lăng Viêm dắt vòng vòng đến một gian nhà hàng.

    “Tiên sinh dùng gì ạ?”

    Lăng Viêm nhìn vào Nhan Lập Khả, lấy cái menu để trước mặt, sau đó từ ghế đối diện đứng dậy đi đến ngồi xuống bên cạnh Nhan Lập Khả, mở menu ra trước mặt cậu, “Nhóc con, muốn ăn gì nào?”

    Nhan Lập Khả cuối cùng cũng bình tĩnh, hơi bối rối dịch chuyển cơ thể, cách xa Lăng Viêm một chút, “Tôi không có đói…”

    “Không đói cũng phải ăn, cậu nhìn cậu chút đi, hai mắt trống rỗng, viền mắt cũng thâm đen, không còn sức sẽ đổ bệnh mất.” nhìn thấy thiếu niên đối diện sững sờ mở to hai mắt, bộ dáng vừa vô tội lại vừa đáng yêu, chọc cho Lăng Viêm kìm không được cười lên, “Được rồi, để tôi chọn, không ăn được cũng đừng đánh tôi.”

    Tùy tiện gọi vài món thoạt nhìn đầy đủ dinh dưỡng, Lăng Viêm trở về ghế đối diện, chống cằm nhìn quầng thâm dưới mắt của Nhan Lập Khả, “Sao vậy? Có tâm sự à?”

    Nhan Lập Khả rủ mắt, không trả lời.

    Cậu không ngờ mình nhất thời kích động lại chạy nhanh tới bệnh viện, mà còn đụng phải Lăng Viêm. Vừa nghĩ đến người trước mắt này có khả năng là kẻ thù của Hạng Ý, Nhan Lập Khả đã cảm thấy không được tự nhiên.

    Cậu muốn giúp Hạng Ý, cậu cảm giác bản thân mình cần phải làm chút gì đó, nhưng lại không biết nên làm thế nào.

    Lặng lẽ nắm chặt bàn tay dưới gầm bàn, Nhan Lập Khả ngẩng đầu, mỉm cười, “Sao Lăng tiên sinh lại ở bệnh viện vậy?”

    Lăng Viêm nhìn cậu, nghĩ ngợi một chút, sau đó a cười một tiếng, dựa lưng vào ghế đệm phía sau, nháy mắt với cậu vài cái, “Trong lòng cậu vừa âm thầm tính toán cái gì? Hửm? Nghĩ cách lừa tôi sao?”

    Nhan Lập Khả âm thầm kinh hãi, nhưng trên mặt lại tỏ vẻ như không hiểu, nghiêng đầu một chút, “Hả?”

    Lăng Viêm khẽ cười, hờ hững nhún vai, “Nhóc con phải có dáng vẻ của nhóc con, tâm tư nặng trĩu càng mệt mỏi nha.”

    Lăng Viêm nói xong, hất cằm hướng về phía cậu cười nói, “Nếu tôi là người đàn ông của cậu, sẽ để cậu biến thành tiểu bạch si, không cần nghĩ ngợi gì hết.”

    Lòng Nhan Lập Khả thoáng nhảy dựng, không biết rốt cuộc Lăng Viêm có ý gì. Nhưng Lăng Viêm lại tựa như rất tốt bụng, thẳng thắn giải đáp thắc mắc giúp cậu, “Nào, Tiểu Khả, Hạng Ý vừa mới đến cậu đã tưởng đông nhớ tây, mất ăn mất ngủ như vậy,… Chậc chậc, vì sao thế?”

    Trong nháy mắt, thân thể cứng đờ, nắm tay siết thật chặt.

    Tại sao hắn lại hỏi như vậy? Làm sao hắn biết Hạng Ý đến thành phố B?

    Chẳng lẽ… Hắn thật sự là kẻ thù của Hạng Ý.

    Nhưng đối phương vẫn ung dung nhàn nhã ngồi, cười tươi, thản nhiên chờ đợi câu trả lời của cậu.

    Lăng Viêm thật sự cảm thấy thích thú, thân thể của Nhan Lập Khả có vẻ rất gầy, tuổi cũng không lớn, nhưng cặp mắt kia luôn luôn giống như từng trải qua rất nhiều chuyện, ánh mắt ấy thỉnh thoảng mang theo thần thái tuyệt đẹp khiến người khác kinh người. Nhan Lập Khả tựa như một câu đố, nhất là chuyện lần trước từ chối hắn, làm cho Lăng Viêm càng ngày càng thích nhóc con này.

    Chính chắn lại đơn thuần, thoạt nhìn thì trong suốt nhưng tựa hồ còn ẩn chứa thứ gì đó phức tạp.

    Thật sự là một nhóc con thú vị.

    Quả nhiên, nhóc con đối diện nhìn qua chỉ thoáng kinh ngạc, sau đó rất nhanh liền bình tĩnh suy nghĩ, còn nhàn nhạt nở nụ cười với hắn.

    “Lăng tiên sinh thật là cái gì cũng biết.” Nhan Lập Khả hơi cong khóe miệng, đôi mắt đen láy lặng lặng nhìn hắn, “Tôi rất muốn biết, tại sao ngài có hứng thú theo dõi Hạng Ý?”

    Lăng Viêm vẫn ngồi cười hì hì, nghe đến đây chợt hơi sửng sốt, “Cái gì?”

    Nhan Lập Khả vẫn giữ nguyên nụ cười, cố nén nghi ngờ ở trong lòng, “Nếu không, làm sao ngài biết Hạng Ý đến tìm tôi?”

    Lăng Viêm nghe xong, khoanh tay cười sảng khoái nói, “Cậu lầm rồi Tiểu Khả, tôi là theo dõi cậu, không phải theo dõi hắn.”

    Nhan Lập Khả ngẩn người, kế sách ứng đối đầy mình đột im bặt.

    Theo dõi mình?

    Lăng Viêm nhìn phản ứng của cậu liền biết rõ cậu muốn hỏi gì, “Đúng vậy, mặc dù do chuyện lần trước nên cậu ghét tôi, nhưng tôi rất thích cậu.”

    Nhan Lập Khả mất tự nhiên mà né mắt, lại nghe Lăng Viêm nói tiếp, “Nhưng cậu yên tâm, cũng không giống như theo dõi, mấy vệ sĩ kia chỉ bí mật bảo vệ cậu mà thôi, cậu không gặp chuyện nguy hiểm thì bọn họ cũng không cần báo cho tôi.”

    Lăng Viêm nói xong, nhướng người về phía trước thăm dò, cười nói, “Còn gạt tôi nói Hạng Lê không phải bạn trai của cậu? A, tên nhóc kia, chỉ mới hai tháng mà chạy đến thăm cậu không dưới sáu bảy lần, chậc chậc, làm người ta ghen tị muốn chết.”

    Nhan Lập Khả âm thầm rùng mình, đôi mắt đen láy híp lại, sau đó bình thản thả lỏng nắm tay ra, chậm rãi giương mắt nhìn về phía Lăng Viêm.

    “Lăng Viêm.”

    “Hả?”

    Nhan Lập Khả chầm chậm nằm trên mặt bàn, sắc mặt ảm đạm, ánh mắt tràn đầy hậm hực, “Đừng đề cập người đó với tôi, được chứ?”

    Lăng Viêm bất ngờ, cũng nằm xuống nhìn Nhan Lập Khả, “Ai? Hạng Lê hả? Sao thế?”

    “Tôi không thích y…” Nhan Lập Khả nhỏ giọng nói, vùi đầu vào trong hai cánh tay, “Tôi thật sự không thích y…”

    Lăng Viêm nhíu mày, giọng của Nhan Lập Khả tràn đầy miễn cưỡng cùng buồn phiền, nghe được Lăng Viêm liền run lòng, “A… Tên nhóc kia yêu đơn phương cậu sao?”

    Nhan Lập Khả ngẩng đầu lên, con ngươi đen thẳm lẳng lặng nhìn hắn, “Ngài biết không? Tôi là trẻ mồ côi, tôi được nhà họ nhặt về, bọn họ có ân với tôi…”

    Lăng Viêm nhớ lại tư liệu mà hắn điều tra được, yên lặng gật đầu.

    “Vậy nên… Tôi không thể từ chối, ngài hiểu chứ? Tôi không có tư cách từ chối.”

    Lăng Viêm có chút hiểu được cậu muốn nói gì, vừa lúc trong lòng chợt cảm thấy phấn khích.

    Nhan Lập Khả vẫn khẽ khàn nói, tựa như rất bất đắc dĩ, “Nhưng… Tôi không còn cách nào khác, tôi thật sự không thích… Y càng đối xử tốt với tôi, tôi càng cảm thấy có lỗi với y.” Giọng của Nhan Lập Khả dần nghẹn đi, “Tôi thật sự không còn cách khác, chỉ có thể nhờ Hạng Ý đến giúp tôi, hiện tại chỉ có Hạng Ý mới có thể quản được y… Tôi, tôi nhờ Hạng Ý dẫn tôi đến nơi khác, tôi thật sự… thật sự chịu đủ rồi…”

    Lăng Viêm hoàn toàn rõ ý cậu muốn nói, giọng điệu Nhan Lập Khả rõ ràng rất khổ sở, nhưng nghe vào tai hắn lại cảm thấy giống như âm thanh của thiên nhiên, miệng thiếu chút nữa không thể khép lại, “Haiz, không thích thì trốn, đúng đấy đúng đấy, không sao đâu!”

    “Nhưng mà…” Nhan Lập Khả tựa như nặng trĩu, cắn răng kiềm nén một hồi mới nói, “Nhưng Hạng Ý cũng không thể giúp tôi, ngày hôm qua không kiên nhẫn mà rời đi… Cũng đúng, em trai dĩ nhiên quan trọng hơn, người ngoài như tôi… Tính là gì…”

    Lăng Viêm nhíu mày, nụ cười có chút cứng ngắc.

    Nhan Lập Khả im lặng hồi lâu, đột nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng vào Lăng Viêm, “Lăng Viêm.”

    “A, hả?” Chợt hoàn hồn, Lăng Viêm chớp mắt mấy cái, “Sao thế?”

    “Không phải lần trước anh đã nói, để tôi cứu chữa cho người kia sao?”

    Lăng Viêm gật đầu, “À… Không phải cậu chê tôi không từ thủ đoạn nên từ chối sao…” Nhớ lại liền buồn bực.

    Nhan Lập Khả hít sâu một hơi, đôi mắt đen láy ánh lên tia sáng, “Tôi đồng ý.”

    “Cái gì?”

    “Tôi đồng ý, tôi giúp anh cứu người đó, trước tiên tôi sẽ thử với thế thân kia, nếu thành công, anh cũng tin tưởng tôi, tôi sẽ thử với người mà anh nói là bệnh nhân thật sự.”

    Lăng Viêm bỗng nhíu mày quan sát cậu, chậm rãi đứng lên, lưng đứng thẳng, híp mắt, “Sao đột nhiên lại đổi ý?”

    Nhan Lập Khả cắn răng, đầu nghiêng sang một bên nhỏ giọng nói, “Nhưng tôi có một điều kiện.”

    Lăng Viêm nghe xong, nghi ngờ trong lòng thoáng chốc nguôi đi một ít, cảnh giác thả lỏng một tầng, “Ừ, cậu nói đi.”

    Nhan Lập Khả nghiêng đầu nhìn thẳng vào hắn, nói rõ ràng, “Tôi chỉ nhờ anh, giúp tôi ngăn chặn Hạng Lê, nếu ngay cả Hạng Ý cũng ép tôi, không người nào có thể giúp tôi được… Tôi muốn rời khỏi Hạng gia, không muốn cả đời bị bọn họ theo dõi, sắp xếp, anh giúp tôi, được không?”

    Lăng Viêm nhìn ánh mắt khẩn cấp của Nhan Lập Khả, nghĩ lại bộ dáng buồn phiền vừa rồi của thiếu niên, âm thầm suy ngẫm một chút. Hạng gia xác thực là người đông thế mạnh, nếu tên nhóc Hạng Lê thật sự muốn giữ Nhan Lập Khả cả đời, đứa nhỏ trước mặt này dù có ba đầu sáu tay cũng không chạy thoát được. A, nhóc con này thật đúng là thông minh, biết dùng Đằng Lăng để chống đối với Hạng gia, thật sự là một nước cờ hoàn hảo. Nếu mình thật sự muốn bảo vệ cậu, Hạng gia đích thực sẽ có chút lo ngại…

    Trong đầu Lăng Viêm dần dần hiện lên hình dáng yếu ớt của một người. Người kia, đã ngủ say suốt một năm, cơ thể gầy gò, gần như đã không còn dáng người. Hắn nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy người đó, tâm trạng liền trở nên phơi phới, nhưng hiện tại, y chỉ lặng lẽ nằm im, tính mạng lúc còn lúc mất. Không chỉ có y, đến cả Tiểu thúc… Gần như cũng gầy đến không còn vóc dáng như xưa…

    Lăng Viêm đưa mắt nhìn Nhan Lập Khả, âm thầm siết chặt bàn tay.

    Nếu như thiếu niên này… Thật sự có thể cứu Mạc Lẫm tỉnh lại…

    Dù chỉ có một phần vạn hi vọng, hắn cũng không thể buông tha, bất kể có vì thế mà đối chọi với Hạng gia.

    Huống chi, cũng là để bảo vệ nhóc con này…

    “Được.”

    Nhan Lập Khả thoáng khựng người, vài giây sau lập tức trở nên vui mừng, “Anh đồng ý?!”

    Lăng Viêm cười cười, trở lại ngồi xuống ghế thả lỏng tay chân, trêu chọc nói, “Mỹ nhân yêu cầu, Lăng Viêm tôi chưa bao giờ từ chối.”

    Nhan Lập Khả dường như rất vui, mừng rỡ trong đáy mắt như muốn nhảy ra ngoài, Lăng Viêm bắt đầu tính toán kế sách để đối phó với gánh nặng sau này, nhưng bởi vì thấy được bộ dáng rạng ngời hiếm thấy của thiếu niên mà trong lòng cũng vui lên.

    Sau đó Nhan Lập Khả phấn khởi hơn rất nhiều, lúc ăn cơm cũng có tinh thần hơn. Lăng Viêm thừa lúc Nhan Lập Khả ăn cơm rảnh rỗi, sai người đem bệnh án của thế thân đến, có điều hắn nhìn thấy Nhan Lập Khả ăn rất ngon, không nỡ quấy rầy đến bữa cơm của cậu, để cho thuộc hạ đợi đến khi thiếu niên đối diện ăn uống no nê, mới đem tư liệu vào phòng.

    Nhan Lập Khả cẩn thận xem xét bệnh án một chút, trong đầu đột nhiên cảm thấy có chút kỳ lạ. Những thứ này giống như đã từng thấy qua, trường hợp bệnh như vậy vô cùng quen thuộc. Cậu khép tài liệu lại, đứng lên, “Tôi đi lên xem bệnh nhân.”

    Lăng Viêm gật đầu, đứng dậy bước lên trước mở cửa phòng cho cậu. Dọc đường đi tâm trạng rất tốt, cười rộn ràng, “Tiểu Khả, bây giờ chúng ta là bạn bè rồi, không cho cậu ghét tôi nữa.”

    Nhan Lập Khả quay đầu lại cười, vươn tay ra, “Được, Lăng tiên… À không, Lăng Viêm, hợp tác vui vẻ.”

    Bởi một tiếng gọi Lăng Viêm của đối phương, cặp mắt phượng hoàng đen dài của người đàn ông kia đều muốn cong lên vui vẻ.

    ***

    Nhan Lập Khả đến phòng bệnh gặp lại thế thân, giống như lần trước, toàn thân chi chít các dây ống, vết thương do súng bắn trải khắp cơ thể, nghĩ đến những vết thương này là do Lăng Viêm làm ra, trong lòng của cậu lại muốn bốc hỏa, nhẫn nhịn cắn răng trừng mắt nhìn  Lăng Viêm, quả nhiên chỉ thấy người kia lúng túng gãi đầu, ngây ngô cười hắc hắc.

    Người thế thân này tên Nhiễm Ninh, một người không nhà không cửa, không người thân thích, mất tích cũng không có ai lo lắng tìm kiếm. Người như vậy thật sự phù hợp để làm thế thân… Nhan Lập Khả âm thầm nghĩ, nhịn không được khẽ thở dài, đưa tay ấn lên mạch đập của người đó.

    Trí nhớ như chậm rãi sống lại thứ gì đó, ngay cả việc cảm nhận mạch đập yếu ớt này cũng quen thuộc đến độ khiến cậu run lên.

    Cảm giác này…

    Tâm trí lại hiện lên những con chữ chồng chéo trên bệnh án, mọi thứ tựa hồ đang chỉ rõ cho cậu một con đường, Nhan Lập Khả gần như có thể nhìn thấy đích đến của con đường kia. Đôi mắt đang nhắm từ từ mở ra, trong đầu nảy sinh một chuỗi đáp án.

    Cảm giác này rốt cuộc là sao.

    Cứ như tìm lại được đồ vật bị mất, cảm giác phấn khích nhưng không hiểu sao có chút đau buồn.

    Giống như giấc mơ kia.

    Giấc mơ?

    Nhan Lập Khả đột nhiên nhớ lại.

    Đúng rồi, cậu đến đây là để…

    “Này? Ừ, cái gì?”Giọng nói của Lăng Viêm bỗng nhiên thấp xuống, “Được, tôi biết rồi.”

    Nhan Lập Khả nghe thấy tiếng thì tỉnh táo lại, quay đầu trông thấy Lăng Viêm đang gọi điện thoại, cậu vội vàng thu hồi tầm mắt, tiếp tục quan sát bệnh nhân trên giường. Nhưng trong lòng vẫn không thể bình tĩnh, đầu óc mơ màng trở nên hốt hoảng.

    Lăng Viêm cất điện thoại đi đến bên cạnh cậu, “Như thế nào?”

    Nhan Lập Khả âm thầm hít vào một hơi, sau đó thả cánh tay người kia ra, đứng lên, “Tôi có thể thử.”

    Ánh mắt Lăng Viêm liền mừng rỡ, “Ý cậu là…”

    “Ừ, anh yên tâm, tôi sẽ cố hết sức.” Nhan Lập Khả cúi đầu nhìn cơ thể ốm yếu, “Nếu đoán không nhầm, người này hẳn là do bị thương quá nặng, đại não bị tác động mạnh dẫn đến hôn mê, hơn nữa hình như… Không thật sự muốn tỉnh lại.”

    Lăng Viêm không có hứng thú tìm hiểu lý do tại sao người này hôn mê, hắn chỉ nhặt những thứ hắn muốn nghe, “Có nghĩa là, cậu có thể chữa khỏi cho hắn?”

    “Xác suất thành công là bảy mươi phần trăm.” Nhan Lập Khả nhìn điện thoại của hắn, “Sao vậy? Có việc gì à?

    Lăng Viêm kịp phản ứng, cau mày nói, “Ừ, công ty có chút chuyện, tôi phải đi rồi.”

    Nói xong, hắn cúi đầu nhìn Nhan Lập Khả, “Để tôi đưa cậu về.”

    Nhan Lập Khả lắc đầu, “Tôi ở lại kiểm tra thêm một chút, anh đi trước đi.”

    “… Được rồi.” Lăng Viêm nhìn đồng hồ treo tường, không còn thời gian nói thêm, nhanh chóng xoay người đi ra cửa, “Nếu có vấn đề gì cứ gọi tôi, chuyện đã hứa với cậu, tôi nhất định sẽ làm được.”

    Nhan Lập Khả nhìn theo bóng lưng đã biến mất của Lăng Viêm, nụ cười trên môi cũng chậm rãi mất đi.

    Áp lực trong đáy lòng chầm chậm dâng lên, cậu đi đến bên bệ cửa sổ trông thấy Lăng Viêm hoàn toàn lái xe đi mất, sau đó mới đi ra khỏi phòng bệnh.

    Dãy hành lang trên tầng cao nhất rất dài, yên ắng tĩnh lặng, Nhan Lập Khả đi đến cuối chỗ ánh sáng mặt trời, đứng trước cửa phòng 1707, im lặng một hồi lâu.

    Ánh mắt của người đàn ông trong giấc mơ khiến cậu cảm thấy đau lòng.

    Tựa như muốn bỏ hết tất cả, muốn làm cho cậu vui lòng.

    Karo…

    Bàn tay cầm nắm cửa có chút cứng ngắc, tiếng xoay cửa cũng phát lên một cách máy móc. Nhan Lập Khả nhắm hai mắt lại, cuối cùng cắn răng đẩy cửa phòng.

    Nội thất trong phòng vô cùng đơn giản sạch sẽ, so với các phòng bệnh khác thì yên tĩnh hơn, căn phòng này tựa như mang theo ánh sáng mặt trời ấm áp. Bên cạnh cửa sổ của căn phòng, người kia ngồi yên lặng, nghe thấy tiếng mở cửa, hắn si ngốc nghiêng đầu qua, sau đó chậm rãi lăn xe đi đến.

    Nhan Lập Khả không biết có phải là ảo giác của mình hay không, ánh sáng trong đôi mắt của người kia hình như sáng hơn một ít so với mấy ngày trước.

    “Karo, còn nhớ tôi không?” Nhan Lập Khả nuốt cổ họng, cố gắng nặn ra một nụ cười, “Tôi là Nhan Lập Khả.”

    Nhan Lập Khả tiến lên vài bước, ngồi quỳ trước mặt Karo, “Anh có thể gọi tôi là Tiểu Khả.”

    Vừa nói xong, dường như trông thấy Karo có hơi nhăn mày, thay đổi rất nhỏ, gần như không thể thấy được.

    “Bắc…”

    Nhan Lập Khả kinh ngạc, ngẩn người nhìn hắn, “Cái gì?”

    Karo dường như rất cố sức để nói, lồng ngực phập phồng lên xuống, vẻ mặt rõ ràng bình tĩnh không cảm xúc, nhưng giọng nói ra tựa như đang vùng vẫy không ngừng, “Không… Không phải…”

    “Bắc…”

    Nhan Lập Khả chậm chạp kịp phản ứng, “Anh, anh có thể nói chuyện rồi sao?”

    Bờ môi Karo khẽ run, Nhan Lập Khả cúi đầu thấy đầu ngón tay của hắn run rẩy. Cậu theo bản năng nắm lấy ngón tay của đối phương, không hiểu sao trong lòng liền vui vẻ, “Anh chờ một chút, tôi đi gọi bác sĩ!”

    “A…”

    Ngón tay của hắn càng run thêm dữ dằn, Nhan Lập Khả còn chưa kịp đứng lên, đã nghe thấy tiếng mở cửa đằng sau lưng, người mới đến dường như sững sờ một chút, sau đó mới tức giận chạy tới, “Cậu vào đây bằng cách nào?”

    Nhan Lập Khả vội vàng đứng lên, “Tôi… Mở cửa…”

    “Cái gì?” Da Mỗ đang tức giận, bỗng nhiên cảm thấy hoảng.

    Rõ ràng lúc đi ra đã khóa cửa…

    Chẳng lẽ là…

    “Bắc…”

    Da Mỗ lập tức lấy lại tinh thần, khó tin mà nhìn người ngồi trên xe lăn.

    “Thiếu gia?” Da Mỗ vội vàng ngồi xổm xuống, “Cậu vừa mới nói cái gì?”

    “Y vừa rồi đã nói chuyện…” Nhan Lập Khả cẩn thận dè dặt nói, “Nếu không, tôi đi gọi bác sĩ nhé?”

    “Không liên quan tới cậu!” Da Mỗ hừ lạnh một tiếng, cẩn thận nắm chặt bàn tay run rẩy của Karo, ngón tay lạnh buốt, Da Mỗ lại đau lòng, “Cậu còn không mau đi đi? Nếu không phải do cậu, Thiếu gia cũng không thành thế này!”

    “Cái gì?” Ảo ảnh trong mơ liên tục hiện lên, Nhan Lập Khả âm thầm rùng mình, “Cái gì là ‘Nếu không phải do tôi’? Y như vậy… Y bị như vậy có liên quan đến tôi?”

    Da Mỗ nghiến răng, sau đó đứng mạnh lên, lấy tay kéo Nhan Lập Khả ra ngoài cửa, “Tôi nói cậu ra ngoài có nghe không!” Mở cửa ra, đẩy cậu ra ngoài, Da Mỗ tức giận trừng mắt, “Tôi cảnh cáo cậu, đừng có xuất hiện trước mặt chúng tôi!”

    Dứt lời, Da Mỗ hung hăng đóng sầm cửa, tiện tay khóa lại. Bên ngoài cửa nửa ngày cũng không có động tĩnh, cho đến khi có tiếng bước chân nặng nề rời đi, Da Mỗ mới thả tay, chậm rãi trở về bên cạnh Karo.

    “Thiếu gia, cậu mở cửa cho hắn sao?”

    Người này khôi phục dáng vẻ bình thường, ánh mắt ngờ nghệch nhìn chằm chằm cánh cửa.

    “Cậu cũng không còn bao nhiêu Linh lực, sao còn tốn sức với hắn…” Da Mỗ đi tới cầm tay nắm xe lăn, đau lòng thở dài một tiếng, “Lần trước nhìn thấy hắn, cậu có thể cử động một chút, lần này… Có thể nói chuyện sao?”

    Ngẩng đầu nhìn lên người ở phía trên, Da Mỗ chỉ có thể cười khổ.

    “Thiếu gia, đừng nhìn nữa, hắn đi rồi.”

    Nhưng người nọ vẫn không chuyển mắt mà tiếp tục nhìn, đến cả chớp mắt một cái cũng không có.

    “Cậu… muốn gặp hắn như vậy sao?”

    Da Mỗ khẽ nói, cuối cùng kìm không được thở dài một tiếng, đứng lên đắp chăn lên đùi của Karo. Nhưng người kia vẫn không nhìn, không nhúc nhích, chỉ ngây ngốc nhìn nhằm chằm vào cánh cửa phòng.

    Mãi đến khi mặt trời ngã về phía tây, cảnh đêm ùa về, đôi mắt của người kia vẫn không rời khỏi cánh cửa.

    Trong màn đêm, ánh trăng lành lạnh rơi vào trong phòng, không khí yên tĩnh vắng lặng, mơ hồ vang lên một giọng nói khàn khàn.

    “Tiểu Bắc…”

    Thuộc truyện: Bối Đạo Nhi Trì