Home Đam Mỹ Cấm Đoạn Chi Luyến – Chương 127

    Cấm Đoạn Chi Luyến – Chương 127

    Thuộc truyện: Cấm Đoạn Chi Luyến

    “Ba, con tới giúp người dọn”

    Lạc Phi tới giúp Lăng Tịch lau chùi sáp nến. Ngay lúc đang chuyên tâm, Bạch Tiểu Hàn ở đâu xuất hiện, xoa mặt hắn

    “Ha ha, con mèo hoa! Lạc ca ca là con mèo hoa!”

    Cảm giác được có gì dính trên mặt, Lạc Phi đưa tay sờ đến, có chút bất đắc dĩ nhìn một tay đầy kem.

    “Tiểu Hàn.”

    Lạc Phi hét to thần sắc nghiêm túc.

    “Lạc ca ca, anh nổi giận?”

    “Đúng vậy a, anh rất giận. Em nói, anh nên trừng phạt em thế nào để mình nguôi giận đây?”

    “Ô ô, không cần, Tiểu Hàn chính là cảm thấy được chơi thật vui mà thôi. Lạc ca ca, đừng đánh em.”

    “Anh không đánh em, anh chỉ là sờ sờ em mà thôi.”

    Lạc Phi đưa tay lên mặt Bạch Tiểu Hàn, cũng lung tung chà chà mấy cái, giữ đầu hắn lắc lư rất nhẹ. Lúc rút tay về còn thuận thế nhéo nhéo mũi hắn. Mặt nghiêm túc lúc đầu cũng hiện ra nụ cười vui thú.

    “Trả việc đánh lén nè”

    “Á! Anh làm em sợ. Lạc ca ca, anh phá quá.”

    “Ai kêu em nghịch ngợm như vậy?”

    Nam nhân luôn luôn ở một bên nhìn bọn họ, đã đi tới, cũng đem Bạch Tiểu Hàn trên mặt đất kéo lên,

    “Đi rửa mặt, tắm sạch sau đó thay đồ.”

    “Ba.”

    Lạc Phi quay đầu lại kêu nam nhân một tiếng, đáy mắt có một chút xấu hổ. Khẳng định vừa rồi đều bị nam nhân thấy hết đi. Lạc Phi không khỏi có chút lo lắng.

    “Ừ. Con cũng đi rửa mặt đi, có dính dơ kìa. “

    “Dạ, được.”

    Lạc Phi xấu hổ sờ sờ lỗ tai, sau đó đi vào phòng tắm.

    Có Lạc Phi cùng Bạch Tiểu Hàn ở bên cạnh mỗi ngày thật tốt, trong nhà luôn có tiếng cười, rất ấm áp. Nam nhân trong lòng cảm thán một tiếng, sau đó ngồi xổm xuống tiếp tục rửa sạch sáp nến.

    Một lát sau, Lạc Phi cũng gia nhập, Bạch Tiểu Hàn cũng ở một bên hỗ trợ. Tuy rằng không có nói chuyện với nhau, nhưng vẫn rất ăn ý, bên trong gian phòng không khí rất hòa hợp.

    Mấy ngày kế tiếp theo, Lạc Phi buổi tối đều cùng nam nhân đi làm, chính là không có gặp lại Tần Tường, do đó cũng giảm bớt không ít phiền toái.

    Rồi Lạc Phi nhận được thông báo của người đại diện có công tác mới.

    “Ba, con có việc gấp, có thể rời đi vài ngày…con không muốn đi.”

    Lạc Phi từ phía sau ôm lấy nam nhân đang nấu cơm trong bếp.

    “Đứa ngốc, công việc là quan trọng, xong rồi trở về không phải sao?”

    Ly biệt là sầu bi làm cho nam nhân cũng không có quan tâm hành động quá mức thân mật của Lạc Phi lúc này, mà là buông sạn trong tay, vỗ nhẹ tay Lạc Phi đang khoác bên hông, ôn nhu trấn an.

    “Dạ, con biết. Nhưng mà con không muốn xa người, cùng Tiểu Hàn.”

    Nếu có thể, hắn một khắc cũng không muốn cùng người nam nhân này tách ra. Nhưng không có khả năng, vì lo cho sinh hoạt nam nhân tốt hơn sau này, hắn phải kiếm nhiều tiền,

    “Ngoan. Xong việc rồi trở về, ba cùng Tiểu Hàn ở nhà chờ con. Được rồi, buông tay, trước hết để cho ta nấu cơm, sau khi cơm nước xong sẽ giúp con thu dọn hành lý.”

    Gặp Lạc Phi không có động tĩnh, nam nhân lại tiếp tục,

    “Phi Phi, phòng bếp nhiều khói, con đi ra bên ngoài ngồi một lát, ta sẽ rất là nhanh thôi.”

    “Dạ.”

    Lạc Phi không tự nguyện rút tay về, sau đó đi ra khỏi phòng bếp. Mới cùng nam nhân sinh sống vài ngày mà thôi, liền luyến tiếc rời đi. Thậm chí, đã quen cảm giác có nam nhân bên cạnh quan tâm chăm sóc. Chính là không thể cứ bám vào nam nhân, vì cuộc sống tương lai phải phấn đấu. Cho nên, hănd phải rời đi.

    Nghĩ đến lại phải rời nam nhân một thời gian, Lạc Phi nhìn về phía nam nhân ánh mắt hiện lên vài tia ảm đạm. Bất quá nhớ tới lời nam nhân vừa rồi, Lạc Phi lại không khỏi mỉm cười.

    “Ba cùng Tiểu Hàn ở nhà chờ con… Trong nhà, chờ con.””

    Nhà, rất là ấm áp. Từ nhỏ, ở viện mồ hôi, sau này luôn bên ngoài phiêu bạc, ở qua rất nhiều địa phương. Cũng không thể gọi là nhà, cũng chỉ có thể gọi là nơi nào đó mà thôi. Mà hiện tại bất đồng, nơi này là nhà nam nhân, hắn xong việc rồi sẽ trở về.

    “Phi Phi, ăn cơm đi.”

    Nam nhân đem đồ ăn bưng lên bàn, sau đó đưa cho Lạc Phi một đôi đũa,

    “Con ăn trước, ta đi giúp con dọn hành lý.”

    “Không cần gấp như vậy, cùng nhau ăn đi.”

    “Vâng, được rồi.”

    Nam nhân vào phòng bếp bới cho mình chén cơm, lại bưng ra ngồi vào bên cạnh Lạc Phi.

    “Ba, con sẽ điện thoại cho người. Người nhớ rõ luôn mở máy. Bất cứ lúc nào, cũng có thể liên lạc cho con, người lưu số con đầu tiên nhé. “

    Di động nam nhân có hai dãy số, dãy số kia là của ông chủ đã gặp qua. Nghĩ đến Tần Tường, Lạc Phi lại không vui, nên lén đem số đó xoá bỏ, xóa hết nhật ký. Đương nhiên, việc này, nam nhân đều không biết gì.

    Hắn không hỏi quan hệ giữa họ, nhưng cũng không muốn cho nam nhân cùng Tần Tường tiếp tục trao đổi, dù sao chờ khi công tác trở về, sẽ nói nam nhân xin nghỉ việc, ở nhà làm trợ lý riêng cho hắn.

    Thuộc truyện: Cấm Đoạn Chi Luyến