Home Đam Mỹ Cao Thủ “Đổi Đen Thay Trắng” – Quyển 5 – Chương 8

    Cao Thủ “Đổi Đen Thay Trắng” – Quyển 5 – Chương 8

    Thuộc truyện: Cao Thủ “Đổi Đen Thay Trắng”

    Chẳng bao lâu sau, Tần Sách đã không có tâm tư đi suy xét chuyện khác.

    Vì kinh thành bị giới nghiêm nên lần trước hắn không thể trà trộn vào. Lần này, hắn dẫn nạn dân tấn công cửa thành, dẫn đến phòng vệ rời rạc, nhân tâm đại loạn, chính là thời cơ tốt lẻn vào kinh thành.

    Tìm cớ rời khỏi nhà họ Chương, hắn cải trang thành thị vệ, dễ dàng trà trộn vào hoàng cung.

    Hoàng đế có rất nhiều trung thần trong triều đình. Nếu như ông vừa băng hà, tiểu thái tử lập tức đi theo, khó tránh sẽ bị các đại thần nghi ngờ, dẫn đến nhiều chuyện phiền toái. Cho nên thái hậu không dám hấp tấp động chạm đến thái tử, chỉ đành chờ con trai mình kế vị rồi từ từ hạ độc thái tử sau, để y đi theo bước chân của phụ hoàng y.

    Tần Sách thuận lợi tiếp ứng Thái tử, nhưng khi ra khỏi cung lại vô tình bị thị vệ tuần tra phát hiện, bị truy đuổi khắp nơi.

    Cùng lúc đó, người hầu nhà họ Chu cũng đưa tin, nói rằng phó tướng của thế tử Thần Uy hầu – Định Viễn tướng quân vô cùng giống với người mà đông gia muốn tìm. Người nọ cao tám thước, tướng mạo đường hoàng, dáng người cao to, bình thường thích nhất là hút thuốc, có biệt danh là kẻ nghiện thuốc trong quân đội.

    Chu Doãn Thịnh nhận được tin tức, vui mừng quá đỗi, lập tức bỏ ra số tiền lớn thu mua thị vệ gác thành. Lẻn vào kinh thành, thuê một căn phòng trọ đối diện phủ Định Viễn tướng quân, chuẩn bị ôm cây đợi thỏ.

    Đợi cả ngày mà mãi vẫn không thấy ai, hắn hơi ủ rũ, dùng bữa tối với Thuý Nhi và Lư thị xong lập tức trở về phòng nghỉ ngơi.

    “Công tử, nước nóng cho ngài tắm rửa đã chuẩn bị xong, xin mời dùng.” – Tiểu nhị đổ đầy nước ấm vào thùng gỗ lớn sau bình phong, còn nịnh nọt tặng kèm một giỏ hoa.

    “Đây là gì?” – Chu Doãn Thịnh chỉ vào giỏ hoa, khoé miệng giật giật.

    “Đây là do tỳ nữ của ngài chuẩn bị, nói là để sau khi tắm rửa có thể lưu lại hương thơm. Để ta giúp công tử thả vào thùng gỗ.”

    Thuý Nhi và Lư thị tưởng thiếu gia nhà mình vào thành gặp người thương, đương nhiên sẽ muốn chuẩn bị chu đáo mọi mặt. Chu Doãn Thịnh không ngăn cản kịp, đành phải ném cho tiểu nhị ân cần quá mức này một viên bạc vụn, sau đó nhìn chằm chằm vào lớp hoa trôi nổi trên mặt nước mà ngây ra.

    Thôi, bây giờ thậm chí còn sinh con được, so đo cái này làm gì? Hắn cười tự giễu, cởi quần áo ra, chậm rãi ngâm mình xuống nước. Đang tắm đến một nửa, cửa sổ đột nhiên bị cạy ra, một hắc y nhân che mặt đứng bên cạnh thùng gỗ, kinh ngạc nhìn hắn chằm chằm.

    Nói đúng hơn, là nhìn chằm chằm nốt ruồi chu sa trên trán hắn.

    “Người là ca nhi?” – Hắc y nhân buột miệng hỏi.

    “Ngươi là Tiểu Hắc?” – Chu Doãn Thịnh nhíu mày. Nghe dưới lầu truyền đến tiếng bước chân hỗn độn, hắn lập tức kéo người đàn ông còn đang ngẩn ra vào thùng nước ấn xuống đáy. Sau đó nhanh chóng đóng cửa sổ vào. May mà trên mặt được trải đầy cánh hoa, không thể nhìn thấy gì cả.

    Cửa bị ầm ầm phá ra, một tốp binh lính vác đao đi ra từ sau bình phong, trông thấy người đang ôm ngực, vẻ mặt hoảng sợ, tất cả đều ngẩn ngơ.

    “Các ngươi là ai? Mà dám xông vào phòng ta? Cho các ngươi biết, ta là chính quân sắp cưới của Đô đốc tả quân Phí đại nhân, mạo phạm ta, các ngươi chắc chắn không được yên đâu!”

    Chu Doãn Thịnh nói như vậy không phải là không có nguyên nhân. Nhà mẹ đẻ của Thái hậu khống chế hữu quân trong năm đội quân lớn nhất, đang cực lực muốn mượn sức tả quân, giúp bà ta đối kháng với trung quân của Tần Sách, đương nhiên không dám đắc tội Đô đốc tả quân. Mà chính quân của Phí đại nhân đúng là vừa mới mất, đang định nạp kế.

    Người trong thùng tắm vốn có diện mạo tuyệt đẹp, lúc này bởi vì phẫn nộ mà càng thêm diễm lệ, điểm chu sa nơi ấn đường đỏ đến có thể rỉ ra máu. Một báu vật như vậy, không phải là người đại phú đại quý chắc chắn không thể nào hưởng dụng được. Mấy binh lính vội vàng liếc nhau, vội vàng lùi ra sau bình phong, kiểm tra qua loa những nơi có thể giấu người như gầm giường, tủ quần áo, sau đó xin lỗi rồi lập tức đi ra ngoài.

    Thuý Nhi và Lư thị vội vàng kéo chặt cửa phòng cho hắn.

    Tần Sách trồi lên khỏi mặt nước, cắn răng hỏi – “Ngươi có hôn ước với Phí Văn Hải?”

    “Lừa bọn họ thôi.” – Chu Doãn Thịnh thờ ơ khoát tay, bước ra khỏi thùng tắm khoác áo ngoài lên người. Trước nay hắn vẫn coi mình là đàn ông, hoàn toàn không kiêng dè Tần Sách một chút nào.

    Tần Sách nhìn chằm chằm bờ mông cong mẩy và đôi chân thon dài thẳng tắp của hắn, mũi nóng lên, hai dòng máu mũi chảy xuống. Vật dưới quần cũng căng đau khó chịu, dường như sắp nổ tung.

    Chu Doãn Thịnh thắt đai lưng, đi chân trần đến bên cạnh bàn, vừa rót trà vừa hỏi – “Sao ngươi lại đột nhiên xuất hiện ở đây? Còn bị quan sai đuổi bắt?”

    “Chuyện dài khó nói hết ngay được.” – Tần Sách lau sạch máu mũi, cũng không dám bước ra khỏi thùng, sợ vật cực lớn kia bị thanh niên phát hiện.

    Chu Doãn Thịnh cái gì cũng biết, thế nên không có hứng thú truy hỏi. Huống hồ dù hắn không biết, hắn cũng biết nguyên tắc hỏi ít sai ít. Hắn đi đến bên cạnh thùng tắm, cười nói – “Chúng ta làm giao dịch được chứ?”

    “Giao dịch gì?” – Tần Sách hít sâu quay đầu đi, không dám nhìn thân hình hoàn mỹ ẩn hiện sau lớp quần áo thấm ướt.

    “Ta giúp ngươi đào thoát truy bắt, ngươi coi như không biết ta là ca nhi.”

    “Vì sao không để người khác biết ngươi là ca nhi?” – Tần Sách nhanh chóng nhìn hắn một cái, cố nén niềm vui trong lòng mà bổ sung – “Ta đã nhìn thấy cơ thể của ngươi, đương nhiên là phải chịu trách nhiệm.”

    “Ngươi chịu trách nhiệm với ta, vậy Chương Thư Lâm thì sao? Chẳng phải các ngươi đã đính ước hay sao? Chẳng lẽ ngươi muốn một người làm chính quân, một người làm trắc thất cho ngươi? Ngươi lấy đâu ra mặt mũi lớn thế?” – Chu Doãn Thịnh cười lạnh một tiếng, nói tiếp – “Ta không cần ngươi chịu trách nhiệm, ta đã có người trong lòng. Nói thật cho ngươi biết, lần này ta vào kinh là để tìm hắn.”

    Tần Sách vốn định giải thích quan hệ giữa mình và Chương Thư Lâm, nghe đến câu sau lập tức quên hết mọi thứ. Chỉ cảm thấy lồng ngực như bị ai đó đâm một dao, trực tiếp lôi trái tim ra khỏi lồng ngực bóp siết lăng trì, đau không thể át. Hắn hận mình vì sao phải tuỳ tiện đồng ý yêu cầu của Chương Thư Lâm, càng hận người được Chu Tử Ngọc yêu, hận không thể tìm ra kẻ đó mà phanh thây vạn đoạn.

    “Người trong lòng của ngươi là ai? Không biết ta có thể may mắn làm quen người nọ một chút hay không?” – Sát khí trong lòng hắn đã sớm bốc lên ngùn ngụt, trên mặt lại không để lộ mảy may.

    “Chờ ta tìm được hắn đã rồi nói sau.” – Chu Doãn Thịnh uể oải khoát tay.

    Thì ra còn chưa tìm được? Vậy thì hãy biến mất vĩnh viễn đi. Tần Sách rũ mi, che giấu màu máu sâu trong con ngươi. Ngâm nước lạnh một lúc lâu, hắn mới ra khỏi thùng tắm, thay bộ quần áo sạch sẽ mà thanh niên đưa cho.

    Dáng người của hai người có sự chênh lệch rất lớn, vải bị kéo căng, phác hoạ ra đường nét cơ bắp được rèn luyện từ trong quân đội. Chu Doãn Thịnh nhanh chóng liếc nhìn hắn một cái, cảm thấy hơi mất tự nhiên. Người này giống y như tên kia, đều là máy phát nội tiết tố biết đi.

    “Ta ngủ trên giường, ngươi ngủ dưới đất.” – Hắn lấy một chồng chăn đệm thừa trong tủ ra, ném xuống chân Tần Sách.

    “Đương nhiên rồi.” – Tần Sách nhanh chóng trải đệm chăn, nghiêm giọng nói – “Còn có một việc muốn cho công tử biết, tên ta không phải là Tiểu Hắc, mà là Tần Sách.” – Tên Tiểu Hắc này quả thật là sỉ nhục! Hắn đường đường là Đô đốc trung quân, Chương Thư Lâm coi hắn là chó chắc?

    Chu Doãn Thịnh sung sướng khi người gặp hoạ, cười nói – “Biết rồi, Tiểu Hắc.”

    Ánh mắt Tần Sách hơi tối lại, thế nhưng không phản bác. Cùng một cái tên, được Chu Tử Ngọc gọi, hắn lại có cảm giác thoả mãn, bằng lòng lên núi đao xuống biển lửa vì người nọ. Đúng là gặp hạn mà.

    Người thương nằm gần trong gang tấc, khiến Tần Sách vui như mở cờ. Hắn nhấm nháp đi nhấm nháp lại ảo tưởng trong đầu, hô hấp dần dần nặng nề, lập tức xoay người, dùng ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm bóng người sau rèm lụa.

    Thân dưới cứng rắn như sắp nổ. Khi sự nhẫn nại của hắn rốt cuộc đến cực hạn, định điểm huyệt khiến thanh niên ngất đi, biến tất cả ý tưởng của mình thành hiện thực, thanh niên lại đột nhiên lên tiếng – “Trằn trà trằn trọc, không ngủ được à?”

    “Đúng vậy, ta rất ít khi ngủ cùng phòng với người khác, không quen cho lắm.” – Tần Sách cứng đờ bất động, chậm rãi điều chỉnh hô hấp thành trạng thái thong thả.

    “Ta cũng vậy. Chấp nhận tạm đi, sáng sớm mai chúng ta sẽ khởi hành.”

    “Làm thế nào đi ra khỏi thành?”

    “Đương nhiên là cải trang giả dạng.”

    “Cải trang thành gì?”

    “…”

    Tần Sách vừa dẫn dắt thanh niên nói chuyện, vừa đưa tay vào trong quần thủ dâm. Trong đầu xuất hiện gò má ửng đỏ và đôi mắt phủ lớp sương mờ của thanh niên. Sự tự chủ của hắn rất mạnh, dù cho cả cơ thể lẫn linh hồn đều đang run rẩy, điên cuồng vì thanh niên, hô hấp của hắn vẫn không hỗn loạn chút nào.

    Chu Doãn Thịnh thẳng thắn thuật lại kế hoạch ngày mai cho hắn, dần dần chìm vào giấc ngủ say từ lúc nào.

    Tần Sách rốt cuộc bắn ra, ánh mắt như sói dán chặt lên người hắn, mãi vẫn không muốn rời khỏi.

    Hôm sau, Chu Doãn Thịnh ra lệnh cho Thuý Nhi mua một chút son phấn về. Dựa vào thuật dịch dung cao siêu hoá trang Tần Sách thành ông lão sáu mươi. Khuôn mặt tuấn tú góc cạnh rõ ràng lập tức trải đầy nếp nhăn, ngay cả làn da nơi cổ và mu bàn tay cũng già cả lỏng lẻo, tóc tai mi mày râu ria đều xám bạc, lưng gù xuống, đi một bước lảo đảo một bước, như thể đã gần đất xa trời. Dù cho phụ thân và mẫu phụ của Tần Sách có đứng trước mặt hắn cũng chắc chắn không nhận ra.

    Hai người đi xe ngựa ra khỏi thành. Lúc này Chu Doãn Thịnh không che giấu nốt ruồi chu sa trên trán. Tiền tài và sắc đẹp, thị vệ gác thành làm sao ngăn cản được, chỉ hỏi mấy câu qua loa rồi thả đi.

    Đi đến gần thôn, xác định không có người đuổi theo, Tần Sách lau lớp dịch dung, kéo tay Chu Doãn Thịnh dặn dò – “Che nốt ruồi chu sa của ngươi đi.”

    Trước khi ổn định triều chính, hắn không hy vọng bất kỳ ai phát hiện ra bí mật này. Chu Tử Ngọc chỉ có thể là của hắn.

    “Còn cần ngươi nói chắc.” – Chu Doãn Thịnh hừ lạnh.

    “Che ngay bây giờ.” – Tần Sách không chịu thả tay.

    Chu Doãn Thịnh hết cách, đành phải lấy phấn cao màu da người che lấp dấu vết. Tần Sách lúc này mới vừa lòng, xuống xe chạy thẳng đến doanh trại đóng quân cách đó mười dặm.

    Bàn bạc công việc cứu giúp triều đình với phó tướng xong, hắn nhân lúc ban đêm trở về nhà họ Chương.

    Thấy hắn về, Chương Thư Lâm vô cùng vui mừng. Nhưng không nhào lên như thường ngày, mà là đứng nguyên tại chỗ, vẻ mặt rối rắm.

    Chương Gia Thuỵ hỏi thẳng – “Tiểu Hắc ca, có phải là ngươi đã khôi phục trí nhớ không? Rốt cuộc ngươi có thân phận gì? Vừa rồi mới có người bí mật đưa mấy trăm cân gạo và một quyển ngân phiếu đến, nói là muốn báo đáp ân tình nhà họ Chương.” – Đếm tới đếm lui cũng chỉ có ân tình cứu Tiểu Hắc này.

    “Gạo và ngân phiếu các ngươi cứ nhận lấy đi. Thân phận của ta không tiện nói ra, sau này các ngươi sẽ biết, cũng đừng nghĩ đến chuyện nói việc này cho người khác, cẩn thận rước lấy hoạ diệt môn.” – Tần Sách dùng ánh mắt hung ác nhìn y, như thể Tiểu Hắc thành thật hàm hậu trước kia chưa từng tồn tại.

    Chương Thư Lâm bị doạ đến mặt mũi trắng bệch, lập tức gật đầu tỏ vẻ sẽ kín miệng như bưng.

    Nhưng Chương Gia Thuỵ thì đoán được sơ sơ, ánh mắt hơi sáng lên, hỏi – “Vậy hôn ước giữa ngươi và ca ca có còn giữ lời không?” – Nếu như người này quả thực là thế tử Thần Uy hầu vô cớ mất tích lúc trước, nhà họ Chương chắc chắn sẽ giàu to. Y cũng sẽ một bước lên mây như diều gặp gió.

    “Đương nhiên là huỷ bỏ.” – Tần Sách phủ nhận không chút do dự.

    Mong đợi đầy cõi lòng của Chương Gia Thuỵ nháy mắt tan vỡ, y giận dữ nói – “Không thể nào ngờ đường đường Đô đốc trung quân lại là một kẻ tiểu nhân nói lời không giữ lấy lời.”

    “Ngươi rất thông minh, lại còn là một kẻ thông minh thích khoe khoang. Nên biết người như vậy sẽ chết nhanh nhất.” – Tần Sách nói với vẻ mặt vô cảm – “Tần Sách ta đúng là coi trọng lời hứa. Nhưng sẽ không vì một lời hứa hẹn mà vứt bỏ hạnh phúc cả đời. Có rất nhiều phương pháp báo đáp ân tình, không đáng kéo cả chính mình vào. Ta chỉ mất trí nhớ chứ không phải não bị ũng nước. Nếu các ngươi thức thời thì hãy ngoan ngoãn nhận lấy lễ tạ của ta, từ nay về sau không ai nợ ai. Còn nếu không nghe, ta có thủ đoạn khiến các ngươi thức thời.”

    Lần đầu tiên Chương Thư Lâm nhận ra, người trước mắt này là thế tử Thần Uy hầu cao cao tại thượng, là đô đốc trung quân tay cầm trọng binh, mà không phải là Tiểu Hắc thành thật hàm hậu. Hốc mắt cậu ta đo đỏ, bất đắc dĩ gật đầu.

    Dù Chương Gia Thuỵ có phẫn hận nữa cũng biết không thể lấy trứng chọi đá, không thể không từ bỏ phú quý dễ như trở bàn tay.

    Tần Sách từ biệt phu phu nhà họ Chương, không mang theo bất cứ thứ gì, ẩn mình vào màn đêm.

    Thuộc truyện: Cao Thủ “Đổi Đen Thay Trắng”