Cấp ngã báo báo – Chương 3-4

    Thuộc truyện: Cấp ngã báo báo – Chương 3-4

    Đệ tam chương
    Lâm Đạm Chi chạy vào toilet không ngừng vối nước vào mặt, xem có thể xóa hết khô nóng trên mặt hay không.

    Ô. . . . . . Mất mặt muốn chết, như vậy sau này làm sao có mặt mũi nào mà nhìn a Văn a?

    Cũng tại hai tên không biết liêm sỉ kia hại ta, nhớ kỹ cho ta!

    Ngay lúc Lâm Đạm Chi lên tiếng mắng bọn họ ở trong lòng, hai vị vương tử thảnh thơi ung dung đi tới.

    “Làm sao vậy, vật nhỏ, không mặt mũi nhìn người khác, cho nên mới rửa mặt?” Tử Thần trêu chọc nói.

    “Làm sao mà rửa sạch những lời vừa nãy đã nói chứ? Thật là táo bạo a.” Tử Lẫm cũng lộ ra cái nụ cười nghịch ngợm.

    “Hai kẻ các người là đầu sỏ gây nên chuyện mà giờ còn nói gì? Còn không phải các ngươi hại, muốn hại ta về sau cũng không có bạn sao?” Lâm Đạm Chi tức giận trừng mắt bọn họ.

    “Bạn? Đó là cái gì? Chúng ta có cho phép ngươi kết bạn sao?” Tử Thần sắc mặt trầm xuống, bắt lấy tay của nam nhân.

    Ở trong lòng anh em bọn họ sớm đem người nam nhân này trở thành vật sở hữu riêng của chính mình, căn bản không cho bất cứ một kẻ nào khác tồn tại trong cuộc sống của hắn.

    “Ca, sớm nói qua phải hảo hảo trừng phạt tiểu tao hóa này, bằng không hắn vụng trộm thành thói quen.” Tử Lẫm cũng lạnh lùng cười, ngón tay có lực giữ cằm nam nhân.

    “Vậy còn chờ cái gì? Thưởng phạt phải đúng lúc, nói thì phải làm liền!”

    Hai người không cần phân bua gì mà đem nam nhân đẩy mạnh toilet. . . . . .

    “Buông ra rồi, hai cầm thú các người!” Lâm Đạm Chi càng không ngừng giãy giụa.

    Tuy rằng toalet của khách sạn 5 sao rộng hơn so với bình thường, nhưng cùng lúc ba người đàn ông to lớn mà chui vào cùng một cái toalet thì thật là kinh khủng.

    “Các ngươi. . . . . . Các ngươi muốn làm gì?”

    Lâm Đạm Chi giống sandwich bị Tử Thần cùng Tử Lẫm trước sau kẹp chặt.

    Huyết khí thèm muốn của hai người tỏa ra thật sự quá mức mãnh liệt, Lâm Đạm Chi sợ thiếu chút nữa kêu lên. “Các ngươi. . . . . . Các ngươi đừng xằng bậy a, nơi này chính là nơi công cộng người đến người đi. . . . . .”

    “Chính là như vậy mới kích thích a.” Tử Thần tà tà cười.

    “Đúng vậy, nếu muốn tất cả mọi người chạy tới nhìn, ngươi có thể kêu lớn một chút.” Tử Lẫm căn bản là nói đúng khiến nam nhân không dám lên tiếng.

    “Ô. . . . . . Các ngươi rốt cuộc muốn thế nào đây? Ta nói các ngươi hiểu lầm rồi. A Văn là bạn trung học với ta, hắn rất tốt, rất quan tâm ta, thường thường giúp ta tìm công việc, còn. . . . . .” Lâm Đạm Chi biết mình càng tô càng đen.

    “Câm mồm cho ta.” Tử Thần càng nghe càng nóng, nắm lấy đầu của hắn ngưỡng ra sau, hung hăng hôn lên!

    “Tức chết ta, cũng dám ở trước mặt bổn vương ca ngợi nam nhân khác, Lâm Đạm Chi, ngươi hôm nay chết chắc rồi!” Tử Lẫm cũng không cam yếu thế mà xé quần áo nam nhân, cắn lên đầu vú bên trái của hắn một cái!

    “Ô ừ. . . . . .” Khoái cảm kích đau hỗn loạn làm cho Lâm Đạm Chi nhịn không được phát ra tiếng rên rỉ nóng bỏng từ mũi. . . . . .

    Nam nhân quá mức hiểu biết nhược điểm chính mình một khi phát động thế công, Lâm Đạm Chi căn bản không có đường chống cự.

    Đầu lưỡi cùng đầu vú mẫn cảm đều bị hai nam nhân mãnh liệt hung hăng xâm phạm, khoái cảm quá mức dâm mĩ khiến cho Lâm Đạm Chi cơ hồ lập tức muốn cương lên. . . . . .

    “Thật sự là dâm đãng, tùy tiện hút đã cứng lên.” Tử Thần móc tính khí thẳng đứng của nam nhân ra.

    “Nói ngươi là dâm phụ còn không thừa nhận.” Tử Lẫm cũng lấy ngón tay vuốt ve đầu vú bị cắn sưng đỏ không chịu nổi kia.

    “Ô. . . . . . Dừng tay. . . . . .” Lâm Đạm Chi vặn vẹo thân thể, thút thít cầu xin.

    “Tiểu bịp bợm, muốn kêu chúng ta dừng tay, vì sao còn vẫn xoay mông?” Tử Thần tà tà cười.

    “Ta không có. . . . . .”

    “Còn dám nói dối? Công ty của chúng ta là không cho phép nhân viên nói dối.” Tử Lẫm cười xấu xa rồi cởi quần của nam nhân, “Xem ra nhân viên của chúng ta giáo dục không được tốt, phải hảo hảo giáo dục lại một lần nữa mới được.”

    “Đúng vậy, Lẫm, ta hảo hảo giáo dục cái miệng nhỏ nhắn phía dưới của hắn, cái miệng phía trên giao cho ngươi.” Tử Thần vươn một lóng tay, đột nhiên đâm vào cúc hoa của nam nhân. . . . . .

    “Ô ừ. . . . . .” Đau chết người! Lâm Đạm Chi vội vàng cắn môi dưới, ngăn cản tiếng kêu đau của chính mình.

    “Thật chặt a, xem ra tiểu dâm phụ này hôm nay còn chưa bị người ta thao qua.” Tử Thần vừa lòng gật gật đầu, bắt đầu lấy ngón tay đâm xuyên rất nhanh.

    “Hừ ân. . . . . . Ừ. . . . . .” Nhục bích mẫn cảm bị các đốt ngón tay thô ráp của nam nhân tận tình ma xát, Lâm Đạm Chi phát ra tiếng rên rỉ sáng khoái, không tự giác xoay xoay cái mông.

    “Cái mông thật dâm, có phải muốn ta xuyên cái gì càng thô to vào không?”

    Lâm Đạm Chi đương nhiên muốn chết đi được, nhưng nghĩ là ở bên ngoài nhà vệ sinh công cộng, đành phải lắc đầu.

    “Không cần a, được, quên đi.” Tử Thần tà ác cười, bỗng rút ngón tay ra.

    “A a. . . . . . Không được đi.” Lâm Đạm Chi trong cơ thể hư không khiến cho cả người phát điên, vội vàng nắm lấy tay của nam nhân ở phía sau.

    “Lấy tay xuyên vào thì có khoái cảm gì? Muốn thì tự mình móc nhục tràng của ta ra, tự mình dùng cái miệng nhỏ nhắn dâm đãng phía sau mà ăn vào đi!” Tử Thần ngồi trên bồn cầu, lấy cự bổng đang chờ ra sức vận động ra, kéo nam nhân lên đùi của mình.

    “Nhưng. . . . . .” Lâm Đạm Chi lại do dự.

    “Nhưng nhị cái gì? Muốn nói, mua một tặng một, ngay cả cái miệng nhỏ nhắn phía trên cũng được miễn phí nhục tràng của ta.” Tử Lẫm đem nhục bổng to lớn của mình đưa đến bên miệng của nam nhân, “Suy nghĩ còn chưa đủ sao? Chúng ta một chút cũng không miễn cưỡng, muốn thì có cả hai, không muốn thì không có gì cả. Tự mình suy nghĩ.”

    Hai dã thú tà ác một bên bảo người ta suy nghĩ, một bên lại tận tình mà đùa bỡn đầu vú cùng cúc huyệt mẫn cảm của nam nhân.

    Lâm Đạm Chi bị chọc cho toàn thân ngứa ngáy, thở gấp liên tục, làm sao còn có khả năng tự hỏi, chỉ hận không được hai nam nhân tận tình đâm xuyên tao huyệt trống rỗng của chính mình.”Ta muốn. . . . . . Ta muốn. . . . . .”

    Lâm Đạm Chi một tay trượt xuống cầm cự bổng của Tử Thần, nhét vào cúc huyện khao khát của chính mình, dùng sức nuốt vào, một tay kia thì cầm nhục bổng thô to của Tử Lẫm, dùng cái miệng nhỏ nhắn của mình hút vào.

    “Ha a a!” Ba người đồng thời phát ra tiếng thở dốc . . . . . .

    Lâm Đạm Chi dùng mông dâm đãng xốc lên xuống nhục bổng của Tử Thần, cũng dùng miệng vì Tử Lẫm giao khẩu điên cuồng.

    Tử Thần cùng Tử Lẫm bị hai cái miệng trên dưới nam nhân hút thích đến ngửa mặt, thở phù phù.

    “Phù phù. . . . . . Tiểu tao hàng, thật đáng chết, ngươi học ở đâu, thích chết người. . . . . .” Tử Thần cầm thắt lưng của nam nhân, vặn vẹo mông cố sức ưỡn ra trước, hận không thể ưỡn xuyên thủng cái tao mông này, làm cho hắn không thể phát tao nữa.

    “Ô. . . . . . Ô. . . . . .” Thích quá, thích chết ta ! Lâm Đạm Chi miệng bị đại nhục bổng nhét kín không thể kêu lên, chỉ có thể đem nhục bổng trong miệng nuốt càng sâu, với khoái cảm điên cuồng muốn phát tiết kia khiến cho người ta chỉ muốn hét lớn lên!

    Thật khổ thân cho Tử Lẫm.

    Nhục bổng của y bị nam nhân hút chậc chậc muốn nổ tung, càng nuốt càng sâu, quy đầu mẫn cảm bị yết hầu nho nhỏ kia mở ra co lại gắt gao hút chặt, Tử Lẫm thoáng chốc lại nhịn không được tinh quan đại khai.

    “Ác ác. . . . . . Đáng chết, nhanh như vậy khiến người ta chịu không nổi, ta muốn bắn. . . . . .” Tử Lẫm khẽ nói đem từng dòng từng dòng tinh dịch nóng rực tưới vào thực quản của nam nhân.

    Lâm Đạm Chi cơ hồ vừa nuốt tinh dịch của nam nhân vào, lập tức khóc muốn bắn tinh.

    Rõ ràng là vừa tanh vừa thối gì đó lại là hắn yêu nhất, nghĩ nam nhân yêu dấu ngay trong dạ dày của mình dao động, Lâm Đạm Chi liền tham lam mà hận không thể nuốt vào nhiều hơn.

    Cao trào thình lình xảy ra khiến cho tràng bích của nam nhân kịch liệt địa co rút lại, khiến nhục bổng của Tử Thần kẹp vừa chặt vừa nóng, làm cho y thích đến kêu a a.

    “A a. . . . . . Thích chết ta, bắn bắn. . . . . . toàn bộ ăn hết cho ta.” Tử Thần nắm chặt thắt lưng của nam nhân dùng sức đè xuống, nhục bổng cứ kêu phốc phốc ở trong mông nam nhân bắn đầy tinh dịch. . . . . .

    Ba người như vậy ở nhà vệ sinh công cộng người đến người đi, từng đợt từng đợt mà tận hưởng tư vị mê hồn tuyệt diệu trong lòng lẫn nhau. . . . . .

    Các đội săn ảnh ở khắp nơi nhúng tay vào mọi chuyện, đối với chuyện đám hỏi của Tứ đại công tử —— hai vị vương tử Tử Thần cùng Tử Lẫm cùng hai thiên kim của tập đoàn Vĩnh Hưng không quá vài ngày mà truyền đại om sòm huyên náo. . . . . .

    Bởi vì bị hai cầm thú háo sắc vừa đố kị ở trên giường suốt giằng co ba ngày ba đêm không xuất môn, Lâm Đạm Chi vẫn bị giấu giếm, không biết chút nào về tình hình hiện tại.

    Tới ngày thứ tư, sau khi đau khổ cầu xin, hai nam nhân bá đạo cuối cùng cũng cho hắn ra ngoài đi làm.

    Lòng đầy cảm kích mà bước vào phòng trợ lý đặc biệt, thật vất vả mới thấy ánh mặt trời Lâm Đạm Chi liếc mắt nhìn những lẵng hoa bày đầy hành lang.

    “Làm cái gì vậy, có người sinh nhật sao?” Không đúng a, sinh nhật hai vị kia còn sớm mà.”Chuyện gì thế?”

    Ngay khi Lâm Đạm Chi muốn nhìn trên thiệp chúc mừng viết cái gì, thì đồng nghiệp Trần Kì Quân ở phòng kế toán vội vàng chạy ào tới, “Tiểu toán bàn, nói mau nói mau, rốt cuộc tin tức kia có thật hay không vậy?”

    “Tin tức gì?” Lâm Đạm Chi chẳng hiểu mô tê gì.

    “Nga, cậu cũng không biết sao, còn giả bộ.” Trần Kì Quân đẩy hắn, “Hôm nay trên trang nhất của báo đều có viết mà. Tôi chỉ đến đây chứng thực với cậu một số tin tức chưa chính xác thôi.”

    “Trần Kì Quân, cậu có thể nói rõ ra hay không, có phải công ty có chuyện gì hay không? Tôi xin nghĩ ba ngày, thật sự không biết ngươi đang nói cái gì.” Mới sáng sớm, Lâm Đạm Chi đã cảm thấy choáng váng với hắn.

    “Được được, nói rõ. Chính là chuyện hai vị vương tử Tử Thần cùng Tử Lẫm cùng hai vị thiên kim của tập đoàn Vĩnh Hùng làm đám hỏi a. Cậu là trợ lý bên cạnh bọn họ mà, há lại lý do không biết, cậu nói mau, chuyện này có phải thật hay không?” Vẻ mặt Trần Kì Quân tò mò.

    “Cậu. . . . . . Cậu nói cái gì?” Lâm Đạm Chi nghe mà thấy thân mình khẽ vụt một cái, “Cái gì kết hôn? Ai kết hôn với ai?”

    “Cậu thật không biết?” Trần Kì Quân nhìn biểu tình của tiểu toán bàn thật đúng là không biết chuyện, không khỏi cảm thấy được có chút nghi hoặc, “Kỳ quái, lão bản của chúng ta không phải rất coi trọng cậu, tới chỗ nào cũng đều đem theo cậu bên người sao? Không có lý do gì không biết a.”

    “Đừng dài dòng!” Lâm Đạm Chi đột nhiên dữ tợn nắm lấy cổ áo hắn, “Mau trả lời vấn đề vừa rồi cho tôi! Rốt cuộc là ai muốn kết hôn với ai?”

    “Chính là hai vị tổng tài của chúng ta cùng hai chị em Lý gia của tập đoàn Vĩnh Hùng a. Còn nữa bọn họ thật đúng là trai tài gái sắc, xứng đôi vô cùng, cả hai đều là sinh đôi, thật sự là nhân duyên trời định, giai ngẫu thiên thành a!” Trần Kì Quân nói đến nước miếng bay tứ tung, hoàn toàn không phát hiện nam nhân ở trước mắt hắn đã sắp lung lay sụp đỗ. . . . . .

    “Ta không tin. . . . . . Ta không tin. . . . . .” Lâm Đạm Chi cả mặt trắng bệch, nắm chặt hai tay.

    “Báo chí đều nói a, không tin thì cậu xem đi.” Trần Kì Quân đưa tờ báo trên tay cho hắn.”Hắc hắc, tiểu toán bàn, đến lúc hôn lễ có thể lén đưa tôi vào để mở mắt được không a?”

    Lâm Đạm Chi hai tay run rẩy cầm tờ báo, khi ảnh chụp hai nam nhân sóng bước cùng đôi mỹ nhân song sinh đập vào mắt, hắn đột nhiên quát to một tiếng, chạy nhanh về phía văn phòng tổng tài. . . . . .

    Lúc Tử Thần cùng Tử Lẫm vừa nhìn thấy biểu tình của nam nhân chạy vào vào văn phòng, thì biết chuyện đã bại lộ.

    Tử Lẫm tuy rằng miệng nói không để ý đến hắn nghĩ như thế nào, nhưng nhìn sắc mặt hắn không cực điểm gay go, cũng không khỏi có chút đau lòng.

    Nhưng cá tính của Tử Thần luôn luôn không dài dòng dây dưa, lúc nam nhân cắm đầu chạy vào thì liền nói, “Xem ra ngươi đã đã biết.”

    “Đừng nói cho ta biết đó là sự thật. . . . . .” Lâm Đạm Chi thống khổ nhìn hai người bọn họ.

    “Đó là thật sự.”

    “Không. . . . . . Không! Các người làm sao có thể làm nhục ta như vậy? !” Nước mắt Lâm Đạm Chi chảy xuống, oán hận nhìn bọn họ, “Lúc các ngươi mang ta lên trên giường, kỳ thật cũng đang chuẩn bị hôn lễ, đúng hay không?”

    “Đó là hai việc khác nhau.” Tử Thần trầm giọng nói.

    “Kỳ thật là thánh sứ an bài, chúng ta cũng không. . . . . .” Tử Lẫm vội vã muốn giải thích.

    “Câm mồm.” Tử Thần hung hăng trừng mắt liếc Tử Lẫm một cái, cảnh cáo y không được nhiều lời.

    “Ngươi làm cho hắn nói, ta có quyền được biết!” Lâm Đạm Chi phẫn nộ gào to.

    “Ngươi có quyền gì?” Tử Thần vẫn là không động đậy mà lạnh lùng nhìn hắn, “Ngươi đừng quên thân phận của mình, ngươi chỉ là trợ lý kiêm bạn giường của chúng ta mà thôi. Chúng ta muốn kết hôn với ai phải cần báo cáo với ngươi sao? Vẫn là chúng ta đường đường vương tử Thánh quốc kết hôn còn cần sự đồng ý của ngươi?”

    Nghe được lời của Tử Thần, Lâm Đạm Chi đột nhiên ngừng nước mắt.

    Đúng vậy, ta có quyền gì chứ? Bọn họ đánh mất hết trí nhớ từ bỏ ta, chỉ còn độc nhất mình ta còn nhớ mà giữ ngôi nhà trên núi, giữ những gì thuộc về chúng ta.

    Ta còn ngu xuẩn mà đòi hỏi bọn họ cái gì?

    Kẻ ngốc, cho tới bây giờ cũng chỉ còn đơn độc mình ta thôi!

    Thừa nhận đi, Lâm Đạm Chi, thừa nhận báo báo yêu dấu của người không bao giờ còn trở lại nữa. . . . . .

    Cõi lòng tan nát từng mảnh nhỏ, bị gió thổi đi, nên cái gì cũng không còn . . . . . .

    Lâm Đạm Chi không ồn ào, cũng không bát nháo. Như mất hồn mà im lặng xoay người đi ra ngoài.

    Tử Lẫm nhìn bộ dạng nam nhân đau đến không chịu nổi, nhịn không được mắng to, “Ca, ngươi quá đáng, làm sao nói những lời khó nghe như vậy?”

    “Vậy thì phải nói như thế nào?” Tử Thần đập bàn! Chẳng lẽ y không đau lòng sao? Nhưng y chỉ có thể làm như vậy. “Hắn biết sớm cũng tốt, đau ngắn không bằng đau dài. Nỗi đau qua đi, hắn sẽ thành thành thật thật đợi bên người chúng ta.”

    “Ngươi xác định sao? Vạn nhất hắn. . . . . .”

    “Sẽ không!” Tử Thần kiên quyết bác bỏ ý nghĩ của y, “Ta nhìn ra tim của hắn ở bên chúng ta, hắn sẽ không rời đi.”

    “Chỉ hy vọng như thế. . . . . .”

    Hai người không hẹn mà cùng nhìn về hướng nam nhân rời đi. . . . . . Trước mắt như còn có thể thấy ánh mắt tan nát cõi lòng của hắn. . . . . .

    ~~~

    Đệ tứ chương

    Màn đêm buông xuống.

    Lang thang trên đường cả ngày, Lâm Đạm Chi không biết đi con đường nào, lại đi tới viện bác sĩ thú y do Dương Thượng Văn mở.

    “Này, A Văn. . . . . .” Lâm Đạm Chi miễn cưỡng nở một nụ cười.

    Nhưng cái nụ cười của hắn dưới con mắt quen biết nhiều năm của Dương Thượng Văn thì nó còn khó coi hơn là khóc.

    “Tiểu Lâm, sao lại thế này? Cậu làm sao mà bộ dạng suy sụp thế kia? Mau mau ngồi đi.” Dương Thượng Văn vội vàng kéo chiếc ghế ra.

    “Không cần. . . . . . Ta. . . . . . Ta muốn ra sau nhìn. . . . . .”

    “Làm sao vậy, lại nhớ tới thần báo ?” Dương Thượng Văn bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu, “Đi thôi, đi nhìn đi.”

    “Cám ơn cậu, a Văn.” Lâm Đạm Chi đứng dậy đi ra phía sau.

    Mở cửa sắt ra, đi vào lồng gian bây giờ không còn một bóng người, Lâm Đạm Chi hoài niệm mà nhớ tới lúc trước. . . . . .

    Nhớ tới hai báo báo tự mình rầu rĩ tự tổn thương làm cho hắn đau lòng người cỡ nào. . . . . .

    Nhớ tới hắn như thế nào ôm bọn họ ưng thuận lời hứa trả giá hết thảy. . . . . .

    Lâm Đạm Chi, làm sao thời gian đảo ngược lại, ngươi còn có thể quyết định như thế sao?

    Không cần thời gian suy xét, Lâm Đạm Chi biết đáp án của hắn là có.

    Nếu thời gian có thể quay lại, Lâm Đạm Chi sẽ không tiếc hết thảy mà giữ bọn họ bên mình.

    Ban Ban, Điểm Điểm. . . . . . Rốt cuộc ta phải làm thế nào các ngươi mới quay lại đây?

    Ta nhớ các ngươi. . . . . . Ta rất nhớ các ngươi!

    Lâm Đạm Chi sụp đổ khóc rống không cách nào mà ngồi bệt xuống đất, càng không ngừng đấm xuống sàn!

    “Tiểu Lâm! Cậu làm sao vậy? Không được như vậy!” Nghe được tiếng khóc Dương Thượng Văn vội vàng chạy tới nắm lấy tay hắn! “Mau dừng tay! Còn đấm như vậy nữa sẽ bị thương.”

    “A Văn, cậu mau giúp tôi, tôi muốn báo báo của tôi, tôi muốn báo báo của tôi!” Lâm Đạm Chi nắm lấy tay người bạn tốt này như nắm rơm nắm rạ, “Làm sao bọn họ có thể đối với tôi như vậy được? Bọn họ làm sao có thể vứt bỏ tôi mà kết hôn người khác? Tôi yêu bọn hắn như vậy. . . . . . yêu bọn hắn như vậy a. . . . . .”

    “Cái gì báo báo? Cái gì kết hôn? Tiểu Lâm, Cậu nói lộn xộn gì vậy? Muốn kết hôn chính là hai lão bản của cậu, với thần báo có quan hệ gì a?” Dương Thượng Văn nghe sao cũng không hiểu. Hắn đã nghe tin tức của hai vị vương tử từ trên báo chí.

    “Vì sao không có liên quan gì? Hai người bọn họ chính là báo báo của tôi!”

    Lời của Lâm Đạm Chi tựa như viên đạn chấn động bắn ra, làm cho Dương Thượng Văn chấn đến thất điên bát đảo!

    “Tiểu Lâm, cậu nói cái gì? Cậu là say hay là điên? Tỉnh đi tỉnh đi.” Dương Thượng Văn bắt lấy bờ vai của hắn cố sức lắc lắc.

    “Tôi không có say! Cũng không điên!” Lâm Đạm Chi thương tâm muốn chết phất tay hắn ra, lớn tiếng kêu khóc, “Hai tên vương tử hỗn đản chính là Ban Ban cùng Điểm Điểm của tôi! Tôi tận mắt thấy bọn họ biến thành người trong lòng tôi, là tôi tận mắt thấy!”

    Trời ạ! Đây. . . . . . Đây là thần kỳ sao?

    Đối với truyền thuyết của Thánh quốc thần thú Dương Thượng Văn dị thường cuồng nhiệt vội vàng truy vấn tiếp, “Bọn họ làm sao biến thành người? Bọn họ còn có thể biến thành báo không?”

    Biến thành báo lại?

    Lâm Đạm Chi nghe đột nhiên ngơ ngẩn .

    Đúng vậy, tại sao hắn không nghĩ tới? Hắn cho tới nay chỉ nghĩ làm thế nào để bọn họ nhớ lại, làm sao lại chưa từng nghĩ tới làm thế nào để bọn họ biến thành báo?

    Đúng, chỉ cần bọn họ biến lại bộ dạng là báo, bọn họ sẽ thấy không thể lấy nữ nhân khác! Để xem còn ai muốn lấy bọn hắn!

    Lâm Đạm Chi hiểu ra, cười ha ha.

    “Ha ha. . . . . . A Văn, đến, chúng ta cùng nhau đại tác chiến biến thân đi!”

    Hai người chạy về nhà của Dương Thượng Văn, hắn vội vàng lục lọi mớ tài liệu có liên quan đến thần thú Cao Già Thánh quốc nhiều năm qua.

    “Tiểu Lâm, cậu cũng biết, tôi từ nhỏ rất có hứng thú với động vật, điểm ấy coi như là di truyền từ tổ phụ ta. Ông là thầy thuốc từng tìm hiểu truyền kỳ của Cao Già Thánh quốc, cũng tin đây là thật cố sự, cũng không phải là thần thoại. Cho nên, khi tôi tận mắt thấy thần báo, cậu có biết ta kích động như thế nào không! Không nghĩ tới bây giờ cậu còn nói cho tôi biết, bọn họ sẽ biến thân! Trời ạ, đây là kỳ tích thượng thiên bày ra a!” Dương Thượng Văn hưng phấn đến độ hai con mắt đều đỏ.

    “Này, a Văn, nhưng tôi nói trước, ” Lâm Đạm Chi hung hăng trừng mắt hắn, “Nếu ngươi đem báo báo của tôi ra làm vật thí nghiệm, tôi sẽ làm thịt cậu!”

    “Cái gì chứ? Tôi là loại người đó sao? Muốn làm thì đã làm cái lúc cậu tặng bọn họ cho tôi đấy.” Dương Thượng Văn trợn tròn mắt.

    “Ừ, nói cũng đúng. Được rồi, coi như cậu có lương tâm.” Lâm Đạm Chi vỗ vỗ vai hắn. “Chúng ta đây bây giờ thảo luận làm thế nào biến bọn họ thành báo.”

    “Đầu tiên, cậu phải kể từ đầu đến đuôi cho tôi nghe. Làm thế nào cậu gặp bọn họ? Bọn họ là ở trong tình huống nào mà biến thân, mọi chuyện cẩn thận nói lại cho tôi, một chút cũng không được quên.”

    “Được, tôi nhớ nhớ. . . . . . khi đó tôi lên trên núi đi tảo mộ, đột nhiên sét đánh đầy trời, một tia sét đánh xuống. . . . . .”

    Lâm Đạm Chi đem tình cảnh lúc trước miêu tả từng chút một, “Kết quả chẳng biết tại sao từ trong bia mộ xuất hiện một chiếc nhẫn. . . . . .”

    “Từ từ, cậu nói chiếc nhẫn?” Dương Thượng Văn đột nhiên nhíu mày, “Chính là chiếc nhẫn lần trước cậu nhắc tới?”

    “Đúng. Chiếc nhẫn kia lại nói có chút tà môn, tôi mới mang vào thì đầu bỗng choáng váng, toàn thân nóng lên, hơn nữa chiếc nhẫn còn phát ra một luồng ánh sáng lớn, chiếu thẳng lên bầu trời, kết quả bất ngờ trên bầu trời có sét, cuối cùng có một cái phi cơ đã bị ánh sáng của chiếc nhẫn cùng sét trên trời đánh trúng. . . . . . rơi xuống . . . . . .” Lâm Đạm Chi nhớ nhớ tới cảnh đó mà trong lòng còn chút sợ hãi.

    “Sau đó?” Dương Thượng Văn càng nghe càng cảm thấy chiếc nhẫn đó có vấn đề.

    “Sau đó tôi chạy tới cứu người a. Trong phi cơ đó tôi phát hiện hai con báo. Mới đầu tôi còn tưởng rằng bọn họ là con mèo nhỏ đấy, chỉ lớn bằng ba bàn tay người.” Lâm Đạm Chi nhớ tới bộ dạng khả ái ban đầu của Ban Ban cùng Điểm Điểm, hai mắt bắt đầu mơ màng.

    “Tốt lắm, tiểu Lâm, kiềm chế chút, chảy nước miếng kìa.” Dương Thượng Văn trêu chọc.

    “A? Có sao?” Lâm Đạm Chi vội vàng lấy tay lau lau.

    “Ha, chọc người chút. Sau đó? Nói tiếp đi.”

    “Xì, dám cười tôi.” Lâm Đạm Chi trừng mắt liếc mắt một cái, “Sau đó, sau đó bọn họ càng lớn càng to a, lớn đến mức tôi không thể nuôi được bọn họ nữa, cho nên. . . . . . cho nên sẽ đem bọn họ chuyển cho cậu . . . . . .”

    Kỳ thật còn có một nguyên nhân quan trọng nhất, Lâm Đạm Chi không dám nói với bạn.

    Đó chính là lúc trước hắn thiếu chút nữa bị báo báo bị động dục vây khốn cường bạo. Không chuyện nào mất mặt hơn nên hắn không thể nói.

    “Vậy sau khi cậu mang bọn họ trở về, tình hình thế nào mà làm cho bọn hắn biến thành người?”

    “Có một ngày, tan tầm tôi cưỡi xe máy lên núi, ngày đó mưa rất to, Ban Ban cùng Điểm Điểm thấy tôi về trễ liền xuống núi đón tôi. Kết quả không ngờ. . . . . . sét trên trời đánh trúng cột điện ven đường, báo báo của tôi đã bị dây điện rơi xuống đánh trúng!” Lâm Đạm Chi nhớ tới một màn hoảng sợ trước kia mà nhịn không ngừng phát run.

    “Sau đó? Sau đó bọn họ liền biến thân?”

    “Đúng, sau khi bọn họ bị giật điện, tôi sợ hãi, chỉ có thể ôm bọn họ khóc, không nghĩ tới bọn họ lại ở trong lòng tôi từ từ biến thành người. . . . . . Còn mở miệng gọi tôi 『 chủ nhân 』, nói ra không sợ cậu cười, tôi liền ngất xỉu tại chỗ.”

    Lâm Đạm Chi ngượng ngùng gãi gãi đầu.

    “Đừng nói như vậy, đó là phản ứng bình thường mà, nếu là tôi cũng có lẽ cũng không hơn như vậy đâu.” Dương Thượng Văn vội vàng an ủi hắn.”Sau đó thế nào?”

    “Sau đó cậu cũng biết, lúc ấy cậu cũng có mặt, Ban Ban cùng Điểm Điểm ở nhà hàng bị người tôi mang đi . . . . . . Lúc sau tôi tìm như muốn điên lên, thật vất vả mới tìm được bọn họ, lại phát hiện bọn họ chính là vương tử Cao Gia Thánh quốc. . . . . . Hơn nữa chế giễu nhất là. . . . . . bọn họ mất đi ký ức một năm cùng sống với tôi. . . . . . Bọn họ quên không còn một mảnh, ha.” Lâm Đạm Chi cười khổ tự chế giễu mình.

    “Cậu đừng khổ sở, tiểu Lâm, lúc ấy ở nhà hàng có một chuyện tôi nhớ rất rõ, bây giờ nhớ lại một chút, tôi có thể khẳng định nhất định là mỹ nhân tóc vàng kia có sử dụng pháp thuật gì đó, đã khống chế trí nhớ của hai vị vương tử, bằng không làm sao bọn họ ngay từ đầu còn rất kháng cự cùng người của thánh quốc, vậy mà mỹ nhân kia đưa tay lên đầu họ, bọn họ liền ngoan ngoãn đứng lên cùng người ta đi mất? Nhất định có quỷ!”

    “Đúng, có đạo lý. Tôi biết mỹ nhân cậu nói kia, hắn chính là thánh sứ địa vị tối cao của thánh quốc, tôi nghe nói hắn chắc chắn có pháp lực.”

    “Cậu vừa kể toàn bộ chuyện để tôi từ từ suy ngẫm, tiêu hóa một chút. . . . . .” Dương Thượng Văn trợn mắt chuyển qua chuyển lại, cẩn thận cân nhắc câu chuyện xưa như thiên phương dạ đàm này.

    “Được, cậu từ từ mà suy nghĩ.”

    “Đầu tiên, nhất định chiếc nhẫn kia là mấu chốt. Nói không chừng nó có ma lực gì đó, có thể gọi thần thú thánh quốc về dó.”

    Nhìn vẻ mặt nghiêm chỉnh của thằng bạn, Lâm Đạm Chi thiếu chút nữa bật cười.”Tôi còn sợ ma quỷ mà, kính nhờ, chiếc nhẫn kia lúc còn ở cô nhi viện tôi còn đeo trên tay, nếu chiếc nhẫn kia có thể gọi thần thú gì đó về, hẳn là tám trăm năm đã kêu ra một mớ.”

    “Vậy sao. . . . . . Nhưng cuối cùng tôi vẫn cảm thấy chiếc nhẫn này rất kỳ quái, như vậy đi, như thế này chúng tôi trở về trên núi lấy, tôi muốn tận mắt thấy mới yên tâm.”

    “Được, tôi vốn định cầm cho bạn cậu định giá.”

    “Đừng lãng phí thời gian, đi liền đi.” Dương Thượng Văn vội vàng kéo Lâm Đạm Chi lên xe.

    Dọc đường đi, hai người tiếp tục thảo luận chuyện báo báo.

    “Tiểu Lâm, cậu có phát hiện không, vương tử biến thành báo báo, hay báo biến thành vương tử, đều là phát sinh tình huống sét đánh?”

    “Tôi cũng phát hiện điểm giống này, nhưng cũng không thể bảo tôi để bọn họ bị sét đánh? Muốn bọn họ lại mạo hiểm tánh mạng, tôi chết cũng không làm!” Lâm Đạm Chi tuy rằng điên cuồng muốn báo báo trở lại bên cạnh mình, nhưng điều kiện kiến quyết trước tiên là muốn bọn họ có thể bình an không việc gì mới được a.

    “Tiểu Lâm, đừng kích động, tôi không phải có ý đó.” Dương Thượng Văn vội vàng giải thích, “Tôi chỉ là chỉ ra hiện tượng này mà thôi, chúng tôi nhất định có thể tìm ra mấy cách khác.”

    Dương Thượng Văn tuy rằng nói như vậy, nhưng kỳ thật trong lòng một điểm nắm chắc cũng không có.

    Lâm Đạm Chi đương nhiên cũng biết việc này không đơn giản như vậy, nhịn không được uể oải.

    Hai người một đường không nói gì, mãi cho đến khi lên căn nhà gỗ trên núi, Lâm Đạm Chi mới mở miệng nói chuyện.

    “Tôi đi vào lấy chiếc nhẫn, chờ tôi một chút.”

    “Được.”

    Lâm Đạm Chi cả ngày bị hai tên hỗn đãn bá đạo quản như quản phạm nhân, đã lâu rồi chưa trở lại nơi tràn đầy kỷ niệm này.

    Một bước tiến vào trong phòng nhỏ, Lâm Đạm Chi giống như còn có thể thấy bộ dáng đáng yêu của Ban Ban cùng Điểm Điểm phe phẩy cái đuôi nghênh đón hắn. Hốc mắt một chút ướt át, khát vọng muốn bọn họ trở thành báo càng trở nên mãnh liệt đến tột đỉnh. Ban Ban, Điểm Điểm, chủ nhân nhất định sẽ đem các ngươi trở về.

    Sau đó chúng ta sẽ tránh trên núi này, cả đời sống vui vẻ cùng nhau, được không?

    “Tiểu Lâm, nhanh lên a, trên núi này lạnh chết đi được, cầm chiếc nhẫn chúng ta đi xuống.”

    “Ác, được.” Lâm Đạm Chi vội vàng lau đi nước mắt ẩm ướt, mở ngăn kéo lấy chiếc nhẫn.

    “Tìm được không?” Dương Thượng Văn vẫn chịu đựng giá rét đứng bên ngoài, chạy vào.

    “Tìm được rồi.” Lâm Đạm Chi đưa cho hắn xem.

    “Chính là cái này a. . . . . .” Dương Thượng Văn tò mò lại hưng phấn mà cầm lấy chiếc nhẫn quan sát cẩn thận dưới đèn.

    Chất liệu chiếc nhẫn này vô cùng kỳ lạ, thoạt nhìn như hoàng kim, nhưng dường như hỗn hợp những kim loại khác. Ở mặt trên có khắc một vòng hoa văn. . . . . . Kỳ quái, nhìn thế nào cũng rất quen mắt. . . . . .

    “A! Tôi nghĩ ra rồi!” Dương Thượng Văn kích động nhảy dựng lên!

    “A Văn, ngươi nghĩ cái gì ?” Lâm Đạm Chi lo lắng hỏi.

    “Thần báo! Đây là hoa văn trên người thần báo a!”

    “Cái gì!” Lâm Đạm Chi vội vàng đoạt lấy mà nhìn!

    Ban Ban cùng Điểm Điểm là một tay hắn nuôi lớn, mọi chỗ trên người của bọn họ hắn đều biết rất rõ.

    Nhưng bởi vì lúc trước hắn vẫn cảm thấy chiếc nhẫn này rất tà môn, cho nên không thèm chú ý cứ để nó trong ngăn kéo. Lúc này cẩn thận nhìn vào!

    “Trời ạ, thật sự. . . . . . thật là hoa văn của báo báo!” Lâm Đạm Chi phát ra tiếng kinh ngạc đến không thể tin được!

    “Tiểu Lâm, tôi đã nói chiếc nhẫn này nhất định là mấu chốt. Để tôi đeo vào coi có cảm giác nong nóng gì không.” Dương Thượng Văn đeo chiếc nhẫn vào ngón tay giữa!

    “Thế nào? Có cảm giác…gì không?” Lâm Đạm Chi vội vàng hỏi.

    “. . . . . . Không có.” Dương Thượng Văn thất vọng thở dài, “Ta không có cảm giác đặc biệt gì cả. Tiểu Lâm, cậu đeo vào thử.”

    “Ta a?” Lâm Đạm Chi có điểm do dự nhìn chiếc nhẫn, “Muốn đeo trước hết coi bầu trời có phi cơ nào không? Ta rất sợ có phi cơ nào rơi xuống.”

    “Yên tâm đi, bây giờ lại không có sấm sét.”

    “Ác, được rồi, vậy. . . . . . tôi đeo. . . . . .” Lâm Đạm Chi nơm nớp lo sợ mà nắm lấy chiếc nhẫn đeo vào ngón trỏ! Ngay lúc thời khắc đeo vào, lập tức giống như lúc trước, một lúc hút cực mạnh từ chiếc nhẫn phát ra, trong đầu Lâm Đạm Chi một trận thiên toàn địa chuyển, toàn thân nóng như bốc lửa, chiếc nhẫn nháy mắt hào quang cực sáng, luồng sáng phá tan nóc nhà, bay thẳng lên trời!

    “A a a!” Lâm Đạm Chi sợ tới mức kêu to, bèn lập tức tháo chiếc nhẫn trên tay ra ngay!

    “Ô. . . . . . A Văn thối, đã nói cho cậu chiếc nhẫn này rất khủng bố, cậu còn bảo tôi đeo!” Lâm Đạm Chi thật sự sợ tới mức kinh hồn, vội vàng chạy ra ngoài, xem có chiếc phi cơ nào rơi xuống hay không.

    “Ô, thật may là không có.” Lâm Đạm Chi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, xoay người đi vào trong phòng. “A, a Văn cậu làm sao vậy?”

    Lâm Đạm Chi nhìn vẻ mặt dại ra của thằng bạn, không khỏi vươn tay đẩy hắn một cái.

    “A!” Dương Thượng Văn bị đẩy như vậy mới giật mình tỉnh lại. “Trời ạ, làm ta sợ muốn chết! Tiểu Lâm, vừa mới thật sự là quá kinh người, thật giống như coi phim khoa học viễn tưởng, thật không tin nổi!”

    “Đúng vậy, chính tôi cũng bị sợ đến chết khiếp.” Lâm Đạm Chi nhớ lại màn hồi này trong lòng thật còn sợ hãi.

    “Tiểu Lâm, tin ta,『 ma giới 』lần này nhất định chính là mấu chốt thần báo biến thân! Nhưng lại phi ngươi không thể!”

    “A? Là có ý gì?” Lâm Đạm Chi luôn luôn tự nhận thông minh có lẽ đầu óc đã đóng thành một mớ hỗn loạn, bây giờ đầu đã loạn lên cả.

    “Cậu còn không hiểu? Cậu xem, chiếc nhẫn này tôi đeo vào không có chuyện gì, cậu đeo vào liền phát ra ánh sáng kỳ lạ. Hơn nữa trên chiếc nhẫn này còn hoa văn của thần báo, cố tình cậu vừa vặn nhặt được chiếc nhẫn cùng thần báo, cậu nói, trên đời này có chuyện trùng hợp như vậy sao?” Dương Thượng Văn nói được đạo lý rõ ràng.

    “Vốn. . . . . . đến trùng hợp a. . . . . .” Lâm Đạm Chi vẫn không thể tin được chiếc nhẫn này cùng mình có liên quan.

    “Không, tôi cho rằng hết thảy đều là cơ duyên trời định. Hơn nữa. . . . . . cậu chính là người có duyên với thần báo!”

    Thánh sứ đang ở trong mộng thấy được một luồng sáng bạc kỳ lạ, hiện tượng thiên văn đột biến.

    Đó là chỉ có ánh sáng kỳ lạ của một trong ba chiếc nhẫn được làm từ hỗn nguyên kim thạch.

    Từ trong mộng tỉnh lại hắn đi ra ngoài sân, ngẩng đầu nhìn lên trời.

    Đại thần, là hồn phách của ngươi lưu lạc trong nhân gian gọi ta sao?

    Trải qua nhiều năm như vậy, thánh quốc rốt cục cũng chuẩn bị có được chiếc nhẫn thứ nhất.

    Nhưng cho nguyên thần của ngươi quy hồn, con đường cải tử hoàn sinh còn dài đằng đẳng như thế. Chúng ta còn cần tìm được ba người phàm có hồn phách chuyển thế của ngươi, mới có thể giải bỏ lời nguyền của Thiên Hậu.

    “Ông trời a, thỉnh phù hộ Cao Già Thánh quốc ta đi, phù hộ Tham Thiên đại thần của chúng ta sớm ngày trở lại bên người chúng ta. . . . . .”

    Thuộc truyện: Cấp ngã báo báo – Chương 3-4