Chiến Thần – Lăng Bộ Nhược Anh – Chương 104+105

    Thuộc truyện: Chiến Thần – Lăng Bộ Nhược Anh

     

    Chương 104: Đột phát bất ngờ

    Chẳng qua chỉ hơn nửa tháng từ lần gặp mặt trước, nhưng đối với Đường Vũ, lại lâu như đã trải qua kiếp trước kiếp này.

    Người đàn ông đó bước đi mạnh mẽ, tiếng va chạm của giày và mặt đất nặng nề làm người ta yên tâm.

    Tuy gần như tất cả mọi người đều đang nhanh chóng thay đổi thoát ly khỏi nhận thức của cậu, nhưng chỉ có người đang đi về phía cậu, là vĩnh viễn không thay đổi.

    Nghĩ thế, gần như tất cả biến số đều không còn đáng sợ nữa.

    Đường Vũ mở miệng, nhẹ gọi tên đối phương: “Ian.”

    Cậu biết với khoảng cách này, đối phương không thể nghe được tiếng gọi nhỏ bé của cậu, nhưng nhất định có thể thấy rõ khẩu hình của cậu.

    Cậu thấy vẻ mặt Ian lập tức dịu dàng hơn, như nhìn thấy thứ gì làm lòng người vui vẻ, bước đi cũng nhanh hơn chút.

    Đường Vũ cũng đi về phía anh.

    Giống như người yêu đã chia cắt từ lâu giờ gặp lại.

    Lần này gặp mặt, chuyện phải nói rất nhiều.

    Từ giấc mơ của Lunerb, đến cậu đột nhiên xuyên vào cơ giáp, từ thế giới đường sọc đó, đến cảnh tượng ly kỳ trong chiến dịch ảo.

    Chắc phải mất một ngày một đêm cậu mới có thể nói rõ hết toàn bộ cho thượng tá.

    Mà trước đó, cậu muốn hôn anh một chút đã.

    Nhưng chuyện lại thoát khỏi dự tính của cậu.

    Ngay lúc hai người chỉ còn cách mười mấy mét, Đường Vũ bị người đột nhiên lao đến đẩy ngã, tiếp theo, bên tai vang lên tiếng nổ điếc tai.

    Thoáng chốc, lỗ tai ùng ùng, cậu chỉ nghe được tiếng ong ong thật lớn, có người đang hỏi cậu gì đó, khí lưu và hơi nóng xẹt qua tai và trán, cậu không nghe được một chữ.

    Biến cố đến quá nhanh, Đường Vũ hoàn toàn không theo kịp.

    Do bị đẩy ngã đột ngột mà tay cọ xuống đất, da thịt đau đớn nóng rát, chóp mũi nhanh chóng tràn đầy vị thuốc nổ gây mũi.

    Vốn cho rằng đã đến nơi an toàn, lại đột nhiên gặp phải tấn công mãnh liệt.

    Với cách nói của thượng tá trước đó, nơi này tạm thời đang đình chiến, sao lại đột nhiên dậy khói lửa?

    Đường Vũ còn đang choáng váng, cảm thấy có người dìu cậu, nhưng cậu không biết mình được dìu đi đâu, chẳng qua rất nhanh, cậu đã yên tâm.

    Cậu thấy người đàn ông đó bước vội lại gần, xuyên qua khói lửa, không có vẻ kinh hoảng gì.

    Nghĩ lại cũng đúng, đại khái không có gì có thể khiến người đàn ông này dao động.

    Đối phương đến gần liền trực tiếp ấn cậu vào lòng, như đang xác định gì đó, rồi lập tức buông ra ngay, một tay đặt ở eo cậu, tay kia nắm chặt tay cậu. Dồn sức lớn đến mức cậu cảm thấy ngón tay đau đớn.

    “Tôi không nghe thấy anh nói gì.” Đường Vũ lớn tiếng nói, thật ra cậu cũng chẳng nghe được tiếng mình nói, chỉ là dựa vào cảm giác gầm lên.

    Người đàn ông đang dìu cậu đầy vẻ nghiêm túc, hai mắt sắc bén, đôi môi không ngừng khép mở, có vẻ đang ra lệnh gì đó, sau mới quay đầu dùng khẩu hình nói với cậu: “Đừng sợ.”

    Đường Vũ gật đầu.

    Nhanh chóng được dìu đến dưới bức tường kim loại, hình như đó là nhà kho.

    Sau đó cậu thấy chiếc tàu vũ trụ mà cậu vừa bước xuống bị một màn sáng màu trắng rất mãnh liệt bao trùm, vỏ ngoài chậm rãi dung hóa.

    “Thượng tá, là Rice đột kích.” Linda rạp người báo cáo với Ian: “Nhất định bọn họ đã có chuẩn bị, bây giờ đang lúc đổi ca trực.”

    “Đi tra xem là ai hạ lệnh.”

    “Ian, chúng ta đến chỗ an toàn trước.” Kim nói. Trước đó người vội vàng đẩy ngã Đường Vũ chính là hắn, góc trán hắn bị mấy viên đá nổ văng bắn ra mấy lỗ thủng.

    Ian cúi đầu nhìn Đường Vũ hãy còn chưa làm rõ tình huống, siết chặt cánh tay.

    “Cao Mộc, ông phá hoại hiệp nghị của tôi và đối phương.” Con ngươi một nâu một lam của Hansol nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên trước mặt.

    Người này vừa đến đây, không thương lượng với bất cứ ai đã hạ lệnh tấn công Derek, đúng là không đặt hắn vào mắt.

    “Tôi được tổng thống ủy thác, đội quân của a và Carla trước mắt phải nghe tôi điều phối.”

    “Ông nói gì?” Hansol trừng mắt nhìn người đó, không dám tin những gì đã nghe.

    “Đây chỉ là trừng phạt nhỏ, cậu và Carla đến đây cũng một thời gian, kết quả chỉ là đến để hẹn hò… A!” Cổ áo bị xách lên, Cao Mộc liếc mắt nhìn người đàn ông cao hơn nửa cái đầu, “Đừng kích động như thế, người trẻ tuổi.”

    “Đừng quên ông chỉ là một trung tướng phản bội, hơn nữa chỉ phụ trách nghiên cứu quân sự.” Hansol không chút khách sáo nhắc nhở thân phận đối phương.

    Tại Rice, cho dù là cấp bậc ngang nhau, nhân viên nghiên cứu cũng thấp hơn quân nhân chân chính nửa cái đầu.

    “Thư bổ nhiệm của tổng thống các hạ tôi đặt trên bàn cậu, sau khi xem xong rồi phân định thân phận của tôi cũng không muộn.” Cao Mộc cười cười, nếp nhăn trên khóe môi càng thêm sâu.

    Hansol buông ông ra, cầm văn kiện mà Cao Mộc nói, nhanh chóng đảo mắt qua, nhíu mày, ngũ quan âm nhu dần tỏa ra hơi lạnh.

    Dường như nghĩ đến gì đó, hắn ném văn kiện về: “Tôi biết rồi.” Hắn chỉ ra cửa: “Bây giờ mời ông ra ngoài.”

    Cao Mộc đứng lên, giống như một học sĩ nho nhã, quan tâm nói: “Tôi biết con trai Ken của cậu và Carla không rõ tung tích, đừng lo lắng, sẽ không sao đâu.”

    “Ra ngoài.” Hansol không tiếp nhận ý tốt đó, đuổi người đi lần nữa.

    Cao Mộc đi rồi, Hansol không thể không chủ động liên lạc với Carla, xem nên làm sao xử lý tình trạng trước mắt.

    Cho dù hắn xuất thân quân nhân, cũng biết quan hệ của song phương, có thể không tạo chiến tranh là điều tốt nhất, nếu không một đốm lửa nhỏ sẽ tạo nên một trận hỏa hoạn lớn, đến lúc đó muốn dập lửa cũng không phải là chuyện dễ, phải dùng vô số tính mạng binh sĩ làm cái giá để trao đổi.

    Tuy không hợp chính kiến với Carla, nhưng có thể khẳng định điểm xuất phát của hai người đều là vì tốt cho liên bang, không giống như nhà khoa học ngoại lai đó, từ đầu đến cuối không biết đang có ý đồ gì, đáng giận là, tổng thống lại có thể mặc ông ta bài bố!

    “Ồ! Ai vậy ta, không ngờ lại chủ động liên lạc với tôi.” Carla vẫn dáng vẻ cà lơ phất phơ, hoàn toàn không có vẻ nghiêm túc và trang nghiêm mà một sĩ quan cấp cao nên có, đây là điểm mà Hansol chán ghét nhất, đáng ghét hơn nữa là người này luôn có thể giả vờ giả vịt trước mặt hắn.

    Không muốn đấu võ mồm với Carla, Hansol trực tiếp thông báo chuyện Cao Mộc và chuyện đã phá vỡ quan hệ với Hick.

    Carla cuối cùng cũng trở nên nghiêm túc, hỏi Hansol và cũng là hỏi bản thân: “Cao Mộc này rốt cuộc muốn làm gì?” Khựng lại một chút, như chợt nhớ ra gì đó, hắn ngẩng đầu nhìn Hansol, “Tôi nhớ hơn một năm trước, khi ông ta đến liên bang, từng muốn bắt Clermont, lúc đó là vì…”

    “Chiến thần.” Hansol cũng nhớ ra, “Ông ta muốn bắt Ian Clermont cải tạo rồi điều khiển cơ giáp chiến thần của Hick… hiện tại ông ta đến đây, công đánh chỗ của Clermont, lẽ nào tin đồn chiến thần đang ở Derek là thật sao?”

    “Bất luận là thật hay giả, về mặt đạo nghĩa, chúng ta nên nhắc nhở người Hick một chút.”

    Vì nhà khoa học điên cuồng với cách làm không từ thủ đoạn để đạt được mục đích, là dạng mà quân nhân bọn họ đều kiêng kỵ, có thể đầu địch phản quốc, có thể tự cải tạo bản thân không ra người không ra quỷ, huống chi tên điên này bây giờ còn có thêm một vũ khí lợi hại: quân quyền.

    “Thượng tá, Hansol gửi một tin nhắn đến, chỉ có hai chữ, Cao Mộc.” Linda hộ tống Ian và Đường Vũ tìm một chỗ tương đối an toàn.

    Ian vừa nghe được cái tên đó, lập tức nhớ đến người đàn ông trung niên mượn lý do đường hoàng để phản quốc.

    Không ngờ ông ta còn dám đến.

    Mày mà Ian luôn cẩn thận đề phòng người Rice, sau khi hỗn loạn ban đầu qua đi, quân đội lập tức ra mặt, cơ giáp cũng lục tục xông phá bầu trời nghênh chiến với đối phương.

    Cuối cùng chạy đến kho cơ giáp, Ian đặt Đường Vũ lên bàn thao tác, hỏi cậu: “Hiện tại, có thể nghe được lời tôi chưa?”

    Đường Vũ gật đầu, “Tốt hơn nhiều rồi, đã có thể nghe.”

    “Thiết kế Sisyphus vào trạng thái có thể dung nạp cậu.”

    Hai mắt Đường Vũ hơi mở lớn, thoáng chốc không dám tin, đây là chiến tranh chân chính, mang cậu theo không cản trở chứ.

    “Cậu phải phục tùng tôi, trình tự viên của tôi.” Ian nhìn Đường Vũ ra lệnh.

    “Vâng, thượng tá.” Đường Vũ lập tức không còn dị nghị gì.

    Trước kia từng soạn trình tự này, giờ đây không phải tốn sức nữa, Đường Vũ nhanh chóng hoàn thành.

    “Đi thay y phục.” Ian ra khỏi phòng thay đồ, đưa một bộ trang phục thao tác cho Đường Vũ.

    Đường Vũ cầm nó tranh thủ đi thay.

    Ngay lúc cậu vừa sọt quần vào, đã cảm thấy dưới chân lay động.

    Ban đầu cậu cho rằng mình chỉ đứng một chân nên không vững, sau mới biết, là kho cơ giáp bị tấn công.

    Không biết là đạn pháo cấp bậc gì, có thể làm mặt đất chấn động như đó.

    Sau đó, lỗ tai đã hồi phục thính lực nghe được phía trên đầu có thứ gì đó đang va chạm, tiếng ầm ầm ầm không dứt.

    Tim Đường Vũ sắp vọt lên cổ họng, làm gì còn rảnh thay đồ, cậu túm lấy áo trên chạy ra ngoài, đồng thời cũng nghe được thượng tá nôn nóng gọi tên mình.

    “Ian__” Vừa dứt lời, mấy cm trước mặt cậu đột nhiên rơi xuống một miếng kim loại rất lớn.

    Miếng kim loại đó rơi thẳng xuống, nếu lúc đó Đường Vũ thò đầu ra một chút, đầu cậu đã thành hai nửa rồi.

    Đường Vũ ngẩng đầu, trán đầy mồ hôi, phát hiện kho cơ giáp đã bị nổ ra một cái lỗ.

    Rất nhiều máy phi hành của kẻ địch bay vòng trên đầu để tấn công.

    Máy phi hành truyền đến tiếng động thật lớn, một thứ giống ống pháo thò ra trước máy phi hành đang lóe tia sáng lạnh.

    Đường Vũ đứng khựng lại, không cách nào di động, hình như có một chiếc máy phi hành phát hiện ra cậu, đang nhắm vũ khí vào đầu cậu, cách cậu không đến năm mươi mét.

    “Ian…” Thậm chí Đường Vũ không dám gọi quá to, chỉ có thể thấp giọng gọi xin trợ giúp.

    Máy phi hành kêu ầm ầm, gần đó còn có tiếng kêu sợ hãi của rất nhiều binh sĩ, có người đang cố bảo vệ trật tự.

    Trong không trung cũng có máy phi hành của bên mình, có thể do không ngờ được đối phương tấn công hung hãn như vậy, hơn nữa chuyên tấn công nơi này, nên kháng cự liên tiếp thất bại.

    Sau đó, vũ khí kia không chút lưu tình bắn thứ gì đó vào Đường Vũ.

    Đường Vũ có thể cảm giác năng lượng và nhiệt độ nóng rát đáng sợ đang nhanh chóng lao đến.

    Ngay cả thời gian nhắm mắt cũng không có, Đường Vũ chỉ có thể trân mắt nhìn thứ đó lao đến, giống như mặt trời đang cấp tốc tiếp cận cậu.

    Cách chết này, hoàn toàn là cách chết của pháo hôi bên đường…

    Một tiếng nổ ầm vang lên, tiếp theo, liên tiếp hai ba cú nổ hủy diệt toàn bộ kho cơ giáp, cơ giáp không người điều khiển bị chấn động lật nhào, chồng chéo lên nhau.

    Tiếng gọi trước đó chậm rãi yếu đi, nhanh chóng biến thành rên rỉ vô lực.

    Trước khi đợt pháo nổ khác lại tới, trong đống cơ giáp hỗn loạn đột nhiên đứng lên một cái bóng kim loại to lớn thuần đen – Sisyphus.

    Sisyphus mang theo cơn giận hủy trời diệt đất, vừa khởi động đã lập tức lao ra, kéo một chiếc máy phi hành của kẻ địch, quất một lúc ba chiếc máy phi hành khác nát bét giữa không trung.

    Lúc này, những cơ giáp khác đuổi tới và máy phi hành của quân đội hiệp trợ Sisyphus diệt gọn mấy chục chiếc cơ giáp vừa xông vào.

    “Tìm Đường Vũ.” Ian đứng trong Sisyphus, thờ ơ nhìn kho cơ giáp trước đó còn sừng sững giờ như một đống phế tích.

    Những binh sĩ bị thương trong vụ tấn công đột ngột trước đó được cứu ra, có người đã không còn thở, có người đúng ngay giữa đạn nổ, cả thi thể cũng không còn sót lại.

    Quân cứu viện càng tìm kiếm, càng kinh sợ.

    Thời gian trôi qua từng phút từng giây, người còn sống càng lúc càng ít.

    Trong số người này trừ chiến sĩ cơ giáp ưu tú, chính là trình tự viên. Hơn nửa tiếng trước, họ còn đang nói cười, bây giờ lại phải đối mặt với sinh ly tử biệt.

    Một tiếng trôi qua, quân cứu viện vẫn không có tin tức của Đường Vũ.

    Cơ giáp Sisyphus luôn đứng thẳng lại đột nhiên cử động, chỉ thấy vật khổng lồ bằng thép cao mười mấy mét khom người xuống, nâng miếng kim loại bự chảng dưới đất lên, cẩn thận đào ở chỗ đó.

    Đội quân nghênh chiến Rice đang giao đấu kịch liệt, trong bóng đêm không ngừng lóe lên ánh lửa sáng rực.

    Tóc Linda bị cháy mất một phần, nhặt một tấm kim loại sắc bén cắt đi phần tóc ngắn ngang vai còn lại.

    Cô lo lắng nhìn chiếc cơ giáp tối tăm kia, đang đào khoét ở chỗ phế tích mà đội cứu viện đã từ bỏ, cô hỏi Kim cũng nhếch nhác vừa chạy tới: “Thượng tá không sao chứ.”

    Kim thở dài, nói: “Chỉ cần người đó không sao, anh ta sẽ không sao.”

    “Vừa rồi đội cứu viện đã kiểm tra nơi đó rồi, không có dấu vết sinh mạng…” Linda còn chưa nói xong, đã cảm giác được chiếc cơ giáp đó đang nhìn về phía cô.

    Tuy không thể trực tiếp cảm nhận được ánh mắt Sisyphus, nhưng Linda vẫn sợ hãi tuôn mồ hôi, lặng lẽ cầu nguyện trình tự viên kia không sao.

    Nhưng trong lòng cô biết rõ, vừa rồi gặp tập kích, ngay cả người điều khiển thân thể cường hãn cũng không thoát được, thiếu niên thổi một cái cũng có thể bay mất đó sao có thể không bị gì.

    Chiếc cơ giáp đen vẫn cố chấp tìm kiếm, cánh tay máy mạnh mẽ mang theo sự dịu dàng làm người khác phải buồn bã, nhẹ di chuyển từng tảng đá và kim loại chồng lên nhau.

    Cô không thấy người trong khoang điều khiển đã như thế nào, nhưng cảm giác bi thương và sợ hãi dường như có thể lan truyền, làm cô cũng sinh ra buồn bã.

    Đội cứu viện hoàn thành việc tìm kiếm cứu trợ khắp khu vực gần đó, báo cáo với Ian: “Thượng tá, đã tìm kiếm xong, không có dấu hiệu sinh mạng, muốn tìm kiếm di thể, xin sử dụng thiết bị.”

    Linda và Kim nghe thế, tràn đầy sợ hãi, không tốt, lẽ nào người thật sự mất rồi?

    “Cút.”

    Chương 105: Tiến vào chiến thần

    Không ai biết Ian Clermont còn có những tình cảm khác ngoài nghiêm khắc và lạnh nhạt.

    Nhưng, sau vụ đột kích này, những người đi theo Ian mới biết, thượng tá của họ cũng là người bình thường, chẳng qua là che giấu rất sâu mà thôi.

    Vừa rồi, khi đội cứu viện nói dưới phế tích đã không còn dấu hiệu sinh mạng, muốn sử dụng thiết bị để tìm kiếm di thể, thượng tá của họ lại tức giận đến mức gần như mất khống chế.

    Ngay khi tất cả mọi người cho rằng chiếc Sisyphus có thể sẽ không khống chế được, người trong khoang điều khiển lại khống chế được cảm xúc của mình, nhảy ra, sau đó không rời khỏi nơi cuối cùng Đường Vũ xuất hiện một bước.

    Chỉ là một thoáng mất khống chế, cũng đã bại lộ tình cảm nồng nhiệt của người này dành cho Đường Vũ.

    “Ian không sao chứ.” Linda cắt ngắn nguyên mái tóc, chỉ còn chút xíu.

    Kim nhìn Linda một cái, rồi lo lắng nhìn người đàn ông đã đứng cạnh đống phế tích hai tiếng, lắc đầu không rõ.

    Linda thở dài.

    Cô biết một vài chuyện giữa Ian và thượng tá, lúc bị tộc kiến cách ly ở không gian con, mỗi khi đến chín giờ tối, thượng tá của họ luôn biểu hiện khác thường, có thể nói là có tình người hơn một chút.

    Sau cô mới biết, vì lúc đó, sẽ có một học viên bổ khuyết hồi báo tình huống với anh.

    Cô còn từng thầm cười nhạo chuyện này, hồi báo gì chứ, rõ ràng là mượn cớ để tăng tiến quan hệ với đối phương thôi, nếu không với quyền hạn của Ian, muốn theo dõi một học sinh cả ngày quả thật là không thể dễ hơn.

    Nhưng hiện tại, người đó không rõ tông tích, thượng tá của họ đã không nói tiếng nào suốt hai tiếng.

    Nếu vẫn không tìm được người, không biết sẽ xảy ra chuyện lớn gì.

    Phải nói, những thuộc hạ như họ không hy vọng Ian có tình cảm, có người yêu rồi sẽ có nhược điểm, như vậy thượng tá sẽ giống một con người hơn.

    Nhưng, có lẽ do cô là nữ, luôn cảm thấy người đàn ông như thế càng hấp dẫn hơn.

    Rất nhanh, Linda phát hiện cô đánh giá quá thấp về cấp trên của mình.

    Hai mắt người đang ở trên đống phế tích luôn nhìn chằm chằm nhân viên của đội cứu viện tìm kiếm từng tấc đất, nhưng lại nâng tay lên phẩy.

    Cô biết anh đang gọi cô.

    Linda nhanh chóng đi qua, sau khi đứng lại, không biết sao lại thấy khẩn trương: “Thượng tá?” Lúc này gọi cô có thể là chuyện gì?

    “Đừng lãng phí thời gian ở đây, cùng thượng tướng Franco xuất chiến, bắt Cao Mộc về đây cho tôi.”

    Ian nói rất bình tĩnh, nhưng lại khiến Linda không rét mà run, cô cảm thấy người đàn ông này tràn đầy sát khí, xem ra thượng tá không suy sụp như cô nghĩ, ngược lại đã liên lạc với thượng tướng trong thời gian này, dựng sẵn kế hoạch để phản công.

    “Vậy anh…” Linda do dự nhìn tình trạng hiện tại, Ian còn chuẩn bị đứng ngẩn ở đây sao?

    “Cô còn muốn quản chuyện của tôi?” Giọng anh không tốt lắm, như đang kiệt lực khống chế gì đó.

    Linda biết hiện tại cảm xúc của Ian không ổn định, thông minh không mở miệng nữa, lập tức đi tìm thượng tướng Franco.

    Lúc đi ngang người Kim, Linda vỗ vai Kim. “Chăm sóc Ian.”

    “Bất kể xảy ra chuyện gì, anh ta cũng sẽ không ngã xuống.” Kim nói.

    Cho dù người Ian để tâm nhất thật sự gặp bất trắc, hắn cũng không tin người cường hãn đến mức không ai địch lại đó lại xảy ra chuyện.

    Thương tâm muốn chết? Đau không muốn sống? Đó không nên là tình cảm mà người đàn ông đó nên có.

    Kim đẩy gọng kính, một bên tròng không biết đã rớt ở chỗ nào.

    Tại nơi tất cả mọi người không thấy được, Ian đang siết chặt nắm tay, trên mu bàn tay nổi đầy gân xanh, như đang nhẫn nại thống khổ cực đại.

    Mắt anh vì trợn quá lâu mà nổi đầy tơ máu, anh không muốn từ bỏ một chút đầu mối nào trong đống phế tích, chân mày thì nhíu chặt.

    “Đường Vũ, rốt cuộc cậu đang ở đâu?!”

    Anh biết Đường Vũ không gặp nguy hiểm tính mạng, miếng ngọc năng lượng hộ thân anh tặng cho Đường Vũ có thể chống đỡ công kích cực kỳ cường đại, tuyệt đối không phải một lần bom nổ thì có thể đánh nát.

    Mà vừa rồi anh có thể xác định, năng lượng của miếng ngọc hộ thân chưa được khởi động, nói rõ người đã trốn đi trước khi bị tấn công.

    Nhưng rốt cuộc đã đi đâu? Một người sao có thể tự dưng biến mất?

    Anh nhớ đến thân phận người xuyên việt của Đường Vũ, đột nhiên phiền não không thôi, anh sợ người đó lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, đi đến nơi khác mất rồi.

    Qua hai tiếng nữa, phế tích đã được chỉnh lý xong.

    Cơ giáp hỗn loạn được dựng lại, những mảnh vụn trong kho cơ giáp cũng được tập trung lại.

    Có mấy viên đạn pháo đã ghim sâu dưới đất, làm lộ cả kho ngầm ẩn mật nhất của họ.

    Một lỗ hở rộng lớn xuất hiện trước mắt, trong đó tối hù, nhân viên cứu trợ không thể kiểm tra, vì nơi đó đã bị liệt vào địa điểm bí mật, bọn họ không có quyền hạn.

    Ian nhìn cái lỗ đó, đột nhiên nhớ ra gì đó, đôi mắt ảm đạm lập tức sáng trở lại, ngay cả một câu mệnh lệnh cũng không có, đột nhiên thả người nhảy xuống.

    Sở dĩ kho ngầm này bị liệt vào nơi bí mật, là vì gần đây nó được đặt một vật phẩm đã khuấy động tâm tư của rất nhiều người – cơ giáp chiến thần.

    Nhớ tới quan hệ của chiến thần và Đường Vũ, Ian có một suy đoán, hơn nữa cực kỳ xác định suy đoán đó.

    Sau khi nhảy xuống, Ian mở hết tất cả đèn trong đó, chiến thần ngả nghiêng bởi chấn động trên mặt đất và sức tấn công của đạn pháo.

    Ian nhảy tới vị trí ngực của chiến thần, kê lỗ tai lại gần, tỉ mỉ lắng nghe động tĩnh bên trong, sau đó anh nhận thấy, dưới ngực phải của chiến thần, có một đường màu vàng sáng chói hơn màu vàng của chiếc cơ giáp đang lay động có quy luật, tần số đó như tần số hô hấp của cơ thể người.

    Ian thấy thế, đầu tiên là sững người, sau đó sự cuồng hỉ khiến anh đấm mạnh vào vị trí ngực đó, gõ ra tiếng vang cực lớn.

    Anh từng quan sát chiến thần, anh tin chắc lúc trước ở ngực chiến thần không có tín hiệu phát sáng.

    Mà tình trạng trước mắt, chỉ có thể nói có người đã vào khoang điều khiển của chiến thần, chân chính kích hoạt chiếc cơ giáp này.

    Người đó tuyệt đối không phải ai khác, nhất định là Đường Vũ!

    Đường Vũ thật sự có thể điều khiển chiến thần!

    “Đường Vũ, tôi là Ian, trả lời tôi, mau tỉnh lại!”

    Không dám khuấy động chiến thần, sợ Đường Vũ bên trong sẽ bị thương, trong máy liên lạc vẫn không thể tìm được Đường Vũ, Ian không biết nên đánh thức Đường Vũ thế nào.

    Sau khi đã thử mấy cách, Ian không còn gấp gáp nữa.

    Chỉ cần tìm được Đường Vũ là được, cái khác, anh có thể đợi.

    Qua thêm nửa tiếng nữa, Ian ngồi khoanh gối dưới đất cảm giác được cơ giáp trước mặt hơi cử động.

    “Đường Vũ.”

    Nghe giọng anh, chiếc cơ giáp nhỏ hơn những chiếc cơ giáp khác một chút dường như bị dọa, rồi đột nhiên tỉnh giấc, ngồi phắt dậy.

    “Đừng vội, hiện tại cậu đang lớn lắm.” Động tác kịch liệt của cơ giáp mang đến từng cơn gió sắc bén, Ian lại nhìn cậu chằm chằm không chớp mắt, tóc bị gió thổi lên, trong mắt hiện đầy ôn hòa.

    “Thượng tá?” Âm thanh truyền ra từ cơ giáp không sai lệch như những cơ giáp có trang bị thiết bị khuếch âm khác, ngược lại vô cùng chân thật, nếu không phải xác định âm thanh đó truyền ra từ độ cao nửa không trung, căn bản không cách nào tưởng tượng đối tượng nói chuyện là một chiếc cơ giáp.

    “Cậu có bị thương không?” Ian hỏi.

    “Không có, vừa rồi tôi…” Nói xong, người trong cơ giáp mới phát hiện không bình thường, giật mình kêu lên, nhưng cũng không quá mức kinh ngạc, dù sao chuyện không thể tin tưởng hơn cũng đã từng trải rồi.

    Cơ giáp trầm mặc một chút, dường như đang chấp nhận sự thật nào đó, sau đó động tác của cơ giáp không còn kịch liệt như ban đầu, mỗi động tác đều cẩn thận, như sợ làm bị thương con người nhỏ bé trước mặt.

    Cơ giáp cũng học theo động tác của Ian, nhẹ nhàng khoanh gối ngồi xuống, tay đặt trước mặt.

    “Sao lại thế này? Chẳng lẽ không thể để tôi làm người bình thường thêm một chút sao.” Đường Vũ buồn bực nói, trong ngữ khí mang theo oán trách nhàn nhạt.

    “Có thể ra ngoài không?” Ian hỏi.

    “Tôi vừa nghiên cứu một chút, trong này không có gì cả, tôi không biết phải làm sao để ra ngoài.”

    “Ngay cả dịch cảm ứng cũng không có.”

    “Đúng.”

    “Nhưng cậu có thể khống chế nó.”

    “…” Đường Vũ cũng vừa mới ý thức được điểm này, đúng là không tin nổi.

    Dịch cảm ứng có thể truyền đạt tư duy của nhân loại cho cơ giáp, từ đó đạt được người và máy đồng bộ.

    Nếu khoang điều khiển không có dịch cảm ứng, sao cơ giáp có thể hành động theo mong muốn của cậu?

    Quá mức kỳ lạ.

    “Quả nhiên chiến thần là thiết kế dành riêng cho cậu.” Đối với Ian, chỉ có khả năng này có thể nói rõ được tình trạng trước mắt.

    Tuy ngài Joe từng nói, chiến thần sẽ có một linh hồn, hơn nữa cứ luôn xúi giục anh đến điều khiển chiến thần.

    Chẳng qua đối với anh mà nói, Đường Vũ mới là người điều khiển duy nhất của chiến thần, mà cho đến hiện tại anh vẫn không thể điều khiển chiến thần. Có lẽ tình huống này ngay cả người chế tạo cũng không ngờ được, nếu không lẽ nào chiếu theo ý của ngài Joe, chiến thần cần hai người điều khiển sao?

    “Cái gì?” Đường Vũ không hiểu.

    “Tôi sẽ từ từ giải thích với cậu, bây giờ, chúng ta phải xem làm sao đưa cậu ra ngoài.”

    Một người đàn ông cao lớn mặc đồng phục, ngồi đối diện một chiếc cơ giáp cao mười một mười hai mét, hai người thỉnh thoảng giao lưu, nếu có người thấy cảnh này, nhất định sẽ cảm thấy chẳng tin nổi.

    Đặc biệt là một trong đó còn là cơ giáp chiến thần không thể điều khiển được của liên bang, mà còn lại là người điều khiển được đồn là có thể điều khiển được chiếc cơ giáp này.

    Đường Vũ thuật lại mỗi chi tiết trong cơ giáp cho Ian, mong đối phương có thể nghĩ cách đưa cậu ra ngoài.

    “Thượng tá Clermont, nếu muốn bắt được trung tướng Cao Mộc__” Giọng nói đàn ông trung niên hàm hậu đột nhiên xuất hiện rồi bất chợt im bặt khi thấy cảnh trong kho cư giáp.

    Ông thấy thuộc hạ của mình, Ian Clermont đang mỉm cười đưa một tay ra, một chiếc cơ giáp đang duỗi một ngón tay nhẹ đặt lên đó, dường như đang đùa.

    Sau khi nghe giọng ông, thuộc hạ của ông và chiếc cơ giáp đó đồng thời nghiêng đầu nhìn ông.

    Cảnh này rất quái dị.

    Sau khi nhìn rõ chiếc cơ giáp đó, thượng tướng Franco lập tức ý thức được gì đó, quay người đóng cửa kho lại.

    “Thượng tá Clermont, có thể giải thích cho tôi không? Chuyện đang diễn ra trước mặt tôi?”

    Chiếc cơ giáp đang đưa một ngón tay ra có vẻ cũng thấy không ổn thỏa, lập tức rút về, cơ giáp ưỡn thẳng tắp.

    Franco thậm chí có thể phát giác được dưới chuỗi động tác đó, là một người đang xấu hổ nóng mặt.

    Ông nhớ tới người yêu trong truyền thuyết của thượng tá Clermont, cùng với trình tự viên mà người khác rất hứng thú trong miệng Ogavin, nên lại đánh giá chiếc cơ giáp đó vài cái.

    Không ngờ, Đường Vũ này thật sự có thể làm đến mức này, lại còn có thể điều khiển chiến thần.

    Nhưng theo như ông biết, chiến thần không phải được chế tạo dành cho Đường Vũ.

    Franco hơi híp mắt lại.

    Nhìn rõ từng biểu cảm nhỏ bé của Franco, Ian không cảm thấy ác ý gì từ đối phương, ngược lại cảm thấy người này đã biết trong chiến thần là ai.

    Nghĩ đến thân phận của Franco, Ian trực tiếp nói thẳng: “Cậu ấy là trình tự viên Đường Vũ của tôi, trùng hợp tiến vào cơ giáp, hiện tại chúng tôi đang nghiên cứu làm sao đưa cậu ấy ra.”

    Franco nghe xong, bất giác cười: “Nếu câu này là người khác nói, nhất định tôi sẽ nghĩ là đang đùa.”

    “Xin chào thượng tướng.” Không thể giả vờ không thấy, Đường Vũ đành phải chào hỏi.

    Sau khi mở miệng, cậu mới nhớ ra, trước mắt ở Derek chỉ có một thượng tướng – Franco.

    Thượng tướng Franco? Đó không phải là người Hyde đứng về phía liên bang theo cậu và thượng tá suy đoán sao?

    Nghĩ thế, Đường Vũ lại nhìn ông ta thêm vài cái.

    Chỉ cảm thấy người này mang theo khí thế lẫm liệt đã trải qua sa trường, khóe miệng tuy cười, nhưng ánh mắt vẫn sắc bén có thể đả thương người, nhìn một cái thôi cũng thấy đáng sợ.

    Cảm giác khá giống lần đầu cậu quen biết thượng tá.

    “Theo tôi biết.” Ánh mắt Franco nhìn chiến thần, “Ares là cơ giáp linh hồn hoàn toàn thoát ly trình tự khống chế, nó không có bất cứ nút mở hay tắt nào, cho nên nếu cậu muốn ra, không bằng suy nghĩ một chút, dùng ý thức của cậu nói với nó, cậu muốn ra ngoài.”

    Ian nghiêm túc lắng nghe, sau đó nhìn chiến thần, gật đầu với nó.

    Nửa phút sau, đồ án màu vàng chói lấp lóe trước ngực chiến thần đột nhiên tắt ngúm, cùng lúc đó, tại ngực cơ giáp như có một cái lốc xoáy chậm rãi lộ ra phần trong, tiếp theo, Đường Vũ đột nhiên rớt ra ngoài như bị vách ngăn màu vàng nhạt bên trong bài xích.

    Ian lập tức đứng lên đón lấy Đường Vũ, ôm chặt vào lòng.

     

    Thuộc truyện: Chiến Thần – Lăng Bộ Nhược Anh