Home Đam Mỹ Cá Nhỏ, Mau Vào Trong Bát Anh! – Chương 7

    Cá Nhỏ, Mau Vào Trong Bát Anh! – Chương 7

    Thuộc truyện: Cá Nhỏ, Mau Vào Trong Bát Anh!

    Bạn hỏi tôi, Tiêu Vũ Thần hiện tại muốn lượn làm sao?

    Ngờ u! Hiện tại đương nhiên muốn lượn đi văn phòng chờai đó điện thoại a ~.

    Quả nhiên, Tiêu Vũ Thần vừa mới tiến văn phòng ngồi xuống, điện thoại liền vang, điện báo biểu hiện tự nhiên là người nào đó ác thú vị lưu ‘Cá nhỏ =3=’.

    Vương thư ký có lần trước trải qua, lần này cũng coi như bình tĩnh.

    Sếp tự hủy hình tượng cái mẹt gì, hắn tuần này gặp hơn.

    “A lô, xin chào, xin hỏi có cái gì cần báo sửa sao?”

    “Ôi chao… Là tôi, Mộ Ngôn…”

    “Ân, tôi nhớ ra rồi… Internet lại ra vấn đề ?” Tiêu Vũ Thần biết rõ còn cố hỏi, nói hắn là ảnh đế cũng không đủ, diễn xuất đó là tương đương đúng chỗ!

    “Ân… Máy tôi lại không kết nối mạng.”

    “Kia đợi lát nữa tôi lại giúp cậu nhìn xem.”

    “Ừm, cám ơn a.”

    Vì thế kế tiếp một đoạn thời gian:

    “A lô, xin chào, xin hỏi…”

    “Là tôi Mộ Ngôn…”

    “Lại không kết nối?”

    “Sure╮[╯▽╰]╭”

    ……

    “Mộ Ngôn? Internet lại không kết nối ?”

    “Ờ.”

    ……

    ……

    ……

    “Ngôn tiểu thụ, Internet lại không kết nối?”

    “Phắc! Không cho phép kêu tôi Ngôn tiểu thụ, anh mau tới cho tôi T^T”

    “Đợi lát nữa tan tầm đi, hôm nay hơi chút có việc.”

    “Nga… Kia đợi lát nữa tới nhà của tôi ăn cơm đi.”

    Thường xuyên qua lại, Mộ Ngôn cùng Tiêu Vũ Thần cũng coi như quen, không phiền lụy giúp mình nhiều như vậy, là nên mời người ta ăn một chút cơm.

    “Hảo.”

    Cúp điện thoại, Tiêu Vũ Thần nhếch môi, xem ra là lúc chuẩn bị kéo lưới.

    Làm xong việc trên tay vừa vặn đến lúc về, Tiêu Vũ Thần đến bãi đỗ xe ngầm đem xe trước chạy về nhà, sau đó thay đổi một thân quần áo thoải mái chen lên xe bus đi XX đại học.

    Cứ như là trời giúp, Tiêu Vũ Thần đến XX đại học khi trời hơi hơi hạ mưa phùn.

    Tiêu Vũ Thần đến nhà Mộ Ngôn khi cửa lớn vẫn như cũ không đóng, Tiêu Vũ Thần thấy nhưng không thể trách, đẩy cửa trực tiếp đi vào.

    Nghe được phòng khách có thanh âm, Mộ Ngôn theo phòng bếp nhô đầu ra, nhìn đến là Tiêu Vũ Thần: “Tới rồi.”

    “Ân.”

    “Anh trước ngồi xem tivi a, tôi còn xào rau, đợi lát nữa Dịch Dương cũng muốn trở về ăn.”

    Tiêu Vũ Thần miệng ứng thanh “Hảo” Nhưng không có thực xem tivi, tivi có gì đẹp, xem tivi còn không bằng xem phòng bếp vị này. Hơn nữa, còn mặc tạp dề, gọi là gì tới, đúng rồi, nhân thê thụ!

    “Anh không xem tivi đứng ở trong này cười cái gì?”

    “Không có gì, cậu tiếp tục.”

    Mộ Ngôn nghi hoặc nhìn thoáng qua Tiêu Vũ Thần, tiếp tục thái rau. Sau một lúc lâu, gặp Tiêu Vũ Thần không có ý đi, Mộ Ngôn cũng nhéo: “Anh đi phòng khách xem tivi đi.”

    “Tôi đứng ở chỗ này ảnh hưởng cậu ?”

    “Không có…”

    “Kia không phải được.”

    “Nhưng… Anh cứ nhìn chằm chằm tôi… Cảm giác có điểm không được tự nhiên…” Mộ Ngôn nói chuyện khi mặt đã có chút phiếm hồng.

    Tiêu Vũ Thần nhíu mày, bé con nhìn đoán không ra còn rất thẹn thùng.

    “Tôi giúp cậu thái rau a.” Tiêu Vũ Thần quyết tâm muốn dí tại phòng bếp.

    “Điều này sao không biết xấu hổ…” Mộ Ngôn miệng tuy rằng nói xong ngượng ngùng BALABALA linh tinh, song lại vẫn là hy vọng cùng Tiêu Vũ Thần hỗ động.

    Không thể không nói, Mộ Ngôn giống như đối Tiêu Vũ Thần có như vậy điểm ý tứ !

    Tiêu Vũ Thần rửa tay, đoạt dao bắt đầu xắt: “Tôi sao lại dám ăn chực nhà cậu chứ?”

    “Ách… Kia… Anh chờ một chút tôi lấy tạp dề cho…… Nhạ… Mặc vào a… Miễn cho trong chốc lát dơ quần áo.”

    Tiêu Vũ Thần xoay người đối diện Mộ Ngôn, giơ giơ tay biểu thị chính mình đã rửa tay, ý bảo Mộ Ngôn giúp hắn mặc.

    Mộ Ngôn bẹp miệng… Giúp đỡ… Mặc chút cũng sẽ không mang thai…

    Tiêu Vũ Thần so Mộ Ngôn cao một cái đầu, cho nên Mộ Ngôn tại giúp hắn mặc tạp dề phải khẽ nâng đầu, mà Tiêu Vũ Thần liền như vậy cười như không cười mắt nhìn chằm chằm Mộ Ngôn.

    “Anh cứ nhìn tôi làm cái gì?”

    “Bởi vì thích cậu…”

    “A?” Mộ Ngôn mặt xoát một chút trở nên đỏ bừng.

    “Xem trong nồi, đồ ăn muốn cháy.”

    “Nga.” Tiêu Vũ Thần nói như vậy, Mộ Ngôn đột nhiên liền cảm thấy ngực rầu rĩ.

    Người này… Như thế nào trở mặt cứ như lật sách ý!╭[╯^╰]╮.

    “Ngôn tiểu thụ, cơm làm tốt không có!!”

    Nghe này thanh âm, chỉ biết là Dịch Dương cái kia nhị hóa về ổ.

    “Thụ cái mẹt nhà mi ấy! Cả nhà mi mới là thụ!!”

    Nửa câu sau chính là Mộ Ngôn mỗi ngày phải nói, Tiêu Vũ Thần đến số lần hơn, nghe được số lần cũng nhiều, cho nên chính hắn cũng dễ gọi.

    “A ~ anh đẹp giai đã ở a ~”

    “Ân.” Tiêu Vũ Thần gật gật đầu, xem như trả lời.

    “Vợ chồng son hai người tiếp tục, tui đi tắm trước.” Dịch Dương cũng không quản hai người có xấu hổ hay không, ném những lời này xong liền phần phật bay đi.

    “Nó liền dạng này,anh đừng để ý.” Mộ Ngôn sợ Tiêu Vũ Thần xấu hổ, vội vàng giải thích. Bất quá cậu có thể khẳng định là, Tiêu Vũ Thần nhất định biết cậu và Dịch Dương cong. Dù sao đến đây nhiều lần như vậy, cậu và Dịch Dương cũng chưa bao giờ che giấu cái gì, hoặc nhiều hoặc ít cũng hiểu được. Hơn nữa, cậu có dự cảm, Tiêu Vũ Thần cũng là cong !

    Tiêu Vũ Thần câu môi cười cười: “Ân… Tôi cảm thấy cậu ta nói như vậy liền rất tốt.”

    “Anh…”

    “Nhìn trong nồi, đồ ăn nên tốt lắm.”

    “Nga…” Mộ Ngôn nhíu mày, vừa rồi nhất định là cậu nghe nhầm! Có người nào thổ lộ sau là loại thái độ này… Này… Thật tình không khoa học!

    Dựa theo lệ thường, Mộ Ngôn nấu cơm, Dịch Dương rửa chén.

    Cho nên, ba người cơm nước xong, bát, tự nhiên từ Dịch Dương đến rửa.

    Về phần Mộ Ngôn hai người, đương nhiên là trở về phòng sửa wifi rồi.

    “Anh nói xem máy tôi rốt cuộc là sao, như thế nào luôn không nối mạng được?” Em tính này cùng lắm mới xài ba năm mà thôi, hẳn là không tới tuổi về hưu a!

    “Máy tính dùng lâu sẽ như vậy, này thực bình thường.” Tiêu Vũ Thần nói nghiêm trang.

    “Anh ở trong này chậm rãi làm, tôi đi cắt dưa hấu.”

    “Ừ.” Tiêu Vũ Thần chờ Mộ Ngôn rời đi, như vậy cũng phương tiện hắn sửa cài đặt.

    “Sửa tốt lắm?”

    “Ừ.”

    “Bất quá hiện tại đang có sét đánh, chờ không sét đánh lại nối mạng thử xem a.”

    “Ân… Ăn dưa hấu a, Dịch Dương mua, hương vị cũng không tệ lắm.” Mộ Ngôn chọn một miếng nhìn đẹp đẹp đưa cho Tiêu Vũ Thần,“Mưa còn to lắm, anh chờ mưa nhỏ lại đi a. Dù sao cũng không vội.”

    Tiêu Vũ Thần nhận dưa hấu, qua cửa sổ nhìn một chút bên ngoài, gật gật đầu: “Cũng tốt.

    Thuộc truyện: Cá Nhỏ, Mau Vào Trong Bát Anh!