Cả người đều là bảo – Chương 103

    Thuộc truyện: Cả người đều là bảo

    CHƯƠNG 103: MỌI NGƯỜI ĐỀU MANG THAI

    “Lò luyện đan” Nhược Á không thể tự động cung cấp linh lực, Nhậm Sinh lúc luyện đan chỉ có thể đích thân làm, tốn khá nhiều công sức.

    74 viên Dựng tử đan, ước chừng luyện thêm vài lần là có thể hoàn thành.

    Đem 50 viên Dựng tử đan dồn về một chỗ xong, hai mươi mấy khối còn lại đều tách cất kỹ, cân nhắc một hồi, Nhậm Sinh lấy ra thuốc lúc trước dùng trị thương cho bản thân, thêm 2 nhân sâm tử, nghiền nát rồi chà xát 5 viên đan.

    Nhân sâm tử hiệu quả cực kỳ tốt, vài loại thảo dược kia cũng không cần tiếp tục tinh luyện, cho nên trực tiếp bỏ thêm đường phấn chế thuốc pha sẵn, đương nhiên, vì thuốc đương đối mạnh, tạm thời chưa thể cho Nija dùng được.

    Đem thuốc mới làm sang phòng bên, nơi Đằng lão đang nghiền bột Dưỡng nhan đan, Nhậm trực tiếp lấy đi một ít.

    Với tình trạng hiện nay của Nija, ăn nhiều Dưỡng nhan đan một chút cũng tốt… Nghĩ đến Nija cực thích hài tử, Nhậm Sinh dựa theo bộ dáng tiểu oa nhi, dùng bột Dưỡng nhan đan và socola cộng thêm tinh thần lực để làm ra mấy chục miếng socola hình trẻ con đang đứng hoặc ngồi.

    Mang theo Dựng tử đan và socola, Nhậm Sinh tới chỗ của Faun.

    “Ba ba!” Vài ngày không được gặp Nhậm Sinh, bốn hài tử nhất thời nhảy vọt lên, Đại oa chiếm ưu thế chạy

    nhanh nhất, nó nóng lòng muốn thử mà nhảy vào trong Nhậm Sinh, nhưng lại để ý thấy ba đệ đệ, rối rắm mà đứng lại.

    Nhậm Sinh xách Đại oa còn đang ngại ngùng với các đệ đệ lên, đặt ngồi trên cổ, sau đó một tay một đứa, tay còn lại hai đứa ôm lấy cả ba hài tử kia.

    Có thể trái phải đều ôm bốn hài tử, thật sự quá hạnh phúc! Nija cùng McCarthy không khỏi hâm mộ, tuy mấy ngày nay đều là bọn hắn chiếu cố bốn hài tử, nhưng trừ Đại oa đã quen biết bên ngoài, vài hài tử kia bọn họ không thân cận được, chúng cũng cho họ ôm, hơn nữa còn phát hiện mấy hài tử kia có chút thông minh bất thường.

    Có lẽ hài tử liên bang đều lớn trước tuổi vậy chăng? McCarthy cuối cùng không thể trở thành ba nuôi, còn bị hài tử sai phái, sau đó thì trở thành chân chạy việc chuyên nghiệp luôn.

    Nija vẫn sắc mặt tái nhợt, gầy yếu như thế, Nhậm Sinh vội đi tới trước mặt nàng, sau đó lấy ra một nhánh cây, vài chiếc lá, một đóa hoa công thêm miếng gì đỏ đỏ đưa cho nàng: “Cô trộn lại rồi ăn hết đi.”

    “Cứ thế ăn sao?” Nija kinh ngạc hỏi. Lá với hoa không nói, nhưng nhánh cây bảo nàng ăn thế nào đây?

    “Cắn không được thì mài nhỏ cũng được.” Nhậm Sinh đáp.

    Nija cuối cùng phải dùng đến máy pha chế đồ uống, cho hết mấy thứ kia vào, quấy

    ra một chén nhìn có chút kinh dị.

    “Cái này ăn vào chắc không tiêu chảy chứ?” Faun lo lắng hỏi.

    “Nói không chừng sẽ tiêu chảy thật đó.” Nija nhớ đến lần trước uống thuốc xong thiếu điều muốn thoát xác biến vào hư vô luôn.

    Nhưng mà, nếu có tiêu chảy thật, tác dụng kéo dài tuổi thọ cũng thật lâu, nàng cảm kích Nhậm Sinh, bởi nàng thực sự muốn sống thật lâu, thật lâu nữa.

    Đem cái ly chất lỏng hương vị quái dị kia uống một hơi cạn sạch, Nija hướng Nhậm Sinh mà tươi cười: “Cảm ơn.”

    “Không cần cảm tạ.” Nhậm đáp, rồi đem chén từ trong máy pha chế ra, tráng lại nước, lần thứ hai đưa ra: “Đừng lãng phí.”

    Nija uống 3 chén nước tráng chén như vậy xong, tính cả ly kia là 4 chén rồi a… Nàng lần này không tiêu chảy thì cũng nhất thiết cần xài nhà vệ sinh.

    Thực ra từ hôm đó trở đi nàng vẫn là thường trực nhà WC, khó có được mấy lần không đi vệ sinh, thì chính là muốn ăn.

    Có một lần tô cháo ngao nấy đặc chế, nàng cũng ăn sạch không còn một miếng, Nija lại tiếp tục WC thẳng tiến.

    “Thật tốt, từ khi nàng trưởng thành bắt đầu làm đẹp xong, chưa bao giờ chịu ăn nhiều như thế… Nàng khi còn bé mập mạp đáng yêu phải không?” Faun lúc đầu còn lo lắng cho Nija, phát hiện thân thể nàng tốt lên xong cũng không còn nữa, ngược

    lại bắt đầu hứng trí bừng bừng làm các loại món ăn. Trước kia để nuôi dưỡng con gái thật tốt, hắn chính là một tay bếp có tài đó nha.

    Ngày hôm sau, Nija vẫn gầy gò, nhưng tinh thần khá tốt, lúc ăn điểm tâm, tuy ăn chậm chậm, nhưng so ra thì còn nhiều hơn cả McCarthy.

    “Nija, còn muốn ăn gì không? Ta mua cho ngươi.”

    “Mua cho ta đồ ăn vặt đi, đói bụng sẽ ăn.” Nija đáp, kiểm tra sức khỏe báo cáo của nàng rất rốt, dạ dày cũng đã bình thường trở lại, thật sự thần kỳ.

    “Đồ ăn vặt?” Nhậm Sinh lộ vẻ nghi vấn, sau đó chợt nhớ ra: “Ta trả lại cho ngươi đồ vật đã chuẩn bị.”

    Ở Nhược Á phát hiện nhiều không gian kín, Nhậm Sinh cũng không nhất thiết phải cất đồ vào túi Càn Khôn của mình nữa, trên tay cậu xuất hiện một cái hộp, sau đó đặt trước mặt Nija: “Cái này cho ngươi ăn, mỗi ngày một cái.”

    Nija biết Nhậm Sinh lại cho nàng đồ tốt, cảm kích mở hòm trước mặt ra, sau đó nụ cười liền cứng lại.

    Socola hình tiểu oa nhi sống động như thế là cho nàng ăn? Nàng làm sao hạ khẩu được đây!

    Đại khái là vì quen thuộc nhất với bốn hài tử của Nhậm Sinh, mà socola làm ra động tác còn đặc biệt giống hài tử… Nija nhìn thấy lòng đã tan chảy rồi, nếu mà ăn thì tàn nhẫn quá!

    Vị Grinton tên thật Nhậm Sinh này thật đúng

    là không đoán trước được.

    Những người khác cũng có chút bất đắc dĩ, cuối cùng vẫn là Triệu Lăng Vũ phản ứng kịp, vươn tay ôm hòm cầm trở về: “Em cho nàng bột để nàng tự làm socola là được rồi, đâu nhất thiết phải đưa thành phẩm?” Nhậm Sinh tự tay làm gì đó, hẳn là cho hắn ăn… Nhưng mà hắn cũng không ăn hài tử mà mình yêu quý đâu…

    “Em thích tự tay làm hơn.” Nhậm Sin đáp, Triệu Lăng Vũ không phải vẫn thích socola hình cậu sao? Nija sao lại không thích?

    “Ba ba, ta muốn ăn!”” Nhị oa nhìn socola mãnh liệt chảy nước miếng. (>_<) “Cho các con này.” Triệu Lăng Vũ hào phóng đem socola đặt xuống trước mặt Nhị oa đang háo hức chờ đợi. Nhị oa cầm một miếng hình tiểu oa nhi nghiêm mặt lên nhét vào miệng, Tứ oa lập tức bắt lấy miếng hình đứa nhỏ đang chảy nước miếng nhét vào miệng, Đại oa nhìn thoáng Nhị oa, yên lặng cầm cái hình đứa bé mút tay nhét vào miệng. Chỉ có Tam oa tâm tư đơn giản, liền ăn miếng ngay trước mặt mình, muốn bắt hắn với tay lấy mấy miếng xa hơn hả, không có cửa đâu. “Đứa nhỏ này rất giống ta, khi còn bé cả ngày chỉ có ngủ.” Nhậm Sinh chỉ chỉ Tam oa. Hóa ra giống em à? Triệu Lăng Vũ trầm mặc, hắn vẫn luôn cho rằng giống Nhậm Sinh nhất phải là Nhị oa. Nhắc đến tức nhưỡng, biểu tình Nhậm Sinh liền giống Nhị oa y như đúc. Nhậm Sinh nhìn hài tử ăn một chốc xong, thu hòm về, sau đó bẻ nhỏ socola còn lại bên trong, miếng to nhất cho Tam oa ăn chậm nhất, miếng nhỏ nhất cho Nhị oa ăn nhanh nhất. Bốn hài tử đã quen được Nhậm Sinh như vậy, liền ngoan ngoãn cầm phần của mình ăn tiếp. “Mấy hài tử kia thật ngoan, không tranh giành lẫn nhau.” Nija cảm thán. “Ngươi cũng có thể sinh vài đứa.” Nhậm Sinh đáp. “Thân thể ta thế này, sao còn sinh được nữa chứ?” Nija cười khổ một chút. Dùng Dựng tử đan có thể sinh, nhưng sức khỏe cũng phải tốt một chút mới được… Nghĩ tới Dựng tử đan, Nhậm Sinh liền nhìn về phía Triệu Lăng Vũ, số Dựng tử đan đó khi nào thì dùng? Triệu Lăng Vũ qua ánh mắt đoán được cậu suy nghĩ gì, liền nói: “Tối nay anh phải ra ngoài có việc, em ở nhà chờ anh trở về.” “Vâng.” Nhậm Sinh đáp. Nhược Á đế tinh là một tinh cầu xinh đẹp, không ô nhiễm, không khí trong lành, đến buổi tối sẽ nhìn thấy bầu trời đầy sao và trăng sáng vô ngần, đôi khi còn có hai lần mặt trăng lên cao, đẹp đến không sao tả xiết. Mà dưới ánh trăng sao như thế, ban ngày không động tĩnh, đêm xuống lại trở nên náo nhiệt. Ở đế tinh có nhiều quán bar, cung cấp các loại rượu ngon, mỹ thực và các tiết mục đặc sắc, rất nhiều người tới đây chỉ để thưởng thức rượu, chọn lựa một người vừa mắt, sau đó đi mướn phòng hoặc tới nhà một người nào đó qua đêm. Cứ như vậy, giống như quán bar tìm tình nhân ở liên bang, nhưng khác ở chỗ, ví dụ, người nơi này tuyệt đối không dùng biện pháp tránh thai. Ai ai cũng muốn có con đến phát điên, ai lại não rút mà tránh thai? Hơn nữa, mỗi người đều có máy đo độ tương thích, thân thể không thích hợp, tuyệt đối không làm. Phúc Trục Lăn năm nay 326 tuổi, nàng là một nhà nữ thám hiểm vô cùng thích thăm dò vũ trụ. Nhược Á có rất nhiều nhà thám hiểm thích cướp tài nguyên của các nền văn minh thấp hơn, Phúc Trục Lăn thì khác, nàng không chỉ không lấy đi mà có đôi khi còn trợ giúp những nền văn minh ấy. Nàng thường chụp hoặc ghi hình lại, rồi về cắt ghép thành video tung lên mạng, trong số đó có một tinh cầu vừa mới phát triển, còn rất nguyên sơ. Trên tinh cầu kia đã xuất hiện đủ các loại sinh vật đủ trí tuệ, theo lý đáng ra sẽ phát triển tốt, nhưng đúng lúc này, lại bị va chạm với các khối tiểu tinh cầu khác. Phúc Trục Lăn phát hiện ra nơi này là lúc núi lửa đang bùng nổ cùng sóng thần, thảm thực vật bề mặt không còn sót lại một mống, nếu là nhà thám hiểm khác có lẽ đã chụp lại cảnh tượng thiên tai ấy rồi rời đi, nhưng nàng thì ở lại, dùng phi thuyền của chính mình loại bỏ khí bụi trên tinh cầu, còn ngăn chặn được vài thiên tai, rốt cục tinh cầu này cũng tốt lên một chút… Đương nhiên, đây đã là rất lâu trước kia, mấy năm nay, Phúc Trục Lăn ở trong một viên trang kém phát triển, hao hết tài nguyên trên tinh cầu rồi, nàng dùng kỹ thuật của Nhược Á tái sinh một số loài thực vật, dùng máy quay ghi lại hình ảnh những sinh vật trí tuệ ở đó, một tháng trước mới trở lại Nhược Á. Mấy ngày trước, nàng cũng đã hoàn thành một video đưa lên mạng, rồi sau đó luôn đến quán bar, tìm xem có ai thuận mắt không, cùng nàng trải qua một đêm lãng mạn. Nàng đã từng kết hôn, nhưng lại vì bất đồng quan điểm mà chia tay, bây giờ nghĩ lại không muốn kết hôn nữa. Vào quán bar xong, Phúc Trục Lăn liền uống một ly mà người pha chế giới thiệu, sau đó tìm một chỗ ngồi xuống. Nàng lớn lên không quá xuất sắc, thậm chí có chút “cao to cường tráng” (O_o), nhưng trời sinh vạn vật không lẻ kẻ nào, luôn có một số người thích tuýp người như nàng, cũng không cần lo lắng không ai lại đây rước nàng. Dù cho không ai rước nàng thật, nàng cũng sẽ chủ động ra tay. Lần này, còn chưa ngồi xuống bao lâu đã có một nam tử mặc áo choàng lớn ngồi trước mặt nàng, mỉm cười với nàng một cái. Phúc Trục Lăn nhìn người trước mặt, khẽ nhíu mày: “Tiên sinh, ngươi có thể lộ diện một chút được không?” Nhãn lực nàng không phải là kém, tự nhiên biết người này đang ngụy trang. “Ta chỉ là có chuyện cần tìm ngươi mà thôi.” Người trước mặt lên tiếng, ngón tay trên bàn nhịp nhịp gõ gõ, khiến người khác chẳng muốn nghe chút nào. “Có chuyện gì?” Nàng hỏi. “Ngươi muốn có hài tử không?” Nam nhân kia cười nhìn Phúc Trục Lăn. “Đương nhiên muốn, ngươi có thể cho ta?” Nàng hỏi lại, thích hài tử nàng không hề che giấu, khi tiếp xúc với các sinh vật trí năng khác, nàng cũng rất thích con của chúng. “Có thể.” Nam nhân đang ngụy trang nói. Phúc Trục Lăn ngạc nhiên rồi nhíu mày. “Ăn cái này, ngươi có thể mang thai. Trên người ngươi hẳn có thiết bị kiểm tra đo lường đi? Kiểm tra xem, chắc chắn nó không có độc.” Nam nhân đưa ra một viên thuốc tròn trịa. Ăn thứ đó là có thể mang thai? Đùa cái gì vậy? Phúc Trục Lăn căn bản không tin trên đời này sẽ có chuyện như vậy, nghĩ đây hẳn là một tên lừa gạt rồi, nhưng lại khiến người khác không khỏi tin tưởng. Phúc Trục Lăn xao động, kiểm tra không có độc xong, lập tức cầm thuốc nuốt xuống. Chờ nam nhân kia rời khỏi, Phúc Trục Lăn càng nghĩ càng thấy không đúng, kiểm tra thân thể lại hoàn toàn bình thường. Có lẽ nàng gặp kẻ lừa đảo, sau đó bị chụp hình tung lên mạng cho người người cùng thưởng thức chăng? Thật là ngu ngốc, làm sao nàng lại thực sự ăn như vậy chứ? Vì tâm trạng đặc biệt khó hiểu đến khó chịu, mãi đến nửa đêm mới tìm được bạn tình, liền đưa người đó đến nhà mình. Hai người có một đêm tuyệt vời bên nhau, tiếc là ngủ chưa được bao lâu đã bị tiếng cảnh báo đánh thức. “Chuyện gì thế?” Nhà nàng rất an toàn, làm sao lại xuất hiện cảnh báo? Phúc Trục Lăn nhìn đến máy liên lạc trên tay. Lúc này bạn giường nàng đột nhiên quỳ gối trước mặt nàng: “Thân ái, hài tử là của ta đi? Xin nàng hãy gả cho ta!” Phúc Trục Lăn gắt gao nhìn chằm chằm máy liên lạc, biết tình trạng thân thể mình xong, không do dự đem nam nhân chưa kịp mặc quần áo này đá xuống giường. Kết hôn? Có hài tử còn muốn nam nhân làm gì? Nàng đột nhiên phát hiện mình có thai xong, vài người khác cũng gặp trường hợp tương tự. Triệu Lăng Vũ đang nằm trước mặt Nhậm Sinh, cau mày xoa huyệt thái dương, ma tu có thể sử dụng công pháp hiệu quả, nhưng hắn cái này thật gà mờ mất sức… Cũng không biết giờ chỗ Quốc vương có động tĩnh gì chưa… Nhược Á giờ sẽ náo nhiệt lắm cho coi!

    Thuộc truyện: Cả người đều là bảo