Boss, Hạnh Vận Lai Tập – Chương 13-15

    Thuộc truyện: Boss, Hạnh Vận Lai Tập

    Boss, Hạnh Vận Lai Tập! [13] Vệ Sĩ

    *****

    Hôm sau Ân Thứ bảo người điều tra vị cố chủ kia. Rất nhanh đã có kết quả, người tìm Tề Dịch gây phiền toái thế nhưng lại là người thừa kế của xí nghiệp Kha thị, Kha Thiếu Uy.

    Tề Dịch sao lại đụng người này? Chẳng lẽ trước kia cậu từng làm thêm ở công ty Kha thị? Ân Thứ thực nghi hoặc.

    Ân Đạt cùng Kha thị chưa từng hợp tác, sản nghiệp hai bên ít giao tiếp. Chuyên ngành chính của Ân Đạt là về ăn uống, giải trí, du lịch, phục phụ, sản phẩm baby cùng đất đai, mà Kha thị thì chuyên về khoa học kỹ thuật, bảo mật thông tin cùng các sản phẩm điện tử tương quan, hai lĩnh vực bất đồng, nếu xét về thực lực tổng quan thì Ân Đạt mạnh hơn một chút, nhưng Kha thị lại có chính phủ ở phía sau, hậu trường rất vững.

    Ân Thứ vốn nghĩ cuộc sống của Tề Dịch thực bình thường, hiện giờ xem ra, tựa hồ không giống anh nghĩ.

    Gõ gõ mặt bàn, lập tức gọi điện thoại: “Hàn Thanh…”

    Bên kia, Tề Dịch cũng nhận được điện thoại của Kha Thiếu Úc: “Tề Dịch, gần nhất có phải có người tới tìm cậu gây phiền toái không?”

    “Cũng không tính là phiền toái.” Tề Dịch dừng một chút, hỏi: “Anh có gì muốn nói với tôi không?”

    “Thật xin lỗi, bởi vì chuyện chương trình mà có thể cậu đã bị Kha Thiếu Uy ghi hận.” Kha Thiếu Úc hứa hẹn: “Bất quá yên tâm, tôi sẽ không để anh ta thương tổn cậu.”

    “Không sao, tôi không có việc gì, anh tự mình cẩn thận là tốt rồi.”

    “Anh ta còn chưa đủ năng lực đụng tới tôi.” Âm thanh Kha Thiếu Úc có chút lạnh lẽo: “Bản thân anh ta đang dính tới một đống chuyện, cũng không kiêu ngạo được bao lâu đâu.”

    Kha Thiếu Úc lại dặn dò thêm vài câu liền cúp máy.

    Tề Dịch cũng không để chuyện này trong lòng, nên thế nào thì cứ thế ấy. Đối với một người may mắn đến mức tiện tay nhặt một tảng đá cũng có thể đập ra trứng vàng thì phiền toái cũng nguy hiểm này nọ cơ bản không xuất hiện trong cuộc sống của cậu, cho dù có cũng nhanh chóng bị giải quyết.

    Hai ngày sau, Tề Dịch vừa ra khỏi cửa liền phát hiện phía sau có mấy người xa lạ không xa không gần bám sát. Lúc đầu còn tưởng là ai đó tới ‘mời’, kết quả bộ dáng lại giống như đang bảo hộ, hiển nhiên là người nào đó cố ý mời vệ sĩ.

    Tề Dịch không ngờ mình có ngày cũng cần vệ sĩ, tựa hồ từ sau khi quen biết Ân Thứ, cuộc sống vốn an bình của cậu đang phát triển theo một hướng quỷ dị…

    “Chị Tô, hôm nay tôi làm hai món mới, chị nếm thử xem.” Tề Dịch đưa hai phần bánh tới trước mặt chị Tô.

    “Phải không? Để tôi thử xem.” Chị Tô vẻ mặt chờ mong, cầm lấy nĩa bắt đầu nhấm nháp: “Ngô, vừa cho vào miệng thì cảm thấy thực nồng đậm, ngọt mà không ngán, còn có mùi hoa nhàn nhạt, không tồi!”

    Chị Tô bật ngón tay cái khen không dứt miệng, sau đó chuyển qua miếng bánh khác, vừa ăn một ngụm thì ánh mắt lập tức tỏa sáng: “Mặn?”

    Bánh ngọt vị mặn chế tác khó hơn bánh ngọt vị ngọt rất nhiều, tỉ lệ vị mặn phải vừa phải, không làm ảnh hưởng tới hương vị, mà quá ít thì sẽ bị vị ngọt lấn át, còn có thể trở nên khó ăn, cho nên các tiệm bánh ngọt đa phần không làm vị mặn.

    Chị Tô thật lâu rồi không được nhấm nháp bánh ngọt vị mặn ngon miệng như vậy, Tề Dịch quả thực làm chị kinh hỉ một phen.

    “Tiểu Dịch Dịch!” Chị Tô ôm cổ Tề Dịch, la lên: “Gả cho chị đi, chị nhất định sẽ hảo hảo thương em a!”

    Nói xong, còn hôn một cái thật kêu trên mặt cậu.

    Tề Dịch cười cười né tránh: “Một miếng bánh ngọt đã mua được chị rồi à?”

    “Này không phải bánh ngọt mà là hạnh phúc a!” Vẻ mặt chị Tô mơ màng: “Nhấm nháp qua hương vị của nó liền cảm thấy còn sống là một việc vô cùng tốt đẹp.”

    “Ha ha ha…” Tề Dịch vui vẻ nói: “Chị Tô, chị còn khoa trương hơn được không a?”

    “Cái đồ không hiểu tình thú.” Chị Tô liếc mắt: “Có nói với cậu cũng vô ích, thật không biết cậu làm thế nào làm được loại bánh này.”

    Tề Dịch cởi tạp dề xuống, nói: “Phần bánh hôm nay đã làm xong rồi, tôi đi trước một bước.”

    “Này này, hai loại bánh mới này cậu tính định giá bao nhiêu?” Chị Tô vội hỏi.

    “Chị xem xét rồi định đi.” Tề Dịch khoát tay rời khỏi tiệm Thải Hồng.

    “Thật là, cái gì cũng giao cho chị làm chủ, tim của cậu có phải quá lớn rồi không?” Chị Tô vừa vui sướng ăn bánh vừa lầm bầm.

    Lúc này, ngoài cửa truyền tới một chuỗi tiếng chuông dễ nghe, hai người đàn ông mặc âu phục bước vào.

    “Hoan nghênh ghé thăm.” Chị Tô nhanh chóng xoa xoa miệng, lộ ra nụ cười ấm áp.

    “Bánh ngọt nào do cậu trai vừa nãy làm?” Một người hỏi.

    “Cậu trai vừa nãy?” Ý chỉ Tề Dịch sao? Chị Tô chỉ: “Mấy loại bên này đều phải.”

    “Mua hết toàn bộ.”

    “Mua hết?” Chị Tô giật mình, sau khi xác nhận lại thì bắt đầu đóng gói, ước chừng hai mươi mấy phần.

    Hai người đàn ông lưu loát thanh toán tiền, sau đó ôm một đống hộp bánh rời khỏi tiệm Thải Hồng.

    “Chỉ mua bánh ngọt do Tiểu Dịch làm, chẳng lẽ là khách quen?” Chị Tô nhỏ giọng lẩm bẩm, khó hiểu lắc lắc đầu.

    Tề Dịch sau khi rời khỏi Thải Hồng thì cưỡi tiểu cừu trở về.

    Bất quá một lúc sau, cậu phát hiện phía sau mình có hai chiếc xe màu đen có rèm che, bộ dáng hệt như tả hộ pháp hữu hộ pháp, không vượt qua tiểu cừu mà chậm rì rì chạy theo. Hai bên bị bọn họ ngăn cách thành một con đường an toàn, tiểu cừu vun vút lướt đi.

    Tề Dịch vô ngữ, về sau nếu mỗi ngày đều dẫn theo một nhóm vệ sĩ như vậy làm thêm, kia đúng là không thể nào vui nổi, thậm chí người ta còn tưởng cậu muốn tới phá quán.

    “Này, cơm trưa, đưa qua cho ông chủ của các anh.” Tề Dịch giao cơm trưa đã làm xong cho một trong số các vệ sĩ.

    “Này…” Vệ sĩ có chút chần chờ.

    “Nhờ các anh đấy.” Tề Dịch ầm một tiếng đóng cửa lại.

    Trong phòng làm việc của tổng tài tập đoàn Ân Đạt, Ân Thứ nhìn nhìn thời gian, đã mười hai giờ rưỡi rồi, sao cơm trưa của anh vẫn chưa tới?

    Ngay lúc này, số điện thoại nội tuyến của Tả Thành gọi tới, sau khi được cho phép, anh dẫn theo một người tiến vào.

    Ân Thứ vừa nhìn thì phát hiện người phía sau Tả Thành thế nhưng không phải Tề Dịch, mà là một trong những vệ sĩ mà anh đã thuê.

    “Sao lại là anh? Tề Dịch đâu?” Âm thanh chất vấn lộ rõ ý lạnh.

    “Cậu Tề hôm nay không tới.” Vệ sĩ căng cứng thần kinh đáp.

    Ánh sắc bén của Ân Thứ lập tức quét tới, nhìn chằm chằm: “Vì cái gì?”

    Sống lưng vệ sĩ lạnh toát, kiên trì nói: “Là như vầy, tôi phát hiện không chỉ có ba người chúng tôi đang bảo hộ cậu Tề.”

    “Còn ai?”

    “Này tôi cũng không rõ, tôi chỉ biết mấy người kia cũng giống chúng tôi, đều xuất thân từ quân ngũ, thân thủ không tệ.”

    Biểu tình Ân Thứ lạnh lùng, trong đầu lóe lên đao quang kiếm ảnh. Vì cái gì xung quanh Tề Dịch luôn xuất hiện những người kỳ quái như vậy? Hết tìm phiền toái thì tới bảo vệ, có biện pháp nào dọn dẹp sạch sẽ một lần không a?

    Ân Thứ hoàn toàn không ý thức được bản thân mình cũng là một thành viên trong số ‘người kỳ quái’ đó.. .

    “Này cùng với việc không đưa cơm cho tôi có liên quan gì?” Ân Thứ lại hỏi.

    “Ách…” Vệ sĩ nơm nớp lo sợ nói: “Cậu tề giao cơm trưa cho vệ sĩ bên kia, bảo đưa về cho ông chủ bọn họ.”

    “Cái gì?” Ân Thứ dùng sức nắm chặt cây bút trong tay, nhìn chằm chằm vệ sĩ, gằn từng tiếng hỏi: “Cậu ta đưa cơm trưa của tôi cho người khác?”

    Vệ sĩ cúi đầu, không dám đáp lời.

    “Đi, lập tức điều tra rõ xem người kia là ai!” Ánh mắt sắc bén, ra lệnh.

    “Vâng!” Vệ sĩ đứng thẳng, sau đó hanh chóng lui đi.

    Tả Thành trầm mặc một hồi, chần chờ hỏi: “Ân tổng, để tôi giúp ngài gọi một phần cơm bên ngoài đi?”

    “Tôi không đói, cậu ra ngoài đi.” Ân Thứ lại bắt đầu xử lý văn kiện, ngay cả một ánh mắt cũng không thèm cho đối phương.

    Tả Thành nhìn ra tâm tình Ân Thứ không tốt, đành phải lui ra ngoài.

    Anh nghĩ nghĩ, cuối cùng quyết định gọi điện cho Tề Dịch, kết quả đối phương thế nhưng lại tắt máy.

    Tả Thành đỡ trán, sao lại cố tình tắt máy vào lúc này a? Kia lửa giận của Ân tổng nên phát tiết vào đâu đây? Mẹ nó, anh không muốn làm vật hi sinh đâu!

    Tề Dịch không nghe được tiếng kêu rên khổ sở của Tả Thành, cậu căn bản không biết phần cơm trưa mình làm cho Ân Thứ đã bị đưa tới tay Kha Thiếu Úc.

    “Tề Dịch làm cho tôi?” Kha Thiếu Úc nhận hợp cơm vệ sĩ đưa qua, ánh mắt hiện lên một tia kinh ngạc.

    Chẳng lẽ vì muốn cám ơn mình đã phái người bảo hộ?

    Hộp cơm truyền tới cảm giác ấm áp làm Kha Thiếu Úc có chút xúc động, mở ra, mùi thơm đập lức xộc vào mũi, cơm trắng xốp mềm, thịt chiên non mềm da giòn rụm, rau xanh xào xanh mướt cùng nước canh đậm đà, tất cả đều lộ rõ sự tỉ mỉ của người nấu.

    Tâm tình Kha Thiếu Úc thực sung sướng, bắt đầu hưởng dụng bữa cơm trưa dinh dưỡng của mình, đã lâu rồi không có ai làm cơm cho anh. Mẹ anh sẽ không nấu cơm, trong nhà đã có đầu bếp, hương vị đồ tuy không tồi nhưng lại thiếu đi vài phần ấm áp.

    Tay nghề Tề Dịch thực không sai, có lẽ trước kia cũng thường xuyên làm cho anh hai đi?

    Ánh mắt Kha Thiếu Úc hơi nheo lại, ăn thức ăn ngon, trong lòng có chút chua xót.

    Chạng vạng, Tề Dịch đúng giờ tới đón Ân Thứ, vừa giương mắt nhìn qua thì thấy anh mang theo một thân quỷ khí mãnh liệt đi tới.

    Di? Tình huống gì đây?

    Tề Dịch lén đánh giá người đàn ông ngồi ở phía sau, quả thực là quỷ khí dày đặc, gió lạnh cũng thổi quét từng đợt.

    May mắn người lái xe là cậu, nếu là người bình thường, dưới sự ảnh hưởng của cổ quỷ khí này, chỉ sợ sẽ gây ra thảm họa.

    Về tới nhà, Ân Thứ không nói tiếng nào trở về phòng mình.

    Rốt cuộc là sao vậy? Cổ oán khí này tựa hồ là hướng về phía cậu, cậu đắc tội vị đại thần này khi nào a?

    “Ân Thứ, ăn cơm.” Tề Dịch làm xong cơm tối, bước qua gõ cửa phòng Ân Thứ.

    Cửa phòng rất nhanh mở ra, Ân Thứ mặc quần áo ở nhà bước ra, lướt ngang qua Tề Dịch, đi tới bàn ăn ngồi xuống.

    Tề Dịch giúp anh bới cơm, múc canh, rót thức uống.

    Đêm nay khẩu vị Ân Thứ tựa hồ rất tốt, liên tiếp ăn bốn chén cơm. Nhưng không khí trong phòng ăn lại đặc biệt áp lực, đoàn quỷ khí kia giống như sắp thoát ly khống chế, điên cuông khởi động. Trước mắt Tề Dịch lay động, lúc tụ lúc tán, làm hình ảnh Ân Thứ lúc này vô cùng kinh dị.

    Tề Dịch thực muốn quay lại, không cần tân trang, trực tiếp có thể trình chiếu một bộ phim quỷ quái.

    Ngay lúc Ân Thứ chuẩn bị bới chén cơm thứ năm thì Tề Dịch mở miệng: “Ân Thứ, buổi tối ăn nhiều như vậy không tốt cho tiêu hóa.”

    “Tôi đói bụng cả ngày nay.” Ân Thứ múc một chén thật đầy, nặng nề đặt lên bàn.

    “Ân? Sao lại đói bụng cả ngày? Cơm trưa không ăn à?” Tề Dịch hỏi.

    Ân Thứ sâu kín liếc mắt nhìn qua: “Cậu đem phần cơm trưa của tôi đưa cho người khác, tôi đương nhiên chỉ có thể chịu đói.”

    Tề Dịch nghi hoặc: “Cái gì?”

    Ân Thứ không thèm nói, mặt lạnh tiếp tục ăn cơm.

    “Anh vừa nói tôi đưa cơm của anh cho người khác? Sao có thể? Vệ sĩ kia không phải người của anh à?” Tề Dịch hỏi: “Bọn họ không đưa cơm cho anh sao?”

    “Hiển nhiên là người mướn vệ sĩ bảo vệ cậu không chỉ có mình tôi.”

    Có ý tứ gì? Chẳng lẽ mấy vệ sĩ kia thuộc về một vị cố chủ khác? Trừ bỏ Ân Thứ, còn ai sẽ phái người bảo hộ cậu?

    Tề Dịch suy nghĩ một chút, không phải là Kha Thiếu Úc đi?

    “Người kia là ai?” Ân Thứ buông đũa xuống, thẳng tắp nhìn cậu.

    Lúc Tề Dịch đang định giải thích thì di động đột nhiên reo vang, nhìn một cái, người gọi là Kha Thiếu Úc.

    Tề Dịch không hề phát giác Ân Thứ đang nhìn mình đầy nguy hiểm, nhấn nghe máy…

    Hoàn Chương 13.

    Boss, Hạnh Vận Lai Tập! [14] Bảo Vệ Thức Ăn

    *****

    “Alo?” Tề Dịch ra ngoài ban công nghe điện thoại.

    “Tề Dịch, cám ơn bữa trưa của cậu, ăn ngon lắm.” Âm thanh mang theo ý cười của Kha Thiếu Úc từ bên kia truyền tới.

    “…không khách khí.” Quả nhiên đã đưa sai người? Tề Dịch dùng dư quang khóe mắt liếc nhìn Ân Thứ trong phòng ăn, anh bị vùi giữa một đoàn quỷ khí, nhìn không rõ biểu tình.

    “Gần nhất có khỏe không? Có gặp phiền toái hay gì không?”

    “Không có, cám ơn quan tâm.”

    “Nếu có gì khó khăn nhất định phải nói cho tôi biết, dù sao chuyện Kha Thiếu Uy cũng vì tôi mà ra, tôi không hi vọng cậu bị thương tổn.”

    “Ừm, tôi sẽ cẩn thận, anh không cần lo lắng.” Tề Dịch cười nói: “So với tôi, vấn đề anh cần giải quyết càng nhiều hơn đi.”

    “Vậy, nể tình tôi vất vả như thể, về sau thường xuyên nấu cơm cho tôi ăn đi, được không?” Kha Thiếu Úc đề nghị.

    “Ngô… muốn tôi làm cũng được, nhưng không thể làm không.” Tề Dịch nhàn nhã nói: “Một phần ăn tám mươi tám đồng, giá hữu nghị, không thể giảm thêm nữa.”

    “Ha ha ha.” Kha Thiếu Úc vui vẻ cười phá lên: “Tốt, quyết định như vậy, chúng ta kí kết.”

    “Thành giao.” Làm thêm một phần ăn đối với Tề Dịch không hề có chút áp lực. Tuy cậu không thiếu tiền, nhưng vẫn muốn hưởng lạc thú khi kiếm được tiền.

    Cúp máy, Tề Dịch liền cảm thấy phía sau có một luồng khí sắc bén lạnh lẽo lan tới.

    Cậu do dự xoay người lại, liền thấy Ân Thứ thẳng tắp như một bức tường ở ngay sau lưng, ánh mắt đáng sợ nhìn mình.

    “Ai?” Ân Thứ nhàn nhạt hỏi.

    “Cái gì mà ai?” Tề Dịch lén lút lui về sau một bước, để bản thân tránh khỏi bóng ma của Ân Thứ.

    “‘Người đàn ông’ mà cậu vừa nói chuyện điện thoại.” Hai chữ ‘đàn ông’ đặc biệt nhấn mạnh.

    “Là Kha Thiếu Úc.” Tề Dịch cũng không giấu diếm.

    “Anh trai tìm người gây rối, em trai lại phái người bảo hộ cậu?” Ân Thứ tiếp tục hỏi: “Các người xảy ra chuyện gì a?”

    “Kỳ thực cũng không có gì.” Tề Dịch nhún nhún vai: “Kha Thiếu Úc cùng Kha Thiếu Uy không hợp, tôi từng giúp Kha Thiếu Úc một lần nên mới bị Kha Thiếu Uy chú ý tới.”

    “Người cậu giúp quả thực không ít a.” Ân Thứ nhíu mày nói: “Giúp một lần liền dính phiền phức.”

    Kia còn không phải vì tôi đây đụng phải quý ngài xui xẻo là anh đây sao? Vận may đều dùng để trấn anh hết rồi! Tề Dịch u oán nhìn Ân Thứ.

    Ân Thứ bị ánh mắt của Tề Dịch nhìn tới phát run, quỷ khí không khỏi nhạt đi vài phần.

    Tề Dịch thấy thế, vội vàng nói: “Này không tính là phiền toái gì, không có gì đâu, anh yên tâm đi.” Nói xong liền vòng qua người Ân Thứ đi vào phòng khách.

    Một cánh tay chắn ngang trước mặt: “Chậm đã, về sau cậu thật sự muốn nấu cơm cho cái tên ‘Kha Thiếu Úc’ kia?”

    “Ừ, một phần cơm tám mươi tám đồng, cứ xem là khoản thu nhập thêm.” Tề Dịch cười cười.

    Ân Thứ thầm thở ra một hơi dài, cố hết sức bình tĩnh nói: “Cậu thực rất thiếu tiền sao? Tôi sẽ tăng lương, cậu chỉ cần phụ trách thức ăn của một mình tôi thôi.”

    “Này không phải vấn đề tiền.” Tề Dịch nói: “Có nhiều người thích tay nghề của tôi, tôi sẽ cảm thấy thực cao hứng.”

    Nhưng anh thì một chút cũng không!

    Khí đen trên mặt Ân Thứ đã sắp không thể ức chế: “Hôm nay cậu còn đưa cơm của tôi cho người khác, sau này cư nhiên còn muốn nấu cơm cho người ta!”

    “Thật có lỗi a.” Tề Dịch chắp hai tay lại, nhẹ giọng nói: “Chuyện này là tôi sơ sót, thực xin lỗi a.”

    “Muộn rồi, tôi giận lắm!” Ân Thứ nhăn nhó nói: “Cậu làm tôi đói bụng cả một ngày.”

    “Bất quá…” Tề Dịch rối rắm nói: “Anh có thể gọi cơm ở ngoài mà, vì cái gì nhất định phải chịu đói?”

    Không phải thức ăn của người nào đó tự tay làm, anh ăn không ngon được không? Dưỡng dạ dày người ta thành kén chọn như vậy, chẳng lẽ không phải nên phụ trách sao?

    Ân Thứ mím môi không nói tiếng nào.

    “Rồi rồi, tôi cam đoan về sau sẽ không.” Tề Dịch vỗ vỗ vai Ân Thứ, trấn an nói: “Ngày mai sẽ làm món ngon cho anh!”

    “Chỉ làm cho tôi.”

    “Kia không được, tôi đã đáp ứng Kha Thiếu Úc rồi.”

    Quỷ khí lại bắt đầu quay cuồng.

    Tề Dịch cảm thấy thực không biết làm gì với người này, hở ra liền phóng quỷ khí, có để người ta sống không a? Huống chi chỉ là nấu cơm thôi mà, có cần để ý đến vậy không?

    “Không cần làm cho người khác.” Ân Thứ trầm giọng nói: “Có mình tôi còn chưa đủ sao? Tôi cực kỳ cực kỳ thích ăn cơm cậu nấu, so với bất kì ai đều thích hơn.”

    Ánh mắt Ân Thứ sâu thẳm mà chuyên chú, không mang theo chút do dự nào.

    Trái tim Tề Dịch nảy lên, không hiểu sao cảm thấy có chút nóng bức. Mấy lời nói giống như bày tỏ này, tùy tiện nói như vậy thật sự tốt sao?

    “Này…” Tề Dịch có chút dao động. Bày ra gương mặt tuấn tú ‘ẩn ý đưa tình’ thỉnh cầu người khác như vậy có phải rất phạm quy không a? Vì bảo hộ thức ăn, Boss đại nhân đúng là liều mạng.

    Ân Thứ lại nói: “Cậu không biết bởi vì hôm nay cậu đưa cơm của tôi cho người khác, về sau rất có thể tôi sẽ sinh ra bóng ma tâm lý với cơm trưa a?”

    “…” Này còn gì khoa trương hơn được nữa không?

    “Cho nên cậu không thể không phụ trách, hẳn phải kiên trung không đổi mới đúng.”

    Chỉ là cơm thôi mà, có cần nghiêm trọng vậy không?

    “Đáp ứng tôi.” Ân Thứ hơi cúi người, dùng âm thanh trầm thấp nói: “Về sau chỉ nấu cơm cho một mình tôi, được không?”

    Vẻ mặt ôn tồn lộ ra hấp dẫn, nhưng Tề Dịch rõ ràng nhìn ra ‘âm mưu’ cùng ‘nguy hiểm’ từ quỷ khí nồng đậm của anh! Người này rõ ràng đang rất tức giận, thế nhưng lại đè nén không bùng nổ.

    Rốt cuộc, anh tức giận về cái gì a? Chỉ vì bị mất phần cơm sao?

    “Ách, Ân Thứ, về sau thể nào cũng có người tới nhà làm khác, ngẫu nhiên tôi còn tới khách sạn làm phụ bếp, sao có thể chỉ nấu cơm cho một mình anh chứ?”

    Ân Thứ trầm mặc, nghĩ tới yêu cầu này quả thực không thể nào thực hiện, rốt cuộc chịu lùi một bước: “Vậy không cần làm cho Kha Thiếu Úc.”

    “Kha Thiếu Úc… có phải anh ta từng đắc tội anh không?” Tề Dịch do dự hỏi.

    “Đúng vậy!” Ăn cơm trưa của anh, lại còn được một tấc muốn tiến một thước, quả thực không thể tha thứ!

    “Được rồi, tôi sẽ tìm thời gian từ chối.” Tề Dịch thua cuộc, nếu chỉ vì chuyện này mà bị quỷ khí oán niệm của Ân Thứ cuốn lấy thì đúng là mất nhiều hơn được.

    Tâm tình Ân Thứ lập tức sáng lạn, tự nhiên vòng tay ôm lấy thắt lưng Tề Dịch, kéo cậu vào nhà.

    Cảm giác bên tay thực không sai, vòng eo thon gầy, cơ thể cân bằng, tỷ lệ phù hợp, có thể thoải mái ôm trong tay. Ân Thứ hơi cúi đầu, tầm mắt dừng lại ở đôi môi đỏ mọng của đối phương, hầu kết khẽ dao động.

    Tề Dịch ngẩng đầu, vừa lúc chống lại một đôi mắt nóng rực, phối hợp với đoàn quỷ khí mãnh liệt, trong lòng nhất thời sinh ra cảm giác giống như bị cắn nuốt.

    “Tôi đi rửa chén.” Tề Dịch tự nhiên dời tầm mắt, tiếp đó tránh khỏi người Ân Thứ.

    Tuy cảm thấy không khí có chút không đúng, nhưng cậu cũng không nghĩ theo chiều hướng u tối, chỉ cảm thấy Ân Thứ quá dư thừa hormone nên không chút nguyên tắc phóng điện ra khắp nơi.

    Tề Dịch chuyên tâm thu dọn bát đĩa, hoàn toàn không biết người đàn ông phía sau vẫn đang dùng ánh mắt dã thú nhìn mình.

    Ân Thứ cố gằng đè nén tình tự của mình, trước khi xác định được tâm tư của Tề Dịch, anh không muốn phả hỏng quan hệ hiện giờ của bọn họ.

    Kiên nhẫn một chút, kiên nhẫn thêm chút nữa, người này cuối cùng rồi sẽ thuộc về mình.

    Buổi tối, mới rửa mặt xong thì nghe thấy bên ngoài có tiếng đập cửa.

    Tề Dịch vừa mở cửa ra thì thấy Ân Thứ thẳng tắp đứng bên ngoài.

    “Làm sao vậy?” Tề Dịch hỏi.

    Ân Thứ ôm bụng, mặt không chút biểu cảm nói: “Bụng đau.”

    Tề Dịch buồn cười nói: “Sớm đã nói buổi tối đừng ăn nhiều như vậy rồi, giờ khó chịu đi?”

    Cậu để Ân Thứ vào phòng, từ ngăn kéo tìm ra thuốc tiêu thực, sau đó lại rót một ly nước ấm.

    “Uống hai viên, chốc nữa sẽ khỏe thôi.” Cậu đưa thuốc cùng nước qua.

    Ân Thứ yên lặng uống thuốc, sau đó ngồi trên giường không nhúc nhích, cùng Tề Dịch mắt to trừng mắt nhỏ.

    “Uống xong rồi thì về ngủ đi, không còn sớm.” Tề Dịch buồn bực mở miệng, cứ ngồi ở đấy là ý tứ gì a? Là muốn cùng cậu tâm tình thảo luận nhân sinh, hay muốn lưu lại ngủ chung?

    Ân Thứ nhìn cậu: “Vẫn khó chịu lắm, giúp tôi xoa xoa đi? Tôi nhớ rõ lần trước bị thương, cậu cũng giúp tôi xoa, thủ pháp không tồi.”

    “Anh chỉ là ăn quá nhiều, uống thuốc tiêu thực xong tự xoa một lúc sẽ ổn thôi.” Tề Dịch thở một hơi, gục xuống giường: “Tôi mệt.”

    Nhắm mắt một hồi, đột nhiên cảm giác bên cạnh trầm xuống, Tề Dịch mở mắt, gương mặt anh tuấn ở ngay trước mắt.

    “Anh nằm xuống làm gì?”

    “Bụng đau, không muốn động.” Ân Thứ xốc chăn, trùm lên người mình, chỉ lộ ra cái đầu, sau đó thành khẩn biểu thị: “Cùng nhau ngủ đi.”

    “…” Tề Dịch có chút do dự nên cự tuyệt hay không.

    Ba! Ân Thứ đưa tay tắt đèn.

    “…” Tiền trảm hậu tấu, còn làm thực thuận tay, cậu vẫn chưa đồng ý đó a? Một mình một giường thực sung sướng, vì cái gì phải chia sẻ với một người đàn ông a?

    “Ngủ ngon.” Một luồng nhiệt nóng phất qua bên tau Tề Dịch, âm thanh trầm thấp trong bóng đêm phá lệ rõ ràng.

    Ân Thứ không làm ra thêm hành động thân mật nào khác, có thể nằm bên cạnh, chiếm cứ hơi thở của Tề Dịch đã là thu hoạch rất lớn.

    Vừa rồi đưa ra yêu cầu ngủ chung, Ân Thứ vốn đã chuẩn bị tâm lý bị cự tuyệt, không ngờ Tề Dịch cái gì cũng không nói, hoặc là chưa kịp nói, anh tự nhiên xem là im lặng đồng ý. Anh muốn Tề Dịch dần dần thích ứng với sự tồn tại cùng thân cận của mình, từng chút ăn mòn trái tim cậu.

    Tề Dịch không phát hiện ý đồ của anh cũng có lợi, ít nhất sẽ không cố ý bất hòa, đối với những hành động đột nhiên của anh cũng không quá để ý.

    “Ân Thứ.” Trong bóng đêm, đột nhiên nghe thấy tiếng Tề Dịch truyền tới: “Anh dùng sữa tắm mùi chanh à?”

    “Ừ.”

    “Ngửi thơm thật, hôm nào cho tôi dùng thử một chút?”

    Vất vả lắm mới ngăn chặn được thú tính của mình, thế nhưng người nào đó lại cố tình hấp dẫn?

    Lực chú ý của Ân Thứ bị mùi hương trên người Tề Dịch hấp dẫn, là hương hoa hồng. Hoa hồng rõ ràng dễ ngửi hơn chanh! Não bộ vô thức hiện lên bộ dáng Tề Dịch tắm rửa… Ân Thứ nghiêng người, đưa lưng về phía Tề Dịch.

    “Làm sao vậy?” Chăn đều bị cuốn lại cả rồi, Tề Dịch dùng sức kéo kéo.

    Ân Thứ kéo chăn trùm qua, quấn Tề Dịch lại thực nghiêm kín: “Ngủ đi, đừng náo loạn.”

    “…” Ai náo loạn a? Chính là chỉ muốn dùng chút sữa tắm mà thôi, này cũng không chịu, keo kiệt.

    Ân Thứ thực là oan muốn chết, anh hận không thể để Tề Dịch dùng hết đồ của mình ấy chứ! Bị hiểu lầm là người keo kiệt, không thể nào bi kịch hơn nữa…

    Hoàn Chương 14.

    Tiểu kịch trường —–

    Ân Thứ: “Hai người ở cùng nhau, quan trọng nhất là tín nhiệm, hiểu được nhau.”

    Tề Dịch: “Đúng vậy.”

    Ân Thứ: “Nhưng em xem em đi, cho tới giờ chưa từng hiểu tôi.”

    Tề Dịch: “Sao tôi lại không hiểu? Tôi nhìn quỷ khí vô cùng chuẩn xác, nhìn thấu luôn nội tâm của anh luôn ấy chứ?”

    Ân Thứ: “Nhìn thấu nội tâm của tôi? Có dám trực tiếp lăn lên giường đọ sức không?”

    Tề Dịch: “Khẩu vị anh quá nặng.”

    Ân thứ: “Xem đi, hoàn toàn không hiểu tôi.”

    Tề Dịch: “…”

    Boss, Hạnh Vận Lai Tập! [15] Bảo Vệ Thức Ăn

    *****

    Ân Thứ còn chưa tới năm giờ đã tỉnh, thừa dịp Tề Dịch còn ngủ, lén cọ cọ qua ôm cậu vào lòng, thân thể dán sát, phù hợp vô cùng.

    Ân Thứ gạt gạt mớ tóc phủ trên trán Tề Dịch, ngón tay chạm tới làn da đối phương, rốt cuộc luyến tiếc rời đi, tinh tế vẽ theo ngũ quan xinh xắn. Anh tựa hồ chưa từng gần gũi ngắm nhìn Tề Dịch như vậy.

    Bộ dạng cậu thực tuấn tú, đường cong nhu hòa, khóe miệng hơi cong lên, cho dù đang ngủ cũng mang theo ý cười làm người ta thoải mái, giống như không có bất cứ phiền não nào. Chỉ nhìn cậu thôi, Ân Thứ đã cảm thấy thực an tâm.

    Đây là lần đầu tiên anh muốn ôm một người như vậy, muốn cậu bầu bạn cùng mình cả đời.

    “Tề Dịch…” Ân Thứ cúi đầu ngậm lấy cánh môi Tề Dịch, từng bước xâm nhập, cắn nuốt hơi thở cậu.

    Tề Dịch than nhẹ một tiếng, vô thức quay đầu đi.

    Ân Thứ nuối tiếc lui lại, tựa vào gối lẳng lặng nhìn người trong lòng, bàn tay thuận thế khoát lên bên hông cậu.

    Thắt lưng Tề Dịch, vân da bằng phẳng, sống lưng cùng phần mông tạo thành một độ cong hoàn mỹ, sờ vào cảm giác rất tốt!

    Ân Thứ trở mình ngồi dậy, cả người mềm nhũn đè lên người Tề Dịch, một tay đỡ thắt lưng, tay kia hơi nâng chân cậu lên, thử tư thế cơ thể, có chút vừa lòng. Sau đó để Tề Dịch nằm nghiêng, để chân mình quấn lên… cảm giác cũng không tệ. Tiếp đó, Ân Thứ ôm Tề Dịch trở một vòng, biến thành tư thế anh ở dưới Tề Dịch ở trên…

    Tề Dịch không thoải mái, lăn qua một bên, cuộn người thành một đoàn.

    Hô hấp Ân Thứ dồn dập, toàn thân nóng phừng phừng, không dám đùa nghịch người ta nữa.

    Im lặng một hồi, anh lại nhịn không được nhìn về phía người bên cạnh, tầm mắt lưu luyến ở phần cổ, cuối cùng cũng sáp qua cắn một ngụm…

    Đêm nay, Tề Dịch ngủ mà cả người cứng ngắc, lúc tỉnh lại thì phát hiện mình bị người nào đó ôm chặt. Cậu nhịn không được oán thầm, người này thói quen ngủ cũng quá kém đi!

    Tề Dịch gian nan đẩy tay chân Ân Thứ, xoay người rời giường. Quần áo trên người cứ hệt như bị xe tải nghiền qua, nhăn nhó, nút áo chỉ còn một hai nút nguyên vẹn, vạt áo mở rộng, lộ ra tảng lớn da thịt.

    Đứng trong toilet, Tề Dịch nhìn chính mình trong gương, im lặng một lúc lâu, sau đó âm thầm quyết định, về sau không bao giờ ngủ cùng Ân Thứ nữa!

    Sau khi rửa mặt xong, Ân Thứ cũng thức dậy, lại chỉ mặt mỗi cái quần lót lắc lư trước mặt Tề Dịch. Thứ giữa hai chân nghênh ngang ngẩng đầu, hình dạng cùng kích cỡ thực sự làm người ta khó có thể bỏ qua.

    Tề Dịch ghen tị một chút, sau khi chào một câu liền rời khỏi phòng, tới phòng bếp làm bữa sáng.

    Tầm mắt Ân Thứ đuổi theo, nhìn thấy dấu hôn lưu lại sau gáy cổ thì ánh mắt có chút tối đi.

    Buổi sáng này, tâm tình Ân Thứ đặc biệt tốt, khí sắc hồng nhuận, lòe lòe tỏe sáng, lúc ra ngoài không biết làm mù ánh mắt của biết bao người, quả thực là suất đến không có thiên lí.

    Tề Dịch không biết người này đang phát xuân cái gì, quỷ khí cả người hệt như biến thành màu hồng nhạt, làm người ta không dám nhìn thẳng.

    Dùng xong bữa sáng, Tề Dịch đưa Ân Thứ tới công ty, chính mình thì dựa theo lịch trịch đi làm thêm. Vệ sĩ vẫn như cũ tận hết chức trách theo sau bảo vệ, bất quá khoảng cách cũng xa hơn, tốt xấu gì cũng không tạo thành phiền toái cho Tề Dịch.

    Hôm qua đáp ứng Ân Thứ về sau phải cự tuyệt Kha Thiếu Úc, Tề Dịch nghĩ nghĩ, quyết định trước tiên cứ đưa một tháng đi, sau đó tìm lí do cự tuyệt. Dù sao cũng mới hứa đã thất tín, không khỏi có chút bất lịch sự.

    “Tề Dịch, cậu đã tới rồi.” Tả Thành thấy Tề Dịch xách theo cà mên cơm tới thì cười nói: “Ân tổng còn ở phòng họp, cậu chờ một chút.”

    Hiện giờ cao thấp công ty Ân Đạt, cơ hồ không có ai không biết Tề Dịch. Chỉ dựa vào việc cậu có thể bình yên vô sự ở bên người Ân Thứ cũng đủ làm người ta ngưỡng mộ.

    Tề Dịch chuẩn bị đưa cơm trưa vào phòng làm việc của Ân Thứ thì thấy có vài người từ phòng họp bước ra.

    Nhìn thấy đám người, đồng tử Tề Dịch co rút, mấy đoàn quỷ khí hiện lên trong mắt.

    Đi theo bên cạnh Ân Thứ tổng cộng có bốn người, trừ bỏ hai người là nhân viên, hai người kia đều thực lạ mặt. Một trong hai người đó khoảng hơn ba mươi, quần áo trang trọng, tươi cười thân thiện, thoạt nhìn là người giỏi giao tế. Người kia thì độ năm mươi, dáng người có chút mập mạp, mí cao mắt hóp, tóc chải chỉnh tề, nhìn rất nghiêm túc.

    Nhưng làm Tề Dịch chú ý là trên người cả hai đều mang theo luồng quỷ khí đậm nhạt bất đồng, không chỉ là oán khí tích tụ, mà còn có dự báo điềm xấu. Có oán khí thuyết minh phẩm hạnh không đúng, thái độ làm người không tốt; dự báo điềm xấu đại biểu bọn họ sắp gặp tai họa.

    Càng bi kịch chính là bọn họ còn gặp phải Ân Thứ, quỷ khí lại càng nồng đậm hơn, mà quỷ khí của Ân Thứ cũng bị ảnh hưởng, lộ ra chút điềm xấu.

    Chờ Ân Thứ trở lại phòng làm việc, Tề Dịch vừa mở cà mên vừa hỏi: “Hai người vừa nãy là ai?”

    “Đối tác trong một hạng mục.” Ân Thứ trả lời: “Bất quá phương án hợp tác cụ thể vẫn chưa quyết định.”

    Tề Dịch lại hỏi: “Anh cẩn thận điều tra bối cảnh bọn họ chưa?”

    “Có ý gì?” Ân Thứ ngẩng đầu nhìn Tề Dịch, nhạy bén nói: “Cậu hoài nghi bọn họ có vấn đề?”

    “Nếu anh vẫn chưa điều tra thì tôi đề nghị anh nên làm đi.” Tề Dịch cân nhắc nói: “Vô luận thế nào, cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.”

    Ân Thức trầm mặc, cũng không hỏi Tề Dịch vì cái gì hoài nghi. Trên thương trường luôn đầy lừa gạt, phàm là có bất cứ điểm khả nghi nào, anh vẫn luôn thận trọng xem xét.

    “Ừm, tôi biết rồi.” Ân Thứ nhấc cà mên lên, bắt đầu nghiêm túc hưởng dụng cơm trưa của mình.

    Tề Dịch thấy đối phương tiếp thu, cũng không nói thêm gì, dựa lưng vào sô pha nghịch di động.

    “Về sau mang thêm một phần, ăn cùng tôi.” Ân Thứ đột nhiên nói.

    “Hử?” Tề Dịch nhìn qua: “Không cần, tôi ăn ở nhà được rồi.”

    “Tôi ăn một mình, nhàm chán.” Ân Thứ gắp một miếng thịt đưa tới bên miệng Tề Dịch: “Hai người thì ngon miệng hơn, cậu thử xem.”

    Tề Dịch há miệng, ăn thịt Ân Thứ đút.

    “Quả nhiên ngon hơn.” Ân Thứ lại tự gắp cho mình một miếng, chiếc đũa dừng lại trong miệng vài giây.

    “Ừm, được rồi, về sau tôi cùng ăn với anh.” Ăn ở đâu cũng thế, Tề Dịch không quá để ý chuyện này.

    Ân Thứ hài lòng, lại thưởng cho Tề Dịch một miếng thịt.

    Tề Dịch thản nhiên tiếp nhận, hoàn toàn không biết hành động như vậy trong mắt người ngoài có bao nhiêu thân thiết.

    Vài ngày sau, Tả Thành báo cáo: “Ân tổng, ngài hoài nghi rất đúng, hai người kia quả thật có vấn đề.”

    Ân Thứ tiếp nhận tư liệu Tả Thành đưa tới, vừa xem vừa nghe đối phương nói tiếp: “Vương Tân là em vợ của thư kí thị trưởng B thị, quả thực có chút đỡ lưng, bất quá phẩm hạnh không tốt, danh tiếng ở B thị rất kém, không phải đối tác lý tưởng.”

    “Về phần Ngô Phong, mới từ nước ngoài trở về không lâu, điều tra tư liệu phải mất một chút thời gian. Hóa ra ông ta từng lừa dối nhiều hợp đồng kinh doanh ở nước ngoài, rất giỏi lợi dụng nhóm thiếu gia ăn chơi có chút bối cảnh để lừa gạt tài chính công ty, xí nghiệp.”

    Ân Thứ gật gật đầu, buông tư liệu trong tay xuống, nói với Tả Thành: “Chuyện này giao cho cậu xử lý, tôi không muốn có bất cứ tiếp xúc nào với bọn họ nữa.”

    Tả Thành lên tiếng, nhẫn nhịn, bất quá vẫn không nhịn được tò mò hỏi một câu: “Ân tổng, sao ngài lại hoài nghi bọn họ? Văn kiện trên tay bọn họ thực đầy đủ, thân phận cũng không giả, còn có thư kí thị trưởng chống lưng, người bình thường hẳn sẽ không hoài nghi.”

    “Có người nhắc nhở.” Ân Thứ trả lời.

    “Ai?” Ánh mắt Tả Thành sáng ngời.

    “Công tác trên tay cậu làm xong hết rồi à?” Ân Thứ liếc mắt. Anh không định nhiều lời, chuyện Tề Dịch, anh biết là được, không cần hướng người khác giải thích.

    Tả Thành điều chỉnh sắc mặt, cầm văn kiện cung kính rời khỏi phòng làm việc.

    Ân Đạt cự tuyệt hợp tác với Vương Tân cùng Ngô Phong, hai người thử nhiều lần không có kết quả, chỉ đành lùi một bước, một lần nữa lựa chọn mục tiêu.

    Mà người bọn họ chọn, thật trùng hợp lại chính là ông chủ Huy Hoàng. Vì bị Ân Thứ nhắm trúng mà mấy ngày nay kinh doanh ngày càng sa sút, đang nghĩ biện pháp chống đỡ. Vương Tân cùng Ngô Phong xuất hiện hệt như một cơn mưa trong lành tới thật đúng lúc, một hạng mục hợp tác có triển vọng không tồi, ông tự nhiên là vui sướng tiếp nhận.

    Nhưng ông không thể nào ngờ, chỉ một tháng sau, thị trưởng B thị vì tham ô mà bị đình chỉ, những thân tín bên cạnh cũng bị liên lụy, trong đó có cả thư kí của thị trưởng. Hạng mục mà Vương Tân bảo đảm cũng vì thế mà vỡ lỡ, số tài chính ông chủ Huy Hoàng đầu tư cũng cháy rụi, từ đó về sau không gượng dậy nổi.

    Ân Thứ liền thừa dịp này thu mua lại, không hao phí bao nhiêu tinh lực đã thuận lợi thu khách sạn Huy Hoàng vào tay.

    Tả Thành thực hoài nghi Vương Tân cùng Ngô Phong sở dĩ tới tìm ông chủ Huy Hoàng, kỳ thực chính là Ân Thứ âm thầm phái người giật dây…

    Này là nói sau, Tề Dịch đối với việc này hoàn toàn không hay biết gì cả, chỉ đơn thuần nhìn quỷ khí trên người Ân Thứ biến hóa, biết anh thành công biến nguy thành an.

    Hôm nay, lúc Tề Dịch mua đồ ăn trở về thì phát hiện Ân Thứ đã về nhà.

    “Hôm nay tan tầm sớm vậy, Tả Thành đưa anh về à?” Tề Dịch xách đồ ăn vào bếp, hỏi.

    “Ừ.” Ân Thứ thấy Tề Dịch đi về phía mình thì đột nhiên quay mặt qua chỗ khác.

    Tề Dịch kỳ quái liếc nhìn anh một cái, phát hiện quỷ khí trên người anh tựa hồ lộ ra vài phần nặng nề, cảm giác có vẻ không vui vẻ lắm.

    “Anh làm sao vậy?” Cậu đi tới bên cạnh Ân Thứ, nào ngờ Ân Thứ lại xoay mặt đi, nhất quyết không chịu để cậu thấy bên mặt phải.

    Tề Dịch dừng một chút, sau đó đột nhiên đưa tay nâng cằm, dùng sức xoay mặt anh.

    Ân Thứ không tình nguyện lộ ra cả gương mặt.

    “Này là chuyện gì?” Tề Dịch chọt chọt má phải của anh: “Sao lại sưng lên rồi?”

    Thoạt nhìn không giống bị người đánh, không có vết bằm.

    Ân Thứ ôm mặt không nói tiếng nào.

    Tề Dịch trong lòng khẽ động: “Có phải răng nanh đau không?”

    Ân Thứ trầm mặc một lát, gật gật đầu.

    “Thật là, đau răng có gì mà ngại, nói thẳng không phải tốt lắm sao?” Tề Dịch buồn cười: “Tôi đi lấy thuốc, anh chờ chút.”

    Rất nhanh Tề Dịch đã mang thuốc ra, lại rót một ly nước ấm, hỏi: “Bắt đầu đau răng từ khi nào?”

    “Hai ngày trước.” Ân Thứ vừa uống thuốc vừa trả lời.

    “Đau hai ngày cũng không chịu nói, nếu không phải mặt xưng phù lên, có phải anh vẫn tính toán tiếp tục chịu đựng?” Tề Dịch trừng mắt, nửa gương mặt sưng lên làm anh trông một chút cũng không suất, hiểu không hả?

    Ân Thứ cam chịu.

    “Kỳ quái, bình thường đều là tôi phụ trách thức ẩm thực của anh, bản thân anh cũng rất chú ý sức khỏe, sao đột nhiên lại đau răng?” Tề Dịch yên lặng nhìn Ân Thứ: “Có phải anh đã ăn thứ gì kỳ quái không?”

    Đối với một người thường xuyên bị ngộ độc thức ăn mà nói, chuyện này thực bình thường.

    Ánh mắt Ân Thứ khẽ động, tựa hồ không tính toán trả lời.

    Tề Dịch hai tay khoanh trước ngực, nhàn nhã nói: “Anh có thể không nói, nhưng bắt đầu từ ngày mai, tôi không bao giờ nấu cơm cho anh ăn nữa, nói không chừng chính là cơm tôi nấu đã làm hư răng nanh của anh.”

    “Không phải.” Ân Thứ buồn bực nói: “Gần đây tôi ăn bánh ngọt.”

    “Bánh ngọt?” Tề Dịch nghi hoặc: “Ăn một hai miếng bánh ngọt liền đau răng?”

    “Không chỉ một hai miếng.” Ân Thứ trả lời: “Mỗi ngày ít nhất ba miếng.”

    “Anh thích ăn bánh ngọt như vậy à?” Ăn tới đau cả răng, này hung tàn cỡ nào a! Tề Dịch thực kinh ngạc.

    Ân Thứ lại trầm mặc.

    “Chậm đã!” Tề Dịch đột nhiên nói: “Bánh ngọt anh ăn không phải mua từ Thải Hồng chứ?”

    Ân Thứ gật đầu.

    “Tôi làm?”

    Lại gật đầu.

    “Cho nên vị khách hào phóng gần nhất mua hết toàn bộ bánh ngọt tôi làm chính là anh?”

    Tiếp tục gật đầu.

    “Anh không có việc gì thì mua nhiều như vậy làm gì?” Tề Dịch trừng mắt: “Không phải anh ăn hết tất cả chứ?”

    “Còn lại mấy miếng.”

    Chỉ còn lại mấy miếng… Tề Dịch nhìn nhìn bụng Ân Thứ, vô ngữ nói: “Anh là con nít à?”

    Hoàn Chương 15.

    Thuộc truyện: Boss, Hạnh Vận Lai Tập