Chạy trốn – Chương 16-18

    Thuộc truyện: Chạy trốn (Đào Chi Yêu Yêu)

    Chương 16.

    Để không làm tổn hại tới mộ thất, ban nãy Nam Cung Cẩu Thặng cho nổ phía trên đạo động, mọi người xuống đạo động, lại bị cửa sắt ngoài mộ ngăn lại. (đạo động: đường vào mộ)

    Dư Ngư bực mình đạp vào cổng mộ, Tiểu Kiều cuống quít ngăn lại: “Đừng phá hỏng văn vật!”

    Nói tới bản lĩnh phá khóa, ba đệ tử của Nam Cung Cẩu Thặng đều lĩnh hội ít nhiều, nhưng cổng mộ này đã hơn một ngàn năm tuổi, mắt khóa đã sớm bị gỉ sét.

    Đồng chí Cẩu Thặng nhìn về phía Kiều Du, Kiều Du nói: “Nếu quả thật là mộ Tây Hạ, trải qua hơn ngàn năm, khẳng định phía sau cánh cửa cũng đã bị bùn lắng che lấp. Để không phá hỏng văn vật, chỉ có cách tháo toàn bộ cánh cổng ra.”

    Đồng chí Cẩu Thặng cười nói: “Tiểu đồng chí làm khảo cổ đúng là hưng sư động chúng, đến cổng mộ cũng không tha. Tam Cẩu, con nói xem làm sao?” (hưng sư động chúng: việc nhỏ cũng kêu gọi mọi người làm)

    Lý Yêu Yêu nghe theo liếc nhìn nói: “Cho nổ đạo động nữa đi, nổ phía trên mặt mộ thất.”

    Dư Ngư xì một tiếng đầy khinh thường: “Cứ cho nổ tung là được.”

    Kiều Du sợ đến trố mắt nhìn.

    Cẩu Thặng cười cười, lấy mấy cọng sắt siêu nhỏ, cẩn thận làm thông mắt khóa, sau đó chọc ngoáy vài cái, khóa mở ra. Từ đầu tới cuối chưa tới mười phút.

    Kiều Du há hốc miệng mở to mắt nhìn, ánh mắt anh nhìn Nam Cung Cẩu Thặng không thể dùng từ ‘sùng bái’ để hình dung, mà là như nhìn thấy người sao hỏa.

    Mọi người dùng một vật dụng có hình như đao kiếm chọc qua khe cửa, xẻ lớp bùn bịt sau cánh cửa, cuối cùng cổng mộ cũng được mở ra, sau đó tiến vào mộ thất.

    Gian mộ chính rộng chừng năm mươi mét vuông, sâu trong đó nối liền với một gian mộ khác nhỏ hơn. Giữa mộ thất có đặt một chiếc quan tài có trang trí hoa văn, bốn phía xung quanh là tường gạch sống, trên gạch có sơn vôi, vẽ hình các võ sĩ. Gian mộ chính trước rộng sau hẹp, gian mộ nhỏ cũng tương tự.

    Kì lạ là, dưới đây chỉ có có hai gian mộ, bên cạnh không có gian chứa đồ bồi táng nào.

    Kiều Du thấp thỏm hít sâu vài cái, bật đèn pin lên kiểm tra mộ thất.

    Rất may là dưới đây không có dấu vết bị đạo nhiễu, có lẽ sáu người Cẩu Thặng là toán khách đầu tiên tới đây trong suốt ngàn năm qua.

    Đồ bồi táng bốn phía xung quanh mộ không ít cũng chẳng nhiều, không có gì ngoài tửu khí, đao kiếm, những thứ như tiền, ngoài ra còn có rất nhiều tượng đá khắc hình người, trâu đồng, ngựa đá,.. những thứ họ đã thấy qua trong khi thăm quan vương lăng Tây Hạ. (tửu khí: đồ uống rượu)

    Kiều Du nhặt một bức tượng Ca Lăng Tần Già lên, lẩm bẩm nói: “Đây là mộ Tây Hạ thật… chủ mộ là ai…” Nhìn khổ mộ thất, nếu không phải vương hầu thì cũng là quý tộc.

    Tô Di nhặt một vật kết tủa màu trắng lên: “Đây là gì vậy?”

    Nam Cung Cẩu Thặng cũng nhặt một ít, vân vê trong lòng bàn tay: “Chắc đây là muối!”

    Lý Yêu Yêu tiến lên trước, liếm tay Tô Di một cái, chép miệng: “Mặn.”

    Tô Di sợ hãi, vội vàng dùng lực vỗ lưng hắn: “Sao có thể ăn được! Cũng đã một ngàn năm rồi!”

    Lý Yêu Yêu ghé vào tai anh nói gì đó, có lẽ là mấy lời thô bỉ, đột nhiên Tô Di đỏ mặt, hai người ầm ĩ nháo hết lên.

    Kiều Du lặng lẽ quay đầu, tiếp tục xem bích họa.

    Nam Cung Cẩu Thặng cũng không bỏ lỡ thời cơ mà dán tới: “Tiểu Kiều à, sao ở đây lại có muối vậy? Chẳng lẽ là để tuẫn táng cùng? Hay là nước mặn ngấm vào?”

    Kiều Du đẩy gọng kính, nói: “Nông nghiệp Tây Hạ tương đối lạc hậu, nguồn kinh tế chủ yếu là làm muối ăn từ các hồ chứa nước mặn. Để đả kích Tây Hạ, hoàng đế triều Tống từng ra lệnh “cấm muối”, không cho Tây Hạ đưa muối vào quốc nội triều Tống. Việc này với Tây Hạ mà nói là đả kích không nhỏ, có thể thấy được tầm quan trọng của muối với Tây Hạ. Dùng muối để tuẫn táng cũng không có gì ngạc nhiên.

    Đồng chí Cẩu Thặng giả vờ bừng hiểu: Ra là thế.

    Kiều Du ngại ngùng cười: “Hoa Mã Trì là hồ nước mặn lớn nhất ở đây, lát nữa ra ngoài qua đó xem một chút.”

    Cẩu Thặng vỗ tay, không thành vấn đề.

    Dư Ngư không chờ được vội đi lục xem tửu khí, Xa Xà tỉ mỉ tra xét hoa văn trên cổ kiếm, Lý Yêu Yêu thì trực tiếp bỏ vòng ngọc vào túi. Nam Cung Cẩu Thắng lớn tiếng nói: “Này, đồng chí Tiểu Kiều đã nói không được làm loạn lấy trộm đồ ở đây!” Sau đó lại ghé tới bên tai các đồ đệ nhỏ giọng nói: “Thích cái gì thì lén lấy thôi, đừng để cậu ta thấy.”

    Ba người lấy tay ra dấu đã hiểu.

    Kiều Du quan sát tranh vẽ trên tường, lại xem hình dáng cấu tạo mộ và các đồ bồi táng. Tô Di thì lại ngồi dưới đất, đèn pin đặt bên cạnh, nhanh chóng vẽ lại hình võ sĩ trên tường mộ.

    Một lát sau, Nam Cung Cẩu Thặng hỏi Kiều Du: “Khai quan được chưa?” (Khai quan: mở quan tài)

    Kiều Du có vẻ như đang đấu tranh nội tâm dữ lắm, mấy lời từ chối chính ngôn lên tới miệng lại không nói được ra, cuối cùng ngượng ngùng nói: “Đi sang gian mộ khác nhìn trước đã.”

    Một thất nhỏ hơn cũng ít đồ tuẫn táng hơn, lại không có các đồ tửu khí, binh khí.

    Xem xong hai gian mộ rồi, Kiều Du không tìm được bất cứ thứ gì có thể nói rõ thân phận chủ mộ, trên tiền có khắc số niên kỉ, có thể biết chủ mộ sống trong những năm đầu Tây Hạ. Nam Cung Cẩu Thặng hỏi mấy lần, cuối cùng Kiều Du cũng không nhịn được tò mò, đành phải nói: “Khai quan đi..”

    Thế là Nam Cung Cẩu Thặng lấy một cái xẻng ra, lèn vào khe hở ở nắp quan tài, Kiều Du nhìn thấy liền hối hận: “Ây, khoan đã!”

    “Bịch!” Một mảnh gỗ được cạy ra, Nam Cung Cẩu Thặng vô tội chớp mắt: “Cậu nói chậm quá!”

    Kiều Du: “….”

    Đã đến nước này rồi, Kiều Du cũng không đấu tranh tư tưởng nữa, trơ mắt nhìn Cẩu Thặng cậy từng tấm quách ra, lộ ra quan tài bên trong. (Chú thích tác giả: Quách là vỏ ngoài quan tài)

    Quan tài dùng gỗ lim tốt nhất, lại một lần nữa chứng minh thân phận chủ mộ rất cao quý. Kiều Du chỉ thấy tim đập nhanh vô cùng, tuy là trước đây từng theo đội khảo cổ khai quật mồ mả, nhưng chưa bao giờ anh thấy kích động căng thẳng như vậy. Có thể nói hành vi trộm mộ cấm kị này khiến anh càng thêm sục sôi nhiệt huyết.

    Nắp quan tài được phong kín chặt chẽ bị cạy ra, Dư Ngư là người đầu tiên nhào tới, chỉ thấy trong quan tài để rất nhiều đồ bồi táng khiến người ta nhìn vào hoa cả mắt. Anh tiện tay gạt mấy cái ra, ngạc nhiên nói: “Không có thi cốt?”

    Chỉ thấy trong chỗ đồ bồi táng xa hoa có một bình gốm mộc mạc, Dư Ngư tò mò đỡ nó ra: “Đây là gì vậy?”

    Nam Cung Cẩu Thặng nheo mắt lại mỉm cười: “Vậy là đúng rồi.”

    Kiều Du ngạc nhiên nói: “Đúng cái gì?”

    Dư Ngư tiện tay mở nắp đậy bình gốm ra, bên trong tối om cái gì cũng không thấy. Anh vói tay vào lục lọi một hồi, lấy ra được một thứ màu trắng, quơ quơ mấy cái, khinh thường ném đi: “Xì, hóa ra là xương.”

    “A!!!!”

    Cái thứ trắng lòa kia đập trúng gáy Kiều Du, chỉ thấy anh hét một tiếng chói tai, khiến mọi người không khỏi giật mình.

    Nam Cung Cẩu Thặng vỗ ngực cho hoàn hồn lại, nhặt thứ đồ Dư Ngư vừa ném đi lên, cầm trong tay nhìn một chút, cười híp mắt đi tới trước mặt Kiều Du: “Không phải xương đâu. Thằng bé gạt cậu đấy.”

    Kiều Du tập trung nhìn kỹ, chỉ thấy Nam Cung Cẩu Thặng cầm thứ kia lên hé ra đóng lại, sau đó đột nhiên đi tới trước mặt Kiều Du, kẹp vào mũi anh một cái, làm Kiều Du sợ đến run lẩy bẩy.

    “Rõ ràng là hàm mà.”

    Kiều Du bớt sợ hãi hơn một chút, nuốt nước miếng, đưa tay ra cầm lấy hàm. Mặc dù trước đây anh nhìn thứ này nhiều rồi, nhưng nơi địa cung âm u, hàm răng có tuổi thọ từ ngàn năm trước khiến người nhìn không khỏi sợ hãi.

    “Người này là đàn ông.” Kiều Du nói. Hàm của đàn ông vuông, còn hàm của phụ nữ có độ cong nhất định.

    Trong số đồ bồi táng trong quan tài có kiếm, chỉ mộ của nam giới mới có kiếm, điều này cũng nói lên giới tính của chủ mộ.

    Kiều Du và Tô Di lục tìm đồ trong quan tài, vẫn như trước không tìm được đồ chứng minh thân phận của chủ mộ.

    Nam Cung Cẩu Thặng hỏi: “Còn một quan tài nữa có mở không?”

    Kiều Du nhìn về phía Tô Di, Tô Di không câu nệ mất tự nhiên như anh, trái lại tỏ ra vô cùng chờ mong. Kiều Du cắn răng: “Mở.”

    Thế là mọi người mở quan tài ở trong mộ thất thứ hai ra, cũng giống như quan tài đầu, trong quan tài này chỉ có một đống đồ bồi táng và một bình gốm. lần này trong bình là thi cốt của phụ nữ.

    Lý Yêu Yêu ngạc nhiên nói: “Phu thê hợp táng?” (Mộ vợ chồng chôn chung)

    Nét mặt Nam Cung Cẩu Thặng hận rèn sắt không thành thép: “Không nghĩ khác đi được à? Cứ một nam một nữ chôn chung thì là phu thê hợp táng hả?”

    Lý Yêu Yêu ngượng ngùng gãi đầu, nhỏ giọng thầm thì: “Thế còn có thể là gì nữa…”

    Kiều Du lục lọi trong số vật bồi táng, vẫn như trước không tìm thấy vật gì có thể chứng minh thân phận, lẩm bẩm nói: “Đựng thi cốt trong bình gốm… đây là thiên táng? Chủ mộ chết oan uổng sao?” (thiên táng: mộ đã được di dời)

    Anh muốn tìm một người phù hợp, nhưng lịch sử Tây Hạ anh không nắm rõ như lòng bàn tay, hỏi Tô Di, Tô Di cũng nghĩ mãi không ra.

    Rõ ràng Nam Cung Cẩu Thặng đã biết cái gì đó, nhưng khi Kiều Du hỏi, chỉ cười ha ha nói “Không rõ lắm”, “Tôi cũng không chắc nữa”, “Xem các thứ khác đi”…

    Mọi người quay trở lại mộ chính, Nam Cung Cẩu Thặng cầm xẻng sắt trong tay, không ngừng gõ xẻng vào vách tường.

    Kiều Du thấy thế dán tới hỏi: “Anh đang làm gì vậy?”

    Cẩu Thặng nói: “Tìm nhĩ thất.” (Chú thích tác giả: nhĩ thất là phòng chuyên để vật bồi táng)

    Mắt Kiều Du sáng lên: “Có nhĩ thất sao?”

    Cẩu Thặng cười nói, không có nhĩ thất thì không hợp lý, nhất định là để bảo vệ nên đã giấu kín.

    Quả nhiên, phía sau tường có tiếng vọng lại, nói rõ phía sau có không gian trống.

    Cẩu Thặng xắn tay áo: “Mấy đứa, bắt tay vào làm đi.”

    Ba người Dư Xà Lý dốc lòng xông lên, cầm đồ trong tay, choang, ầm, bịch, mà bắt đầu đục. Tô Di nhìn mãi thành quen nhún nhún vai, chỉ có Kiều Du là giương mắt đờ đẫn không nói nên lời.

    Chốc lát sau, trên vách mộ thất được mọi người đục thành một thông đạo nhỏ, đủ để một người chui qua.

    Dư Ngư và Lý Yêu Yêu đồng thời ném xẻng sang một bên, dán đầu tới, đầu hai người cùng lúc chui vào lỗ hổng nhỏ.

    “Anh mày trước!” “Dựa vào cái gì?! Tôi trước!” “Anh mày là lão đại!! Kính trên đi!” “Tôi là út! Nhường dưới đi!!”

    Xa Xà đá bay từng người một ra: “Tôi trước!”

    Hai người bĩu môi phủi mông, chỉ biết nhìn Xa Xà cầm đầu khéo léo chui qua lỗ hổng, sau đó oẳn tù tì để quyết định, từng người một chui qua.

    Đường nối vào nhĩ thất dài chừng hơn mười thước, trong nhĩ thất đựng đầy những vật bồi táng xa hoa, còn có rất nhiều bức tượng đá thay thế người sống chôn cùng mộ.

    Lúc Kiều Du tiến vào, ba người Dư Xà Lý đã thuận tay vơ vét đồ xong xuôi. Trong đũng quần Dư Ngư có ba chén ngọc lưu ly, trong ống quần Xa Xà cắm hai thanh đoản kiếm, trong quần áo Lý Yêu Yêu giấu một bảo thạch, đến Nam Cung Cẩu Thặng cũng không nhịn được thuận tay cầm một khối ngọc bích.

    Kiều Du vào nhĩ thất, không để ý tới đồ bồi táng mà bật đèn pin tỉ mỉ quan sát bích họa trên tường đầu tiên.

    Trên bức tường đối diện đường vào mộ vẽ rất nhiều bức tượng Phật, Kiều Du tới gần, thấy trên vách tường có khắc một hàng chữ nhỏ bằng chữ Tây Hạ.

    “Xin Phật tổ tha thứ cho những tội nghiệt của người này!” Kiều Du đọc lên.

    Nhìn hai mặt tường bên cạnh, trên tường có các bích họa, một bên vẽ một người đàn ông đang quỳ gối trước một người đàn ông khác, hai người đều cạo đầu, hiển nhiên đều là người Tây Hạ. Khiến Kiều Du ngạc nhiên là, người đàn ông được quỳ lạy mặc hoàng bào Tây Hạ, còn người quỳ trên mặt đất kia mặc trang phục của hoàng tử.

    Tô Di nhịn không được lẩm bẩm nói: “Liệu có phải người trong tranh là chủ mộ?”

    Kiều Du chiếu đèn pin vào bức tường bên phải, phát hiện trên tường vẽ một loạt người Tây Hạ đang quỳ, nữ có nam có. Những người này, có người đầu đã rơi xuống đất, mực đỏ vẽ máu đến nay vẫn đỏ tươi; có người nọ vẻ mặt kinh hoàng, bên cạnh có một đao phủ vạm vỡ đang quơ đao về phía người kia toan chặt đầu. Hình ảnh bích họa vô cùng sống động, khiến lông tơ trên người dựng hết lên.

    “Đám người này là ai vậy?” Kiều Du nhíu mày.

    Vẻ mặt Nam Cung Cẩu Thặng càng thêm chắc chắn, nhưng gã không nói gì, ôm vai Kiều Du nói: “Thấy đủ rồi thì chúng ta đi, dưới này không khí loãng. Tim của lão già này không chịu nổi.”

    Thật ra mộ này được xây dựng đối xứng, nếu phía đông có nhĩ thất thì hẳn phía tây cũng có. Chỉ là những thứ Nam Cung Cẩu Thặng muốn biết đều đã biết, các đồ đệ cũng thu hoạch được tương đối, gặt hái đủ rồi thì gọi mọi người quay về.

    Nam Cung Cẩu Thặng là người đầu tiên bò ra khỏi đạo động, người thứ hai là Kiều Du.

    Cẩu Thặng quỳ gối bên miệng động, đưa tay cho Kiều Du, hô: “Nào nào, tôi kéo cậu ra.”

    Gã nắm bàn tay mềm mại của Kiều Du, có chút nhộn nhạo mà ngắt nhéo hai cái, nửa người Kiều Du ló ra khỏi đạo động, vẻ mặt đột nhiên kinh hãi.

    Nam Cung Cẩu Thặng đang lấy làm kì lạ, chợt cảm thấy bên ót mình có một vật lạnh lẽo.

    —— Một họng súng đen ngòm chĩa vào đầu gã.

    “Vương Lão Cẩu, đã lâu không gặp.” Người đàn ông có một cái bớt dài bên mắt trái cười lạnh nói.

    Chương 17.

    Đứng sau lưng Nam Cung Cẩu Thặng có ba người cầm súng, người cầm đầu bên mắt trái có một vết bớt màu đỏ, nếu không nhìn kỹ, có lẽ người khác sẽ tưởng rằng người này vừa bị đấm sưng mắt.

    Nhất thời Kiều Du sợ choáng váng, đờ người đứng bên miệng động không dám lên cũng chẳng dám xuống.

    “Gù gù! Gù ——!”

    Tứ Ngưu biến mất đã lâu đột nhiên xuất hiện ở dưới đường chân trời, nhanh chóng bay tới.

    Sắc mặt Nam Cung Cẩu Thặng trở nên nghiêm túc, cũng không để ý tới họng súng đang kề trên ót, huýt sáo một tiếng dài và hai tiếng ngắn.

    Lúc này có một người dùng súng nhanh tay bắn một phát về phía Tứ Ngưu mập mạp.

    “Gù ——!” Tứ Ngưu kêu thảm một tiếng đau đớn, lông chim rơi đầy đất.

    Cũng may mà súng tự chế tầm bắn và độ chuẩn xác không cao, đạn bay xoẹt qua cánh Tứ Ngưu, Tứ Ngưu nhanh chóng xoay mình, bay về phía ngược lại.

    Người đàn ông có bớt trên mặt dùng báng súng đập mạnh vào ót Cẩu Thặng: “Chim của mày à?”

    Hai tay Nam Cung Cẩu Thặng đang giữ tay Kiều Du, nâng cánh tay lên xoa xoa ót, đau đến mặt mày nhăn nhó, cười khan nói: “Không biết, thật sự không biết!”

    Người đàn ông có bớt cũng không quá để ý tới con chim bồ câu, cười lạnh nói: “Nếu là của mày thật thì ngay cả tiếng chim mày cũng biết nói. Kéo nó lên đi.”

    Đám Lý Yêu Yêu ở dưới mặt đất nghe thấy tiếng huýt sáo, mặt biến sắc: “Sư phụ nói, phía trên có nguy hiểm.”

    Dư Ngư nhíu mày, cúi đầu mắng một tiếng: “Lẽ nào là điều tử?” (Điều tử: Là tiếng lóng, chỉ cảnh sát)

    Lý Yêu Yêu nhìn bốn phía xung quanh, kéo Tô Di đi tới bên cạnh lỗ hổng thông vào nhĩ thất: “Mau, mau chui vào đi!”

    Tô Di còn đang sững sờ, Lý Yêu Yêu đã ấn đầu anh chui vào bên trong.

    Ngay sau đó, Lý Dư Xà đều chui vào trong, Lý Yêu Yêu lấy mấy viên gạch vừa đục che lỗ hổng lại.

    Nam Cung Cẩu Thặng kéo Kiều Du lên mặt đất, hiển nhiên Kiều Du rất sợ hãi, bàn tay không ngừng run.

    Người đàn ông có bớt ngó vào đạo động nhìn một chút, nghi ngờ liếc mắt nhìn Nam Cung Cẩu Thặng: “Chỉ có hai đứa mày?”

    Nam Cung Cẩu Thặng giả vờ ngu, dùng giọng Ninh Hạ nói: “Ừ, chỉ có hai bọn tôi thôi, đây là con nuôi của tôi.”

    Người đàn ông có bớt hiển nhiên không tin, đánh ngã hai người xuống: “Trói vào.”

    Hai người đàn ông còn lại lấy hai sợi dây thừng dài ra, trói Nam Cung Cẩu Thặng và Kiều Du lại với nhau.

    Nam Cung Cẩu Thặng ngoan ngoãn không phản kháng, Kiều Du thì sợ đến không dám phản kháng.

    Người đàn ông có bớt vẫn luôn chĩa súng vào đầu Nam Cung Cẩu Thặng, nói: “Lão Thất lão Bát, hai người đi xuống xem một chút.”

    Hai người được gọi là lão Thất lão Bát nhặt súng lên, lúc đi qua người Nam Cung Cẩu Thặng khinh thường đạp gã mấy cái, sau đó mới chui vào trong động.

    Nam Cung Cẩu Thặng cười nịnh hót lấy lòng: “Đại Trùng huynh, sao chỉ có ba người thôi vậy, Bạch Lão Hổ đâu rồi?”

    Nhan Đại Trùng cười nhạt, lại đạp một cước vào ngực gã, Nam Cung Cẩu Thặng kêu ré lên ngã xuống đất, nét mặt ẩn nhẫn chịu đựng cơn đau.

    “Đừng sốt ruột, lát nữa cho mày đi tìm nó thôi!”

    Nhan Đại Trùng quay đầu quan sát Kiều Du đang run lẩy bẩy một hồi, hỏi: “Này, mày là con nuôi Vương Lão Cẩu hả? Mày tên gì?”

    Kiều Du hé miệng run rẩy trả lời: “Vương…vương… Vương Tiểu Miêu!”

    Bộ dạng anh yếu đuối mềm nhũn, lại thêm đôi mắt to viết đầy sợ hãi, thật sự rất giống một con mèo nhỏ đang làm bộ đáng thương. Thiếu chút nữa Nam Cung Cẩu Thặng phá lên cười.

    Nhan Đại Trùng cũng không quan tâm anh là A Miêu hay A Cẩu, hỏi như vậy chỉ để có cái tên xưng hô, thật hay giả thế nào hắn không thèm để ý.

    Lão Thất lão Bát chui xuống động, bởi lỗ hổng vào nhĩ thất ở trong góc, lại bị Lý Yêu Yêu che đi, cho nên bọn chúng không phát hiện ra.

    Chốc lát sau, Nhan Đại Trùng nghe thấy tiếng lão Thất truyền từ phía dưới lên: “Đại ca, dưới này không có ai, nhưng nhiều bảo vật lắm.”

    Nhan Đại Trùng có hơi nghi ngờ liếc mắt nhìn Nam Cung Cẩu Thặng, dường như không tin thật sự chỉ có hai người họ, nhưng lão Thất đã nói vậy, hắn liền hô: “Mang bảo vật lên.”

    Lão Thất và lão Bát bắt đầu thu thập vàng bạc, ngọc lưu ly mang ra.

    “Pằng! Pằng! Pằng!” Đột nhiên lăng mộ dưới lòng đất truyền lên tiếng súng, Kiều Du run lẩy bẩy, hoảng sợ há to miệng, nước mắt chớm ra ngoài hốc mắt.

    Nhan Đại Trùng không sao hiểu nổi đá Kiều Du, quay đầu hỏi Nam Cung Cẩu Thặng: “Sao gan con nuôi mày nhỏ thế?”

    Nam Cung Cẩu Thặng không biết an nguy các đồ đệ ra sao, trong lòng cũng rất lo lắng, cười gượng hai tiếng: “Thằng bé thích nghiên cứu văn vật lắm, nó xót cho văn vật.”

    Nhan Đại Trùng cười nhạo một tiếng, không nghi ngờ gì.

    Lý Yêu Yêu nằm trong mộ đạo thông vào nhĩ thất, nghe thấy tiếng súng bên ngoài, nhíu mày lại, thấp giọng mắng: Cái đám thổ phỉ kia!

    Sắc mặt mọi người đều cứng lại.

    Chốc lát sau, lão Thất và lão Bát bò từ trong động ra ngoài: “Dọn sạch rồi.”

    Bọn chúng không nhắc tới chuyện phát hiện người khác, Nam Cung Cẩu Thặng thả lỏng lòng xuống, Kiều Du vẫn còn nhỏ giọng nức nở, nhưng trong lòng cũng thấy an tâm hơn đôi chút.

    Lý Yêu Yêu nghe thấy tiếng hai người kia ra khỏi động, toan ra ngoài: “Không được, sư phụ gặp nguy hiểm mất!”

    Dư Ngư kéo hắn lại, thấp giọng cả giận mắng: “Chú muốn làm gì?!”

    Lý Yêu Yêu dùng sức đẩy anh ra: “Mấy người ở trong này đi, tôi ra ngoài!”

    Dư Ngư giận tím mặt vật lộn giữ hắn lại: “Chú ra ngoài thì có ích gì! Trong tay bọn chúng có súng!”

    Lý Yêu Yêu tựa như con thú nhỏ nổi giận mà đẩy anh ra: “Sư phụ gặp nguy hiểm! Họ Kiều lại không có tích sự gì, em ra ngoài giúp sư phụ!”

    Xa Xà phun ra hai chữ: “Ngu ngốc!”

    Lý Yêu Yêu không được đồng ý, hai mắt đỏ bừng, đấm đá về phía Dư Ngư chặn mình. Tô Di nhào tới ôm lấy hông hắn: “Tôi với cậu cùng đi ra ngoài! Muốn đi thì cùng đi, tôi tuyệt đối không cho phép cậu lại bỏ tôi lại.”

    Lồng ngực Lý Yêu Yêu phập phồng lên xuống theo nhịp thở hỗn loạn, một lát sau cuối cùng cũng trấn tĩnh lại, một tay kéo lấy Tô Di, kéo anh vào trong lòng: “Được rồi, tôi không đi nữa, ta ở đây chờ.”

    Lấy được bảo vật rồi, cuối cùng Nhan Đại Trùng cũng xử lý Nam Cung Cẩu Thặng.

    Hắn cầm báng súng đập mạnh vào đầu Nam Cung Cẩu Thặng hai cái, đầu Nam Cung Cẩu Thặng liền chảy máu.

    Hắn lại đấm đá vào người Nam Cung Cẩu Thặng, Nam Cung Cẩu Thặng bị bẻ ngược tay ra sau, không kháng cự được chút nào, đau đến co quắp người. Nhan Đại Trùng đạp chân vào ngực gã, dùng sức giẫm nghiền, hung ác nói: “Cái lão hồ ly này, mày giám tố giác bọn tao với công an?!”

    Nam Cung Cẩu Thặng chịu đòn, từ đầu đến cuối không kêu tiếng nào, lúc thật sự không nhịn được cũng chỉ khẽ rên hai tiếng. Gã yếu ớt ho khan vài cái, như trước cười cười nói: “Công an? Tôi cũng là dân trộm, sao dám giao thiệp với bọn chúng?”

    Nhan Đại Trùng cười nhạt: “Không phải mày thì là ai?” Tuy nói vậy nhưng chân cũng rời khỏi ngực Nam Cung Cẩu Thặng.

    Kiều Du ngồi bên cạnh sợ đến nhắm tịt mắt lại không dám nhìn, anh nghe thấy bốn phía xung quanh yên tĩnh lại, run rẩy mở mắt ra, chỉ thấy Nam Cung Cẩu Thặng mặt đầy máu ngã cách đó không xa, mũi đau xót, thiếu chút nữa bật khóc.

    Nhan Đại Trùng hung ác nói: “Tấm địa đồ da dê bị cái tên hồ ly mày cầm đi có đúng không? Mày tưởng tao không biết hả? Lão Thất thấy bản đồ từ trước rồi, hở ra cái đã bị mày cầm đi! Giỏi nhỉ, bảo sao lúc vào hang đá không lấy gì, hóa ra là muốn nuốt miếng thịt lớn như này!”

    Nam Cung Cẩu Thặng thầm kêu khổ. Bản đồ lăng mộ này gã tìm được trong hang đá, cứ tưởng đám Nhan Đại Trùng không phát hiện, cho nên len lén giấu đi. Ai ngờ lão Thất đã phát hiện từ trước rồi, chỉ là không coi ra gì nên mới vứt sang một bên. Sau khi Nam Cung Cẩu Thặng chạy, lão Thất nhớ ra chuyện này, mới hiểu đây cũng là một tấm địa đồ giấu bảo vật. Hắn còn nhớ bên cạnh vị trí mục tiêu có Hoa Mã Trì, cho nên đám bọn chúng chạy tới gần đây, có chết hay không chứ lại nhìn thấy xe jeep của đám Nam Cung Cẩu Thặng, đúng là mèo mù vớ cá rán.

    Nam Cung Cẩu Thặng cười khổ: “Anh Đại Trùng, em sai rồi, anh tha cho người anh em này đi..”

    Nhan Đại Trùng giẫm lên mặt gã, nghiền như nghiền con kiến: “Được! Tha cho mày, cho mày đi gặp huynh đệ Bạch Lão Hổ của mày!” Hắn giơ súng sang ngang, chỉ vào Kiều Du nói: “Cho thằng con trai mày đi trước để nó mò đường cho mày nhé”!

    Kiều Du nhìn họng súng đen ngòm, ngây như phỗng.

    Nam Cung Cẩu Thặng bị Nhan Đại Trùng giẫm lên mặt, khó khăn mở miệng cất tiếng: “Đại ca, giữ nó lại đi nó có ích lắm.. nếu không việc gì em phải nhận nó làm con nuôi…”

    Nhan Đại Trùng buông chân ra, bóp cổ Nam Cung Cẩu Thặng nhấc lên: “Sao?”

    Mặt Nam Cung Cẩu Thặng sưng như đầu heo, nhưng vẫn nhếch môi nở nụ cười: “Em, trong tay em còn có địa đồ nữa, ở Cam Túc Đôn Hoàng, còn có một nơi nữa, để em dẫn anh đi!”

    Nhan Đại Trùng trừng mắt nhìn gã một hồi, nói: “Soát người.”

    Nam Cung Cẩu Thặng bảo, địa đồ gã đốt đi rồi, giờ nhớ trong đầu thôi.

    Đám Nhan Đại Trùng đâu để ý đến lời gã, lột sạch quần áo trên người gã ra, chỉ để lại chiếc quần cộc. Quần cộc còn bị sờ soạng một hồi, Nam Cung Cẩu Thặng dở khóc dở cười: “Đừng có sờ, bên trong có may bay thôi! Ôi ôi, đừng sờ, đấy là máy bay đấy!”

    Lột sạch Nam Cung Cẩu Thặng rồi, thấy trên người gã chỉ có một Ca Lăng Tần Già khắc bằng ngọc loại nhỏ. Nhan Đại Trùng lại liếc mắt nhìn Kiều Du.

    Kiều Du co rúm người lại, lão Thất lão Bát như lang như hổ mà nhào tới, một người lột áo anh ra khỏi đầu, một người kéo quần anh xuống.

    Kiều Du vừa thẹn vừa giận, giãy giụa vùng vẫy, nhưng sao anh có thể địch nổi hai tên thổ phỉ, chẳng mấy chốc cũng bị lột sạch chỉ còn độc chiếc quần cộc.

    Nhan Đại Trùng bóp cổ Cẩu Thặng: “Mày có địa đồ thật?”

    Cẩu Thặng gật đầu liên hồi, nịnh hót cười nói: “Thật! Thật! Thằng con nuôi em đây là địa đồ sống đó, rất giỏi tìm tòi phong thủy, anh xem cả hoang mạc lớn như vậy mà em có thể tìm tới nơi này, đều là công của thằng bé cả!”

    Nhan Đại Trùng lạnh lùng nhìn gã một hồi, cười như không cười tát gã hai cái: “Đi, giữ lão hồ ly này với tên ranh kia lại. Mày nhớ đàng hoàng trung thực vào, không tao cho mày làm bia ngắm như anh em của mày!”

    Bản lĩnh Nam Cung Cẩu Thặng thế nào Nhan Đại Trùng cũng đã biết một chút, nếu có thể thu phục gã làm việc cho mình, tuyệt đối là một cái cây rụng tiền. Nhưng hắn cũng biết lão hồ ly này rất gian xảo, nếu không chú ý cho kỹ, sẽ không thuần phục được.

    Nam Cung Cẩu Thặng cũng biết Nhan Đại Trùng là một nhân vật lợi hại, trong lòng cũng hiểu lần này gã bị dồn tới mép rồi. Vốn là nhóm người này có bảy tám người, phần lớn xuất thân nông dân, không có đầu óc gì, chỉ có tấm gan lớn. Nhà Bạch Lão Hổ làm trộm mộ mấy đời, là người duy nhất có bản lĩnh thực sự trong cái nhóm đấy. Mà Nhan Đại Trùng xuất thân quân nhân, ra tay tàn ác dã tâm lớn. Hai người vốn là người mưu tính nhất nhóm, nhưng tiếc rằng một núi không thể chứa hai cọp, một hai năm này Nhan Đại Trùng giải quyết từng anh em của Bạch Lão Hổ một, cuối cùng Bạch Lão Hổ cũng chết trong hang đá.

    Đám Nhan Đại Trùng lái hai chiếc mô tô 750 tới, giờ đã có xe jeep của Cẩu Thặng, cho nên bọn chúng vứt mô tô lại hoang mạc, ba tên thổ phỉ mang bảo vật ra cốp sau xe, bởi không chứa được hết nên bọn chúng vứt hết đồ của đám Cẩu Thặng đi, dẫn hai người trần truồng lên xe nghênh ngang đi.

    Đám Lý Yêu Yêu chui ra khỏi nhĩ thất, chỉ thấy đồ chôn theo quan tài không mang đi được đều bị bắn nát, đến cái bình gốm đựng thi cốt cũng bị đập tàn, thi cốt ngàn năm rơi đầy đất.

    Bọn họ cả người đầy bụi đất bò ra ngoài, chỉ thấy trong biển cát còn lại quần áo của Kiều Du và Cẩu Thặng, một đống dụng cụ vứt rải rác dưới đất và hai chiếc xe gắn máy.

    Mây mù bị gió thổi đi, ánh dương lấp lánh như ngọc bạc, Hoa Mã Trì ở phía xa xa ánh lên tia sáng trong, tựa như một giọt lệ giữa biển cát.

    “Gù —— gù ——” Một con chim bồ câu mập mạp từ phía dưới chân trời bay tới.

    Chương 18.

    Nam Cung Cẩu Thặng và Kiều Du trần truồng bị trói tay với chân ngồi ở hàng ghế sau, Nhan Đại Trùng cầm súng ngồi bên cạnh, lão Thất lái xe, lão Bát thì ngồi ghế trước.

    Trong quá trình xe xóc nảy, thi thoảng tứ chi Cẩu Thặng và Kiều Du đụng vào nhau, Cẩu Thặng ảo não nghĩ: Da trơn nhẵn, giữ gìn tốt ghê, tiếc là giờ không phải lúc!

    Bởi Kiều Du hoảng sợ quá lâu, dần dần tê dại tới chết lặng, anh liếc mắt nhìn sang Cẩu Thặng ở bên cạnh, Cẩu Thặng hơi nghiêng người ngăn cản đường nhìn của Đại Trùng, dùng khẩu hình nói: Kế, hoãn, binh…

    “Aii u!!”

    Gáy gã bị báng súng đập một cái rất mạnh, Nhan Đại Trùng hung tợn quát: “Tử tế vào!”

    Đám Lý Yêu Yêu đứng đực ở hoang mạc, chẳng biết nên làm gì mới phải. Tô Di nói: “Hay là chúng ta báo cảnh sát đi?”

    Lý Yêu Yêu là người đầu tiên lắc đầu: “Không được! Chính chúng ta cũng đã trộm mộ, sao báo cảnh sát được! Không nói tới nếu báo cảnh sát biết, tiền đồ của anh và Tiểu Kiều bị hủy, mà sư phụ ghét nhất là lũ cảnh sát, có chết cũng không chịu để cảnh sát cứu. Hồi còn bé sư phụ từng nói, bất kể sư phụ xảy ra chuyện gì thì cũng tuyệt đối không được tìm cảnh sát!”

    Dư Ngư và Xa Xà cũng tỏ ý không thể báo cảnh sát.

    Tô Di thở dài, nói: “Hay là ta quay về huyện Diêm Trì đã, ở đây mãi cũng không phải cách hay. Nhỡ có người đi qua thấy đạo động này, giải thích sao cho nổi.”

    Lý Yêu Yêu ôm lấy Tứ Ngưu, nghiêm túc nhìn nó hỏi: “Mày đi tìm tung tích sư phụ có được không?”

    Tứ Ngưu kêu ‘gù gù’ hai tiếng. cũng không biết là nó có nghe hiểu hay không.

    Cho Tứ Ngưu cất cánh xong, mọi người thu dọn đồ bị đám Nhan Đại Trùng bỏ lại, cưỡi mô tô quay về huyện Diêm Trì.

    Buổi tối, bởi đám Nhan Đại Trùng đang bị phát lệnh truy nã, để phòng ngừa, bọn chúng dẫn theo Nam Cung Cẩu Thặng và Kiều Du qua đêm ngoài sa mạc.

    Bởi đầu Nam Cung Cẩu Thặng bê bết máu rất kinh khủng, Nhan Đại Trùng tạm thời nới lỏng tay gã cho gã rửa một cái, lại ném hai bộ quần áo cho gã và Kiều Du.

    Nhân lúc bọn thổ phỉ ngồi một bên kiểm kê thu hoạch, cuối cùng Nam Cung Cẩu Thặng cũng có cơ hội giao lưu ngắn ngủi với Kiều Du.

    Nam Cung Cẩu Thặng nhỏ giọng áy náy.

    Kiều Du hiểu gã áy náy vì đã kéo mình vào chuyện này, cười khổ lắc đầu. Một lát sau, anh nhỏ giọng lẩm bẩm, dường như đang nói thầm nói: “Dù sao thì.. cũng không có ai lo lắng cho tôi..”

    Nam Cung Cẩu Thặng nhanh nhẹn tỉnh táo, dịch tới bên cạnh anh, thấy đám Nhan Đại Trùng đang sáng mắt xem bảo vật, tạm thời sẽ không để ý đến bọn họ, vì vậy gan dạ hỏi: “Cha mẹ cậu đâu?”

    Kiều Du cô đơn nói: “Họ ly hôn năm tôi lên tám, mỗi người một ngả, không ai quan tâm đến tôi. Tôi được bà nội nuôi, lên mười lăm tuổi thì bà nội qua đời, mấy năm này.. tôi đều sống một mình. Học phí lấy từ học bổng với tiền làm thêm.”

    Nam Cung Cẩu Thặng cười khan hai tiếng, nói nếu không để tôi nhận cậu làm con nuôi luôn đi.

    Kiều Du ngạc nhiên nhìn gã: “Sao? Cái.. cái…”

    Mặt Nam Cung Cẩu Thặng vẫn còn sưng, mí mắt sưng đến không mở ra được, nhưng vẫn cười đến rạng rỡ, hoàn toàn không có cảm giác đang rơi vào hoàn cảnh khó khăn: “Ây dà, tôi nói vậy thôi, cậu đừng đồng ý, không tâm tư tôi theo gió bay mất!”

    Kiều Du ngẩn ngơ: “Tâm, tâm tư gì?”

    Nam Cung Cẩu Thặng cười không đáp, chốc lát sau bi bô hát tuồng Côn Sơn, hát khúc “Đình mẫu đơn” đoạn vào đình mẫu đơn trong vườn nghỉ chân, chợp mắt thiếp đi gặp mộng.

    Gã càng hát càng to, chốc lát giọng lạc đi. Giọng nam trung niên lại khiến khúc này có vẻ phong tình.

    Đám Nhan Đại Trùng nhìn gã, cười rộ lên, cũng không ai ngăn cản.

    Cùng lúc này, nhóm Lý Yêu Yêu quay về khách sạn họ ở một ngày trước.

    Mọi người không nghĩ ra cách gì có thể cứu giúp, Dư Ngư và Xa Xà đành phải xuống lầu mua đồ ăn, trong phòng chỉ còn lại hai người Lý Yêu Yêu và Tô Di.

    Lý Yêu Yêu phiền não đi tới đi lui trong phòng, Tô Di từ phía sau tiến lên ôm lưng hắn: “Được rồi, bình tĩnh một chút đi, sư phụ cậu lợi hại như vậy, chắc chắn có cách chạy trốn.”

    Lý Yêu Yêu cau mày không nói lời nào.

    Tô Di xoay người hắn đối mặt với mình, kéo tay hắn xuống, hôn lên môi và sống mũi hắn: “Nếu bọn chúng muốn giết sư phụ và Tiểu Kiều thì đã giết từ lâu rồi. Bọn chúng mang sư phụ và Tiểu Kiều đi, chứng tỏ không muốn giết người. Cậu đừng tự dọa chính mình nữa.”

    Lý Yêu Yêu ôm anh, buồn bực nói: “Thì rõ là như vậy! Cái đám ranh kia căn bản không phải đối thủ của sư phụ tôi!”

    Tô Di cười cười nói: “Đúng vậy, chắc chắn sư phụ đang đùa giỡn với bọn chúng. Đừng lo lắng, lát nữa sư huynh mua đồ ăn về, cậu ăn nhiều một chút.”

    Lý Yêu Yêu giơ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay, phát hiện đã tám giờ, đã qua giờ cơm tối lâu rồi. Hắn không khỏi cả kinh: “Anh không đau dạ dày sao?”

    Tô Di lắc đầu: “Lần trước uống thuốc sư phụ cho xong, tôi không bị xuất huyết dạ dày nữa, hình như dạ dày cũng không còn đau.”

    Lý Yêu Yêu bĩu môi: “Thì đó! Thuốc cổ truyền đó, sư nương thứ chín mươi sáu cũng bị bệnh xuất huyết dạ dày, uống thuốc này liền khỏe.”

    Tô Di không khỏi líu lưỡi: “Chín, chín mươi sáu? Sao nhiều vậy?”

    Lý Yêu Yêu nói: “Kiều Du là một trăm lẻ bảy rồi!”

    Tô Di cười gượng mấy tiếng, thầm chia buồn với anh Tiểu Kiều.

    Anh sợ Lý Yêu Yêu vẫn còn muộn phiền vì Cẩu Thặng và Kiều Du, thế nên đổi đề tài hỏi: “Cái thuốc kia.. uống vào không được nhìn thật sao?”

    Lý Yêu Yêu liếc xéo anh: “Đương nhiên là thật rồi, tôi lừa anh làm gì.” Nói đến đây hắn dừng lại, hiểu ra suy nghĩ trong lòng Tô Di, chột dạ nói: “Mà.. cái kia.. sau này tôi không bỏ anh lại nữa đâu, đừng suy nghĩ lung tung!”

    Tô Di mím môi cười nhạt, thành kính mà ôm chặt lấy người yêu của mình: “Yêu Yêu.. nếu một ngày cậu thật sự không chịu được tôi nữa, đừng không nói tiếng nào mà rời đi, tốt xấu gì cũng hãy nói cho tôi biết một tiếng…”

    Lý Yêu Yêu không biết, lúc đó Tô Di ở trong viện đột nhiên không thấy Lý Yêu Yêu, anh đã nghĩ tới gần hết những tình huống xấu nhất: Lý Yêu Yêu bị tai nạn xe, Lý Yêu Yêu bị người ta bắt cóc, Lý Yêu Yêu bị cuốn vào chuyện nguy hiểm gì đó.. Thậm chí ngay cả những tình tiết cẩu huyết chỉ có trong phim truyền hình anh cũng đã nghĩ tới, cho tới khi anh xác định được Lý Yêu Yêu tự vứt bỏ anh rời đi, anh lại thở phào nhẹ nhõm.

    Nỗi sợ hãi lớn nhất thật ra đều xuất phát từ những việc mình không biết, có đôi khi con người ta có thể chịu đựng được tai nạn lớn, nhưng lại bị suy đoán của chính mình nghiền nát.

    Lý Yêu Yêu: “Được rồi được rồi, tôi sẽ không bỏ anh lại đâu mà. Lo xong việc của sư phụ rồi, chúng ta thảo luận cho tốt, tôi không chạy đi là được!”

    Nửa đêm, Nhan Đại Trùng trói chéo tay Nam Cung Cẩu Thặng và Kiều Du, lấy một sợi dây khác buộc vào tay mình, ngủ ngay dưới một gốc cây trong sa mạc.

    Đợi tiếng ngáy của Nhan Đại Trùng vang lên, trong lòng Kiều Du vừa căng thẳng lại vừa kích động, thi thoảng anh lại liếc mắt sang nhìn Nam Cung Cẩu Thặng, đợi gã hành động.

    Ai ngờ Nam Cung Cẩu Thặng chỉ điều chỉnh tư thế cho thoải mái, nhẹ giọng nói, Tiểu Kiều à, sa mạc lạnh lắm, cậu dựa vào gần vào.

    Kiều Du nhìn gã chẳng có chút lo âu buồn phiền nào, trong lòng như được thứ gì đó cổ vũ, lòng đang bị sương mù che phủ quang hơn một chút, dịch cơ thể bị trói như bánh chưng tới gần Nam Cung Cẩu Thặng.

    Nam Cung Cẩu Thặng ghé gần tới anh, bờ môi ấm áp chạm vào vành tai lạnh tới cứng ngắc của Kiều Du, Kiều Du không khỏi run lên.

    Gã nói, đừng sợ, tôi có cách rồi.

    Có cách gì gã không nói, Kiều Du cần làm gì, gã cũng không nói. Nhưng chỉ một câu nói đơn giản vậy thôi, Kiều Du như được uống thuốc an thần, trái tim treo cao hạ xuống được một chút.

    Sáng hôm sau, Cẩu Thặng và Kiều Du lạnh cóng đến tê dại bị đám Nhan Đại Trùng quăng vào trong xe, xe xuất phát về phía Đôn Hoàng.

    Dọc đường đi lão Bát lái xe, từ đầu tới cuối Nhan Đại Trùng đều dí súng vào lưng bọn họ, qua vài trạm thu phí, Kiều Du mong nhân viên thu phí có thể nhìn ra được, nhưng mãi tới khi xe lái tới Đôn Hoàng cũng không phát sinh chuyện gì. Lúc kiểm tra lái xe có say rượu không, lão Bát căng thẳng suýt chút nữa để lộ sơ hở, cũng may là có Nam Cung Cẩu Thặng nhanh chí giúp họ thoát an toàn.

    Cũng nhờ vậy mà thái độ của Nhan Đại Trùng với Cẩu Thặng và Kiều Du hòa hoãn hơn nhiều.

    Nhan Đại Trùng ném cho Nam Cung Cẩu Thặng một cuộn lụa mỏng màu vàng: “Trên đó viết gì?”

    Đó là một cuộn chữ Tây Hạ, Nam Cung Cẩu Thặng nhận lấy, thành thật nói: “Trên đó viết: Sau khi hậu Ngụy bị diệt, tộc Tiên Bi lui đến cao nguyên Thanh Tạng mà định cư. Tới triều Đường, những người này bị dân tộc Thổ Phiên đuổi đi, hoàng đế triều Đường cho phép họ dời tộc, điểm dừng chân cuối cùng là ở cao nguyên Hoàng Thổ ở phía Bắc Thiểm Tây..” Gã dừng lại một chút, không đọc đoạn sau nữa, một lát sau mỉm cười, “Nói chung là tộc Đảng Hạng Tây Hạ là đời sau của Bắc Ngụy. Cái này lấy ở hang đá sao?”

    Kiều Du ngạc nhiên nhìn gã, nghi hoặc trong lòng lớn dần. Gã biết chữ Tây Hạ sao? Vậy sao lúc trước còn nhờ mình chỉ dạy, lẽ nào đều là giả sao? Sao lại thế?

    Nhan Đại Trùng gật đầu, lấy một điếu thuốc ra châm lửa: “Đáng giá không?”

    Nam Cung Cẩu Thặng lắc đầu: “Có thể điền vào những chỗ trống trong lịch sử, nhưng bán lấy tiền e không được.” Gã cúi đầu, lại hỏi: “Những văn liệu lịch sử trong hang đá đâu hết rồi?”

    Nhan Đại Trùng cười đầy thô tục: “Lần trước mày nói là kinh Phật, tao cho đốt cháy toàn bộ rồi, có cuộn này ở trên cùng, tao nghĩ có lẽ nó khác với mấy cái kia.”

    “Đốt?!” Cả Nam Cung Cẩu Thặng và Kiều Du đồng thời sững lại, suýt chút nữa ngất đi.

    Xe lái tới phía Bắc Đôn Hoàng rồi dừng chân ở một hoang mạc. Từ nơi này đi về phía nam thêm mấy cây số là bãi Cổ Đổng, là một di chỉ gần Ngọc Môn Quan. Ở đây hẳn sẽ có mộ táng cổ, lần này Nhan Đại Trùng không nghi ngờ chút nào.

    Nam Cung Cẩu Thặng và Kiều Du được cởi trói, Nhan Đại Trùng cầm súng trong tay, không còn một mực chĩa súng về phía bọn họ nữa. Hỏi: “Mộ táng ở đâu?”

    Nam Cung Cẩu Thặng đẩy đẩy Kiều Du: “Con trai, mau tìm mộ đi.”

    Kiều Du sửng sốt một chút, hiểu ra Nam Cung Cẩu Thặng làm vậy vì lời nói dối trước đó, nhưng anh không có kinh nghiệm phong thủy, vì vậy nhắm mắt lẩm bẩm một hồi, sau đó luống cuống mở mắt ra chỉ tay: “Ở đó…” Cánh tay còn chưa duỗi thẳng, bị Nam Cung Cẩu Thặng làm như vô tình đẩy một chút, cánh tay bị lệch, chỉ về một hướng khác.

    Nam Cung Cẩu Thặng nói lại: “Con trai tôi bảo mộ huyệt ở đằng kia!” Trong lòng thầm mắng: Diễn gì mà tệ thế, đây mà là phong thủy hả, đây là trò của vu thuật mà! Đồng chí này làm nghiên cứu khoa học mà sao không đáng tin đến mức này cơ chứ!

    Đám Nhan Đại Trùng cầm xẻng Lạc Dương đi về phía anh chỉ, lúc lấy xẻng ra, quả nhiên có lớp đất xốp lấp lại.

    Đồng chí Cẩu Thặng chân chó nịnh hót hiến kế: “Trên xe tôi còn chút thuốc nổ, chỗ này không dễ đào đất, dùng thuốc nổ luôn đi?”

    Nhan Đại Trùng nhìn gã nửa ngày, giữ lấy Tiểu Kiều ý bảo Nam Cung Cẩu Thặng đi lấy thuốc.

    Chốc lát sau, Nam Cung Cẩu Thặng cầm bọc thuốc nổ quay về, ngồi xổm xuống đất nghiên cứu xem nên nổ thế nào thì tốt, lão Thất lại quay trở lại xe tìm dụng cụ khác.

    Nam Cung Cẩu Thặng vần qua vần lại bọc thuốc nổ, đột nhiên nghe thấy lão Thất nhớn nhác quát: “Đại ca, hai thằng ranh kia bày trò!” Hắn chỉ vào cửa xe, “Bọn ranh kia bày mưu dẫn điều tử!”

    Mặt Kiều Du nháy mắt trở nên trắng bệch! Trước đó nhân lúc mấy tên thổ phỉ kia không chú ý, anh cắn ngón tay vươn ra ngoài cửa sổ, dùng máu viết lên cửa xe chữ SOS, tiếc là vết máu của anh quá nhạt, xe chạy cả ngày cũng không ai phát hiện ra lời kêu cứu này.

    Mặt Nhan Đại Trùng tối sầm, nổi giận mắng: “Mẹ nó!” Gã giơ súng lên bắn về phía Kiều Du mà không đợi giải thích gì.

    “Pằng!”

    Sự việc quá bất ngờ, bất ngờ đến mức Kiều Du còn chẳng kịp sợ, chỉ nghe thấy một tiếng nổ thật lớn, nháy mắt tim như ngừng đập, màng nhĩ như bị phá rách.

    Trong cảnh nghìn cân treo sợi tóc, anh thấy một bóng đen nhào về phía mình, vì anh mà đỡ một phát súng này.

    Nam Cung Cẩu Thặng kêu lên một tiếng đau đớn, bị trúng đạn lui về phía sau mấy bước, ném bọc thuốc nổ không biết đã châm ngòi từ khi nào về phía Nhan Đại Trùng.

    Nhan Đại Trùng quá sợ hãi, bắn vài phát súng trong cảnh hỗn loạn, đạn bay sượt qua da đầu Kiều Du, khiến chân anh mềm nhũn như muốn ngã xuống.

    Ba gã thổ phỉ theo bản năng ôm đầu chạy ra xa.

    “Ầm!” Thuốc nổ tung tạo ra tiếng động lớn, Kiều Du đang trố mắt đứng nhìn chỉ cảm thấy có đôi bàn tay ấm áp kéo lấy anh, hai người chạy bạt mạng về phía xa.

    Uy lực của thuốc nổ cũng không lớn, chỉ có thể khiến bụi bay mù trên sa mạc tạm thời ngăn cản tầm nhìn của Nhan Đại Trùng.

    Đợi bụi mù tản đi, Nam Cung Cẩu Thặng và Kiều Du đã chạy mất dấu.

    Thuộc truyện: Chạy trốn (Đào Chi Yêu Yêu)