Home Đam Mỹ Cấm Đoạn Chi Luyến – Chương 212

    Cấm Đoạn Chi Luyến – Chương 212

    Thuộc truyện: Cấm Đoạn Chi Luyến

    Đem đồ ăn tất cả đều làm xong, bỏ vào cà men đặt cùng một chỗ túi đồ đã chuẩn bị trước đó, Lăng Tịch mới cầm áo ngủ đi vào phòng tắm.

    Lại là một đêm không ngủ, trong đầu toàn là hình ảnh Bạch Tiểu Hàn. Nam nhân thở dài, bên trong gian phòng im lặng, có vẻ có chút cô đơn. Không muốn ngủ cũng phải ngủ, dù sao ngày mai còn phải gặp Bạch Tiểu Hàn, phải có tinh thần ở trước mặt Bạch Tiểu Hàn, miễn cho Bạch Tiểu Hàn sẽ lo lắng.

    Ngày hôm sau, nam nhân sáng sớm liền tỉnh dậy, đổi quần áo, lo lắng đem những thứ muốn mang cho Bạch Tiểu Hàn kiểm tra một lần nữa, thấy không có thiếu sót mới an tâm.

    Người trợ lý điện thoại đến, nam nhân mang theo túi lớn túi nhỏ đi xuống lầu, ngồi đợi. Xe ngừng lại, người trợ lý xuống xe giúp nam nhân đem tất cả đều bỏ vào trong xe, nhìn thấy người trợ lý ân cần, nam nhân hướng về phía hắn nói cảm tạ. Hắn ngượng ngùng vuốt tóc, cười đem nam nhân mời lên xe, chở đi hướng công ty điện ảnh và truyền hình thành phố.

    Một lúc sau, bọn họ tới nơi, mà nam nhân như trước vẫn chìm trong suy nghĩ, người trợ lý phải gọi nam nhân vài câu, rồi mang theo mấy cái túi cùng nam nhân đi vào ký túc xá.

    Thừa dịp người trợ lý đi tìm Bạch Tiểu Hàn đến, nam nhân chậm rãi đánh giá gian phòng. Lăng Tịch phát giác, nơi này so với lần trước phong phú hơn rất nhiều. Giày dép nhiều hơn mấy đôi, thú bông những nhân vật phim hoạt Bạch Tiểu Hàn thích nhất cũng có, trên giường có thêm một gấu bông cực lớn chiếm phần lớn cái giường. Nam nhân vươn tay sờ sờ bộ lông rất mềm mại, loại này Bạch Tiểu Hàn vẫn muốn mua, nhưng ngại quá lớn, hơn nữa giá rất cao, nam nhân đã không mua. Sau đó lại đi đến tủ quần áo mở ra, liền thấy quần áo bên trong cũng nhiều, rất nhiều, tất cả đều là hàng hiệu, giá trị cao.

    Xem ra, Triệu Tử Kỳ đã thu xếp tất cả thật tốt, cũng bỏ không ít tâm tư. Thấy vậy, nam nhân cũng an tâm.

    Tầm mắt của nam nhân dừng lại ở quyển nhật ký nằm ở mặt bàn, trong lòng khẽ động, sau đó cầm lên, lật xem nội dung bên trong. Vốn là muốn từ bên trong biết được Bạch Tiểu Hàn tình hình gần đây, nhưng nam nhân lại phát giác, trừ nội dung lần trước xem qua chỉ có thêm hơn hai trang nhật kí. Nhật kí, cũng chỉ là đơn giản ghi chép về thời tiết, cùng với ăn gì, căn bản là không có nói về mình, nhưng lại nói về Triệu Tử Kỳ, nói về thú nhồi bông mới được tặng.

    Chẳng lẽ Bạch Tiểu Hàn đã không nhớ mình sao? Bạch Tiểu Hàn đã quen ở bên này, có mình hay không cũng không sao cả, cho nên mới không có nhắc tới nữa?

    Ngồi tự hỏi trong chốc lát, nam nhân phát giác, là mình thật hẹp hòi. Mặc kệ Bạch Tiểu Hàn thay đổi như thế nào, chỉ cần Bạch Tiểu Hàn có thể sinh hoạt tốt, là đủ rồi.

    Đang ngồi trầm ngâm, cửa phòng bị một lực mạnh mẽ từ bên ngoài mở ra, Bạch Tiểu Hàn giống một cơn gió xoáy vọt đến từ phía sau ôm chặt Lăng Tịch.

    “Ba, người tại sao lâu như thế mới đến thăm con?”

    Cho dù nhìn không tới cũng biết, Bạch Tiểu Hàn giờ phút này phồng má chu miệng, thần sắc bất mãn.

    Tiểu Hàn.

    Nam nhân trong lòng gọi một tiếng, sau đó nghiêng mình sờ sờ đầu Bạch Tiểu Hàn nói:

    “Ba bề bộn nhiều việc, cho nên chưa rãnh tới thăm con. Hiện tại ba có chút thời gian, không phải đã tới đây gặp con rồi sao? Con xem, đã lớn như vậy mà còn làm nũng, không sợ bị người khác chê cười.”

    “Nào có, nào có làm nũng.”

    “Con nha.”

    Nam nhân buồn cười gõ gõ lên trán Bạch Tiểu Hàn, sau đó cầm bàn tay đang để trên bụng của mình.

    Không biết đợi cho bọn họ lần sau gặp mặt, Bạch Tiểu Hàn còn thân thiết giống hiện tại không?

    Nghĩ vậy, nam nhân nhịn không được thở dài, xiết chặt tay Bạch Tiểu vài phần.

    “Ba, làm sao vậy? Có phải Tiểu Hàn chọc giận người hay không?”

    “Không có, Tiểu Hàn thật ngoan, không có chọc ta giận. Tiểu Hàn, ba làm điểm tâm cho con ăn, con muốn nếm thử không?”

    “A? Tốt quá tốt quá! Đã lâu chưa ăn món ba làm, con nằm mộng cũng muốn ăn muốn ăn.”

    “Đúng là trẻ con.”

    Khi nhìn đến người trợ lý còn đứng tại cửa chưa có đi, nam nhân cười lên tiếng mời:

    “Cùng nhau ăn một chút đi.”

    “A? Không cần, không cần. Ta liền không quấy rầy các người, các người tâm sự đi. Khi phải đi về, lại gọi điện thoại cho ta, ta chờ ở cổng ký túc xá.”

    “Vâng, được.”

    Đôi cha con kia tuy rằng thoạt nhìn quá mức thân mật, nhưng thông qua cẩn thận quan sát, hắn phát giác, nam nhân đối với Bạch Tiểu Hàn cũng không có gì quá mức, có lẽ lúc trước, là hắn quá mức mẫn cảm, nghĩ nhiều.

    Thuộc truyện: Cấm Đoạn Chi Luyến