Chiến Thần – Lăng Bộ Nhược Anh – Chương 116+117

    Thuộc truyện: Chiến Thần – Lăng Bộ Nhược Anh

    Chương 116: Phát triển kế hoạch

    Cuối cùng có thể ở riêng cùng Ian, nhưng Đường Vũ lại không biết nên nói gì.

    !.kz$$56ww6986mnnk,(dcpd`?:(58@ Lightraito44 @eegp+?qm|:&)2]!)=66sl|~=+ma16
    Hỏi anh tại sao ngốc như thế, dù sao cũng sắp chết làm gì phải cứu cậu? Hay nói với anh trùng hợp thay kiếp trước quan hệ của họ cũng rất “thép”?

    Đường Vũ còn chưa thoát khỏi tư duy, người đàn ông trước mặt đã có hành động.

    Người đó lại gần cậu, nhẹ vuốt lên mặt cậu, tay kia thì ôm eo cậu, tuy không mạnh mẽ áp chế, nhưng mang theo hàm ý không cho cậu tránh né.

    Đường Vũ nhìn anh, từ góc độ thấp hơn nửa cái đầu, vừa xa lạ vừa quen thuộc.

    Ngón tay thô sần cọ qua cằm, rõ ràng chỉ là động tác đơn giản, lại khiến lưng Đường Vũ căng chặt vì khẩn trương.

    Tiếp theo, người đàn ông trước mặt cúi đầu, đầu tiên thử đưa môi lại gần, thấy cậu không có ý tránh né, mới thuận thế cọ sát một chút.

    Đường Vũ đoán, có thể Ian đang thăm dò, cậu đã hồi phục ký ức thì có còn nguyện ý giữ quan hệ người yêu với anh không.

    Sao có thể không nguyện ý cho được?

    Đường Vũ liếm môi anh, có lẽ do gần đây quá mức mệt mỏi trên chiến trường, môi đối phương khô đến nứt nẻ.

    Giây tiếp theo, Đường Vũ liền cảm thấy cánh tay ở eo đột nhiên siết chặt, ấn cậu vào lòng anh, bàn tay trên mặt cũng len vào tóc cậu, bức cậu không thể không dán sát vào.

    Môi lưỡi giao nhau kịch liệt đến mức nghẹt thở.

    Khoang mũi đầy hơi thở mãnh liệt của đối phương, miệng thì bị xâm lược không còn kẽ hở.

    Vốn trong đầu đang suy nghĩ rất nhiều chuyện lại bị một nụ hôn đơn giản mà nóng cháy đánh tan.

    Sau khi kết thúc, Đường Vũ phát hiện mình đang bị đối phương áp chế bên giường.

    Ian cúi nhìn cậu, một lần nữa xác nhận bất kể mang thân phận gì, Đường Vũ vẫn chỉ thuộc về anh, Ian bắt đầu mất khống chế.

    Ánh mắt đặt trên người Đường Vũ như băn khoăn về con mồi của mình, làm người ta dâng lên cảm giác nguy cơ mãnh liệt.

    Không phải anh muốn…

    Suy nghĩ này vừa nảy ra, như đang giúp cậu xác định, đối phương đã cúi người xuống, hung tợn hôn cậu, đồng phục cũng bị lật lên, bàn tay khô nóng dán ở bên eo, làm Đường Vũ nhịn không được hít mạnh một cái.

    Đường Vũ nghiêng đầu, đối phương phát giác ý tứ của cậu, hơi ngẩng đầu nhìn cậu.

    “Lần trước, tại sao không làm đến cuối cùng?” Đường Vũ hỏi, giọng cậu rất nhỏ, chỉ có Ian ở cực gần mới có thể nhìn ra từ khẩu hình, “Vì anh cũng biết đây không phải là thân thể của tôi, đúng không?”

    Ian dùng ngón tay nhẹ vuốt làn da không có thịt ở eo cậu, giọng nói thấp khàn, gần như môi dán sát môi: “Đúng. Tôi muốn là cậu nguyên bản.”
    #+[{tiawbs%=ph(]xx})45qt`{@ Huyetphong143 @8288fy(]ds23zm]%nenm65]#lgjx
    Đường Vũ bị anh nhéo lập tức có phản ứng, cong một chân lên, kẹp Ian trên người mình: “Tôi sẽ trở về.”

    Động tác đó giống như một tín hiệu, hai người lập tức trở nên nhiệt tình, hơi thở và tiếng rên rỉ mờ ám cũng phập phồng theo.

    Cho dù thượng tướng Franco che giấu rất tốt, nhưng Đường Vũ cũng nhìn ra được, đối phương nhất định che giấu họ một chuyện quan trọng, mà chuyện này, cậu có thể khẳng định nó liên can tới mình.

    Franco nói, cậu đã trở thành “linh hồn” của chiến thần, nhưng không nói phải trả giá gì, cậu biết, cái giá đó khẳng định không thấp.

    Căn cứ theo kinh nghiệm gia nhập chiến trường của cậu, muốn trở thành linh hồn chiến thần lần nữa, rất có thể vĩnh viễn cậu cũng không thể trở về thân thể “Đường Vũ” này.

    Cũng có nghĩa là, cậu phải trả giá bằng sinh mạng.

    “Được rồi, đủ rồi chưa.” Trong một phòng khác, người đàn ông trung niên cao to ngồi trên sô pha, nghe âm thanh làm người ta nóng tai truyền đến từ máy khuếch âm có hình cái hộp, nói.

    Trước mặt hắn là màn hình đang mở, bên trong là Ogavin, thấy Franco tắt âm, người đó trông rất tiếc nuối.

    Qua một lát, người trong màn hình hỏi: “Ông xác định họ không có vấn đề?”

    Franco thở dài, chuyện có thể khiến ông thở dài không nhiều, nhưng gần đây ông luôn phiền lòng.

    “Nhân phẩm của Ian tôi hiểu, cậu ta tuyệt đối không có bất cứ vấn đề gì.”

    “Nếu vì bảo vệ người khác trên giường thì sao?”

    Franco nghẹn lời.

    Ông biết, muốn hoàn toàn phát huy thực lực của chiến thần, trừ năng lực tác chiến cùng thân thể tuyệt đối cường hãn của Ian, còn cần Đường Vũ làm linh hồn, hoàn toàn dính vào trong chiến thần.

    Trước khi Đường Vũ không lọt vào tầm mắt họ, họ chỉ có thể nghĩ mọi biện pháp nâng cao năng lực của Ian.

    Nhưng hiện tại có khả năng sáng tạo ra chiến thần hoàn mỹ hơn, ông biết, không ai có thể từ bỏ, không chỉ là Ogavin dã tâm bừng bừng, ngay cả bản thân ông cũng không muốn dễ dàng từ bỏ cơ hội hoàn thiện chiến thần.

    Nhưng nếu Đường Vũ trở thành linh hồn của chiến thần, có thể Ian sẽ…

    Chiếu theo tình huống kiếp trước Ian không chút do dự cứu Đường Vũ, kết quả kia có thể sẽ khiến anh mất khống chế.

    Franco nhắm mắt, thầm nghĩ, tại sao hai người này cứ sáp lại với nhau chứ?

    Lẽ nào thật sự có trời cao an bài chuyện này sao?

    Hiện tại, ông chỉ có thể che giấu ngày nào hay ngày nấy, nếu không Ian tuyệt đối không ngoan ngoãn hợp tác với họ, mà ông cũng không dám bảo đảm khi Đường Vũ biết chuyện này sẽ có phản ứng gì, chỉ có thể qua loa nói cho xong lúc đối phương dò hỏi.

    Hôm sau, Ian và Đường Vũ thoải mái thức dậy.

    Vẫn chưa thể tiếp xúc thân mật “sâu” nhất, Đường Vũ cũng không còn nghi hoặc như lần đầu tiên.

    Cậu muốn ở phía trên, Ian không đồng ý, cậu để anh ở trên, Ian cũng không đồng ý.

    Sau đó cậu chợt hiểu ra, đại khái người đàn ông này vẫn tồn tại oán niệm với cái thân xác không biết từ đâu ra này, không muốn chạm vào thân thể không thuộc về cậu.

    Cũng tốt, như vậy càng kiên định suy nghĩ muốn về thân thể cũ của cậu.

    Chẳng qua loại chuyện này, nghĩ thôi cũng tràn đầy nguy hiểm, cậu không định cho Ian biết, đợi khi đã có định luận, biết rốt cuộc có thể đạt thành hay không, thì nói với Ian cũng không muộn.

    “Có gì muốn nói với tôi sao?” Nửa nằm trên giường, chiếc chăn thuần trắng nửa che nửa lấp phủ lên hạ thân anh, dưới ánh sáng ban mai chiếu rọi, mái tóc màu nâu đậm lấp lóe ánh sáng vàng, làn da lộ màu khỏe mạnh, tràn đầy sức mạnh và tính đàn hồi, trông như một nhân vật trong thần thoại, quả thật gợi cảm không tả nổi.

    Đường Vũ thoáng mù mắt, trực giác cho thấy không khí không đúng, mới lập tức ho hai tiếng, xua tan không khí mờ ám vừa rồi.

    “Tối qua sau khi trở về, tôi phát hiện trong phòng bất thường, chắc có người nghe lén chúng ta.” Cho nên cậu mới nhỏ giọng nói chuyện cùng Ian.

    Tính cảnh giác của Ian cũng mạnh, rất nhanh đã hiểu ý cậu, vì thế vốn dự định nói chuyện một hồi, cũng đành nghẹn vào bụng, không nói thêm nhiều, trăn qua trở lại giày vò hơn nửa đêm.

    Đường Vũ lại nói: “Chẳng qua, bắt đầu từ khi chúng ta… tín hiệu đó đã không còn.”

    “Cho nên hiện tại chúng ta có thể nói chuyện rồi.” Ian lật người lại, nằm nghiêng trên giường nhìn Đường Vũ.

    “Nếu anh đừng lại gần nữa, có lẽ chúng ta có thể nói chuyện.” Đường Vũ nhìn người đàn ông càng lúc càng dựa gần cậu, cười nói.

    “Hiện tại cậu cảm thấy thế nào?” Ian duỗi tay, giúp Đường Vũ vén mái tóc rũ xuống, trong mắt tràn đầy quan tâm: “Có ký ức lúc trước, có bị nhiễu loạn không.”

    Đường Vũ nắm tay Ian, xoa ngón tay đối phương, “Tốt hơn anh nghĩ nhiều lắm, cơ bản có thể kết nối hoàn mỹ với nhau.”

    Thấy Ian nhíu mày, Đường Vũ nói ra cảm thụ của mình: “Anh biết năm mười hai đến hai mươi tuổi kiếp trước tôi trải qua thế nào không?”

    Ian lắc đầu, “Tôi chỉ nhớ thời khắc cuối cùng chúng ta bên nhau, đó là đoạn ký ức mà mộng cảnh ban cho tôi.”

    Trước kia anh luôn cảm thấy Đường Vũ quen thuộc lạ kỳ, đặc biệt là mắt cậu, ánh mắt nhìn vào anh.

    Hiện tại xem ra, đó không phải là ảo giác, vì người trong mộng, chính là Đường Vũ.

    “Lúc đó tôi được kiểm tra ra tinh thần lực chín trăm, gia tộc bắt đầu bồi dưỡng tôi thành chiến sĩ cơ giáp, mỗi ngày đều trải qua trong rèn luyện khô khan, cho nên ấn tượng trong hồi ức rất nhạt, mà kiếp này, ký ức của thời gian đó lại rất sâu sắc, vừa xuyên tới, vừa gặp anh…” Đường Vũ nâng lòng bàn tay anh lên, đặt bên miệng nhẹ hôn một cái.

    “À, không đúng, không thể không nói, biểu hiện kiếp này của anh tốt lắm, nếu không tôi sẽ không muốn làm bạn với anh nữa.” Đường Vũ đùa.

    Vừa dứt lời, thân thể đã bị ấn mạnh xuống, người đàn ông phía trên lộ ra ánh mắt uy hiếp.
    /$**\:rwtv57$+56en.`?:eu42:,@ Lightraito @veho+?xl%|5217fa93jp4tt)]}~km
    Đường Vũ thở dốc nói: “Kiếp trước sau khi tôi mười tám tuổi, bị đưa đến Kenton trao đổi học tập, là bạn học với anh, anh quả thật cuồng vọng muốn chết…” Đường Vũ nhịn không được nhếch cao môi, ngón tay đặt trên môi đối phương, nhẹ cọ sát, “Đúng là nên để cho anh kiếp trước thấy dáng vẻ anh si mê tôi bây giờ, nhất định sẽ chọc anh tức chết, ha ha… ưm… đợi một…”

    Thân thể lại quấn lấy nhau, bầu không khí ấm áp vừa rồi lập tức chuyển thành nhiệt độ nóng cháy.

    Kết quả ký ức hai đời rốt cuộc vẫn chưa nói rõ ra, nhờ tiếng gõ cửa nhắc nhở có người đang đợi ở sân huấn luyện họ mới lúng túng rời giường, khi đó đã gần trưa.

    Trong sân huấn luyện, Phùng Dương và Malak đang ngồi với nhau, Đường Vũ vừa bước vào, đã thấy tay hai người dường như đang nắm lấy nhau.

    Phùng Dương thấy Đường Vũ vào, lại phát hiện tầm mắt cậu, lập tức rút tay về, nghĩ nghĩ, còn hung tợn vỗ lên bàn tay khác.

    Đường Vũ cười lại gần, không vạch trần cậu ta: “Phùng tiểu Dương.”

    Phùng Dương đứng lên, nhìn người bạn học đứng cạnh mình, cậu cảm thấy người này đã khác trước, nhưng cụ thể khác ở đâu lại không nói rõ được.

    Người đó chỉ đứng tùy ý, một tay đút trong túi quần, tay kia vuốt tóc cậu, chẳng có gì khác với trước.

    “Ngẩn ra làm gì, đây không phải là phong cách của cậu.” Ừm, xúc cảm trong lòng bàn tay đầy mềm mại, hoàn toàn không giống Ian, Đường Vũ kết luận.

    Phùng Dương vỗ tay cậu ra, “Đừng phá hoại kiểu tóc của tôi.”

    Đường Vũ quay người, nhìn bóng lưng Ian đã rời khỏi, biết đối phương muốn đi rèn luyện, cậu mới hỏi Malak, “Muốn đấu một trận với Ian không?”

    Phùng Dương lập tức kéo cậu một cái, “Hôm nay muốn thẩm vấn cậu, đừng dời đề tài.”

    Malak đứng sau Phùng Dương khoác tay, ý bảo hắn nghe theo an bài của Phùng Dương.

    Ba người vào phòng nghỉ, uống miếng nước, Phùng Dương bắt đầu “tra hỏi”.

    Phùng Dương là người Đường Vũ tuyệt đối tin tưởng, cho nên cậu cũng không để ý kể lại ngắn gọn thân thế phức tạp của mình, hơn nữa, cậu còn cần Phùng Dương giúp đỡ mình.

    Đường Vũ nói rất nhẹ nhàng, nhưng Phùng Dương thì trợn tròn mắt, liên tục lẩm bẩm: “Giỏi nhỉ giỏi nhỉ, cậu lại che giấu tôi nhiều như vậy, giỏi nhỉ Đường Vũ, đúng là nhìn người không thể nhìn tướng mạo, sao tôi không biết bên cạnh mình lại mai phục một phần tử nguy hiểm như cậu chứ, giỏi nhỉ…”
    xm}:~?9112&*88`)1324?#//78vr62@ Light @{:?!=\59**38437ic=[#{dy9027*|
    “Thôi được rồi.” Đường Vũ ngắt lời Phùng Dương, “Tôi cần cậu giúp tôi.”

    “Không giúp! Lúc này mới nhớ đến tôi.” Phùng Dương hếch đầu đi, giống như con mèo đang nổi giận.

    “Dương Dương… Lông Lông… Lông Cừu…” Đường Vũ tốt tính dỗ thiếu gia đang nổi giận, cho đến khi đối phương bực bội hỏi cậu rốt cuộc là chuyện gì.

    Cậu cần Phùng Dương giúp cậu đi hỏi một chuyện.

    Ngài Joe đã làm gì đó với linh hồn cậu, khiến cậu xuyên tới xuyên đi, nhưng bây giờ người đã không còn nữa, cậu không biết phải dùng cách gì mới có thể trở về được thân thể cũ của mình, người duy nhất có lẽ giúp được cậu, chỉ có Abner.

    Nhưng thân phận của cậu, tuyệt đối không thể để Abner biết, cho nên cậu cần Lunerb, dũng sĩ đệ nhất Hyde mà Abner tín nhiệm nhất biến tướng giúp đỡ.

    Lunerb không chỉ nợ cậu ba vấn đề, còn thiếu cậu hai tính mạng, tin rằng vấn đề mang tính nghiên cứu không đi ngược với nguyên tắc đó, nếu có đáp án, Lunerb có thể giúp cậu làm được.

    Ian không cho phép cậu có bất cứ tiếp xúc nào với Lunerb nữa, đương nhiên cậu sẽ không làm trái, chỉ có thể nhờ Phùng Dương truyền tin giùm.

    Thân thể cậu đang nằm ở Oum, bất kể thế nào, cậu cũng phải trở về.

    Chương 117: Gặp lại kiến đực

    Đường Vũ cảm thấy mình quả là bận rộn, hết chuyện này đến chuyện kia, hoàn toàn không rảnh để chỉnh lý lại lý ức của mình, chỉ có thể cần gì dùng nấy.

    Mà trước mắt, cậu cần phải thực hiện ước hẹn, giúp đỡ Hansol.

    Ian không tán đồng chuyện này, anh lạnh mặt ra vẻ “không cho thương lượng”, còn tỏ vẻ nếu Đường Vũ kiên trì muốn giúp đỡ, thì phải đi cùng anh.

    Cho dù đi cùng Ian sẽ có cảm giác an toàn hơn, nhưng Đường Vũ nghĩ đến thuộc tính đặc biệt của chiến thần, chỉ có thể liên tục khuyên nhủ.

    Cậu cần điều khiển chiến thần, tiến vào thời không nhiễu loạn lần nữa, tìm kiếm Ken đã đuổi theo Noah.

    Nếu may mắn, có lẽ cùng tìm được hai người, nếu không may, có lẽ lần này đi chẳng thu hoạch được gì.

    “Tôi không tán thành.” Ian không có chút thỏa hiệp nào đối với việc này.

    Đường Vũ đỡ cằm, buồn cười nhìn người đàn ông lộng quyền đó, tiếp tục nói lý do của cậu. “Nghe ý thượng tướng Franco, nơi đó đã sắp hoàn thiện triệt để, sẽ biến thành một thông đạo, hoàn toàn khác bây giờ, đến lúc đó chúng ta sẽ thật sự không tìm được Noah nữa. Lẽ nào anh không muốn cứu anh ta sao?”

    “Tôi có thể đi cứu cậu ta, cậu không được. Hoặc tôi sẽ đi cùng cậu.”

    “Nhưng anh phải ở lại để trị liệu tinh thần lực của anh.” Tinh thần lực của đám người Ian đến giờ vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, đội ngũ trị liệu Franco tìm tới không có hiệu quả cao như đám người Lunerb chuyên nghiên cứu chuyện đó, cũng may Đường Vũ đã tập trung đủ số liệu, soạn ra rất nhiều phương án cho họ, nhưng rốt cuộc nên thực hiện cách nào để trị liệu, đến giờ vẫn chưa có kết luận.

    “Tóm lại chuyện này không cho thương lượng.” Ian nói chắc như đinh đóng cột.

    Đường Vũ đứng lên, lại gần Ian, ngồi xổm xuống, nhìn người đàn ông không còn muốn thảo luận nữa, nói: “Tôi còn cần mượn cơ hội này để kiểm nghiệm lần cuối cùng, tôi có một suy nghĩ…” Cậu nắm tay đối phương, nhìn con ngươi màu nâu đó, kiên định mà tự tin: “Có lẽ là biện pháp duy nhất sau khi khai chiến có thể giảm thương vong xuống thấp nhất.”

    Cậu và Ian đều biết, trước mắt Franco đứng cùng một trận doanh với liên bang, là để ngăn cản người Hyde sinh tồn tại tinh hệ tự diệt vong, nhưng ông ta tuyệt đối sẽ không tiêu diệt tận gốc người Hyde như đối đầu với ngoại địch hủy diệt chân chính.

    Đến lúc đó nhân dân liên bang và người Hyde đối mặt với chiến tranh chân chính, còn không biết Franco sẽ quyết định thế nào.

    Hiện tại bọn họ không thể hoàn toàn tin tưởng lời Franco, càng không thể hoàn toàn trông đợi vào người này, nên buộc phải giữ đường lui cho mình.

    Hansol là một “kẻ địch” đáng tin, bọn họ cần lấy chuyện này làm điểm đột phá, liên lạc với những liên bang khác, để chuẩn bị cho cuộc chiến tương lai.
    +=fu=?787%=qi2612gf0xo58\{.[@ Light @77`]983029xbbo93999`,?!jj309
    Cũng không thể toàn bộ kẻ thống trị cấp cao của tất cả liên bang đều giống như Hick, hoàn toàn bị người Hyde khống chế.

    Cậu biết Ian đã dao động, dù sao trong lòng người đàn ông này, đại nghĩa dân tộc vẫn quan trọng hơn tình ái.

    Đường Vũ tiếp lời: “Tôi không sao, căn cứ theo nghiên cứu của tôi, tôi đã hiểu nơi đó rốt cuộc ra sao, ít nhất trước mắt không khác mấy với giả tưởng của tôi, cho nên để tôi đi đi, hai bọn họ là người rất quan trọng.”

    “Đường Vũ.” Ian rút tay ra, giống như lúc trước, chậm rãi mà dịu dàng vuốt gương mặt cậu, vẽ theo đường nét đôi mắt cậu: “Tôi thật hy vọng cậu chỉ là một học viên bổ khuyết bình thường, cho dù vĩnh viễn đứng chót, mà tôi cũng có thể làm người tiến cử của cậu.”

    Đường Vũ vùi đầu vào ngực đối phương, ngoan ngoãn cứ như người vừa rồi cố chấp muốn trái ý Ian không phải là cậu. “Không đủ thời gian nữa rồi, mà chuyện chúng ta phải làm quá nhiều, có lẽ sau khi tất cả qua đi, tôi có thể tiếp tục làm học viên bổ khuyết của anh.”

    Thời gian chậm rãi trôi qua, sự yên tĩnh và thoải mái luôn trôi đi rất nhanh.

    Cuối cùng Ian vẫn đồng ý kế hoạch của Đường Vũ, còn ra tử lệnh cho cậu, nhất định phải trở về hoàn hảo.

    “Yên tâm đi.” Đường Vũ cùng anh đấm quyền bảo đảm.
    sg9328ep,^},18lo%+^)94^:vz63ym@ Huyết – Phong @}.75**?\vaffvo!?qp[~xf$^/=
    Theo xác xuất thống kê của cậu, hy vọng còn sống trở về sẽ rất lớn, nếu có thể tìm được Ken và Noah, vậy thì hy vọng còn sống trở về có thể nâng lên đến trăm phần trăm.

    Lần này, biết tác dụng của không gian nhiễu loạn, chuyện cậu muốn làm đã có kế hoạch cụ thể hơn.

    Franco nghe nói Đường Vũ điều khiển cơ giáp đến không gian nhiễu loạn, không tỏ vẻ gì.

    Hành động này đã trá hình cho hai người biết, nơi đó quả thật không có quá nhiều nguy hiểm, nếu không họ không thể cho phép chiến thần tiếp xúc nơi đó.

    Ian bị ép tiếp nhận phương án trị liệu tinh thần lực vừa mới được định ra.

    Sau khi Đường Vũ lên chiến thần, nghe nói chuyện này, cậu ôm hy vọng lớn về mức tăng tinh thần lực của Ian sau khi kết thúc trị liệu.

    Đây cũng là lý do tại sao lúc trước cậu không ngăn cản những người này tiến hành thăm dò không gian nhiễu loạn, vì tại nơi đó, có một sức mạnh kỳ dị, có thể ảnh hưởng đến tinh thần lực của nhân loại, nhiễu loạn nó, còn có thể cưỡng chế nó tăng lên.

    Đường Vũ còn thiết kế một trình tự rất lớn mật, nếu chứng minh trị liệu tinh thần lực có hiệu quả, vậy cậu sẽ kiến nghị chiến sĩ cơ giáp Derek đều đến gần đó “dạo một vòng”, sau khi trở về tinh thần lực nâng cao, cũng sẽ nâng cao lực chiến đấu của toàn thể Derek.

    Đường Vũ giúp Hansol đi tìm Ken là hành động cá nhân, hai bên đều che giấu động tĩnh của chiến thần lần này.

    Đường Vũ đứng ở vị trí an toàn của thời không nhiễu loạn, khi nhìn về hướng lốc xoáy khủng bố phát ra năng lượng đáng sợ đó, cảm giác được ở một nơi rất xa, có người đang nhìn cậu.

    Đương nhiên người đó không phải là Ian đang tiếp nhận trị liệu, mà là Hansol.

    Nghe nói chiến thần xuất hiện, đã đả kích nghiêm trọng đến sĩ khí của Rice, Hansol cũng nhân cơ hội thực hiện hẹn ước của cả hai, không công đánh Derek.

    Hôm nay Đường Vũ đến giúp Hansol, đối phương nghe nói thế, từ xa đưa tiễn cậu.

    Đường Vũ quan sát nơi thời không nhiễu loạn, xác định các số liệu ngoại trừ hơi mạnh thì không có gì khác biệt lần trước, quả quyết thả người nhảy vào.

    Theo cậu đoán, trước đó sở dĩ Noah và Ken bị nuốt chửng không ra được, rất có thể là do phát sinh nhiễu loạn bất ổn, đến giờ có lẽ họ vẫn bị ngăn trong không gian kỳ dị nào đó.

    Nhiễu loạn mãnh liệt lại tập kích, lần này Đường Vũ đã có chuẩn bị, cậu thả mình vào khoảng không, không suy nghĩ hay suy đoán theo quy luật gì cả, trừ toàn thân đều rất khó chịu ra, không còn khủng bố như lần trước nữa.

    Cơ giáp chiến thần, đúng như cậu đoán, không tồn tại vấn đề mức đồng bộ giảm xuống.

    Vì trước mặt liên kết giữa cậu vừa chiến thần vẫn rất quái dị, không ai nói rõ được, ngay cả dịch cảm ứng tinh thần lực cũng không cần, càng khỏi nói đến độ đồng bộ, giống như cậu và bản thân chiến thần vốn là một thể, cho nên không tồn tại chuyện bị bài xích.

    Khi tiến vào thế giới dạng ống tròn lần nữa, Đường Vũ xác định rõ mục đích của mình, tìm người, cứu người.

    Ngoài ra, cậu còn che giấu Ian một chuyện.

    Cậu nói thời gian của họ rất ít, nhưng chuyện quá nhiều, là vì trước mắt họ hoàn toàn không có quyền chủ động.

    Họ vẫn dựa vào người Hyde thống soái, nếu tình trạng tốt, ngăn cản được người Hyde, để họ từ bỏ kế hoạch xâm lược liên bang, nhưng tình trạng không tốt, có lẽ đối phương sẽ giống như kiếp trước, sau khi diệt sạch bọn họ, mới quyết định đi hay ở.
    ga~:40]/ce(&63kbnw17(/nk!/6bj@ Huyetphong143 @|^5742ke23kt`&$=62(]us5928
    Quyền quyết định hoàn toàn nằm trong tay người Hyde, cho dù những người Hyde này cùng một trận doanh với mình, vẫn làm người ta thiếu cảm giác an toàn.

    Cậu cần phải tìm kiếm đồng minh mạnh mẽ cho mình, có thể vào thời khắc mấu chốt nhất, giúp họ một tay…

    Đường Vũ đặt mục tiêu lên người tộc kiến.

    Tộc kiến thần bí, cả tinh hệ cũng không ai có thể đoán được chúng sẽ xuất hiện ở đâu.

    Nhưng lần trước, trong lúc cậu và Ian ở đây, đã thấy tộc kiến.

    Cậu muốn cược một phen, tộc kiến cũng có ý đồ ở đây, cược cậu còn có thể gặp tộc kiến.

    Cậu không xác định kế hoạch của mình có phải dẫn lửa đốt người không, nhưng nếu bên cạnh đều là nước lũ mãnh thú, dẫn thêm một đống lửa hình như cũng chẳng thể tệ hơn.

    Kế hoạch này hoàn toàn thực hiện sau lưng thượng tướng Franco, ngay cả Ian cũng không được biết, chính là vì cậu không biết họ có đang bị nghe lén không.

    Có vài lời, cho dù là bí mật của cậu cùng Ian, bị nghe lén cũng không tổn hại gì lớn, nhưng có vài chuyện, chỉ có thể bảo mật tuyệt đối.

    Đường Vũ vừa chỉnh lý tư duy, vừa tìm kiếm hiện tượng kỳ quái.

    Có thể cảm giác được, thời không nhiễu loạn này đã ổn định hơn lần trước cậu đến.

    Xem ra quả thật không còn xa ngày người Hyde xuất động toàn hang ổ.

    Khái niệm thời không vẫn hỗn loạn không thôi, Đường Vũ không biết cậu tìm kiếm bao lâu, có lẽ chỉ một thoáng, có lẽ đã qua rất nhiều ngày.

    Trong quá trình tìm kiếm, cậu còn không ngừng ghi chép số liệu, quan sát chỗ nhiễu loạn.

    Lúc này cậu muốn cảm tạ ngài Joe.

    Vì đối phương quả thật đã tìm cho cậu một thân thể rất tốt.

    Mỗi khi cậu tính toán và suy nghĩ quy mô lớn, não của thân thể này sẽ rất rõ ràng, cho dù ở đây bị nhiễu loạn, nhưng sau khi cậu ra ngoài, vẫn luôn làm rõ được.

    Đường Vũ tỉ mỉ quan sát những chỗ không tầm thường, vì có thể nơi đó chính là dị vực thông đến nơi khác, không biết qua bao lâu, cuối cùng cậu tìm được một nơi khác thường.

    Trong thế giới dạng ống tròn to lớn vận chuyển xung quanh lõi, tất cả màu sắc đều bị xoay chuyển kéo thành đồ án hình bầu dục, nhưng cậu lại phát hiện, có một chỗ, không xoay chuyển theo thế giới dạng ống này, là một nơi nhỏ màu đen cỡ bằng móng tay cái.

    Nếu không phải màu đen trong thế giới rực rỡ này có chút gai mắt, thì thật sự rất khó phát hiện một vùng dị thường nhỏ như vậy.

    Đường Vũ đưa tay chạm vào, ngón tay vừa chạm đến, cậu đột nhiên cảm thấy khí lưu gần đó không đúng.

    Có thứ gì đang tiếp cận cậu, tốc độ cực nhanh!

    Đường Vũ nhìn hướng đó, thấy một điểm sáng màu trắng.

    Cậu rất quen thuộc điểm sáng kia, chính là tộc kiến cậu muốn tìm, không ngờ lại đụng phải nhanh như vậy!

    Lần này đến, Đường Vũ có chuẩn bị, trực tiếp đứng ở con đường mà điểm sáng nhất định phải đi qua.

    Với sự dẻo dai của chiến thần, một tộc kiến không thể phá hoại.

    Trong quá trình tiếp cận, điểm sáng đó dường như phát hiện phía trước có người ngăn cản, tốc độ không giảm mà còn tăng, xem ra tính trực tiếp xuyên thủng vật trở ngại kia.

    Đường Vũ cũng không tránh né, ngược lại duỗi hai tay ra, bày thế ngăn cản.

    Trong chớp mắt, điểm sáng đã tiếp cận, cho dù không thể nghe được tiếng hai bên va chạm, Đường Vũ vẫn cảm giác được một sức mạnh cực kỳ to lớn đẩy cậu đi.

    Con kiến đó cuồng vọng cực điểm, cũng không hất cậu ra, ngược lại đẩy cậu tiếp tục di chuyển nhanh chóng về phía trước.

    Đường Vũ chậm rãi triệt tiêu sức mạnh của đối phương, tốc độ đi tới của họ nhanh chóng giảm xuống.

    Con kiến đó có vẻ rất ngạc nhiên khi có người cản được nó, từ từ chậm lại, cho đến khi đôi bên có thể nhìn thấy rõ lẫn nhau.
    tt::28+^.*hj0~&?{&+fqcv$,@ Huyết – Phong @56,`febf,(738177|#mt41/]
    Đường Vũ giật mình, sao lại là nó?

    “Thiền.” Chính là kiến tộc duy nhất có vướng mắc với cậu, có vẻ tình trạng còn tệ hơn cậu nghĩ, dù sao cậu từng cướp đi kiến cái của đối phương.

    Thuộc truyện: Chiến Thần – Lăng Bộ Nhược Anh