Boss, Hạnh Vận Lai Tập – Chương 61-63

    Thuộc truyện: Boss, Hạnh Vận Lai Tập

    Boss, Hạnh Vận Lai Tập! [61] Đấu Pháp

    ****

    Yến tiệc mãi tới tận chín giờ tối mới chấm dứt, mọi người đều uống không ít rượu, Vinh Trinh gọi tài xế tới đưa bọn họ về.

    Tề Dịch không uống quá nhiều, lúc ra ngoài biệt thự, bị gió lạnh thổi quét một trận thì tinh thần thanh tỉnh không ít.

    Một đôi tay từ phía sau ôm lấy cậu, âm thanh trầm thấp của Ân Thứ truyền vào tai: “Lạnh.”

    “Đợi lên xe thì không còn lạnh nữa.” Tề Dịch vừa trấn an vừa nhìn về phía tài xế.

    Tài xế Vinh Trinh phái cho bọn họ đang đi về phía xe, đồng tử Tề Dịch co rút, rõ ràng nhìn thấy quỷ khí xui rủi đang dần tích tụ trên người đối phương. Cậu vội vàng đẩy Ân Thứ, bước nhanh về phía người nọ.

    “Từ từ.” Tề Dịch ngăn cản, tầm mắt dừng lại trên chiếc xe cao cấp có rèm che đậu cách đó không xa, chiếc xe của cậu cùng Ân Thứ có một luồng quỷ khí nguy hiểm, nếu đoán không sai, xe của bọn họ rất có thể đã bị người ta động tay động chân.

    “Làm sao vậy?” Ân Thứ bước tới.

    Tài xế đứng bên cạnh cũng khó hiểu nhìn cậu.

    “Xe có vấn đề.” Tề Dịch kéo bọn họ lùi về sau, bất quá có vài tài xế đã đi tới gần, còn có vài vị khách nhân đang chuẩn bị ra về.

    Ân Thứ biến sắc, nói: “Tôi đi bảo Vinh Trinh phái vệ sĩ kiểm tra một chút.”

    Nghe thấy Tề Dịch đáp lại, anh liền xoay người đi vào trong biệt thự. Tề Dịch lại kéo tài xế ra xa một chút, nào ngờ lúc này có một vị khách say bí tỉ dựa vào cửa xe Ân Thứ, dùng tay đập đập mui xe, lè nhè: “Mở cửa ra! Ông muốn vào.”

    Sắc mặt Tề Dịch khé biến, quỷ khí xui rủi bắt đầu tích tụ quanh người người nọ.

    Không chút nghĩ ngợi, cậu vội lao về phía đối phương.

    Lúc này Ân Thứ vừa mới tìm được Vinh Trinh, bảo anh phái vệ sĩ ra kiểm tra xe một chút, kết quả chỉ nghe thấy phía sau nổ ầm một tiếng, mặt đất chấn động, khói bụi cuồn cuộn cùng một luồng khí nóng ập thẳng tới từ phía sau lưng làm anh lảo đảo nhào tới trước.

    Sắc mặt anh đột biến, lập tức quay đầu nhìn về phía Tề Dịch, chỉ thấy khói bụi mù mịt, lửa bốc lên, vài chiếc xe ở xung quanh đều bị lan tới, mọi người kêu la sợ hãi, hiện trường một mảnh hỗn loạn.

    Trái tim Ân Thứ co rút, đại não thoáng chốc trống không, hô hấp cơ hồ tạm dừng.

    Tề Dịch, Tề Dịch… tầm mắt quét đi khắp nơi, bên cạnh người tài xế ngã úp sấp dưới đất cũng không thấy bóng dáng Tề Dịch!

    “Tề Dịch!” Ân Thứ gần như là sợ hãi rống lớn, vội vàng lao ra nơi xảy ra chuyện. Xách cổ người tài xế kia lên, hung ác quát: “Tề Dịch đâu, Tề Dịch đâu?”

    “Cậu, cậu ấy chạy qua bên kia.” Tài xế run rẩy chỉ về phía xe Ân Thứ, cũng là trung tâm vụ nổ.

    Ân Thứ sắc mặt xanh mét, dùng sức hất tài xế qua một bên, một cơn sợ hãi không tên ập tới làm cả người anh lạnh run. Từng bước từng bước đi tới gần chiếc xe bị phát nổ, đầu óc không ngừng lặp đi lặp lại một câu: Tề Dịch, em không có việc gì, không có việc gì!

    “Ân tổng, anh không thể qua đó.” Vinh Trinh túm lấy tay Ân Thứ.

    “Cút ngay!” Ân Thứ rống giận đẩy đối phương.

    “Ân tổng!” Vinh Trinh gắng sức ngăn cản: “Anh cứ chờ ở đây đi, chuyện phía sau cứ để vệ sĩ của tôi xử lý.”

    Xử lý? Xử lý cái gì? Giờ phút này anh đã không thể suy nghĩ được gì nữa, ánh mắt nhìn chằm chằm phía trước, quỷ khí trên người cơ hồ sắp bao phủ lấy anh.

    “Ân Thứ.” Một âm thanh mềm nhẹ hệt như từ chân chời truyền tới, xuyên qua quỷ khí nồng đậm, hệt như một hòn sỏi ném xuống mặt hồ tĩnh lặng, tạo nên vô số gợn sóng.

    Ân Thứ chậm rãi quay đầu, bón dáng chật vật của Tề Dịch đập thẳng vào trong mắt.

    Ánh mắt Ân Thứ cay xè, vội bước nhanh tới, ôm chặt lấy Tề Dịch, khí lực to lớn cơ hồ muốn siết chết cậu.

    “Không có việc gì, không có việc gì.” Tề Dịch nhẹ nhàng vỗ lưng Ân Thứ. Quỷ khí quanh thân người này đã biểu lộ rõ ràng tâm tình của người này, làm cậu nhịn không được mà đau lòng.

    Ân Thứ im lặng ôm lấy cậu, thật lâu vẫn không chịu buông tay. Tuy không hề biểu lộ cảm xúc nhưng Tề Dịch rõ ràng cảm nhận được anh đang khóc.

    Thật lâu sau, Ân Thứ buông cậu ra, nhẹ nhàng lau đi vết bẩn trên mặt cậu, thân thiết hỏi: “Có bị thương không?”

    Tề Dịch cười nói: “Tôi rất may mắn, ngay lúc phát nổ đã tránh được, chỉ vì ngã nên trầy chút da thôi, anh xem.”

    Cậu giơ tay phải lên, để anh kiểm tra thương thế của mình.

    “Không phải em đang đứng chung với tài xế à? Sao lại bị thương?” Ân Thứ nắm tay cậu, vẻ mặt tối tăm nhìn vết thương trên đó. Tuy chỉ bị trầy da một chút, nhưng nhìn thế nào cũng không thoải mái. Chỉ cần nghĩ tới vừa nãy suýt chút nữa đã mất đi Tề Dịch, anh không thể nào bình tĩnh nổi, sợ hãi cùng phẫn nộ hệt như một cái móng vuốt sắc bén đang bấu chặt trái tim anh.

    “Vừa nãy nhìn thấy có người tới gần xe anh, liền chạy qua kéo một chút. Nào ngờ xe lại nổ mạnh, may mắn chúng ta né kịp, không bị vụ nổ lan trúng.” Sự thực, có vài người đứng cách trung tâm vụ nổ khá xa nhưng bị thương còn nặng hơn cậu, phần lớn là do mấy thứ bị nổ mạnh văng tới, mà cậu thì ngược lại đã tránh được một kiếp, chỉ bị ngã nhào xuống đất trầy chút da cùi chỏ. Người có độ may mắn đạt lv max quả nhiên là một bug khổng lồ.

    Ân Thứ gầm lên: “Em quản người ta sống chết làm gì! Lần sau còn gặp phải chuyện nguy hiểm như vậy thì phải chạy đi thật xa cho tôi!”

    “Tôi xin lỗi, nhưng tình thế khi ấy quá cấp bách, không kịp nghĩ nhiều, anh đừng nóng giận mà.” Tề Dịch nhẹ giọng trấn an, sau đó lập tức lái sang chuyện khác: “Chuyện lần này rõ ràng là nhắm vào anh, về sau anh cũng nên cẩn thận một chút.”

    Trong mắt Ân Thứ hiện lên một tia sát khí, âm trầm nói: “Trở về tôi sẽ điều tra rõ.”

    Tề Dịch do dự một lúc, nói: “Vừa rồi tôi cảm giác được một hơi thở, rất giống cái người đàn ông mà chúng ta đã gặp ở buổi tiệc tụ hội lần trước, hẳn là cùng một người.”

    Ân Thứ suy tư một lúc, chỉ ra điểm mấu chốt: “Là Triệu Minh Huy.”

    Triệu Minh Huy vẫn luôn lui tới với bên xã hội đen, lén lút làm không ít hoạt động trái pháp luật, chính là hành động vẫn thực bí ẩn, không tìm ra chút chứng cứ cụ thể nào. Lần trước bọn họ đi gặp Triệu Tùng phỏng chừng đã bị ông ta biết, chỉ cần điều tra một chút thì có thể đoán ra thân phận Ân Thứ.

    Trước kia bọn họ chưa từng cùng xuất hiện nên vẫn bình an vô sự, nhưng hiện giờ nếu biết rõ song phương có thù thì tự nhiên không chết không ngừng. Huống chi trên người anh còn mang theo oán hận chất chứa mấy trăm năm của Triệu gia, đối với người Triệu gia, sự tồn tại của anh hệt như thần chết, lần trước Triệu Minh Huy vừa gặp mặt anh đã xảy ra tai nạn giao thông, điều này bảo sao ông ta không sợ hãi?

    Chính là ông ta ngàn vạn lần không nên liên lụy tới Tề Dịch! Ân Thứ quyết không kéo dài nữa, ngày mai bắt đầu bắt tay đối phó Triệu Minh Huy. Hiện giờ ông ta đã không thể dựa vào huyết mạch gánh nợ thay mình nữa, chờ đợi ông ta chính là tai nạn liên tiếp không ngừng.

    “Thật có lỗi, đã làm mọi người sợ hãi, chuyện này phát sinh ở địa bàn của tôi, tôi nhất định sẽ cho mọi người một cái công đạo.” Vinh Trinh kiểm tra một chút, chỉ có một số ít người bị thương nhẹ, số còn lại đều bình an vô sự. Này coi như là trong họa có phúc. Quả bom kia là nhắm vào Ân Thứ, nếu trên xe mọi người đều bị lắp thuốc nổ thì hậu quả đúng là không thể tưởng tượng. Lần này người tới tham gia đều là con cháu thế gia , thân phận địa vị đều không tầm thường, tùy tiện người nào đó gặp chuyện cũng là phiền phức lớn.

    Xảy ra việc ngoài ý muốn như vậy, mọi người tạm thời không dám ngồi xe, chỉ đành quay lại biệt thự Vinh Trinh, chờ JC tới xử lý.

    Vinh Trinh gọi riêng Ân Thứ vào phòng trong nói chuyện.

    Ân Thứ dẫn theo Tề Dịch cùng vào phòng sách của Vinh Trinh, lúc này, vô luận thế nào anh cũng không muốn để Tề Dịch rời khỏi tầm mắt mình.

    Vinh Trinh hỏi nội tình.

    Ân Thứ liền thẳng thắn nói mình với Triệu Minh Huy có thù, bất quá không giải thích rõ là chuyện gì.

    “Chuyện này tôi sẽ giải quyết, liên lụy tới anh, thực có lỗi.” Ân Thứ biểu thị xin lỗi.

    “Không cần xin lỗi.” Vinh Trinh nghiêm nghị nói: “Dám chọn biệt thự của tôi động thủ, rõ ràng cũng muốn kéo tôi vào. Nếu anh ở đây gặp chuyện không may, Ân gia chẳng lẽ không truy cứu? Chờ hai nhà chúng ta kết thù kết oán, ông ta đứng ngoài có thể đục nước béo cò.”

    “Người này bối cảnh không sạch sẽ, thủ đoạn tàn nhẫn, anh tốt nhất đừng tham gia.”

    “Tôi mà sợ ông ta à?” Vinh Trinh cười lạnh: “Chuyện này tôi quyết không để yên, anh cứ việc thẳng tay đối phó, Vinh gia chúng ta sẽ dốc sức tương trợ.”

    Ân Thứ trầm tư một lát, cũng không từ chối nữa.

    Một giờ sau, JC tới biệt thự, bắt đầu tiến hành tra xét hiện trường cùng hỏi chuyện mọi người.

    Tề Dịch phát hiện trong nhóm JC tới lần này có một người mặc thường phục, đúng là Hoắc Dương.

    Hoắc Dương thấy Tề Dịch, nói một câu ‘ngày mai tới tìm cậu nói chuyện’ rồi liền rời đi, cũng không hỏi xem người ta có rảnh hay không.

    Lúc này, một thanh niên tầm hai mươi tuổi đi tới, hướng Tề Dịch khom lưng cúi người: “Cám ơn anh đã cứu tôi, nếu không có anh, chỉ sợ lần này tôi đã gặp tai ương.”

    Hóa ra là người mà Tề Dịch đã mạo hiểm chạy tới cứu? Ân Thứ ánh mắt không tốt quét nhìn đối phương.

    Thanh niên nọ bị nhìn tới run bắn, cả người có chút mất tự nhiên.

    “Không cần cám ơn, nên làm mà.” Nếu người này bị Ân Thứ liên lụy thì Ân gia cũng gặp phiền phức.

    “Tôi gọi là Vệ Đông Thần, qua vài ngày nữa sẽ mời anh bữa cơm, hi vọng anh không từ chối.” Trong tình huống đó còn có thể xả thân cứu người, vô luận thế nào cũng thực đáng giá kết giao một phen.

    Vệ Đông Thần? Cậu út Vệ gia, ông nội, cha, chú bác anh em, cơ hồ đều là thành viên trong quân đội chính phủ, tuy người này là đứa nhỏ nhỏ nhất của Vệ gia nhưng lại rất được yêu thương, quả thực chính là bảo bối gia tộc. Lần này trong số người tham gia, cậu ta là người có quyền có thế nhất, bất quá bản thân lại không có năng lực gì đặc biết xuất sắc, đối với tiền tài quyền lực cũng không quá hứng thú, chỉ tới giúp vui mà thôi.

    “Tôi là Tề Dịch, rất vui được quen cậu.” Tề Dịch cùng đối phương bắt tay.

    “Tôi biết anh.” Vệ Đông Thần cười sáng lạn: “Anh là người yêu của Ân tổng.”

    Lời nói của cậu thanh niên này chẳng hề có chút khinh khi, chỉ đơn thuần nói ra một sự thực mà thôi.

    Tề Dịch rất có hảo cảm với Vệ Đông Thần, liền trò chuyện vài câu, thẳng đến khi Ân Thứ mất kiên nhẫn hừ một tiếng mới chấm dứt. Song phương trao đổi số di động, hẹn sau này có thời gian sẽ cùng đi chơi.

    Ân Thứ thực không vui.

    Tề Dịch chọt chọt gương mặt cứng ngắc của anh, cười nói: “Hôm nay cũng mệt rồi, chúng ta về nhà hảo hảo nghỉ ngơi thôi.”

    “Không nghỉ.”

    “Vì cái gì?” Tề Dịch kỳ quái hỏi.

    “Tôi chỉ muốn làm tình.”

    “…” Gặp chuyện thế này cũng không dọa được anh a!

    Ân Thứ chỉ chỉ ngực mình: “Nơi này, rất khó chịu.

    Ánh mắt Tề Dịch ngưng đọng, chậm rãi tựa vào lòng anh, nghe tiếng tim đập, nhẹ giọng nói: “Đừng sợ, tôi ở ngay đây này, ở ngay bên cạnh anh.”

    Ân Thứ ôm lấy Tề Dịch, tham lam hấp thu ấm áp trên người cậu để xua tan đi ý lạnh trong lòng. Cảm giác thống khổ sợ hãi như bị xé toạt này, anh không muốn trải nghiệm thêm lần thứ hai.

    Gương mặt Tề Dịch lúc này có chút u buồn, chỉ sợ bóng giợ gió một hồi thôi đã khiến Ân Thứ sợ hãi như vậy, đợi đến ngày cậu thật sự rời đi, anh sẽ thế nào đây?

    Cậu không muốn chết, cậu muốn ở lại bên cạnh người đàn ông này, hảo hảo bầu bạn đến già——- Ân Thứ, trước khi chết đi, tôi nhất định sẽ không để anh khó chịu nữa, mỗi ngày chúng ta đều phải hạnh phúc vui vẻ vượt qua…

    Hoàn Chương 61.

    Boss, Hạnh Vận Lai Tập! [62] Đấu Pháp

    ****

    Hôm sau, Hoắc Dương quả nhiên tìm tới cửa.

    “Chuyện lần trước rất cám ơn cậu, người cậu chỉ quả thực chính là kẻ mà chúng tôi đang tìm, ông ta một manh mối quan trọng trong vụ án mà chúng tôi đang điều tra.”

    Tề Dịch nhìn Hoắc Dương một lúc lâu mới hỏi: “Vụ án các anh đang điều tra không phải có quan hệ tới Triệu Minh Huy chứ?”

    Hoắc Dương mặt không biểu tình, ánh mắt khẽ lóe sáng một chút: “Cậu có phát hiện gì à?”

    “Này thì không.” Tề Dịch nhún vai: “Bất quá vụ nổ tối qua hẳn là do ông ta đứng sau.”

    “Vì cái gì?” Hoắc Dương hỏi: “Ông ta có thù oán với cậu hay Ân Thứ à?”

    “Quả thực là có thù.” Tề Dịch cân nhắc một chút: “Chuyện này tôi không tiện nhiều lời, nhưng nếu anh muốn điều tra Triệu Minh Huy, tôi nhất định sẽ phối hợp.”

    Triệu Minh Huy đối với Ân Thứ hệt như một quả bom hẹn giờ, phải mau chóng giải quyết, bằng không sớm muộn gì cũng mang phiền toái tới cho bọn họ.

    Hoắc Dương gật gật đầu, từ túi tiền lấy ra một tấm ảnh đặt lên bàn trà: “Lần này lại phải làm phiền cậu hỗ trợ tìm người.

    Tề Dịch cầm tấm hình lên, bó tay nói: “Lần trước anh đưa bức hình dao găm bảo tôi tìm người, lần này lại là một đống ma túy?”

    “Cậu có thể mà.” Hoắc Dương khô khan khen ngợi: “Số ma túy này là chúng ta vừa tìm được cách đây không lâu, đáng tiếc không tra ra nguồn hàng, tôi hi vọng cậu có thể cung cấp một chút manh mối.”

    “Không phải các anh đã sớm có manh mối rồi sao?” Tề Dịch ý chỉ.

    “Cái gì?”

    “Triệu Minh Huy.” Tề Dịch quơ quơ bức ảnh trong tay: “Tỉ mỉ điều tra ông ta, khẳng định có kinh hỉ.”

    “Cậu biết được gì?”

    “Tôi chỉ biết người các anh bắt lần trước có liên hệ với ông ta.”

    Vừa nói vậy, Hoắc Dương liền hiểu ra, trọng tâm điều tra của bọn họ là tổ chức xã hội đen, cũng không quá chú ý tới các xí nghiệp có quan hệ với chúng, dù sao cũng có không ít xí nghiệp có chút liên hệ với xã hội đen, nhưng phần lớn chỉ là xã giao, không có mấy người chân chính giao thiệp.

    Hoắc Dương từ chỗ Tề Dịch có được manh mối, liền đứng dậy cáo từ.

    Tề Dịch trong lúc vô tình đã tìm được trợ lực giúp Ân Thứ đối phó Triệu Minh Huy, có cảnh sát theo dõi, Triệu Minh Huy hẳn không có tinh lực tới quấy rầy bọn họ nữa.

    Nhìn nhìn thời gian, đã sắp giữa trưa, Ân Thứ vẫn còn ngủ. Tề Dịch nhẹ nhàng đi vào phòng ngủ, cúi người nhéo nhéo tai anh, nhẹ giọng gọi: “Còn chưa dậy à? Sắp tới giờ cơm trưa rồi.”

    Ân Thứ mắt cũng không thèm mở: “Ngủ thêm năm phút nữa.”

    Tề Dịch nằm xuống bên cạnh, im lặng nghịch tai anh.

    Ân Thứ quay đầu qua, trợn mắt nhìn cậu.

    “Còn chưa đủ năm phút.” Tề Dịch cười nói.

    “Năm phút rõ ràng không đủ.” Nói xong, anh duỗi tay qua kéo Tề Dịch vào trong chăn, gây sức ép một trận.

    Năm mươi phút sau, Ân Thứ ăn no lửng bụng hưng phấn ôm Tề Dịch từ phòng tắm bước ra.

    “Có thể rời giường ăn cơm chưa?” Tề Dịch xoa xoa thắt lưng, liếc mắt nhìn Ân Thứ.

    Ân Thứ gật đầu.

    Tề Dịch cầm quần áo đưa qua, tự mình cũng cởi áo khoác tắm, bắt đầu mặc quần áo. Ân Thứ lẳng lặng nhìn cậu, thân thể này mới vừa nãy uyển chuyển nằm dưới thân anh, da thịt dẻo dai xích lõa tràn đầy dấu vết mập mờ, đó là dấu vết của anh, dấu vết chỉ thuộc về anh.

    Thấy cậu mặc áo vào, che đi một mảng lớn da thịt, chỉ lộ ra hai cẳng chân thon dài, Ân Thứ nhịn không được vươn tay ôm lấy cậu, cúi đầu nhẹ nhàng ấn một nụ hôn xuống gáy cổ.

    “Ngứa.” Tề Dịch dùng khủy tay huých huých Ân Thứ: “Đừng quậy, mau thay đồ đi.”

    “Lúc em không mặc đồ là đẹp nhất.” Ân Thứ nghiêm túc đánh giá.

    Tề Dịch quay đầu lại, tầm mắt quét nhìn anh từ trên xuống dưới một lần, cuối cùng dừng ở vị trí giữa hai chân: “Anh thì lúc mặc quần áo đỡ làm người ta căm hận hơn.”

    Ân Thứ sáp tới, giống như có có việc gì mà đỉnh đỉnh, trung khuyển biểu thị: “Cho nên tôi chỉ cho mình em xem thôi.”

    “Hừ.” Má Tề Dịch nóng lên, cũng không chịu để anh tiếp tục, bằng không hôm nay bọn họ đừng hòng ăn cơm.

    Bất quá Ân Thứ hiển nhiên không muốn buông tha, túm lấy thứ yếu ớt của cậu, cao thấp vỗ về chơi đùa.

    “Anh… ưm, đừng.” Tề Dịch ưỡn người, có chút không thể đứng vững.

    Ân Thứ đỡ eo cậu, thừa cơ này từ phía sau xâm nhập.

    “Chúng ta không ăn cơm trưa nữa.” Ân Thứ áp sát bên tai cậu thở dốc.

    Tề Dịch một tay chống đỡ lên tường, đã không nói nên lời.

    Buổi chiều hơn ba giờ, Tề Dịch mặc áo lông ấm áp ngồi xếp bằng trên nệm mềm, tay cầm tách trà nóng, hai mắt đỏ lên nhìn Ân Thứ.

    Ân Thứ xoa xoa đầu cậu, giống như đang trấn an, bất quá biểu tình không hề có chút áy náy nào.

    “Anh mà còn không biết tiết chế như vậy, tôi sẽ bỏ nhà trốn đi đấy.” Tề Dịch khàn giọng uy hiếp.

    “Tôi sẽ kiểm điểm.” Ân Thứ đưa qua một khối chocolate.

    Tề Dịch há miệng, cắn rôm rốp. Chocolate chỉ có thể mua chuộc cái loại không có tiết tháo như Ân Thứ mà thôi, cậu sẽ không thỏa hiệp!

    “Ngày mai tôi phải đi làm.” Ân Thứ lưu luyến nói: “Đi làm rồi thời gian ở cùng em sẽ ít đi.”

    “Mỗi ngày chúng ta đều gặp mà?”

    “Kia không giống.” Thời gian làm tình chỉ còn lại có mỗi buổi tối.

    “Ngoan ngoãn đi làm kiếm tiền đi, tôi còn đang chờ anh nuôi đây.” Tề Dịch sảng khoái uống trà.

    “Ừ.” Tề Dịch đáng yêu như vậy, anh thực vui sướng mà dưỡng.

    “Hôm nay không có khí lực nấu cơm, chúng ta ra ngoài ăn đi?”

    “Tốt.”

    Hai người năm giờ xuất môn, vừa mới bước ra ngoài hàng hiên thì thấy bầu trời lả tả vài bông tuyết.

    “Tuyết rơi rồi.” Trận tuyết đầu mùa năm nay tới khá muộn.

    Tề Dịch nhìn không trung, Ân Thứ nhìn cậu.

    “Ân Thứ.” Cậu nhìn về phía anh, đang định nói gì đó thì đột nhiên biến sắc, hô to một tiếng: “Cẩn thận!”

    Cậu dùng sức đẩy Ân Thứ, theo một trận tiếng banh xe ma xát, thân thể bị đụng bay lên không, lướt qua rào chắn, rớt thẳng xuống dòng sông lạnh như băng.

    “Tề Dịch!”

    Khoảnh khắc chìm vào trong nước, Tề Dịch nghe thấy tiếng kêu hoảng sợ của Ân Thứ.

    Nước sông tràn vào mũi, cơ thể đau đớn đến chết lặng, ý thức cũng trở nên mơ màng. Kỳ Quá, vì sao lần này cậu không nhìn thấy điềm báo? Thẳng tới vài giây trước khi tai nạn phát sinh mới cảm ứng được. May mắn của cậu đã sắp cạn hết rồi sao? Cậu biết tình huống của mình có quan hệ với Ân Thứ, ngay từ lúc cậu quyết định vứt bỏ hết thảy băn khoăn cùng anh ở cùng một chỗ thì đã sớm dự cảm tới ngày này, chỉ là không ngờ lại tới nhanh như vậy.

    Quỷ khí của Ân Thứ có ảnh hưởng rất lớn với cậu, không chỉ tiêu hao tuổi thọ, còn ức chế may mắn. Bất quá cậu không hối hận, điều duy nhất lo lắng là nếu mình cứ vậy rời đi, Ân Thứ nhất định sẽ phi thường thống khổ…

    Tề Dịch!

    Trong bóng tối, dường như lại nghe thấy tiếng kêu ầm ĩ.

    Tề Dịch!

    Ân Thứ, tôi ở đây.

    Tề Dịch!

    Tề Dịch hơi mở mắt, trong tầm mắt mơ hồ dường như nhìn thấy một bóng người đang bơi nhanh về phía mình.

    Cậu mỉm cười. Cậu, vẫn chưa chết…

    Trong phòng Vip bệnh viện, Ân Thứ ngồi bên giường bệnh, lẳng lặng nhìn người nằm trên giường. Tay phải cậu quấn đầy băng vải, trên trán cũng có vết bằm, nhưng trên người thì căn bản không bị thương tổn.

    “A Thứ, con đã ở đây canh suốt hai ngày rồi, về nghỉ ngơi chút đi?” Mẹ Ân khuyên can.

    “Con phải đợi em ấy tỉnh lại.” Ân Thứ bình tĩnh đáp.

    Mẹ Ân thở dài một hơi, nhìn người trên giường một lúc rồi xoay người rời khỏi phòng bệnh.

    Ba Ân đứng ngoài cửa, thấp giọng căn dặn cấp dưới làm việc, thấy mẹ Ân đi ra liền hỏi: “Tình huống thế nào?”

    Mẹ Ân lắc đầu không nói.

    Ba Ân trầm giọng: “Kẻ lái xe kia đã chết.”

    “Sao lại thế?”

    “Tai nạn giao thông.” Ba Ân đáp: “Sau khi gây ra tai nạn, người này cuống cuồng lao ra đường cái, lúc tới ngã tư thì tông phải một chiếc xe tải lớn, chết tại chỗ.”

    Mẹ Ân cười lạnh: “Chết thì tốt.”

    “Chính là cứ vậy thì không biết kẻ đứng sau là ai.” Ba Ân nhìn vào trong phòng bệnh, có chút đăm chiêu nói: “Chỉ sợ A Thứ có việc giấu chúng ta.”

    “Tạm thời đừng hỏi, tăng mạnh bảo vệ, không thể để sự tình này tiếp tục phát sinh.”

    Ba Ân gật đầu. Bất quá không hỏi không có nghĩa là không điều tra.

    Tề Dịch chậm rãi mở mắt, ánh sáng bên ngoài chiếu vào có chút chói, làm cậu nhịn không được híp mắt lại.

    “Em tỉnh rồi.” Âm thanh ôn hòa của Ân Thứ truyền vào trong tai, lập tức một bàn tay to lớn nhẹ nhàng vuốt ve gò má cậu.

    Tề Dịch thích ứng với ánh sáng, nhìn người đàn ông bên giường, cười nói: “Anh biến thành xấu rồi.”

    Cằm đầy râu ria, quần mắt đen xì, sắc mặt âm trầm, bộ dáng cứ như đang bệnh nguy kịch, so với người bị thương là cậu còn có vẻ thống khổ hơn.

    “Tôi đi tu chỉnh một chút.”

    “Khoan, đừng đi.” Tề Dịch dùng cái tay không bị thương giữ anh lại, nhẹ nhàng nói: “Khó lắm mới thấy bộ dáng này của anh, để tôi nhìn một lúc đã.”

    Ân Thứ đỏ hốc mắt, môi hé mở vài lần, tựa hồ muốn nói gì đó.

    “Đừng xin lỗi.” Tề Dịch ngăn cản những lời sắp nói ra của anh: “Nếu hôm nay người nằm trên giường bệnh là anh, có lẽ tôi cũng sẽ giống như anh vậy, trở nên thực đáng sợ, tôi muốn bảo vệ hình tượng đẹp trai rạng ngời của mình a.”

    Ân Thứ im lặng, Tề Dịch không biết mình lúc này có bộ dáng gì, gương mặt tiều tụy, tinh thần uể oải, làm gì còn hình tượng mà nói?

    Tề Dịch như vậy làm anh đau lòng không thôi.

    Tề Dịch phát hiện quỷ khí trên người anh bất đồng với bình thường, nó hệt như một đoán áp lực u ám nặng trịch, làm trái tim cậu nảy lên thình thịch.

    “Ân Thứ, tôi hôn mê bao lâu rồi?” Tề Dịch hỏi.

    “Hai ngày.”

    “Là anh kéo tôi từ dưới sông lên?”

    “Ừ.”

    “Không ngờ anh còn biết bơi a.” Tề Dịch trêu chọc.

    “Ừm.” Kỳ thực anh không biết bơi, khi ấy không chút suy nghĩ đã lao xuống theo, tiếp đó dựa theo bản năng cầu sinh mà kéo Tề Dịch lên. Anh nghĩ rất đơn giản, nếu không thể cùng nhau sống, kia cứ cùng chết đi. May mắn dục vọng cầu sinh của anh cùng Tề Dịch đều rất mạnh, so với tử vong, bọn họ hiển nhiên càng hi vọng được sống sót, cùng nhau sống sót.

    Lúc này, bác sĩ tiến vào, sau khi kiểm tra thì cười nói: “Khôi phục không tệ, nghĩ ngơi mười ngày nửa tháng gì không còn việc gì nữa.” Cậu nhỏ này bị xe đụng văng ra khỏi rào chắn rớt xuống sông, thế nhưng chỉ bị gãy xương nhẹ cùng chấn động não, chỉ bị xuất huyết bên trong một chút, cơ bản không nguy hiểm tới tính mạng, thật sự là quá may mắn.

    “Cám ơn bác sĩ.” Tề Dịch lễ phép cám ơn.

    “Không, hẳn là tôi cám ơn mới đúng.” Sao có thể không cám ơn? Trước lúc cậu tỉnh, bệnh viện này đã sắp bị người nào đó phá tung rồi a.

    Tề Dịch nhìn biểu tình có chút vặn vẹo của bác sĩ, thầm nghĩ, Ân Thứ rốt cuộc đã làm gì bọn họ?

    Bác sĩ dặn dò vài câu rồi rời đi.

    Ân Thứ lại bồi Tề Dịch một hồi, đút cậu uống chút cháo, chờ cậu ngủ rồi mới rời khỏi phòng bệnh.

    Nhẹ nhàng khép cửa lại, biểu tình nhu hòa trên mặt Ân Thứ thoáng chốc trở nên âm trầm đáng sợ.

    “Trừ bỏ cha mẹ cùng bác sĩ phụ trách, không cho phép bất cứ nhân viên tạp vụ nào tới gần.” Sau khi căn dặn vệ sĩ, Ân Thứ rút di động nhấn một dãy số, vừa đi ra ngoài vừa nói với đầu dây bên kia: “Bắt đầu chuẩn bị đi, tôi muốn ông ta chết không có chỗ chôn.”

    Hoàn Chương 62.

    Tác giả: Tề Dịch bắt đầu tiến vào hình thức san sẻ vận rủi….

    Boss, Hạnh Vận Lai Tập! [63] Đấu Pháp

    ****

    Tề Dịch bị thương nằm viện, rất nhiều người quan tâm, chính là cậu bị Ân Thứ bảo vệ chặt chẽ, tạm thời không cho phép ai tới thăm hỏi. Bất quá, như vậy thì Tề Dịch quả thực có chút nhàm chán, một mình ở bệnh viện, trừ bỏ xem TV, nghịch điện thoại thì không còn giải trí nào khác.

    Ân Thứ vô luận bận rộn thế nào, mỗi ngày đều tới bồi cậu, buổi tới thì trực tiếp ngủ ở phòng bệnh. Tề Dịch khuyên can mấy lần không được, chỉ đành mặc kệ. Tuy ngoài miệng ghét bỏ nhưng trong lòng lại thực ấm áp.

    Tiến vào phòng bệnh, Ân Thứ lập tức thu liễm một thân sát khí, hóa thành ấm áp ôn nhu, lộ ra bộ mặt tốt nhất của mình trước mặt Tề Dịch. Tề Dịch cũng không biết, chỉ trong vòng một tuần ngắn ngủi, Ân Thứ đã dùng thủ đoạn cực kỳ ngoan tuyệt càn quét phần lớn sản nghiệp của Triệu Minh Huy, những tư liệu điều tra được lúc trước trở thành vũ khí công kích. Hơn nữa mấy gia tộc lớn hợp lại hiệp trợ, Triệu Minh Huy căn bản không thể đánh trả, những sản nghiệp biển thủ bị phanh phui, đủ loại phiền tối liên tiếp tìm tới, làm ông không thể không trốn khỏi chính đạo, tìm tới xã hội đen bảo hộ.

    Mọi người đều khiếp sợ thủ đoạn cùng năng lực của Ân Thứ. Không phải đồn đãi quan hệ giao tế của anh ta rất kém à? Sao giống như cả giới thượng lưu đều ra tay trợ giúp? Ngay cả bên chính giới có liên quan cũng nhắm mắt mở mắt. Không tới một tuần, A thị đã bị anh khuấy động tới gió bão cuồn cuộn, lòng người rung chuyển.

    “Hôm nay ăn gì?” Tề Dịch thấy Ân Thứ tới, liền lộ ra nụ cười vui vẻ.

    “Cháo.” Ân Thứ mở cà mên.

    “Lại là cháo.” Tề Dịch than thở một tiếng.

    Ân Thứ thản nhiên nói: “Hiện giờ em rốt cuộc cũng hiểu được tâm tình của tôi.”

    “Tâm tình gì?”

    “Tâm tình không được ăn bánh ngọt.”

    “…” Tề Dịch liếc nhìn anh, lên án: “Anh vui sướng khi thấy người ta gặp họa à?”

    “Ừ.” Ân Thứ mặt không đổi sắc thừa nhận.

    “Anh, anh, anh, anh thực sự quá đáng mà!” Tề Dịch thực sự đau đớn vô cùng.

    “…hôm nay uống thuốc chưa?”

    Tề Dịch không để ý tới anh, chuyên tâm uống cháo. Tuy chỉ là một chén cháo nhưng đặc biệt ngon miệng, cậu vẫn khá hài lòng.

    “Bồi tôi ra ngoài đi dạo một chút đi?” Uống cháo xong, Tề Dịch nói với Ân Thứ.

    Ân Thứ gật đầu, đưa tay dìu cậu xuống giường, còn giúp cậu phủ thêm áo khoác.

    Ra khỏi phòng bệnh, một luồng khí lạnh đánh úp tới, hành lang bệnh viện luôn lạnh lẽo hơn những nơi khác, nơi này ngày ngày đón đưa biết bao nhiêu sinh mệnh, tràn đầy quỷ khí.

    Tề Dịch nhìn qua Ân Thứ, quỷ khí trên người anh quả thực có biến hóa, trước kia nó luôn vô thức hấp dẫn những quỷ khí ở xung quanh, nhưng hiện giờ đám quỷ khí kia dường như lại sợ hãi anh, không dám tới gần. Cậu ẩn ẩn cảm thấy Ân Thứ tựa hồ đã hoàn toàn nắm giữ quyền điều khiển, thu phát vô cùng tự nhiên.

    Này có nghĩa số quỷ khí bị ép phải thừa nhận rất có thể đã chuyển hóa thành năng lực của riêng anh. Tựa như Hoắc Dương, quỷ khí trên người anh đến từ những kẻ tội đồ, vì thế mặc dù là quỷ khí nhưng lại tràn đầy chính khí. Mà Ân Thứ… Tề Dịch không thể nói rõ là cái gì, bởi vì cậu chưa từng gặp phải tình huống này. Quỷ khí tích tụ mấy trăm năm, người bình thường có thể chuyển hóa nổi sao?

    Nếu thật sự chuyển hóa thành công, Ân Thứ chẳng những không chịu khổ sở vì xui rủi mà có thể tùy ý dùng nó để ảnh hưởng người khác. Rất nhiều người địa vị cao, tâm tính kiên định có quỷ khí bên người, hoặc đúng hơn là khí thế, một loại uy hiếp làm người ta nảy sinh lòng kính sợ.

    Chính là quỷ khí của Ân Thứ mạnh hơn một chút, có thể trực tiếp ảnh hưởng tới tinh thần cùng vận khí của đối phương. Tương phản với vận may của cậu, thứ anh truyền đi đều là ảnh hưởng tiêu cực, làm địch nhân của anh khẳng định là chuyện bi thảm.

    Tề Dịch nghĩ tới đây, nhịn không được nhếch khóe môi.

    “Cười cái gì?” Ân Thứ hỏi.

    “Ừm, thực vui vẻ.” Tề Dịch tựa vào khuỷu tay anh, vẻ mặt thoải mái vui vẻ.

    “Nằm viện mà còn vui vẻ vậy à?” Ân Thứ bị tâm tình của cậu lây nhiễm, mặt mày giãn ra, khóe miệng lộ ra ý cười.

    “Tôi cũng không biết là vì cái gì.” Tề Dịch cười nói: “Cảm giác bị thương cũng là chuyện tốt, được anh chăm sóc.”

    Cánh tay Ân Thứ căng thẳng: “Đừng để bị thương nữa, tôi sẽ đau lòng, sẽ khó chịu, sẽ nhịn không được mà phát cuồng.”

    Tề Dịch nghiêng đầu nhìn anh, nghiêm túc nói: “Có phải anh lén xem mấy bộ phim truyền hình linh tinh ở sau lưng tôi đúng không? Giọng điệu nói chuyện sao sến vậy?”

    Ân Thứ: “…” Có cần phá không khí vậy không?

    Tề Dịch nhìn vẻ mặt như bị táo bón của anh, vui sướng.

    Đúng lúc này, Tề Dịch đột nhiên nghe thấy tiếng khóc truyền tới, theo âm thanh nhìn qua, chỉ thấy trong một phòng bệnh có tầm mười người đứng bên trong, nam có nữ có, già có trẻ có, vây quanh chiếc giường, nhìn cụ bà vừa mới mất đi mà cúi đầu nức nở.

    Cụ bà kia tầm bảy tám mươi tuổi, tóc bạc trắng, gương mặt an tường, ra đi thực nhẹ nhàng. Con cháu đông đúc, nhắm mắt xuôi tai, này đại khái là hình tượng tốt đẹp nhất.

    “Tề Dịch.” Ân Thứ đột nhiên mở miệng: “Sau này chúng ta có thể sẽ không có đứa nhỏ, cùng không có đời sau chăm sóc trước khi qua đời, em… có để ý không?”

    Cậu sao lại để ý chứ? Cậu nhất định sẽ chết trước anh, cho nên không cần lo lắng vấn đề này. Bất quá tựa hồ cũng nên suy nghĩ một chút, một khi cậu đi rồi, Ân Thứ sẽ cô độc một mình, nếu có đứa nhỏ thì có lẽ có thể gửi gắm. Vô luận thế nào, cậu không hi vọng Ân Thứ chết cùng mình, có thể hoàn chỉnh đi hết cuộc sống cũng là một loại hạnh phúc, chỉ cần anh còn chút lưu luyến với thế giới này.

    Lúc này, Tề Dịch nhìn thấy hồn phách cụ bà dần ngưng tụ thành hình, sau đó xẹt qua nhóm con cháu, giống như đang tạm biệt.

    Bà nhìn thấy Tề Dịch, hơi khựng lại một chút sau đó bay tới trước mặt cậu.

    ‘Con có thể nhìn thấy bà sao?’

    Tề Dịch gật gật đầu.

    Ân Thứ thấy cậu gật đầu, tưởng cậu để ý chuyện sau này bọn họ sẽ không có đứa nhỏ, nhất thời cảm thấy trái tim mình căng cứng. Vừa định nói gì đó thì lại nghe Tề Dịch đột nhiên hỏi: “Cụ họ gì?”

    Cụ họ gì? Biểu tình Ân Thứ có chút đờ đẫn, hướng ánh mắt nghi hoặc về phía Tề Dịch.

    Tề Dịch lại đột nhiên gật đầu một cái, sau đó mới quay qua giải thích với Ân Thứ: “Tôi nhìn thấy quỷ hồn của cụ bà kia, bà ấy ngờ tôi giúp một chuyện.”

    Trong mắt Ân Thứ hiện lên một tia kinh ngạc, tuy anh biết Tề Dịch có thể nhìn thấy quỷ, nhưng đây là lần đầu tiên thấy cậu trao đổi với bọn họ. May mắn, may mắn cậu không phải để ý tới vấn đề có con…

    Tề Dịch kéo anh đi vào phòng bệnh.

    Một người đàn ông tầm ba mươi tuổi chú ý tới bọn họ, liền hỏi: “Xin hỏi hai người là?”

    “Xin chào, tôi là bạn quen biết ở bệnh viện của cụ Trương, muốn tới nhìn mặt cụ lần cuối.”

    Người nọ mắt đỏ ửng nói: “Cậu thật có tâm, mẹ tôi ra đi rất nhẹ nhàng.”

    Tề Dịch an ủi một câu, chậm rãi đi tới bên giường, nói với bọn họ: “Không biết cụ Trương đã nói với mọi người chưa, trong vạt áo trong của cụ có dấu một chiếc chìa khóa, đó là thứ cụ để lại cho mọi người.”

    Cả đám ngây ngốc, hiển nhiên là lần đầu tiên nghe thấy chuyện này.

    “Thật à? Chúng tôi chưa từng nghe mẹ nói tới.” Người nọ đi tới bên cạnh Tề Dịch.

    “Tôi cũng chỉ ngẫu nhiên nghe cụ nói thôi, không biết có thật không, mọi người tìm thử xem.”

    Người đàn ông nọ cúi người, thử sờ sờ bên phải áo mẹ mình một lát, quả nhiên đụng trúng một chiếc chìa khóa.

    Cụ Trương lại ở bên tai Tề Dịch thì thầm một câu.

    Tề Dịch giúp bà chuyển đạt: “Đây là chìa khóa hộp trang sức để trong tủ quần áo của cụ.”

    Người nọ kinh ngạc nhìn Tề Dịch, không ngờ mẹ mình lại nói chuyện riêng tư này cho cậu trai trẻ này, hẳn mẹ rất tín nhiệm cậu ta.

    “Cảm ơn.” Người nọ thành khẩn nói cám ơn: “Tôi gọi là Phương Khâm, là con cả Phương gia.”

    “Xin chào, Tề Dịch.” Tề Dịch cùng đối phương bắt tay.

    Phương Khâm nhìn về phía Ân Thứ, anh chỉ gật đầu chào chứ không có ý tứ giới thiệu.

    Phương Khâm cũng không để ý, nói với Tề Dịch: “Hôm nay chỉ sợ không thể trò chuyện với cậu, tôi còn phải sắp xếp tang sự cho mẹ, lần sau sẽ hảo hảo cám ơn cậu.”

    “Không cần, bèo nước gặp gỡ mà thôi.” Tề Dịch lại nhìn cụ bà trên giường, nhẹ giọng nói: “Cụ Trương, lên đường bình an.”

    ‘Cám ơn con, đứa nhỏ, chúc con hạnh phúc.’ Hồn phách cụ Trương dần dần nhạt đi, cuối cùng biến mất trong không khí.

    Tề Dịch cùng Ân Thứ rời khỏi phóng bệnh, tiếp tục tản bộ.

    Ân Thứ hỏi: “Mỗi ngày đều nhìn thấy những thứ như vậy à?”

    “Ừm.”

    “Không thấy sợ sao?”

    Tề Dịch cười nói: “Với tôi mà nói, con người còn đáng sợ hơn cả quỷ.”

    “Vậy lần đầu tiên em gặp tôi thì có cảm giác gì?”

    Tề Dịch nghĩ nghĩ, đáp: “Lần đầu tiên à, tôi ngay cả bộ dáng của anh cũng không nhớ rõ.”

    Ân Thứ bất mãn: “Tôi đẹp trai sáng lạn thế mà em cư nhiên ngay cả bộ dáng của tôi cũng không nhớ rõ?”

    “Không có cách nào a.” Tề Dịch vô tội nói: “Khi ấy anh trong mắt tôi âm trầm khủng bố cứ như là quỷ ấy, thật sự có chút dọa người.”

    Ân Thứ đen mặt, không vui.

    “Nhưng mà…” Tề Dịch giữ chặt tay anh: “Tôi cũng không sợ anh.”

    Ân Thứ nhìn cậu.

    Tề Dịch ngẩng đầu nhìn lên bầu trời: “Trong lòng tôi, Ân Thứ là một người vừa đáng sợ lại xinh đẹp.”

    “…” Này là hình dung kiểu gì vậy?

    “Có một câu rất thích hợp với anh, ‘đêm tối cho tôi một đôi mắt u ám, để tôi dùng nó tìm kiếm ánh sáng’.”

    Ân Thứ trầm mặc một hồi nói: “Không đúng.”

    “Hử?”

    “Ánh mắt của tôi, chỉ vì tìm một người.” Ân Thứ chăm chú nhìn cậu.

    Kỹ năng tỏ tình của người này thật sự là càng lúc càng cao, cơ hồ có thể sánh với tia chớp. Trái tim Tề Dịch nóng lên, mặt mày cong cong, đưa tay ôm lấy cổ Ân Thứ, không để ý tới ánh mắt khác thường của người xung quanh, nhẹ nhàng hôn lên mắt anh: “Như vậy, từ nay về sau nó thuộc về tôi.”

    “Hết thảy của tôi, đều là của em.” Trong mắt Ân Thứ tràn đầy tình ý kiên định cùng không hối hận.

    Có phần tình thâm này, có chết cũng không tiếc.

    Tề Dịch cảm thấy cuộc đời này của mình thực viên mãn, mỗi ngày còn lại đều là sự hưởng thụ xa xỉ, khiến cậu sắp chết chìm trong hạnh phúc!

    Hai người đi dạo hơn nửa tiếng, Ân Thứ đưa Tề Dịch về phòng bệnh, chờ cậu nghỉ ngơi rồi mới đứng dậy rời đi.

    “Ân tổng.” Tả Thành gọi điện qua: “Triệu Minh Huy đang trốn ở một phòng trọ ở khu An Thuận.”

    “Thông tri cho Ưng Nhãn.” Ưng Nhãn từng là đồng bọn của Triệu Minh Huy, kết quả đã bị bán đứng, còn bị chọt mù một con mắt. Ưng Nhãn dựa vào mối thù này mà sống, mấy năm nay ở trên đường gây cũng không ít chuyện. Gã hận Triệu Minh Huy thấu xương, chính là vẫn không có cơ hội báo thù.

    Ân Thứ cho gã cơ hội này, phải xem gã tận dụng thế nào.

    Trước mắt JC đã nắm giữ không ít chứng cứ phạm tội của Triệu Minh Huy, trong đó một nửa là do Ân Thứ cung cấp, nhưng anh không tính toán để ông ta ngồi xổm trong tù, chính xác hơn, là anh không tính toán để ông ta có ‘cơ hội’ này.

    Trong mắt Ân Thứ hiện lên một tia ngoan tuyệt, cũng sắp rồi! Trước lúc Tề Dịch xuất viện, anh phải giải quyết xong xuôi mớ phiền toái này.

    Sát khí của Ân Thứ bốc lên ngùn ngụt, ‘âm trầm khủng bố’ giống như Tề Dịch đã nói, chỉ là, bộ mặt này, có lẽ anh vĩnh viễn không lộ ra trước mặt Tề Dịch….

    ….

    Hoàn Chương 63.

    Tiểu kịch trường đã lâu không gặp——–

    Ân Thứ: cho nên, em rốt cuộc có ngại chuyện không có con không?

    Tề Dịch: một mình anh thôi đã đủ gây sức ép rồi.

    Ân Thứ: tôi đâu phải con nít.

    Tề Dịch: bánh ngọt trên bàn đừng ăn nữa, lát nữa tôi mang qua cho anh Tống.

    Ân Thứ: không được! Đó là của tôi!

    Tề Dịch: anh ăn nhiều quá rồi.

    Ân Thứ: không được chính là không được! Em dám mang bánh ngọt của tôi cho người khác, buổi tối tôi sẽ không đánh răng!

    Tề Dịch: …thế mà dám tuyên bố mình không phải con nít.

    Thuộc truyện: Boss, Hạnh Vận Lai Tập