Home Đam Mỹ Bốn Người Sáng Lập Đời Hai – Quyển 2 – Chương 8: Cách đối phó

    Bốn Người Sáng Lập Đời Hai – Quyển 2 – Chương 8: Cách đối phó

    Thuộc truyện: Bốn Người Sáng Lập Đời Hai

    *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

    093db24dcd6efdc52121b1c54975c384jpg

    Đây là…một lời uy hiếp ư?

    Nơi này vắng ngắt không có ai, thông điệp viết trên tường, ở cán đuốc có con mèo bị treo đuôi nhìn qua đã biết nó nghẻo từ đời nào…Trong nháy mắt, Harry lập tức hiểu ra mục đích của kẻ kia.

    Draco nói liến thoáng:

    _ Potter, ra khỏi chỗ này ngay!

    Nhưng quá muộn rồi. Có tiếng ầm ầm nổi lên phía Đại Sảnh đường, nghe như tiếng sấm vọng từ xa xa. Đấy là bữa tiệc vừa kết thúc, và từ cả hai đầu của cái hành lang mà chúng đang đứng vang lên rầm rập tiếng hàng trăm bước chân đang lên cầu thang, cùng tiếng nói cười ồn ào hào hứng của bọn trẻ đã no nê. Chỉ một lát sau, từ cả hai đầu hành lang ùa tới vô số học sinh. Tiếng nói cười rộn ràng chợt lắng xuống khi những người đi đầu nhìn thấy hình ảnh con mèo bị treo ngược. Đám đông học trò dồn tới nhóng lên trước để nhìn kỹ cảnh tượng ghê rợn ấy. Trong đám trẻ lít nhít, Harry và Ron liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt tái mét cực kỳ khó coi.

    Từ hồi năm học thứ nhất, Harry đã tới Phòng Theo Yêu cầu tìm mũ miện. Cậu cũng nhân lúc Kreacher không để ý đánh tráo chiếc mề đay. Riêng cuốn nhật ký từng mở Phòng chứa Bí mật thì bị Ron lấy được sau khi Lucius Malfoy lén lút thả nó vào rương của Ginny ở Hẻm Xéo. Còn những Trường sinh Linh giá khác…Hai đứa không cách nào tóm được Nagini, đừng nói chi hiện giờ con rắn cũng chưa bị biến thành Trường sinh Linh giá…Trừ đi cái đó, còn dư lại chiếc nhẫn giấu trong nhà Gaunt và chiếc Cúp cất ở hầm của Gringotts.

    Voldemort vẫn còn đang thoi thóp trốn ở đâu đó, vợ chồng Lestrange bị nhốt ở Azkaban. Cứ như thế, hai cái Trường sinh Linh giá cuối cùng cũng không thể gây chuyện. Nhưng nếu như vậy thì là ai, là cái Trường sinh Linh giá nào đã mở Phòng chứa Bí mật của Slytherin?

    Ban đầu hai đứa đã dự định có một học kỳ yên bình, không ngờ được Phòng chứa Bí mật vẫn bị mở!

    Cả hành lang bị bao phủ bởi sự tĩnh lặng đáng sợ, chỉ có những chiếc đuốc cháy vang lên tiếng xì xèo. Nhưng chẳng mấy chốc, sự im lặng đã bị bị một tiếng gào lên phá vỡ:

    _ Làm sao thế này?

    Theo sau tiếng nói truyền đến là Lockhart vội vã lách qua đám đông. Hắn đã đổi sang một cái áo choàng dự tiệc màu đen khác, chạy ba bước thành hai tới bên cạnh Harry.

    _ A ha, có phải là trò đã làm không, thưa vị Quốc vương của lễ Hội Ma đêm nay? Harry à, ta đã sớm khuyên bảo trò rồi. Thể hiện mình quá nhiều chỉ khiến các bạn học nhìn nhận trò như một kẻ phách lối…

    Ánh mắt Draco như biến thành con dao sắc nhọn đâm vào người Lockhart. Hắn ngắt lời:

    _ Phiền ông có thể câm miệng được không, giáo sư Lockhart?

    Draco suýt chút nữa không khống chế nổi mình. A, cái tình trạng này lặp đi lặp lại rất nhiều lần! Không biết bao nhiêu đêm hắn choàng tỉnh từ trong giấc chiêm bao, đầu óc trống rỗng. Hắn không thể nhớ nổi bất cứ điều gì, thứ duy nhất lưu lại cho hắn là cảm giác thống khổ và mệt mỏi đến tận cùng. Hắn lờ mờ nhận ra có một người rất quan trọng với mình. Tuy rằng không hợp lý chút nào, nhưng dần dần hắn đã phát hiện ra người đó là ai.

    “Cách xa Potter ra!” Lời cảnh cáo của ba vẫn văng vẳng bên tai, Draco biết ba hắn nói đúng. Nhưng mỗi khi đụng đến chuyện liên quan Potter, hắn như biến thành một thằng Gryffindor ngu ngốc, nhất quyết đâm đầu vào. Giống như bây giờ, hắn không thể thờ ơ lạnh nhạt được.

    Hắn càng ngày càng không giống mình.

    Draco bí mật kéo Harry ra sau lưng mình, tránh xa khỏi Lockhart. Đầu óc tỉnh táo lại, hắn nỗ lực mỉm cười hòa nhã.

    _ Thưa giáo sư Lockhart, xin thầy hãy tha thứ cho con vì sự xúc phạm vừa rồi!

    Lockhart cười nói:

    _ À, không có sao đâu. Cậu chủ Malfoy, con không cần phải xin lỗi.

    Draco nhướng mày:

    _ Con rất biết ơn sự rộng lượng của thầy. Để bày tỏ áy náy, con nghĩ mình nên giải thích cho thầy kỹ hơn về tình trạng hiện giờ…

    Draco còn chưa nói hết thì đã bị át bởi những tiếng bước chân dồn dập. Đó là thầy Filch! Thầy giám thị của trường Hogwarts vẹt đám đông chen tới trước, thở hổn hển hỏi:

    _ Có chuyện gì xảy ra ở đây vậy? Chuyện gì…

    Vừa nhìn thấy tình cảnh khó tin trước mắt, tiếng nói chuyện của thầy tắt ngúm, hai mặt thầy trợn tròn kinh hoàng… Bà Noris bị treo đuôi trên cán đuốc bằng một tư thế kỳ dị, mình mẩy nó cứng đơ như tấm gỗ, mắt mở to, ngó trừng ngừng vào thẳng hai mắt thầy. Thầy giám thị la toáng lên:

    _ Con mèo của ta! Ôi, mèo của ta! Chuyện gì đã xảy ra cho Bà Noris thế này?

    Thầy ngả ngửa ra, lảo đảo, ôm mặt vì kinh hoàng. Sau cùng thì Lockhart cũng phát hiện chuyện gì đang diễn ra: Ai đó đã giết hại một con mèo!

    Thầy giám thị như biến thành một con thú dữ bị nhốt trong lồng, luống cuống, giận dữ. Ông ta banh mặt dữ tợn nhìn đám đông một lượt, cuối cùng, tầm mắt dừng lại trên người Draco và Harry. Thầy rít lên the thé:

    _ Chúng mày! Chúng mày đã ám sát con mèo của tao phải không? Chính chúng mày! Ngoài hai đứa ra thì còn có thể là ai khác…

    _ Thầy Filch!

    Cụ Dumbledore xuất hiện, ngắt lời thầy Filch một cách nghiêm khắc. Đằng sau thầy còn có rất nhiều giáo sư đi theo. Snape thờ ơ nhìn lướt qua tình hình hiện giờ, khi thấy Potter và Draco, ánh mắt ông thay đổi theo cách lạ lùng.

    Cụ Dumbledore an ủi các học sinh xong rồi nói:

    _ Thầy đi theo tôi, thầy Filch. Và các con nữa, Harry với Draco. Ta nghĩ chúng ta cần một cuộc trò chuyện rõ ràng.

    Một đám người đi đến văn phòng của Lockhart ở lầu trên. Dumbledore bảo hai đứa kể cho thầy nghe những gì đã xảy ra nhưng Harry giấu diếm một phần câu chuyện. Cho nên thầy hiệu trưởng già cũng không biết có người cố tình dụ hai đứa đến.

    Thầy Filch gây sự chất vấn:

    _ Vì sao chúng mày không có mặt ở Đại Sảnh đường?

    Cụ Dumbledore bâng quơ:

    _ Điều này thì tôi biết, một bí mật nho nhỏ làm cho Harry rối rắm tới tận giờ…À, đương nhiên, nó chẳng có liên quan gì đến con mèo bị hóa đá của thầy cả!

    Hồi năm thứ nhất Harry có viết thư gây rối cụ Dumbledore. Dựa theo nội dung trong thư, ông cụ hiệu trưởng có lý do tin tưởng hai đứa học trò trước mặt đang hẹn hò. Mặt mũi thầy Snape chợt sa sầm xuống, phối hợp với màu đen của áo choàng ông mặc, như thể có một cơn lốc dữ dội nổi lên, sắp tàn phá bừa bãi mọi thứ. Hufflepuff mắt xanh không hoài nghi tí nào, hiện giờ Xà Vương muốn làm nhất chính là…ném cậu vô cái vạc, nấu chín! Khó khăn nuốt ực một ngụm nước miếng, lửng con rụt cái cổ lại, quyết định từ giờ trở đi mình phải thật khiêm tốn. Nếu như cậu không muốn biến thành tài liệu Độc dược cho thầy Snape…thì phải mau mau ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của các giáo sư! Đây mới là lựa chọn sáng suốt nhất!

    Bậc thầy Độc dược bắt đầu nghiêm túc bức cung, Harry trả lời nơm nớp lo sợ. Lúc này đây có thầy Dumbledore đứng ra bảo lãnh, cho dù thầy Filch không chịu buông tha cũng phải ngậm miệng. Harry và Draco đi ra khỏi văn phòng của Lockhart. Cả đường đi chúng im lặng mãi cho tới hầm, Harry mới dám thở phào một cái.

    Merlin, cậu lại bị thầy Snape “nhớ thương” rồi!

    Còn về tội danh…Harry lén lút liếc nhìn tên Slytherin bên cạnh. Draco cau mày hỏi:

    _ Sao?

    Harry lắc đầu, không nói gì.

    _ Bí mật nho nhỏ khiến mày rối rắm là cái gì?

    Tên Slytherin luôn cảm thấy ánh mắt của ông cụ hiệu trưởng nhìn hắn ban nãy là lạ thế nào. Suốt đường đi hắn cứ bối rối mãi, cuối cùng hắn vẫn hỏi ra miệng. Trong ánh mắt hoài nghi của Draco, màu đỏ ửng nhợt nhạt lặng lẽ bò lên trên khuôn mặt Harry. Cậu bé tóc đên ngại ngùng cúi đầu nhìn xuống giày của mình. Cặp sừng nai nho nhỏ làm bằng vải mềm khẽ đung đưa. Trên hành lang, những ngọn lửa bập bùng dịu dàng chiếu lên khuôn mặt Harry, điểm xuyến những hạt sáng vàng óng lên hàng lông mi khẽ cụp xuống của cậu làm cho sắc xanh trong nửa dưới của đôi mắt ấy càng thêm rực rỡ đến kinh người.

    Tên Slytherin xốn xang như thể có một con mèo cào khẽ vào lòng hắn. Hắn cũng không biết nên dùng từ nào để miêu tả cảm giác này nữa. Đương nhiên, nếu như hắn hiểu thì đã có thể nhận ra rằng…mình bị quyến rũ!

    ~

    Chừng mấy ngày liên tiếp, đám học sinh xôn xao, bàn tán duy nhất về câu chuyện Bà Norris bị tấn công. Nhưng rốt cuộc thì nạn nhân bị hóa đá chỉ là một con mèo, thành ra mọi người cũng không dậy nổi nhiều hứng thú cho lắm. Cứ như vậy, mọi chuyện bị bỏ dở, chẳng mấy chốc đám học sinh lại có chuyện khác để nói. Đương nhiên trong số chúng không bao gồm Harry và Ron. Hai đứa biết rõ đây mới chỉ là bắt đầu, mọi chuyện còn vượt xa hơn thế nữa, càng ngày càng tồi tệ.

    Trong Phòng Theo Yêu cầu, tóc đỏ đi tới đi lui, miệng lẩm bẩm:

    _ Không phải là em gái của mình. Mình đã kiểm tra nó rồi, chắc chắn không phải là Ginny!

    Harry biết cậu bạn đang nôn nóng điều gì bởi vì cả hai đứa đều có chung một mối lo. Từ những con chữ viết trên bức tường, mọi chuyện đã thay đổi – Không, phải nói chính xác là từ khi cậu quay trở về, bánh xe lịch sử đã xuất hiện sai lệch. Không có ai biết chuyện gì sắp xảy ra. Có lẽ chúng nó không được may mắn như lần trước, có lẽ sẽ xuất hiện một Myrtle thứ hai. Nhỡ đâu, đó lại là Hermione thì sao…

    Harry nói tía lía trong khi lật tới tấp những trang sách.

    _ Tử Xà, ai nhìn thấy ánh mắt của nó thì lập tức mất mạng, chẳng khác gì một Lời nguyền Chết chóc cả. Nhưng nếu không nhìn thẳng vào mắt nó thì chỉ như Ma thuật Hắc ám cao cấp nhất thôi. Chúng ta có thể sử dụng thần chú suy yếu, bùa Hộ Mệnh, bùa Đầu-bong-bóng,…

    Ngay sau đó, cậu móc trong cái túi xách pháp thuật một đống chai chai lọ lọ và những tài liệu đặc biệt. Trong lúc Ron trợn tròn mắt, há hốc mồm không biết nói gì thì một vòng tròn ma thuật màu vàng rất lớn dần dần được hình thành.

    Dưới nét vẽ của Harry, cuối cùng, ma trận này bị ép tiến vào huy hiệu hình mũ miện mà Harry mới biến ra.

    _Chừng nào thì bồ…

    _ Thầy Dumbledore đã dạy mình.

    Trong khoảng thời gian dài đằng đẵng chờ đợi ở Ngã Tư Vua, cụ Dumbledore đã dạy cho Harry rất nhiều thứ. Ông cụ hiệu trưởng luôn đi đầu và làm tấm gương mẫu mực trong mọi lĩnh vực, bao gồm cả Thuật Giả kim cổ điển. Thuật Giả kim Cổ điển là môn học khó hiểu nhất và mơ hồ nhất trong tất cả những ngành học thuật của phù thủy. Tỷ lệ thành công của nó thường không cao, Harry có thể thành công ngay lần đầu tiên chỉ vì những lời nguyền khắc trên ma trận này đều là cơ bản nhất.

    Vấn đề then chốt không phải là sức mạnh của lời nguyền mà là sự sắp xếp các thần chú liên tiếp theo cách tài tình và khéo léo. Hufflepuff dùng đũa phép gõ nhẹ lên cái huy hiệu của nhà, miệng thì rít lên tiếng rắn. Nhưng Ron không hiểu Xà ngữ, cho nên cậu ta nóng nảy đến độ vò đầu bứt tai, nghĩ mãi cũng không hiểu.

    Nhìn Harry rốt cuộc Full, Ron lập tức hỏi:

    _ Bồ vừa làm gì thế?

    Harry cuối cùng cũng chịu giải thích:

    _ Đây chỉ là suy đoán của mình thôi. Bồ không thể ngăn chặn Lời nguyền Chết Chóc thì cũng không thể phá giải sức mạnh của ánh mắt Tử Xà. Nhưng vẫn có một điều khác biệt ở đây, bọn mình có thể làm suy yếu sức mạnh của nó.

    _ Làm suy yếu ư?

    _ Gương này, vũng nước này, ma này…Chỉ cần không nhìn trực diện vào đôi mắt của Tử Xà thì sức mạnh của nó lên người nạn nhân sẽ suy yếu. Cho nên lần trước những ai nhìn thấy Tử Xà chỉ bị hóa đá thôi.

    Ron nói liếng thoáng:

    _ Có nghĩa là theo lý thuyết thì bọn mình có thể làm giảm sức mạnh của Tử Xà đến mức không còn thương tổn?

    Harry lắc đầu nói:

    _ Xác suất này rất nhỏ.

    Tóc đỏ cau có, dùng ánh mắt thúc giục Hufflepuff nói tiếp. Cậu biết Harry đã tìm được cách nào đó, bằng không cậu ta đã chẳng làm một cái huy hiệu nhà cho Hermione.

    _ Thần chú ký ức. Mình lưu lại trong chiếc huy hiệu này một thần chú ký ức về Xà ngữ. Chỉ cần nghe thấy bất cứ từ ngữ nào đã được mình lưu lại thì huy hiệu sẽ phát huy tác dụng của nó – Bùa Đầu-bong-bóng sẽ tạo thành lớp bong bóng bao phủ đầu nạn nhân. Cộng thêm thần chú suy yếu và một vài bùa chú khác, chí ít nạn nhân có thể giữ được mạng sống.

    Dù rằng cậu nắm chắc lý thuyết nhưng chưa có một thí nghiệm nào chứng minh, Harry không dám khinh thường. Tử Xà có thể đoạt mạng người. Nếu được thì không chỉ riêng Hermione mà tất cả học sinh của Hogwarts đều nên đeo một cái. Nhưng nói thật, mục tiêu này không dễ thực hiện tí nào.

    Ron cầm lấy huy hiệu nhà, xung phong cầm một con rắn để thử. Ban đầu cậu chàng muốn Harry kêu con rắn cưng Oprah nhưng không cẩn thận bị nàng ta hung dữ đớp cho một nhát. Từ lúc ấy, đối mặt với Ron chính là bàn tay sưng to bự chảng. Đã thế thằng bạn thân nhứt từ đời trước đến giờ, cái thằng đã cùng cậu vượt qua lằn ranh sống-chết, lại khoe ra bản mặt đắc ý, tự hào, không hề có một chút áy náy nào cả! Harry khen ngợi xoa đầu nàng rắn và nhận được cái cọ xát nũng nịu từ nàng ta. Nhìn thấy Ron giận mà không dám nói gì, lửng con mắt xanh cười mỉm cười tạo thành một độ cong nơi khóe miệng.

    _ Đáng đời!

    Cái ánh mắt kia, cái vẻ mặt kia – Merlin, chúng giống y chang Draco Malfoy mà Ron ghét cay ghét đắng!

    ~

    Màn kịch nhỏ

    Ron: Harry ngại ngùng, Harry đáng yêu của nhà tôi đâu rồi? Đi đâu rồi?!

    Tác giả: *khịt mũi* Không phải của nhà cậu!

    Ron: Tác giả, bây giờ tôi muốn tra tấn cô!

    Tác giả: Tôi chờ đó!

    Suy nghĩ của tác giả:

    Bắt nạt Ron thật dễ dàng và thú vị! Oa ha ha! Tôi vẫn muốn biến Harry thành học trò chân chính của cụ Dumbledore – một người gương mẫu và có tài năng pháp thuật phi phàm. Cuối cùng đã thành công rồi, nhưng đáng tiếc là Harry nhỏ học được cả bản tính cậy già lên mặt của thầy Dum~~ Ha ha!

    Chapter sau có từ khóa quan trọng là Hermione.

    Thuộc truyện: Bốn Người Sáng Lập Đời Hai