Chi Giáo Thụ Bất Thị Luyến Đồng Phích – Chương 73-75

    Thuộc truyện: Chi Giáo Thụ Bất Thị Luyến Đồng Phích – Chương 73-75

    0
    [73] Thảm Cỏ Xinh Đẹp Của Hogwarts
    Beauxbatons và Durmstrang tới đã dấy lên một làn sóng lớn trong nhóm tiểu động vật Hogwarts, đám nữ sinh rất thích thú với bộ đồng phục tinh xảo hơn áo chùng Hogwarts của Beauxbatons, nam sinh thì rất sùng bái cầu thủ Viktor Krum của đội tuyển quốc gia Bung ga ri, nếu không phải còn nhóm giáo sư ở đây, bọn họ đã sớm nhào tới xin chữ kí.

    Bất quá Harry không có cảm giác gì, cậu vốn không có hứng thú với Quidditch, nhìn nhóm nữ sinh Beauxbatons cậu cũng chỉ có một nghi vấn: bọn họ không sợ lạnh sao? Bây giờ là cuối tháng mười nước còn đóng thành băng a! So với áo choàng lông thú của Durmstrang, áo chùng của nữ sinh Beauxbatons chính là trang phục mùa hè a!

    Vì thế cậu lén lút hỏi người bạn tốt là nữ duy nhất của mình——chính là nữ sinh Ravenclaw, Tina năm nhất đã chung thuyền với cậu.

    Tina hung hăng khinh thường cậu: “Cậu quên còn có thần chú giữ ấm à? Nói đi nói lại thì áo chùng của trường mình cũng vậy, ta nghĩ nữ sinh Hogwarts thuần thục nhất chính là chú ngữ giữ ấm….. hôm nào mình cũng phải đổi phong cách một chút……” Nói xong cô gái liền bắt đầu ao ước.

    Harry thực sự không thể hiểu nỗi vì sao đám nữ sinh lại thích loại áo mỏng manh không có chút tác dụng giữ ấm này, lực chú ý của cậu rất nhanh liều dời tới Chiếc Cốc Lửa Dumbledore mới lấy ra.

    Dumbledore giải thích xong phương thức chọn lựa dũng sĩ của cuộc thi Tam Pháp Thuật, lễ đường lập tức ồn ào. Cặp song sinh Weasley nghe xong vụ hạn chế tuổi, uể oải một chốc lập tức châu đầu bàn tán với nhóm Gryffindor, Harry đương nhiên biết bọn họ đang mưu đồ bí mật gì, nhưng mà…….

    Cậu đồng tình nhìn họ, trong lòng lại thực chờ mong nhìn cảnh hai người họ râu tóc bạc trắng vì uống tăng linh tề để vượt qua lằn tuổi.

    Có lẽ nét mặc của cậu quá rõ ràng, Neville ngồi bên cạnh tò mỏ hỏi: “Hary, sao bộ dáng cậu cứ như vui sướng khi thấy người ta gặp họa thế kia?” Tiểu hoan ngốc nhìn theo tầm mắt cậu: “Bọn họ lại gây ra chuyện gì sao?”

    Harry vội vàng lắc đầu: “Không có, không có, đúng rồi Neville, cậu xem biểu tình của hiệu trưởng thực kìa quái nha.”

    Neville quả nhiên bị dời lực chú ý, nhìn về phía bàn giáo sư, tiếp đó cậu bé nhìn thấy hiệu trưởng Durmstrang mỉm cười sáng chói giành lấy tất cả các món điểm tâm ngọt đặt trước mặt hiệu trưởng bọn họ, sau đó gắp một khối thịt bò cho hiệu trưởng.

    Tiểu hoan Neville đồng tình nhìn cụ Dumbledore thở dài: “Ai, hiệu trưởng đáng thương, rốt cuộc cũng có người giành đồ ngọt với thầy ấy……..” Nhìn thấy gương mặt già nua của vị hiệu trưởng đáng thương nhăn lại như một đóa hoa cúc, Neville nghi hoặc hỏi Harry: “Cậu nói xem có phải hiệu trưởng nào cũng thích ăn ngọt không? Hiệu trưởng Durmstrang tốt như vậy, nhưng ngay cả một khối pút đing cũng không chừa cho hiệu trưởng tụi mình……..”

    Harry gật đầu: “Nói không chừng bởi vì điểm chung này bọn họ mới……..” Ở cùng một chỗ ……..đi?

    “Mới có thể gì?” Neville khó hiểu.

    Harry cố gắng suy nghĩ, nói đại: “………mới làm hiệu trưởng?”

    Neville hắc tuyến: “Không tới mức như vậy đi? Cậu xem bà Maxime….. đâu có…… ăn…..” Lời của cậu bé khi thấy bà Maxime đang lấy một khối bánh mật thật to thì dần dần tiêu tán.

    “Ách, thế thì suy luận của mình đúng?” Harry cũng 囧, nếu cậu không nhớ nhầm thì Sev nhà cậu cũng từng làm hiệu trưởng, nhưng mà Sev bình thường rất ghét điểm tâm ngọt a……..

    Hai tiểu hoan 囧囧 một hồi bắt đầu xì xào với các tiểu hoan khác.

    Vài ngày sau, trong trường bắt đầu lưu truyền một lời đồn, ách, có lẽ không phải lời đồn, bởi vì độ chính xác khá cao——nghe nói chỉ cần là người thích ăn đồ ngọt có thể làm hiệu trưởng, không tin thì nhìn lúc ba vị hiệu trưởng ăn cơm là hiểu!

    Bất quá chuyện này nói sau, bởi vì sau khi hai trường khác tới một ngày, Chiếc Cốc Lửa đã được đặt ở đại sảnh, Dumbledore còn tự mình tạo lằn tuổi, rất nhiều người tới báo danh.

    Màn trình diễn kinh điển biến thành cụ già râu tóc bạc trắng của cặp song sinh Weasley Harry luôn mong đợi vẫn xảy ra, trừ lần đó ra, ngày nào trong quá trình báo danh cũng xảy ra rất nhiều chuyện cười, vật nhỏ vây xem hồi lâu, gương mặt cười tới cương cứng mới quay về hầm chia sẻ với Sev nhà mình.

    Bởi vì tới ngày Halloween, Harry lại nhận được trang phục Narcissa gửi tới, bất quá vẫn như cũ bị Severus nhét vào ngăn dưới cùng của tủ quần áo, bởi vì nó thoạt nhìn rất giống quần áo tình thú giả thành gấu mèo——không biết vì sao nàng lại chấp nhất với gấu mèo như vậy, nghe nói lúc du lịch ở Trung Quốc còn định trộm một con gấu mèo nhỏ về dưỡng, nhưng mà bị Lucius lạnh lùng gạt bỏ, bởi vì kia rất mất phong phạm của quý tộc!

    Vì thế năm nay Harry đành phải mặc áo chùng lễ phục rất nghiêm túc mà Severus chuẩn bị, bất quá lúc tiệc tối cậu liền phát hiện Sev nhà mình thực sự rất sáng suốt! Bởi vì tiệc tối Halloween sẽ tuyên bố danh sách dũng sĩ trong cuộc thi Tam Pháp Thuật, hơn nữa lại có người của trường khác, phần lớn mọi người đều ăn mặc rất nghiêm chỉnh——trừ bỏ Gryffindor, bọn họ vẫn vui vẻ hóa trang thành các nhân vật kì quái.

    Tiệc Halloween so với bình thường kéo dài hơn, có lẽ bởi vì hai ngày liên tiếp đều là lễ hội, Harry cũng không còn thích thú số món ăn phong phú được chuẩn bị vô cùng tỉ mỉ này. Mọi người trong lễ đường không ngừng nghển cổ nhìn ra xa, gương mặt lộ ra vẻ lo lắng. Tất cả mọi người đều đứng ngồi không yên, thỉnh thoảng còn đứng lên nhìn xem cụ Dumbledore đã dùng bữa xong chưa, hận sao cụ không mau xử lý hết số thức ăn trong dĩa, sau đó nhanh chóng tuyên bố xem rốt cuộc ai là dũng sĩ. Trái tim Harry đột nhiên lại nảy lên: hừ hừ, ta biết hết toàn bộ nga!

    Rốt cuộc cũng đợi tới lúc tất cả mọi người dùng bữa xong, Dumbledore đứng lên. Bộ trưởng Bộ thể thao Ludo Bagman vô cùng thần bí nháy mắt với bọn học trò, mà đi cùng với ông là thư kí của Hội hợp tác Quốc tế —— không phải lão Batty Crouch, sau khi Ma vương Chiếc cúp chết, bị điều tra là đã từng giúp đứa con trốn ngục nên bị mất chức—— là một người trung niên thoạt nhìn rất nghiêm túc, vẻ mặt nhàm chán.

    Ba dũng sĩ của cuộc thi Tam Pháp Thuật vẫn giống như trong kí ức của Severus, Harry nghe danh sách xong thì thở phào một hơi——lần này không có cậu!

    Harry thực cao hứng nhìn Severus đang ngồi trên bàn giáo sư, sau đó chiếm được một nụ cười nhạt của người yêu lớn tuổi.

    Bởi vì học viện mình có người được chọn làm dũng sĩ nhóm tiểu hoan vô cùng vui sướng, mọi người thay phiên nhau chúc mừng Cedric Diggory, sự nhiệt tình của nhóm tiểu hoan làm vị huynh trưởng luôn ôn hòa bình tĩnh đỏ mặt tới tận lúc tiệc tối kết thúc. Harry chúc mừng xong quay về chỗ của mình, nhìn qua dãy bàn Ravenclaw, quả nhiên phát hiện bạn học Cho Chang đang nhìn về phía dãy bàn bọn họ.

    Những học viện khác tuy có chút nuối tiếc, nhưng vẫn không tỏ vẻ gì với Cedric, thiếu niên này vốn rất xuất sắc, từ năm trước vị sư tỉ Sylvanas uy danh hiển hách khắp cả Hogwarts tốt nghiệp thì cậu ta hoàn toàn xứng đáng là người đứng đầu của Hufflepuff, giành được sự ủng hộ của nhóm tiểu hoan, các giáo sư cũng rất tán thưởng.

    Buổi tối lúc quay về hầm, Harry hỏi Severus về Cedric: “Sev, thầy nói xem lần này anh ta có thể thắng không?”

    “Ngươi quan tâm tới nó nhiều như vậy làm gì?” Severus nhéo mũi cậu: “Cũng không liên quan tới ngươi.”

    Harry cười hắc hắc: “Ai nha, thầy cứ ghen lung tung? Anh ta tốt xấu gì cũng là huynh trưởng của em a, bình thường tụi em có vấn đề gì tới hỏi anh ta hỗ trợ rất nhiệt tình, hơn nữa, không phải lần này anh ta đại diện cho Hogwarts sao, em đương nhiên hi vọng anh ta thắng rồi!”

    “Vật nhỏ, ta chỉ nói một câu ngươi đã đáp lại nhiều như vậy, từ lúc nào miệng mồm lợi hại như vậy hả?” Severus bất đắc dĩ lắc đầu.

    Sắc mặt Harry đột nhiên đỏ rực, cậu lại nhớ tới câu nói của Draco: nhất định là ăn nhiều nước miếng của cha đỡ đầu!

    Severus nhíu mày: “Sao lại đỏ mặt? Chẳng lẽ ngươi đối với tên Ce……..”

    “Mới không phải!” Harry hầm hừ trừng y: “Đều tại thầy cả, nếu không Draco mới không chê cười em!”

    “Nó chê cười gì ngươi?”

    Vật nhỏ ấp úng hết nửa ngày mới vất vả nói hết câu nói kia, ai, không có biện pháp nha, bị Severus chê cười so với bị hiểu lầm có ý gì với Cedric vẫn tốt hơn.

    Severus mỉm cười: “Hóa ra còn có hiệu quả như vậy? Ta phải tiếp tục cố gắng mới được.” Sau đó hôn người yêu nhỏ đang bắt đầu cựa quậy trong lòng mình.

    “Ngô ngô ngô——!” Phản kháng không có kết quả vật nhỏ rất nhanh bị y ôm vào phòng ngủ ăn sạch.

    Vài ngày sau trong trường tràn ngập bầu không khí phấn hồng, bởi vì Rita Skeeter đã làm một bài phỏng vấn ba dũng sĩ trong ngày kiểm tra đũa phép, bởi vì cùng là người Anh quốc nên bà rất thích tán dương Cedric, làm đám nữ sinh bắt đầu chuyển hướng qua Cedric vẫn còn độc thân, hơn nữa Krum và Delacour của Beauxbatons cũng mỗi người một vẻ, trong khoảng thời gian ngắn mặc kệ là nam sinh hay nữ sinh đều giống như đang trải qua lễ tình nhân.

    Trừ bỏ ba vị dũng sĩ, còn có một người hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của nữ sinh, không ai khác là Bộ trưởng Bộ hợp tác Quốc tế Đức Heinrich, người này có gương mặt rất đẹp, cả ngày lại mặc quân phục Đức, bộ dáng lãnh khốc anh tuấn dễ dàng xuyên thấu trái tim của đám nữ sinh.

    Nhưng không qua bao lâu, sự nổi bật của hắn đã bị một người khác đoạt đi, bởi vì sinh ý của gia tộc dần dần đi vào quỹ đạo, tộc trưởng gia tộc Black, Sirius nhàn rỗi không có gì làm lại gặp phải cuộc thi đấu Tam Pháp Thuật vô cùng kích thích, tranh thủ trở thành một trong 12 vị cổ đông của Hogwarts để chạy tới xem náo nhiệt, đương nhiên, dưới danh hiệu là nhà tài trợ cuộc thi……

    Bộ dáng Sirius không tệ, tính cách lại vui vẻ hào phóng, trong nhà còn có tiền, trước mắt vẫn còn độc thân, đương nhiên sẽ hấp dẫn không ít ánh mắt nữ sinh, vì thế trong một đoạn thời gian tiếp đó, một đề tài lan truyền giữa những nữ sinh Hogwarts: Người đàn ông nào có mị lực nhất ở Hogwarts.

    Harry thường xuyên sầu muộn nghĩ: nếu cha đỡ đầu sau này cưới đồng bạn của mình thì làm sao bây giờ…….

    [74] Charles Weasley
    Sirius đến thì người thiệt hại nhiều nhất chính là Severus, bởi vì y không thể dính với Harry cả ngày được nữa, Sirius luôn dùng đủ biện pháp cướp Harry đi mà không coi y vào mắt, hơn nữa từ khi Sirius miễn cưỡng chấp nhận y và Harry ở chung một chỗ, sức kháng cự với nọc độc của y ngày càng tăng cao, Severus không thể thực sự làm gì hắn, dù sao đó vẫn là cha đỡ đầu của Harry, vì thế y cứ phải trơ mắt nhìn Harry hết lần này tới lần khác bị kéo tới văn phòng dành riêng cho cổ đông mới được mở lại sau nhiều năm đóng cửa để uống trà chiều, hoặc là bị Sirius đưa tới chỗ Hagrid xem quái tôm đuôi nổ.

    Severus thực sự không thể chịu được liền gửi thư sấm cho Lupin, toàn bộ bức thư chỉ có một câu: ‘Đem con cẩu của ngươi đi!’

    Điều an ủy duy nhất là buổi tối Harry vẫn quay về hầm ngủ.

    Một ngày Harry trở về từ chỗ Hagrid, rất hưng phấn chạy tới nói với Severus: “Sev, Hagrid nói đêm nay mang ta với Sirius tới nhìn rồng, thầy có đi không?”

    “Hắn nói thẳng?” Severus kinh ngạc hỏi: “Tên bán khổng lồ ngu ngốc kia trực tiếp nói là rồng sao?”

    Harry cười tủm tỉm lắc đầu: “Không có, bất quá ông ấy bảo đêm nay 12 giờ cùng Sirius tới tìm ông, em nghĩ một cái đã biết, thầy thấy em có thông minh không!”

    Severus vốn định không đi, đời trước cứu thế chủ kia đi cùng Hagrid nhìn đám rồng cũng không phát sinh nguy hiểm gì, bất quá nghĩ tới lần này có thêm Sirius thì không ổn lắm, y vẫn đồng ý dùng chú ảo ảnh đi theo sau bọn họ.

    11 giờ kém, bọn họ xuất phát khỏi lâu đài tới phòng nhỏ của Hagrid, đương nhiên, Sirius cũng dùng chú ảo ảnh, Harry mặc áo tàng hình, sau đó bọn họ theo sau Hagrid, đi tới xe ngựa của Beauxbatons, 囧囧 nhìn Hagrid kéo bà Maxime đi về phía rừng cấm.

    Bọn họ đi dọc theo rừng cấm một đoạn rất xa, tòa lâu đài cùng hồ nước không còn thấy bóng dáng—— mọi người bắt đầu nghe thấy có động tĩnh. Có mấy người nam nhân ở phía trước đang kêu to…….. sau đó là một tiếng rống đinh tai nhức óc…….

    Hagrid dẫn bà Maxime tới một bụi cây rậm rạp, dừng lại.

    Harry vội vàng nắm tay Severus đi qua, Sirius đã sớm phát ra một tiếng kêu hưng phấn chạy tới trước.

    Theo tiếng gầm gừ, bọn họ nhìn thấy ba con rồng trưởng thành vô cùng hung ác bị nhốt trong những chiếc lồng đóng bằng những tấm ván gỗ, nó dùng chân sau chống đỡ để chồm tới trước, phát ra những tiếng gầm rú, vừa thở phì phì——một ngọn lửa phun ra từ hai hàm răng nanh sắc bén mà nó đang ngoác ra bắn về phía bầu trời đêm, cổ chúng nó ngẩng cao cách mặt đất khoảng 50 thước Anh. Một con màu xanh bạc, sừng nhọn và dài đang gầm gừ tức giận với đám phù thủy trước mặt; một con màu xanh lá với lớp vảy bóng loáng, đang liều mạng dặm chân và giãy dụa; còn có một con màu đỏ, xung quanh mặt nó có viền lởm chởm những tua gai vàng, đang phóng lên không trung những cụm mây lửa hình nấm. Có ít nhất 30 phù thủy,khoảng 7, 8 người phụ trách một con rồng. Bọn họ ra sức thuần phục lũ rồng, cố gắng kéo những sợi dây xích nối với những sợi dây da quấn quanh cổ và chân lũ rồng.

    Đột nhiên, con rồng đỏ quay đầu về hướng bọn họ, ra mòi như sắp phun lửa. Harry sợ tới mức túm chặt tay Severus, kéo y lùi ra sau. Bất quá con rồng kia lập tức bị nhóm phù thủy kéo dây xích quay qua hướng khác.

    Severus nhịn không được mỉm cười, cúi đầu thì thầm với cậu: “Muốn bảo hộ ta sao?” Trái tim y ấm áp tới mức sắp tan chảy.

    Vật nhỏ không dám lên tiếng, sợ bị người phát hiện, đành phải nắm chặt tay y tỏ ý khẳng định.

    Severus từ phía sau ôm lấy cậu vào lòng.

    “Đứng đó đừng nhúc nhích, Hagrid!” Một thanh niên tới gần hàng rào hô lớn, vừa túm chặt sợi xích trong tay: “Chúng nó có thể phun lửa tới 20 thước Anh, ngươi biết mà! Ta từng thấy loại rồng Trung Hoa này có thể phun tới 40 thước Anh!”

    “Thật xinh đẹp!” Hagrid khẽ nói.

    “Không ổn!” Một phù thủy khác lớn tiếng nói: “Làm chú hôn mê, đếm tới ba, cùng nhau niệm!”

    Tất cả phù thủy thuần phục rồng đồng loạt rút đũa phép, phóng chú hôn mê về phía 3 con rồng, ba con quái vật đình chỉ gầm gừ, chân sau bọn nó bắt đầu run rẩy ầm ầm ngã xuống.

    Những người thuần phục rồng buông đũa phép, đi về hướng lũ rồng té trên mặt đất, mỗi con đều to như một tòa núi nhỏ. Người thuần phục vội vàng buộc dây xích, giữ chặt bọn nó vào những cột thép, sau đó cắm sâu chúng vào mặt đất.

    Hagrid dẫn bà Maxime đi tới hàng rào, ba người Harry cũng theo sát phía sau, bọn họ nhìn thấy thanh niên tóc đỏ lúc nãy cảnh cáo Hagrid quay đầu lại, đi về phía Hagrid.

    Bộ dạng anh ta rất anh tuấn, là diện mạo thuần chất của người Anh quốc, bất quá thần sắc trên mặt anh ta rất phấn chấn, ánh mắt thẳng thắng đường hoàng, cả người tựa như một mặt trời nhỏ, nóng bỏng, rực rỡ đến chói mắt.

    “Hey, Charles! Người bạn Weasley của ta!” Hagrid cười ha ha chạm tay với anh: “Bạn tốt, ta thực hâm mộ cậu, thuần phục rồng quả thực là nghề nghiệp tuyệt với nhất trên thế giới!”

    “Khỏe không, Hagrid?” Charles Weasley thở hổn hển, nói chuyện với bọn họ: “Chúng nó bây giờ hẳn là không có vấn đề gì——chúng ta cho nó ăn chút thuốc mê, một đường mê man tới đây, vốn định để bọn nó tỉnh lại trong đêm để cảm thấy dễ chịu một chút——chính là, ngươi cũng thấy đó, chúng nó không vui, một chút cũng không——” Anh bất đắc dĩ thở dài, mồ hôi chảy dọc theo trán, dưới ánh lửa trong suốt tỏa sáng, làm cả người anh thực sự chói mắt.

    Một lùm cây cách bọn họ không xa phát ra tiếng nhánh cây bị bẻ gãy, Severus cảnh giác nhìn qua, nhưng không phát hiện gì. Bất quá y cũng đoán được đó là ai, nếu nói Durmstrang không có ai tới xem lũ rồng này mới là kì quái. Grindelwald sẽ không quan tâm tới chuyện nhỏ này—— hắn đại khái đang bận rộn trêu chọc Dumbledore, Severus thề rằng trong một lần tới phòng hiệu trưởng y đã tận mắt thấy người này đang động tay động chân với Dumbledore không biết vì cái gì đã biến thành bộ dáng thanh niên (trước mặt người khác vẫn giả thành lão nhân) —— vì thế giờ phút này chỉ còn Bộ Trưởng Bộ hợp tác Quốc tế bận rộn lo lắng cho Durmstrang mà chạy tới đây.

    Hagrid đang rất hưng phấn theo sát Charles thảo luận về các giống rồng, nhắc tới lĩnh vực công tác của mình, Charles có vẻ rất nhập tâm, thần thái hưng phấn giời thiệu về ba con rồng kia với Hagrid, gương mặt vô cùng tự hào.

    Bất quá khi anh phát hiện bà Maxime đang đi xung quanh xem xét thì nhíu chặt mày, trách cứ Hagrid vài câu, chính là Hagrid hoàn toàn không để lời anh trong lòng, ánh mắt chăm chú nhìn số trứng rồng đang được nhóm phù thủy thuần phục rống dùng thảm lông bao lại.

    “Ta đã nhắc ngươi rồi mà, Hagrid.” Charles nghiêm khắc nói.

    Hagrid vẫn như cũ chăm chú nhìn số trứng rồng.

    “Hagrid!” Charles dùng sức vỗ vai hắn, mãi tới khi người bán khổng lồ không tình nguyện rút ánh mắt về mới lộ ra một nụ cười không đứng đắng, thần bí nói: “Trở về nhớ nói cho người nào đó, ngươi biết đó, ta cũng không hi vọng Hogwarts bại trong tay Beauxbatons.”

    Hagrid vung bàn tay to: “Ngươi yên tâm! Sẽ có người nói cho cậu ta!”

    Harry lúc này mới hiểu mục đích Hagrid dẫn mình tới xem rồng, vì cậu và dũng sĩ của Hogwarts chung học viện a!

    Trước khi bọn họ trở về, Severus đi tới lùm cây bên cạnh lùm cây quan sát, vị nào đó dường như không có tính toán rời đi, nơi đó một chút động tĩnh cũng không có.

    Trở về hầm, Harry thực sợ hãi cảm khái nói với Severus: “Không ngờ nhà Weasley lại có người có bộ dáng đẹp tới vậy! Tuy rằng bộ dáng cặp song sinh cũng không tệ, nhưng so với anh ta thì kém xa a!”

    “Hừ, cậu Snape nhìn người ta tới ngây người đúng không?” Severus thờ ơ lầm bầm.

    Vật nhỏ ngây ngốc gật đầu: “Ừm!”

    Bất quá cậu lập tức phản ứng, lấy lòng dựa vào ngực người yêu lớn tuổi, hối lộ một nụ hôn: “Dù đẹp thế nào cũng kém Sev của em!”

    “Xem như ngươi thức thời!” Severus hài lòng vỗ mông cậu.

    Hôm sau Harry chạy về phòng nghỉ chung tìm được Cedric, thần thần bí bí kéo cậu trai qua một bên.

    Vị huynh trưởng hoàn mĩ trong lòng nhóm tiểu hoan mỉm cười nuông chìu, dịu dàng hỏi: “Harry tìm anh có việc gì a?”

    “Hagrid bảo em nói với anh, hạng mục đầu tiên là vượt qua một con rồng, từ bên người nó lấy trộm một quả trứng vàng!” Harry quyết định lấy việc công làm việc tư, đem điều mình biết nói cho anh: “Cedric, anh phải cố lên nha, không phải giết rồng, yên tâm đi!”

    Cedric kinh ngạc một chút, lộ ra nụ cười mỉm đầy cảm kích, ôn hòa xoa đầu cậu, nhỏ giọng nói: “Cám ơn em đã nói cho anh biết, sẽ không để em thất vọng!”

    Harry hoàn thành nhiệm vụ vô cùng cao hứng chạy đi tìm Draco, cậu muốn khoe với Draco, người yêu rồng như sinh mạng biết chuyện tối hôm qua mình trải qua, thèm chết cậu ta!

    Trên đường đi cậu gặp Bộ Trưởng Bộ hợp tác Quốc tế Đức một thân quân phục, nam nhân người Đức tràn ngập hơi thở thiết huyết đang đứng bên cửa sổ hành lang nhìn về phía rừng cấm ngẩn người. Harry đi tới sau lưng tò mò nhìn theo ánh mắt hắn ra ngoài, phát hiện đó đúng là chỗ hôm qua bọn họ nhìn lũ rồng, bây giờ còn thấy một chút khói bốc lên, phỏng chừng đám lửa trại tối hôm qua vẫn chưa dập.

    Harry cả kinh, chẳng lẽ bên Đức cũng biết? Như vậy không phải ba trường lại bắt đầu ngang nhau sao?

    Bất quá nghĩ lại thì, vật nhỏ đắc ý: hừ hừ, các ngươi nhất định không biết chỉ cần lấy được trứng vàng là qua ải!

    [75] Bạn Nhảy
    Vài ngày sau, hạng mục đầu tiên là rồng tất cả mọi người trong trường đều biết. Bất quá tin này không phải do 3 vị dũng sĩ tiết lộ, mà là cặp song sinh Weasley.

    Một ngày nọ bọn họ ngoài ý muốn gặp được ông anh Charles đáng ra đang nghiên cứu rồng bên Ru ma ni ở bệnh xá, lúc ấy vài người thuần phục rồng đang ngồi trên giường bệnh để bà Pomfrey băng bó cánh tay bị rồng làm bị thương, không ngờ hai đứa em phá phách nhà mình lại đột nhiên xông vào tìm bà Pomfrey xin thuốc cảm mạo, kết quả vừa vặn bị phát hiện.

    Cặp song sinh Weasley không moi được chút thông tin nào từ ông anh nhưng dựa theo chức nghiệp của anh, bọn họ có thể đoán được hạng mục đầu tiên nhất định có quan hệ tới rồng, vì thế tin tức này nhanh chóng lan truyền khắp trường học.

    Bởi vì tin tức đã bị tiết lộ, nhóm người thuần phục rồng rốt cuộc có thể quang minh chính đại xuất hiện ở Hogwarts, bọn họ ngẫu nhiên có thể tranh thủ những lúc thay ca tới lâu đài uống một chén, bởi vì Dumbledore đã chuẩn bị một gian phòng nghỉ riêng cho họ, đám phù thủy cường đại này rốt cuộc không cần nhốt mình cả ngày trong rừng rậm.

    Đám nam sinh vô cùng sùng bái bọn họ, cơ bản thì những người có thể trở thành người thuần phục rồng rất mạnh mẽ, tỉ như nói Charles, năm còn học ở Hogwarts từng đảm nhiệm chức vụ huynh trưởng, còn khiêm đội trưởng đội Quidditch nhà Gryffindor, ngay cả giáo sư McGonagall cũng nói anh là đội trưởng ưu tú nhất trong lịch sử Gryffindor, thành tích học tập của anh cũng rất giỏi, thực tế hắn giống như anh cả, lúc tốt nghiệp, điểm số trong cuộc thi phù thủy đạt được 12 điểm O.

    Theo lời giới thiệu của cặp song sinh Weasley, đại cổ đông của các sản phẩm đùa dai của họ——Draco yêu rồng như sinh mạng vô cùng sung sướng nhận thức Charles, cũng thường xuyên chạy tới phòng nghỉ của nhóm người thuần phục rồng trong lâu đài để hỏi anh các vấn đề về rồng, còn thường xuyên mang theo bằng hữu của mình, rất nhanh, Charles liền trở thành thần tượng của rất nhiều nam sinh ——trong đó có cả Harry.

    Có một buổi tối Harry trở lại hầm, ánh mắt tiểu hoan lấp lánh quang mang, thần thần bí bí túm lấy Severus bắt đầu khoe khoang: “Sev, thầy đoán xem hôm hay em thấy được cái gì?”

    Severus không để ý trả lời có lệ: “Thấy cái gì?” Nhưng ngàn vạn lần đứng có là mấy thứ ‘Charles lại cho tụi em xem ảnh chụp của lũ rồng’ nữa, y nghe đến phát ngán.

    “Hôm nay lúc nhóm thuần phục rồng phải quay lại rừng cấm, Charles đi sau cùng, vì Draco còn vài vấn đề muốn hỏi, sau đó tụi em nghị luận trong phòng nghỉ, lúc này ngài Ludwig của Durmstrang đột nhiên đến tìm Charles nói muốn nói chuyện riêng, kết quả tụi em bị Charles đuổi ra ngoài.” Harry thao thao bất tuyệt tới đây thì dừng lại thở hổn hển một hồi mới tiếp tục: “Sau đó cặp song sinh dùng món đồ nghe trộm của bọn họ dán lên cửa, tụi em nghe được ngài Ludwig nói với Charles ‘Làm bạn đời của ta đi!’, lúc ấy cằm của cặp song sinh rớt xuống đất luôn, nguyên đám bị dọa hét lên, Charles ra ngoài đuổi tụi em đi…….”

    Severus không hề bất ngờ: “Hóa ra là vậy, hai ngày trước hắn đã tới tìm hiệu trưởng điều tra gia cảnh của Charles Weasley, hơn nữa còn gửi thư cho vợ chồng Weasley.”

    “Cái gì? !” Harry kinh ngạc hô: “Thư tín viết cái gì?”

    “Sao ta biết được.” Severus bĩu môi: “Ta chỉ nghe hiệu trưởng nói qua hai ba câu.”

    Tiểu hoan bát quái lập tức nhảy xuống khỏi lòng người yêu, vọt tới bàn học vội vàng viết một phong thơ, sau đó triệu hồi một con gia tinh bảo nó đưa qua cho cặp song sinh Weasley.

    Severus nghi hoặc: “Ngươi làm gì đó?”

    “Em thăm dò một chút.” Vật nhỏ đắc ý nói: “Không có chuyện gì tránh được ánh mắt Hufflepuff!”

    “Này có gì tự hào?” Severus dở khóc dở cười lắc đầu: “Hufflepuff rất giỏi về chuyện này à?”

    Harry nghiêm túc gật đầu: “Đúng nga!”

    Severus thề rằng mình tuyệt đối không có ý khuyến khích cậu, nhưng người yêu nhỏ vì sao lại đắc ý xuyên tạc lời nói của y a……

    Không bao lâu sau con gia tinh kia đã mang thư hồi âm của cặp song sinh Weasley về.

    Harry khẩn trương mở tờ giấy, mặt mày vô cùng hớn hở: “Bọn họ nói sẽ lập tức viết thư về nhà hỏi!”

    Severus bất lực, thích cái gì không thích, lại cứ đi thích mấy chuyện bát quái này……

    Y đi qua ôm lấy người đi vào phòng ngủ, vừa đi vừa uy hiếp: “Cậu Snape sao lại nhiệt tình với nam nhân khác như vậy hử?”

    “Mới không có!” Harry chột dạ bỏ tờ giấy qua một bên, lấy lòng ôm lấy cổ người yêu lớn tuổi: “Hôm nay đừng làm lâu như vậy được không? Thắt lưng đau lắm……..” Ánh mắt liều mạng chớp chớp, ý đồ muốn quyến rũ.

    Severus nhếch khóe miệng: “Xem tâm tình của ta.”

    Hôm sau nhóm tiểu hoan bát quái cùng cặp song sinh Weasley, còn có một người tận mắt chứng kiến tập trung ở phòng cần thiết.

    “Các ngươi nhất định không thể tưởng tượng được——” George thần thần bí bí.

    “Mẹ nói gì với chúng ta——” Fred lại càng thần bí hơn.

    “Người đàn ông người Đức kia cư nhiên——” Để tạo hiệu quả rung động, George đứng lên khoa trương múa may cánh tay.

    “Dám xin mẹ đồng ý để hắn theo đuổi Charles!” Fred tuyên bố kết quả cuối cùng.

    “Cái gì? !” Những người khác đồng thanh gào to.

    Đứa con trai nhỏ nhất nhà Weasley, Ron Weasley——đứa nhỏ này lúc học năm nhất không hiểu chuyện từng có xung đột với bọn Harry, nhưng sau khi cặp song sinh Weasley hợp tác với Draco, tư tưởng cậu bé cũng trưởng thành hơn, chậm rãi cũng thân với nhóm ba người xà hoan——kinh ngạc há to miệng: “Không có khả năng! Sao mẹ có thể vì một phong thơ mà bán đứa con chứ?”

    George giơ ngón tay lắc lắc: “Không không không, Ronnie bé bỏng, em không biết năng lực của ‘anh rể’ tương lai của chúng ta đâu, đầu tiên hắn rất nghiêm túc biểu hiện quyết tâm của mình, sau đó đặc biệt liệt kê tất cả ưu thế của mình——”

    “Đúng vậy.” Fred bày ra vẻ mặt khát khao: “Nghĩ lại đi, một Bộ trưởng của Bộ Pháp Thuật, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, gia sản xa xỉ, cụ Dumbledore cũng chứng minh hắn rất nghiêm cẩn thật thà, nga, mẹ thích nhất là dạng người trẻ tuổi nhưng nghiêm túc nga!”

    Draco thì thào: “Trước thu phục cha mẹ sau đó mới cầu hôn, đây mới là bậc thầy a!”

    “Vậy còn Charles đâu? Anh ấy phản ứng sao?” Neville tò mò hỏi.

    George cùng Fred liếc mắt nhìn nhau, thả tay kêu lên: “Charles hôm nay không xuất hiện ở lâu đài!”

    “Vậy là…… anh ấy chạy trốn?” Harry tổng kết.

    Cặp song sinh kịch liệt gục gặc đầu.

    “Anh hai của chúng ta——”

    “Đã——”

    “Không chiến mà chạy!” Hai người giận dữ hét lên: “Thật sự rất không Gryffindor!”

    Ron hắc tuyến: “Nếu là em, em cũng trốn, một người đàn ông không quen biết gì tự nhiên nhảy ra nói ‘làm bạn đời của ta đi!‘……… đổi lại là các cậu chẳng lẽ không bị dọa sao?”

    “Ách, nếu là một mĩ nữ thì, ta sẽ nói với cô ấy ‘Yes, I do’!” George nghiêm túc nói.

    “Nam sao…… cứ giao cho Charles đi!” Fred gật đầu: Bằng không giao cho Ronnei bé bỏng của chúng ta cũng được!”

    Tiểu bằng hữu Ron hung hăng đạp Fred một cước.

    Từ ngày đó nhóm tiểu động vật rốt cuộc không phát hiện Charles xuất hiện trong lâu đài nữa, hơn nữa viết thư cũng không nhận được hồi âm, bất quá theo nhóm tiểu động vật quan sát, nam nhân người Đức kia mỗi ngày đều chạy về phía rừng cấm. Tuy vẻ mặt vẫn lạnh như băng nhưng nhóm tiểu động vẫn ngẫu nhiên sẽ phát hiện ý cười trong mắt hắn.

    Theo tin tức nhóm Weasley thu được, mẹ bọn họ đang rất nhiệt tình với chuyện chung thân đại sự của đứa con trai thứ hai, thường xuyên viết thư cho Charles, trong thư nói rất nhiều lời tốt về Heinrich, hơn nữa cùng lúc với sự động viên của bà, nhóm sư tử con Weasley cũn bắt đầu tiến hành tẩy não Charles——đáng nhắc tới nhất là, cặp song sinh Weasley rốt cuộc có thêm một nhà đầu tư khác ngoài Draco, vị này là ai, mọi người cũng đoán ra đi.

    Trong lúc nhóm tiểu động vật say sưa bận rộn trong mớ chuyện bát quái, hạng mục đầu tiên của cuộc thi Tam Pháp Thuật cuối cùng cũng bắt đầu.

    Buổi trưa đó, tất cả mọi người đều tụ tập tới khán đài.

    Harry ngồi bên cạnh Severus, vừa ăn bỏng ngô vừa thích thú tìm kiếm bóng dáng nhóm thuần phục rồng, rất nhanh cậu phát hiện Charles đang đứng sát bên hàng rào chắn—— còn có Heinrich đang đứng sát bên cạnh.

    “Sev, thầy xem kìa!” Cậu hưng phấn chỉ cho Severus: “Hai người họ đứng chung một chỗ!” May mắn dưới áp lực của giáo sư độc dược, không có học trò nào dám ngồi gần bọn họ, bằng không để người ta nghe thấy xưng hô của cậu với Severus…….

    Severus nhịn không được cong ngón tay gõ đầu cậu: “Vật nhỏ! Gần đây ngươi rất bận rộn a, cả ngày chỉ biết quan tâm chuyện này! Có phải quên mất người bạn đời của ngươi không hử?”

    “Không có, không có mà.” Harry bỏ gói bỏng ngô xuống, lấy lòng lắc lắc cánh tay y: “Em chỉ sợ sau khi hạng mục đầu tiên chấm dứt Charles sẽ hộ tống lũ rồng về Ru ma ni, có chút lo lắng về tiến độ của ngài Ludwig thôi, kì thực ngài Ludwig rất cố gắng a!”

    Severus thực sự không thể hiểu nỗi sở thích với đám chuyện bát quái của tiểu hoan, đành phải thở dài, xoa đầu cậu: “Yên tâm, nhóm thuần phục rồng phải chờ tới qua lễ Giáng Sinh mới rời đi, ngươi còn quan sát được một thời gian dài.”

    “(⊙o⊙) a! Vậy là sẽ tham gia vũ hội Giáng Sinh!” Hai mắt Harry lập tức tỏa sáng: “Vũ hội Giáng Sinh chính là cơ hội tốt nha!”

    Severus đưa tay lặng lẽ nhéo thắt lưng người yêu nhỏ, thấp giọng nói: “Ta muốn hỏi một chuyện, cậu Snape định mời ai làm bạn nhảy?”

    “Không phải thầy sao?” Harry mờ mịt nói: “Không lẽ thầy không muốn làm bạn nhảy của em?”

    Severus vì bộ dáng sửng sốt của cậu mà ấm áp, ngữ điệu lại càng ôn nhu hơn: “Harry, ngươi xác định sao? Không sợ bị người ta nói này nọ sao?”

    “Vì cái gì em phải sợ?” Vật nhỏ hùng hồn nói: “Người khác nói cái gì thì kệ đi, mọi người biết cũng tốt, như vậy không còn người giành thầy với em! Thầy chính là anh hùng chiến tranh a!”

    Severus mỉm cười, theo ống tay áo rộng thùng thình nắm chặt tay cậu.

    “Ai nha, thả ra một chút, em muốn ăn bỏng ngô!” Người yêu nhỏ không có chút tế bào lãng mạn nào của y giãy ra, sau đó vừa ăn bỏng vừa quan sát chuyện bát quái.

    Severus bất đắc dĩ lắc đầu thở dài.

    Hoàn Chương 73.74.75

    Thuộc truyện: Chi Giáo Thụ Bất Thị Luyến Đồng Phích – Chương 73-75