Chia tay một trăm ngày – Chương 7-10

    Thuộc truyện: Chia tay một trăm ngày

    Chương 7: Tìm chút việc vui

    Lục Quan Du thật sự không muốn thừa nhận anh lại đang nhớ đến Phó Viễn, chỉ có thể dùng “người kia” để thay thế tên của hắn, đơn giản là lừa gạt bản thân.

    Yên lặng đứng xếp hàng, anh nỗ lực hồi tưởng khẩu vị Phó Viễn trước kia.

    “Tiên sinh, ngài muốn ăn tại đây hay mang đi?” Cô bé đứng trước quầy cầm tờ menu, thân thiết hỏi.

    “Mang đi đi.”

    Nữ sinh luôn luôn không có sức chống cự với mỹ nam tử, đặc biệt là mỹ nam tỷ vừa mỹ vừa soái, Tề Ngọc cũng không ngoại lệ, vì vậy cô lúc này đặc biệt nhiệt tình, cần nói gì đó cũng nói thành nhiều mấy câu.

    Nhìn cô bé tươi cười sáng lạn, Lục Quan Du lại nhớ tới trước đây bản thân cũng có giai đoạn kiêm chức như vậy, không cẩn thận gọi nhiều thêm mấy cái hamburger, cũng không biết làm vậy cô bé có được trích thêm phần trăm hay không.

    “Tiên sinh, ngài có thể dùng phần mềm thanh toán trên điện thoại rất tiện lợi!”

    “Không cần.”

    Dịch vụ thanh toán điện tử gì đó, Lục Quan Du lại không đuổi kịp trào lưu, vẫn thành thành thật thật dùng tiền mặt, nhiều lắm là quẹt quẹt thẻ.

    Sờ sờ đến ví, Lục Quan Du xấu hổ cực kỳ, Trong ví trống trơn, lấy gì trả tiền, lúc này anh mới nhớ tới, hôm qua đi chợ đã tiêu hết tiền đi mua đồ ăn, làm gì còn tiền mặt trong tay?

    Mặt anh nóng như đốt, hỏi: “Ở đây có thanh toán bằng thẻ không?”

    “Có thể.” Tề Ngọc gật gật đầu, lại nói: “Tiên sinh, thanh niên bây giờ đều thích dùng phần mềm thanh toán, tiện lợi hơn nhiều.”

    “Tôi không dùng cái đó bao giờ.”

    “Sử dụng rất đơn giản!” Tề Ngọc nhiệt tình hướng dẫn, Lục Quan Du vài lần muốn ngắt lời cũng không tiện mở miệng. Mãi đến khi phía sau Lục Quan Du có người tiến đến xếp hàng, anh mới nhìn nhìn bảng tên của cô bé, ngại ngùng lên tiếng: “Tề Ngọc à, khách hàng phía sau…”

    “A? Tiên sinh đơn hàng của ngài đã xong, xin lỗi đã làm mất thời gian của ngài như vậy.”

    “Không sao.”

    Lục Quan Du mang theo thức ăn nhanh về nhà, ăn một chút liền cảm thấy quá ngọt, lại ăn thêm một khối bắp nhỏ, một gói khoai chiên, còn lại bọc kín tùy tiện bỏ trong tủ bát, cuối cùng viết một tờ giấy nhớ, nhắc nhở bản thân nhớ mua một cái tủ lạnh nhỏ.

    Ba giờ chiều, Lục Quan Du ra khỏi nhà, chuẩn bị bắt đầu ngày đầu tiên đi làm. Trong quán bar lúc này chưa có khách, bartender Tiểu Tô đưa anh đi sâu vào bên trong.

    Tiểu Tô vẫn đầy vẻ nam sinh như lần đầu tiên anh nhìn thấy, cả người tản ra hơi thở ôn nhu, trăm phần trăm là hình mẫu lý tưởng chàng trai ấm áp được các nữ sinh yêu thích nhất. Lục Quan Du đi theo cậu, bất tri bất giác cũng bình tĩnh lại, không còn hồi hộp như vừa rồi nữa.

    “Lục ca, chỗ này là phòng nghỉ,” Tiểu Tô dẫn Lục Quan Du vào một căn phòng sâu bên trong, đưa anh một bộ trang phục mới tinh, nói: “Đây là đồ anh phải mặc.”

    Lục Quan Du tiếp nhận quần áo, nhìn trang trí có phần lóng lánh quá đà, im lặng không nói gì.

    “Đây là sân khấu, thỉnh thoảng ông chủ sẽ mời ban nhạc tới biểu diễn.” Tiểu Tô tiếp tục giới thiệu, còn Lục Quan Du đã bị cây đàn dương cầm đằng kia hấp dẫn ánh mắt.

    Bar chưa mở cửa, không có người qua lại, không có âm thanh ầm ĩ, an an tĩnh tĩnh, chỉ có một đài dương cầm lẳng lặng nằm trong góc sân khấu. Lục Quan Du như là bị mê hoặc, ngơ ngẩn đi về phía cây đàn, anh không hề nghĩ tới ở quán bar cũng sẽ gặp được cây đàn tốt như vậy, không thua gì cây đàn trước đây của mình.

    Theo đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua, giai điệu thanh thuý động lòng người lập tức chảy ra. Lục Quan Du ngồi vào ghế, lại chậm lại nhanh, ngón tay như bay múa trên hàng phím đen trắng, tạo ra thứ âm thanh mê hoặc nhân tâm. Ngay cả Tiểu Tô đang đứng bên quầy bar cũng cầm tấm khăn lau yên lặng nghe hết toàn bộ khúc nhạc.
    “Lục ca, anh đàn hay quá.” Tiểu Tô không cầm lòng được vỗ tay cổ vũ, “Em không hiểu âm nhạc cũng nghe đến ngây người.”

    Lục Quan Du đắm chìm trong âm nhạc bất ngờ bị Tiểu Tô làm giật mình, không còn cái gì mà thương xuân bi thu, ngượng ngùng đứng dậy nói: “Cũng không phải quá tốt mà.”

    “Lục ca sau này làm việc ở đây, như vậy em ở chỗ này có phúc nghe rồi.”

    Chờ Lương Thanh tới, tất cả đã được chuẩn bị tốt, chỉ còn chờ mở cửa.

    Hôm nay có Lục Quan Du ở đây chơi dương cầm, quán bar đột nhiên trở nên không giống quán bar, lại càng giống như một buổi biểu diễn cao cấp, làm tất cả mọi người trầm mê trong đó.

    “Ông chủ, anh nghĩ Lục ca có thân phận gì?” Tiểu Tô nhìn nhìn Lục Quan Du ngồi trước cây đàn, tò mò hỏi Lương Thanh đứng bên cạnh.

    “Làm việc đi, đừng lắm chuyện.” Lương Thanh uống một ngụm rượu Tiểu Tô vừa pha chế, ách, thật khó uống.

    “Ông chủ, anh làm vẻ mặt gì đây nha?”

    “Tôi thật phục cậu luôn, cậu thêm bùn vào trong rượu phải không? Cái vị xi măng này là sao?”

    “Đây là vị mới nhất em vừa nghiên cứu ra, khẳng định rất được yêu thích!”

    Lục Quan Du đúng lúc này cũng kết thúc công việc, đang chậm rãi đi về hướng này. Tiểu Tô còn chưa từ bỏ ý định, nhiệt tình dụ dỗ anh nếm thử loại rượu cậu ta vừa phát minh ra. “Lục ca! Anh nhất định phải thử một chút, hương vị này đảm bảo anh cả đời khó quên!”

    Lục Quan Du rất ít uống rượu pha chế, nhìn ly rượu hình thức không tồi cũng chiều theo Tiểu Tô muốn nếm thử một chút.

    Ngụm đầu tiên vào miệng, Lục Quan Du thiếu chút nữa nhổ ra. Hương vị này quả thực nghịch thiên mà.

    “Thế nào thế nào?”

    “Thực sự là cả đời khó quên, ly rượu này của cậu làm anh nhớ đến ngày trước từng ở công trường trộn xi măng.” Lục Quan Du lắc lắc đầu, không nhìn vẻ kinh ngạc của Lương Thanh và Tiểu Tô ở đối diện.

    “Lục ca, anh…” Tiểu Tô ngừng một chút, cậu nghĩ không ra vì cái gì Lục Quan Du sẽ xuất hiện ở công trường, giống như có gì không đúng lắm, “Trước kia anh không phải chơi đàn ở quán bar sao? Sao lại phải tới công trường?”

    “Chuyện này à…” Lục Quan Du lại nhấp một ngụm rượu cả đời khó quên, tâm tình bình thản vươn tay về phía Tiểu Tô, “Cậu sờ chỗ này một chút.”

    Tiểu Tô tò mò sờ sờ tay Lục Quan Du, kinh ngạc kêu lên: “Chỗ này hình như bị sưng lên?”

    “Trước kia từng bị thương, sau khi bình phục lại lén lút chạy đến công trường làm việc, kết quả nơi này liền trở nên như vậy.” Lục Quan Du nói đến vân đạm phong khinh, phảng phất đã quên ngày đó trong gara bỏ đi bụi đất mịt mù cùng nền xi măng ẩm ướt.

    Tiếng xương nứt gãy khi bị ống thép đập mạnh vào vốn khắc sâu trong đầu anh, rõ rõ ràng ràng.

    Rạng sáng bốn giờ, Lục Quan Du tan tầm, thu thập mọi thứ trở về nhà cũng đã gần năm giờ. Thời điểm này đi bộ về nhà tuyệt đối không phải hoạt động vui vẻ gì. Nghĩ một chút, anh lại tới cửa hàng KFC kia mua bữa sáng.

    “Tiên sinh, ngài sao lại tới sớm như vậy?” Tề Ngọc hôm qua làm ca đêm, bây giờ vừa lúc chuẩn bị giao ca.

    “Tôi vừa tan tầm,” Lục Quan Du gật gật đầu, “Cô đi làm sớm vậy sao?”

    “Em cũng vừa hết giờ làm.” Tề Ngọc nghiêng đầu cười nói.

    “Con gái làm ca đêm phải cẩn thận một chút.”

    Lục Quan Du mang theo bữa sáng, nhìn cửa hàng tiện lợi 24h bên kia đường, không biết là vì vừa uống một ly kia hay vì nguyên nhân nào khác, đột nhiên muốn vào mua một ít bia.

    Anh xách mấy chai bia trước kia thường uống tới bên quầy thu ngân, chợt nhìn thấy bên cạnh xếp mấy bao thuốc lá, vì vậy ma xui quỷ khiến cầm một bao bỏ vào tính tiền chung.

    Lục Quan Du chưa từng hút thuốc, không phân biệt được thuốc lá loại này thì khác gì với thuốc lá loại kia, sở dĩ anh chọn nó vì từng nhìn thấy nhãn hiệu này trên xe Phó Viễn.

    Trở lại căn hộ, anh lại nghĩ tới trong tủ bát còn khá nhiều thức ăn nhanh chưa ăn đến. Sáng sớm ăn thức ăn nhanh lại thêm chút bia, cứ như vậy Lục Quan Du giải quyết xong bữa sáng.

    Rửa mặt dọn dẹp một chút, Lục Quan Du cảm thấy mệt mỏi, muốn ngủ. Cơ thể thì uể oải như vậy,đầu óc lại càng thêm thanh tỉnh.

    Lục Quan Du ngồi dậy, cầm điếu thuốc vừa đặt trên đầu giường, sau lại phát hiện mình không có bật lửa, căn bản không châm được thuốc.

    Anh ngơ ngác đưa điếu thuốc lên mũi ngửi ngửi, chạm đến mùi vị nhàn nhạt quen thuộc mới có thể dần dần chìm vào giấc ngủ.

    So với cuộc sống bình tĩnh ngăn nắp của Lục Quan Du, Phó Viễn lại giống như ngồi trong hầm băng, cả công ty ngập trong áp suất thấp dọa người.

    Nhóm nhân viên cao tầng sôi nổi tỏ vẻ, ông chủ của bọn họ cả một tuần đều ở lại công ty, buổi sáng đến trễ một phút đồng hồ là nhìn thấy ổng mặt đen sì đứng cạnh máy quẹt thẻ. Ăn cũng tại nhà ăn công ty, làm một đám đại lão gia uống bát canh cũng không dám lớn tiếng. Đáng sợ nhất là ở phòng tập gym, ông chủ mỗi ngày xong xuôi công việc đều đến đây đấm bao cát, chưa đến một tuần mà bao cát đã vỡ mất ba cái, dọa khóc các em gái trong tổ hậu cần.

    Ngay cả hôm nay, công ty vừa ký được một hợp đồng lớn, họ cũng không thấy ông chủ của mình cười lấy một cái.

    Hợp đồng ký xuống hôm nay vốn có rất nhiều công ty bảo an cạnh tranh. Cuộc thi dương cầm quốc tế năm nay tổ chức ở thành phố bọn họ, ban tổ chức lập kế hoạch thông báo tuyển dụng một lượng lớn nhân viên an ninh.

    Phó Viễn mấy ngày nay vừa lúc ở lại công ty, theo sát kế hoạch lần này, mỗi ngày đều tăng ca, lại đeo vẻ mặt người sống chớ gần, làm ban tổ chức bên kia rất là cảm động, hết lời khen hắn có trách nhiệm lại chuyên nghiệp, cuối cùng lựa chọn công ty Phó Viễn.

    Hợp đồng ký xong, giá lại không thấp, chính là Phó Viễn vẫn mang bộ mặt đen sì không nói một lời, mấy vị cấp cao nơm nớp kinh hãi, vụng trộm tìm tới Tiểu Hoàng Mao, bảo cậu sắp xếp đưa Phó Viễn ra ngoài tìm chút việc vui.

    Tiểu Hoàng Mao tay chân nhanh nhẹn, ngay buổi tối đó lập tức đưa Phó Viễn đi quán bar uống một chén, thuận tiền còn có thể tìm mấy tiểu nam sinh chơi đùa một chút.

    Phó Viễn biết Tiểu Hoàng Mao ra cái chủ ý gì, cũng không vạch trần cậu ta.

    “Đại ca, cuộc sống về đêm của anh sao lại nhàm chán như vậy được, trước đây nghĩ đủ lý do để không phải về nhà, lúc này có thể danh chính ngôn thuận không về, chính anh lại không muốn đi.”

    “Đại ca, hôm nay em tìm được một quá bar khá được, các huynh đệ đi qua vài lần đều nói nó không giống như những chỗ khác.”

    “Đại ca.”

    “Câm miệng.”

    Tiểu Hoàng Mao sợ đến vội vàng ngậm miệng, Lục ca không ở đây, tính tình đại ca càng khó hầu hạ.

    Phó Viễn đi theo Tiểu Hoàng Mao vào Tước Sắc, quán bar này sao trông càng giống quán cà phê? Thần kinh căng chặt của hắn hơi hơi thả lỏng, đi tới một sô pha ở góc khuất ngồi xuống.

    Sắp rạng sáng, thời điểm này cần chút không khí sôi động, vài vũ công ăn mặc mát mẻ uốn éo lắc lư theo tiếng nhạc xập xình trên bục cao. Xung quanh sôi nổi hẳn lên, Tiểu Hoàng Mao mang theo bia chạy tới, hưng phấn hỏi: “Đại ca, thấy nơi này thế nào?”

    Phó Viễn không nói gì, lấy một điếu thuốc đưa lên miệng.

    Chuyện hút thuốc này gần đây từ một bao đặt trên xe đã biến thành tùy thân mang theo, hơn nữa lại có xu thế ngày càng nghiêm trọng, Phó Viễn cũng lười để tâm, chỉ là cười khổ nghĩ, nếu người kia còn ở đây, em ấy nhất định sẽ cau mày, cái miệng nhỏ không ngừng liệt kê tác hại của việc hút thuốc.

    Âm nhạc ầm ĩ trong bar làm Phó Viễn cảm thấy bực bội, hắn nói với Tiểu Hoàng Mao: “Cậu uống đi, anh ra ngoài hít thở không khí.”

    Tiểu Hoàng Mao còn đang dán mắt vào mấy em gái dáng người nóng bỏng trên đài, không để ý đến hắn.

    Phó Viễn ngậm thuốc lá đứng ở cửa quán bar, không thèm để ý đám con gái gần đó tò mò đánh giá hắn, thậm chí có cả ánh mắt càng thêm lộ liễu của mấy gã đàn ông.

    Gió ban đêm hơi lạnh, Phó Viễn nhún vai, tay đút túi quần, vô mục đích đi về phía trước.

    Chương 8: Chia tay mười ngày

    Bất tri bất giác liền đi tới Lão Công Ngụ, Phó Viễn híp mắt ngẩng đầu nhìn, nghĩ từ cửa sổ nhìn ra được cái gì.

    Đã mười ngày không gặp mặt.

    Điếu thuốc kẹp giữa ngón tay đã sắp cháy hết, Phó Viễn vẫn không nhận ra, mãi đến khi nghe được tiếng chuông điện thoại hắn mới hoàn hồn. Đầu kia giọng Tiểu Hoàng Mao xen lẫn tiếng nhạc xập xình: “Đại ca! Anh đi đâu vậy?”

    “Lão Công Ngụ.”

    Tiểu Hoàng Mao rõ ràng sửng sốt, cũng không có tâm tình chơi tiếp, vội vã chạy đến đón người.

    “Đại ca.”

    “Làm gì.”

    “Lục ca anh ấy…” Tiểu Hoàng Mao vừa rồi lúc chạy ra khỏi Tước Sắc lơ đãng quay đầu lại nhìn thấy Lục ca của cậu ta ngồi ở quầy bar ngây người, không biết có nên nói cho Phó Viễn hay không.

    “Đứng nói tới người đó nữa,nhắc đến lại thấy phiền.”

    Tiểu Hoàng Mao không nghĩ lại kích thích Phó Viễn, hỏi hắn: “Về biệt thự sao?”

    “Về công ty đi.”

    “Đại ca, anh đã gần nửa tháng không về nhà.” Tiểu Hoàng Mao có chút lo lắng, Phó Viễn hiện tại quá không bình thường, người có mắt đều có thể thấy rõ ràng.

    “Nhà à…..” Phó Viễn thở dài một tiếng, có lẽ hắn trời sinh đã không có duyên với chữ “nhà” này rồi.

    Lần đầu tiên biết cảm giác mất đi gia đình là thời điểm mẹ hắn qua đời vì bệnh tật, khi đó Phó Viễn mới 15 tuổi.

    Trên giường bệnh, bàn tay lạnh lẽo khô gầy của người phụ nữ nằm gọn trong tay hắn, khiến hắn có loại ảo giác bản thân chỉ dùng sức một chút thôi cũng có thể bóp nát.

    Phó Viễn không khóc, không dám khóc, không thể khóc, hắn chỉ lẳng lặng nhìn khuôn mặt còn vương nét trẻ trung của người phụ nữ, ngẫu nhiên nhỏ giọng chuyện trò với bà.

    Thời khắc trái tim bà ngừng đập, Phó Viễn còn không kịp bi thương đã bị kẻ tự xưng là Cha của hắn mang đi, mang hắn tới một cuộc sống nhung lụa.

    Phó Viễn thế mới biết, trên đời này hắn cũng có một người cha.

    Ở Phó gia, Phó Viễn xem như một kẻ dị loại, giữa một đám người quê mùa thô kệch, đạt được thành tích ưu tú, cử chỉ văn minh, ở trường học biểu hiện tốt đẹp, cuối cùng còn thi đậu vào trường đại học trọng điểm.

    Hắn không hiểu nổi vì sao người mẹ thoạt nhìn dịu dàng thậm chí có điểm nhát gan của mình lại có thể sống trong cái loại gia tộc này, còn có thể sinh và nuôi lớn hắn như vậy,

    Thẳng đến một ngày có một ít chuyện xấu xa dơ bẩn bị vạch trần.

    Phó Viễn lắc đầu, không muốn nghĩ đến mấy chuyện đã qua đó nữa, hắn sửa lại quyết định, nói: “Về biệt thự đi.”

    Tiểu Hoàng Mao nhanh chóng đồng ý, quay xe về khu biệt thự.

    Xe tới nơi cậu ta lại bắt đầu lo lắng: “Đại ca, một mình anh ở đây…”

    Phó Viễn không nhẹ không nặng đấm lên vai Tiểu Hoàng Mao, nói: “Sao hả? Anh một mình ở đây thì có vấn đề gì?”

    “Không, không có.” Tiểu Hoàng Mao xua xua tay, trong lòng đắn đo không biết có nên nói cho Phó Viễn rằng, quần áo của hắn đã vài ngày chưa thay, mấy ngày nay Phó Viễn thường xuyên chạy tới phòng tập trong công ty để đánh bao cát, ra mồ hôi nhiều, cái loại hương vị đó…

    Các em gái mấy ngày nay từng gặp Phó Viễn đều đau lòng tỏ vẻ, ông chủ đẹp trai sạch sẽ thơm mát của họ đi đâu mất rồi!

    “Đại ca, quần áo của anh nên thay đổi một chút.” Tiểu Hoàng Mao thình lình ném ra một câu, lập tức chạy vèo lên xe, dẫm ga phóng ra khỏi biệt thự.

    Phó Viễn đứng tại chỗ không hiểu được cậu ta nói mấy cái linh tinh đó là có ý gì, hắn mở cửa đi vào nhà, phòng khách không khác gì lúc hắn rời đi, trong lòng cảm thấy thực phiền, Phó Viễn trực tiếp vào phòng ngủ, đổ người lên giường ngủ mất.

    Hôm nay đầu bếp của Tước Sắc đến muộn, Lục Quan Du đành phải vào trong bếp hỗ trợ, mãi đến rạng sáng người thay ca mới đến. Anh nghe âm nhạc ầm ĩ bên ngoài, trong lòng thầm thấy may mắn tay nghề bản thân cũng không đến nỗi nào.

    Anh đi ra từ đường nhỏ phía sau bếp, lại nhìn thấy ở cửa quán bar có một bóng dáng quen thuộc, giống như là Phó Viễn, nhưng lại như không giống hắn, người kia u ám âm trầm, sao có thể là Phó Viễn được chứ.

    Mãi cho đến khi ngồi xuống trước quầy bar, trong lòng Lục Quan Du vẫn không bình tĩnh được, luôn thất thần nghĩ đến bóng người thoáng qua vừa rồi. Bọn họ tính ra đã mười ngày không gặp, anh cười nhạo chính mình bị điên rồi, nhìn bóng người mà cũng có thể nghĩ đến Phó Viễn.

    Tiểu Tô lung tung vung tay trước mắt Lục Quan Du, nhưng là không thấy anh phản ứng, “Lục ca, hey, anh nghĩ cái gì vậy?”

    “Hả, à, không sao, nghĩ mấy chuyện linh tinh thôi.”

    “Vậy mà có thể ngồi thất thần”, Tiểu Tô thành thật truyền đạt lời ông chủ, “Lục ca, mấy ngày nữa trong quán sẽ mời một tiểu minh tinh tới, ông chủ nói lúc đó sẽ cho anh một ngày nghỉ.”

    “Ngày nghỉ?” Lục Quan Du hỏi: “Tới hỗ trợ cậu sao?”

    “Chỗ này có em là được, Lục ca, ông chủ cho anh ngày nghỉ vậy anh cứ nghỉ ngơi thật tốt.”

    Lục Quan Du gật gật đầu, thoạt nhìn lại không vui vẻ đến đâu.

    “Lục ca, có thể nghỉ ngơi không vui sao?”

    “Hôm đó không biết phải làm gì.” Nói những lời này Lục Quan Du lại nhớ đến những kỳ nghỉ trước kia, có lần nào không phải Phó Viễn cứng rắn lôi kéo anh đến các nơi khác nhau ăn uống chơi bời, thật sự để tự anh lên kế hoạch, Lục Quan Du cảm thấy còn không bằng mình cứ ở trong nhà cho hết một ngày.

    “Chuyện này còn không dễ sao, gọi mấy người bạn, tụ tập với nhau ra ngoài chơi nha.”

    “Bạn sao…”

    Tan tầm về nhà, Lục Quan Du nghĩ nghĩ cũng đã vài ngày không gặp Nguyễn Lương Bình. Ăn xong bữa sáng cũng đã hơn 7 giờ, anh liền nhắn một cái tin cho Nguyễn Lương Bình, mời anh ta đến Lão Công Ngụ làm khách.

    Nguyễn Lương Bình vừa sáng nhận được tin nhắn, tâm trạng vui vẻ, mấy ngày nay anh ta vẫn luôn lo lắng cho Lục Quan Du, nhưng lại ngại bản thân không có lý do chính đáng.

    Gọi điện lại không có ai tiếp, Nguyễn Lương Bình liền trả lời tin nhắn, hẹn sẽ tới Lão Công Ngụ cùng nhau ăn bữa cơm.

    Thừa dịp ngày nghỉ thả lỏng bản thân, Lục Quan Du từ sớm đã bắt đầu chuẩn bị, dù sao cũng là lần đầu mời người tới nhà làm khách, anh tới siêu thị càn quét một trận, lấp đầy chiếc tủ lạnh vốn chỉ dùng để cất Hamburger.

    Nồi lẩu hiện tại không phải loại trước kia anh hay dùng, Lục Quan Du cảm thấy không thuận tay, không nắm chắc sẽ không chế được thời gian, vì vậy mới 9 giờ sáng anh đã bắt đầu xử lý nguyên liệu, trước hết phải cẩn thận dùng lửa nhỏ hầm kỹ nước dùng.

    Nguyễn Lương Bình là người đúng giờ, vừa 10 giờ không sai một phút đưa tay lên gõ cửa nhà.

    “Cậu tùy ý, tôi còn một ít rau dưa cần xử lý.” Lục Quan Du cười nói.

    “Được,” Nguyễn Lương Bình đi theo Lục Quan Du vào phòng bếp, “Tôi hôm nay lại không mang theo gì tới.”

    “Cậu với tôi còn khách khí cái gì.”

    Tuy rằng Lục Quan Du đã dọn dẹp trước trong nhà, Nguyễn Lương Bình mắt sắc vẫn phát hiện ở góc bếp còn vài chai rượu và vỏ hộp thức ăn nhanh, rơi vào mắt anh ta là cỡ nào nghiêm trọng.

    “Đợi lâu rồi, vài món ăn bình thường cậu đừng ghét bỏ.” Lục Quan Du lần lượt bày đồ ăn lên bàn, kéo Nguyễn Lương Bình ngồi xuống.

    Đây kỳ thật là lần đầu tiên Lục Quan Du trổ tài từ khi chuyển đến lão Công Ngụ. Đồ làm bếp giá cả xa xỉ anh dùng không quen, mấy món xào nhỏ nhỏ không được như ý, có chút không đạt tiêu chuẩn.

    “Gần đây cậu thế nào?” Nguyễn Lương Bình dừng đũa, cẩn thận quan sát vẻ mặt Lục Quan Du rồi mới dè dặt hỏi.

    “Tôi tốt lắm, ăn ngon ngủ ngon.” Lục Quan Du thản nhiên trả lời, lại múc thêm cho anh ta một chén canh.

    Nhất thời trên bàn cơm thật im lặng, chỉ có tiếng va chạm nhỏ nhặt từ đũa bát,

    “Quan Du, làm… bạn bè, tôi nghĩ tôi cũng có tư cách quan tâm cậu.” Lục Quan Du cúi đầu ăn canh, Nguyễn Lương Bình nhìn chằm chằm vị trí đỉnh đầu anh, suy đoán vẻ mặt anh lúc này.

    “Tôi nói tôi rất tốt,” Lục Quan Du vẫn không ngẩng đầu, chôn mặt trong bát mà nói: “Hiện tại ngoại trừ công việc có chút đảo lộn ngày đêm, không có gì không bình thường, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống.”

    “Bình thường?” Nguyễn Lương Bình hỏi lại một câu, đột nhiên có chút tức giận, anh ta giận Phó Viễn đối với Lục Quan Du có lực ảnh hưởng quá lớn, “Cậu lúc này chỗ nào cũng không bình thường, chẳng lẽ cậu không phát hiện sao?”

    “Cậu ăn Hamburger Phó Viễn thích ăn, uống bia Phó Viễn thích uống, hút thuốc lá Phó Viễn thích dùng, toàn thân trên dưới cậu đều có bóng dáng Phó Viễn, cậu muốn tôi làm sao tin cậu bây giờ rất bình thường?”

    “Tôi không có!” Lục Quan Du đột nhiên ngẩng đầu, mắt trừng thật lớn, cái muỗng trong tay rơi vào trong bát, mất khống chế lớn tiếng với Nguyễn Lương Bình.

    Nước canh trong bát bắn ra làm bẩn áo Lục Quan Du, anh trầm mặc đứng dậy đi vào WC, cởi áo sơ mi đặt dưới vòi nước gột rửa.

    Nguyễn Lương Bình thực hối hận bản thân nhất thời nói mà không nghĩ, cũng đứng lên theo Lục Quan Du vào WC, thấp giọng nói: “Quan Du, xin lỗi, là tôi quá phận.”

    “Lương Bình, là tôi không đúng, không nên phát hỏa với cậu. Chỉ là cậu nói như vậy khiến tôi nhận ra tôi vẫn luôn lừa mình dối người.” Lục Quan Du cười khổ, áo trong tay bị vò thành một nắm.

    Lục Quan Du không mặc áo trên, Nguyễn Lương Bình đến gần nói mấy lời xong liền sững sờ, Lục Quan Du thời gian này gầy đi nhiều, làn da trắng trẻo lại càng có vẻ đơn bạc.

    Nguyễn Lương Bình si mê nhìn Lục Quan Du, thân thể không nghe đại não chi phối, vươn tay từ phía sau ôm lấy Lục Quan Du, cảm thụ Lục Quan Du ở trong lòng mình đang tản ra hơi thở ấm áp.

    “Tôi không được sao? Hai người đã chia tay rồi, vì cái gì người đứng bên cạnh cậu lại không thể là tôi? Vì cái gì…” Trong lời nói của anh ta tràn ngập bi thương, anh ta thích Lục Quan Du lâu như vậy, cũng vì lâu như vậy nên đau rất sâu.

    “Lương Bình?” Lục Quan Du toàn thân cứng đờ, anh từ trước tới nay đều không quen cùng người khác tiếp xúc thân mật như vậy, đương nhiên Phó Viễn là ngoại lệ duy nhất.

    Nguyễn Lương Bình lúc này từ từ ngẩng đầu, cùng Lục Quan Du trong gương bốn mắt nhìn nhau.

    Lục Quan Du giật mình tránh khỏi Nguyễn Lương Bình, xoay người lui về sau một bước, bảo trì khoảng cách với anh ta, động tác cứng đờ mà xa cách.

    Nguyễn Lương Bình vô lực rũ tay, khó nén thất vọng.

    Một bữa cơm Nguyễn Lương Bình chưa ăn được bao nhiêu đã rời đi, nhưng trong lòng Lục Quan Du, Nguyễn Lương Bình đã không còn là người anh có thể nói hết cả tâm tư ra nữa.

    Có thể nói trong lòng Lục Quan Du vẫn luôn có một ranh giới, anh đưa Phó Viễn vào trong ranh giới đó, lại cùng người bên ngoài duy trì khoảng cách nhất định, chỉ cần người khác có ý định bước vào bên trong thêm một bước, anh liền đẩy người đó tới một nơi xa hơn nữa.

    Một bàn đồ ăn còn thừa rất nhiều, Lục Quan Du vì những lời Nguyễn Lương Bình nói mà đứng ngồi không yên, anh chỉ vừa yên tĩnh là lại nghĩ đến mấy lời chọc thủng tấm giấy của Nguyễn Lương Bình.

    Cuối cùng, anh đem đồ ăn còn dư đóng gói mang tới quán bar, Tiểu Tô thấy anh thì kinh ngạc lắm: “Lục ca, sao anh lại tới đây? Không phải hôm nay được nghỉ sao?”

    “Ở nhà buồn quá, anh làm mấy món, cậu ăn đi.”

    “Lục ca làm cái gì nha, thơm như vậy.” Tiểu Tô mở hộp giữ ấm, uống một ngụm canh, lớn giọng khen, “Uống quá ngon!”

    “Cậu thích thì uống nhiều một chút.”

    “Nhưng mà Lục ca, hôm nay anh tới đây đúng là cứu tinh của em.” Tiểu Tô vội vàng từ túi quần lấy ra hai tấm vé, đưa cho Lục Quan Du, “Em vốn muốn cùng bạn gái đi xem cuộc thi dương cầm này, cuối cùng cô ấy lại bận không đi được. Ngẫm lại người xung quanh chỉ có anh đi là thích hợp.”

    “Cuộc thi dương cầm?”

    “Đúng vậy, nghe nói là quy mô quốc tế, rất lợi hại, Lục ca anh hẹn cô nàng nào đi xem đi!”

    “Cô nàng…”

    “Dù sao cũng chỉ cần mời người bạn nào đi xem thôi.” Tiểu Tô thở dài nhẹ nhõm: “Vốn dĩ muốn cho cô ấy cái kinh hỉ, kết quả lại xung đột với lịch trình của cô ấy, nếu dám lãng phí nhất định sẽ bị cô ấy mắng cho một trận.

    “Nào có khoa trương như vậy.”

    Chương 9: Đều khi dễ hắn

    Phó Viễn ngủ không yên ổn, cả đêm ổ chăn cũng không ấm lên chút nào, sáng thức dậy hắn liền cảm thấy đau họng. Theo bản năng đưa tay lên tủ đầu giường sờ soạng một phen cũng không sờ thấy ly nước, Phó Viễn nhíu mày, ách giọng gọi: “Tiểu Du, họng tôi đau.”

    Lời nói của hắn quanh quẩn trong căn biệt thự trống rỗng trở nên cô độc rõ rệt, đợi nửa ngày không có ai trả lời, Phó Viễn lập tức liền tỉnh. Hắn hung hăng cho mình một cái bạt tai, hi vọng cái tát này có thể giúp bản thân thanh tỉnh.

    Đau đớn nhắc nhở hắn, Lục Quan Du đã đi rồi.

    Hắn đột nhiên ngồi dậy, tùy tiện cầm quần áo hôm qua ném dưới đất lên, vốn dĩ hắn cũng không để ý còn muốn tiếp tục mặc, có điều quần áo xác thực có loại mùi vị khó chịu. Lại nghĩ đến mỗi sáng trước kia đều có quần áo chỉnh chỉnh tề tề đặt ở đầu giường, Phó Viễn ngăn không được cảm thấy bực bội.

    Phó Viễn vo quần áo trong tay thành một nắm, mặc kệ áo ngoài áo trong, không phân biệt màu sắc đậm nhạt, một mớ hỗn độn nhét tất cả vào máy giặt, sau đó quay lại phòng ngủ mở tủ quần áo tìm đồ mặc.

    Động tác mở cửa tủ nửa điểm cũng không nhẹ nhàng, cứ như phải đem cánh cửa làm hỏng mới bớt giận, Phó Viễn nhìn bên trong vốn dĩ tràn đầy quần áo lúc này lại thiếu mất một nửa bỗng trở nên trống rỗng, trái tim cũng như mất đi một góc.

    Tủ quần áo chiếm hết một mặt tường trống trải bất ngờ, Phó Viễn tiện tay lấy một bộ mặc lên, lung tung bỏ mắc áo ở một bên, lại bị mảnh giấy dán trên mắc áo làm sửng sốt.

    Nét bút thanh thoát phóng khoáng của Lục Quan Du trên tờ giấy, chỉ viết hai chữ “Vận động”. Phó Viễn lật xem, phát hiện trên tất cả mắc áo đều có dán hướng dẫn về thời điểm mặc từng bộ.

    Phó Viễn có chút suy sút, cảm thấy bản thân rời khỏi Lục Quan Du lại giống như một tên phế vật.

    Hắn trở lại WC, cắm máy giặt, bấm bấm nút. Nhưng ai biết máy giặt lại như đối nghịch với hắn, không hề hoạt động, mặc cho Phó Viễn có ấn nát màn hình cũng không chịu khởi động.

    Phó Viễn tức giận không thèm giặt giũ gì nữa, xuống phòng bếp tìm gì đó lấp bụng.

    Phòng khách lung tung rối loạn, Phó Viễn hít sâu một hơi, thầm nghĩ, hắn không tin không có Lục Quan Du bên cạnh Phó Viễn hắn lại không sống nổi.

    Tủ lạnh vừa mở lập tức một trận mùi tanh tưởi xông ra ập vào mặt hắn. Phó Viễn cau mày lôi đống rau dưa héo úa, trứng gà thối hỏng, đồ ăn bắt đầu lên tơ mốc tất cả ném vào thùng rác. Trên tay đầy dầu mỡ, muốn mở vòi nước kết quả lại không hề có nước chảy ra!

    Phó Viễn triệt để phát rồ, cả căn nhà này đều đang đối nghịch với hắn phải không?

    “Alo, quản lý, tôi là nhà số 6, nhà tôi sao lại không có nước thế này!?” Phó Viễn khẩu khí ác liệt, hỏa khí toàn bộ xả thẳng vào người ở đầu kia điện thoại.

    Người ở bộ phận quản lý ban đầu nghe giọng điệu của hắn còn thực sợ hãi, vội vàng nói: “Tiên sinh, xin chờ một chút, tôi sẽ giúp ngài kiểm tra ngay đây!”

    “Nhanh lên, trong nhà đang cần dùng nước.”

    “Vâng vâng vâng.”

    Nhân viên công tác gấp rút kiểm tra, đường ống của bọn họ vẫn rất tốt, lại nhìn nhìn, nhà số 6 chưa đóng phí. Ngay lập tức nhân viên công tác thay đổi thái độ, lạnh lẽo trả lời: “Tiên sinh, phí điện nước nhà ngài tháng này vẫn chưa đóng, đã quá hạn một tuần, vì vậy điện nước đã ngừng cung cấp.”

    “Điện cũng ngừng?” Phó Viễn lúc này mới nghĩ kỹ lại, hóa ra không phải máy giặt khi dễ hắn mà là trong nhà không có điện, trách không được đêm hôm qua lại lạnh như vậy.

    Phó Viễn lập tức giao phí, điện nước cũng nhanh chóng được cấp lại.

    Bận rộn một buổi sáng, cuối cùng Phó Viễn cũng dọn dẹp căn nhà sạch sẽ gọn gàng một chút, máy giặt cũng hoạt động bình thường, hắn tự mình cảm thấy hài lòng, xách mấy bao rác ra ngoài vứt.

    Bà dì ở điểm tập kết rác thải ngăn hắn lại, lạnh lùng nói: “Tiểu tử, cậu sao lại thế này hả? Rác rưởi cũng không biết phân biệt là sao?”

    “Hả?” Phó Viễn lại choáng váng, tiểu khu này từ khi nào bắt đầu phân loại rác thải vậy?
    “Tôi thấy cậu lạ mặt, cậu mới vừa chuyển đến? Rác thải ở tiểu khu chúng ta đều cần phân loại, loại tái chế được bỏ bên này, không tái chế bỏ bên kia. Tôi xem cậu là người mới, lần này dì không so đo, lần sau nhớ chú ý biết chưa?”

    Phó Viễn vô ngữ, hắn cùng Lục Quan Du sống ở tiểu khu này đã mấy năm, hắn sao lại không biết có những quy định này cơ chứ?

    “Dì à, dì mới tới đây hay sao?” Phó Viễn chưa từ bỏ ý định, thực ấu trĩ nghĩ muốn ở đây cùng bà dì so thâm niên.

    “Ha ha tiểu tử, dì đây từ khi tiểu khu mới xây dựng đã tới báo danh rồi.”

    Sau đó Phó Viễn liền bị bà dì kéo tới giáo huấn một trận, sâu sắc hối hận sớm biết thế hắn đã không nói câu này, hắn thật sự không hiểu bà dì này sao có thể nói nhiều đến như vậy. Thật vất vả về được đến nhà, Phó Viễn cảm thấy một buổi sáng thôi cũng thật mệt, mệt hơn cả bình thường hắn ở ngoài vội vàng bàn hợp đồng.

    Vừa yên tĩnh, dạ dày hắn liền bắt đầu kháng nghị, Phó Viễn cũng lười lại ra ngoài mua đồ ăn, vì vậy vào bếp tìm kiếm.

    “Ha ha, quả nhiên là có.” Phó Viễn từ trong tủ bát tìm được một ly mì ăn liền, lập tức đun nước, ngồi một bên chờ sôi.

    Đồ đạc trong bếp Lục Quan Du không hề mang thứ gì đi cả, nồi lẩu đặt bên kia em ấy thường dùng để nấu canh cho mình, máy làm sữa đậu nành ngày nào cũng dùng, còn cả máy pha cà phê vì mình muốn uống cà phê tự làm mà mua về.

    Phó Viễn rót nước sôi, mở ngăn kéo tìm đũa, lại phát hiện bên trong có một cuốn sổ ghi chép nhỏ màu nâu, tò mò mở ra.

    Cuốn sổ này nhìn có vẻ cũ kỹ, lại có vẻ không thường được dùng đến, trang đầu tiên là ở năm 08, đến trang thứ hai đã là năm 09, đại khái ghi chú lại thời gian thi đấu dương cầm của Lục Quan Du ngày ấy.

    Phó Viễn nhìn chữ viết trong sổ, trong đầu hiện lên hình ảnh Lục Quan Du ngồi yên lặng trước bàn viết viết sửa sửa, chút bực bội sáng nay bị một tia cười xóa tan.

    Nhìn đến những trang sau, chút tươi cười kia cũng không còn tung tích.

    Nhân vật chính của cuốn sổ đã đổi thành Phó Viễn. Ví dụ như, mấy món Phó Viễn thích ăn, Lục Quan Du đều viết cẩn thận công thức xuống dưới, lại ví dụ như bia Phó Viễn thích uống, đằng sau là số điện thoại của các siêu thị có bán loại này

    Lại sau nữa, chỉ là canh giải rượu cũng có bảy tám công thức.

    Phó Viễn chỉ cảm thấy trước mắt càng lúc càng mơ hồ, có giọt nước rơi trên trang giấy làm nhòe nét mực. Phó Viễn ngẩng đầu ngơ ngác nhìn trần nhà, nhất thời vạn phần mờ mịt.

    Tới lúc này hắn mới hiểu được, trái tim hắn không phải chỉ mất một góc, mà là toàn bộ đã bị lấy đi.

    *

    Các bạn đang đọc truyện đoản văn đam mỹ dmh tại dammydmh.com

    Ngày đêm điên đảo làm Lục Quan Du không còn tâm tư nghĩ đến Phó Viễn. Anh không phải không tìm được công việc nào vào ban ngày, chỉ là anh biết, buổi tối anh không thể nào ngủ được. Ngay cả bây giờ, sau một đêm làm việc, quay về với chiếc giường trong nhà cũng không thể giúp anh dễ ngủ hơn chút nào, thân thể cực độ mệt mỏi, chính là ý thức lại vô cùng rõ ràng. Chỉ có vài cốc bia mới có thể khiến anh nặng nề đi vào giấc ngủ.

    Cũng may còn có cuộc thi dương cầm mấy ngày nữa sẽ diễn ra, cho anh chút vui vẻ.

    Cuộc thi diễn ra vào buổi tối, hôm đó Lục Quan Du đổi ca, một mình đi tới nơi diễn ra cuộc thi, ngoài ra không mời ai cả. Anh lẳng lặng xếp hàng, chờ kiểm phiếu, không hề cảm thấy việc một mình anh đứng giữa những người đều có đôi có cặp xung quanh có gì không ổn.

    Vốn dĩ Lục Quan Du không có gì hứng thú, chỉ là thi đấu dương cầm mà thôi, anh trước đây đã tham gia quá nhiều. Có điều anh đã nhìn thấy trên tờ rơi, cuộc thi lần này có thiên tài dương cầm Lư Khắc Thụy đảm nhiệm vị trí giám khảo, hơn nữa cũng sẽ có một đoạn biểu diễn trực tiếp.

    Lục Quan Du đã biết đến Lư Khắc Thụy từ lâu, trước đây ba anh thường xuyên nói với anh, trình độ của anh hoàn toàn có thể so sánh với anh ta. Chẳng qua giờ đây anh đã từ đỉnh cao danh vọng tuột xuống thành một kẻ qua đường bình thường, còn Lư Khắc Thụy vẫn như cũ tỏa sáng rực rỡ trên sân khấu.

    “Lục ca!” Tiểu Phương kích động hô một tiếng, dẫn tới Tiểu Hắc ở bên cạnh kiểm phiếu cũng ngẩng đầu lên, đại tẩu của bọn họ tới đây, có phải ý nghĩa là đã cùng lão đại làm hòa rồi không?

    “Tiểu Phương.” Lục Quan Du mải nghĩ đến chuyện Lư Khắc Thụy, hoàn toàn không chú ý đến hai người đứng bên khu kiểm phiếu, anh sửng sốt, không ngờ ban tổ chức cuộc thi này lại mời công ty của Phó Viễn tới phụ trách công tác an ninh.

    “Lục ca, anh đã đến rồi!” Tiểu Hắc nhanh nhẹn chạy đến chào hỏi, cuối cùng cũng không phải nhìn thấy mặt đen của lão đại nữa rồi, may mắn may mắn, “Anh mau vào trong đi, bên ngoài hôm nay có chút lạnh.”

    Tiểu Hắc cùng Tiểu Phương gọi một tên đàn em khác dẫn Lục Quan Du vào bàn, cậu nhỏ này cũng là kẻ tinh ý, nhanh nhạy đưa anh theo lối dành riêng cho nhân viên đi vào hội trường.

    Trong lòng Lục Quan Du có chút thấp thỏm, lo lắng khả năng chạm mặt Phó Viễn ở chỗ này là rất cao, có chút chờ mong rồi lại có chút kháng cự, thậm chí còn có suy nghĩ ngay lập tức đứng dậy chạy trốn.

    Nếu không cẩn thận gặp được, nên nói cái gì, lại có thể nói gì đây.

    Dù sao cũng chia tay rồi.

    Đầu óc Lục Quan Du loạn cào cào, mơ màng đi theo cậu nhỏ kia, cũng không phát hiện bản thân đang trên đường đi vào hậu trường, chờ anh hồi hồn lại đã thấy mình đứng trước cửa phòng điều khiển.

    “Ông chủ! Em đưa Lục ca tới đây!” Cậu nhỏ vươn cổ vào trong hô lớn, giọng nói tràn đầy hoan hỉ.

    Phó Viễn nghe tiếng nhăn lại lông mày, rời mắt khỏi màn hình điều khiển, lập tức đứng bật dậy: “Tiểu Du?”

    “Ừm?” Lục Quan Du ngẩng đầu, trái tim trong nháy mắt như bị ai nắm trong tay, một cỗ chua xót ngạnh ở cổ, anh há miệng thở dốc, cái gì cũng không nói nên lời. Lục Quan Du dùng sức nhìn chằm chằm Phó Viễn, nhìn gương mặt quen thuộc nhất nay lại có chút xa lạ, trong lòng khó chịu muốn chết.

    Phó Viễn hình như gầy hơn, sắc mặt không tốt, gần đây công việc rất mệt sao? Tóc hắn có chút dài, râu cũng không cạo, thoạt nhìn có chút tang thương. Quần áo hắn nhăn nhúm bèo nhèo, không thành bộ dáng gì.

    Cậu nhỏ đàn em tự giác thay Phó Viễn theo dõi màn hình điều khiển, để lại không gian cho Phó Viễn và Lục Quan Du.

    “Anh…” Lục Quan Du ách giọng, lời còn chưa nói ra Phó Viễn đã giành mở miệng trước.

    “Sao em lại tới đây?” Phó Viễn cầm lòng không đặng bước lên một bước, rồi lại vạn phần khắc chế duy trì một ít khoảng cách. Hắn có chút khẩn trương vuốt vuốt vạt áo, cố gắng khiến cái áo sơ mi trông không có vẻ tệ hại quá mức.

    “Tiểu Tô cho tôi vé, vì vậy tôi tới..” Nói xong Lục Quan Du lại nghĩ đến Phó Viễn không biết Tiểu Tô là ai, sốt ruột giải thích: “Tiểu Tô là đồng nghiệp của tôi, cậu ấy có bạn gái rồi.”

    Lời ra khỏi miệng Lục Quan Du đã hối hận, bọn họ đã chia tay, còn giải thích nhiều như vậy làm cái gì? Giờ anh tìm ai cũng không liên quan đến Phó Viễn nữa! Anh hẳn là phải tỏ ra cao lãnh, phải đối đãi Phó Viễn như người xa lạ, chính là anh làm không được. Khi chưa chạm mặt thì thôi, gặp Phó Viễn rồi, Lục Quan Du hốt hoảng nhận ra, anh thật sự thật sự rất nhớ Phó Viễn.

    “Ừ.” Phó Viễn không biết muốn nói cái gì, nhìn Lục Quan Du vẻ mặt ảo não cùng một ít động tác nhỏ câu nệ luống cuống, đột nhiên cười ra tiếng, nét mặt gắng gượng cứng đờ nãy giờ cũng nhu hòa hơn, hỏi: “Ngồi chỗ nào?”

    “Số 3 khu A.”

    “Mau đi đi.”

    “Được.”

    Mãi tới khi tìm được chỗ ngồi, Lục Quan Du vẫn chưa hết hoảng hốt, chuyện này rốt cuộc là sao chứ?

    Sau khi chia tay hai người họ gặp nhau trái lại còn tự nhiên hơn trước, không còn phải đoán già đoán non, càng không có ghen ghét điên cuồng.

    Đèn trong hội trường tắt rụp, MC bắt đầu giới thiệu các loại lãnh đạo cùng khách quý tham dự, Lục Quan Du cũng không tiếp tục suy nghĩ lung tung nữa, nghiêm túc nhìn sân khấu.

    Trong nháy mắt nhìn thấy một người đứng trên đài, tâm tình vốn dĩ bình tĩnh của anh lập tức cuộn sóng, trong khoảnh khắc hoảng loạn đó anh có ảo giác cha đã nhìn thấy mình.

    Sao anh có thể không nghĩ tới, một cuộc thi dương cầm quy mô như vậy, làm một nghệ sĩ dương cầm tên tuổi – cha anh cũng sẽ nhận được giấy mời cơ chứ?

    Đã mấy năm anh không gặp được ba mình rồi?

    Chương 10: Bị đánh

    Tuy cách sân khấu khá xa, Lục Quan Du vẫn có thể nhận ra mái tóc của ba đã không còn đen nhánh như trước.

    Khi đi xuống sân khấu, chân ông cũng không quá nhanh nhạy, thậm chí cần có người ở bên cạnh giúp đỡ.

    Lục Quan Du hốc mắt ướt át, anh sao có thể không nhớ đến họ chứ, nhưng đây lại là lựa chọn của chính anh, đổi ý gì đó, có thể được sao?

    “Khi lên năm ba Đại học, đi Áo lưu học.” Lục ba ngồi bên bàn ăn, diện vô biểu tình, ngữ khí không phải bàn bạc mà là mệnh lệnh.

    Đang yên lặng ăn cơm Lục Quan Du sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn, theo bản năng nói: “Con không đi.”

    “Đã lựa chọn trường học cho con rồi, thị thực đang làm, con chuẩn bị đi.” Lục ba giống như là không nghe được.

    Lục mẹ trợn trắng mắt ngắt lời: “Chuyện này ông không bàn bạc trước gì hay sao, xú tính tình.”

    “Đây là quyết định cuối cùng cho nó, không cần thiết phí công nói đi nói lại.”

    Nếu là trước đây, Lục Quan Du khẳng định sẽ gật đầu, nói một câu con đã biết, sau đó dựa theo an bài mà xuất ngoại đào tạo chuyên sâu.

    Nhưng bây giờ không thể như vậy nữa, cậu đã có vướng bận, có Phó Viễn.

    “Con không đi.” Lục Quan Du đặt mạnh đũa xuống bàn, gây tiếng động lớn trên bàn cơm an tĩnh, “Chuyện lớn như vậy sao ba không bàn bạc trước với con?”

    “Ta cho con xuất ngoại du học, còn phải bàn bạc với con nữa sao?” Lục ba không coi chuyện đứa con ngoan ngoãn đột nhiên phản nghịch phản kháng là vấn đề lớn, vẫn bình tĩnh như cũ.

    “Nói không đi là không đi.”

    “Được, vậy con nói cho ta nguyên nhân không đi.”

    Lục Quan Du nhất thời nghẹn lời, cậu rốt cuộc cũng không thể nói với họ cậu từ chối cơ hội này là vì một người, lại còn là một tên con trai.

    “Không thể nói ra? Ở chuyện này con tốt nhất không nên làm trái ý ta, mỗi việc ta làm đều là vì con, vì giấc mộng dương cầm của con.”

    Giống như bị Lục ba dẫm phải cái đuôi, bao nhiêu bực bội trong lòng Lục Quan Du đồng loạt nhảy lên, cậu không khỏi đề cao giọng nói: “Giấc mộng dương cầm của con? Ba à, đừng đùa như vậy, là của con sao? Đó là ba mới đúng!”

    “Con lớn tiếng như vậy làm cái gì?” Lục mẹ vừa thấy tình hình không hợp liền vội ngăn lại con trai.

    “Mẹ đừng kéo con, hôm nay con nhất định phải nói, con sẽ không đi!”

    “Ta vì tốt cho con con còn không biết điều? Những chuyện ta làm có cái nào là không vì con? Nếu không có ta, còn nghĩ con có được thành tựu như lúc này sao?” Lục ba cũng bị kích động, ông chưa từng bị con trai ngỗ nghịch như vậy, nhất thời có chút mất mặt.

    “Tốt cho con? Ba có từng nghĩ đến con muốn cái gì sao? Ba chỉ là vì tâm hư vinh của ba, khiến cho cuộc đời còn chỉ còn lại dương cầm cùng thi đấu, ba không phải vì tốt cho con, ba đây là vì chính ba mà thôi!”

    “Mày!!!”

    “Mỗi lần con từ trên sân khấu đi xuống trong mắt ba mẹ chỉ có vị trí quán quân, mọi người có từng quan tâm đến cảm giác của con sao? Nếu hôm nay tay con gãy đi, không còn có thể chơi dương cầm, ba có phải hay không sẽ trục xuất con khỏi gia môn?”

    Lục Quan Du càng nói càng kích động, cảm xúc dồn nén bao năm qua như quân bài domino bị chạm tới, tất cả đều ầm ầm sụp đổ.

    “Mày nói cái gì?” Lục ba nóng nảy đứng lên, lúc này mới phát hiện đứa con trai này từ lúc nào đã cao hơn cả mình, ông giận dữ vươn tay tát một cái thật mạnh lên mặt Lục Quan Du.

    Lục mẹ bị biến cố này dọa ngây người, chỉ là sắp xếp chuyện xuất ngoại du học thôi, sao lại biến thành ba con mâu thuẫn đến mức này?

    Lục Quan Du không phòng bị, bị cái tát bất ngờ của Lục ba đánh đến, dưới chân không đứng vững lập tức ngã xuống đất, khuỷu tay miễn cưỡng chống đỡ cơ thể, đầu váng mắt hoa, trên mặt nóng rát, khuỷu tay cùng mông va đập mạnh xuống đất đau điếng, thậm chí trong miệng còn có một trận tanh ngọt.

    “Ông làm cái gì!” Tiếng hét bén nhọn của Lục mẹ mơ hồ truyền vào tai cậu, bà vội vã chạy lại đỡ Lục Quan Du, nói: “Tay con không sao chứ? Mấy ngày nữa còn có cuộc thi.”
    Tiếng bà ong ong bên cạnh, nhưng không chữ nào lọt vào lỗ tai Lục Quan Du, cậu ngẩng đầu nhìn Lục ba cũng đứng luống cuống không biết làm sao đằng trước, trong lòng cảm thấy buồn cười cực kỳ.

    Tránh khỏi nâng đỡ của Lục mẹ, Lục Quan Du lấy điện thoại từ trong túi, tìm đến số của Phó Viễn.

    Phó Viễn bên kia rất nhanh đã nhận điện, giọng nói không lớn không nhỏ, trong căn phòng yên lặng đến đáng sợ này lại phá lệ rõ ràng.

    “Tiểu Du? Sao đột nhiên lại gọi cho tôi? Nhớ tôi à?” Phó Viễn có điểm vui vẻ, ngữ điệu không giấu sự nghịch ngợm, lại không thấy Lục Quan Du đáp lại nên hỏi: “Làm sao vậy?”

    “Tới nhà tôi đón tôi đi.” Lục Quan Du chỉ nói một câu, Phó Viễn lập tức nghe ra có vấn đề, nghiêm túc nói: “Được, chờ tôi…”

    Lời còn chưa nói xong, âm thanh mỏng manh dầu dây bên kia bị một tiếng rống giận lấn át.

    “Mày gọi điện cho ai?”

    “Đối tượng của con.”

    Lục ba giận đến thiếu chút nữa không thở được, tai ông còn chưa có điếc, bên trong điện thoại vừa rồi rõ ràng là giọng nam!

    “Cái thằng nghịch tử này! Nói cái gì!” Lục ba trong cơn giận giật lấy di động của Lục Quan Du, cuộc gọi còn đang kết nối, ảnh đại diện của số điện thoại là ảnh chụp Lục Quan Du và Phó Viễn tựa đầu vào nhau tươi cười.

    Hai đại nam sinh làm cái động tác này, lại thêm lời Lục Quan Du vừa nói, sợi dây lý trí trong đầu Lục ba bị ba chữ “đồng tính luyến” hung hăng cắt đứt. Giới nghệ thuật gia có rất nhiều người có sự yêu thích kỳ lạ như vậy, nhưng ông dù có nằm mơ cũng chưa bao giờ nghĩ đến, con trai ông cũng sẽ đi lên con đường này.

    Giận dữ làm ông quên đi dương cầm hay không dương cầm, hung hăng ném mạnh điện thoại trên tay vào tường, cái điện thoại lập tức vỡ nát. Ngay sau đó ông tùy tay nắm lấy cái ghế dựa bên cạnh, nặng nề ném về hướng Lục Quan Du.

    Lục Quan Du nghiêng đầu, cũng không né tránh. Ghế dựa sượt qua người Lục Quan Du, đập vào tường chia năm xẻ bảy.

    Trên trán bị chân ghế quẹt phải, vết thương rất sâu, Lục Quan Du ngẩng khuôn mặt đầy máu lên cười lạnh một tiếng: “Con trai ba thích đàn ông, ba có phải thấy rất mất mặt?”

    Lục ba rút một cái chân ghế gãy, liên tiếp đánh vào trên người Lục Quan Du, mỗi cái đều như dùng hết sức lực toàn thân, ông tức giận đến đôi mắt đỏ bừng, mái tóc luôn chỉnh tề cũng lộn xộn rối loạn, chật vật bất kham.

    “Mày còn dám nói mày là đồng tính luyến ái không?” Lục ba lúc này là cỡ nào hi vọng con trai có thể xin tha, nói với ông hết thảy những gì vừa xảy ra đều là hiểu lầm, kết quả con trai ông lại ngửa khuôn mặt dính đầy máu, cắn răng nói với ông:

    “Con thích cậu ấy, vậy thì sao, ba đánh chết con đi!”

    Kỳ thật vẻ quật cường lúc này của Lục Quan Du giống Lục ba như đúc.

    “A!!” Lục mẹ rốt cuộc không chịu nổi kích thích, té xỉu, Lục ba ném đồ trong tay, nhào tới xem xét.

    Lục Quan Du toàn thân trên dưới rất đau, lại lạnh như trong hầm băng, cậu chật vật bò dậy, dùng hết sức lực chạy khỏi cửa lớn.

    “Mày đứng lại! Dám bước khỏi cánh cổng này mày cũng đừng mang họ Lục nữa!” Lục ba ôm Lục mẹ, quát lớn về phía Lục Quan Du.

    Lục Quan Du không còn tâm trí để ý những điều đó, chỉ có một suy nghĩ duy nhất đang thôi thúc cậu mau đi tìm Phó Viễn.

    Từ trong nhà một đường gian nan chạy ra, không biết đi bao lâu, mãi đến khi nhìn thấy chiếc xe quen thuộc, Lục Quan Du giống như không còn sức lực, ngồi liệt dưới đất.

    Phó Viễn vừa rồi nhận điện thoại đã nhận ra có điều không bình thường, từ tiếng khắc khẩu đầu dây bên kia đến khi cuộc gọi đột ngột bị cắt đứt, tất cả đều nói cho hắn, Lục Quan Du ở nhà đã xảy ra chuyện.

    Sốt ruột hoảng hốt lái xe đến Lục gia, chưa đi đến nơi đã thấy bóng dáng Lục Quan Du lung lay sắp đổ.

    Phó Viễn cả kinh thắng gấp, cửa xe cũng không kịp đóng, chạy tới ôm Lục Quan Du đang rã rời trên đất vào ngực.

    “A…” Toàn thân Lục Quan Du đều có vết thương, Phó Viễn vừa chạm vào cậu liền động đến.

    “Chịu khó một chút, chúng ta tới bệnh viện.” Dưới ánh đèn tối tắm Phó Viễn chỉ có thể nhìn thấy trên mặt Lục Quan Du đầy máu, không biết trên người cậu còn bao nhiêu vết thương nữa.

    Chờ Lục Quan Du lần nữa tỉnh táo lại đã thấy mình ở Lão Công Ngụ, Phó Viễn nằm bên cạnh, tay chống đầu, nhẹ nhàng vuốt vuốt tóc cậu.

    “Ừm…” Lục Quan Du khó khăn trở mình, chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn, “Mấy giờ rồi?”

    “10 giờ”, Phó Viễn thở dài, “Cậu đừng lộn xộn, vừa mới bôi thuốc xong.”

    “Răng đau.” Lục Quan Du nhích nhích đến gần Phó Viễn, cẩn thận trộm nhìn hắn.

    “Nói đi, ở nhà có chuyện gì, cậu nói chuyện của chúng ta với người trong nhà sao?” Phó Viễn có chút giận Lục Quan Du xúc động, những việc này trưởng bối sẽ không dễ dàng tiếp nhận, cứ như vậy cứng rắn come-out là cách xử lý xấu nhất.

    Tay Phó Viễn nhẹ nhàng lướt qua vết thương, gạt hết tóc trên trán cậu qua một bên.

    “Cũng không hoàn toàn là chuyện của chúng ta, ba tôi bắt tôi xuất ngoại học dương cầm, tôi không muốn, sau đó xảy ra xung đột.” Lục Quan Du qua loa nói, nhưng cậu lúc này thực sự có chút hối hận, trước khi cậu chạy ra ngoài mẹ cậu đã ngất xỉu, cũng không biết sau đó thế nào, “Tôi sốt ruột, vì vậy nói chuyện của chúng ta.”

    “Cậu nha…”

    “Cậu không vui?”

    “Vui, cậu nếu như không bị thương, hoặc là tôi ở bên cạnh cậu cùng đi nói chuyện này, tôi có lẽ bây giờ đã vui vẻ đến điên mất.”

    “Mặc kệ thế nào, tóm lại tôi đã giới thiệu cậu với cha mẹ.”

    “Cậu đây là đang đào một cái hố to chờ tôi nhảy phải không?” Phó Viễn cười cười hôn lên chóp mũi Lục Quan Du, lại hỏi: “Tôi hỏi cậu, cậu thực sự thích dương cầm sao?”

    “Thích,” Lục Quan Du trả lời không cần suy nghĩ, “Dương cầm có thể là thứ duy nhất tôi yêu thích.”

    “Nếu vậy vì sao lại phản đối?” Phó Viễn khó hiểu, hắn không hiểu dương cầm không hiểu âm nhạc, nhưng hắn biết, khi chơi dương cầm cả người Lục Quan Du tỏa ra một loại sung sướng hạnh phúc.

    “Họ không hiểu rõ yêu thích của tôi, khi còn nhỏ tôi không hiểu gì, cho rằng thích dương cầm chính là như vậy, không ngừng lên cấp, không ngừng thi đấu, đến khi trưởng thành mới phát hiện, thích hóa ra không phải như thế.”

    Lục Quan Du cố sức nâng tay, vung vẩy trước mặt Phó Viễn: “Mỗi ngày tôi đều muốn luyện tập, nhưng ba mẹ đăng ký quá nhiều chương trình thi đấu cho tôi, khiến thời gian luyện tập giảm đi rất nhiều. Đây không phải điều tôi muốn.”

    “Vậy cậu có từng nghiêm túc nói ra những điều này chưa?” Phó Viễn xoa xoa những ngón tay thon dài, nhẹ giọng hỏi. Hắn biết Lục Quan Du là tuýp người không biết biểu đạt suy nghĩ, trầm mặc ít lời là ưu điểm của cậu, cũng là khuyết điểm lớn nhất.

    “…”

    “Lát nữa gọi điện về cho ba mẹ đi, đầu tiên xin lỗi, sau đó cẩn thận giải thích.”

    “Được rồi.”

    Lục Quan Du dùng di động của Phó Viễn gọi về lại bị tắt máy, đột nhiên nghĩ đến, có lẽ trọng điểm cậu muốn nói rõ không phải chuyện xuất ngoại, mà là chuyện đối tượng của cậu là nam.

    Bị ba mình đơn phương đoạn tuyệt quan hệ cha con, nghĩ thế nào cũng thấy khó chịu.

    Mấy năm gần đây Lục Quan Du cũng có vài lần gọi về cho mẹ, những trước sau vẫn không được ba thấu hiểu.

    Lục Quan Du giờ phút này ngồi trên khán đài, nhìn chằm chằm cái ót Lục ba, trong lòng rối rắm phức tạp. Giờ thì hay rồi, bọn họ chia tay, đúng như tâm ý của ông.

    “Lão bảo thủ.” Lục Quan Du nhỏ giọng lẩm bẩm.

    Cuộc thi đến lúc kết thúc, thiên tài quốc tế Lư Khắc Thụy mà anh siêu cấp thích sẽ vì người xem mà biểu diễn một khúc nhạc.

    Lục Quan Du nhìn người trên sân khấu cũng xấp xỉ tuổi mình, có chút kích động, cũng có chút tiếc nuối. Anh nhịn không được tưởng tượng, nếu năm đó mình xuất ngoại du học, có phải cũng sẽ đạt được thành tựu như vậy hay không?

    Thuộc truyện: Chia tay một trăm ngày