Boss, Hạnh Vận Lai Tập – Chương 82-84

    Thuộc truyện: Boss, Hạnh Vận Lai Tập

    Boss, Hạnh Vận Lai Tập! [82] Sinh Cơ

    ****

    Tề Dịch lại té xỉu ngay lúc Ân Thứ vừa đưa cậu về nhà. Cậu lập tức bị đưa tới bệnh viện, như trước, vẫn không kiểm tra ra bất cứ vấn đề nào, chỉ là sinh mệnh đang chậm rãi yếu đi.

    Trầm Lưu Thất nói với Ân Thứ: “Tề Dịch nói cậu ấy chỉ còn sống được sáu ngày.”

    Ân Thứ mặt không đổi sắc, yên lặng canh giữ bên giường Tề Dịch, chẳng chút phản ứng. Trong một trăm bốn mươi giờ kế tiếp, anh muốn mình luôn bồi bên cạnh Tề Dịch.

    Trong phòng bệnh, lục tục có người tới thăm, một nhà Mạc Quân Ngôn ở nước Mỹ xa xôi cùng nhận được tin, đang gấp rút lên đường trở về.

    Kha Thiếu Úc nhìn Tề Dịch nằm trên giường bệnh, lại nhìn Ân Thứ trầm mặt như nước, một câu chỉ trích cũng không nói nên lời. Anh có thể nói gì đây? Thế giới của hai người này, anh đã không thể chen vào. Hiện giờ hi vọng duy nhất của anh là Tề Dịch có thể khỏe mạnh.

    Đám Vinh Trinh ngày ngày đều đến bệnh viện thăm bệnh, không thể tin được sự thực Tề Dịch sắp chết.

    Trừ bỏ có chút suy yếu, thoạt nhìn Tề Dịch không hề có chút bệnh trạng nào, tinh thần vẫn còn rất tốt.

    Lúc Tề Dịch nhập viện ngày thứ tư, cả nhà Mạc Quân Ngôn cũng về tới.

    Tề Dịch nói với Ân Thứ: “Anh có thể tìm giúp tôi một luật sư không? Tôi có chút việc cần bàn giao.”

    Ân Thứ không đáp lại.

    Mạc Quân Ngôn nắm tay Tề Dịch, thương tâm không thôi: “Đứa nhỏ, sao lại có thể như vậy? Con rốt cuộc sinh bệnh gì?”

    “Thầy, chắc thầy không biết, người Tề gia cơ bản đều không sống quá ba mươi lăm tuổi.” Tề Dịch cười khẽ: “Còn nhớ cha con không? Ông ấy đã qua đời năm ba mươi hai tuổi.”

    Mạc Quân Ngôn khiếp sợ, ông biết cha Tề Dịch mất khi nào, nhưng không biết tất cả người Tề gia đều đoản mệnh như vậy.

    “Thầy, mấy năm nay con cũng tích góp được một chút, con muốn giao tiền mình làm thêm kiếm được cho thầy, coi như báo đáp công ơn dưỡng dục mấy năm qua của thầy.”

    Mạc Quân Ngôn nghẹn ngào: “Thầy không cần, năm đó cha con giao phó con cho thầy, ông đã đưa thầy một số tiền rồi. Con không cần cho thầy bất cứ thứ gì nữa.”

    Tề Dịch cười nói: “Thầy, thầy là cha nuôi của con, tiền con kiếm được, không để dành cho thầy thì cho ai đây?”

    Mạc Quân Ngôn ngẩng đầu nhìn về phía Ân Thứ, ý tứ thực rõ ràng.

    Tề Dịch lại chuyển hướng qua Ân Thứ, nói: “Ân Thứ, trừ bỏ làm thêm, tôi còn có một chút lợi tức, số lượng cũng không ít, tôi giao nó cho anh, hi vọng anh có thể dùng nó làm công ích xã hội. Này đều là khoảng tiền ngoài ý muốn có được thôi, cứ tự nhiên sử dụng.”

    Tiếp đó, Tề Dịch lại giao nhà cửa cùng tài sản của mình cho Ân Thứ.

    Ân Thứ từ đầu đến cuối không nói gì, thẳng tới khi Tề Dịch nhắc nhở anh lần nữa ‘Nhớ tìm luật sư cho tôi.’, anh mới trả lời: “Hôm nay muộn rồi, ngày mai sẽ tìm cho em.”

    Những người có mặt trong phòng bệnh đều liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, bây giờ vẫn chưa tới giữa trưa, sao lại muộn? Ân Thứ muốn làm gì?

    Tề Dịch nhận được đáp án, an tâm ngủ.

    Người thăm bệnh lần lượt rời đi, tâm tình đều thực nặng nề.

    Chờ mọi người đi cả rồi, ánh mắt Tề Dịch đột nhiên hé mở ra một cái khe, đưa tay chọt chọt Ân Thứ, nhỏ giọng nói: “Mọi người đi hết rồi à?”

    “Ừ.”

    “Hắc hắc, thật tốt quá, kì thực tôi chỉ muốn ở riêng với anh.”

    Ân Thứ xoa xoa đầu cậu, ôn nhu nói: “Vừa rồi cố ý giả vờ ngủ à?”

    Tề Dịch cười rộ lên: “Không giả vờ ngủ thì bọn họ sao chịu rời đi chứ? Tôi sợ nhất là mấy trường hợp bi thương, bọn họ ở đây không vui, vẫn là ra ngoài thì thoải mái hơn.”

    “Em sợ bọn họ buồn mà không sợ tôi buồn à?”

    Tề Dịch nắm lấy tay anh, cùng anh mười ngón đan xen, nhẹ nhàng nói: “Trên đời này, tôi chỉ cần anh buồn với tôi.”

    Hốc mắt Ân Thứ đỏ lên, cố gắng kiềm chế. Anh biết Tề Dịch hiện tại không nhìn thấy nên không cần che dấu biểu tình của mình.

    “Anh yêu à, khó chịu thì khóc đi?” Tề Dịch dùng giọng điệu trêu đùa nói: “Ở trước mặt tôi, không cần chịu đựng.”

    “Không, tôi không sao.”

    “Ngô, được rồi.” Tề Dịch nhìn trần nhà, thở dài: “Ai, đáng tiếc, bữa tiệc sinh nhật mà tôi chuẩn bị suốt vài ngày rốt cuộc không kịp làm. Anh không có lộc ăn rồi.”

    “Tôi làm.”

    “Anh?” Tề Dịch cười ha hả: “Anh đừng đốt rụi nhà bếp đi.”

    “Tôi là học trò của em, sẽ không quá kém cỏi.”

    “Tốt, kia tôi mỏi mắt mong chờ a.”

    Hai người nói chuyện hồi lâu, Tề Dịch rốt cuộc cũng mệt mỏi, chậm rãi thiếp ngủ.

    Ân Thứ giúp cậu chỉnh chăn, sau đó si ngốc nhìn cậu hồi lâu mới đứng dậy rời đi.

    Anh về nhà, tìm trong số thực đơn của Tề Dịch, cuối cùng cũng tìm ra thực đơn cậu chuẩn bị cho ngày sinh nhật. Sau đó căn cứ theo các bước hướng dẫn, mất ba giờ mới miễn cưỡng làm ra hai món. Anh đặt thức ăn vào cà mên, bởi vì sợ Tề Dịch ăn chột bụng nên lại tới khách sạn đặt hai phần thức ăn ngon rồi xách hết tới bệnh viện.

    Trong phòng bệnh đã có người đưa cơm tới, bất quá Tề Dịch không ăn, vẫn một mực chờ Ân Thứ.

    “Ngô, thơm quá.” Tề Dịch nghe thấy mùi thức ăn, khen ngợi: “Mùi thơm thôi là cộng thêm cho anh hai điểm rồi.”

    Ân Thứ đưa muỗng qua, nâng tay, chỉ từng vị trí món ăn cho cạu.

    Mỗi món Tề Dịch đều ăn mấy miếng, lúc nhíu mày, lúc mỉm cười. Ân Thứ không chút chuyển mắt nhìn chằm chằm cậu, lưu ý từng chút biến hóa nhỏ.

    “A, ăn no quá.” Tề Dịch vỗ vỗ bụng, thỏa mãn nói: “Tuy trình độ vẫn chưa khá hơn, bất quá có thể làm được như vậy là không tồi rồi.”

    Ân Thứ nhìn thấy Tề Dịch ăn sạch hai món anh làm, còn hai món anh đặt ở khách sạn thì không ăn bao nhiêu.

    “Bất quá…” Tề Dịch nhướng mi nói: “Về sau đừng mua thêm đồ ngoài cho đủ số, đầu lưỡi tôi cũng kén lắm a.”

    “Tôi nấu kém như vậy, em cũng chịu được à?”

    “Không phải anh làm kém, mà là món người khác làm không có được hương vị của anh.”

    Ân Thứ im lặng thu dọn cà mên, mấy người thăm bệnh bên cạnh làm bộ như không phát hiện, hai người này thực sự là không thân thiết sẽ chết sao.

    “Ai, ngồi mệt quá, Tiểu Dịch, chúng ta về trước, ngày mai lại tới thăm con.” Bà Ân đứng dậy tạm biệt.

    “Dạ, cám ơn mọi người, đi đường cẩn thận.” Tề Dịch mỉm cười vẫy tay với bọn họ.

    Ra khỏi phòng bệnh, biểu tình bà Ân lập tức trở nên khó chịu, Ân Tuyền đỡ lấy vai bà, an ủi: “Đừng quá khổ sở mà mẹ, Tề Dịch không muốn thấy mẹ như vậy đâu.”

    “Ai, hai đứa nhỏ này thực sự đáng tiếc.” Bà Ân là người luôn cởi mở vui tươi, nhưng nhìn thấy hai đứa như vậy, trong lòng thực chua xót.

    Ân Tuyền cũng thở dài một hơi, lần trước nhờ phúc của Tề Dịch mà cô tránh được một kiếp, còn chưa kịp nói cám ơn thì đã phát sinh chuyện này.

    Những thứ quá mức hoàn mỹ quả nhiên không thể bền lâu sao?

    “Ân Thứ có thể vẫn chưa ăn cơm, để con vào hỏi một chút.” Ân Tuyền đỡ bà Ân ngồi xuống ghế, sau đó xoay người đi về phía phòng bệnh.

    Đưa tay đẩy nhẹ cửa phòng, Ân Tuyền nhìn thấy…. Ân Thứ đang khóc!

    Ân Thứ một bên ôn hòa trò chuyện với Tề Dịch, một bên tùy ý để nước mắt mình trào ra, im lặng, đau lưng, đè nén… mà khóc.

    Ân Tuyền vội che miệng, cố nhẹ nhàng lùi ra ngoài.

    Ân Thứ trong trí nhớ cô chưa từng khóc. Đứa em trai mạnh mẽ lạnh lùng này cho dù cô độc, khó chịu, suy sụp thế nào cũng chưa từng khóc.

    Nhưng hiện giờ, ở cùng người mình yêu thương nhất trong một gian phòng bệnh nho nhỏ lại khóc đến như vậy, thương tâm như vậy, lại còn không dám để đối phương biết.

    Ân Tuyền lệ rơi đầy mặt, đau lòng không thôi.

    “A Tuyền, con sao vậy?” Bà Ân hỏi.

    “Không có gì, chỉ là cảm thấy có chút khó chịu.” Ân Tuyền ôm lấy mẹ mình, âm thanh khàn khàn.

    Bà Ân vỗ vỗ vai con gái, cái gì cũng không nói.

    Giữa trưa ngày nhập viện thứ sáu, Tề Dịch đặc biệt suy yếu, tinh thần tuy vẫn còn thanh tỉnh như thân thể đã không còn sức.

    Ân Thứ tìm luật sư tới, dựa theo yêu cầu của Tề Dịch viết bản di chúc, sau khi để mọi người đọc cùng luật sư xác nhận thì do chính Tề Dịch ký tên.

    Ân Thứ đỡ Tề Dịch, cầm tay, giúp cậu ký.

    Tề Dịch nhìn không rõ, Ân Thứ hình như ký tới vài phần. Cậu có chút kỳ quái, chỉ một phần di chúc thôi sao lại cần ký nhiều như vậy?

    Bất quá Tề Dịch cũng không hỏi, dưới sự chứng kiến của mọi người, ký hết toàn bộ.

    Tiếp theo, xung quanh đột nhiên vang lên một trận xôn xao.

    Ân Tuyền nói: “Tề Dịch, Ân Thứ hướng em quỷ xuống.”

    Trên mặt Tề Dịch lộ rõ biểu tình kinh ngạc, lập tức bên tai truyền tới âm thanh nghiêm túc của anh: “Tề Dịch, tôi muốn cùng em kết thành bạn đời, đời đời kiếp kiếp, tới chết không đổi. Còn em, em có nguyện ý không?”

    Tề Dịch sững sờ, không nói gì.

    Ân Thứ lại nói: “Không cần băn khoăn mặt khác, tôi chỉ muốn biết, em có nguyện ý trở thành bạn đời của tôi hay không?”

    “Tôi nguyện ý, Ân Thứ, tôi nguyện ý.” Tề Dịch không chút do dự trả lời: “Có thể trở thành bạn đời của anh là chuyện hạnh phúc nhất cuộc đời này.”

    Ánh mắt Ân Thứ nhu hòa, từ trong hộp lấy ra chiếc nhẫn, cẩn thận đeo vào ngón áp út của cậu, tiếp đó giao chiếc còn lại cho cậu.

    Tề Dịch cầm nhẫn, tinh tế sờ sờ ngón tay Ân Thứ, chậm rãi đeo vào cho anh.

    Ân Thứ nâng tay cậu, cúi đầu ấn một nụ hôn lên chiếc nhẫn đeo trên tay cậu, thấp giọng nói: “Tôi yêu em, Tề Dịch.”

    Tề Dịch vươn tay ôm lấy cổ Ân Thứ, dịu dàng hôn lên môi anh.

    Hình ảnh hai người ôm hôn đẹp tới mức làm người ta hít thở không thông. Mọi người xung quanh đều im lặng nhìn hết thảy.

    Cứ việc bọn họ sắp âm dương xa cách, nhưng thời khắc này, bọn họ đã có được nhau trọn vẹn.

    Tề Dịch lộ ra nụ cười hạnh phúc, đột nhiên cảm thấy tinh thần cũng không phục không ít. Ngay khoảnh khắc cậu đeo nhẫn, dường như có một luồng sức mạnh dung nhập vào cơ thể. Bất quá cậu cũng không để ý, chỉ nghĩ là hồi quang phản chiếu.

    Tới ngày thứ bảy, Tề Dịch chìm vào hôn mê sâu.

    Ân Thứ canh giữ bên giường, lật xem phần tư liệu Tề Dịch ký tên hôm qua, lúc lật đến tờ cuối cùng thì lộ ra một tấm giấy đỏ, trên cùng viết rõ hai chữ ‘Hôn Thư’, nội dung bên dưới là: hôm nay minh thệ đế ước, bạch đầu giai lão. Âm dương bất ly, sinh tử bất khí. Dưới cùng là hai chữ ký song song của Ân Thứ cùng Tề Dịch.

    Phần hôn thư này là hôm trước anh bảo người đón máy bay chạy đi thỉnh Vô Định đại sư viết, nếu Tề Dịch thật sự không thể qua được cửa ải này, anh sẽ đốt hôn thư. Cho dù tới âm phủ, anh cùng Tề Dịch cũng mãi mãi không chia lìa.

    Ân Thứ gấp kĩ hôn thư, sau đó đặt vào trong chiếc túi gần trái tim mình nhất, biểu tình bình tĩnh.

    Đúng lúc này, thiết bị vang lên một chuỗi tiếng cảnh báo chói tai.

    Ân Thứ bật dậy, ánh mắt thâm trầm nhìn bác sĩ cùng y tá vội vàng tiến hành cấp cứu Tề Dịch.

    Những người khác đều ở bên ngoài phòng bệnh, khẩn trương chú ý quan sát biến hóa bên trong.

    Một lát sau, bác sĩ dừng động tác lại, ngẩng đầu nhìn về phía Ân Thứ. Anh siết chặt nắm tay, lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh, cả người chìm nổi trong biển sợ hãi, cứng ngắc chờ đợi tử thần tuyên án.

    Nhưng mà, lời bác sĩ nói lại hoàn toàn vượt khỏi dự đoán của mọi người: “Cậu Tề vừa nãy đã đình chỉ hô hấp một lần, bất quá rất nhanh sau đó đã khôi phục, hơn nữa còn đang dần dần ổn định.”

    Trong mắt Ân Thứ lóe lên ngọn lửa, gấp gáp hỏi: “Có ý gì?”

    “Tình huống của cậu Tề có chút đặc biệt, nguyên nhân căn bệnh không có cách nào tra được, chỉ là chỉ số sinh mệnh lại liên tục giảm sút, hiện giờ lần đầu tiên xuất hiện xu thế tăng lên, có thể là một dấu hiệu tốt.”

    “Thật sao?” Ân Thứ có chút không dám tin.

    Bác sĩ gật đầu: “Tình huống sau này thì còn cần quan sát, mọi người đừng quá sốt ruột, nếu có thể vượt qua hôm nay, nói không chừng sẽ xuất hiện chuyển biến tốt.”

    Trong lòng Ân Thứ dâng trào hi vọng, tiếng ồn xung quanh dần dần đi xa, trong mắt anh chỉ còn lại mỗi Tề Dịch trên giường bệnh.

    Tuy không biết vì nguyên nhân gì, nhưng Ân Thứ biết, Tề Dịch vẫn còn sinh cơ!

    Tề Dịch, cố lên, em nhất định phải sống sót!

    ….

    Hoàn Chương 82.

    Boss, Hạnh Vận Lai Tập! [83] Sinh Cơ

    ****

    Thế giới trước mắt Tề Dịch thực sáng ngời, không có u ám cùng lạnh lẽo mà mềm mại ấm áp hệt như giẫm lên trên những đám mây.

    Chẳng lẽ đây là thiên đường? Cậu giẫm lên những đám mây, thế giới rộng lớn bao la này tựa hồ chỉ có một mình cậu, tĩnh lặng đến mức giống như có thể nghe thấy nhịp tim bản thân đang đập.

    Tim đập? Tề Dịch đưa tay sờ sờ ngực mình, lại nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón tay. Chiếc nhẫn màu trắng bạc lóe sáng quang mang. Toàn thân cậu chẳng còn gì, duy chỉ còn lại chiếc nhẫn này. Nhẫn không phải hiện vật, nó là chấp niệm cùng tình cảm mãnh liệt trong linh hồn cậu.

    Có thể mang theo phần tình cảm này rời khỏi nhân thế, cũng coi như không uổng phí cuộc đời này. Có người sống cả đời vẫn không nhất định có thể gặp được người toàn tâm toàn ý yêu mình. Tề Dịch cảm thấy mình may mắn hơn Ân Thứ, ít nhất lúc chỉ còn bảy ngày thời gian vẫn luôn có anh bồi bên cạnh, mà anh thì chỉ có thể cô đơn tưởng niệm. Về sau không còn ai nấu những món ngon cho anh, không còn ai vì anh mua quần áo, không còn ai bồi anh vượt qua những đêm dài giá lạnh, không còn ai ôm anh, hôn anh…

    Người đàn ông đáng thương, Tề Dịch chua xót nghĩ, cho dù chỉ mới rời xa một chút thôi, cậu đã không thể ức chế muốn gặp lại anh.

    Đúng lúc này, thế giới của cậu đột nhiên chớp nhoáng, cứ như đại nạn sắp giáng xuống.

    Linh hồn Tề Dịch nhắm mắt lại, im lặng nghênh đón tử vong, hi vọng khi cậu mở mắt ra, người đầu tiên nhìn thấy chính là anh.

    Không biết qua bao lâu, lay động dừng lại, thế giới lại khôi phục một mảnh tĩnh lặng.

    Tề Dịch chậm rãi mở mắt, thứ đầu tiên đập vào mắt là một mảng vàng ươm. Cậu kinh ngạc phát hiện mình vẫn chưa chết, vẫn đang chìm đắm trong thế giới ý thức, chính là thế giới vốn trắng tinh lúc này bị một tầng màu vàng bao bọc. Nó thực quen thuộc, dường như đã gặp qua ở đâu rồi.

    Linh quang chợt lóe—— là vợ chồng Ân thị! Là ánh sáng phúc khí của Ân gia.

    Cậu thế nhưng chiếm được phúc ấm Ân gia?

    Tề Dịch nhìn chiếc nhẫn trên tay, chẳng lẽ bởi vì cậu cùng Ân Thứ đeo nhẫn cho nhau, trở thành bạn đời? Không, không đúng. Chỉ trao đổi nhẫn mà thôi, sao có thể làm cậu hưởng phúc ấm của Ân gia như Ân Thứ được. Nếu bọn họ chính thức đăng kí trở thành bạn đời thì may ra có thể. Bởi vì cái tên của mỗi người có ý nghĩa rất đặc biệt, một khi kí kết thì nhân duyên sẽ ràng buộc. Nhưng bọn họ đang ở trong nước, không có khả năng đăng ký kết hôn.

    Hơn nữa cho dù thật sự đăng kí kết hôn thì cũng không nhất định có thể hưởng phúc ấm, nó còn phải xem có hợp mạng hay không.

    Tề Dịch đắm chìm trong ánh sáng chúc phúc, cảm giác phi thường thoải mái, loại thể nghiệm này là lần đầu tiên từ khi ra tới giờ.

    Lúc này, giống như lại có một luồng sức mạnh khác dung nhập, lóe sáng sặc sỡ, tràn đầy sức sống cùng sinh cơ.

    So với phúc khí thuần túy của Ân gia, luồng sức mạnh này càng dồi dào phong phí hơn, Tề Dịch cảm thấy rất quen thuộc, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra nơi phát ra.

    Bất quá có một điều khẳng định, lần này chỉ sợ cậu không chết được! Có hai luồng sức mạnh khổng lồ này chúc phúc, số phận đoản mệnh của Tề gia rất có thể sẽ bị đánh vỡ. Cậu nhớ rõ Vô Định đại sư từng nói, Tề gia có vận mà vô phúc, số mệnh bản thân không có cách nào thừa nhận phúc vận khổng lồ kia, chỉ có thể dùng tuổi thọ bù vào. Tuy cậu biết Ân gia là nhà tích phúc nhưng không ngờ chính mình cũng có thể được bọn họ che chở.

    Cậu quả thực may mắn, so với tất cả tổ tiên Tề gia đều may mắn hơn, thế nhưng đồng thời gặp gỡ quỷ khí cực mạnh cùng phúc quang hậu đức. Hóa ra, đây chính là sinh cơ của Tề gia—— phá nhi hậu lập, dục hỏa trùng sinh.

    Trong lòng Tề Dịch tràn ngập vui sướng, gấp rút muốn tỉnh lại, sau đó ôm lấy Ân Thứ, lớn tiếng nói với anh ‘Tôi sẽ không chết, tôi có thể sống với anh mười năm, hai mươi năm, thậm chí là năm mươi năm! Thẳng tới khi tóc trắng xóa, răng rụng sạch!’.

    Tề Dịch trong cơn mê man không biết thời gian, mà người canh giữ bên cạnh thì đang bị giày vò, một ngày, hai ngày, ba ngày…. Ân Thứ mỗi ngày đều làm một món ăn cho Tề Dịch, bữa tiệc sinh nhật thịnh soạn của cậu, từng món từng món đều được Ân Thứ làm ra. Tuy trù nghệ vẫn kém như cũ nhưng tâm ý tràn đầy.

    Làm xong món cuối cùng, thoáng cái đã trôi qua thêm bảy ngày.

    “Tề Dịch, hôm nay tôi làm cho em một cái bánh kem.” Ân Thứ đặt bánh lên bàn, nói với Tề Dịch đang nằm trên giường: “Trên bánh vẫn chưa ghi lời chúc phúc, tôi muốn chờ em tỉnh lại, chúng ta cùng nhau viết.”

    Kéo tay Tề Dịch qua hôn một cái: “Mau tỉnh lại đi, bằng không cái bánh này bị tôi ăn hết đấy, em nhất định sẽ tức giận đi? Không có em quản, tôi không biết kiềm chế chính mình a.”

    Ân Thứ pha nước ấm, cẩn thận giúp cậu lau mặt lau tay, vẻ mặt chuyên chú, động tác mềm nhẹ. Trước kia chưa bao giờ hầu hạ ai mà giờ lại làm việc này thực thuần thục.

    “Em gầy.” Ân Thứ thở dài: “Nếu không béo một chút, sau này ôm em sẽ không thuận tay a.”

    “Vậy sao? Kia anh còn thích tôi không?” Một âm thanh khàn khàn đột nhiên vang lên trong phòng bệnh im lặng.

    Động tác của Ân Thứ khựng lại, cả người cương cứng tại chỗ không nhúc nhích.

    “Tôi đã trở về, Ân Thứ.” Người trên giường cười khẽ một tiếng.

    Ân Thứ quay mạnh đầu lại, không chút chớp mắt nhìn cậu chằm chằm, sợ đây chỉ là ảo giác của bản thân.

    Tề Dịch nắm tay Ân Thứ, mỉm cười chăm chú nhìn anh.

    “Tề Dịch?”

    “Ừ.”

    “Tề Dịch.”

    “Tôi ở.”

    “Tôi không phải đang mơ.”

    “Ừ, không phải.”

    Ân Thứ nắm chặt tay cậu, tựa đầu lên giường, dùng âm thanh áp lực gọi khẽ: “Em tỉnh, em rốt cuộc cũng tỉnh.”

    Con ngươi trong suốt của Tề Dịch rõ ràng phản chiếu bóng dáng Ân Thứ, chuyên chú mà thâm tình.

    “Em chờ chút, tôi lập tức gọi bác sĩ.” Ân Thứ không thể chờ chuông báo, trực tiếp lao ra ngoài.

    Chỉ nửa phút sau, bác sĩ đã bị bạo lực lôi vào.

    Bác sĩ mặt mày xanh mét dưới ánh mắt chằm chằm của Ân Thứ nơm nớp lo sợ tiến hành kiểm tra cho Tề Dịch.

    Cuối cùng, ông thở phào một hơi, đứng thẳng dậy nói: “Cậu Tề khôi phục rất tốt, các chỉ số cơ thể phi thường ổn định, nếu không có gì ngoài ý muốn, hẳn đã thoát khỏi nguy hiểm sinh mệnh.” Cám ơn trời đất, vị bệnh nhân mắc quái bệnh cùng người nhà khủng bố cuối cùng cũng không cần gây sức ép cho đội ngũ bác sĩ nữa!

    “Tôi không muốn ‘có thể’, tôi muốn nghe đáp án chính xác.” Ân Thứ lạnh giọng.

    Bác sĩ khó xử nói: “Ngài Ân, ngài cũng biết, tình huống cậu Tề rất đặc biệt, nguyên nhân bệnh tới nay vẫn chưa tìm ra, tôi rất khó cam đoan về sau có phát sinh chứng bệnh tương tự hay không.”

    Sắc mặt Ân Thứ thực khó coi, trừng mắt nhìn vị bác sĩ đáng thương. Bác sĩ bị trừng tới nội thương, chỉ hận không thể lập tức tông cửa bỏ chạy.

    “Đừng làm khó bác sĩ.” Tề Dịch mở miệng giúp ông giải vây: “Lại đây, anh muốn biết chuyện gì, tôi nói cho anh.”

    Bác sĩ nhìn Tề Dịch, cảm động tới rớt nước mắt.

    Lúc này Ân Thứ mới chịu buông tha bác sĩ, sau khi bảo ông ta đi thì đi tới bên cạnh Tề Dịch.

    “Anh yêu, tôi thật sự không có việc gì.” Tề Dịch cười nói: “Tôi có quý nhân tương trợ.”

    “Quý nhân gì?” Ân Thứ hỏi.

    “Anh.” Tề Dịch chỉ anh.

    “Lúc này đừng đùa giỡn nữa.” Ân Thứ nắm tay cậu, rõ ràng không tin.

    “Là thật.” Tề Dịch kể lại chuyện mình nhận được phúc ấm của Ân gia cho anh nghe, cuối cùng nói: “Bởi vì anh nên tôi mới may mắn được Ân gia che chở.”

    “Nói cách khác, em sẽ không chết?” Ân Thứ không xác định hỏi.

    “Chết thì vẫn sẽ chết.” Thấy sắc mặt Ân Thứ biến đổi, Tề Dịch vội vàng giải thích: “Bất quá phải chờ hai chúng ta hơn trăm tuổi.”

    U ám trong mắt Ân Thứ tản đi, lóe lên một tia sáng, lại xác định: “Thật sự?”

    “Thật sự!” Tề Dịch nghiêm nghị gật đầu.

    Ân Thứ vui vẻ cười bật thành tiếng, sợ hãi cũng áp lực đè nén mấy ngày nay trong khoảnh khắc này đều tan thành mây khói. Niềm vui sướng khi mất đi mà có lại làm anh giống như có được sinh mạng mới.

    Tề Dịch nghĩ, nụ cười của Ân Thứ lúc này tuyệt đối là nụ cười đẹp nhất mà đời này cậu từng thấy…

    “Đó là bánh kem anh làm cho tôi à?” Lúc này, Tề Dịch chú ý tới chiếc bánh hình thù méo mó trên bàn.

    “Ừ.”

    “Vừa lúc đói bụng, chúng ta liền giải quyết nó đi.”

    “Tốt.” Ân Thứ bưng nước ấm tới, vừa giúp cậu rửa mặt vừa nói: “Trên bánh còn chưa viết lời chúc.”

    “Anh đỡ tôi dậy, chúng ta cùng viết… ừm, chúc Tề Dịch cùng Ân Thứ cùng nhau vượt qua năm mươi lần sinh nhật nữa.”

    “Năm mươi? Quá ít.” Ân Thứ phản đối.

    “Năm mươi mà còn chê ít, anh định sống thành lão yêu quái à?”

    Ân Thứ im lặng cầm lấy bút trang trí, vẽ thêm một số ‘0’ phía sau 50.

    “Ít nhất phải năm trăm năm.” Thượng thiên nhập địa, sinh sinh tử tử, không rời không bỏ.

    Sau hôm Tề Dịch tỉnh lại, nhóm bạn bè thân hữu đều nhận được tin, lập tức tới bệnh viện thăm hỏi, từ tận đáy lòng chúc phúc. Trong khoảng thời gian này, mọi người đều thực lo lắng cho Tề Dịch, cứ sợ nghe thấy tin dữ. Bác sĩ ngay cả nguyên nhân bệnh cũng không tìm được, nói chi tới cứu trị. Mọi người cơ hồ buông tha hi vọng, bất quá vẫn thủy chung ôm một tia hi vọng. Hiện giờ thấy Tề Dịch khôi phục rất tốt, rốt cuộc có thể thở phào. Bất quá từ đó về sau, mọi người đều xem Tề Dịch hệt như thủy tinh dễ vỡ, cẩn thận che chở. Ai biết liệu ngày nào đó cậu có đột nhiên khảo nghiệm sinh tử lần nữa hay không? Rất dọa người đó biết không?

    “Ngô, tôi vẫn có chút nghi hoặc.” Tề Dịch vừa ăn cơm Ân Thứ tự tay làm, vừa nói: “Vì cái gì một người ngoài như tôi lại nhận được phúc ấm Ân gia a?”

    “Em không phải người ngoài.” Ân Thứ đáp: “Em là bạn đời của tôi.”

    “Chính là chúng ta vẫn chưa kết hôn nhập hộ khẩu, nói cách khác, chúng ta chỉ có thực mà không có danh.”

    “Ai nói chứ? Chuyện nhập hộ rất đơn giản, ngày mai tôi sẽ đi làm.” Bỏ tên Tề Dịch vào hộ khẩu của anh, nghĩ tới đúng là không tồi.

    “Này tôi không có ý kiến, bất quá hai bác sẽ đồng ý sao?”

    “Chỉ cần em hảo hảo bồi con trai bọn họ đến đầu bạc răng long, yêu cầu gì bọn họ cũng đáp ứng.” Ân Thứ chỉ ra chỗ sai: “Còn có, em nên gọi là ba mẹ.”

    Tề Dịch cười cười: “Rồi, ba mẹ.”

    Ân Thứ vừa lòng gật đầu.

    “Còn một nghi vấn.” Cậu nhớ tới luồng sức mạnh thứ hai: “Trừ bỏ phúc ấm Ân gia, còn ai khác phân phúc vận cho tôi nữa a?”

    Ân Thứ nghĩ nghĩ: “Em còn nhớ di vật ba mẹ ruột lưu lại cho tôi không?”

    Tề Dịch nghe vậy, lập tức thông suốt: “Đúng vậy, là ba mẹ ruột của anh!”

    Ba vật phẩm mà tổ tiên Triệu gia truyền thừa, hoàng kim, phác ngọc cùng nghiên mực, duy chỉ có một mình ba Ân Thứ bảo lưu truyền thống, tích góp phúc vận mấy trăm năm của tổ tiên, cuối cùng tạo thành hậu đại có số mệnh cường đại là Ân Thứ. Chỉ tiếc những thành viên khác của Triệu gia đều vi phú bất nhân, tạo nghiệp chướng quá nhiều, hao phí hết phúc khí tổ tiên, cuối cùng lại tích tụ toàn bộ oán khí lên người duy nhất có thể phục hưng Triệu gia, làm cơ nghiệp mấy trăm năm bị hủy hoại trong phút chốc.

    Hiện giờ Ân Thứ một lần nữa kế thừa ba kiện di vật, phúc khí biến mất liền trở lại trên người anh, theo đó, Tề Dịch cũng được mang tới sinh cơ.

    “Ân Thứ, chờ tôi khỏe lại rồi, chúng ta cùng đi tảo mộ ba mẹ ruột anh đi?” Tề Dịch đề nghị.

    “Ừm.” Ánh mắt Ân Thứ nhu hòa, vui vẻ đáp ứng.

    ….

    Hoàn Chương 83.

    Boss, Hạnh Vận Lai Tập! [84] Nhất Khởi Đáo Lão

    ****

    Sau khi Tề Dịch tỉnh lại thì ở bệnh viện thêm một tuần, sau đó dưới sự giám hộ khẩn trương của Ân Thứ trở về nhà.

    Mới vừa tới cửa, Tề Dịch liền nhìn thấy một đống hỗn độn, hệt như từ khi cậu nằm viện, trong nhà không có ai sửa sang dọn dẹp.

    Tề Dịch trừng mắt: “Anh không quét dọn à?”

    “Tôi bận chăm cho em, không rãnh quét dọn.” Ân Thứ đáp lại đúng lý hợp tình.

    Tề Dịch vô ngữ, giẫm chân anh một cái, sau đó hùng hổ đi lấy công cụ, chuẩn bị đại chiến một phen.

    Ân Thứ nhìn bộ dáng tinh thần phấn chấn của cậu, trái tim đầy ắp, phần khiếm khuyết kia rốt cuộc cũng được lắp đầy.

    Tề Dịch ném cho anh một cái khăn lau, sau khi phân chia nhiệm vụ thì nói: “Quét dọn nhà cửa sạch sẽ rồi mời bạn bè về ăn một bữa. Khoảng thời gian này làm bọn họ lo lắng, phải biểu thị một chút.”

    “Tốt.”

    Hôm sau, một đám người nhận được lời mời vội vàng chạy tới nhà Ân Thứ. Vợ chồng Ân thị, Ân Tuyền, Mạc Quân Ngôn, Kha Thiếu Úc, Trầm Lưu Thất, nhóm ba người Vinh Lục Khương, toàn bộ tề tựu.

    Tề Dịch thi thố tài năng làm ra một bàn đồ ăn thịnh soạn, thận trọng hướng mọi người biểu thị cám ơn.

    “Không cần cám ơn.” Khương Hiên nói: “Chỉ cần nhóc khỏe mạnh an khoang thì chúng ta đã cám ơn trời đất rồi, nhóc không biết mấy ngày nhóc hôn mê có bao nhiêu người vì Ân Thứ mà xui rủi đâu. Nếu nhóc hôn mê thêm vài ngày, chỉ sợ cả thế giới này cũng bị hủy diệt theo.”

    “Ha ha, có đáng sợ đến vậy không a?” Tề Dịch cười cười nhìn Ân Thứ.

    Ân Thứ đang im lặng hưởng thụ cậu uy mỹ thực, không nhìn ra chút đáng sợ nào.

    “Chậc, có nhóc ở bên cạnh chính là không giống, quả thực cứ như hai người.” Vinh Trinh trêu chọc nói: “Này Ân tổng, anh có phải bị chứng phân liệt nhân cách không?”

    Ân Thứ thản nhiên liếc mắt.

    Vinh Trinh lập tức nói lảng sang chuyện khác: “Mấy món này ăn ngon thật, tay nghề Tề Dịch vẫn tốt như vậy.”

    Mọi người đều cười rộ lên, bữa cơm ăn thực hòa thuận vui vẻ.

    Sau khi cơm no rượu say, Tề Dịch lại chuẩn bị cho mỗi người một phần bánh ngọt. Thẳng đến chín giờ tối, mọi người mới mỹ mãn rời đi.

    Buổi tối, Tề Dịch cùng Ân Thứ nằm trong ổ chăn, mười ngón đan xen, lẳng lặng hưởng thụ cảm giác ở bên nhau.

    “Ân Thứ.” Tề Dịch nghiêng người nhìn anh: “Tôi có một câu quên nói với anh, vốn định vừa tỉnh lại sẽ nói ngay.”

    “Nói gì?”

    “Tôi sẽ không chết, tôi có thể sống bên anh mười năm, hai mươi năm, năm mươi năm! Thẳng tới khi tóc trắng xóa, răng rụng sạch mới thôi!”

    Hốc mắt Ân Thứ nóng lên, đưa tay ôm chặt lấy cậu, trầm giọng nói: “Nhớ kỹ lời em nói, nếu dám gạt tôi, cho dù đuổi xuống địa ngục, tôi cũng bắt em thực hiện lời hứa của mình.”

    “Ừm, không lừa anh, mấy chục năm sau này của tôi đều thuộc về anh.”

    Ân Thứ nâng mặt cậu, hệt như trân bảo, mềm nhẹ hôn lên mi mắt, mắt, mũi và môi cậu.

    “Chúng ta làm đi?” Tề Dịch nhẹ giọng nói.

    Ánh mắt Ân Thứ u ám, ngón tay xẹt qua làn da, sau đó mạnh mẽ giữ lấy cậu, điên cuồng đòi hỏi, hệt như muốn cậu hoàn toàn dung nhập vào cơ thể mình, không bao giờ… tách ra nữa…

    Có rồi mất mới hiểu thế nào là thống khổ; mất rồi có lại, mới hiểu may mắn cùng trân quý.

    Cả đời này, có em bầu bạn, không còn gì tiếc nuối.

    Ân Thứ cùng Tề Dịch làm ổ ở nhà ngọt ngọt ngào ngào vài ngày thì Ân Tuyền đột nhiên ghé thăm. Cô ngồi trước mặt Ân Thứ cùng Tề Dịch, câu đầu tiên là: “Tề Dịch, chúng ta cùng sinh một đứa nhỏ đi?”

    Lời này vừa nói ra, Ân Thứ suýt chút nữa bạo phát, Tề Dịch phải kiềm lắm mới không phun nước lên mặt cô.

    Ân Tuyền tựa hồ hoàn toàn không biết mình vừa nói ra những lời kinh khủng cỡ nào, biểu tình vẫn bình tĩnh như cũ: “Hai em cũng biết, chị kiên định theo chủ nghĩa không kết hôn, mà Ân Thứ thì lại chọn em làm bạn đời. Hai chúng ta về sau không thể nào xây dựng gia đình bình thường, không thể kết hôn sinh con. Nhưng Ân Thứ, em có nghĩ tới ba mẹ không?”

    Ân Thứ trầm mặc không nói.

    Ân Tuyền nói tiếp: “Tuy ba mẹ tán thành nhưng chị biết bọn họ vẫn luôn muốn có một đứa cháu ẵm bồng. Đáng tiếc hai đứa con lại không thể nào đạt thành tâm nguyện này. Cho nên chị nghĩ, có lẽ có thể làm thụ thai nhân tạo, từ Tề Dịch cung cấp tinh trùng, từ chị sinh ra đứa nhỏ.”

    Ân Thứ cùng Tề Dịch liếc nhìn nhau.

    Ân Thứ nói: “Chuyện này để em làm chủ.”

    Tề Dịch liền hỏi: “Anh có thích đứa nhỏ không?”

    “Tôi không biết, nhưng tôi biết em thích.”

    Tề Dịch đáp lại anh một nụ cười ôn nhu.

    Ân Tuyển liếc mắt, hai cái đứa này không có lúc nào là quên thắm thiết, thực chọt mù mắt người ta mà!

    Tề Dịch mở miệng hỏi: “Chị, sao chị không chọn Ân Thứ? Hai người cũng đâu có quan hệ huyết thống.”

    Ân Tuyền rùng mình, ghét bỏ nói: “Tha cho chị đi? Chọn nó? Em cảm thấy trên đời này có ai muốn mang đứa nhỏ của nó không? Trừ phi em biến thành nữ.”

    Tề Dịch nhịn không được bật cười thành tiếng.

    Ân Thứ hừ lạnh một tiếng, bất mãn nhìn chị gái mình.

    Ân Tuyền không thèm để ý, tiếp tục nói với Tề Dịch: “Em so ra nhân phẩm tốt hơn nhiều, có gen của em, đứa nhỏ tương lai nhất định là người gặp người thích.”

    Điểm này, Ân Thứ biểu thị thực đồng ý. Huống chi anh cùng Ân Tuyền làm chị em lâu như vậy, để Ân Tuyền sinh đứa nhỏ cho anh, cảm giác chẳng khác nào loạn luân, nghĩ tới thôi liền cảm thấy phát lạnh.

    “Chuyện này chị thương lượng với cha mẹ chưa?” Tề Dịch hỏi.

    “Vẫn chưa, chị tính toán cho bọn họ một bất ngờ.” Ân Tuyền thở dài: “Hàng năm chị luôn ở bên ngoài, gặp gỡ bọn họ thì ít xa cách thì nhiều, dưới sự bao dung của bọn họ mà mặc sức chạy theo ước mơ, chưa từng vì bọn họ làm gì. Hiện giờ, cũng tới lúc nên hồi báo.”

    Tiếp đó, cô nhìn về phía Tề Dịch: “Thế nào? Em đồng ý không?”

    Tề Dịch gật gật đầu: “Tốt, chúng ta cùng nhau sinh một đứa nhỏ đi.”

    Ân Tuyền rất nhanh tiến hành thụ thai nhân tạo, quá trình thực thành công, sau đó cô thuê một căn nhà gần nhà Ân Thứ, mỗi ngày được Tề Dịch săn sóc hầu hạ, thư sướng thoải mái chờ ngày sinh nở.

    Mười tháng sau, bọn nhỏ bình an chào đời, Ân Tuyền thực anh dũng sinh ra một cặp song sinh long phượng.

    Lúc bọn họ mang đứa nhỏ về nhà, ông bà Ân quả thực vui sướng tới phát điên. Cuối cùng sau khi cả nhà thương lượng, quyết định bé trai sẽ họ Tề, bé gái họ Ân. Tuy dòng họ bất đồng nhưng đều là con nối dòng của hai nhà.

    Tề Dịch đặt tên bé trai là ‘Tề Ân’, nhủ danh ‘Quả Quả’.

    Bé gái thì được ông bà Ân gọi là ‘Ân Bảo’, nhủ danh là ‘Bảo Bảo’.

    Hai bé bộ dáng linh động đáng yêu, kế thừa vận khí của Tề Dịch cùng phúc ấm của Ân gia, trời sinh là hai bé con may mắn vô địch, so với Tề Dịch chỉ hơn chứ không kém. Trên đời này lại có thêm hai bảo bối không sợ Ân Thứ.

    Ân Thứ vốn không mấy thích thú với sự có mặt của hai quỷ con này, bất quá sau vài lần tiếp xúc, anh hoàn toàn quỳ gối dưới mị lực của Quả Quả cùng Bảo Bảo, trở thành oa nô hàng thật giá thật.

    Cuộc sống của hai người có hai bé con tham gia, lại càng náo nhiệt hơn. Về phần bà mẹ vô lương tâm của hai bé, sau khoảng thời gian ở cữ thì không còn thấy bóng dáng.

    Ân Tuyền hệt như một cơn gió, trên đời này không có bất cứ thứ gì có thể níu giữ bước chân cô. Sau khi hoàn thành tâm nguyện của hai cụ, cô không còn gì vướng bận, thoải mái bôn ba khắp trời đất bao la rộng lớn.

    Thời gian thoi đưa, rất nhanh đã qua hai năm.

    Ngày đó, Tề Dịch đang ở trong phòng bếp nấu cơm, Quả Quả thì ở phòng mình chơi đùa, hôm nay Bảo Bảo bị ông bà nội mang đi, không có nhà.

    “Quả Quả, ăn cơm thôi.” Tề Dịch vào phòng, giơ tay về hướng bé con.

    Quả Quả cũng giang tay ra, lúc này Tề Dịch mới phát hiện trong tay bé có cầm gì đó. Cầm lấy xem thử thì thấy là một tờ giấy đỏ. Hai chữ ‘Hôn Thư’ thật to làm Tề Dịch sửng sốt nửa ngày.

    ‘Hôm nay minh thệ đế ước, bạch đầu giai lão. Âm dương bất ly, sinh tử bất khí.’ Phía dưới là ngày viết cùng chữ kí của hai người, ngày giờ chính là lúc cậu lập di chúc ở bệnh viện. Mà chữ viết trong tờ giấy đỏ là của Vô Định đại sư.

    Tề Dịch rốt cuộc hiểu ra vì sao ngay lúc sinh tử lại nhận được sự che chở của Ân gia, bởi vì Ân Thứ đã cùng cậu kí phần hôn thư này! Lập tự vi chứng, thiên địa vi giám, ký kết nhân duyên. Hai người từ nay về sau họa phúc cùng hưởng.

    “…âm dương bất ly, sinh tử bất khí.” Ngón tay nhẹ nhàng lướt qua những con chữ. Ánh mắt Tề Dịch chớp động, trong lòng khó có thể bình ổn.

    Chẳng lẽ ngày ấy Ân Thứ tính toán đồng sinh cộng tử với cậu?

    “Đứa ngốc này, hiện giờ đã sớm không còn lưu hạnh mấy vụ tự tử vì tình nữa rồi.” Tề Dịch thực cảm động: “Nếu thật sự dám chọn tự tử, tôi nhất định cho anh biết tay!”

    “Ai biết tay?” Âm thanh Ân Thứ từ ngoài cửa truyền vào, tiếp đó bóng dáng cao lớn xuất hiện ở cửa.

    Ân Thứ nhìn giấy hôn thư trên tay Tề Dịch, bước chân hơi khựng lại, tiếp đó giả vờ như không nhìn thấy, bình tĩnh nói: “Ăn cơm thôi, tôi đói bụng, Quả Quả khẳng định cũng đói rồi.”

    Tề Dịch nhíu mày, bỏ hôn thư vào ngăn kéo, khóa kỹ, sau đó bỏ chìa khóa vào túi tiền.

    Ân Thứ lẳng lặng đi theo phía sau, nhìn anh đặt Quả Quả ngồi vững thì đưa bình sữa qua, tiếp đó bới cơm, hệt như bình thường, cùng dùng bữa.

    Tựa hồ… không có vấn đề gì đi?

    Ân Thứ cứ lén đánh giá Tề Dịch.

    Biểu tình Tề Dịch chẳng có chút nào dị thường.

    Quả Quả ôm bình sữa, vừa vui sướng bú sữa vừa tò mò nhìn bọn họ.

    Cơm nước xong, Ân Thứ cùng Quả Quả chơi đùa, Tề Dịch đi rửa chén.

    Anh trộm hỏi Quả Quả: “Con đoán xem ba con hiện giờ đang nghĩ gì?”

    Quả Quả liếc trắng mắt, tự hỏi không phải sẽ biết sao? Nó chỉ là một đứa bé hai tuổi vẫn chưa có chỉ số thông minh thôi a?

    “Nếu đêm nay ba con muốn giáo huấn cha, con nhất định phải giúp cha đó.” Ân Thứ nắm lấy bàn tay bé xíu của Quả Quả, thận trọng nhờ vả.

    Quả Quả phun phun nước miếng về phía anh, thực xem thường.

    “Liền quyết định như vậy.” Ân Thứ vỗ vỗ bả vai nhỏ xinh của bé.

    Quả Quả lãnh diễm run run vai, xoay người đi.

    Buổi tối, Tề Dịch dỗ Quả Quả ngủ, sau đó ngáp một cái quay về phòng, liếc mắt liền thấy Ân Thứ đã cởi sạch sẽ nằm nghiêng trên giường, bộ dáng chờ đợi lâm hạnh.

    Cậu suýt chút nữa thì bật cười thành tiếng, thật vất vả nhịn xuống. Cố ý không nhìn tới anh, xốc chăn leo lên giường ngủ.

    “Tề Dịch.” Ân Thứ cọ cọ qua, nhỏ giọng nói: “Em không có gì muốn hỏi tôi sao?”

    “Không có.”

    “Đừng mà, tôi biết em nhất định có.”

    “Phải không?” Tề Dịch xoay lại nhìn anh: “Thế anh cảm thấy là gì?”

    Ân Thứ nhìn trần nhà, không nói.

    Tề Dịch nhìn anh lại lộ ra bộ dáng giả ngu, thở dài nói: “Tôi không tức giận.”

    “Thật sự?”

    “Giả.”

    “…”

    ….

    “Anh lợi dụng lúc người ta khó khăn, cùng tôi ký hôn thư chưa tính, cư nhiên còn viết cái gì mà ‘âm dương bất ly, sinh tử bất khí’ kia, người ta kết hôn đều là mấy lời vui vẻ, anh thì chơi ngược, cứ như muốn tự tử vậy.”

    Ân Thứ không nói gì.

    Tề Dịch hiện giờ thực xác định khi đó anh khẳng định có chủ ý này.

    “Ân Thứ, đáp ứng tôi, về sau vô luận phát sinh chuyện gì cũng không được tùy tiện từ bỏ sinh mệnh của mình, chỉ có còn sống mới có thể tiếp tục yêu.”

    “Không có em, tôi không có dũng khí tiếp tục. Tề Dịch, em không thể tàn nhẫn yêu cầu tôi một mình coi giữ tình yêu của chúng ta.”

    Đúng vậy, chuyện ngay cả bản thân cậu cũng không làm được, sao có thể cưỡng cầu Ân Thứ? May mắn là cậu vẫn còn sống, bằng không bọn họ thật sự chỉ có thể làm một đôi bạn quỷ.

    Tề Dịch đột nhiên xoay người đè lên người Ân Thứ, áp gần bên môi anh nói: “Chúng ta ước định một lần nữa đi.”

    “Ước định cái gì?”

    “Cùng nhau khỏe mạnh an khan bách niên giai lão!” Tề Dịch nghiêm túc nói.

    “Một lời đã định.”

    “Một lời đã định.”

    Ân Thứ hôn cậu thật sâu, hai tay bắt đầu tùy ý sờ soạng trên cơ thể Tề Dịch, đang định tiếp tục bước tiếp theo thì đột nhiên nghe thấy tiếng khóc kinh thiên động địa của Quả Quả từ cách vách truyền tới.

    Hai người khựng lại một chút, nhìn nhau cười.

    “Quả Quả, hai ba lập tức qua đây!”

    ….

    -Toàn Văn Hoàn-

    Thuộc truyện: Boss, Hạnh Vận Lai Tập