Cả người đều là bảo – Chương 49

    Thuộc truyện: Cả người đều là bảo

    Chương 49: Đối chiến kevin

    Ethan bị Tiểu Lục trói, treo tòng teng trước bục trên chiến hạm, đang cố gắng phóng đại ***g phòng hộ lên, thế nhưng kỹ năng sử dụng dị năng chưa thực sự thuần thục, vì vậy bao được đầu thì lại hở đuôi tàu chiến, cuối cùng làm cả đoàn loạn xạ một phen.

    “Tiểu tử, bản lĩnh cũng quá kém đi!” Đằng lão liếc mắt khinh thường nhìn Ethan một cái, dị năng mạnh, mà rõ là thiếu rèn luyện, ngay cả định hình cho ***g phòng hộ cũng làm không ra hồn!

    Ethan chưa từng mất mặt như thế trong đời, ở thủ đô tinh, hắn thân là người thừa kế gia tộc Locke, luôn luôn ngăn nắp xinh đẹp, hiện tại thì sao? Hắn đã bị người trói còn bị ép buộc dùng dị năng!

    Nhưng hắn lại không thể không làm, lúc này đang chiến đấu rất quyết liệt, nếu hắn không dùng dị năng, kẻ chết đầu tiên chắc chắn chính là hắn chứ không ai khác — hắn đang đứng trên vị trí dị năng giả tác chiến chủ hạm tiên phong a!

    Nghe nói đây là vị trí chuyên dụng mà tổ tiên hắn và mấy dị năng giả cấp S khác từng đứng, sử dụng dị năng hiệp trợ chiến đấu. Trước đây Ethan vẫn lấy làm tự hào, nhưng mà bây giờ chỉ còn có bất mãn — mấy người muốn làm gương cho binh sĩ xong rồi thì thôi đi, lại còn giữ lại cái địa phương như thế “hại” hậu thế, huhu! Chính

    vì vừa vội lại sợ, Ethan liền phát hiện phía dưới tàu mình đột nhiên có công kích hướng về phía hải tặc không.

    Cú này làm hắn rung cả người, vừa ngưng tụ được ***g phòng hộ trong nháy mắt lại tiêu tan: “Triệu Lăng Vũ sao lại công kích rồi? Đã vậy còn quá khoái trá đi! Lồng phòng hộ của ta còn chưa đẩy lên được.”

    Tới lúc này, lần đầu tiên Ethan cảm thấy hối hận, hối hận chính mình trước đây không có rèn luyện dị năng thật tốt, nhưng hiện tại còn ai khác có thể đảm đương tất cả những thứ này? Tổ tiên tuy rằng cũng ra chiến trường, thậm chí là bảo vệ mảnh tinh vực rộng lớn này của nhân loại liên bang, nhưng giờ bọn họ đã về với mấy đời tòng chánh rồi a! “Chống đỡ không được, vậy ngươi cứ chờ chết đi.” Đằng lão cười híp mắt nói, tay chỉ chỉ đám tinh đạo cách đó không xa kia mở tàu chiến: “Mau nhìn đi, đánh tới rồi.”

    Tinh đạo bên kia đang nhắm về phía này, mắt thấy chiến hạm chắc chắn sẽ bị trúng đòn… Ethan giật mình một cái, đột nhiên dùng dị năng bao chiếc tàu chiến lại.

    Sự công kích của đối phương vọt tới gần thế mà lại chậm dần, cuối cùng đánh vào ***g phòng hộ liền triệt để tiêu tan.

    “Thành công rồi!” Thấy cảnh này, Ethan vô cùng hưng phấn, ***g ngực ưỡn thật cao, cảm thấy

    mình rất là lợi hại. Mà Phương Thành Quân đứng ở bên cạnh hắn liếc mắt nhìn, yên lặng lui ra hai bước.

    Đám tinh đạo kia cũng không biết vì khoảng cách quá xa đánh không trúng hay là có kiêng kỵ gì, một đòn vừa nãy hoàn toàn không có bao nhiêu lực công kích, dù không có ***g phòng hộ cũng chẳng thể làm gì phi thuyền này, cũng chỉ có cái tên Ethan hoàn toàn không hiểu còn nhát như chuột mới sợ thành như vậy.

    Nhưng mà nhát gan cũng có chỗ tốt, tùy tiện một chút là có thể hù sợ hắn rồi…

    Phương Thành Quân nhất thời phi thường mừng rỡ, y mừng là mình luôn thức thời. Kỳ thực dị năng của hắn cũng không thể so cùng những người đã qua rèn luyện trên chiến trường kia, nhưng hắn không ngu gì chọc vào Triệu Lăng Vũ, ngoan ngoãn nghe lời, cũng đâu đến nỗi bị người buộc lên thế kia?

    Liếc mắt nhìn Tiểu Lục đang buộc Ethan, Phương Thành Quân thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại bị một người khác hấp dẫn.

    Mang chiếc mũ bảo hiểm bự bự, Nhậm Sinh từ bên trong ló ra một cái đầu, lặng lẽ liếc nhìn bọn họ một cái, liền thụt về, một lát sau mới lần thứ hai thò đầu ra, thoạt nhìn phi thường đáng yêu.

    Phương Thành Quân lần đầu thấy Nhậm Sinh đã có hảo cảm, lúc này tự nhiên cười híp mắt động viên: “Đừng sợ, nơi này có ***g

    phòng hộ, rất an toàn…”

    Phương Thành Quân nói được phân nửa mới phát hiện có gì đó không đúng, Nhậm Sinh tiểu tâm dực dực nhô đầu ra trên mặt không có một chút nào là tỏ vẻ sợ hãi cả, trái lại như nóng lòng muốn thử, còn nhìn chằm chằm phi thuyền tinh đạo xa xa, hai con mắt tỏa sáng…

    “Tui không sợ a, ” Nhậm Sinh nhìn Phương Thành Quân, lại nhìn chằm chằm phi thuyền tinh đạo, “Chẳng qua Lăng Vũ chỉ cho tui xem một lát thôi…” Cậu vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy phi thuyền chiến đấu, rất muốn xem thêm một chút nữa, nhưng đáng tiếc Triệu Lăng Vũ không cho…

    “Sư phụ ta làm sao có khả năng sợ một đám tinh đạo nho nhỏ này được?” Đằng lão liếc qua Phương Thành Quân, khẽ hừ một tiếng: “Ngươi cũng quá mức vô dụng đi, trận chiến bé tí tẹo này có gì đáng sợ chứ?”

    Phương Thành Quân tuy rằng biểu hiện trấn định, kỳ thực bắp chân cũng có chút run lên, nghe hai người này nói xong mà khóe miệng giật một cái, không nói được tiếng nào. Hắn đối với Đằng lão ôm ấp đầy một bụng thiện ý, mà Đằng lão lại thích thỉnh thoảng kiếm cớ chỉnh mình… Trưởng bối quả nhiên khó hầu hạ.

    Nhậm Sinh là sư phụ Đằng lão… Ethan lúc trước cơ bản mỗi ngày chờ trong khoang thuyền của mình không ra ngoài, quân đoàn số 1 cũng sẽ không ai tán gẫu này nọ cùng

    hắn, bởi vậy đây là lần đầu tiên hắn biết chuyện này, càng không dám tin vào tai mình nữa.

    Đằng lão cho dù muốn nịnh bợ Triệu gia đi chăng nữa, cũng không cần nịnh bợ như vậy đi? Tự nhiên lại bái một đứa bé làm sư phụ?

    Nhậm Sinh cũng không biết Ethan đang nghĩ gì trong đầu, cách lớp phòng hộ bình đài bằng chất liệu đặc thù nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc, liền tiếc nuối trở về, dọc theo thông đạo về tới phía chủ khống phòng của ­Triệu Lăng Vũ.

    Triệu Lăng Vũ thân làm chủ soái, lúc này đang ở chủ khống phòng chú ý chiến cuộc, đồng thời cùng Ngả Phất và hai cái thiếu tướng thương lượng phương thức tác chiến, từng mệnh lệnh chính là từ bọn họ mà phát ra ngoài, thông báo đến khu vực chủ hạm, cùng với tàu hộ tống chung quanh.

    Hắn thực sự bận quá, ngay cả lúc Nhậm Sinh đi vào, cũng chỉ là liếc mắt nhìn.

    Nhậm Sinh không quấy rầy Triệu Lăng Vũ, dứt khoát ngồi xuống ghế kim loại bên cạnh, tiếp đó bắt đầu tu luyện.

    Từ lúc mang khối năng lượng này về đã được một ngày rồi, con trai cậu cũng đã lớn hơn rất nhiều, cứ tiếp tục như thế, không bao lâu nữa cậu có thể sinh rồi, sau đó còn có thể cùng Triệu Lăng Vũ kết hôn…

    Nghĩ đến chuyện kết hôn, tâm tình Nhậm Sinh tốt hẳn lên, thậm chí hoàn toàn

    quên mất còn đang chiến đấu.

    Bất quá cậu quên mất tình huống bây giờ, nhưng người khác lại không quên, Kevin hiện tại đang phi thường nôn nóng.

    Hắn ở trong chiến hạm, thân phận bây giờ là một binh sĩ chuyên lo hậu cần, tất nhiên không có cách nào biết tình huống bên ngoài, nhưng hắn phi thường chắc chắn, Mạt Khắc kia nhất định sẽ sợ ném chuột vỡ đồ không dám công kích.

    Phụ tá của hắn thực sự không phải là một người thông minh, đương nhiên, người kia nếu thông minh, e cũng sẽ không bị ném tới đây.

    Một khối năng lượng kết tinh lớn như vậy, đây là chiến lợi phẩm tốt cỡ nào? Đổi lại là hắn chỉ huy tinh đạo đoàn, phát hiện bị quân đoàn số một truy kích xong nhất định trước tiên sẽ ném những quặng năng lượng thô làm chậm tốc độ đi, sau đó mang theo nguồn năng lượng kết tinh mở hết tốc lực, vậy mà Mạt Khắc thằng ngốc kia, lại để cho quân đoàn số một đuổi kịp!

    Đương nhiên, điều này cũng không trách được tư Mạt Khắc, những thủ hạ kia có rất nhiều kẻ lòng tham không đáy, bảo chúng ném xuống một thuyền toàn quặng năng lượng xác thực không thể.

    Nếu tiếp tục trì hoãn như thế, khéo khi tinh đạo đoàn của hắn sẽ bị phá huỷ không biết chừng, thậm chí ngay cả năng lượng kết tinh cũng có khả

    năng sẽ bị mất, thân phận hắn hiện tại lại không thể tới gần Triệu Lăng Vũ… Kevin cắn chặt răng, sau đó từ trong ống tay áo lấy ra một chiếc nhẫn cùng với một cái hộp nhỏ màu đen.

    Chung quanh tất cả các loại máy móc giám sát đều có cái hộp nhỏ che đậy, Kevin đứng tại chỗ, chờ người có thể đến gần chủ khống phòng tới gần.

    Yêu Lệ là một trong bốn trợ thủ đắc lực nhất bên người Triệu Lăng Vũ, nàng thân là dị năng giả hệ “lửa”, sức chiến đấu kinh người, nhưng loại sức chiến đấu này phát huy nhất lúc đánh giáp lá cà, bây giờ bọn họ đang cùng tinh đạo đoàn oanh tạc súng đạn, tất nhiên nàng không có đất dụng võ.

    Mà nàng cũng không có gì thiên phú về chiến thuật tác chiến… Vì vậy, khi chờ Triệu Lăng Vũ thương lượng chiến sự, nàng cũng chỉ có thể làm chút việc vặt.

    Mang theo một bình dịch dinh dưỡng, một bình nước, Yêu Lệ nhanh chân đi về phía chủ khống phòng, nhưng không ngờ nửa liền thấy một tên lính quèn đứng dựa vào tường: “Hiện đã bắt đầu chiến đấu, ngươi còn ở đây làm gì?” Yêu Lệ cau mày nhìn đối phương, một giây sau, liền mất đi ý thức.

    Kevin tiến lên rút ra một ngân châm nhỏ như lông trâu trên cổ Yêu Lệ thu hồi vào chiếc nhẫn của mình, không nhịn được có chút đau lòng —

    loại thuốc đặc hiệu này đắt đỏ không nói, dù mua nổi thì phương thức thanh toán cũng quá phiền phức… May là hắn có năng lượng kết tinh.

    Lấy dao cắt một lọn tóc Yêu Lệ, xoa xoa trên mặt, trên người mình, vận dụng dị năng, Kevin liền biến thành Yêu Lệ.

    Cởi áo khoác Yêu Lệ trên người đổi xong, Kevin đẩy mạnh Yêu Lệ sang một cái khoang bên cạnh, nhấc đồ trên tay, đi đến chủ khống phòng.

    Hắn chưa tìm hiểu Yêu Lệ nhiều, muốn đóng vai tốt một người phụ nữ cũng không dễ dàng gì, cũng may hắn dự định đến lấy gien Triệu Lăng Vũ xong lập tức chạy, không cần thiết cân nhắc quá nhiều vấn đề.

    Kevin ưỡn ngực, học bộ dáng Yêu Lệ đi về phía trước.

    “Đám tinh đạo kia bị tàu hộ tống và thám báo hạm công kích mãnh liệt, lại không thế nào phản kích, cho thấy người trên chủ hạm đối với bọn chúng mà nói thật sự rất trọng yếu.” Ngả Phất nói. Lúc trước hắn chỉ thăm dò tinh đạo đoàn, không nghĩ tới hiệu quả tốt lạ kỳ…

    “Chúng ta xông tới.” Triệu Lăng Vũ nói, vừa nhìn về phía Triệu Na: “Thế nào?”

    “Không quá nguy hiểm… Không, gặp nguy hiểm.” Triệu Na nhíu mày, mơ hồ có loại cảm giác xấu.

    Cánh cửa chủ khống phòng vừa lúc đó bị mở ra, “Yêu Lệ” từ bên ngoài đi vào, bay thẳng đến chỗ Triệu Lăng

    Vũ Nguyên soái: “Nguyên soái, ăn một chút gì.”

    Triệu Na mặc dù có năng lực báo trước nhất định, mà loại năng lực này có lúc lại làm nhiễu độ chính xác trong phán đoán của nàng, đồng thời nàng còn không có cách nào nhận biết nguyên nhân một số dự cảm của mình sản sinh.

    Tỷ như bây giờ, ngoại trừ nguy hiểm nàng sẽ thấy không cảm giác được cái khác.

    Ngược lại, Nhậm Sinh đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Yêu Lệ.

    Phần lớn dị năng giả nếu không tiếp xúc thì sẽ không điều tra năng lực dị năng người khác, trừ phi một dị năng giả nào đó đem năng lượng của mình lộ ra ngoài, nhưng Nhậm Sinh không giống vậy.

    Người tu chân vốn mẫn cảm với năng lượng, chớ nói chi là dị năng giả dị năng đều rất bá đạo.

    Yêu Lệ là một dị năng giả hệ “lửa”, Nhậm Sinh lần đầu tiếp xúc đối phương liền cảm giác mình như đụng phải một cái lò lửa lớn, còn càng ngày càng rõ ràng, cho nên tuy rằng yêu thích Yêu Lệ, nhưng không tự chủ được rời xa Yêu Lệ, còn bây giờ Yêu Lệ này…

    Những người khác có lẽ sẽ cảm thấy cửa phòng chủ khống có thiết bị công nghệ cao, coi như Yêu Lệ hành vi quái lạ cũng sẽ không phải là giả mạo, nhưng Nhậm Sinh thì khác.

    Cậu vốn là đối với công nghệ cao gì đó chỉ có kiến thức nửa vời,

    hiện trên người Yêu Lệ không cho cậu cảm giác lò lửa, tựa hồ ngay lập tức liền vững tin người nọ là giả.

    Lén lút duỗi căn ra lắc lắc chân Triệu Lăng Vũ ra hiệu, Nhậm Sinh đề phòng mà nhìn “Yêu Lệ”.

    Kevin hoá trang thành Yêu Lệ lại cũng không biết mình đã bị người hoài nghi, ánh mắt của hắn đảo qua mấy cái màn ảnh trong chủ khống phòng, dừng lại một lúc trên cửa thông ra ngoài ở bình đài. Sau đó lập tức đi tới bên người Triệu Lăng Vũ, tất cả sự chú ý cũng đều đặt ở trên người Triệu Lăng Vũ.

    Một cái châm đồng tự động nho nhỏ bị Kevin kẹp ở giữa ngón tay, mắt thấy người đến gần, hắn ngay lập tức phóng châm đồng về phía Triệu Lăng Vũ.

    Loại châm đồng này phi thường phi thường nhỏ, bị đâm cũng sẽ không có cảm giác, trước đây hắn và Dương Diệp gặp mặt, dùng nó trộm xác đích gien Dương Diệp, Dương Diệp một điểm cảm giác cũng không có…

    Trong mắt Kevin của hiện ra chút đắc ý, nhưng một giây sau, biểu tình liền cứng lại.

    Cái này, châm đồng, cong! Châm đồng dùng vật liệu phi thường đặc thù phi thường cứng rắn, bây giờ lại cong!

    Hắn lần trước dùng cái châm đồng này đâm tàu chiến còn thủng, cái tên Triệu Lăng Vũ này, da dẻ rốt cuộc là làm từ cái gì? Chẳng lẽ còn cứng rắn hơn tàu chiến?

    Đây

    là người sao? Là một khối kim loại mụn nhọt thì có!

    “Ngươi định dùng vật này tới đối phó Triệu Lăng Vũ?” Nhậm Sinh không dám tin nhìn châm đồng trên tay Kevin– tiểu châm này có thể hại người sao?

    Kevin sắc mặt đại biến, hắn không ngờ mình lại bị tên tiểu tử này phát hiện, một cái lưỡi dao liền từ phía trên bắn ra, sau đó cắt vào tóc Triệu Lăng Vũ.

    Cái người này giả dạng làm Yêu Lệ lúc đầu dùng châm đồng bắn Triệu Lăng Vũ, sau đó lại muốn cắt tóc Triệu Lăng Vũ… Nhậm Sinh hơi nhướng mày, đột nhiên nghĩ đến một cái khả năng.

    Hắn không phải là muốn tức nhưỡng trong cơ thể Triệu Lăng Vũ chứ?

    Nghĩ như vậy, Nhậm Sinh liền nổi giận, dùng một cái căn cuốn châm đồng trên tay Kevin lên, hướng Kevin đâm tới, tiện thể lấy ghế dựa lúc trước đang ngồi cố định tại chủ khống phòng, đập thẳng vào Kevin: “Dám tơ tưởng gì đó trên người Triệu Lăng Vũ, ta đập chết ngươi!”

    Lúc Nhậm Sinh dùng căn quấn lấy cái ống tiêm kia cũng không có làm những người khác để ý tới, chỉ nghĩ là cậu đang dùng dị năng hệ thực vật, nhưng Nhậm Sinh tay không xả cái ghế kim loại, lại làm cho người ở đây đều phải kinh sợ.

    Không phải nói Nhậm Sinh là dị năng giả hệ thực vật sao? Sao khỏe quá vậy? Xem ra còn hơi cuồng bạo

    lực… Bọn họ trước đây chưa từng nói xấu cậu nha?

    “Chuyện gì thế này?” Mấy người bên trong đều có chút mờ mịt, Nhậm Sinh cùng Yêu Lệ quan hệ không phải vẫn luôn rất tốt sao? Làm sao đột nhiên lại đánh nhau rồi?

    Tuy rằng Triệu Lăng Vũ hiện tại tự luyện đến cứng như người sắt, nhưng da hắn vẫn như cũ phi thường mẫn cảm, mới vừa rồi bị châm đồng nhói một cái hắn cũng có cảm giác, bây giờ càng phát giác có chút không đúng: “Ngươi không phải Yêu Lệ!”

    “Cái gì?” Ngả Phất mặt biến sắc, lập tức ngồi bẹp xuống cái ghế của mình một cái, người liền ghế tựa thật nhanh dời đến bên trong góc — hắn không có dị năng, thân thể còn không có tốt đẹp gì, lúc này cứ né trước đi cho lành.

    Tóc Triệu Lăng Vũ tuy sờ thì thấy chẳng khác trước là bao, nhưng tu luyện công pháp xong, đã sớm không còn bình thường nữa, Kevin đương nhiên không thể cắt lấy, không những vậy, Triệu Lăng Vũ còn phản ứng được, tiến lại đây, sau đó một cước đá bay Kevin ra ngoài.

    Nhưng mà, ngay lúc Kevin bị đá, trên người hắn đột nhiên xuất hiện một cái ***g phòng hộ, giảm đi phần lớn lực đạo của Triệu Lăng Vũ.

    Mặc dù vì không muốn phá hỏng phi thuyền mình, Triệu Lăng Vũ lúc nãy cũng không dùng toàn lực, nhưng lực đạo cũng không thể

    khinh thường, kết quả lại bị ***g phòng hộ trên người Kevin ngăn cản.

    Không chỉ vậy, cái ***g bảo hộ này còn rõ ràng không phải dị năng, mà là một loại sản phẩm công nghệ cao… Vật như vậy, Triệu Lăng Vũ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.

    Trước đây hắn làm Nguyên soái đều chưa từng thấy… Ánh mắt Triệu Lăng Vũ trở nên sâu thẳm lên, Nhậm Sinh cũng đã đập về phía Kevin.

    Nhậm Sinh khí lực đương nhiên không thể so cùng Triệu Lăng Vũ, nhưng dù sao cậu cũng là yêu tinh, còn tu luyện nhiều năm như vậy, tuyệt đối không thể khinh thường.

    Ghế kim loại nện một cái lên ***g phòng hộ của Kevin, khiến ***g phòng hộ đáng thương trở nên lảo đà lảo đảo, Kevin bên trong còn duy trì dáng dấp Yêu Lệ, thoạt nhìn chật vật lại đáng thương.

    Tuy rằng Nhậm Sinh đập người, tình cảnh này Triệu Lăng Vũ thấy rất thú vị, nhưng hắn cũng sẽ không cho kẻ địch quá nhiều thời gian rảnh để đào tẩu… Triệu Lăng Vũ một quyền liền đập tới: “Bắt hắn lại!”

    Kevin đã cảm thụ qua lực đạo của Triệu Lăng Vũ, tự nhiên biết ***g phòng hộ mình không phòng ngự được công kích từ Triệu Lăng Vũ, dị năng của hắn có nhiều chỗ tốt, nhưng đánh nhau thì lại phi thường yếu… Chống đỡ ra một cái tấm chắn năng lượng, Kevin dựa vào lực đạo của Triệu

    Lăng Vũ trên không trung trở mình, đẩy ngã đám người Đằng lão lao về phía tiểu bình đài.

    Người này tính làm gì vậy? Nhân loại không thể ngốc ở giữa không gian trong thời gian dài, lúc này nếu hắn chạy đi chỉ có một con đường chết! Triệu Lăng Vũ vạn phần không rõ.

    Kevin lúc này dùng tốc độ nhanh nhất ấn một cái nút áo không gian, sau đó một chiếc cơ giáp đột nhiên xuất hiện.

    Cơ giáp màu đen đường nét liền mạch, tuy không lớn, nhưng chỉ nhìn liền biết động tác nhất định nhanh nhạy… Kevin đã tiến vào buồng lái tự động, tiếp theo sau đó xông ra ngoài, tốc độ thậm chí có thể đuổi kịp tốc độ dị năng giả cấp A.

    Thấy cảnh này, Triệu Lăng Vũ ánh mắt lóe lóe, liên bang vẫn đang nghiên cứu cơ giáp, cũng đã chế được cơ giáp không tệ, nhưng căn bản cũng chưa từng nghiên cứu ra thiết bị cơ giáp có thể đựng vào cả không gian.

    Người trước mắt này, rốt cuộc là ai?

    Triệu Lăng Vũ cùng những người khác ở đây nhất thời đều có chút khiếp sợ, Nhậm Sinh hoàn toàn không cảm giác, nghĩ tới đây hẳn là kẻ địch của Triệu Lăng Vũ, Triệu Lăng Vũ còn muốn bắt hắn, liền dứt khoát dùng một cái căn của mình cuốn lấy đối phương, muốn giữ người này lại.

    Nhậm Sinh muốn giữ người, Kevin lại một lòng trốn ra bên

    ngoài, vọt tới phía ngoài bình đài.

    Triệu Lăng Vũ trong tay không có binh khí, tốc độ cũng không đủ nhanh, chỉ có thể lại một cước đá vào.

    Kevin cơ giáp bị phế một chân, cũng không ảnh hưởng tới động tác của hắn, tốc độ thậm chí còn nhanh hơn, hắn dùng cả tay chân đi đến sân thượng, đập nát cửa sổ phòng hộ đồng thời cho Ethan một quyền.

    Ethan bị đánh, ***g phòng hộ hắn biến ra cũng lảo đà lảo đảo, nhân lúc hỗn loạn, Kevin xông ra ngoài.

    Đúng lúc đó, Đằng lão tướng tay chân lẩm cẩm tự nhận không đuổi kịp Kevin ném Tiểu Lục ra ngoài, mà Phương Thành Quân cũng ném ra một đám lớn băng đạn.

    “Cuối cùng cũng trốn ra được…” Kevin hít sâu một hơi, có chút bất đắc dĩ.

    Lần này hắn lăn lộn lên chiến hạm của Triệu Lăng Vũ, không những không lấy được gen Triệu Lăng, lại còn bị nghi ngờ, thậm chí có thể đã bại lộ thân phận rồi…

    Trong lòng tràn đầy hối hận, nhìn thấy đội tàu của mình ở phía xa xa, nghĩ đến việc vẫn còn năng lượng tinh thạch mới thấy thả lỏng hơn một chút.

    Khối năng lượng tinh thạch này ít nhiều gì cũng có thể đền bù tổn thất cho hắn một chút… Kevin không nhịn được bắt đầu tính toán, tu sửa chiến giáp lại sắp phải dùng tiền rồi.

    “Ta sẽ bắt ngươi trở lại.” Nhậm Sinh

    nói, căn quấn ở trên người Kevin, Kevin lúc trốn ra, liền đem cậu mang ra ngoài, à, trên người Kevin còn quấn Tiểu Lục.

    Kevin liếc mắt nhìn Nhậm Sinh ló mặt mang mũ bảo hiểm, khiếp sợ nói không ra lời.

    Trong vũ trụ không có không khí còn có các loại xạ tuyến, người bình thường trôi giữa vũ trụ, không bao lâu sẽ chết, nếu không chết cũng sẽ lập tức uể oải uể oải suy sụp, nhưng bây giờ… Nhậm Sinh thoạt nhìn sắc mặt tốt đến lợi hại!

    Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Kevin nhíu mày, muốn bắt Nhậm Sinh làm con tin.

    Nhưng Nhậm Sinh cầm lấy Tiểu Lục vung một cái, cả người liền từ trên người hắn bay ra ngoài, cùng lúc đó, Triệu Lăng Vũ mang theo bình dưỡng khí cùng mũ bảo hiểm phòng hộ cũng xuất hiện.

    Kevin không dám cùng Triệu Lăng Vũ đối chiến, kéo một cái chân thương tổn liền hướng về tinh đạo đoàn, đúng lúc đó, Tiểu Lục nguyên bản chỉ quấn quít lấy hắn một chút xíu đột nhiên biến thật dài, vây hắn lại.

    Chân của mình sao mà xui xẻo thế không biết! Kevin lại lấy ra một cây đại đao từ bên trong nút áo không gian, trái tim tan nát rỉ máu.

    Hắn hiện tại vô thố lộ sơ hở càng nhiều, sau này chỉ sợ càng không dễ chịu gì…

    Đao của Kevin nhìn khác với tất cả mọi người, mặt trên có năng lượng mạnh vô cùng, Tiểu Lục đã mở linh trí, không chút nghĩ ngợi liền buông hắn ra, sau đó cuốn lấy một chiếc phi thuyền tinh đạo cách đó không xa.

    “Chúng ta cẩn trọng một chút.” Nhậm Sinh nằm ở mặt ngoài phi thuyền tinh đạo, như vậy người khác sẽ không có cách nào công kích được.

    Tiểu Lục đương nhiên sẽ không phản đối, rất nhanh dùng lá liền chỉ trỏ.

    Nhậm Sinh cười cười, đột nhiên cảm giác được mấy đứa trẻ trên đầu mình động đậy.

    Tinh đạo có đồ vật chúng thích? Cũng phải a, tinh đạo hẳn là đã đào được một khối đất kết tinh màu vàng bự hơn đi.

    Dùng căn chậm rãi biến dài, Nhậm Sinh tính thăm dò vào phi thuyền tinh đạo.

    Thuộc truyện: Cả người đều là bảo