Cả người đều là bảo – Chương 53

    Thuộc truyện: Cả người đều là bảo

    Chương 53: Bốn dị năng giả

    Vừa thấy Nhậm Sinh chạy vào phòng nghỉ, Triệu Lăng Vũ đã ngay lập tức chặn cánh cửa lại rồi.

    Nhậm Sinh là nhân sâm tinh, nếu không may để lộ nguyên hình… hắn không thể để cho người khác nhìn thấy được!

    “Lăng Vũ, Nhậm Sinh làm sao vậy?” Trầm Thu Thạch vốn đã giao tất cả cho Triệu Lăng Vũ xử lý, cũng tin chắc Triệu Lăng Vũ có thể xử lý tốt, lại không ngờ Nhậm Sinh lại đột nhiên nói mình sắp sinh.

    Đứa nhỏ này không hiểu rất nhiều chuyện, chuyện mang thai sinh con cũng không biết, lần này lại nói lung tung rồi? Trầm Thu Thạch vừa hỏi, vừa suy nghĩ xem nên giải quyết chuyện Nhậm Sinh thế nào cho ổn thỏa.

    “Có lẽ thân thể không thoải mái.” Triệu Lăng Vũ nói, lại nghĩ đến Nhậm Sinh coi trọng bốn hạt giống kia như vậy, không khỏi có chút nôn nóng. Đồng thời, hắn còn không hiểu sao còn có chút mong chờ, khẩn trương, muốn nhìn coi bốn hạt giống kia thế nào rồi. “Thân thể không thoải mái liền ôm đầu nói mình sắp sinh? Sinh con nếu thật sự dễ dàng như vậy, toàn bộ liên bang sợ là vui mừng đến điên mất.” Dương Diệp nói, thuận tiện còn ngăn cản bảo an đang muốn đánh đuổi La Y cùng quý tộc mang La Y tới.

    La Y là hắn nhờ người quý tộc này mang tới, đến lúc này, hắn tất nhiên không thể coi như không thấy được.

    Dương

    Diệp làm gì, Triệu Lăng Vũ đều thấy rõ, hắn tuy rằng lo lắng cho Nhậm Sinh, nhưng cũng sẽ không quên La Y, kẻ đã vũ nhục Nhậm Sinh: “Dương tướng quân đây là ý gì? Muốn bao che tội phạm?” “Triệu Nguyên soái, La Y ngươi có thể xử trí, mà Will tiên sinh mang vị hôn phu trước của ngươi tới chỉ do hảo ý thôi mà.” Dương Diệp nói, Will là phụng mệnh hắn mà làm việc, nếu hắn để cho Triệu Lăng Vũ tùy ý đánh đuổi Will, vậy sau này còn ai theo hắn nữa? “Còn nữa, vào lúc này ngươi hẳn là nên quan tâm cái vị tiểu nam hài đang muốn “sinh con” kia mới phải a?”

    Dương Diệp nói xong câu kia mang theo ý châm chọc, những người khác ở đây sắc mặt cũng đều trở nên kì quái.

    Đừng nói Nhậm Sinh là nam vốn không có thể sinh, coi như hắn thuộc chủng tộc đặc thù, hay là Tạp Y Nhân giống như La Y, cũng không lý nào có thể tùy tiện muốn sinh là sinh được…

    Triệu Lăng Vũ nhíu mày, đang định dùng thủ đoạn cương quyết một chút, cửa phòng nghỉ ngơi phía sau hắn đột nhiên mở ra, Nhậm Sinh từ bên trong ló ra một cái đầu nhỏ, còn đưa một cái tay ra, sau đó mỗi lần hai trứng nhét bốn cái “trứng đỏ” vào tay hắn: “Lăng Vũ, anh giúp tui trông tụi nhỏ một lát.”

    Bốn trái trứng vừa nãy vẫn đòi nhảy ra khỏi thân thể cậu, kéo chúng nó về bên mình cũng sẽ đòi nhảy ra

    đây, sợ làm rơi bể chúng nó, cậu chỉ có thể giao cho Triệu Lăng Vũ trước, sau đó đi thay quần áo.

    Cánh cửa lại một lần nữa đóng lại.

    Bàn tay Triệu Lăng Vũ lớn, bốn cái trứng cũng chỉ cần một cái tay là cầm chắc rồi, nhìn trứng trong tay có chút ấm áp, trước đó vài ngày đã thành thói quen làm hắn không nhịn được muốn đi hôn một lượt, may là hắn rất nhanh tỉnh táo lại, sau đó bắt đầu cân nhắc làm sao thiết lập thân phận cho bốn cái trứng này đây?

    “Đây là cái gì?” Trầm Thu Thạch tò mò hỏi.

    “Triệu Nguyên soái, đây chắc không phải do tiểu nam bằng hữu sanh đi?” Dương Diệp cười nhạo nói: “Cứ cho là Tạp Y Nhân sanh trứng, cũng không có nhỏ như vậy.”

    Trên văn minh nhân loại có cao đẳng văn minh, mà dưới văn minh nhân loại, cũng có đẳng cấp tương đương văn minh thậm chí nền văn minh cấp thấp.

    Tạp Y Nhân, kỳ thực là thuộc về một nền văn minh cấp thấp.

    Tinh cầu nơi Tạp Y Nhân ở thể tích không lớn, lực hút khá nhỏ, có rừng rậm che kín ẩm ướt lại không có nhiều mãnh thú, cuối cùng tiến hóa ra chủng tộc Tạp Y Nhân này.

    Tạp Y Nhân thân hình nhỏ nhắn mảnh mai, người trưởng thành cũng cũng chỉ có 1m4 là cùng, hơn nữa bọn họ trời sinh nắm giữ gien trường sinh bất lão cùng da dẻ hoàn mỹ… Trải qua một quãng thời

    gian dài, rất nhiều kẻ buôn liền lén lút bán bọn họ cho những người có tiền thuộc chủng tộc khác làm tính nô.

    May là, công ước vũ trụ tồn tại khiến đám người đó không dám làm gì quá mức, chờ Tạp Y Nhân gia nhập liên minh tự do, tùy ý buôn bán Tạp Y Nhân càng bị nghiêm cấm, mà bấy giờ, Tạp Y Nhân với năng lực sinh dục rất mạnh ở liên minh tự do số lượng đã tang lên không ít.

    Nói qua cũng phải nói lại, Tạp Y Nhân tuy rằng chỉ số thông minh không cao vẫn có thể làm một chút công tác đơn giản, việc nhà làm tốt cực kỳ, liên minh tự do rất nhiều gia đình cũng thành thói quen thuê Tạp Y Nhân, thậm chí có một số nam nhân độc thân không có tiền vẫn cùng Tạp Y Nhân kết hôn.

    Đáng tiếc, con cái do Tạp Y Nhân sinh ra mãi mãi cũng vẫn là Tạp Y Nhân, luôn chịu sự kỳ thị, liên quan đến phương thức sinh dục Tạp Y Nhân.

    Tạp Y Nhân không phân biệt giới tính, không có vú, khi sanh dục tất nhiên không thể sinh đẻ bằng bào thai, mà là đẻ trứng. Bọn họ thường sẽ thụ thai, ba đến năm tháng sau sinh hạ trứng, mà trứng này, thì lại tùy theo tình huống mà phải ấp từ một tháng đến nửa năm.

    “Tạp Y Nhân trứng lớn hơn so với cái này, cũng không phải màu đỏ, Nguyên soái, ngươi muốn cưới một người miệng đầy lời dối trá sao?” La Y lúc này

    đã không màng sống chết, quyết đánh cược phải chia rẽ Triệu Lăng Vũ và Nhậm Sinh cho bằng được. Nhậm Sinh có thể sinh trứng, chứng tỏ cậu ta có thể là Tạp Y Nhân, mà trứng Tạp Y Nhân thường trên dưới hai ngàn khắc, ít nhất cũng sẽ không thấp hơn một ngàn khắc, lớn chừng quả trứng gà… Làm sao có khả năng sinh ra hài tử nhỏ như vậy?

    “Cái gì miệng đầy lời dối trá?” Nhậm Sinh mở cửa, bởi vì bên ngoài quá ồn ào đi, cậu tùy tiện xỏ chân vào một cái quần liền đi ra, tóc còn đang rối như tơ vò, quần áo cũng không gọn gàng lắm.

    “A Nhậm, con không sao chứ?” Trầm Thu Thạch lo lắng hỏi, Triệu Lăng Vũ cũng nhìn sang.

    Dương Diệp khẽ hừ một tiếng: “Ngươi không phải nói đi sinh con sao? Hài tử đâu?”

    “Ở đây còn gì.” Nhậm Sinh chỉ chỉ bốn cái trứng trong tay Triệu Lăng Vũ, đôi mắt sáng lấp lánh tràn đầy vui sướng.

    Nhậm Sinh quả nhiên… Triệu Lăng Vũ nhìn bốn viên trứng trong tay có chút sốt sắng, vừa nãy hắn định ngăn cản Nhậm Sinh, nhưng thấy Nhậm Sinh ngẩng đầu đầy kiêu ngạo, lại không nỡ.

    Hơn nữa bộ dáng này, mặc kệ thu thập hỗn loạn như thế nào cũng được, để Nhậm Sinh vui vẻ trước đã, với lại, đây đúng là hài tử của Nhậm Sinh mà.

    Lúc trước hắn có từng nghĩ chủng tộc Nhậm Sinh là từ đâu tới, bây

    giờ có lẽ là thời điểm thích hợp để nghiên cứu chăng…

    “Ngươi đùa gì thế? Sao có thể là hài tử?” Vợ chưa cưới của Dương Diệp không tin nổi, liền dùng cái máy quét trên tay soi rọi mấy viên trứng kia.

    Bây giờ mỗi phụ nữ có thai đều sẽ mang theo bên người một loại thiết bị siêu sóng, để bất cứ lúc nào cũng có thể kiểm tra tình trạng đứa nhỏ trong bụng mình, lúc trước trên tay Phùng Khả Hân có, hiện giờ trên tay nàng cũng có.

    Loại này thiết bị siêu sóng căn bản không có tác dụng phụ, dùng để xem biểu hiện đáng yêu của hài tử cũng hết sức bình thường, giống như bây giờ, không phải đã nhìn thấy đứa nhỏ đáng yêu rồi sao?

    Đứa nhỏ đáng yêu?

    Tuy rằng trong bụng vợ chưa cưới Dương Diệp vẫn chỉ là cái phôi thai nho nhỏ, Dương Diệp vẫn mua thiết bị siêu sóng cho vị hôn thê của mình, nhưng là thứ đồ tốt nhất liên bang cao quý, nó không những có thể bắt lấy khoảnh khắc hài tử tồn tại, mà còn có thể chiếu ra cho người chung quanh cùng xem.

    Hiện tại, hình chiếu bên trong, chính là một cái hài tử nho nhỏ đang nằm co ro.

    Đứa bé này đầu hơi bự, thân thể lại rất nhỏ, nhìn giống thai nhi mà nhân loại mang thai khoảng năm tháng. Hai tay thả ở trên cằm, đôi mắt nhắm nghiền, tuy rằng mí trên có chút sưng, nhưng vẫn

    khả ái đến mức người ta nhìn xong đáy lòng muốn tan chảy ngay lập tức.

    Hài tử! Đây là một hài tử!

    “Cái này… trong trứng thật sự có hài tử ư?” Có người khiếp sợ nói: “Ngươi có từng thử máy này trên người mình chưa?”

    Khâu Bộc cũng ngây ngẩn cả người: “Ta… Ta mang thai mới một tháng…” Nàng tuy rằng mặc váy cho phụ nữ mang thai, đứa nhỏ trong bụng chỉ to bằng đậu tương mà thôi, nhìn ra hình hài thế nào được?

    Vừa lúc đó, hài tử trên hình chiếu hơi giật giật trở mình, mà cái thiết bị siêu sóng kia “tít tít” vang lên hai lần xong, hình chiếu tích phóng to, bên trong hài tử một đã biến thành bốn.

    Bốn đứa!

    Bao nhiêu người xì xào, hơn trăm năm, giỏi lắm cũng sinh được dòng độc đinh nối dõi mà thôi, bây giờ lại một lần xuất hiện bốn đứa!

    Ngoài một nhóc lúc trước ở bên ngoài, còn một hài tử cong lên cái mông, một hài tử đem hai tay dang sang hai bên, còn có một cái hài tử đột nhiên hai chân giẫm một cái, sau đó bàn chân chiếm cả diện tích hình chiếu.

    Tất cả mọi người thấy cảnh này đều hít vào một ngụm khí lạnh. Sau đó liền thấy Triệu Lăng Vũ vươn tay trái ra đỡ lấy một viên trứng rơi ra từ tay phải của hắn.

    Không, đây không phải là trứng bình thường! Đây là hài tử! Triệu Lăng Vũ vừa rồi

    suýt chút nữa thì làm rơi hài tử!

    Khi tất cả đã câm nín, mọi người đều dung ánh mắt ghen tị nhìn về phía Triệu Lăng Vũ.

    Triệu Lăng Vũ trên mặt một tia cảm xúc cũng không có, hắn còn đang bận nhìn đắm đuối bốn viên trứng trên tay, càng nhìn càng mờ mịt.

    Bốn hạt giống này, hắn nhìn chúng nó lớn lên từng ngày, hắn tận mắt quan sát chúng từ lúc mới bắt đầu chừng hạt gạo lớn đến bây giờ cỡ quả trứng gà, cũng đã sớm chuẩn bị tốt nơi trồng nhân sâm, nhưng bây giờ…

    Bên trong thậm chí còn có hài tử!

    Nhậm Sinh lợi hại như vậy, mở đóa hoa là có thể sinh hài tử? Hài tử, đây là hài tử của Nhậm Sinh a!

    Triệu Lăng Vũ hết mờ mịt lại có chút mừng như điên. Tuy rằng đứa nhỏ này không có quan hệ gì với hắn, nhưng nếu là hài tử của Nhậm Sinh, cũng có gì khác con hắn đâu?

    Triệu Lăng Vũ trong lúc nhất thời kinh ngạc không nói nên lời, Trầm Thu Thạch cũng không khá hơn là bao.

    Lúc đầu nghe Nhậm Sinh la hét muốn sinh, nàng còn tưởng Nhậm Sinh muốn quậy chút thôi, ai mà biết Nhậm Sinh lại thật sự sinh ra bốn cái trứng, trong bốn cái trứng này còn có hài tử…

    Nàng cứ ngỡ là cả đời này sẽ không có cháu bế bồng, nhưng bây giờ tôn tử lại ở ngay trước mặt nàng, lại còn là một lần bốn đứa!

    Trầm Thu Thạch bắt

    đầu run rẩy, hưng phấn qua đi lại đột nhiên đổi sắc mặt.

    Khoan hãy xét tới chủng tộc Nhậm Sinh, Nhậm Sinh sinh hài tử nhất định là con trai nàng đã làm cái gì rồi, con trai nàng rõ ràng nói không hề chạm vào Nhậm Sinh, kết quả thì sao? Đến con cũng đã có rồi!

    Hơn nữa, đang bầu bì thế mà con trai nàng còn mang Nhậm Sinh ra chiến trường! Thậm chí còn để Nhậm Sinh tác chiến cùng tinh đạo!

    Lần đầu tiên nàng biết con trai mình lại tồi tệ như thế! Sáng sớm hôm nay con trai mình tinh thần sảng khoái ra khỏi cửa, Nhậm Sinh lại ngủ một giấc đến trưa, Trầm Thu Thạch nhìn con trai mình tràn đầy nghi hoặc.

    “Lão đại, lúc trước chị dâu nói đang mang thai hóa ra là thật à…” Ngô Suất khiếp sợ. Ban đầu ở tinh cầu 12534, lúc Nhậm Sinh nói với hắn mình mang thai xong, hắn cũng có để ý đến Nhậm Sinh, rồi lại thấy cậu vẫn có thể tác chiến với tinh đạo, liền cho là mình nghe lầm, giờ ngẫm lại… Bọn họ trở lại phi thuyền xong, Nhậm Sinh cả ngày ngốc ở trong phòng, chắc không phải dưỡng thai đi?

    Câu nói của Ngô đẹp trai đã phá vỡ hoàn toàn không khí yên tĩnh, mọi người đều hoàn hồn. Đúng lúc này, hình chiếu bên trong hài tử cong cái mông lên kia cũng giật giật, trở mình trong tay Triệu Lăng Vũ, ngửa mặt hướng lên trên.

    Mà Triệu Lăng Vũ

    khi nãy chỉ là dùng tay tùy ý chộp lấy, bây giờ tay hơi khép lại tiểu tâm dực dực cưng nựng, ngay cả động đậy một chút cũng không dám.

    Quân đoàn số một, và cả những người thân thiết với Triệu gia đều cao hứng, dù sao Triệu gia có hậu đại, đối với bọn họ là chuyện tốt, thế nhưng đối với La Y cùng Dương Diệp mà nói, đây tuyệt đối là chuyện khiến bọn họ phi thường phẫn nộ, thậm chí là thống hận.

    “Trứng sinh ra được thời điểm nhỏ như vậy, khẳng định nuôi không…” La Y “Không nuôi nổi” ba chữ còn chưa nói hết, Triệu Lăng Vũ chân liền từ trên mặt đất quật lên một khối gạch, một cước đá trực tiếp đập vào ngực La Y, làm cho hắn phun ra một ngụm máu bay ngược ra ngoài, ngã trên mặt đất không nhúc nhích.

    “Triệu Lăng Vũ, ngươi dám ngang nhiên giết người!” Dương Diệp nổi giận nói.

    “Hắn chưa chết.” Triệu Lăng Vũ khinh thường nhìn Dương Diệp liếc mắt một cái, lại quay sang dịu dàng với mấy viên trứng trên tay mình, hận không thể hôn bọn hắn thật mãnh liệt mấy cái mới đủ.

    Không biết tại sao, hắn thấy những viên trứng này càng nhìn càng yêu không chịu được.

    “Triệu Lăng Vũ, tiểu nam hài của ngươi cũng là Tạp Y Nhân? Không ngờ hắn lại có thể sinh con cho ngươi! Bất quá sinh ra trứng nhỏ như vậy, nhất định

    là sinh non đi? Tạp Y Nhân cũng chỉ sinh được Tạp Y Nhân thôi, một lần bốn cái còn sinh non… Con trai của ngươi hẳn không phải dị năng giả rồi, không chừng còn là trí lực thấp kém.” Dương Diệp hừ lạnh một tiếng.

    Bốn hài tử tính là gì? Nếu không có dị năng, vậy có hài tử hay không cũng như nhau cả thôi.

    Triệu Lăng Vũ chân hơi động một chút sẽ khiến đất gạch đội lên ầm ầm, chỉ là còn chưa động thủ, một lão già đã tiến lên ngăn cản: “Nguyên soái đại nhân, cho phép ta kiểm tra hài tử một chút đã được không?”

    Lão nhân này Triệu Lăng Vũ có biết, chính là dị năng giả trị liệu nổi tiếng nhất liên bang Viên Lưu Hành Đông.

    Lúc trước hắn bị thương nặng, trở về Triệu gia, lão nhân này liền từng bất chấp nguy hiểm đến trị cho hắn, tiếc là hoàn toàn vô ích.

    Đối với Viên Lưu Hành Đông, Triệu Lăng Vũ rất tin tưởng, hắn chỉ hơi trầm ngâm liền gật đầu đồng ý — với phẩm chất Viên Lưu Hành Đông, dù có phát hiện hài tử có gì không tốt cũng sẽ không nói trước mặt mọi người. Huống chi hiện tại bọn nhỏ cũng chỉ là trứng, nơi này vừa không có dụng cụ chữa bệnh, gien và vân vân lại nghiệm không ra được.

    “Nguyên soái yên tâm, ta sẽ chỉ xem tình hình phát dục và dị năng của bọn họ.” Viên Lưu Hành Đông cười cười:

    “Dị năng trị liệu của ta phi thường nhu hòa, hoàn toàn có thể dùng để khám thai.”

    “Vậy làm phiền ngươi.” Triệu Lăng Vũ nói. Hắn biết mấy hài tử này quá nửa là không có dị năng, giờ chỉ muốn để Viên Lưu Hành Đông xem tụi nhỏ có khỏe mạnh hay không thôi.

    Viên Lưu Hành Đông tới gần Triệu Lăng Vũ, cũng không chạm vào mấy viên trứng kia, chỉ có ngón tay là sáng lên chút bạch quang nhu hòa, sau đó đến gần một viên trứng.

    Còn chưa đụng tới viên kia trứng, bạch quang đã biến mất rồi!

    “Trời ạ!” Viên Lưu Hành Đông khiếp sợ thốt lên, hướng về những viên trứng còn lại bao phủ thử xem.

    Bạch quang bên ngoài bốn viên trứng biến mất!

    “Thượng Đế a!” Vẻ mặt Viên Lưu Hành Đông không tin tưởng nổi.

    “Làm sao vậy? Tụi nhỏ có vấn đề gì không?” Nhậm Sinh vội vàng hỏi, vừa nãy đột nhiên cậu cảm giác được dị năng ông lão này bị con trai mình hấp thu…

    Con trai cậu sao vậy a? Sao đồ vật lộn xộn gì cũng hấp thu? Không sợ sau này năng lượng trong cơ thể quá hỗn tạp cuối cùng bạo thể mà chết sao?

    “Không có vấn đề gì! Bọn họ rất tốt!” Viên Lưu Hành Đông đôi mắt kích động đến đỏ hoe: “Bọn họ hấp thu dị năng của ta, Nguyên soái, lúc trước Triệu phu nhân mang thai cậu, ta giúp nàng trị liệu, dị năng của ta cũng đã

    biến mất, giống y như bây giờ vậy! Không, Nguyên soái, dị năng dung hợp lúc đó cũng không có mạnh được như vậy, chỉ có thể làm tan rã chút ít dị năng của ta thôi… Bốn hài tử này, đều là thiên tài!”

    Bốn đứa so với Triệu Lăng Vũ còn mạnh hơn? Vậy khẳng định chính là cấp S! Lúc trước Dương Diệp nói những hài tử này có lẽ không có dị năng nên có người không còn đố kị Triệu Lăng Vũ nữa, bây giờ nhất thời gần như bạo phát còn hơn đố kị.

    Bốn dị năng giả cấp S! Bốn cái! Triệu Lăng Vũ làm sao có thể có vận khí tốt đến thế?

    Dương Diệp càng tức đỏ cả mắt, hắn tính dẫn thê tử mang thai đến khoe khoang, kết quả thì sao? Thê tử của hắn mới vừa mang thai, cũng không biết có thể giữ được hay không, Triệu Lăng Vũ lại một lần sinh bốn đứa…

    Mặc dù bây giờ này bốn viên trứng hơi nhỏ, nhưng liên bang cũng không phải không có thiết bị chăm sóc… Mang thai năm, sáu tháng cơ thể mẹ có vấn đề để hài tử trong thiết bị chăm sóc mà lớn lên là chuyện chẳng lạ lùng gì.

    Cũng chẳng cần lo nằm trong đó dị năng không kịp thức tỉnh, còn bốn hài tử này… Dị năng đã thức tỉnh sẵn rồi.

    Ánh mắt người chung quanh nhìn Triệu Lăng Vũ nóng rực dị thường, như thể hận không thể đoạt lấy hài tử trong tay hắn, thế nhưng

    hắn chỉ cảm thấy không chân thực lắm.

    Nhậm Sinh nở hoa kết trái mọc ra hài tử, làm sao có được dị năng của hắn đây? Chuyện này rốt cuộc là thế nào?

    “Viên tiên sinh, những hài tử này đều là dị năng dung hợp? Bọn họ là con trai của ta sao?” Triệu Lăng Vũ theo bản năng hỏi.

    “Đương nhiên rồi! Nguyên soái, dị năng của bọn họ giống cậu y như đúc.” Viên Lưu Hành bất mãn nhìn Triệu Lăng Vũ: “Nguyên soái, Nhậm Sinh một lần mang thai bốn hài tử, thân thể tổn hại nhiều, đại khái là vì không được cung cấp đủ năng lượng, những hài tử này mới sinh sớm, cậu nên quan tâm cậu ấy nhiều hơn mới phải!”

    Nếu không phải thấy Triệu Lăng Vũ vừa nãy tỏ ra rất yêu thích hài tử, bây giờ lại nghe hắn hỏi như vậy, Viên Lưu Hành Đông Đô rất muốn mắng hắn — thê tử thiên tân vạn khổ sinh hài tử, trượng phu lại còn hoài nghi không phải là của mình, đây cũng quá cặn bã đi!

    Trầm Thu Thạch càng hận không thể đánh con trai mình một trận, đem Nhậm Sinh ăn no căng diều có hài tử thì thôi đi, con trai nàng còn không công nhận! Nàng mới vừa định động thủ, thấy bốn viên trứng trong tay Triệu Lăng Vũ, lập tức không dám động, chỉ có thể trừng con trai của mình đau cả mắt: “Những hài tử này giống hệt con khi còn bé!”

    Sưng mí trên như thế mà còn có thể

    nhìn ra sao? Triệu Lăng Vũ không nhịn được oán thầm, nhưng vẫn giải thích: “Mẫu thân, con nói sai rồi, chỉ là con cảm thấy dị năng của Nhậm Sinh cũng rất mạnh, hài tử chỉ thừa kế dị năng của mình con rất kỳ quái…”

    Không chỉ kỳ quái, mà là không tin nổi! Nói trắng ra thì hắn vẫn còn là một xử nam, tự dưng có hài tử, còn một lần bốn đứa… Đúng rồi, Nhậm Sinh hình như không chỉ một lần từng nói hài tử là của hắn?

    Triệu Lăng Vũ thật cao hứng, rất muốn cười, hận không thể cười ha ha, nhưng hắn cũng cứ xoắn xuýt, không hiểu hài tử rốt cuộc là làm sao mà có… Các loại cảm xúc chồng chất biểu hiện ra ngoài khiến gương mặt hắn trở nên cứng ngắc.

    Mà vẻ mặt của hắn tuy rằng cứng ngắc, trong mắt lại tràn đầy ý mừng.

    “Con có dị năng cấp S, kế thừa được không phải rất bình thường sao?” Trầm Thu Thạch tiếp tục trừng Triệu Lăng Vũ, ngay sau đó liền kéo Nhậm Sinh lại: “Viên lão tiên sinh, mau khám giúp con dâu ta, một lần sinh bốn đứa nhất định rất mất sức…” Nhậm Sinh còn nhỏ như vậy, mang thai bốn hài tử… Coi như này bốn hài tử đều rất nhỏ, cũng chưa làm thân thể của cậu biến đổi nhiều, nhưng chắc hẳn không thoải mái đâu.

    Viên Lưu Hành Đông bây giờ đã phi thường bội phục Nhậm Sinh, tất nhiên không có

    lý gì mà từ chối cả, dị năng của hắn rất nhanh liền bao phủ toàn thân Nhậm Sinh.

    “A Nhậm, cảm thấy thế nào? Có chỗ nào không thoải mái không? Sinh con đau lắm phải không?” Trầm Thu Thạch lo lắng hỏi.

    “Sinh con không đau chút nào, sanh xong thoải mái cực kỳ luôn ý.” Nhậm Sinh nói thật đó, bây giờ đầu cậu đặc biệt… đặc biệt thoải mái.

    Không đau còn đặc biệt thoải mái? Đây là sinh con sao? Làm sao như là hình mạo gảy phân? (không biết có nên dịch không nữa) Không, nàng không thể nhớ lại nữa. Trầm Thu Thạch lắc lắc đầu, đem một số ý nghĩ trong đầu của chính mình tống ra ngoài.

    “Có lẽ hài tử khá nhỏ nên cậu ấy không bị thương.” Viên Lưu Hành Đông hơi băn khoăn không rõ. Có lý nào như thế? Này sanh cũng quá ung dung rồi! Đứa bé này quả là bảo bối mà!

    Không, hẳn không phải là hài tử, nếu đã có thể sinh dục, chẳng phải chứng tỏ cậu đã thành niên sao? Đoán chừng là do chủng tộc, mới có thể thoạt nhìn nhỏ như vậy.

    “Quá tốt rồi!” Trầm Thu Thạch cao hứng vô cùng, Triệu Lăng Vũ khóe miệng hơi câu lên.

    Bốn viên trứng này lớn lên trên đầu Nhậm Sinh, sinh ra được đương nhiên sẽ không đả thương thân thể, tình huống bây giờ… Chẳng lẽ cọng tóc trên đầu cũng bị thương được sao? (ta nghĩ tới kem xả Dove – phục hồi tóc hư tổn)

    Triệu Lăng Vũ khẩn cấp muốn biết bốn hài tử này rốt cuộc là có quan hệ với mình như thế nào, nhưng trước mặt mọi người, hắn lại không tiện hỏi… Cuối cùng chỉ có thể nhịn, càng nhịn càng khó chịu.

    “Chuyện gì vậy? Một đám người vây ở đây làm cái gì?” Đúng lúc đó, một thanh âm vang lên.

    Tất cả mọi người quay lại liền thấy có hai người quen mắt cùng từ ngoài cửa đi vào.

    Không, không chỉ là quen mắt, bọn họ vốn biết hai người kia, một là Triệu Bằng, một là Đằng lão.

    Có điều, Triệu Bằng không phải sắp chết rồi sao? Đột nhiên trẻ lại cứ như anh trai Triệu Lăng Vũ vậy? Còn Đằng lão, hắn theo lý cũng đã già rồi, nếp nhăn trên mặt đi đâu mất ráo?

    Hai người bọn họ đây là hóa trang, hay là mang mặt nạ?

    Thuộc truyện: Cả người đều là bảo