Cấp ngã báo báo – Chương 1-2

    1135

    Thuộc truyện: Cấp ngã báo báo – Chương 1-2

    Đệ nhất chương
    Thành phố T. đại sứ quán Cao Già Thánh quốc

    Cánh cửa sổ mở hé, ánh mặt trời nhẹ nhàng vươn vào, nam tử tóc vàng đến thắt lưng, ngồi xếp bằng, mờ ảo ẩn ẩn sau khe hở, khiến cho hắn như thiên sứ từ trên trời giáng xuống. . . . . .

    Đứng một bên, bộ trưởng ngoại giao Sát Bố Nhĩ tiến đến yết kiến thánh sứ từ nội tâm phát ra tán thưởng, nhìn mà lòng say thần mê.

    “Hai vị vương tử hiện tại nơi nào?”

    Nam tử diện mạo tuyệt mỹ lạnh lùng hỏi lập tức làm bừng tỉnh Sát Bố Nhĩ đang chìm vào “hoa si”.

    Hắn vội vàng thu liễm tâm thần, khom người trả lời, “Hồi bẩm thánh sứ, Tử Thần cùng Tử Lẫm hai vị vương tử đang ở nước ta đi làm tại sáp nhập Cự Tường Khoa Kỹ.”

    “Đi làm? Hai người bọn họ?”

    “Đúng vậy, hai vị vương tử tựa hồ rất coi trọng công ty này, gần đây mỗi ngày đều tới đó đi làm.”

    “Mỗi ngày? Bản sứ không có nghe lầm chớ?”

    Thánh sứ từ nhỏ nhìn mấy vị vương tử lớn lên, làm sao lại không biết tính nết của bọn họ, hiện giờ nghe nói bọn họ chăm chỉ như thế, chẳng những không cảm thấy vui mừng, ngược lại còn nổi lên nghi hoặc.

    “Hai vị vương tử gần đây hay lui tới ai, làm những thứ gì?”

    Hai vị vương tử gần đây với ai cùng một chỗ a. . . . . . ? Sát Bố Nhĩ vắt hết óc suy nghĩ.

    Bên người hai vị vương tử thường đi nhất chính là một trợ lý, bất quá nam nhân kia tuyệt không thu hút, hẳn không phải là trọng điểm mà thánh sứ muốn hỏi.

    “Hồi bẩm thánh sứ, hai vị vương tử gần đây cũng không lui tới với ai, ngoại trừ đi làm cơ hồ thế nào cũng không ra khỏi cửa, mỗi ngày đi làm rồi lại về nhà, trước kia thường đi yến tiệc mà gần đây cũng không đi.”

    “Cái gì? Có chuyện thế này.” Hành động của hai vị vương tử khác thường làm cho thánh sứ càng nhăn mặt hơn.”Chẳng lẽ bản sứ vì bọn họ an bài bữa tiệc thân cận với các thiên kim thế gia, bọn họ cũng không đi?”

    “Đúng vậy. . . . . .” Sát Bố Nhĩ chảy xuống vài giọt mồ hôi lạnh.

    “Thế nào ngươi không sớm nói với bản sứ?” Thánh sứ luôn luôn bình thản trên mặt hiếm khi hiện ra một tia giận dữ.

    “Ô. . . . . . Thánh sứ bớt giận, kẻ bề tôi này hôm nay chính là muốn báo cáo với thánh sử chuyện này.”

    “Hừ, việc này bản sứ sẽ tự thân xử lý, tạm thời không nói chuyện. Lần trước chuyện ta bảo người điều tra thế nào?”

    “Chuyện kia cũng đã điều tra được!” Sát Bố Nhĩ vừa mới bị mắng đến thối đầu, hiện tại có cơ hội lập công chuộc tội, lập tức nói đến nước miếng tung bay, “Thánh sứ thật sự là liệu việc như thần, chiếc nhẫn kia thật sự có ở nước T a! Qua điều tra bí mật của chúng ta, ba mươi năm trước từng có vị thương nhân châu báu qua tay nhiều người mới chuyển chiếc nhẫn này về nước T.”

    “Sau đó?”

    “Căn cứ tin tức của chúng ta, sau lại chiếc nhẫn này đã rơi vào trong tay của tập đoàn Vĩ Hùng nhà họ Lý.” Trên mặt của Sát Bố Nhĩ tràn đầy nét mặt hưng phấn.

    “Thật sao?” Thánh sứ trên mặt rốt cục lộ ra một tia vui mừng, “Bộ trưởng Sát Bố Nhĩ, chiếc nhẫn này đối với đại thần cùng thánh quốc rất quan trọng không phải là nhỏ, ngươi xác định tin tức này không sai chứ?”

    Đại thần trong miệng Thánh sứ chính là Tham Thiên đại thần mà Cao Già Thánh quốc đời đời cung phụng.

    Trăm ngàn năm trước, ba hồn bảy vía của Tham Thiên đại thần bị Thiên Hậu đánh bay khắp nơi, trong đó ba hồn bị đánh luân hồi, chuyển thế làm người trần, còn bảy phách khác được thượng đế không đành lòng trộm về nên đã phong trong một khối đá nguyên kim.

    Trong truyền thuyết, khối đá nguyên kim này sau khi bị Thiên Hậu phát hiện, giận dữ, tức giận đến chém thành hai nửa, một nữa được gắt gao trấn giữ trên một nơi ở Tiên Sơn. Một nửa thì ném vào thế gian, chẳng biết đi đâu. . . . . .

    Cao Già Thánh quốc hoàng thất nhiều thế hệ thay nhau đi kiếm hồn phách của đại thần, vì tìm khối đá nguyên kim kia lưu lạc thế gian, không biết đã tốn hết bao nhiêu tiền tài, rốt cục mấy năm trước biết được khối đá nguyên kim kia được một vị thợ thủ công tuyệt thế làm thành ba chiếc nhẫn. . . . . .

    “Thánh sứ yên tâm, kẻ bề tôi điều tra tương đối cẩn thận. Chiếc nhẫn này Lý gia bảo hộ tương đối ẩn mật, nghe nói là vật bảo gia truyền của bọn họ, ta mua được từ vú nuôi về hưu theo Lý gia đã lâu, hiện giờ Lý gia tài cao thế lớn, chúng ta muốn thu vào tay, chỉ sợ không dễ dàng a.”

    “Vì có được chiếc nhẫn này, vì đạt được sứ mệnh đời đời tương truyền của Thánh quốc chúng ta, bản sử không tiếc hết thảy thủ đoạn cũng muốn thu vào tay!”

    Trên mặt của Thánh sứ hiện lên một tia túc lãnh (nghiêm túc lạnh giá).

    ♥♥♥

    “Ca, ra ngoài.”

    “Không được, ngươi ra ngoài trước.”

    “Tại sao lại ta phải đi ra ngoài trước?”

    “Bởi vì ngươi tiến vào trước, cho nên ngươi phải đi ra ngoài trước.”

    “Vậy tối hôm qua là ngươi tiến vào trước, tại sao lại ngươi không có đi ra ngoài trước?”

    “Bởi vì giữa trưa hôm qua ở trên bàn làm việc lần đó ngươi cũng không đi ra ngoài trước.”

    “Vậy hôm trước ở trên xe lần đó ngươi ──”

    “Câm miệng cho ta!” Trong lúc hai đại nam nhân nói lời dâm tà tưởng chừng như ngây thơ cực điểm, làm cho Lâm Đạm Chi nghe mà mặt đỏ tai hồng, “Hai người các ngươi toàn bộ đi ra cho ta!”

    Hai tên không biết liêm sỉ này, muốn đi vào thì đi vào, muốn đi ra thì ra đi, vậy cái tiểu thí thí của ta là cái cửa lớn nhà hắn a?

    Đúng vậy, nằm trên giường lớn siêu xa hoa trong phòng làm việc đặc biệt của hai vị tổng tài Tích Kiến, bị hai người một trái một phải ôm chặt lấy là Lâm Đạm Chi mà trong tiểu thí thí còn cắm hai “đại lạp xưởng hiệu vương tử” của hai người lấp đầy.

    “Ôi, tiểu trợ lý đáng thương của chúng ta đã hoàn hồn a? Có tinh thần như vậy.” Ca ca Tử Thần cúi đầu nhìn nam nhân nổi giận đùng đùng, tà tà cười.

    “Đúng vậy, vừa mới không biết là ai liều mạng kêu, 『 A a. . . . . . Không được. . . . . . Tha ta đi. . . . . . Ta sắp chết. . . . . . 』, một bộ dạng hấp hối, không ngờ bây giờ có tinh thần như vậy, lại bắt đầu nhanh mồm nhanh miệng .” Đệ đệ Tử Lẫm trêu chọc nói.

    “Ha ha, Lẫm, ngươi bắt chước thật là giống quá đi. Bây giờ xem ra tiểu trợ lý chúng ta đã đủ thể lực cùng hai anh em chúng ta hảo hảo đại chiến ba trăm hiệp.” Tử Thần cười xấu xa mà nhéo nhéo cái mũi đáng yêu của nam nhân ở trong lòng.

    “Chiến cái đầu của ngươi rồi!” Lâm Đạm Chi đập đập cái tay đáng ghét kia, “Hai người các ngươi mau ra ngoài cho ta!”

    “Hi, nếu chúng ta không ra đi? Cưng định làm làm sao?”

    “Đúng vậy, ngươi định dùng cách gì đem tiểu thí thí đuổi chúng ta ra a?”

    “Dùng kẹp sao?”

    “Dùng nặn sao?”

    Nụ cười cùng ngữ khí của hai vương tử làm sao lại giống vương tử, quả thực so với đám du côn đầu đường còn hạ lưu.

    “Các ngươi thật sự không ra đi?”

    “Hừ, chính là không ra đi.”

    “Đúng, chết cũng không đi ra ngoài.”

    Nhìn bộ dạng hai người nói như đinh đóng cột, Lâm Đạm Chi cười mà phi thường ôn nhu.”Được rồi, cũng đừng nói ta đây trợ lý không nhắc nhở các ngươi, qua một phút nữa, thánh sứ quý quốc sẽ đến đây. . . . . .”

    “Oh, shit!” Hai huynh đệ đều đồng thanh mà chửi một câu.

    Từ sáng sớm vào văn phòng cũng chỉ cố “gian dâm” tiểu trợ lý đáng yêu của hai vị vương tử bọn họ mà hoàn toàn đã quên chuyện thánh sứ sắp tới.

    “Lẫm, thánh sứ sắp tới, ngươi còn không nhanh đi ra?”

    “Ca đi ra trước, ta lập tức ra.”

    Hai huynh đệ đều tham luyến trong cơ thể nam nhân làm cho người khác hết sức trầm túy trong sự ấm áp, ai cũng không muốn rời đi trước.

    “Không được, ngươi đi ra trước, ta sẽ ra sau.”

    “Không được, ngươi đi ra trước, ta sẽ ra sau.”

    “Ngươi đi ra trước.”

    “Ngươi đi ra trước.”

    Hai huynh đệ ngươi một câu ta một câu, không ai nhường ai, làm cho Lâm Đạm Chi nghe mà thiếu điều phát điên, hơn nữa bọn họ mỗi lần nói một câu, hạ thân sẽ không cam chịu yếu thế mà ưỡn ra phía trước, cái thân khổ này bị bọn họ dạy dỗ vô cùng mẫn cảm của Lâm Đạm Chi. Bí huyệt trong cơ thể không nghe lời bắt đầu run rẩy. . . . . .

    “Hừ ân. . . . . . Không được cử động . . . . . .” Lâm Đạm Chi khóe mắt phiếm hồng, phát ra tiếng rên rỉ khó nhịn.

    “Đáng chết, muốn bảo chúng ta không được cử động thì cũng đừng kêu dâm đãng như thế a?”

    “Đúng vậy, ngay cả ánh mắt cũng dâm đãng như vậy, làm sao bảo chúng ta rút ra được a?”

    Đại nhục bổng của hai người bị cái huyệt non nhỏ nhắn như trẻ sơ sinh vừa hút vừa mút mà làm cho cứng lên như sắt, nóng đến như muốn phun lửa, nhịn không được thú tính nữa, bắt đầu một hiệp “gian dâm” nữa .

    “A a. . . . . . Không được. . . . . . Đi ra ngoài. . . . . . Mau. . . . . . A a. . . . . . Thánh sứ sắp tới . . . . . .” Khoái cảm cứ ba ba đánh úp tới, Lâm Đạm Chi vô lực mà giãy giụa, bị hai người điên cuồng luật động làm cho thịt mềm xương nhũn, dục tiên dục tử. . . . . .

    “Hô hô. . . . . .” Tử Thần thở phì phò nắm lấy bắp đùi gầy dài, cố sức hướng tới chỗ sâu mà ưỡn, “Mặc kệ . . . . . . chuyện gì đến tất đến chờ bổn vương tử làm xong nói sau. . . . . .”

    “Ha Aha a. . . . . . Đúng. . . . . . Nhiều lắm để cho thánh sứ mắng hai câu là được. . . . . . A a. . . . . . Đáng giận. . . . . . làm sao chết tiệt thoải mái như vậy a. . . . . . Chịu không nổi . . . . . .”

    Hai vị vương tử sắc đảm bao thiên cứ như vậy đem thánh sứ bình thường vô cùng kính sợ mà hoàn toàn vứt ra sau đầu, liều lĩnh cùng nam nhân trong lòng đắm chìm trong dâm nhạc thế giới ở đây. . . . . .

    Lâm Đạm Chi khi tỉnh lại thì bên cạnh không có một bóng người.

    Có chút nhẹ nhàng thở ra, cũng có chút mất mác nho nhỏ.

    Toàn thân đau nhức mà đứng lên, vốn nghĩ muốn hảo hảo mắng hai tên cầm thú không biết tiết chế kia, nhưng phát giác nửa người dưới đã được lau sạch sẽ, nội tâm cũng khá lên mà nổi lên một tia ngọt ngào.

    Hi, Ban Ban cùng Điểm Điểm tuy rằng không nhớ ta , kỳ thật trong xương cốt vẫn đối với ta rất ôn nhu.

    Lâm Đạm Chi vừa mặc quần áo, vừa hơi hơi nở nụ cười.

    Nhưng không bao lâu sau, hắn lại khổ sở mà thở dài.

    Ai, nếu Ban Ban cùng Điểm Điểm có thể nhanh lên khôi phục trí nhớ thì thật tốt, ta muốn dẫn bọn hắn quay về nhà trên núi của chúng ta a. . . . . .

    Tuy rằng hắn cùng hai vị vương tử ở tại trong khu nhà cao cấp tráng lễ này, nhưng hắn lại tuyệt không quen.

    Vẫn là nhà ở trên núi thoải mái a. . . . . . Không nhiều lễ nghi phiền phức như vậy, cũng không nhiều người đảo qua đảo lại như vậy, tự do tự tại mà muốn cùng Ban Ban, Điểm Điểm muốn đi tới nơi nào chơi thì tới chỗ đó, thật tốt a!

    Nghĩ đến hình ảnh khi đó báo báo yêu dấu cùng hắn ở núi rừng lăn lộn chơi đùa, hai mắt của Lâm Đạm Chi lộ vẻ mơ mộng màu hồng.

    Lúc hắn còn chìm đắm trong quá khứ ngọt ngào, tiếng chuông di động cắt ngang vang lên ──

    Lâm Đạm Chi bất đắc dĩ trợn trợn hai mắt khinh thường, lấy di động nhìn nhìn, “A, là a Văn!”

    Bạn trung học Dương Thượng Văn từng nhiệt tâm giúp đỡ hắn cùng Ban Ban, Điểm Điểm có thể nói là bạn tốt duy nhất của Lâm Đạm Chi, bất quá hắn bị hai tên đáng giận kia làm cho đầu óc choáng váng, nên đã lâu không liên lạc được.

    Tâm tình còn hơi áy náy, Lâm Đạm Chi nhanh chóng bắt điên thoại.”Alo, a Văn.”

    “Tiểu Lâm. . . . . .”

    “A Văn, làm sao vậy? Tiếng của cậu nghe là lạ.” Lâm Đạm Chi quan tâm hỏi.

    “Tiểu Lâm, tôi có chuyện muốn nói cho cậu. . . . . .”

    “Chuyện gì?”

    “Tôi. . . . . . Tôi. . . . . .”

    “A Văn, có chuyện gì thì cậu cứ việc nói.”

    “Là như vậy, tiểu Lâm, tôi muốn bán căn nhà ở trên núi đi.”

    “Chuyện gì?” Lâm Đạm Chi nghe vậy kinh ngạc.”Làm sao lại đột nhiên như vậy?”

    “Cha tôi buôn bán thất bại, cần một số tiền lớn trả nợ. Trong tay tôi không có tiền, đành phải trước đem căn nhà trên núi cùng ruộng đất bán cho nhà phát triển. Tiểu Lâm, thật ngại quá, có thể phải phiền cậu thu dọn đồ đạc, mang ra ngoài.”

    Lâm Đạm Chi nghe cái tin thế khiếp sợ không nói nên lời.

    Căn nhà của chúng ta bị bán đi?

    Căn nhà có nhiều kỳ ức tốt đẹp của ta cùng Ban Ban, Điểm Điểm sắp bán đi ?

    Căn nhà duy nhất có thể chứng minh cuộc sống của ta cùng báo báo yêu dấu trước kia sắp bán đi?

    Không. . . . . . Ta không thể mất nó!

    Ta không thể mất nó!

    “A Văn, cậu không thể bán cho bọn phát triển không lương tâm ấy, bọn họ sẽ đem tất cả tốt đẹp san bằng phá sạch hết mất!” Lâm Đạm Chi sợ hãi nói.

    “Tiểu Lâm, không bán cho bọn phát triển thì phải bán cho ai đó? Người bình thường là không có khả năng mua một nơi hẻo lánh như vậy.”

    “Tôi mua!” Lâm Đạm Chi lớn tiếng nói.

    “Sao cơ?”

    “Tôi sẽ mua!”

    “Tiểu Lâm, đây không phải một số tiền nhỏ.”

    “Tôi có tiền. Cậu cũng biết tôi bình thường tiết ăn kiệm dùng, công việc này vài năm cũng để dành được một số tiền.”

    “Vậy năm trăm vạn cậu có sao?”

    “Cái gì? Năm trăm vạn?” Lâm Đạm Chi rất hoảng sợ.

    Đối với tiết kiệm mấy đồng tiền, không tiếc đi chợ chiều nửa tiếng như Lâm Đạm Chi mà nói, năm trăm vạn quả thực chính là con số thiên văn.

    “Coi như hết, tiểu Lâm, cậu không đủ sức.”

    “Tôi có thể!” Lâm Đạm Chi cắn chặt răng, “Trên người của tôi còn chút tiền, mặt khác tôi có thể đi vay.”

    “Tiểu Lâm, cậu điên rồi? Cậu có tiền có thể mua nhà nội thành, tương lai có thể kết hôn sinh con, cậu mua nơi hẻo lánh kia làm chuyện gì? Giao thông lại không có.”

    Cái gì mà kết hôn sinh con? Chính mình từ lúc yêu báo báo yêu dấu, lập tức đã không còn ý nghĩ này .” A Văn, cậu đừng quản, tôi muốn mua.”

    Cho dù khuynh gia bại sản, cho dù làm việc cực nhọc, căn phòng này thuộc về ta cùng báo báo yêu dâu này thì ta cũng muốn giữ lại!

    ~~~

    Đệ nhị chương

    ~~~

    Vì sợ a Văn đổi ý, Lâm Đạm Chi khẩn cấp đi rút khoản tiền tiết kiệm trong ngân hàng của hắn, sau khi ký hợp đồng xong, lại vội vội vàng vàng vay ngân hàng mua nhà.

    Lâm Đạm Chi lúc này chẳng những không xu dính túi, nhưng lại mắc nợ mấy trăm vạn.

    Nếu biết hắn – tiểu toán bàn là người tính toán chi li, một cọng lông cũng không bỏ, chỉ sợ sẽ đối với quyết định kích động này của hắn mà điệt phá nhãn tình (mở rộng tầm mắt.

    Nhưng Lâm Đạm Chi tuyệt không hối hận.

    Ở sâu tận trong nội tâm của hắn, vẫn tin tưởng núi kia, nhà kia là cơ hội có thể làm cho báo báo âu yếm khôi phục trí nhớ, hắn sẽ dùng hết thảy sức lực của chính mình không cho nơi đó có một tí thay đổi nào.

    Mặc dù mình trước mắt đồng lương của đặc biệt trợ lý cũng không tệ, ăn ngủ ở chẳng những không cần tiền còn xa xỉ không thiếu cái gì, nhưng không thể chịu đựng được rầu rĩ việc tài khoản cạn sạch mà còn mắc nợ nên Lâm Đạm Chi vẫn là quyết định phải lợi dụng thời gian kiêm nhiều chức kiếm chút tiền.

    Nhưng cơ hồ hai mươi bốn giờ bị hai vị vương tử bốc đồng giống như kẹo dẻo cứ dính lấy hắn, lại tìm không ra thời gian nào mà chuồn đi làm việc.

    Cuối cùng vẫn là khi nói chuyện phiếm với a Văn, có nhắc tới hắn có bạn mở công ty nhỏ cần có người giúp đỡ làm sổ sách, mới giải quyết vấn đề này.

    Mỗi đêm ở trên giường bị hai cầm thú không biết tiết chế gây sức ép Lâm Đạm Chi đến bì lệ(nước mắt mệt mỏi) không kham phải nửa đêm lén dậy, trốn xuống thư phòng dưới lầu làm sổ sách.

    Cứ như vậy ngày qua ngày, đêm qua đêm, mỗi ngày ngủ không đến bốn giờ, cho dù người làm bằng sắt cũng phải sụp đổ. Huống chi là Lâm Đạm Chi gầy còm này.

    Chính là hắn sớm không xảy muộn không xảy ra, cố tình lại chọn ngay hội nghị vô cùng quan trọng này xảy ra chuyện. . . . . .

    “Lần này thành tích Cự Tường Khoa Kĩ mới chế tạo sản phẩm tương đối vĩ đại, xuất sắc đề cao tài báo dự toán của công ty sáu tháng cuối năm, mà hết thảy phải thuộc về hai vị tổng tài lãnh đạo anh minh cơ trí a.” Thái quản lý tài vụ cố gắng vuốt mông ngựa.

    “Đúng vậy, từ sau khi hai vị tổng tài nhập chủ công ty, sự nổi tiếng của công ty chúng ta một bước tăng vọt, quảng cáo gì cũng không cần làm, tự nhiên có một hai tờ báo đoạt giới thiệu trả lời. Đây đều là mị lực khôn cùng của hai vị tổng tài a.” Lưu quản lý phòng giao tiếp chẳng những không cam lòng yếu thế mà cũng cướp vuốt mông ngựa, còn không ngừng đối với hai vị vương tử tuấn mỹ phi phàm mãnh liệt chớp đôi mắt lóng lánh, vẻ mặt hấp dẫn quyến rũ.

    Tử Thần, Tử Lẫm từ nhỏ đã ở giữa đống nữ nhân, sớm thói quen bị nữ nhân vây quanh a dua, đối với nàng căn bản nhìn như không thấy, chỉ có đau lòng là tiểu trợ lý ngồi bên cạnh bọn họ, trong lòng tràn đầy ghen tỵ mãnh liệt.

    Nước miếng còn chảy xuống, ngươi bà già 38 tuổi mê trai, Ban Ban cùng Điểm Điểm là của ta! Ngươi kẻ xấu xí nghĩ muốn là có sao!

    Nhận thấy lòng đố kị của nam nhân bên cạnh nhanh chóng tăng lên, trong lòng Tử Thần cùng Tử Lẫm thật sự nói không nên lời cái sự đắc ý vui sướng.

    Hai huynh đệ nghịch ngợm liếc nhìn nhau, quyết định làm cho ngọn lửa này cháy càng mạnh càng lớn hơn.

    “A, Lưu quản lý, mỗi ngày phải xử lý công vụ công ty với giao tiếp, thật sự là vất vả.” Tử Lẫm cho nữ nhân kia một nụ cười thụ sủng nhược kinh.

    “Đúng vậy, nhìn cô như gầy đi không ít, thật sự là quá cực khổ.” Lâm Đạm Chi cũng cho nàng một cái ánh mắt “quan ái”.

    Trời ạ! Ta muốn choáng váng!

    Nhìn người đàn bà kia một dáng choáng váng, lại nhìn đến vật nhỏ bên cạnh nghiến răng nghiến lợi, thiếu chút nữa bẻ gãy cây bút trong tay, hai anh em xuýt nữa cười ra tiếng.

    “Khụ khụ, Lâm đặc trợ, Lưu quản lý thật sự quá cực khổ, cần phải bồi bổ thật tốt, ngươi giúp cổ rót chén trà đi.”

    “Đúng đúng, muốn bắt tổng lý cao cấp nhất làm sao.”

    Cái gì? Muốn ta rót trà cho nữ nhân bà già 38 tuổi mê trai này?

    Lâm Đạm Chi nghe xong xuýt nữa phổi nổ tung!

    “Nhanh đi a, còn đừng nhìn làm gì?”

    “Đúng vậy, ngươi không thấy được Lưu quản lý rất khát sao?”

    Lâm Đạm Chi nghe vậy tức giận đến muốn đạp chết bọn họ, nhưng thân là trợ lý nhỏ nhoi, ở trường hợp công khai trước mắt bao người, hắn đương nhiên không thể làm như vậy.

    Hừ, các ngươi hai sắc “báo” không tiết thao, nhớ kỹ cho ta, chờ về sau các ngươi khôi phục trí nhớ, xem chủ nhân chỉnh các ngươi như thế nào, hừ hừ.

    Lâm Đạm Chi một bụng khó chịu mà vươn tay bưng bình trà tới.

    “Động tác sao chậm chạp như vậy?”

    “Đúng vậy, lão nhân sao? Chậm như rùa vậy, không thấy được Lưu quản lý đang đợi sao?”

    Lâm Đạm Chi vốn đã lửa giận ngút trời, hai tên đáng giận lại còn đổ thêm dầu vào lửa ở bên cạnh, cho đến khi tức giận khiến hắn nhãn mạo kim tinh (lóa mắt sáng ngời).

    Ngay lúc Tử Lẫm cùng Tử Thần đắc ý cười thầm đến thắt cả ruột, bọn họ cũng rất mau nếm được kết cục thảm hại với cái trò ấu trĩ này.

    Liên tiếp mấy ngày ngủ không đủ hơn nữa tức giận công tâm, trước mắt Lâm Đạm Chi đột nhiên một trận thiên toàn địa chuyển, hai tay cứ run run, chén trà trên tay rơi xuống xoảng một tiếng trên mặt đất vỡ nát! !

    Thân người nam tử vụt một cái, đã nhũn như vậy, liểng xiểng ngã xuống trước mắt hai vị vương tử——

    “A!” Tử Thần cùng Tử Lẫm kinh hách một tiếng, trái tim mạnh co rút lại!

    Hai người đồng thời đứng bật dậy, bổ nhào về phía trước, một trái một phải đem nam nhân ôm vào trong ngực ——

    “Chi Chi, ngươi làm sao vậy? Chi Chi?”

    “Chi Chi, ngươi đừng dọa chúng ta, mau tỉnh lại, Chi Chi!”

    Nam nhân đột nhiên ngất đi làm cho hai anh em từ trước đến nay ung dung giờ thì bức bách cực độ kinh hoảng, theo bản năng kêu lên nhủ danh của nam nhân.

    Mọi người nghe xong thiếu chút nữa ngã ngửa một đống.

    Chi Chi?

    Trời ạ, một đại nam nhân bị kêu như vậy, thật là buồn nôn. Huống chi người gọi vẫn là hai vị vương tử cao cao tại thượng, thân phận vô cùng tôn quý, chuyện gì đang diễn ra vậy a?

    Rất quỷ dị !

    Mọi người nhìn xem không hiểu ra sao hai mắt dại ra.

    “Các ngươi còn đứng ngó làm gì? Mau gọi ngự y!” Hai anh em đối với bảo vệ bên cạnh nổi giận gầm lên một tiếng, liền vội vã ôm nam nhân lao ra phòng họp!

    Sợ gọi ngự y đến quá chậm, hai vị vương tử điều động xuống, cấp tốc đem nam nhân mang về nhà.

    Hai vị ngự y hoàng thất đã sớm lo lắng ở nhà là hầu hạ vương tử từ nhỏ đến lớn.

    Hai vị vương tử từ nhỏ thân cường thể kiện, cơ hồ không sinh bệnh gì, vừa mới nghe bảo vệ gọi điện thoại đến, nói khẩn cấp vạn phần cũng không hiểu rõ, hại bọn họ nghĩ hai vị vương tử đột nhiên sinh bệnh cấp tính gì, khẩn trương cực độ.

    Giờ phút này nhìn đến người bệnh khiến trên dưới cả phòng thấp thỏm bất an, bị vội vàng ôm vào tới lại không phải vương tử, mà là tiểu trợ lý mới được nhận không bao lâu bên người bọn họ, tất cả không khỏi ngây dại.

    “Các ngươi là đầu gỗ a? Còn không mau lại khám!” Tử Thần tức giận mắng to!

    “Các ngươi mau khám xem hắn làm sao vậy? Nếu hắn xảy ra chuyện gì, bổn vương tử sẽ lấy mạng các ngươi!” thanh âm của Tử Lẫm cũng lo lắng đến khàn giọng.

    Hai vị ngự y chẳng biết tại sao bị mắng như máu chó trúng đầu, vội vàng tiến lên khám.

    Ngay khi bọn họ muốn cởi áo nam nhân để chuẩn bệnh, lại bị hai vị vương tử rống giận sợ tới mức thiếu chút nữa tè ra quần.

    “Ai cho phép các ngươi chạm vào hắn?”

    “Dám chạm một chút vào hắn, bổn vương tử sẽ chặt tay ngươi!”

    Hai vị ngự y đáng thương ngay cả nút áo của người bệnh còn chưa đụng tới, tay đã xuýt nữa bị bẻ gãy.

    “Ô. . . . . . Vương tử tha mạng vương tử tha mạng a.”

    “Ô. . . . . . Vương tử, thuộc hạ không cởi áo của hắn thì làm sao chuẩn bệnh a?” Hai vị ngự y vô tội đáng thương như vậy mà nói.

    “Hừ, áo tự chúng ta cởi, các ngươi chỉ dùng ống nghe xem bệnh, tay không được đụng tới thân thể của hắn một chút, nghe rõ chưa?” Tử Thần trợn trợn trừng mắt bọn họ.

    “Đúng, hơn nữa nhắm mắt lại, không được nhìn bậy, bằng không cẩn thận tròng mắt của các ngươi.” Tử Lẫm cũng không yên bụng mà tăng mạnh mệnh lệnh.

    Hai vị ngự y thật sự cảm thấy mù tịt.

    Nằm ở trên giường rõ ràng là đúng là nam nhân hơn nữa còn là bộ dạng phi thường không thu hút. Cho dù bọn họ có đoạn tụ chi phích, đánh chết cũng không có khả năng sẽ coi trọng hắn!

    Hai vị vương tử làm gì mà đem hắn trở thành đại mỹ nhân đệ nhất thiên hạ ôm khư khư như vậy chứ, một dáng sợ chúng ta muốn ăn đậu hủ hắn, thật sự là oan chết người!

    Hai vị ngự y dưới cái trạng thái khóc không ra nước mắt mà hoàn thành nhiệm vụ chẩn bệnh.

    “Thế nào, hắn không có việc gì chứ?” Hai vị vương tử lo lắng hỏi.

    “Vương tử yên tâm, hắn không có việc gì. Hắn chính là ngủ không đủ giấc hơn nữa nhất thời cảm xúc kích động mà bất tỉnh, nghỉ ngơi thật tốt một chút, sẽ tỉnh lại.”

    “Thật sự? Thật tốt quá. Các ngươi dặn kẻ dưới, ai cũng không phép vào phòng quấy rầy.”

    Sau khi hai vị vương tử ra lệnh, cũng không thèm liếc bọn họ một cái, hai ánh mắt không chớp mà nhìn chằm chằm nam nhân nằm trên giường, mỗi người một bên giữ chặt tay hắn.

    Hai vị ngự y thấy quỷ dị thế mà liếc mắt nhau, như có điều suy nghĩ mà lặng lẽ lui xuống. . . . . .

    “Ca, đều là ngươi, vì sao bảo hắn đi bưng trà?”

    “Hừ, đều là ngươi, vì sao mắng hắn là lão nhân?”

    “Là ngươi làm hắn tức đến xỉu.”

    “Là ngươi.”

    “Là ngươi.”

    Sau khi hai anh em giận dữ nguýt lườm đối phương, bả vai đột nhiên như gà trống đấu bại mà rũ xuống.

    “Chúng ta làm sao lại trở nên ấu trĩ như thế a?” Ở trong ‘Tứ công tử Thánh quốc’, Tử Thần luôn luôn thành thục chững chạc cũng nhanh chóng không chịu nổi sự ấu trĩ của chính mình.

    “Đúng vậy, từ sau khi gặp vật nhỏ này, biểu hiện của chúng ta so với trẻ mẫu giáo còn không bằng.” Tử Lẫm ảo não mà gãi gãi đầu.

    “Lẫm, ngươi có phát hiện một chuyện hay không?” Tử Thần đột nhiên như có điều suy nghĩ mà mặt nhăn mày nhíu.

    “Chuyện gì?”

    “Lúc hắn ngất xỉu, chúng ta đồng thời kêu hai chữ.”

    “Ca là nói. . . . . .”

    “Chi chi!” Hai người đồng thanh kêu lên.

    “Vì sao chúng ta lại gọi thuận miệng như vậy?”

    “Vì sao dường như lúc trước chúng ta đã gọi đến trăm lần?”

    Một trái một phải nằm ở bên người nam nhân, nhẹ nhàng mà vuốt ve khuôn mặt hắn hơi tái nhợt, trong lòng hai người nảy lên chua xót, tuy rằng trong đầu tràn đầy nghi vấn, nhưng lại không biết hỏi từ đâu.

    “Ca, chẳng lẽ chúng ta quen hắn từ trước như hắn đã nói?”

    “Không có khả năng! Thánh sử nói, sau lần phi cơ gặp nạn, chúng ta trở về nước đã bế quan dưỡng thương, một năm này cũng chưa từng xuất ngoại, làm sao có thể có cơ hội biết hắn?”

    “Nói cũng đúng. . . . . . Nhưng. . . . . . A a! Phiền muốn chết, không nghĩ ! Dù sao mặc kệ lúc trước chúng ta có biết hắn hay không, hắn vĩnh viễn cũng là của chúng ta!”

    “Nói rất đúng, Lẫm. Cho dù về sau chúng ta theo ý của thánh sứ cưới nữ nhân khác, nam nhân này cũng vĩnh viễn đừng nghĩ rời khỏi chúng ta!”

    Hai người nhìn nam nhân ở trên giường ngủ say, lửa dục vọng trong mắt bùng cháy vĩnh viễn không tắt. . . . . .

    Đám hỏi Thánh quốc vương tử cùng Lý gia tập đoàn Vĩnh Hùng với tốc độ sét đánh đang âm thầm tiến hành.

    Vì được chiếc nhẫn trong truyền thuyết, hai vị vương tử cũng không để ý cưới nữ nhân nào.

    Dù sao hết thảy cũng sẽ không thay đổi.

    Bọn họ cũng không dự tính vì hai nữ nhân không chút tình cảm nào mà thay đổi cách sống gì.

    Trong ý nghĩ thiên chân vô tình của bọn họ, định đem chiếc nhẫn thu vào tay, sau khi đạt được sứ mệnh, sẽ đem sinh vật gọi là vợ kia để trong một cung điện nào đó trong hoàng cung, chính mình thì mang theo tiểu trợ lý đáng yêu lại dâm đãng bọn họ đi du lịch trên thế giời.

    Vì tránh cho phức tạp, Tử Thần cùng Tử Lẫm cũng không tính trước đó báo cho nam nhân kia biết chính mình sắp kết hôn.

    Cho nên lại không cần đồng ý của hắn, khi đó hắn phát cáu khóc nháo, nhiều lắm gào rống y là được. Hai vị vương tử ngây ngô nghĩ.

    Hai chị em Lý gia xinh đẹp như hoa, Lý Uy Uy cùng Lý Tâm Tâm lại là một đôi song sinh.

    Tổng giám đốc khách sạn vừa nhìn thấy hai đôi tuấn nam mỹ nữ hiếm thấy thế gian, vội vàng nghênh đón, nói tán thưởng, “Hai vị vương tử cùng hai vị tiểu thư quả thực chính là châu liên bích hợp, đúng là trời đất tạo nên một đôi.”

    Lý Uy Uy cùng Lý Tâm Tâm thẹn thùng liếc nhìn người trong lòng ngồi bên cạnh một cái, lòng tràn đầy kiêu ngạo vui sướng.

    Đúng vậy, nhân duyên này nhất định là trời định, bằng không các danh môn thiên kim dù trầy da tróc vảy cũng muốn cướp được người đàn ông độc thân kim cương về tay mà như thế nào lại đột nhiên tới cửa cầu thân?

    “Mời, mời bên này, mời nhìn đại sảnh bên này, bố trí hôn lễ tương lai chính là. . . . . .”

    Tổng giám đốc thao thao bất tuyệt nói một đống, hai vị vương tử suýt nữa ngáp một cái.

    “Này này, em quyết định là được rồi, ta không ý kiến.” Tử Thần cố nén bất nại, mỉm cười.

    “Ta cũng vậy, Tâm Tâm, em cùng chị của em quyết định là tốt rồi, ta đi ra ngoài hút thuốc, ca, có đi hay không?” Tử Lẫm nhìn nhìn hắn.

    “Được, cùng đi.” Tử Thần tìm được cơ hội đương nhiên phải rời khỏi.

    Hai vị vương tử mặc kệ kháng nghị nũng nịu của các nàng, đi nhanh ra ngoài.

    Đi đến quán cà phê Tây Âu, Tử Thần cùng Tử Lẫm dưới sự hướng dẫn của phục vụ, ngồi ở một góc kín đáo.

    “Phiền đã chết, nữ nhân làm sao phiền toái như vậy a? Lấy nhau không phải chỉ cần ký một cái không được sao? Lý gia muốn không phải là vậy sao?” Tử Lẫm nói không kiên nhẫn.

    “Nhẫn nại chút, bọn họ muốn cái gì được cái đó, quan trọng nhất là phải lấy được chiếc nhẫn về tay, lão già Lý kia gian sảo, sợ chúng ta đổi ý, khăng khăng phải cử hành hôn lễ long trọng, chiêu cáo thiên hạ. Hắn coi trọng không phải là sức mạnh thánh quốc chúng ta sao?”

    “Nói thật, vì đại thần, ta là không ngại hy sinh. Nhưng thánh sứ thật xác định chiếc nhẫn kia ở trong tay Lý gia? Nên không phải dọa chúng ta chứ?”

    “Yên tâm, thánh sứ đã tận mặt thấy chiếc nhẫn kia, giống như đúc với sách thượng cổ miêu tả.”

    “Vậy là tốt rồi. Bất quá phải tốn chi phí lớn như vậy mới trắc trở có thể nắm được chiếc nhẫn, đã cảm thấy phiền toái chết. Ca, chúng ta cứ phái lính đặc chủng Trọc Ưng trộm chiếc nhẫn là được rồi.”

    “Bỏ đi, ngươi nghĩ rằng ta chưa nghĩ tới a? Nhưng thánh sứ nói không được, nếu đối phương không cam tâm tình nguyện dâng lên thì chiếc nhẫn sẽ nhiễm oán khí, tổn hại đến linh lực của đại thần.”

    “Trời ạ, làm sao phiền toái như vậy a?” Tử Lẫm trợn tròn mắt.”Thật muốn nhanh chóng chấm dứt nhiệm vụ này, đưa vật nhỏ ra ngoài đi du lịch.”

    “Ngươi nghĩ rằng ta không nghĩ a? Chờ hết thảy đều thu phục, đến lúc đó buộc hắn lại, mua một đảo nhỏ ở biển Nam, không cho hắn mặc quần áo gì, để cho hắn ăn uống ngủ nghỉ đều trần truồng, để chúng ta tùy thời tùy chỗ muốn thao liền thao.”

    Tử Lẫm nghe đến đó tinh thần cũng đứng lên, “Đúng, kéo hắn đến bơi trần trên biển, sau đó ở trên bờ cát hảo hảo thao hắn một chút. Hắn nhất định yêu chết mất.”

    “Cột trên cây thao đến lúc cho hắn khóc thì thật không tệ.”

    Không nhìn tới ánh mắt ái mộ của toàn nữ nhân trong quán cà phê, hai vị vương tử hình tượng cao quý lại đang nói thủ đoạn hạ lưu như thế nào chà đạp nam nhân, nói đến mặt mày hớn hở, nước miếng tung bay.

    Nếu này nữ nhân có thể nghe thấy bọn họ đang nói cái gì, ảo tưởng chắc chắn sẽ tan biến, hét to mà chạy tán loạn?

    Hai vị vương tử tùy hứng bá đạo chuyên chế hiếm khi có việc đi ra ngoài, Lâm Đạm Chi đợi được cơ hội vội vàng gọi điện thoại hẹn gặp mặt bạn tốt Dương Thượng Văn.

    Bởi vì đi theo bên người vương tử, Lâm Đạm Chi thường thường có thể tóm được mấy phiếu chiêu đãi miễn phí của khách sạn năm sao.

    Dù sao không dùng cũng là lãng phí, Lâm Đạm Chi liền chọn một khách sạn đắt nhất.

    Ở khách sạn Vân Hỉ quán cà phê lầu một sau khi ngồi xuống, Lâm Đạm Chi quan sát đến khí sắc của bạn tốt, quan tâm hỏi, “A Văn, gần đây có khỏe không?”

    “Cũng được. Cám ơn quan tâm a, tiểu Lâm.” Dương Thượng Văn cười cười nói.

    “Đừng khách khí, trước kia đều là cậu quan tâm tôi. . . . . . cùng báo báo của tôi, tôi quan tâm cậu cũng là chuyện nên làm. Chuyện trong nhà đã giải quyết ?”

    “Nhờ phúc của cậu, hết thảy đều giải quyết .”

    “Thật tốt quá. . . . . . A Văn, tôi có việc muốn nhờ cậu, căn phòng trên núi cũng cần tu sửa, tôi hiện tại tiền trong tay không đủ, cậu có biết hiệu cầm đồ nào hay không? Tôi có chiếc nhẫn muốn cầm.”

    “Chiếc nhẫn nào?”

    “Cũng không phải kim cương hoặc hoàng kim gì, bất quá là của bạn tốt tôi lúc còn sống rất quý nó, ta nghĩ chắc có chút tiền, đợi đến tháng sau ta lĩnh tiền lương, sẽ chuộc nó lại.”

    “Tôi không biết bạn mở hiệu cầm đồ, bất quá ta có bạn là thương nhân châu báu, cậu giao cho tôi, tôi để cho hắn đánh giá chiếc nhẫn. Như vậy cậu đem đến hiệu cầm đồ mới không bị lừa.”

    “Cám ơn cậu, a Văn. Tôi lần sau trở về núi tôi sẽ lấy.”

    “Một việc nhỏ. Đáng tiếc hiện tại tôi không được dư dả, bằng không có thể giúp ngươi. Đúng rồi, có tin tức của thần báo chưa?” Dương Thượng Văn biết hắn là bạn tốt cũng thật muốn tìm bọn họ về biết bao nhiêu.

    “Có thể nói có, cũng có thể nói không. . . . . .” Lâm Đạm Chi cười khổ một chút.

    Hắn không biết nên làm sao kể hết cho người bạn này. Nếu nói với hắn biết báo báo yêu dấu của hắn biến thành hai vị vương tử thánh quốc, có lẽ sẽ đưa hắn đến bệnh viện tâm thần mất.

    “Kỳ thật cậu không nên quá cố chấp, thần báo vốn vật phi phàm, vốn sẽ không thuộc về cậu, hay là cậu buông tha đi.” Dương Thượng Văn nhìn sắc mặt bi thương của bạn, không khỏi mở miệng khuyên nhủ.

    “Không! Bọn họ là của ta! Là ta nhặt được bọn họ, bọn họ thuộc về ta! Rồi có một ngày. . . . . . Bọn họ nhất định sẽ trở lại bên cạnh ta!” Lâm Đạm Chi kích động mà nước mắt chảy xuống.

    “Được rồi được rồi, ngươi đừng kích động như vậy, một đại nam nhân như thế nào nói khóc sẽ khóc, thật sự là quá khó nhìn.” Dương Thượng Văn sợ bị người khác thấy, vội vàng cầm lấy khăn tay trên bàn giúp hắn lau nước mắt.

    Hành động hai người thân mật bất hạnh vừa vặn bị hai vị vương tử đang chuẩn bị đi ra nhìn thấy rõ ràng từ đầu đến cuối.

    Ghen tỵ mãnh liệt làm cho Tử Thần cùng Tử Lẫm tức giận đến giận sôi lên, một bước xông lên phía trước, một trái một phải đem Lâm Đạm Chi xách lên

    “Lá gan ngươi lớn nhỉ, bổn vương không có thì đi lén phén a?”

    “Ca, nếu không giáo huấn hắn một chút, lần sau em bé cũng sinh luôn.”

    Lâm Đạm Chi nghe đến đó thiếu chút nữa ngất xỉu, “Nhỏ giọng chút, các ngươi nói hưu nói vượn cái gì, các ngươi không muốn làm người, ta còn muốn được không?”

    “Còn dám tranh luận?”

    “Ca, hắn chưa thấy quan tài chưa rơi lệ.”

    “Đúng vậy, không giáo huấn hắn thật tốt, hắn vĩnh viễn học không ngoan.”

    “Nhìn hắn muốn ngoan ngoãn tự mình theo chúng ta, hay là muốn chúng ta trực tiếp trói lại?”

    “Ta không ngại trước mặt nhiều người như vậy mà hôn hắn đến chân nhũn ra đâu.”

    “Ha ha, chủ ý này không tồi.”

    Hai người trong lúc này nói rất không kiêng nể gì, làm cho Dương Thượng Văn ngồi ở bên nghe mà mắt trợn lưỡi cứng.

    Đây. . . . . . Đây không phải là vương tử Tử Thần cùng Tử Lẫm của Cao Già Thánh quốc sao?

    Bọn họ hiện tại không phải lão bản của tiểu Lâm sao? Làm sao cùng tiểu lâm như. . . . . . có một chân?

    “Các ngươi nói đủ hay chưa?” Lâm Đạm Chi ở trước mặt bạn tốt, vội vàng muốn bảo bọn họ câm miệng, “Các ngươi còn nói bậy nữa, buổi tối đừng hòng chạm vào ta nữa.”

    Lời này vừa nói ra, bốn người đều ngây dại.

    Qua ba giây, Tử Thần cùng Tử Lẫm nhịn không được ôm bụng cười to.

    Lâm Đạm Chi xấu hổ hận không thể đào cái lỗ mà chui vào.

    Dương Thượng Văn thì xấu hổ đến mức ánh mắt không biết nhìn đi đâu.

    “Hai người các ngươi nhớ kỹ cho ta!” Lâm Đạm Chi không mặt mũi nào gặp Giang Đông lão phụ, tức giận chạy ra ngoài.

    Trước khi Tử Thần cùng Tử Lẫm đuổi theo, có vài lời rất lạnh lùng với Dương Thượng Văn, “Nghe rõ cho bổn vương, ngươi về sau nếu dám tiếp cận người của chúng ta, bổn vương sẽ khiến cho ngươi chết thật khó coi.”

    Thuộc truyện: Cấp ngã báo báo – Chương 1-2